Dam My Hoan Am Thanh Va Cham Tu Linh Hon
Chương 64: Gọi anh là gì đây
—
Giải Hằng Không vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu đã nhận ra người trong lòng đang giãy giụa trong sự nóng nảy và khó chịu, pheromone lững lờ trôi cũng đang xao động bất an.Trong ánh lửa, Tống Chiếu Ẩn đang cau mày, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mặc dù đã rơi vào trạng thái hôn mê nhưng cũng không thoát khỏi sự giày vò đau đớn của kỳ mẫn cảm.Giải Hằng Không ôm chặt lấy y, nhả phermone mang theo sự vỗ về ra theo bản năng. Không biết qua bao lâu, tình dục tràn ngập trong phòng dần dần biến mất, pheromone gỗ thông trong không khí vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại nhưng tần suất nóng nảy cũng dần dịu lại dưới tác dụng vỗ về của pheromone băng tuyết.Cho đến khi Giải Hằng Không mệt mỏi ngủ thiếp đi, hai mùi pheromone mới bình tĩnh hòa quyện vào nhau, trong phòng trở lại yên tĩnh.Đúng thật là Tống Chiếu Ẩn vẫn chưa thoát khỏi sự giày vò đau đớn của kỳ mẫn cảm.Lúc tỉnh táo, cảm xúc nóng lòng và thô bạo của kỳ mẫn cảm đã bị thay đổi và đè nén dưới sự trêu đùa và khiêu khích của Giải Hằng Không, khiến cho y không rơi vào trạng thái mất kiểm soát hoàn toàn mà khó khăn giữ lại được một chút tỉnh táo. Thế nhưng sau khi tình dục bị kiềm nén được bộc lộ, năng lực tinh thần vẫn luôn căng thẳng cao độ cuối cùng cũng thả lỏng, khiến cho y rơi vào trạng thái hôn mê.Nhưng ngay cả khi hôn mê thì ý thức của y cũng giống như bị ném vào xoáy nước của biển sâu, liên tục khuấy đi khuấy lại ầm ĩ, vô số hình ảnh vụn vặt xuất hiện rồi lại biến mất trước mắt.Cảm giác kiệt sức nặng nề khiến cho ý thức của Tống Chiếu Ẩn bị tách ra, giống như một người ngoài cuộc đang xem lại một vài đoạn ký ức của mình trong cơn mơ màng.Vào kỳ mẫn cảm khi bị tiêm thuốc EVO lần đầu, bên trong phòng thí nghiệm trắng xoá bốn phía, y cô đơn một mình, bị kìm kẹp bởi những cánh tay robot lạnh lẽo, cơn đau như sóng thần cuộn trào khắp cơ thể, y giống như một con chim trong lồng mặc cho người khác xâu xé.Năm năm tiếp theo sau đó, Tống Chiếu Ẩn đã chịu đựng sự giày vò do kỳ mẫn cảm vô số lần, khiến cho y mất kiểm soát trong cơn phẫn nộ và thô bạo, đồng thời cũng bình tĩnh lại trong những lần giết chóc và đau đớn.Y giống như một tấm bèo thoi thóp trong cơn sóng mạnh, cho dù có giãy giụa thế nào cũng tốn công vô ích, thế nhưng vẫn không cam lòng chìm xuống.Mãi cho đến khi y ngửi thấy mùi băng tuyết quen thuộc trong cơn đau đớn không chịu nổi đó, mũi nhọn lộ ra, cảm giác lạnh buốt kích thích mỗi một dây thần kinh trong y.Một gương mặt quen thuộc mặc đồng phục nghiên cứu màu trắng xuất hiện, alpha có đôi mắt đen sâu thẳm đa tình cùng với nụ cười phô trương ngỗ ngược. Mặc dù hành động luôn tuỳ theo ý mình, khi thì liều lĩnh, khi thì điên rồ nhưng quả thật đã mang đến cho y một khả năng rời đi.Mặc dù "khả năng" này là một cơ hội sống mà Tống Chiếu Ẩn đã cướp được nhờ sự ngoan cường bất khuất, nhưng cơ duyên thật tình cờ lại rơi vào tay Giải Hằng Không.Nhưng cho dù vậy, sự xuất