TruyenHHH.com

Dam My Hoan Am Thanh Va Cham Tu Linh Hon

Chương 94: Em đang tìm anh

Mùi máu và thuốc rất hăng trong không khí dần bị mùi gỗ thông ngày càng nồng nặc lấn át. Tống Chiếu Ẩn ngồi ở mép giường với sống lưng thẳng tắp, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm Giải Hằng Không đang nằm trên đầu gối mình, hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, tĩnh lặng như một pho tượng.

Chỉ có chính y biết rằng bên trong cái vỏ ngoài đang ngồi tĩnh lặng này là cảm xúc cuộn trào mãnh liệt như thế nào ngay lúc này.

Những chữ "yêu" liên tiếp của Giải Hằng Không giống như những viên đạn bắn thẳng vào lục phủ ngũ tạng của y, khoan vào xương cốt y, chỉ cảm thấy nóng hổi lại thoả đáng, yên tĩnh lại ồn ào, như thể linh hồn đang xao động thành tiếng, khiến cho y rung động, khiến cho y tuôn trào cảm xúc.

Qua đôi mắt xanh như nước hồ của Tống Chiếu Ẩn, Giải Hằng Không dường như thấy được sự rung động trong lòng y, nụ cười trên mặt hắn càng đậm hơn, nắm đầu ngón tay y gọi một tiếng "Cục cưng."

"Tít tít——"

Âm thanh thông báo tin nhắn đến liên tục làm gián đoạn những lời sau đó của Giải Hằng Không, hàng lông mi dài của Tống Chiếu Ẩn run lên, thoát khỏi trạng thái thất thần vừa rồi nhưng nhịp tim vẫn không hề suy giảm.

Y đưa tay với lấy chiếc máy liên lạc may mắn thoát nạn ở đầu giường, bấm vào đọc tin nhắn.

"Ai?" Giải Hằng Không có vẻ không vui lắm, bấu ngón tay Tống Chiếu Ẩn đến mức vừa trắng vừa hồng.

"Elise." Tống Chiếu Ẩn nhìn máy liên lạc một cái, không rút tay trái đang bị Giải Hằng Không bấu lại mà dùng mỗi tay phải trả lời tin nhắn.

"Muộn vậy rồi mà chị ta còn nói gì với anh?" Thấy Tống Chiếu Ẩn không bỏ máy liên lạc xuống, Giải Hằng Không cũng biết Tống Chiếu Ẩn rất để tâm đến việc này, thế là hắn điều chỉnh tư thế của mình để nằm thoải mái hơn một chút nhưng giọng điệu vẫn lộ ra sự khó chịu.

Có lẽ do vừa có tiếp xúc thân mật cộng thêm ảnh hưởng của hai pheromone hòa quyện vào nhau, Tống Chiếu Ẩn nhạy cảm nhận ra một chút dao động trong giọng điệu của Giải Hằng Không. Y đặt máy liên lạc trong tay xuống, vén mái tóc đang che mắt Giải Hằng Không ra một chút: "Có tin tức về tung tích của Đường Sói rồi."

"Lão già đó còn sống à?" Giải Hằng Không nheo mắt lại: "Mạng cũng lớn thật."

Đường Sói nhiều lắm cũng chỉ mới ngoài 40, trong thời đại bây giờ khi tuổi thọ trung bình của con người đều trên 100 thì không được xem là một lão già, nhưng khuôn mặt của hắn sau khi bị giam và hành hạ ở Ankers quả thật trông già hẳn đi.

Cách gọi này khiến cho ý cười trong mắt Tống Chiếu Ẩn nhiều hơn một chút nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: "Lúc đó sự chú ý của A Xuân đều đổ dồn vào bọn mình, Đường Sói lợi dụng lúc hỗn loạn để rời đi thông qua con đường rút lui theo kế hoạch ban đầu cũng không khó."

Nếu không phải Đường Sói rời đi trước và kích hoạt bom để chặn quân truy đuổi, vậy thì khi Giải Hằng Không đến khu A cũng sẽ không bị dầm thép nện trúng.

Và sẽ không bị thương nặng đến vậy.

"Anh muốn đi giết gã để báo thù cho em hả?" Giải Hằng Không nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của Tống Chiếu Ẩn, trong mắt có thêm một chút ý cười.

