TruyenHHH.com

Dam My Hien Dai Vien Khe

Trên mặt Cố Khê nở nụ cười liên tục, mỗi một lần, cậu nhìn về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là trong mắt đều hiện lên tình yêu say đắm.

Rex nhìn ba người, rồi lại nhìn nhìn Angela đang an tĩnh ăn cơm, hắn chồm tới hỏi nhỏ: "Bảo bối, em có cảm thấy trước đây cha cầu hôn em rất tệ không?"

Angela ngẩng đầu lên, sau khi mang thai phản ứng của cậu có chút trì độn. Sau hai giây, cậu lắc đầu, nói: "Không có a. Cha cầu hôn đã làm cho em rất cảm động. Trước kia của em không có chuyện cầu hôn, đều là lệnh của cha mẹ, và bà mối nói sao làm vậy. Hôn ước do cha mẹ và bà mối định ra, đến giờ thì lấy nhau, trước khi kết hôn hầu như mọi người đều không biết diện mạo của nhau."

Rex bĩu môi: "May mắn bảo bối tới được đây, thực sự là chẳng có một chút lãng mạn nào."

Angela cười cười: "Cha rất lãng mạn."

Còn chưa đủ a... Rex lại bĩu môi. Hừ, hắn cúi đầu ăn, trong mắt loé lên ánh sáng, trông có vẻ như con đường mình đi rất toả sáng, đêm nay khẳng định mình sẽ có thể đối với bảo bối muốn làm gì thì làm rồi. 'Xích', Rex nuốt nuốt nước miếng dâm dục.

Sau khi ngủ trưa thức dậy, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cùng Cố Khê đi đến bên biệt thự của cha mẹ. Khanh Khách và Bán Nguyệt cũng vừa tỉnh ngủ. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ôm con trai và con gái vào bể bơi. Khanh Khách và Bán Nguyệt cực kỳ hưng phấn, tay nhỏ bé không ngừng phát phát mặt nước, nước có bay lên trên mặt cũng không khóc.

Cố Khê khó có được hăng hái mà cầm máy ảnh chụp hình cho bốn cha con. Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas chê hồ bơi trong biệt thự quá nhỏ, liền ra hồ bơi chung để bơi.

Nghỉ mát chính là để vui chơi giải trí, đến khi bầu trời tối đen thì một đám người lại kéo nhau đến nhà hàng ăn tối. Trên ngón tay mọc ra thêm một chiếc nhẫn, Cố Khê theo bản năng sẽ luôn nhìn xem nó có còn nằm trên tay hay không. Phía trong nhẫn khắc tên của ba người ——Nam&Khe&Bac. Cố Khê không hỏi chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền, chỉ với một dòng chữ khắc tên ba người thôi, thì đối với cậu mà nói đã là vô giá.

Đến nhà hàng, mọi người chia nhau ngồi xong. Cố Khê không quên cậu đang gánh vác trọng trách chăm sóc Angela, cậu ngồi xuống bên cạnh Angela, trò chuyện với Rex. Đợi không bao lâu, thức săn của mỗi người được lục tục đưa lên bàn. Cố Khê gọi chính là cháo thập cẩm, rau trộn, cơm chiên. Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc gọi mấy món điểm tâm, chủ yếu là để cho Cố Khê ăn.

Vừa ăn vừa nói chuyện, trong nhà ăn chỉ có toàn người nhà của bọn họ, không khí thật tốt. Ngay khi món tráng miệng được bắt đầu đưa lên, Rex đột nhiên đứng bật dậy, nói với Angela một tiếng, sau đó ôm bụng vội vã bỏ chạy.