hiện của Giải Hằng Không vẫn mang lại cho Tống Chiếu Ẩn, người đang chôn vùi trong lòng đất cảm nhận được một chút an ủi.Ký ức lại lật lại lần nữa, pheromone băng tuyết quen thuộc khiến cho suy nghĩ của y tạm thời tỉnh táo lại, ý thức chìm vào biển sâu được viên minh châu đen nhánh hấp dẫn, trong cảm giác chìm xuống, dường như Tống Chiếu Ẩn lại nhớ lại cảnh tượng y nhảy khỏi máy bay trong cơn mơ màng.Cảm giác không trọng lực khi rơi xuống khiến cho y ôm chặt Giải Hằng Không theo bản năng.Trên đỉnh đầu là ánh nắng rực rỡ và chói chang, bên tai là gió lạnh rít gào và tiếng hít thở hoà vào tiếng gió của Giải Hằng Không. Bọn họ ôm nhau đi xuyên qua những đám mây trắng tinh và mềm mại, nhìn thấy những ngọn núi cao chót vót và cheo leo, trước mắt toàn là một màu xanh.Đây là một thế giới tươi sáng hoàn toàn đối lập với thế giới ngầm nặng nề và đau đớn, là thế gian vạn vật mà đã lâu rồi y mới được chạm tay vào.Một cảm giác yên bình kỳ diệu xâm nhập vào cơ thể cùng với mùi pheromone băng tuyết trong hơi thở, mọi ký ức đau đớn và nặng nề trong tâm trí đều tan biến đi xa.Những suy nghĩ cuồn cuộn của Tống Chiếu Ẩn dần dần dịu lại, trong sự an ủi kỳ diệu này, cuối cùng y cũng bình yên chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.Khi ánh nắng màu cam từ phía Tây xuyên qua rừng cây cao, ánh sáng không ổn định dưới hiệu ứng Tyndall (*) rơi vào đống tro tàn trong bếp lò, Tống Chiếu Ẩn đang ngủ say trên giường gỗ mới từ từ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra.(*) Hiện tượng Tyndall là hiện tượng quang học mô tả sự phân tán ánh sáng khi nó đi qua một chất lỏng hoặc hỗn hợp có các hạt nhỏ được phân tán trong đó. Đây là một phương pháp phổ biến để xác định và phân biệt các loại dung dịch keo khác nhau dựa trên khả năng phân tán ánh sáng của chúng.Khi ánh sáng đi qua một dung dịch keo, những hạt keo trong dung dịch sẽ phân tán ánh sáng theo hướng ngẫu nhiên. Điều này làm cho ánh sáng lan tỏa và tạo ra hiệu ứng hấp thụ mạnh, dẫn đến việc chúng ta có thể nhìn thấy "lối đi" của ánh sáng trong dung dịch. Hiện tượng này được gọi là hiệu ứng Tyndall. [Theo Keo Bạc 360]Chiếc đầu hươu ở đầu giường đã nghiêng về một bên, ánh sáng mặt trời chiếu lên đó một nửa xuyên qua hốc mắt, một nửa thì phản chiếu trên gạc làm tăng thêm chút sức sống, trông giống như bộ xương hươu lộ ra biểu cảm vừa bất lực vừa chán ghét.Coi mấy người làm ra chuyện tốt gì kìa, đầu tôi lệch rồi này!Tống Chiếu Ẩn giơ tay lên che đi ánh sáng phản chiếu chói mắt, ngồi dậy từ trên giường, một cái bóng xám cử động trong khoé mắt, con ngươi mơ màng của y trở nên sáng trong ngay lập tức, tầm nhìn di chuyển về phía cánh cửa gỗ đang mở.Bên ngoài căn nhà là một màu xanh, bên trong đám cỏ dại có những bông hoa dại rực rỡ sắc màu, còn có vài con bướm trắng bay lượn trong đó.Thứ mà Tống Chiếu Ẩn đang nhìn không phải là sức sống mùa xuân này mà là một bóng người đen thui kéo dài từ cửa vào trong nhà.Khi bóng người đó đến gần và lộ rõ toàn diện, sự cảnh giác trong mắt Tống Chiếu Ẩn đã bị sự ngơ ngác thay thế, y lập tức né tránh tầm mắt, sự mất tự nhiên thoáng qua trên mặt y, đặc biệt là khi khoé mắt thoáng thấy phần thân trên trần trụi của mình đầy những vết đỏ mờ ám.Ký ức bị rửa trôi trước khi hôn mê quay trở lại, Tống Chiếu Ẩn nhắm mắt lại, thu lại sự lên xuống trong lồng ngực, đến khi mở mắt ra lần nữa đã lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có."Mặc quần áo vào.""