Dam My Hoan Am Thanh Va Cham Tu Linh Hon
Chương 95: Đủ dữ dội chưa?
—
Khu 2, thành phố Kairos.Trong căn phòng rộng mười mét vuông, rèm cửa màu xám đậm được khép chặt, chặn lại hoàn toàn ánh sáng, chỉ có màn hình video được chiếu trên tường phản chiếu ra ánh sáng mờ ảo, miễn cưỡng có thể nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng.Bên dưới máy chiếu là một chiếc sofa nhung được kê sát tường, rộng rãi xa hoa, sàn nhà trải thảm lông mềm mại nhạt màu, trên đó là những chai rượu tối màu nằm lộn xộn rải rác.Một alpha trẻ tuổi với mái tóc vàng và đôi mắt xanh ngọc uể oải ngồi ngửa ra đó, chiếc áo choàng tắm màu trắng do khách sạn đặc biệt cung cấp được khép lại tuỳ ý, để lộ ra một mảng lồng ngực lớn và đôi chân dài một cong một thẳng. Đôi mắt xanh ngọc của hắn hơi nhắm lại, tựa như đang mơ màng buồn ngủ nhưng khi hình ảnh được chiếu lên và một bóng dáng quen thuộc vụt qua, đôi mắt xanh ngọc dưới hàng mi dài của hắn lại tỏa ra ánh sáng như sao mờ trong đêm đông.Trong video, trên khuôn mặt đẹp trai của Giải Hằng Không đang nở nụ cười nhăn nhở, mở miệng câu nào câu nấy đều là vợ ơi vợ à, khi giọng nói lạnh lùng của Tống Chiếu Ẩn vang lên, vẻ mặt của Miles đột nhiên thay đổi, đột nhiên nhặt chai rượu bên tay lên ném về phía đó."Choang——""Sao anh ta có thể không nhận ra tôi?"Âm thanh gần như rít ra từ kẽ răng này bị nhấn chìm trong tiếng chai thủy tinh vỡ, những mảnh thủy tinh vỡ tung như hoa sương giá, cơn nóng nảy tạm thời lại khôi phục lại sự bình tĩnh.Sắc mặt Miles u ám, ánh mắt không còn mơ mơ màng màng nữa mà hiện lên vẻ phẫn nộ và hung ác thật sự."Giải, Hằng, Không."Lẽ ra tao không nên giữ lại mạng cho mày.Chiếc ly bên tay bị Miles đập vỡ, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay lặng lẽ nhỏ xuống tấm thảm lông nhạt màu, pheromone mùi hoa quỳnh trắng lững lờ trôi trong không khí nhuốm thêm mùi máu, bầu không khí trong phòng càng ngột ngạt hơn."Cốc cốc——"Có tiếng gõ cửa, Miles đang ngồi lặng lẽ trên thảm dường như không nhận ra, vẫn đang nhìn chằm chằm vào hình chiếu video đã phát xong."Kim, anh có trong đó không?"Ba tiếng gõ cửa vang lên cách nhau vài giây, ngoài cửa truyền đến một giọng nam trẻ tuổi trong trẻo. Miles vẫn bất động cho đến khi giọng nói đó lại gọi một tiếng "Miles" nữa.Âm sắc quen thuộc cuối cùng cũng làm alpha đang thất thần bừng tỉnh, đôi mắt đen tối sâu thẳm của Miles sáng lên trong chốc lát rồi lấy lại bình tĩnh. Hắn buông tay ra, để những mảnh thủy tinh dính máu trượt khỏi lòng bàn tay."Vào đi."Cửa phòng mở ra, một nam thanh niên cao khoảng một mét bảy lăm xuất hiện ở cửa. Cậu ta mặc một chiếc áo gió dài màu đen, thân hình gầy gò, tư thế lão luyện.Mái tóc đen dài mượt mà của cậu ta xõa ra trên trán, vừa vặn che đi lông mày, để lộ ra khuôn mặt cỡ lòng bàn tay với đường nét mềm mại. Mặt mũi này chỉ có thể coi là thanh tú, chỉ riêng đôi mắt màu xanh coban rực rỡ chói mắt là tăng thêm một chút quyến rũ.