TruyenHHH.com

Dam My Hoan Am Thanh Va Cham Tu Linh Hon

Chương 58: Sao mà nỡ chết được

Không cần nhìn rõ tình hình phía sau tảng đá thì Giải Hằng Không cũng có thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần từ sự im ắng hoàn toàn này, chưa kể đến trước mặt hắn là khuôn mặt tuấn tú khuếch đại của Tống Chiếu Ẩn, lúc này đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào phía sau tảng đá, biểu cảm như thể đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm.

Hai ngày nay trèo đèo lội suối, sống trong cảnh màn trời chiếu đất, da dẻ có mềm mại đến đâu cũng trở nên thô ráp, Tống Chiếu Ẩn cũng không phải là ngoại lệ.

Đôi môi khô khốc của Giải Hằng Không bị lòng bàn tay hơi thô ráp của Tống Chiếu Ẩn đè lên có hơi châm chích, hắn mím môi trong vô thức, sau đó thè đầu lưỡi ra liếm, nếm thử vị mặn mang theo chút chát.

Đó là mùi vị lòng bàn tay của Tống Chiếu Ẩn.

(hơi dơ nhma tự nhiên cũng cuốn cuốn =)))) )

Vào giây phút môi lưỡi mềm mại sượt qua làn da khô khốc, Giải Hằng Không thấy rõ đuôi lông mày dài và sắc bén của Tống Chiếu Ẩn hơi co giật, đôi mắt màu xanh xám nhanh chóng nhìn về phía hắn, trong đó tràn đầy kinh ngạc và cạn lời.

Dáng vẻ kinh ngạc của cục cưng trong sáng này thật sự rất đáng yêu.

Trong lòng Giải Hằng Không cảm thấy buồn cười, lại chu môi im lặng hôn một cái. Tống Chiếu Ẩn lập tức rụt tay lại, hai hàng lông mày đang duỗi thẳng đột nhiên nhăn lại, trừng hắn một cái như đang quở trách.

Y thật sự không ngờ lúc này rồi mà Giải Hằng Không vẫn còn đang nghĩ mấy thứ tào lao, giở mấy trò mờ ám như vậy.

Trong mắt Giải Hằng Không toàn là ý cười, nghiêng đầu sang như đang khiêu khích trong yên lặng.

Đức hạnh tôi thế đấy, anh làm được gì tôi?

Tống Chiếu Ẩn: "..."

Hàm răng sắc nhọn đâm xuyên qua máu thịt, âm thanh xé rách và nhai ngấu nghiến đã cắt đứt cái nhìn trẻ con giữa hai người, một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi dã thú hoà lẫn với mùi máu tanh nồng nặc thổi tới.

Tống Chiếu Ẩn thả nhẹ động tác, lại gần khe hở của tảng đá, nhìn rõ được tình hình phía sau tảng đá.

Một con báo có thân hình màu vàng nhạt với nhiều chấm màu nâu xám đang cúi đầu đánh hơi xác con tinh tinh. Con báo hoang cao chưa đến nửa mét, chiều dài khoảng 80 centimét, thân hình hơi gầy, tứ chi khỏe mạnh, đầu nhỏ và tròn, còn có một đôi tai tròn, trông khá giống mèo.

Mặc dù trông khá đáng yêu nhưng năng lực tấn công và mức độ dễ thương hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, chỉ cần nhìn hàm răng sắc nhọn và móng vuốt sắc bén khỏe mạnh lộ ra khi cắn xé cũng biết rằng nó nguy hiểm đến mức nào.

Lúc này đây, con báo đang cúi đầu thưởng thức con mồi, đường sống lưng gồ lên mượt mà và mạnh mẽ, có thể tưởng tượng khi chạy nó sẽ mạnh mẽ và nhanh nhẹn đến mức nào, khả năng con người có thể trốn thoát dưới móng vuốt của nó gần như bằng 0.

Bên hông đột nhiên bị chọc hai cái, Tống Chiếu Ẩn thu tầm mắt lại, nhìn về phía Giải Hằng Không ở bên cạnh. Giải Hằng Không dựa vào tảng đá, mấp máy môi nói với y: "Vận may của anh đã không thể xem là kém nữa rồi, đúng là miệng quạ."

Vừa mới nói xác chết có thể thu hút thú dữ ra, chưa đến một phút sau, bọn họ đã đối mặt với con báo này.