Đây là đâu?"Giải Hằng Không đi vào, lên tiếng cùng lúc với y."Không biết." Tống Chiếu Ẩn không nhìn hắn mà đứng dậy khỏi giường gỗ, ánh mắt quét qua tấm chăn trên giường gỗ, sau đó dừng lại tại mảnh vải chỉ còn lại cỡ lòng bàn tay trong bếp lò.Thảo nào không mặc đồ."Ò." Giải Hằng Không đáp lại một tiếng, đứng lại trước mặt y, ánh mắt quét qua cái quần đang mặc ở nửa người dưới của y, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình: "Tôi không có quần áo mặc."Tống Chiếu Ẩn: "..."Bị lấy làm mồi lửa hết rồi, đương nhiên là không có quần áo để mặc.Tống Chiếu Ẩn đứng dậy, đi đến trước cái tủ tìm thấy chăn ngày hôm qua, định tìm xem có quần áo cũ không. Giải Hằng Không đi theo y từng bước một, lại hỏi: "Sao anh lại ở đây?"Giọng nói của hắn vẫn hơi khàn nhưng đã không còn cảm giác yếu đuối hết hơi nữa, hỏi từng chữ một rất nghiêm túc.Động tác của Tống Chiếu Ẩn khựng lại, lúc này mới nhận ra giọng điệu khi nói chuyện của Giải Hằng Không hơi sai sai, sau đó quay đầu lại nhìn vào mặt Giải Hằng Không.Xem ra hẳn là hắn đã nghỉ ngơi rất tốt, sắc mặt hồng hào, mặt mày tươi tỉnh, đặc biệt là đôi mắt đen như trân châu đang nhìn y, sáng trong quá mức, thậm chí còn có một chút sạch sẽ và ngây thơ.Tống Chiếu Ẩn khẽ cau mày, cố gắng phớt lờ cơ thể nam giới trần trụi trong khoé mắt."Cậu bao nhiêu tuổi?"Giải Hằng Không cau mày suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu: "Không biết.""..."Tống Chiếu Ẩn lại hỏi: "Vậy cậu biết gì?"Giải Hằng Không nhìn y, bình tĩnh nói: "Biết anh đã giết Giải Xuyến."Nghe vậy, Tống Chiếu Ẩn nhìn chằm chằm hắn mấy giây, sau đó đôi lông mày đang cau lại đã thả lỏng, xoay người tìm được bộ quần áo oversize trong tủ, đưa cho Giải Hằng Không."Mặc quần áo vào trước đi."Giải Hằng Không cụp mắt xuống nhìn quần áo nhưng lại không đưa tay ra nhận.Quần áo được làm bằng vải cotton, đã phai thành màu xám với viền trắng ở xung quanh, trên đó có vài lỗ thủng cỡ ngón tay cái, cũng không biết là bị rách ngay từ đầu hay là bỏ trong đây bị côn trùng cắn."Sao vậy?" Tống Chiếu Ẩn hỏi.Giải Hằng Không chán ghét nói: "Bẩn, còn rách nữa."Tống Chiếu Ẩn: "..."Đã cởi sạch ra rồi còn chê bai gì nữa."Mặc vào.""......Ò."Giải Hằng Không không bằng lòng nhận lấy quần áo. Lần này Tống Chiếu Ẩn không rời mắt đi mà dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn giũ quần áo rồi mặc lên người mình.Mặc dù trên mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng đôi môi mím lại đang bày tỏ rằng hắn không bằng lòng.Giải Hằng Không chậm rãi mặc quần áo vào, động tác không xa lạ lắm nhưng quả thật có một chút cảm giác non nớt, cộng thêm giọng điệu khi nói chuyện