Đó là sát thủ có mật danh S.Omega duy nhất trong số những sát thủ hạng A.Ngay khi mở cửa, S đã bị pheromone alpha trong phòng phả vào mặt, dưới tác dụng của thuốc ức chế đã được tiêm từ trước, biểu cảm của cậu ta vẫn không thay đổi, đôi mắt xanh như mặt hồ tĩnh lặng quét qua hình ảnh đã dừng hình trên tường, sau đó đặt lên người alpha đang ngồi trên thảm.Khi đến gần, S nhặt từng chai rượu vương vãi dọc đường lên, khi ngửi thấy mùi máu tanh trong mùi hoa quỳnh trắng mới hơi cau mày. Cậu ta nhìn quanh một vòng, tìm thấy hộp y tế nhỏ ở góc phòng, lúc này mới quay lại bên cạnh Miles, quỳ xuống bên cạnh, nhấc lòng bàn tay trái dính đầy máu của hắn lên."Có chuyện gì?" Miles để cho cậu ta xử lý vết thương giúp mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hình chiếu tiếp tục phát lại trên tường."Người cứu Elise là một alpha tên là Nhan Linh." S dùng giọng nói trong trẻo của mình chậm rãi báo cáo thông tin điều tra được: "24 tuổi, bề ngoài là chủ quán bar Spring Lust ở thành phố Kairos nhưng thực tế là kênh buôn bán thông tin trong chợ đen ngầm khu 2 và giao dịch vũ khí đạn dược quy mô nhỏ. Một năm trước, lúc Elise tự ý can thiệp vào nhiệm vụ ám sát đã lấy trang bị từ chỗ anh ta một lần, về sau hai người vẫn luôn giữ mối quan hệ hợp tác."Những việc Elise làm trong bóng tối về cơ bản đã bại lộ hoàn toàn trước mắt Miles sau khi Giải Hằng Không đi vào Mạn Đức và bị vạch trần thân phận. Miles vì bị Thẩm Vấn Khinh truy đuổi đến sứt đầu mẻ trán nên không có thời gian để truy cứu trách nhiệm và cũng lười truy cứu trách nhiệm. So với việc này, hắn càng để tâm đến chuyện Giải Hằng Không đã tìm thấy Tống Chiếu Ẩn hơn.Vì vậy khi Tạ Hình liên lạc với hắn, hắn đã đóng gói và bán luôn sát thủ K cho Tạ Hình nhưng lại không ngờ Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không sẽ cùng trốn thoát khỏi Mạn Đức.Hai người bị vắt ngang bởi mối thù giết cha lẽ ra phải một mất một còn, quả thật là trước đó đã từng đánh nhau đến một mất một còn. Thế nhưng trải qua nhiều năm cho đến hiện tại, sau những sự kiện đã xảy ra, bọn họ phát triển thành một mối tình như cá với nước.Quả thật rất buồn cười nhưng cũng cực kỳ đáng ghét.S dường như không nhận ra sự dao động cảm xúc của Miles, tiếp tục nói: "Người này có gia thế trong sạch, cha mẹ mất sớm, để lại một đứa em gái mười tuổi. Năm mười tám tuổi sau khi đậu vào Đại học Kairos xong, để kiếm tiền chữa bệnh cho em gái mà đã bí quá hoá liều vận chuyển một lô vũ khí đạn dược, từ đó cũng gia nhập vào chợ đen ngầm. Sau này dính phải rắc rối nên bỏ học, vẫn luôn lăn lộn trong chợ đen của khu 2, không