Qua hơn 10 phút sau, bên trong nhà ăn đột nhiên vang lên một đạo thanh âm giống như cái gì đó va chạm vào nhau, ngoại trừ vài người ra thì mọi người đều bị doạ đến nhảy dựng. 'Bụp', nhà hàng tối xuống, Cố Khê kinh ngạc nhìn về phía Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc, gương mặt hai người đầy vô tội. Cũng không để cho người ta có thời gian tự hỏi, tiếng còi cảnh sát, tiếng xe cứu hộ, tiếng la hét hoảng loạn, tiếng khóc lóc kêu than... liên tiếp từ bốn góc của nhà hàng truyền tới.

Bồi bàn biến mất không còn một bóng, Angela đặt tay xuống bên dĩa thức ăn, tim gia tăng tốc độ đập 'thình thịch, thình thịch...'

[Trên một mặt tường của nhà hàng xuất hiện một bóng người, bóng người kia cố gắng bò nhanh về phía trước, có người không ngừng la hét: "Người mau tới a! Người mau tới a!"

Từng chiếc một xe hơi đâm sầm vào nhau, y chang trong phim điện ảnh vậy, cái bóng đang bò kia thở hổn hà hổn hển, chỉ cách nguy hiểm có 3 mét, bỗng "Rầm rầm!" Có xe hơi nổ tung, lửa bùng lên đến tận trời.]

Dương Dương và Nhạc Nhạc cùng Tom và Thomas cực kỳ khiếp sợ mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh trên tường, có lẽ nói – tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm lên màn ảnh trên tường

["Nơi này có một phụ nữ có thai! Cô ta sắp sinh! Mau tới trợ giúp!"

Một người xông lại túm lấy cái bóng đang bò về phía trước kia. "Mau tới trợ giúp!"

Tận lực giúp đỡ người phụ nữ có thai đang kêu đến tê tâm liệt phế sinh bé con, đang lúc mọi người không ngừng kêu "cố lên", thì một tiếng khóc nỉ non của bé con vang lên, cuối cùng cũng đã sinh ra. Có người ôm bé con đặt vào trong lòng của cái bóng. Bé con ở trong ngực của hắn dần dần ngừng khóc.

Bốn phía vẫn rất hỗn loạn, cái bóng kia nhìn trái nhìn phải, y như một kẻ trộm vậy, hắn cởi áo khoác ra, bao lấy bé con vừa mới chào đời, rồi chọn một phương hướng, len lén chạy trốn.

"Angela!" Có người hô lên một tiếng, rõ ràng là Rex.

Cái bóng biến mất, một thiếu niên người mỹ rất giống Rex ôm trong lòng một bé con có vẻ hơi nghiêm túc, đối diện màn ảnh cười khúc khích, y chang 'sói dê' không ngừng hôn lên mặt lên miệng của bé con.

"Bảo bối, cười một cái, cười một cái a." Bé con nhìn hắn, mỉm cười một cái rất nhẹ.

"Oh, bảo bối, con phải cười giống như cha vậy nè." Thiếu niên lộ ra một nụ cười khoe răng, rồi hôn bé con một cái. Tựa hồ sợ ống kính bị lệch vị trí, hắn vươn tay điều chỉnh lại cho thẳng.]

'Răng rắc', hình ảnh được thay đổi.

["Happy birthday to you..."

Bài ca chúc mừng sinh nhật vang lên, bé con ngồi ở trong lòng thiếu niên đã lớn hơn một chút, trước mặt bé bày một chiếc bánh sinh nhật gắn nến đang cháy. Sau khi thổi nến xong, thiếu niên ôm lấy bé con để bé ngồi lên trên cổ của mình, quay về phía màn ảnh nói: "Hôm nay là sinh nhật 2 tuổi của bảo bối." Sau đó ngữa đầu lên, "Bảo bối, cha yêu con."

Trên mặt của bé con vẫn không có biểu tình gì, bé con cúi đầu nhìn hắn, sau đó hôn lên mặt hắn một cái.

"Oh oh oh, bảo bối hôn cha a!"]