Tống Chiếu Ẩn thầm nghĩ, cái này thì trách ai? Còn không bằng trách cậu nói nhảm nhiều quá.

Tống Chiếu Ẩn không định kinh động đến con thú dữ này mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Giải Hằng Không chậm rãi di chuyển về phía hồ nước bên tay phải, nếu như thật sự kinh động đến nó thì bọn họ chỉ có thể trốn trong nước.

Hai người cẩn thận di chuyển từng chút một sang bên phải từ phía sau tảng đá, thế nhưng đôi khi, vận may của một số người lại quá tệ như vậy đấy.

Lúc Tống Chiếu Ẩn giẫm phải ống thuốc gây mê đang kẹp vào khe hở trên tảng đá, lần đầu tiên trong đời y cảm thấy nghi ngờ chính mình.

Có lẽ là y đã bị thần xui xẻ nhập thật.

Cho dù chiếc ống tiêm đó chỉ phát ra một tiếng "rắc" rất khẽ nhưng vẫn ngay lập tức thu hút sự chú ý của con báo hoang kia.

Toang rồi.

Giải Hằng Không lại cảm thán một tiếng trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn trời, cạn lời và nghẹn họng. Nhưng khi nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn cứng đờ đứng đó bất động, trên mặt hiện lên vẻ không còn gì để luyến tiếc như thể đang muốn nói "sao lại thế này", hắn lại đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Dễ thương thật đấy.

Tuy nhiên, nụ cười trên mặt hắn chỉ kéo dài trong một giây, ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ của con báo giống như một tia sáng sau lưng, làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

"Đừng nhìn nó." Tống Chiếu Ẩn đột nhiên lên tiếng.

Đôi mắt của Giải Hằng Không lập tức ngừng chuyển động lung tung, khi khóe mắt nhìn thấy cái đầu tròn của con báo vẫn còn dính vết máu và thịt vụn thì lại càng không dính dáng gì đến chữ đáng yêu nữa. Giải Hằng Không đột nhiên cảm thấy đau răng, nắm chặt con dao găm trong tay, chậm rãi lùi lại cùng với Tống Chiếu Ẩn.

So với hổ và sư tử, sức mạnh của báo yếu hơn một chút, vậy nên bọn chúng sẽ bình tĩnh hơn, khi gặp con người, trong trường hợp không bị uy hiếp thì thường sẽ tự bỏ chạy. Nhưng lúc này đây, thứ mà bọn họ gặp phải lại là một con báo bị quấy rầy khi đang ăn.

Con báo đang nhìn chòng chọc, bước từng bước một từ cái xác tinh tinh đi qua, bước đi của nó chậm rãi nhưng sức uy hiếp lại cực kỳ lớn. Đôi mắt đen láy tuần tra qua lại giữa hai người, giống như đang suy nghĩ liệu hai người này có ngon hơn con tinh tinh chết kia hay không, sau đó thì nên ăn ai trước.

Vài giây sau, lỗ mũi nở nang của nó cử động, sau đó ánh mắt tập trung lên người Giải Hằng Không.

Trước khi hai người lùi lại và tránh xa nó, con báo đó đã đạp chân sau lên mặt đất và lao lên như một quả đạn đại bác. Chỉ thấy được tàn ảnh do cái đầu tròn đó vẽ ra, sau đó nhanh chóng phóng to trước mắt Giải Hằng Không.

Trong lòng hai người đều rét lạnh.

Giải Hằng Không nhanh chóng trèo lên tảng đá cao bằng nửa người bên cạnh, nhảy sang bên trái túm lấy dây leo khô rủ xuống của cây chò chỉ, đung đưa qua lại như một con lắc, tránh khỏi cú vồ mạnh của con báo.

Trong lúc lùi lại vừa rồi, hắn đã xác định được hoàn cảnh xung quanh, địa thế bên phía Tống Chiếu Ẩn trống trải hơn, càng có ưu thế hơn cho con báo nên hắn cố ý xé rách lòng bàn tay, dùng mùi máu tanh thu hút ánh mắt của nó.

Sau một cú vồ không trúng, con báo đó gầm lên và lao về phía Giải Hằng Không đang trên dây leo một lần nữa.

Còn Tống Chiếu Ẩn ở bên còn lại hiếm khi may mắn thoát khỏi sự lựa chọn của con báo hoang nhưng y lại không bỏ chạy mà chủ động tấn công!