có tiếng tăm cũng không ai nâng đỡ, là một nhân vật ngoài lề, nhưng nếu điều tra kỹ hơn thì sẽ phát hiện trong bốn năm năm nay anh ta đều đã từng hợp tác với thế lực ở nhiều bên."Những mảnh vỡ cắm vào da thịt được gắp ra bằng nhíp nhưng Miles dường như không cảm thấy đau, chỉ có đôi mắt xanh ngọc là di chuyển sang bên trái."Trong đó bao gồm cả Sharp Blade, Z kết nối được với Castile cũng là do anh ta dẫn mối." S cúi đầu, vừa nói vừa cầm băng gạc dùng phương pháp băng bó kết hợp quấn băng chữ bát và quấn băng đấm bốc để băng bó vết thương ở lòng bàn tay hắn.Miles cụp mắt xuống, ánh mắt đặt vào lòng bàn tay mình, đôi mắt đen kịt loé lên một ít ánh sáng theo sự di chuyển của băng gạc.Nhìn phương pháp quen thuộc trước mắt và nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Miles chợt nhớ lại nhiều năm trước khi Tống Chiếu Ẩn còn ở bên cạnh hắn, bọn họ cũng như thế này, vừa nói chuyện quan trọng vừa băng bó vết thương cho nhau.Có lẽ hồi ức mang theo lớp lọc ấm áp, vẻ mặt vốn u ám của Miles bắt đầu dịu lại, thậm chí trong ánh mắt còn hiện lên một chút ngẩn ngơ không dễ nhận ra."Sau khi Castile rời khỏi Ankers đã mang theo hai cấp dưới bỏ trốn khỏi thành phố Kairos đến khu 1." S thắt nút băng gạc xong thì buông tay ra, duỗi thẳng thân trên và trở lại tư thế của một thuộc hạ, bình tĩnh nói ra thông tin quan trọng: "Một alpha trong đó là Đường Sói đã mất tích từ lâu."Miles nheo mắt lại: "Đường Sói? Tại sao gã lại ở Ankers?""Gã mượn danh tính của một tù nhân trong nhà tù trên không, bị đưa đến Ankers để làm đối tượng thí nghiệm." S lập tức nói.Việc S có thể được chọn để đi theo bên cạnh Miles suốt năm năm qua, không chỉ là vì những đặc điểm tương đồng của chính cậu ta với Tống Chiếu Ẩn mà còn là vì trí thông minh luôn phòng ngừa chú đáo, biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt.Năm năm trước, Miles đã từng ra lệnh cho cậu ta đi giết Đường Sói. Mặc dù không biết vì sao Miles lại liên tiếp nhắm vào thủ lĩnh của Sharp Blade nhưng cậu ta luôn làm một nghĩ mười, khi biết được người đó là Đường Sói thì đã sớm thu thập được những tình báo liên quan.Sau khi giải thích rõ, Miles đã hiểu được mấy năm nay Đường Sói mất tích là do trốn trong nhà tù trên không nên mới không thể tìm thấy dấu vết."Bây giờ gã ở đâu?" Miles hỏi."Vịnh An Lâm." S nói, dừng lại một lát rồi lại hỏi: "Có cần tôi giết gã không?"Miles nhìn cậu ta một cái, ánh mắt quét qua vai cậu ta rồi lắc đầu: "Vết thương của cậu vẫn chưa lành, trước hết không cần đến khu 1."Có lẽ là vì giọng nói của Miles thể hiện sự quan tâm nên đôi mắt xanh lạnh nhạt của S loé lên một tia sáng mờ, sau đó biến mất ngay khi ánh mắt giao nhau."Còn một việc nữa." S nói: "Elise cũng đang tìm kiếm tung tích của Đường Sói."