'Răng rắc'

["Lá la là lá la là..." Trong vườn hoa vang lên một thanh âm tựa như tiếng sói tru, "Bé bảo bối của cha là bảo bối đẹp nhất trên thế giới này, cha yêu bảo bối nhất... La la là lá la là..."]

Tom và Thomas không đành lòng nhìn thẳng, đành che mắt lại.

[Trong màn hình là thanh niên mặc trang phục siêu nhân, quay quanh bé con ở trong vườn hoa cất tiếng hát, chỉ là giọng hát thật sự không dám khen tặng. Bé con chừng 5 tuổi ôm bụng cười 'ha hả' không ngừng.]

Angela mỉm cười nhìn những hình ảnh xuất hiện trên màn hình, trong mắt là hồi ức, là yêu thương, là nước mắt không cách nào áp chế được.

["Đây là Angela, là bảo bối của cha!" Người đàn ông cao lớn gặm hai cái lên mặt bé con. Và khác với ghi hình trước kia, bé con đã bắt đầu mặc đồ cổ trang quay mặt đối diện màn ảnh, ngượng ngùng mở miệng: "Đây là Rex, là cha của con."

"Bảo bối, nói con yêu cha đi."

Gương mặt của bé con hồng hồng, nhưng vẫn là nói: "Con yêu cha."

"Cha cũng yêu bảo bối nhất!"]

Hãm... Sao nhìn giống như tên đàn ông biến thái yêu trẻ con, nhân cơ hội ăn đậu hũ của bé trai vậy chứ.

Tom và Thomas không chỉ che hai mắt của mình, mà còn che luôn hai mắt của Dương Dương và Nhạc Nhạc. Bất quá Dương Dương và Nhạc Nhạc coi rất hăng say, kéo tay bọn nó xuống.

[Bé con dần dần lớn lên, càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng mê người. Người đàn ông cũng từ thiếu niên biến thành thanh thiếu niên, từ thanh thiếu niên biến thành thanh niên thẳng đến trở thành người đàn ông thực thụ. Người đàn ông dậy bảo bối của hắn khiêu vũ; ôm bảo bối của hắn quay cuồng nhảy nhót ở trong sân vườn; ôm lưng bảo bối của hắn mà nhảy dicso; và không ngừng đối với bé con nói "Cha yêu con", mãi cho đến ——

"Cha nuôi! Cha nuôi! Cha hãy bình tĩnh! Bình tĩnh!"]

Biểu tình Angela thay đổi, đầy ngạc nhiên.

[Trong màn hình, vài người giữ chặt lấy thân thể của người đàn ông, người đàn ông vẫn đang rít gào: " Angela! Angela! Angela em mau trở về! Angela!"

"Cha nuôi, chúng ta sẽ tìm được Angela! Cha phải tĩnh táo! Phải tĩnh táo a!"]

Tom và Thomas buông tay ra, đây là chuyện gì vậy?

[Người đàn ông gầm lên giận dữ, hất tung người đang đè hắn ra, hai mắt đỏ kè: "Angela không cần ta nữa, em ấy không cần ta nữa, a a a a ——!!" Người đàn ông như kẻ điên đấm mạnh lên tường. Lại một lần nữa có người áp chế hắn lại, hắn móc súng lục ra muốn bắn chính mình, bốn năm người nhào tới đoạt được súng của hắn.

"Cha nuôi! Cha bình tĩnh một chút đi!" Có người đấm cho người đàn ông một đấm, "Angela nhất định là hiểu lầm gì đó, cậu ấy sẽ không rời khỏi cha!"

"Thế nhưng bảo bối đã..." Người đàn ông tựa hồ bị một đấm này làm cho thức tỉnh, mất hết khí lực mà trượt ngồi lên mặt đất, ôm lấy đầu, "Bảo bối, đã đi... Không nên, cha..."

"Cha nuôi..." Cái người vừa đấm hắn, ngồi xổm xuống, nói đầy thoải mái, "Nhất định là đã hiểu lầm gì đó, sao Angela có thể không cần cha, sao có thể rời khỏi cha, cha là tất cả của cậu ấy."