Bởi vì Giải Hằng Không đang đu dây leo kéo dài khoảng cách hơn mười mét với y, Tống Chiếu Ẩn đành phải ném con dao găm trong tay ra nhân lúc con báo hoang lao về phía Giải Hằng Không.

Con dao găm mang theo gió mạnh "vút" một tiếng sượt qua lưng con báo hoang, để lại một vệt máu rồi rơi xuống đất.

Chính nhờ vào sự ngăn cản trong chốc lát này, thân hình của con báo hoang đã cứng đờ giữa không trung, đôi chân treo lơ lửng của Giải Hằng Không suýt soát tránh khỏi miệng báo, tránh được vận rủi trở thành kẻ què suốt đời.

Con báo hoang phản ứng rất nhanh, vừa đáp đất lại lao lên lần nữa, nhảy lên độ cao bằng một người, chân trước đồng thời dùng sức túm lấy đầu dây leo.

Một người và một báo nặng gần một trăm ký, hiển nhiên vượt qua sức chịu đựng của dây leo khô héo.

Giải Hằng Không chỉ cảm thấy trong tay nhẹ bẫng, cả người và dây leo đột nhiên rơi xuống.

Cơn đau dự kiến ​​​​khi đập xuống đất không xuất hiện như dự liệu, hắn đã đạp vào da thịt mềm mại.

Chưa kịp vui mừng, Giải Hằng Không đã vội vàng lăn trên mặt đất, với tay dùng dao găm xiên vào một bên cổ con báo hoang, máu tươi bắn ra, con báo hoang đau đớn giãy giụa, đột nhiên lật người, chân trước dùng sức khống chế hắn, đồng thời nhe hàm răng sắc nhọn về phía cái cổ mỏng manh của hắn.

Mùi máu tanh trộn lẫn mùi hôi thối xộc vào lỗ mũi, Giải Hằng Không vội vàng giơ tay lên chặn lại, hàm răng sắc nhọn dính máu thịt cắn vào dụng cụ cố định xương trên cẳng tay hắn.

Dụng cụ cố định bằng kim loại nhanh chóng bị biến dạng dưới lực cắn mạnh bạo, chiếc răng sắc nhọn và những mảnh kim loại cùng cắm vào da thịt Giải Hằng Không, máu tươi bắn tung toé.

Giải Hằng Không đau đến mức nổ đom đóm mắt nhưng cũng vì cơn đau này mà hắn lại càng hưng phấn hơn. Vào giây phút cánh tay bị cắn xuyên qua, tay còn lại của hắn cũng giữ lấy cái đầu tròn của con báo hoang, gân xanh nổi lên, năm ngón tay đột nhiên đâm vào máu thịt.

Một người một báo đều thể hiện sự hung ác, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Hết thảy chuyện này xảy ra chỉ trong nháy mắt, khi Tống Chiếu Ẩn nhìn thấy Giải Hằng Không bị con báo hoang áp chế, trong lòng đột nhiên chùng xuống, đồng thời nhanh chóng tung người nhảy lên, kéo một sợi dây leo khác để mượn lực đung đưa người sang, giơ chân đạp con báo hoang ra.

Chiếc răng sắc nhọn của con báo hoang giảm lực lại trong lúc bị tấn công nhưng Giải Hằng Không thì không, năm ngón tay hắn siết chặt đến mức gần như xé toạc toàn bộ tai của con báo hoang xuống.

Máu tươi phun ra, hai mắt Giải Hằng Không đỏ bừng, cả mặt đầy máu, cơ thể thậm chí đang run lên như cầy sấy. Cơn đau đã bị hắn kìm nén trong cơ thể lại tiếp tục tấn công theo máu tươi tràn ra, dường như còn mãnh liệt hơn trước.

Thậm chí có một khoảnh khắc, trước mắt hắn bị bao phủ bởi một bóng đen đẫm máu, cảm xúc ngang tàn và hung khác nhấn chìm hắn, khiến cho hắn giải phóng pheromone ra một cách mất kiểm soát.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn uyển chuyển bay qua trước mặt hắn, vạt áo tung bay, lộ ra vòng eo mảnh mai mạnh mẽ.

Lúc Tống Chiếu Ẩn đáp đất đã nhặt con dao găm y ném ra từ dưới đất lên, che chắn sau lưng Giải Hằng Không như bảo vệ con, lạnh lùng nhìn con báo hoang đang gầm lên vì đau đớn.

"Cậu sao rồi?" Y hỏi.

Giải Hằng Không thở hổn hển, trầm giọng gào lên: "Giết nó đi."