Động tác của Miles khựng lại, đôi đồng tử màu xanh ngọc giãn ra trong giây lát.Tại sao Elise lại muốn tìm Đường Sói?Là Tống sao?"Vốn dĩ tôi định truy ngược lại vị trí của chị ấy nhưng không thành công." S nói, giọng điệu trầm xuống một chút.Sau khi Tống Chiếu Ẩn trốn thoát khỏi Ankers, bọn họ đã cố gắng lần theo dấu vết nhưng vì bị Thẩm Vấn Khinh quấy nhiễu, Miles thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình nên đương nhiên không thể dành sức lực cho việc tìm kiếm Tống Chiếu Ẩn.Huống hồ gì lúc này hắn cũng không sẵn lòng gặp Tống Chiếu Ẩn.Miles không nói gì, ánh mắt rơi vào một điểm nào đó trong hư không, đang nghĩ xem tại sao Tống Chiếu Ẩn lại muốn tìm Đường Sói. Rất nhanh sau đó, hắn lại nhớ tới tác dụng phụ của thuốc EVO là gây tổn thương đến trí nhớ.Vậy nên Tống không nhớ hắn.Sau khi rời khỏi Mạn Đức, y không đến tìm hắn là vì y đã quên.Quên giọng nói của hắn, quên rằng bọn họ đã từng sớm tối ở chung, cũng quên mất bọn họ đã đi về hai hướng ngược nhau.Vô số suy nghĩ nối tiếp nhau hiện lên trong đầu Miles, cảm xúc phức tạp cũng nổi lên theo, lúc nha lúc nhúc không tìm thấy lối ra, từ thất vọng và tức giận ban đầu chuyển sang nghi hoặc và... vui mừng.Sắc mặt Miles thay đổi thất thường và khó đoán, sau khi im lặng một lát, hắn ngước mắt lên lần nữa thì ánh mắt đã bình tĩnh lại như thường, thậm chí còn có một chút ánh sáng giống như mừng rỡ.Hắn đổi ý rồi, hắn muốn ôm cây đợi thỏ, hắn muốn gặp Tống Chiếu Ẩn.Lúc này Tống Chiếu Ẩn đã tới lãnh thổ khu 1.Thẩm Vấn Khinh không những không ngăn bọn họ rời đi mà còn tiện tay giúp đỡ, bảo Thẩm Sác đi theo giúp bọn họ giải quyết các trạm kiểm soát khác nhau ở khu 1, âm thầm cho những sát thủ không rõ thân phận này đi vào khu 1.Mặc dù Thẩm Sác rõ ràng là một gián điệp nhỏ nhưng cậu rất hữu dụng lại còn vô hại, Tống Chiếu Ẩn và Elise đều không có ý kiến gì, Giải Hằng Không thì không quan tâm.Thẩm Vấn Khinh dám để em trai mình bên cạnh bọn họ cũng là một sự tín nhiệm. Đương nhiên không phải anh hoàn toàn không quan tâm đến an nguy của Thẩm Sác mà vẫn sắp xếp cho cậu một vệ sĩ.Lúc nửa đêm, khi ba người đi vào lãnh thổ khu 1, vừa đến điểm bố trí ở biên giới thành phố thì gặp được vệ sĩ này.Trước một căn nhà bình thường đến không thể nào bình thường hơn, Nhan Linh mặc áo khoác đen đứng dưới gốc cây mai đỏ trước cửa, tươi cười chào hỏi bọn họ: "Chào buổi tối các vị nhé, lại gặp nhau rồi. Vẫn chưa ăn gì nhỉ, vào đi, chuẩn bị xong cả rồi."Tư thế tự nhiên như chủ nhà của hắn khiến cho hai mắt Thẩm Sác mở to. Sắc mặt của ba người còn lại ngược lại vẫn bình tĩnh, Tống Chiếu Ẩn khẽ gật đầu coi như chào hỏi, Elise chỉ nheo mắt lại còn Giải Hằng Không thì lên tiếng đòi hắn con thỏ của mình.Thứ Giải Hằng Không muốn là con thỏ gỗ mà Tống Chiếu Ẩn đã điêu khắc cho hắn