"Bảo bối, cũng là tất cả của ta... Tất cả..." Người đàn ông cực kỳ thống khổ, "Vì sao phải đi... Bảo bối, bảo bối... Ta thương em, ta thương em a... Bảo bối nhất định, không thương ta, nếu không, em ấy sẽ không bỏ đi, sẽ không bỏ đi..."

"Cha nuôi, Angela nhất định yêu cha, chúng ta tin chắc như thế, em ấy nhất định yêu cha."]

Hô hấp của Angela bất ổn, hai tay túm chặt y phục, cậu không biết, cậu không biết đoạn thời gian cậu rời đi kia đã khiến cho Rex thống khổ như thế. Cố Khê ôm cậu, xoa nhẹ lên bụng cậu, nhắc nhở cậu là trong bụng đang có bé con tồn tại.

["Bảo bối, cha sẽ không rời khỏi em a..."]

Hình ảnh hỗn loạn biến mất.

[Nông trại mà Angela và người đàn ông đang sinh sống xuất hiện ở trước mặt của mọi người. Bên trong sân vườn không biết dùng bao nhiêu hoa hồng xếp thành một trái tim thật lớn. Có mấy người đứng ở trong biển hoa đó.

"Angela, bọn tôi ở Seattle chúc cậu và cha nuôi có một tuần trăng mật vui vẻ ~" Là Tô Phỉ – con gái nuôi của Rex.]

Angela kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Tiếp theo cậu lại nghe Tô Phỉ tiếp tục nói.

["Bất quá tôi vẫn còn rất xoắn xuýt, con của cậu và cha nuôi rốt cuộc nên gọi cha nuôi là ông nội hay là cha nhỉ?"]

"Oh, lại tới nữa rồi." Tom và Thomas cũng chẳng biết nói gì.

[Kế tiếp là một người khác, cũng là con nuôi của Rex. "Angela, cha nuôi nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, uy hiếp tôi phải giúp cha nuôi nghĩ ra một ý tưởng thật lãng mạn, lãng mạn nhất trên đời. Thượng đế a, giết chết tôi đi, lãng phí hết đầu óc của tôi, lãng mạn là cái gì a. Mong muốn cậu sẽ thích những hoa hồng này, đây là cực hạn mà tôi có thể nghĩ ra."

Lại đổi qua một người khác. "Cha nuôi, cha cũng quá chậm chạp đi, đến giờ mới nghĩ đến lãng mạn sao? Nếu con là Angela thì nhất định đã đá cha từ lâu. Angela, tôi thực sự kiến nghị cậu nên suy nghĩ một chút có nên đổi một ông chồng khác không."

Một người cuối cùng. "'Khụ khụ', Angela, tuy rằng cha nuôi tương đối biến thái, nhưng để cho thế giới và vũ trụ hòa bình, cậu nhất định phải giữ chặt lấy cha nuôi nha. Tuần trăng mật vui vẻ ~ "

Người này vừa mới nói xong, đồ án trái tim được ghép từ nhiều đoá hoa hồng đột nhiên xảy ra biến hóa, giống như có phép thuật vậy, một bộ phận màu đỏ nở ra thành màu trắng, mà những màu trắng đó hợp lại thành một câu: "Bảo bối, đời đời kiếp kiếp cha đều sẽ ở cùng em, sẽ không lại để cho em sợ hãi, cô đơn một mình. Cha yêu em."]

Cố Khê là người đứng xem mà còn cảm động đến rơi nước mắt, huống chi là Angela.

Màn ảnh vụt tắt, là lúc mọi người chờ Rex đi ra cầu hôn, một tiếng hát chói tai truyền đến: "La lá la la lá la... Bảo bối của cha a, bảo bối xinh đẹp nhất trên thế giới này, cha yêu bảo bối nhất... La lá la la lá la..."