Tống Chiếu Ẩn cụp mắt nhìn Giải Hằng Không, thờ ơ một lúc rồi gật đầu một cái.

Giải Hằng Không bật cười ngay lập tức, hai ba giây sau mới ngừng cười, vừa bấu ngón tay Tống Chiếu Ẩn vừa nói: "Nếu như anh tìm gã có chuyện gì khác thì có thể để gã sống thêm một lúc."

Mặc dù điều kiện tiên quyết có thêm "nếu như" nhưng Tống Chiếu Ẩn vẫn nghe ra được ẩn ý của Giải Hằng Không, y cũng không phủ nhận: "Anh đúng là có một vài chuyện cần hỏi gã."

Giải Hằng Không "Ừm" một tiếng, không hỏi là chuyện gì, dường như không có chút hứng thú nào mà chỉ tập trúng nghịch ngón tay y, lúc thì sờ vết chai do dùng súng trong lòng bàn tay, lúc thì vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay y.

"Sao em không hỏi anh là chuyện gì?" Tống Chiếu Ẩn chủ động lên tiếng.

"Hửm? Ò. Em đang nghĩ tại sao lúc anh tuốt cho em bằng tay mà em không nhịn được muốn bắn ngay luôn." Giải Hằng Không giơ cánh tay trái lên, bàn tay đưa ra sau đầu mình chạm vào bụng dưới của Tống Chiếu Ẩn: "Lúc em sờ anh anh có như vậy không?"

Tống Chiếu Ẩn: "..."

"Đừng cử động, cẩn thận đụng trúng vết thương." Tống Chiếu Ẩn giữ cái tay đang làm loạn của hắn lại, thấy vết thương trên vai trái của hắn không có vấn đề gì mới nói tiếp như muốn đổi chủ đề: "Thẩm Sác cho anh xem một đoạn video."

Giải Hằng Không ngoan ngoãn trở lại, mở mắt ra nhìn Tống Chiếu Ẩn, thẫn thờ một lát mới nhận ra Tống Chiếu Ẩn đang kéo thanh tiến trình quay lại trước khi bọn họ làm tình, về câu hỏi mình hỏi Tống Chiếu Ẩn mà không nhận được câu trả lời.

"Video gì?"

"Video anh bị Miles bán cho Tạ Hình." Giọng điệu của Tống Chiếu Ẩn không hề dao động, bình tĩnh như thể đang nói hôm nay trời có thể sẽ có tuyết rơi vậy.

Nhưng Giải Hằng Không lại bị câu này làm cho sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp đó hơi mở to, nhìn Tống Chiếu Ẩn không chớp mắt.

Gió bên ngoài lại nổi lên, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gió khe khẽ cố gắng luồn qua khe cửa sổ, hú lên, thổi đến mức làm cho người ta vừa ngẩn ngơ vừa tỉnh táo.

"Anh đã nhận ra việc anh bị Tạ Hình bắt có liên quan đến Miles từ lâu rồi phải không?" Giải Hằng Không hỏi, lúc nghe đến nội dung video hắn đã dừng động tác nắn bóp ngón tay Tống Chiếu Ẩn lại, sau đó chỉ hơi dùng sức nắm lấy, hơi ấm trong lòng bàn tay hòa quyện với y.

"Cũng không lâu mấy." Âm cuối của Tống Chiếu Ẩn mang theo chút than thở.

Tổn thương do virus gamma gây ra cho vỏ não trước trán của con người không phải là vĩnh viễn, những ký ức đã mất đó cũng sẽ được nhớ lại khi nhận được kích thích tương ứng.

Tống Chiếu Ẩn đã biết được điều này từ lâu nên mới nghĩ cách để lại tin nhắn cho mình lúc đang làm chuột bạch, giúp mình khôi phục trí nhớ.

Trong quá trình trốn thoát khỏi Mạn Đức cùng Giải Hằng Không, ký ức của y đã được khôi phục hơn một nửa, hầu như chỉ còn mỗi ký ức về khoảng thời gian trước khi y điều tra Sharp Blade và bị Tạ Hình bắt được là còn rời rạc và trống rỗng. Sau đó, những cảnh tượng rời rạc lúc đánh nhau với Thiện Thiên ở Ankers đã lấp đầy một vài chỗ trống, khiến cho y có được suy đoán trong lòng, vừa nãy xem những video đó cùng lắm chỉ hiện thực hoá trí nhớ của y mà thôi.

