Dam My Hoan Ban Cung Phong La Nguoi Ngoai Hanh Tinh
Thấy Hà Tức nói mình đi tắm, Lâm Vu Ai liền quay sang với Nãi Bình, cùng nhóc chơi trò nhặt bóng yêu thích —— Lâm Vu Ai luôn nghi ngờ rằng Nãi Bình mang tâm hồn của một chú cún, chẳng phải trò chơi này đám cún hay thích chơi sao?Thôi, coi như giảm cân.Nãi Bình chơi đủ, Lâm Vu Ai lại ngó sang chú vẹt nhà. Mặc dù đã xác nhận rằng nó không thể nói được, Lâm Vu Ai vẫn cố gắng tạo ra kỳ tích. Nhưng quả thực, kỳ tích đó không tồn tại."Tại sao không mua con vẹt nào nói liến thoắng cả ngày ấy?" Cậu ôm một bụng thắc mắc hỏi bố mẹ, lại nhận được câu trả lời là ngại ầm ĩ.Nếu vậy sao lại mua vẹt, mua giống chim bình thường khác không được à?Tại nhìn nó có màu lông sặc sỡ rực rỡ, thuận mắt may mắn đó.Rốt cuộc, Lâm Vu Ai không còn nói được gì.Xem vẹt xong, Lâm Vu Ai liền trở về phòng. Cậu bấm vào WeChat, không có tin nhắn mới từ Hà Tức, nhưng lại có tin nhắn từ mấy bạn học cũ hẹn cậu ra ngoài chơi. Lâm Vu Ai chọn một vài người chơi thân, gửi tin nhắn đồng ý.Có chút tẻ nhạt, không biết Hà Tức đang làm gì, hắn nói đi tắm cũng được 1 tiếng rồi.Lâm Vu Ai mở cánh cửa cạnh, đến phòng chiếu phim của gia đình. Cậu chọn lấy một bộ phim để xem. Đó là một bộ phim hài nhưng vô cùng nhạt nhẽo. Đang xem được một nửa, Lâm Vu Ai lại tùy hứng mở điện thoại. Trong vòng bạn bè, bà nội vừa đăng một vài bức tranh cắt giấy, một tấm là song ngư quẫy nước, một tấm là trăng treo cành liễu. Lâm Vu Ai đọc bình luận của bố mẹ và dì ở bên dưới, tất cả đều bấm thích. Lâm Vu Ai cũng để lại bình luận: Bà ơi, tay nghề thủ công của bà càng ngày càng tốt! *giơ ngón cái*.Kỳ thực, kỹ năng cắt giấy của Lâm Vu Ai cũng rất tốt. Hồi nhỏ, cậu sống với bà nội trong một thời gian dài, mưa dầm thấm đất cũng học hỏi được một chút. Cắt giấy thực sự rất tốt cho việc tu dưỡng tâm trí, đòi hỏi sự kiên nhẫn và bền bỉ, đặc biệt là đối với trẻ em; nó cũng có thể rèn luyện sự linh hoạt của các ngón tay, vì vậy từ nhỏ, Lâm Vu Ai đã rất giỏi xoay bút. Lúc đầu, Lâm Vu Ai không thể ngồi yên, nhưng dần dần cậu đã có thể ngồi trên ghế đẩu trong nửa giờ và làm ra một bức tranh cắt giấy đẹp mắt. Tác phẩm đầu tay của cậu vẫn được xếp gọn trong khung ảnh đặt ở tủ phòng khách. Nhưng từ khi lên cấp 3, vì bận học, Lâm Vu Ai không còn làm tranh cắt giấy nhiều nữa.Lâm Vu Ai ngáp dài một cái, đã gần 11 giờ. Về đến nhà vẫn còn hơi mệt, thu dọn hành lý, sắp xếp phòng ngủ xong cũng tiêu hao tinh lực.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu quay lại giường, mở đèn ngủ và ngủ say.-----Lâm Vu Ai đã hơn 1 ngày không gửi tin nhắn cho hắn. Hà Tức ngồi vào bàn học, cúi đầu ngẩn người đọc sách. Hắn xoay chiếc điện thoại trên tay, khẽ cau mày.Ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, trời sắp mưa to. Bà ngoại ăn trưa xong liền cầm ô đi ra ngoài. Không ngạc nhiên, bà lại sang nhà hàng xóm chơi mạt chược.Sắc trời âm u, Hà Tức liền mở đèn cho sáng. Một tiếng sấm ầm ầm vang lên, Hà Tức ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay sau đó một tia chớp trắng mang ánh đỏ xẹt qua tầm mắt hắn.Hắn không thích tiếng sấm, nhưng không quá ghét việc sét đánh. Sấm sét luôn nhắc nhở hắn về những tháng ngày ở tinh cầu ấy. Có lẽ không chỉ tiếng sấm, bất kỳ âm thanh lớn nào cũng khiến trong lòng hắn không thoải mái. Hắn là một người máy, thuộc đẳng cấp thấp nhất trên tinh cầu, được tạo ra để làm nô dịch. Người máy có số lượng ít nhất, nhưng lại có nhiều khu vực sinh sống nhất. Họ quanh nắm sống trong những ngôi nhà nhỏ, chia sẻ không gian nhỏ hẹp với nhau. Nghèo đói và hỗn độn sinh ra ác ý, cộng đồng người máy mỗi ngày đều phát sinh một loạt các sự việc cướp bóc, sát hại.Họ không có tên, chỉ có mã số. Công việc Hà Tức làm để tồn tại là thao tác trên dây chuyền lắp ráp sản xuất cơ khí, chế tạo công cụ cho các đối tượng tiên tiến hơn. Nhà xưởng bên trong lúc nào cũng ầm ĩ đến đinh tai nhức óc, khiến hắn chán ghét, chẳng thể chịu nhịn.Có người sống không bằng chết, có người cùng cực hung tàn, có người oán trời trách đất, cũng có người dã tâm bừng bừng. Hắn gần như đã nghĩ mình sẽ trải qua cuộc đời ngắn ngủi, tầm thường, bất lực và đáng buồn như vậy, cho đến khi không biết là may mắn hay xui xẻo mà một biến cố xảy đến.Xung đột giữa nhóm hạ đẳng và thượng đẳng đã lên đến mức không thể kiểm soát. Nhóm người máy hạ đẳng còn hợp sức với lũ tinh tặc để chiếm đoạt quyền lực. Tình hình trên tinh cầu hết sức hỗn loạn, rất nhiều người đã tháo chạy và Hà Tức là một trong số đó. Hắn được một ông lão sống cách vách dẫn theo bỏ trốn. Ông lão không biết rõ hắn, Hà Tức cũng không hiểu tại sao mình lại đi theo ông. Có thể là do không có người thân bên cạnh, hoặc cũng có thể do sự đồng cảm nhất thời. Nói chung, Hà Tức rất biết ơn ông lão đã đưa hắn ra ngoài, không có ông ấy thì hắn đã không thể sống sót. Hiện tại, hắn có cuộc sống rất tốt, đó là điều mà hắn chưa từng mơ tưởng.Hắn đến Trái đất và được tái sinh bằng cách dung hợp vào một đứa trẻ sơ sinh chết ngạt, nhưng ông lão đi cùng hắn đã qua đời trong lần chuyển đổi không gian cuối cùng.Không cha không mẹ, nhưng với hắn, có được cuộc sống như hiện tại đã là quá cảm kích.-----Trời mưa to nhưng rất mau đã tạnh. Qua hai giờ, mây đen tan hết, nhường chỗ cho ánh mặt trời rực rỡ.Khí trời lúc này rất tốt, hẳn sẽ có một đêm quang đãng, thuận lợi để nhìn thấy ngân hà. Lâm Vu Ai còn chưa được tận mắt nhìn thấy dải ngân hà, Hà Tức thầm nghĩ sẽ thật tuyệt nếu có thể chụp một bức ảnh cho cậu xem. Phía chân trời xuất hiện cầu vồng nhàn nhạt, Hà Tức mỉm cười, chụp một bức ảnh và gửi cho Lâm Vu Ai.