Con báo hoang ngã xuống đất từ từ bò dậy, vết máu ngoằn ngoèo chảy xuống khiến cho cái đầu tròn của nó bị nhuộm thành màu đỏ, tính hung dữ đã hoàn toàn bị kích thích, không còn lại chút đáng yêu nào mà chỉ có sự khủng bố và độc ác vô tận. Dường như đang sợ hãi kẻ thù mạnh nên nó chỉ gầm gừ vài tiếng nhỏ để uy hiếp mà không tấn công tiếp nữa, thậm chí còn mơ hồ lùi lại.

Trong khoé mắt là Giải Hằng Không với khuôn mặt đầm đìa máu tươi, đôi mắt xanh của Tống Chiếu Ẩn ngày càng lạnh đi, khi nghe thấy ba từ Giải Hằng Không nói, ý muốn giết chóc đã nổi lên trong lòng y.

Mùi pheromone gỗ thông nồng nặc đột nhiên phun ra, hòa quyện với mùi băng tuyết lạnh lẽo.

"Được." Vừa nói y vừa lao về phía con báo hoang nhưng lại đột nhiên bị một bàn tay dính đầy máu túm lấy góc áo.

Thân hình Tống Chiếu Ẩn khựng lại, cứ dừng lại tại chỗ như vậy, liếc mắt nhìn về phía lòng bàn tay không có sức lực của Giải Hằng Không.

"Bỏ đi."

Hơi thở quen thuộc làm cho tinh thần Giải Hằng Không tỉnh táo hơn một chút, hắn nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Tống Chiếu Ẩn, giọng điệu trầm mà khẽ: "Anh đừng để bị thương nữa."

Pheromone mang theo sát khí bỗng nhiên dịu lại, bay lơ lửng trong gió.

Trái tim Tống Chiếu Ẩn giống như mặt nước bị gió lướt qua, ý muốn giết chóc quanh quẩn đã lâu bị thổi bay đi, biến mất không nhìn thấy, chỉ để lại từng vòng tròn gợn sóng vô hình, bập bềnh và bất an.

Con báo hoang đã thức thời chuồn vào rừng cây rồi từ từ đi xa, mùi máu tanh trong không khí bị hai luồng pheromone nhấn chìm. Tống Chiếu Ẩn thu cảm xúc trong lòng lại, nhấc cánh tay đầm đìa máu tươi của Giải Hằng Không lên.

"Rời khỏi đây trước đã." Giải Hằng Không đã vô cùng yếu ớt, từng cơn đau một đã khiến cho tinh thần hắn trở nên mê man.

Nếu như còn có thêm một con thú dữ nào đến thì hắn thật sự không đánh nổi nữa.

Tống Chiếu Ẩn cau chặt mày, cẩn thận kiểm tra vết thương trên cánh tay phải của hắn, ngoài ba lỗ thủng do răng gây ra còn có một vết thương do dụng cụ cố định xương cắm vào.

May mà dụng cụ cố định xương cắm vào không sâu mà chỉ bị biến dạng nên hơi khó lấy ra. Tống Chiếu Ẩn nhìn một lúc, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, thế mà y lại dùng tay không vặn phần bị lõm xuống ra. Trong tình huống không gây ra thêm tổn thương lần hai cho Giải Hằng không, Tống Chiếu Ẩn gỡ dụng cụ cố định xương dính máu ra từng chút một.

Trên cẳng tay thon dài lộ ra ba cái lỗ màu đỏ như máu, có cả mấy vết thương dài không sâu, chỉ là mỗi cái lỗ đều to bằng ngón tay, máu tươi không ngừng chảy ra, nhìn mà phát hoảng.

Tống Chiếu Ẩn giết người không chớp mắt nên đã từng chứng kiến ​​vô số vết thương đáng sợ, nhưng lúc này đây, thế mà y lại có một phút giây không nỡ nhìn thêm.

Đương nhiên những cảm xúc này đều ở trong đáy lòng, sắc mặt y vẫn bình tĩnh, dùng dao cắt vạt áo thành từng dải dài, băng bó vết thương đơn giản cho Giải Hằng Không để cầm máu.

Sau khi xử lý vết thương xong, Tống Chiếu Ẩn mới kéo cái tay vẫn xem như nguyên vẹn còn lại của Giải Hằng Không đặt lên vai mình, đỡ hắn đứng dậy. Hai người đi về hướng Nam, cũng chính là thượng nguồn của con sông.

