TruyenHHH.com

Dam My Hien Dai Vien Khe

Có hai người đàn ông hỗ trợ nên suốt cả ngày nay dọn dẹp, công việc trong nhà cũng đã gần xong xuôi . Tuy không vất vả như mọi năm nhưng Cố Khê vẫn rất mệt. Xương cốt cậu tê buốt, thắt lưng cũng vì năm đó tự sinh cùng nhiều năm qua luôn phải đứng làm việc nên càng đau nhức dữ dội. Buổi tối, Từ nãi nãi xua một đám người cả ngày làm việc mệt mỏi về phòng, bà ra tay làm cơm chiều.

***

Ăn cơm xong, Cố Khê ngồi bên lò sưởi đan nốt áo len, còn Dương Dương Nhạc Nhạc bởi vì cả ngày dọn dẹp mệt nhọc mà ngày mai còn phải đi thi nên chúng đã lên giường ngủ từ sớm rồi.

Vội đi tắm rửa rồi ru hài tử ngủ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc xốc rèm cửa lên liền nhìn thấy Cố Khê với sắc mặt mỏi mệt đang ngồi kia đan móc. Hai người đi đến bên Cố Khê, Kiều Thiệu Bắc 'cướp' chiếc áo len còn dang dở trên tay cậu. Cố Khê ngẩng đầu, nghe thấy Kiều Thiệu Bắc nói: "Em hôm nay vất vả cả ngày rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi đi."

Từ nãi nãi đẩy đẩy người Từ lão gia, hai vị lão nhân biết ý đi vào phòng trong. Cố Khế mỉm cười với hai bọn hắn, tay đoạt lại áo len, nói: "Tôi không mệt, các anh mới vất vả suốt một ngày, mau đi ngủ đi."

Nói thật, Cố Khê thật sự không muốn làm phiền hai người nọ giúp đỡ, hơn nữa bọn họ vốn là thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng, giờ mỗi ngày phải làm việc nhà, trong lòng Cố Khê rất áy náy. Triển Tô Nam đánh bạo đặt tay lên vai Cố Khê, làm bộ không phát hiện thấy thân mình Cố Khê nháy mắt co lại, hắn khẽ xoa bóp hai vai cứng ngắc của cậu, khom người ghé vào tai cậu, thì thầm: "Nước ấm trong bình đã sôi rồi, em mau đi tắm nước nóng đi, buổi tối sẽ ngủ ngon."

Cố Khê cũng muốn đi tắm rửa, hôm nay dọn dẹp cả ngày trời, người bẩn muốn chết. Né tránh luồng khí nóng đang phun vào lỗ tai mình của Triển Tô Nam, Cố Khê đứng lên cầm theo áo len, vẫn mỉm cười thản nhiên nói: "Tôi lập tức đi tắm đây, các anh mau chóng đi nghỉ ngơi đi."

Triển Tô Nam quay người nhìn vào cánh cửa phòng trong, nói: "Bác trai bác gái hẳn cũng đi ngủ rồi, chúng ta đi thôi."

Cố Khê cất áo len cùng cuộn len vào túi to, ho khan vài tiếng, xách theo túi đi cùng hai người ra khỏi phòng. Bên ngoài rất lạnh, Cố Khê vừa đi ra ngoài đã hắt xì. Lúc này, một chiếc áo khoác lông chim rất ấm áp, mang theo nhiệt độ của người nào đó phủ trên người Cố Khê, Triển Tô Nam dìu cậu lên lầu, nói: "Đừng đứng ngoài trời nữa, sẽ bị ốm đó."

Cố Khê bị động mặc Triển Tô Nam kéo lên lầu, khi cậu vào đến phòng mình, Kiều Thiệu Bắc tịch thu túi len, vẻ mặt đầy quan tâm, nói: "Đừng đan nữa. Xương cốt em đau, hạn chế làm thôi. Buổi tối đừng tắm rửa, mai hãy tắm."

Cố Khê rất muốn cầm lại cái túi, nhưng cậu không muốn nói cho hai người này biết cậu phải đan xong áo cho hai đứa nhỏ trước tết. Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam sao lại không biết tâm tư cậu, chỉ là do bọn hắn làm bộ không rõ thôi. Triển Tô Nam đẩy mạnh Cố Khê vào phòng rồi đóng kín cửa lại.