"Oh, thượng đế a, giết chết con đi." Tom và Thomas rất không nể tình mà bịt hai tai lại.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng là một bộ dáng mén tý nữa ngất xỉu. Còn các cụ thì bật cười to khoái trá

"La lá la la lá la... Bảo bối của cha a, bảo bối xinh đẹp nhất trên thế giới này, cha yêu bảo bối nhất... La lá la la lá la..."

Một người đàn ông mặc đồ siêu nhân, tay cầm microphone, đầy thâm tình chân thành từ cửa đi tới, nhìn về phía Angela cất lên bài hát tình ca. Nhưng mà tiếng ca của hắn thật sự là thật khó nghe, rất nhiều người đều muốn tự sát cho rồi. Angela đứng lên, nước mắt chảy dài. Cũng may Rex cũng biết giọng hát của mình có lực sát thương nhất định, nên sau khi 3 nhịp thì hắn tự động ngậm miệng.

Đi tới trước mặt Angela, Rex không có quỳ xuống, mà là giang hai cánh tay ra, nhếch miệng cười: "Bảo bối, nguyện ý vĩnh viễn làm bảo bối của cha chứ? Cho dù là tử vong, chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau, nguyện ý không?"

"Cha..." Angela nhào vào trong lòng Rex, ôm chặt, "Em yêu cha... Em chỉ muốn làm Angela của cha, làm bảo bối của cha..." Em tuyệt đối sẽ không uống canh Mạnh Bà, em sẽ ở trên đường hoàng tuyền chờ cha, kiếp sau, em còn muốn làm Angela của cha, làm bảo bối của cha.

"Bảo bối, cha muốn chỉ có em."

"Kiss kiss kiss kiss..." Dương Dương và Nhạc Nhạc ồn ào.

"Kiss kiss kiss kiss..." Trang Phi Phi, Từ Mạn Mạn, Triển Tô Phàm hét lên.

'Ba ba ba ba...' Cố Khê ra sức vỗ tay, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thậm chí còn huýt sáo lên, bầu không khí bên trong nhà ăn nháy mắt tiến vào cao trào.

Ôm ngang lấy Angela, Rex cười hét lên: "Siêu nhân muốn dẫn bảo bối vào động phòng a, xin mọi người chúc phúc cho chúng ta!"

"Chúc các người hạnh phúc!"

"Siêu nhân nỗ lực lên!"

"Oh oh oh oh ~~ Kiss kiss kiss..."

"Siêu nhân uy vũ!"

"Ha ha ha ha..."

Ở trong tiếng chúc phúc của mọi người, siêu nhân ôm lấy bảo bối của hắn chạy mất, không kịp đợi về tới phòng ngủ, Angela đã chủ động hôn lên môi Rex, đem nước mắt hạnh phúc của mình đút vào miệng hắn.

Được xem hai màn tỏ tình đầy kịch tính trong một lần du lịch thế này, cho dù là cụ già cũng không tránh khỏi sẽ nghĩ đến mối tình khi mình còn trẻ.

Bị cha triệt quên mất, có lẽ nói Tom và Thomas từ đầu tới đuôi đều không được nhắc tới dù chỉ là một có chút, nhưng bọn họ đều đã quen. Xem ra là ngày mai sẽ không thấy được cha và ba ba rồi, Tom và Thomas quyết định ngày mai sẽ cùng với Dương Dương và Nhạc Nhạc đi lặn biển, ha ha ha, không có người lớn quản lý thật sự là tự do a.

Bên trong phòng ngủ của một gian biệt thự, cửa phòng mở rộng ra, chăn rơi xuống đất, trên giường đang trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt. Rex chiếm được 'muốn làm gì thì làm' mà hắn mong nhớ đã lâu.