Ở tinh cầu cũ, hắn chưa bao giờ nhìn thấy tia chớp, sấm sét, cầu vồng, hay các vì sao. Nơi ấy chỉ có bầu trời luôn mang sắc màu u ám xám xịt. Lần đầu tiên nhìn thấy những hiện tượng thiên nhiên tuyệt đẹp ấy trên Trái đất, hắn vừa bàng hoàng cũng vừa xúc động. Cho dù rất nhiều năm trôi qua, hắn đối với gió mưa, sấm sét vẫn mang một loại tâm tình đặc biệt.-----Tin nhắn hồi đáp của Lâm Vu Ai mãi đến giờ cơm tối mới chậm rãi gửi đến. Cậu đầu tiên là ngạc nhiên khi được xem hình ảnh cầu vồng, sau đó lại than thở rằng ngày hôm nay có chút mệt mỏi. Cậu ra ngoài đi chơi với bạn bè, sau đó lại qua nhà bà nội chơi với cháu trai, chắc phải tối muộn mới được về.Ngón tay của Hà Tức xoay trên bàn phím, do dự hồi lâu mới gõ được một câu, sau đó đi nghỉ ngơi. Lâm Vu Ai không hồi đáp lại. Cơm nước xong xuôi, bà ngoại lại đi ra ngoài tán gẫu, Hà Tức leo lên mái nhà ngắm hoàng hôn.So với ngắm mặt trời lặn, hắn lại thấy ánh chiều tà rực rỡ tráng lệ hơn, nhưng đáng tiếc là mới vừa tạnh mưa, bầu trời ngàn dặm không một bóng mây, chỉ có mặt trời ẩn hiện phát ra tia sáng đang dần lặn xuống.Hà Tức lặng lẽ nhìn mặt trời xuống núi, tựa như ngắm nhìn đóa hoa đang nở rộ.Mặt trời không còn trong tầm mắt, nhưng ánh chiều tà vẫn còn vương vấn.Hắn lại chờ đợi màn đêm buông xuống.Nghênh đón bầu trời đầy sao lấp lánh.-----Về đến nhà đã là hơn 10 giờ, Lâm Vu Ai mệt mỏi ngã xuống giường, lăn lộn trên giường hồi lâu, cậu thu dọn quần áo đi tắm.Sau khi tắm xong, cầm điện thoại lên thấy có tin nhắn mới của Hà Tức, Lâm Vu Ai mở ra xem, cậu ngay tức thì mở to mắt.Đó là một bức ảnh dải ngân hà.Q: Tôi vừa chụp được trên mái nhà.Q: Đẹp không?Lâm Vu Ai lưu ảnh lại, ngắm ngắm thêm vài giây rồi hào hứng trả lời: Đẹp quá!!! Cậu ngồi ở nhà mà vẫn có thể ngắm được dải ngân hà! Tuyệt quá đi!Q: Sơn thôn nhỏ, ít bị ô nhiễm ánh sáng, ngắm bằng mắt thường còn chấn động hơn nữa ấy.Q: [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]Lâm Vu Ai lưu lại từng tấm một.Lining: Cậu vẫn ở trên mái nhà à?Q: Ừm.Trong đầu Lâm Vu Ai hiện lên hình ảnh Hà Tức ngồi trên mái nhà, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mái tóc hắn, sau lưng là bầu trời đầy sao. Trong mắt hắn phản chiếu ánh sao, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, hắn như thể một trong hàng ngàn ngôi sao, xa xôi mà sáng ngời.Nhưng ngôi sao cúi đầu quay lưng với thế giới ấy lại chia sẻ những điều bất ngờ mà mình thấy được với cậu.Trái tim Lâm Vu Ai như điên cuồng nhảy dựng lên, còn dữ dội hơn lần trước khi ở trong rạp chiếu phim. Dường như cậu thậm chí còn nghe thấy nhịp đập trái tim mình, tựa vó ngựa đang không ngừng lao tới một nơi xa xăm nào đó.Cậu gần như run rẩy mà trả lời: Tôi thích lắm, cảm ơn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com