"Tiểu Hà, đi ngủ sớm một chút, bọn anh cũng đi ngủ đây."

Nói tiếng chúc ngủ ngon, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam vào căn phòng vốn là của hài tử, bây giờ nó đã thành phòng ngủ lâm thời của bọn hắn.

Nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại, Cố Khê thở dài thật sâu, có chút bất lực. Cậu đã quen cuộc sống chỉ có một mình, nhưng trước mắt xem ra hai người kia đã quyết tâm chen vào cuộc sống của cậu. Hai người nọ rõ ràng đang muốn bồi thường cho cậu, nhưng .... Đi đến bên giường, một tay chống bàn, một tay đỡ lấy thắt lưng, Cố Khê từ từ ngồi xuống. Cậu đã không còn muốn tiếp nhận bất cứ sự giúp đỡ của ai nữa, ân tình của cha mẹ nuôi trong tình cảnh đó cậu bất đắc dĩ phải thiếu nợ, nhưng còn hai người kia, cậu không muốn cũng không nguyện tiếp tục nợ nần thêm nữa.

Ngoảnh đầu, nhìn lũ nhỏ đang say giấc nồng, trên mặt Cố Khê toát lên một tia tiếu ý thản nhiên. Cậu cũng không ngờ hai con trai lại tiếp nhận hai người bọn hắn nhanh đến vậy, thân thể thiếu hụt nên cậu nhất định không thể có đủ tư cách của người cha giống một người nam nhân chân chính được. Mười mấy năm qua, cậu luôn ép bản thân phải nghiêm khắc với bọn nhỏ, buộc mình nhẫn tâm bắt hài tử phải tự lập sớm, cậu sợ chính cậu một ngày nào đó không còn gắng gượng được nữa, lúc đó hai đứa con trai không biết chiếu cố chính chúng.

Che miệng áp chế ho khan, Cố Khê xoay người ngửa đầu nhìn về phía tủ quần áo có treo di ảnh của bà nội, bên tai lại vang lên những lời nhắn nhủ trước lúc ra đi của bà. Thật lâu sau, Cố Khê lại chuyển tầm mắt về trên người hai con trai, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của chúng, hai người nọ đã tìm đến tận đây, tương lai sau này của bọn nhỏ cũng đã có chỗ dựa, cậu có thể buông tâm rồi.

Đỡ lấy eo đứng dậy, Cố Khê mở tủ quần áo ra, lấy một bộ quần áo để thay, hai mắt khẽ lướt đến chiếc áo khoác của Triển Tô Nam, cậu đi tới, cầm nó lên rồi mở cửa ra ngoài. Phòng cách vách vẫn còn sáng đèn , Cố Khê gõ gõ, cửa rất nhanh được mở.

"Tiểu Hà?"

"Áo khoác của Tô Nam." Cố Khê đưa áo lông chim cho Kiều Thiệu Bắc ra mở cửa, rồi nói: "Các anh đi nghỉ ngơi sớm một chút."

Thấy trên tay Cố Khê cầm quần áo, Kiều Thiệu Bắc lại đem chiếc áo khoác kia phủ thêm trên người cho cậu, nói: "Tắm xong rất dễ bị cảm, em cứ khoác lấy, buổi tối bọn anh cũng không cần đến, ngày mai đưa cho Tô Nam là được."

Triển Tô Nam đã đứng ngay cạnh Kiều Thiệu Bắc, hắn trực tiếp đưa tay cài kín các cúc áo, nói: "Nhanh đi tắm đi, gội đầu còn phải đợi tóc khô nữa, đừng chậm trễ."