"Sao đột nhiên lại không để tôi giết nó?" Tống Chiếu Ẩn vừa đi vừa hỏi: "Cảm thấy tôi đánh không lại nó à?"

Giải Hằng Không đang chịu đựng cơn đau, ý thức của hắn giống như đang đi trên một sợi dây thép, mê man vì đau nhưng cũng tỉnh táo vì đau.

Nghe thấy câu này, hắn yếu ớt nhếch khóe miệng lên, duỗi ngón tay đang gác trên vai Tống Chiếu Ẩn ra trước mặt y: "Anh xem này, máu của nó thối như vậy, không thể làm bẩn anh được."

Tống Chiếu Ẩn liếc mắt nhìn vết máu khô trên tay hắn một cái, trên đó vẫn còn dính không ít lông và da.

"Có muốn đi rửa không?" Tống Chiếu Ẩn hỏi.

Giải Hằng Không gật đầu. Hai người lại đi về phía trước thêm một đoạn nữa, đến gần nguồn nước rồi mới dừng lại, sau khi rửa sạch đơn giản lại tiếp tục đi về phía trước.

Mặc dù bọn họ đã rửa sạch máu nhưng chẳng bao lâu tay phải lại bị máu tươi nhuộm đỏ, lần này là máu của Giải Hằng Không.

Giải Hằng Không giống như bị mắc chứng máu khó đông, miếng vải Tống Chiếu Ẩn quấn lên cho hắn không có tác dụng nào, máu cứ chậm chạp không chịu ngừng chảy, vết máu không ngừng nhỏ xuống theo tay phải của hắn.

Tống Chiếu Ẩn cau mày, dọc đường đi y cố ý tìm kiếm các loại thảo dược cầm máu nhưng mãi vẫn không tìm được. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì Giải Hằng Không sớm muộn sẽ bị sốc vì mất máu quá nhiều, dù sao thì hắn cũng đã mơ hồ có dấu hiệu hôn mê rồi.

Đây chẳng phải việc gì tốt cả.

"Cậu còn chưa nói cho tôi biết vì sao cậu hiểu về chim cực lạc như vậy." Tống Chiếu Ẩn đột nhiên hỏi.

Giải Hằng Không mở mí mắt nặng trĩu ra: "Không phải không muốn nghe à?"

Tống Chiếu Ẩn: "Bây giờ muốn nghe rồi."

Giải Hằng Không cười khẽ một tiếng, hít thở hai hơi mới lên tiếng: "Tôi từng xem trong "Thế giới động vật", tôi còn từng nuôi một con nhưng không phải là loài vừa rồi."

"Cậu nuôi chim?" Tống Chiếu Ẩn cảm thấy rất ngạc nhiên.

"Đúng vậy, không chỉ có chim mà còn có những con khác."

"Thỏ?"

Giải Hằng Không bật cười một tiếng: "Từng nuôi nhưng bị rắn ăn mất rồi, sau đó tôi giết con rắn đó luôn."

Tống Chiếu Ẩn: "..."

"Còn từng nuôi gì nữa?" Tống Chiếu Ẩn dường như rất có hứng thú.

"Nhiều lắm, rồng Úc, rùa Brazil, vẹt, chim sẻ vằn, bồ câu. Đợi khi nào rời khỏi đây tôi dẫn anh đi xem."

(Rồng Úc)

(Rùa Brazil)

(Chim sẻ vằn)

Giải Hằng Không liếc mắt sang, gần như ghé sát vào sườn mặt Tống Chiếu Ẩn, nhẹ giọng hỏi: "Đi không?"

Tống Chiếu Ẩn gật đầu: "Được."

Giải Hằng Không nở nụ cười trên môi: "Anh đã đồng ý với tôi rồi, rời khỏi đây sẽ đi theo tôi."

Ý tôi là vậy sao?

Tống Chiếu Ẩn cạn lời nhìn Giải Hằng Không. Mặc dù hắn không ngừng chảy máu nhưng sắc mặt vẫn luôn hồng hào, chỉ có đôi môi khô khốc là chuyển sang trắng bệch, cho thấy hiện tại hắn đang bị bệnh.

"Không đồng ý hả?" Giải Hằng Không hỏi: "Vậy anh muốn đi đâu?"

Tống Chiếu Ẩn im lặng nhìn đi chỗ khác.

Việc đi đâu y thật sự vẫn chưa nghĩ xong.