tại quán bar Spring Lust trước đó. Khi ấy Giải Hằng Không lo lắng trong lúc hành động sẽ đánh rơi con thỏ hẹn ước của bọn họ nên đã bỏ nó lại trong quán bar.Nhan Linh đã chuẩn bị từ trước, nói rằng có mang đến rồi, sau khi đi vào thì đưa thỏ lại cho K.Giải Hằng Không không nói thêm gì nữa mà đi theo Tống Chiếu Ẩn vào trong.Thẩm Sác bị tụt lại ở cuối cùng, nói với Nhan Linh: "Sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?"Có thế nào cậu cũng ngờ được người mà Thẩm Vấn Khinh sắp xếp cho mình lại là Nhan Linh không hề thân quen.Nhan Linh: "Đương nhiên là để chăm sóc cậu rồi."Hai chữ "chăm sóc" này khiến cho Thẩm Sác cau mày, dù sao đây cũng là khu 1, trên địa bàn của chính mình, lòng tự tin của Thẩm Sác được tiếp thêm rất nhiều. Cậu hất cằm, hỏi với vẻ mặt ngạo mạn: "Ai cần anh chăm sóc chứ!"Nhan Linh cười khẽ: "Anh cậu nghĩ là cậu cần.""..."Thẩm Sác cạn lời bĩu môi, nghĩ tới tác phong làm việc của Nhan Linh thì lập tức hỏi: "Anh đòi anh tôi bao tiền?""Không thu tiền." Nhan Linh nói: "Tôi là người của ổng, còn thu tiền cái gì."? ? ? ? ! ! !"What the fuck!" Thẩm Sác trợn to mắt, không biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt cậu trở nên kỳ quặc, mạnh miệng nói: "Tôi cảnh cáo anh, anh tôi không có thích alpha, anh ấy không phải là đồng tính!"Nói đến đây, Thẩm Sác đột nhiên nhớ tới hai ông lớn đang đi phía trước là đồng tính, cũng đâu có khác gì, sợ mình bị hiểu lầm là kỳ thị đồng tính nên lập tức lại lên giọng: "Đồng tính luyến rất tốt! Nhưng anh tôi không phải! Anh đừng có mơ mộng hão huyền!"Hai câu sau cậu hạ thấp giọng, như sợ Nhan Linh không nghe thấy nên còn ghé sát vào tai hắn.Nhan Linh dừng bước, cảm thấy buồn cười nhìn cậu hai giây, sau đó hơi cúi người xuống, dùng giọng điệu trầm thấp y hệt, chậm rãi nói: "Bạn nhỏ à, sao suy nghĩ của cậu lại không trong sáng như vậy chứ?""..."Bởi vì ở quá gần nên luồng không khí ấm nóng khi hít thở lướt qua chóp mũi và má cậu, thậm chí là cả bờ môi. Thẩm Sác mấp máy miệng, mặt mũi không hiểu sao lại nóng lên, khịt mũi khinh thường một tiếng rồi quay đầu bước nhanh về phía trước.Căn nhà này là một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách bình thường, trong đó có một căn phòng khá lớn với hai giường ngủ. Lúc chia phòng, Thẩm Sác đề xuất nhường căn phòng hai giường cho Tống Chiếu Ẩn và Giải Hằng Không.Ngoại trừ Tống Chiếu Ẩn vẻ mặt vẫn bình tĩnh ra, ba người còn lại đều nhìn cậu, người thì nghi hoặc người thì kinh ngạc.Thẩm Sác nhìn Giải Hằng Không, chân thành nói ra lý do: "Lỡ như một trong hai cái giường bị sập thì nửa đêm còn lại hai anh ít nhiều gì vẫn còn giường để ngủ."Vừa nghe câu này xong, bốn người đang có mặt đều có sắc mặt khác nhau.Giải Hằng Không nhướn mày nhìn Tống Chiếu Ẩn, trong đầu nhớ lại