Nhìn hai người, Cố Khê cũng không tranh cãi thêm: "Vậy các anh đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cố Khê xoay người đi xuống lầu, Kiều Thiệu Bắc chậm rãi đóng cửa lại, hai người đi đến bên cửa sổ, kéo mành rèm ra một khe hở, nhìn Cố Khê đi xuống nhà, vào phòng vệ sinh, nhìn phòng vệ sinh sáng đèn, nhìn Cố Khê đóng cửa lại. Hai vị 'lão xử nam' lớn tuổi đồng thời nuốt nước miếng ừng ực. Đứng bên cửa sổ trộm ngắm trong chốc lát, không nhìn thấy gì nữa, Triển Tô Nam mới vỗ vỗ Kiều Thiệu Bắc, hai người đồng lòng nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Khẽ khàng nhẹ bước đi xuống lầu, bọn hắn đi tới cửa phòng vệ sinh, qua lớp cửa kính thủy tinh, ánh đèn trong phòng phản chiếu bóng Cố Khê đang cởi quần áo, hai người nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô nóng. Như vậy là không đúng! Thế là sai! Nếu người ở bên trong biết bọn hắn vì dục vọng tra tấn dày vò mà phải cùng nhau đứng bên ngoài 'rình mò', tuyệt đối sẽ không bao giờ quan tâm đến bọn hắn nữa, thậm chí sẽ tống bọn hắn đi ấy chứ. Thiên sứ và Ác ma trong tâm tưởng của bọn hắn đang giao chiến ác liệt, nhưng ngay lập tức Thiên sứ liền bại trận. Sự khao khát bấy lâu khiến hai người đứng trước cửa phòng sinh ra những ý nghĩ kỳ quái đối với bóng hình mơ hồ hiện lên trên tấm cửa kính đục mờ.

***

Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho dòng nước ấm nóng 'cọ rửa' thân thể lạnh lẽo của bản thân, Cố Khê nhắm mắt lại, trong thời khắc yên tĩnh này, buông lỏng tâm trí mình, cái gì cũng không suy tư nữa.

Hai người nọ đã đánh vỡ sự bình tĩnh suốt bao năm của cậu, mấy ngày nay, nội tâm cậu dao động khiến cậu có chút mỏi mệt. Nhìn hài tử yêu thích hai người nọ như vậy, khiến trong lòng cậu không đành lòng chia cắt hai con trai cùng bọn họ, nhưng thâm tâm Cố Khê cũng biết rõ, cậu và họ không có khả năng trở lại như xưa nữa rồi.....

Mười hai năm ... đã quá lâu, cậu hy vọng hai người kia có thể quay về Doanh Hải, chân chính tìm được một nửa kia của mình, xây dựng mái ấm của bản thân, sinh dục ra chính con đẻ mình. Nếu người vợ của bọn họ không ngại, mỗi dịp nghỉ hè, Dương Dương Nhạc Nhạc có thể đi Doanh Hải chơi. Bọn họ là 'cha' của hài tử, cậu sẽ không cắt đứt mối liên hệ giữa cha con mấy người, nhưng về phần mình, cậu thầm nghĩ chỉ muốn một mình thản nhiên sống nốt qua ngày.

Cậu cũng biết rõ, bản thân đang lâm vào tình thế lưỡng lự. Nếu không có cú điện thoại của Ngụy Hải Trung, cậu sẽ quyết tâm tới khuyên nhủ hai người kia rời đi; nhưng còn hiện giờ, sau cú điện đó, cậu do dự, cậu mâu thuẫn. Nhất là mấy ngày nay Dương Dương Nhạc Nhạc càng ỷ lại vào hai người nọ, càng làm cho trái tim cậu dao động, cậu nên làm sao đây? Chẳng nhẽ thật sự để mặc hai người kia ở bên cậu tại nơi nhỏ bé này sao? Cậu sẽ không quay về Doanh Hải, cha mẹ nuôi ở lại đây thì nhà cậu cũng sẽ ở đây. Chỉ là Dương Dương Nhạc Nhạc..... Rõ ràng đã tự nhủ thả lỏng đầu óc mà vẫn không khống chế được suy nghĩ về việc này.

Sắc mặt Cố Khê thay đổi, tắt vòi sen đi. Cầm xà phòng xát lên người, tầm mắt né tránh hạ thân của bản thân. Tẩy sạch bọt trên người, cậu chậm rãi lau thân thể, trong đầu lại miên man nghĩ tới hai người kia. Nếu có thể, cậu hy vọng hai người nọ qua năm sẽ trở về, nhưng giờ xem chừng không có khả năng, bọn họ còn tính toán thuê phòng để ở lâu dài nữa cơ mà.