"Thảo nào." Giải Hằng Không nói.

Tống Chiếu Ẩn đặt ra một câu hỏi trong vô thức: "Thảo nào cái gì?"

Giải Hằng Không nhếch môi, "chậc" một tiếng như đang mỉa mai: "Nhiều thảo nào lắm."

Thảo nào trong năm năm Tống Chiếu Ẩn mất tích, Giải Hằng Không chỉ bắt gặp S đi bên cạnh Miles đúng một lần khi đến Vùng đất Tội ác vào hai năm trước, từ đó trở đi không còn nghe nói gì về việc Miles đang điều tra hành tung của Tống Chiếu Ẩn nữa.

Thảo nào nội dung và quá trình Tống Chiếu Ẩn nhận nhiệm vụ của Mạn Đức đã trở thành cơ mật của web nội bộ, ngoại trừ Miles ra không ai có quyền được xem.

Thảo nào từ đó trở đi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về Mạn Đức trên web nội bộ của Bồ Câu Trắng.

Thảo nào Miles lại xuất hiện ở Ankers.

"Lúc đó em đã biết người đó là Miles rồi à?" Tống Chiếu Ẩn hỏi.

Câu này là đang hỏi về giọng nói bất ngờ xuất hiện trong tai nghe khi bọn họ bị mắc kẹt trong không gian nhỏ chứa đầy khí gây mê lúc đó.

Giải Hằng Không lắc đầu: "Vừa nãy chợt nhớ ra."

Lúc đó tinh thần hắn đang mê man, cảm xúc cũng bị khuếch đại dưới ảnh hưởng của virus gamma, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ nếu như Tống Chiếu Ẩn nổ súng với hắn thật để rời đi giống như trước kia thì hắn sẽ phải tự xử lý thế nào, làm gì có tâm trạng để nghĩ kỹ xem giọng nói hơi quen thuộc đó là ai.

Vừa rồi nghe Tống Chiếu Ẩn nói về nguyên nhân y bị bắt xong, lúc này Giải Hằng Không mới đối chiếu được giọng nói với người.

Một vài nghi ngờ đã được giải đáp nhưng lại tăng thêm nhiều nghi ngờ hơn.

Đã biết vì sao Tống Chiếu Ẩn bị Tạ Hình bắt nhưng lại nghi hoặc vì sao Miles lại làm như vậy.

"Là vì anh muốn rời khỏi Bồ Câu Trắng sao?" Giải Hằng Không hỏi.

Lúc đó ở trong rừng mưa nhiệt đới, Tống Chiếu Ẩn đã từng nói với Giải Hằng Không rằng trước khi y mất tích đã rút khỏi Bồ Câu Trắng.

Nhưng chuyện này không phải lúc đó Giải Hằng Không mới biết mà là còn sớm hơn.

Khi đó hắn đang chịu ảnh hưởng của thuốc EVO nên suy nghĩ không được tỉnh táo, trí nhớ hỗn loạn, còn tiếp lời thuận miệng hỏi một câu "Tại sao?"

Nhưng lúc này đây đầu óc hắn minh mẫn, trí nhớ cũng rõ ràng nên cũng tự nhiên nhớ lại cái "tại sao" mà hắn hiểu vào ba năm trước.

(*) chi tiết Giải Hằng Không hỏi "Tại sao?" được nhắc đến trong chương 58.

Việc Tống Chiếu Ẩn muốn rời khỏi Bồ Câu Trắng tuy không phải là bí mật gì nhưng lúc mới đầu không đến mức ai ai cũng biết, nội bộ Bồ Câu Trắng cũng không có nhiều người biết.

Lúc Giải Hằng Không vô tình biết được là vào năm thứ hai sau khi y mất tích, lúc đó hắn đã trở thành cộng sự của Elise.

Khi một nhiệm vụ kết thúc, hắn tình cờ nghe thấy Elise uống rượu trò chuyện với một alpha là sĩ quan huấn luyện của Bồ Câu Trắng, nhắc đến chuyện trước khi Tống Chiếu Ẩn mất tích đã từng nói với Miles rằng sẽ rời khỏi Bồ Câu Trắng, khi ấy bọn họ còn cãi nhau một trận lớn.