của hắn cũng lộ ra chút trẻ con. Về cơ bản Tống Chiếu Ẩn đã chắc chắn rằng Giải Hằng Không cũng không tránh khỏi tác dụng phụ của thuốc EVO, đang bước vào giai đoạn suy giảm trí tuệ.IQ và trí nhớ của hắn chắc hẳn đã dừng lại vào thời điểm sau khi cha hắn qua đời, dù sao thì vẫn còn nhớ là y đã giết Giải Xuyến mà.May mà hiện tại đang tạm thời an toàn, nếu không sẽ thật sự gặp rắc rối lớn.Trong tủ chỉ có một bộ quần áo, Tống Chiếu Ẩn đành phải tiếp tục cởi trần. Y vừa phớt lờ những dấu hôn không ngớt trên người mình vừa mừng vì trước khi hôn mê mình vẫn còn lý trí, không để Giải Hằng Không dùng chiếc quần còn sót lại này làm mồi lửa.Mặc dù quần áo tìm thấy trong nhà rất rách nát nhưng ít nhiều gì vẫn có thể che được cơ thể. Dáng người Giải Hằng Không rất xuất sắc, cho dù quần áo có thô thiển và rách rưới đến mấy mặc trên người hắn cũng không khó coi, thậm chí còn có đôi chút ngỗ ngược theo phong cách lôi thôi.Chỉ là bây giờ vẻ mặt của Giải Hằng Không trông rất nhạt nhẽo, không phô trương như bình thường mà ngược lại còn toát ra một chút lanh lợi, sự ngỗ ngược đã biến thành ngốc nghếch.Cũng khá là đáng yêu.Nếu như không dán mắt vào lồng ngực trần trụi của Tống Chiếu Ẩn mãi.Mặc dù biết IQ của Giải Hằng Không bây giờ chỉ khoảng mười tuổi, là một đứa trẻ chưa trải sự đời nhưng ánh mắt chân thật này vẫn khiến cho Tống Chiếu Ẩn khó mà phớt lờ, thậm chí còn hơi mất tự nhiên.Khi Giải Hằng Không duỗi ngón tay ra sắp sửa chạm vào ngực y, Tống Chiếu Ẩn đã giơ tay ra chặn lại: "Làm cái gì?"Giải Hằng Không nhìn vết đỏ rải rác trên xương quai xanh của y, nhỏ giọng nói: "Nhiều muỗi quá."Tống Chiếu Ẩn: "..."Nhìn "con muỗi" suy giảm trí tuệ trước mặt, cảm xúc trong lòng Tống Chiếu Ẩn rất phức tạp, đặc biệt là khi thấy khóe miệng con muỗi to này nhếch lên. Tống Chiếu Ẩn đột nhiên nghi ngờ có phải người này sợ bị y đánh chết nên mới giả ngốc hay không.Nhưng hiển nhiên là không phải.Giải Hằng Không cũng không hiểu sao hắn nhìn những vết muỗi đốt đó mà lại có một cảm giác vui sướng không thể giải thích được, khiến cho hắn rất muốn chạm vào nhưng người trước mặt lại không cho hắn chạm.Lúc này đã gần hoàng hôn, nhờ vào ánh sáng còn sót lại, Tống Chiếu Ẩn lại tìm kiếm trong căn nhà thợ săn một lần nữa và đã thật sự thu hoạch được một thứ không ngờ tới —— một thiết bị liên lạc cũ.Ngoài ra, y còn phát hiện ra căn nhà gỗ này có hệ thống cung cấp năng lượng mặt trời hoàn chỉnh, chỉ là vì bỏ hoang đã lâu nên có một số trục trặc, nhưng cũng không phải là không thể sửa chữa được.Chỉ cần y sửa lại mạch điện là sẽ có thể sử dụng được năng lượng mặt trời, kích hoạt thiết bị liên lạc để liên lạc với thế giới bên ngoài.Tống Chiếu Ẩn thở phào một hơi trong lòng, quyết định ở lại đây thêm mấy ngày. Dù sao thì trạng thái hiện tại của Giải Hằng Không không thích hợp để đi vào rừng nhiệt đới lần nữa, không ai biết được tiếp theo đây hắn có xuất hiện tác dụng phụ nào khác hay không, hay là bọn họ sẽ lại gặp phải nguy hiểm gì khác.Khi ánh chiều tà chìm vào tầng mây, Tống Chiếu Ẩn quay trở lại