Mẹ nuôi có nói, quá khứ cứ để nó trôi qua, con người ta phải luôn tiến về phía trước, nhưng hoàn cảnh cậu không cho phép cậu nhìn về tương lai. Sẽ ở bên hai người kia sao? Đợi Dương Dương Nhạc Nhạc lớn lên, hiểu được mọi chuyện, chúng sẽ nhìn người cha là cậu thế nào đây? Còn thân thể cậu...... Cố Khê cúi đầu nhìn vào giữa hai chân, một cơ thể có bộ phận sinh dục của cả nam lẫn nữ thế này, cậu sao có thể để lộ ra trước mặt của bất cứ ai được chứ. Mười hai năm trước nếu không có lần say rượu đó, cậu chắc chắn sẽ không để một kẻ nào có cơ hội chạm vào thân thể mình.

Im lặng thở dài, Cố Khê rất gian nan tẩy rửa hạ thân. Lúc chạm vào, tay cậu chợt dừng lại ở vị trí giữa hai chân. Vị trí vốn chỉ nên có bộ phận của nam nhân thì lại cũng có cả bộ phận đặc trưng của nữ giới, tại vị trí mềm mại đó, ngón tay có thể sờ đến một vết sẹo rõ ràng. Năm đó khi sinh hai con trai, cậu chỉ có thể nhìn gương rồi mò mẫm tự khâu lại miệng vết thương cho chính mình. Không mua được thuốc tê, hơn nữa cậu cũng không có kinh nghiệm khâu vết thương nên miệng vết thương xiêu xiêu vẹo vẹo, suốt một năm trời nó mới không còn âm ỉ đau nữa. Cố Khê không dám nhìn hạ thân của mình hiện giờ đã biến thành dạng gì rồi, trong đầu chỉ còn lại ký ức cuối cùng về nơi đó chính là tay cậu đầy máu đang cố hết sức khâu lại cho khép miệng.

Cảm giác đau đớn khi sinh sản đã sớm quên, sự khốn khổ của mười hai năm trước, giờ đây lưu lại trong lòng chỉ còn sự thương cảm xót xa. Ngay từ đầu cậu đã biết đây vốn là một sai lầm, sai lầm không nên ham học bổng mà chọn trường hai người kia theo học; sai lầm không nên chỉ vì ngẫu hứng nhiệt huyết sôi trào mà giữa trưa chạy lên sân thượng ăn cơm trưa; sai lầm khi hai người kia hỏi cậu món dưa muối cậu lại không cự tuyệt; sai lầm.....không nên năm lần bảy lượt buông thả chính mình thân cận hai người nọ. Nếu không có nhiều sai lầm như vậy thì liệu có phải cậu và hai người kia, giờ phút này sẽ không giao nhau trong cuộc đời này.... Nhưng ngẫm lại, Cố Khê lắc đầu, nếu không có những sai lầm kia thì cậu sẽ không có được Dương Dương và Nhạc Nhạc, sẽ không có một mái ấm gia đình. Chính Dương Dương và Nhạc Nhạc là động lực đem lại dũng khí cho cậu trong những giây phút khó khăn gian khổ, cũng là mục đích tồn tại duy nhất của cậu trên cõi đời này.

Mặc cho dòng nước xua đi bọt nước trên người, cũng mặc nó tạm thời gạt đi những phiền não rối ren trong lòng, Cố Khê hưởng thụ dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể. Trong gian phòng tắm nho nhỏ này, cậu buông lỏng tâm tư để tĩnh tâm trở lại. Giờ chỉ có thể mặc mọi chuyện đến đâu thì đến, đợi tới một ngày hai người nọ phát hiện ra rằng bọn họ không còn khả năng trở lại như trước kia nữa, hẳn họ sẽ buông tay.

Tiếng nước chảy như một âm thanh dẫn dụ, câu dẫn hai kẻ đang bị cuồng dục bên ngoài cửa. Bọn hắn đương nhiên không dám vọt vào trong làm xằng bậy, nhưng mỗi một cử chỉ hay một động tác nào đó của thân ảnh trong kia cùng tiếng nước huyễn hoặc đều có thể lập tức dẫn dụ bọn hắn bộc phát kích thích mà "phạm tội". Khát vọng, yêu say đắm người đang ở bên trong, mà lúc này đây người đó lại đang không mặc gì tắm rửa, chỉ nghĩ tới thế thôi là máu mũi lại có chiều hướng phun ra, huống chi còn tưởng tượng tới những động tác của người bên trong.