Trong năm năm ở Mạn Đức, y đã muốn trốn thoát vô số lần nhưng bây giờ khi đã thật sự trốn thoát, y lại đột nhiên không biết nên đi đâu.

"Anh có định đi tìm Miles không?"

Giọng nói yếu ớt của Giải Hằng Không đột nhiên trở nên trầm xuống, đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Chiếu Ẩn cụp mắt xuống khi nghe thấy cái tên này, cảm xúc đang che giấu một nửa trong con ngươi màu xanh xám trở nên phức tạp.

Những cảm xúc ngang ngược mà hắn cố gắng kìm nén dường như đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng và sắp sửa trào ra, thậm chí còn vô thức bấu chặt vai Tống Chiếu Ẩn.

"Không được, anh không được đi tìm anh ta."

Cơn đau trên bả vai khiến cho Tống Chiếu Ẩn khẽ nhíu mày, liếc mắt sang thì thấy hốc mắt Giải Hằng Không đỏ bừng, thái dương nổi gân xanh, con ngươi đen láy sâu thẳm và tăm tối.

Tống Chiếu Ẩn không suy nghĩ sâu xa vì sao Giải Hằng Không lại không cho y đi tìm Miles mà lại nói: "Elise không nói cho cậu biết sao? Năm năm trước tôi đã rút khỏi Bồ Câu Trắng rồi."

Nghe thấy câu này, Giải Hằng Không nheo mắt lại, giông bão ngưng tụ trong mắt chợt dừng lại: "Tại sao?"

Tống Chiếu Ẩn im lặng vài giây mới nói ngắn gọn: "Chán rồi."

Giải Hằng Không còn chưa kịp hỏi tiếp thì đồng tử của Tống Chiếu Ẩn hơi giãn ra, một tia sáng lóe lên.

Bên dưới vách đá phía trước, cuối cùng cũng xuất hiện một loại cỏ cầm máu.

Tống Chiếu Ẩn bảo Giải Hằng Không đứng yên tại chỗ còn mình thì nhảy lên vách đá, dùng hai nhát dao găm leo lên và hái được thảo dược thành công.

Trước sau chỉ chưa đến năm phút, đến khi y quay lại, Giải Hằng Không đã dựa vào ngọn cây nhắm mắt lại.

Giải Hằng Không cảm giác như mình bị ném vào dung nham nóng hổi, ​​toàn bộ máu trong cơ thể đều bốc hơi dưới nhiệt độ cao và trôi đi, xương cốt sắp vỡ vụn đến nơi.

Giây tiếp theo lại giống như bị ném xuống dòng nước sông lạnh lẽo, dòng nước ùn ùn không ngừng chui vào cơ thể hắn, lấp đầy từng tế bào của hắn, dán những mảnh xương gãy vụn của hắn lại với nhau hết lần này đến lần khác.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đây là sự giày vò giống như hàng ngàn con kiến ​​đang gặm nhấm trái tim.

Ngay cả tinh thần cũng trở nên mù mịt, dập dềnh và không có nơi thuộc về, cho đến khi nghe thấy Tống Chiếu Ẩn gọi tên hắn từng tiếng một.

Cảm giác lạnh buốt như kim châm trên cánh tay giống như một mũi tiêm làm dịu tâm hồn, xâm chiếm ý thức của hắn, Giải Hằng Không từ từ mở mắt ra.

Tống Chiếu Ẩn cau chặt mày, hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng: "Cậu tỉnh táo lại chút đi, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây thôi."

Giải Hằng Không gật đầu rất khẽ, cố gắng kéo dài sợi dây thép trong đầu để hắn có thể tỉnh táo lâu hơn một chút.

"Rời khỏi đây, cậu dẫn tôi đi xem động vật cậu nuôi." Tống Chiếu Ẩn nói tiếp.

Ánh mắt Giải Hằng Không nhìn chằm chằm vào mặt y, nhẹ giọng hỏi: "Anh sợ tôi ngủ là không dậy nữa à?"

Tống Chiếu Ẩn chẳng nói chẳng rằng mà yên lặng đỡ hắn tiếp tục đi về phía trước. Giải Hằng Không dựa vào người y, nở nụ cười trên khoé môi, nói tiếp: "Tôi còn chưa chịch được anh, sao mà nỡ chết được."

Sắp rồi, ngày mai cho cậu sờ một cái trước nha

Gin: sắp chếc đến nơi mà còn ăn nói thiếu đánh ghê chiếc niên hạ này =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com