Rút bốn ngón tay ra, hắn đỡ vật cứng của mình từ từ đâm vào hậu huyệt của Angela — Angela luôn luôn không muốn để cho hắn xâm phạm nơi này. Quả nhiên, làm như thế thật chính xác a. Oh, bảo bối, Angela, Angela của cha.

Lần nghỉ mát này quả thực có thể dùng từ màu hồng để hình dung. Ngay khi mọi người rời khỏi đảo nhỏ, Cố Khê và Angela vẫn chưa thể từ trong màn cầu hôn đêm ấy bình tĩnh trở lại. Nụ cười tươi của hai người đầy hạnh phúc, đầy ngọt ngào.

Xoa xoa bụng, Angela dựa sát vào trong lòng Rex. Sau khi sinh bé con này ra, em sẽ không mang thai nữa. Rex lớn hơn em 17 tuổi, những ngày về sau, emchỉ muốn đem hết toàn bộ tinh lực dành cho việc chăm sóc Rex. Em muốn sống cùng Rex đến răng long đầu bạc, muốn cùng chết với cha, và đến kiếp sau, em vẫn sẽ là Angela của cha.

Rex thật cao hứng khi Angela bỏ qua quyết định nhất định phải sinh con gái. Với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn Angela.

Sau chuyến đi chơi này, trong lòng của mỗi người đều có những thay đổi không giống nhau. Và khác với Angela, Cố Khê mong muốn mình có thể mạnh khoẻ để có thể tiếp tục mang thai – một đứa họ Triển Kiều; một đứa họ Kiều Triển.

Trở lại Doanh Hải, Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dưới sự chứng kiến của cha mẹ, người thân, bạn bè và con cái tổ chức một hôn lễ tại gia. Xe hoa một đường chạy từ Nhạc Sơn đến Bích Sơn, Cố Khê được Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc thay phiên nhau ôm vào phòng cưới của bọn họ.

Quỳ gối trước mặt ông cụ và bà cụ kính trà, lúc này đây Cố Khê không có cự tuyệt bà cụ đem từng món trang sức gia truyền đeo lên người cậu —— lắc, dây chuyền và nhẫn.

Một năm này, Cố Khê sinh ra hai bé con đáng yêu; một năm này, cậu và hai người đàn ông cậu yêu nhất dưới sự chúc phúc của mọi người mà kết hôn với nhau. Đón xuân năm nay – Triển, Kiều, Từ – người của ba nhà tụ tập ở Bích Sơn Cư trải qua một năm mới vô cùng náo nhiệt.

Tháng 4, Cố Khê cùng Angela quay về Mỹ, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc một đường hộ tống. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đến Mỹ, bắt đầu chương trình học tập chính thức của bọn nó. Giữa tháng 7, dưới sự trợ giúp của Cố Khê, Angela bình an sinh ra một bé trai, gọi là "Andrea", Rex mong muốn bé con lớn lên có thể trở thành là một người đàn ông dũng cảm.

Cố Khê cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc ở lại Seattle tham gia tiệc đầy tháng và tiệc 100 ngày của Andrea rồi mới trở về nước.

Hơn nửa năm không gặp, Bán Nguyệt và Khanh Khách được các cụ nuôi đến béo mập, thế nhưng hai bé rất phủ phàng, vì đã thật lâu không được gặp ba ba, hai bé vừa thấy ba ba liền khóc lớn, vứt mất ông bà nội ra sau đầu, kế tiếp một tháng, Cố Khê căn bản không thể bước ra khỏi nhà, bởi vì bé con cực kỳ dính người.

Sinh hoạt dần dần đi vào quỹ đạo. Khi ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào trên mặt, Cố Khê ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẩm, cười cười. Trong sân, Bán Nguyệt và Khanh Khách vừa biết đi đang gọi ba ba, có hai người đàn ông đang gọi "Tiểu Hà"; nhìn bé con, nhìn người yêu, nhìn cha mẹ và anh em, Cố Khê mỉm cười đi tới. A, đây là một cuộc sống hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com