***

Tiếng nước đột nhiên ngừng, hai kẻ sắp nghẹn chết bấn loạn vừa thở dốc vừa vội chạy trốn, kịp lúc thấy bóng người mở cửa đi ra, hai người vừa chạy lên lầu vừa bịt mồm không dám phát ra một tý âm thanh nào. Lên lầu, nhìn chằm chằm bóng người phía sau cánh cửa đang mặc quần áo, hai người nuốt nước miếng ừng ực, hạ thân đã sớm dựng lều cao ngất. Tránh ở sau lan can nửa ngày cũng không thấy người bên trong đi ra, một chút lý trí bị gió lạnh thổi quay lại, Kiều Thiệu Bắc thấp giọng nói: "Tiểu Hà khẳng định đang giặt quần áo rồi, tôi đi xuống gọi em ấy lên ngủ, rồi chúng ta đi giặt cho em ấy."

"Được!" Kiều Thiệu Bắc vừa dứt lời, Triển Tô Nam cũng lập tức hoàn hồn. Hai người chỉnh trang lại bộ dạng, bày ra biểu tình không có chuyện gì, rồi Kiều Thiệu Bắc mới gõ gõ cửa nhà vệ sinh.

"Tiểu Hà."

Vừa mới ngâm quần áo bẩn vào nước, Cố Khê kinh ngạc mở cửa, nhìn thấy hai người nọ mũi hồng hồng đang đứng trước cửa, cậu lập tức ngần ngại nói: "Có phải muốn dùng toilet không?"

"A, đúng đúng." Triển Tô Nam liếm liếm môi.

"Thế này, Tiểu Hà, ban ngày anh có chuyện quên nói với em." Kiều Thiệu Bắc không dám đối mặt với Cố Khê, vì vừa tắm rửa xong nên sắc mặt cậu có màu phấn hồng, tóc lại ẩm ướt, bộ dạng mê người vô cùng.

Cố Khê đi ra, Triển Tô Nam tay mắt lanh lẹ lấy áo khoác phủ lên người cho cậu, nói: "Lên lầu đi, đừng để bị cảm."

"Được." Rửa sạch tay, Cố Khê đi theo hai người lên lầu, trong lòng buồn bực, Triển Tô Nam không phải muốn dùng toilet à, sao lại còn đi theo cậu lên đây.

Kéo mạnh người vào trong phòng, ấn cậu ngồi trên giường, Kiều Thiệu Bắc đóng cửa lại, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Tiểu Hà, anh Hải Trung hôm nay gọi đến báo, chị dâu rất muốn gặp em cùng lũ nhỏ, ngày mai chị ấy sẽ cùng anh Hải Trung tới đây đón tết. Anh Hải Trung sợ sẽ làm phiền tới em."

Cố Khê vừa nghe lập tức kinh hỉ, nói: "Sao phiền chứ. Vốn là nên để tôi tới thăm chị dâu mới đúng."

Kiều Thiệu Bắc lấy khăn của chính mình đưa cho Cố Khê, nói: "Lau khô đầu đi, cẩn thận cảm lạnh." Tóc còn ướt, Cố Khê lại không cầm theo khăn của mình lên, hai giây sau, cậu nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận khăn trên tay của Kiều Thiệu Bắc, lau lau tóc.

Kiều Thiệu Bắc đột nhiên thực hâm mộ cái khăn của mình, hắn nhanh chóng dời đi sự chú ý của bản thân, nói: "Tiểu Hà, năm nay có nhiều người, anh và Tô Nam tính đêm ba mươi chúng ta đặt bàn ở bên ngoài, đừng làm tiệc ở nhà."

Cố Khê ngẩng đầu, tay vẫn lau tóc, không tán thành: "Đi ra ngoài ăn vừa mất tiền lại không có không khí, hơn nữa cũng không nhiều người mà, không nhất thiết phải ra ngoài tiệm. Mùng một không thể làm đồ ăn, sẽ phải ăn thức ăn của ngày hôm trước, có ra ngoài ăn cũng không ăn được cái gì. Năm nay đêm ba mươi làm nhiều một chút, mùng một mùng hai không phải nấu cơm nữa. Ở nhà ăn uống không gấp gáp, bọn nhỏ cũng có thể ở bên ngoài đốt pháo chúc mừng nữa."

Triển Tô Nam ngồi xuống cạnh Cố Khê, cẩn thận tận hưởng "hương vị" trên người Cố Khê, giọng nói cũng khàn khàn: "Bọn anh không muốn em vất vả, làm cơm tất niên cũng không dễ dàng." Bọn hắn từ Mạn Mạn đã biết được cơm tất niên đa phần toàn do Cố Khê làm.