tình hình không thể khống chế đêm đó, chỉ có thể nói là chất lượng của chiếc giường đó quá kém.Tống Chiếu Ẩn cũng hiếm khi hơi xấu hổ nhưng vẻ mặt của y vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, ngoại trừ Giải Hằng Không vẫn luôn nhìn y ra thì không ai cảm nhận được.Elise thì biểu cảm trông như ngứa mắt, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.Nhan Linh cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã nhận ra giữa Giải Hằng Không và Tống Chiếu Ẩn có gì đó là lạ từ lâu rồi, vừa nghe đến giường sập cũng tự nhiên đoán được nguyên nhân. Thế nhưng hứng thú của hắn không phải là rình mò chuyện của người khác mà là thiếu niên trước mắt đây, vừa rồi còn là thiếu niên trong sáng thẹn quá hoá giận, sao bây giờ đã có thể bàn luận về chuyện giường chiếu mà sắc mặt không thay đổi gì hết vậy?Rất nhanh sau đó, nghi ngờ của hắn đã được giải đáp."Em có chuẩn bị thuốc ức chế, nếu như K không chịu nổi thì có thể dùng." Thẩm Sác nói."Tôi không chịu nổi?" Giải Hằng Không nhíu mày, dùng vẻ mặt khó chịu nhìn Thẩm Sác: "Thằng nhóc, có phải cậu hiểu lầm gì không vậy?""Hả?" Thẩm Sác chớp mắt: "Tác dụng phụ của thuốc ổn định chắc là không biến mất nhanh như vậy nhỉ, em cũng chỉ lo trước khỏi hoạ thôi mà, không phải sao."Giải Hằng Không: "...?""Được rồi, chuyện của cậu ta không đến lượt cậu lo lắng." Elise cuối cùng cũng nghe không nổi nữa, đứng dậy vỗ đầu Thẩm Sác một cái: "Đi về ngủ đi."Thẩm Sác xoa đầu "Ò" một tiếng, đặt thuốc ức chế xuống rồi đi về phía phòng ngủ, lúc đi ngang qua Nhan Linh thì lại thấy hắn cười rất vui vẻ như đang xem kịch."Sao cậu lại thú vị như vậy nhỉ?" Nhan Linh nói.Thẩm Sác: "...!"Mặc dù ngờ vực nhưng Thẩm Sác không muốn nói chuyện, quay mặt đi chui vào một căn phòng trống.Về đến phòng, Giải Hằng Không đang đi theo sau Tống Chiếu Ẩn đột nhiên phát hiện vùng da sau tai Tống Chiếu Ẩn không biết hiện lên một lớp màu đỏ thẫm từ bao giờ, đặc biệt là dái tai, trông giống như một viên ngọc trai màu hồng tròn trịa sáng loáng.Màu hồng này khiến cho trái tim Giải Hằng Không ngứa ngáy, không nhịn được lại gần, ôm lấy y từ phía sau, nhỏ giọng nói: "Cục cưng, anh có chịu nổi không? Không chịu nổi thì nói với em, lần sau em sẽ dịu dàng hơn."Tống Chiếu Ẩn thờ ơ liếc xéo hắn: "Anh nhường em nên em được nước lấn tới phải không?"Giải Hằng Không cười khẽ thành tiếng, cắn một miếng vào viên ngọc trai hồng: "Vậy anh đừng nhường em nữa, thật ra em rất thích những thứ dữ dội."Tống Chiếu Ẩn nắm lấy bàn tay đang khoá chặt eo mình, vừa đẩy vừa kéo để thoát cái ôm của hắn, sau đó vòng tay lại khống chế hai tay Giải Hằng Không, đè người kia lên cửa rồi cúi đầu cắn môi hắn một miếng: "Đủ dữ dội chưa?"—Không: Nữa đi nữa điBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com