trong nhà nhưng lại không thấy Giải Hằng Không đâu, trái tim y chùng xuống, lập tức xoay người đi tìm.Vừa rồi lúc tìm các tấm pin năng lượng mặt trời, y đã phát hiện dấu chân thú rừng đã đi qua ở gần đây. Tống Chiếu Ẩn nhớ rằng mình vẫn không quên kỹ năng chiến đấu vào giai đoạn suy giảm trí tuệ, nhưng y không thể chắc chắn rằng Giải Hằng Không sẽ giống như y."Giải Hằng Không——" Tiếng gọi lo lắng vang lên từ trong nhà gỗ.Một lúc sau, bụi cỏ lay động, Giải Hằng Không mặc áo sơ mi ngắn tay màu nâu xám và quần cộc oversize chui ra: "Anh tìm tôi à."Bộ quần áo màu nâu xám trên người Giải Hằng Không đã trở thành màu xám tro, còn đang nhỏ nước tí tách, băng gạc trên tay phải hắn đã ướt đẫm, vết máu làm nhoè đi thành thành những đốm lớn màu nâu đỏ.Tống Chiếu Ẩn cau mày nhìn hắn, giọng nói trầm xuống: "Có chuyện gì vậy?""Tôi giặt quần áo." Giải Hằng Không vừa nói vừa đi tới trước mặt y: "Đói quá nên đã bắt cá."Ngay khi Giải Hằng Không giơ tay trái lên, ánh mắt Tống Chiếu Ẩn cũng nhìn vào lòng bàn tay trái đang xoè ra của hắn, nơi đó bỗng nhiên có một con cá nhỏ trợn trắng mắt nằm đó, chỉ dài bằng một ngón tay, dáng vẻ trông như sắp chết đến nơi.Lông mày Tống Chiếu Ẩn hơi giật lên rất khẽ, đột nhiên không biết nên nói gì.Giải Hằng Không hồi nhỏ khá thích sạch sẽ, cũng biết tự lực cánh sinh nhưng cũng khó khăn lắm mới có thể sống đến bây giờ."Đi vào."Tống Chiếu Ẩn kéo người kia vào trong nhà, bảo hắn cởi quần áo ướt ra.Giải Hằng Không rất nghe lời y, chỉ là lúc cởi quần áo ướt lại không nỡ buông con cá hắn bắt được ra, lúc đổi sang tay phải, Tống Chiếu Ẩn nghe thấy hắn rít lên một tiếng.Tống Chiếu Ẩn liếc mắt nhìn bàn tay phải bị thương của hắn một cái, đi tới cầm lấy con cá nhỏ trong tay hắn, đột nhiên cũng cảm thấy hơi đói.Đợi đến khi y lấy băng gạc mới từ trong cabin y tế ra, Giải Hằng Không đã cởi sạch quần áo, đắp chăn mỏng ngồi bên giường gỗ chờ y."Cậu có lạnh không?" Tống Chiếu Ẩn hỏi.Giải Hằng Không lắc đầu: "Không lạnh."Tống Chiếu Ẩn liếc cái chăn trên người hắn một cái: "Không lạnh mà quấn chặt vậy, không chê bẩn nữa à?"Giải Hằng Không túm lấy cái chăn: "Cái này có mùi của anh, thơm."Lông mi Tống Chiếu Ẩn khẽ lay động, ánh mắt rơi vào tấm chăn mỏng cũ kỹ, khi nhìn thấy một đốm trắng lớn khô lại trên tấm chăn tối màu, biểu cảm trên mặt y cứng đờ trong giây lát, ngay sau đó làn da sau tai đã nhanh chóng nổi lên một mảng màu hồng.Gần như trong nháy mắt, một số cảnh tượng kiều diễm xuất hiện trong đầu Tống Chiếu Ẩn, khiến cho sau gáy y hơi nóng ran.Tống Chiếu Ẩn mất tự nhiên rời mắt đi, xua tan đi những cảm xúc không thích hợp trong đầu rồi ngồi xuống bên cạnh hắn."Xoè tay ra."Giải Hằng Không nghe lời xoè tay ra, Tống Chiếu Ẩn bắt đầu xử lý vết thương dính nước cho hắn."Anh biết tên tôi." Giải Hằng Không đột nhiên lên tiếng.Tống Chiếu Ẩn: "Ừm.""Còn anh thì sao?" Giải Hằng Không hỏi: "Tôi nên gọi anh là gì đây?"Tống Chiếu Ẩn còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe thấy hắn nói: "Anh ơi?"Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com