Cố Khê cười cười, nói: "Không vất vả gì đâu, cuối năm không phải nên bận rộn tưng bừng náo nhiệt một chút sao. Đừng tính toán đi khách sạn nữa, nơi này là vùng quê bé nhỏ, khách sạn làm cũng không ngon đâu, hơn nữa buổi tối 9h đã đóng cửa rồi, ăn cũng chẳng xong."

Kiều Thiệu Bắc lại ngồi xuống phía bên kia Cố Khê, nói: "Nếu không thế này đi, chúng ta cứ đặt mấy món chính ở khách sạn, đến lúc đó lái xe đi lấy về, ví dụ như mấy món gà, món cá, bọn nhỏ cũng thích ăn món lạ mà."

"Thật sự không cần đâu, tôi sẽ làm, cũng không quá khó." Cố Khê không muốn bọn hắn tiêu tiền hoang phí, "Bữa cơm cuối năm không phải chỉ một mình tôi làm, còn có hai chị dâu cùng ra tay, tôi không quá sức đâu."

Trong lòng biết rõ người này không muốn tiêu tiền của bọn hắn, cũng không muốn làm phiền tới bọn hắn, Kiều Thiệu Bắc đánh mắt nhìn Triển Tô Nam, nói: "Vậy được rồi, bữa cơm cuối năm ăn tại nhà vậy, bất quá sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc phải tổ chức ở khách sạn. Không làm ở trong huyện thì lên tỉnh làm, chuyện này em phải theo ý bọn anh. Sinh nhật của chúng là chuyện lớn, không thể tùy tiện được."

Cố Khê định phản đối nhưng Triển Tô Nam lập tức nói: "Sinh nhật của Dương Dương và Nhạc Nhạc tuyệt đối không thể keo kiệt, bằng không để bạn bè biết, anh và Thiệu Bắc sẽ không còn mặt mũi mất."

Kiều Thiệu Bắc cũng nói tiếp: "Chuyện này quyết định thế đi, hôm nay anh sẽ gọi điện thoại tới khách sạn đặt bàn, đến lúc đó cả nhà cùng đi, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật thật tưng bừng cho Dương Dương Nhạc Nhạc." Lần này thiệt thòi cho hài tử, lần sau bọn hắn sẽ tổ chức sinh nhật ở khách sạn lớn nhất Doanh Hải, để cho tất cả mọi người cùng biết Dương Dương và Nhạc Nhạc là con trai của bọn hắn!

"Thật sự không cần đâu mà, chúng vẫn còn là trẻ con, không nên quá long trọng như vậy." Cố Khê vẫn cự tuyệt, Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam lắc đầu, vô sỉ nói: "Thiếu số phải theo đa số, chuyện này em cứ nghe theo bọn anh đi."

Biết nói thêm cũng không có ích gì, Cố Khê bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, bất quá đừng quá lãng phí, chúng vẫn còn nhỏ."

"Biết rồi mà."

Kiều Thiệu Bắc nhìn đồng hồ, nói: "Muộn rồi, em đi ngủ đi, quần áo mai giặt cũng không sao."

Quả thật là mệt mỏi, Cố Khê đứng lên, đưa lại khăn mặt cho Kiều Thiệu Bắc: "Các anh cũng đi ngủ sớm đi, ngày mai không cần đưa Dương Dương Nhạc Nhạc đi đâu."

"Việc này em cũng đừng quản."

Triển Tô Nam mở cửa, hai người đưa Cố Khê về phòng cậu. Nhìn cậu đóng cửa, hai bọn hắn ngồi trong phòng nửa ngày, đợi cách vách tắt đèn rồi mới thấp thỏm mở cửa, lặng lẽ lần mò đi ra ngoài.

Bật đèn nhà vệ sinh, Triển Tô Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại, cùng Kiều Thiệu Bắc ngồi xổm xuống trước một chậu quần áo. Đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy giặt quần áo cho người khác cũng là một việc vô cùng hạnh phúc. Triển Tô Nam cầm quần lót của Cố Khê, đang muốn giặt thì đã bị Kiều Thiệu Bắc đoạt mất.

"Oẳn tù tì, người thắng được giặt!"

"Nào đến đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com