Lúc đó Elise đã uống say, trong không khí nồng nặc mùi rượu, khó có thể phân biệt đó là rượu hay là pheromone của cô.

"Cái cậu Z này ấy à, y như một cơn gió vậy. Cậu ấy có phương hướng của riêng mình, chưa từng thay đổi vì người khác." Elise lắc ly rượu, ánh mắt mơ màng, sau đó lại than thở vừa tức giận vừa tiếc nuối: "Nói sẽ rút khỏi là rút khỏi luôn, bỏ đi lâu vậy rồi cũng không quay lại uống rượu với tôi, đi dứt khoát như vậy đấy, đúng thật là định cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Bồ Câu Trắng luôn!"

Alpha đối diện bật cười một tiếng, như thể ghen tị, ghé sát vào mặt Elise: "Phải đấy, anh ta tuyệt tình như vậy mà chị còn nhớ mãi không quên anh ta."

Elise nheo đôi mắt xinh đẹp lại mỉm cười, kéo áo sơ mi của alpha, đầu ngón chân đang móc mũi giày cao gót bên dưới chiếc đầm xẻ tà di chuyển từ cẳng chân của alpha đi lên: "Cậu em đang ghen à? Cho chị nếm thử xem có chua không nào."

Sau đó là một loạt âm thanh mập mờ rầm rì và leng keng, Elise dường như đang vừa dỗ vừa hôn, nói cái gì mà cô không thích núi băng mà thích nham thạch nóng chảy, tốt nhất là vừa mãnh liệt vừa nóng bỏng.

Giải Hằng Không không có hứng thú nghe tiếp, thế nhưng cuộc sống sát thủ mà hắn vừa mới thích nghi được lại vì cái tên này mà trở nên nhàm chán một cách khó chịu.

Vậy nên hắn khiến cho mình trở nên bận rộn, chạy điên cuồng khắp tám khu vực lớn. Từ Vùng đất Tội ác cho đến biên giới khu 1, từ Đỉnh Tuyết Xám đến các thị trấn nhỏ đáng sống khác nhau trong tám khu vực lớn.

Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra rằng sát thủ Z đều để lại dấu vết ở những nơi này.

Trong quá trình này, hắn cũng tự nhiên biết được mâu thuẫn giữa Tống Chiếu Ẩn và Miles bắt nguồn từ cuộc náo loạn phòng chống ma túy ở khu 1 lúc đó——

Vào lần đầu bước vào chợ buôn ma túy ngầm ở khu 1, Miles đã bị Thẩm Vấn Khinh bắt ngay tại trận và hai bên xảy ra xô xát, tên buôn ma túy khu 1 đã dẫn Miles đi trốn trong một nhà thờ ở thôn trang nhỏ ngay biên giới, sau đó dùng một đứa trẻ trong dàn hợp xướng làm con tin buộc Thẩm Vấn Khinh phải rút lui.

Mặc dù Miles không trực tiếp ra tay nhưng hắn lại ngầm thừa nhận hành vi của tên buôn ma túy. Nếu không phải Tống Chiếu Ẩn đến đó kịp thời thì đứa trẻ đó e rằng sẽ không còn đường sống.

Giải Hằng Không là người của Bồ Câu Trắng nên đương nhiên biết ba quy tắc nghiêm ngặt do Caesar để lại. Hắn không xem giới luật ra gì, cũng không xem mạng sống của con người ra gì mà chỉ cảm thấy sát thủ Z không giống như những người khác.

Đó là một sự rung động yếu ớt nhưng kỳ diệu, khiến cho Giải Hằng Không không thể không nhìn lên mặt trăng.

Bây giờ đây hắn không còn phải trơ mắt ra nhìn trăng nữa, cũng không còn cảm thấy Tống Chiếu Ẩn giống như vầng trăng ở xa tận chân trời nữa.

Y tựa như gió, như mưa, như không khí.

Y ở khắp mọi nơi, y ở trong tầm với.

... (còn tiếp)


(giải pass và đọc tiếp trên WordPress capngagiangson.wordpress.com)

Xin lỗi vì sự bất tiện này ạ 🥺🙏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com