TruyenHHH.com

Dam My Hien Dai Bi Thi Bi Thi

Trong phòng khách, Yến Phi dựa vào trên lưng ghế sopha, Tiêu Tiếu tay cầm khăn mặt bao bọc đá ở bên trong giúp hắn xoa mặt. Náo loạn lớn một trận, Yến Phi đã bình tĩnh trở lại, thay một thân quần áo, đem mặt lau đi, bả vai cũng đã được bôi thuốc. Nhưng mà di chứng sau đó cũng liền xuất hiện. Hắn hiện tại hai tay đều không động đậy nổi, vai trái đau, cổ tay phải cũng đau, không chỉ có như thế, ánh mắt của hắn cũng sưng lên, khóe mắt còn có vết bầm, xương gò má cùng khóe miệng có vết rách. Yến Phi cảm thấy bản thân thực xui xẻo, từ sau khi tỉnh lại tới giờ, hắn liền cùng đau đớn không tách ra được.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng tỉnh táo lại, ba người ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh của Yến Phi. Hà Khai Phục pha hồng trà, bốn người đều đã bình tĩnh trở lại, gã là người cao hứng nhất.

"Tốt lắm." Yến Phi thoáng tránh mặt ra, không để cho Tiêu Tiếu xoa đá hộ hắn nữa. Hiện tại xoa đá hiệu quả cũng không quá lớn.

Tiêu Tiếu đem khăn mặt đem tới trong phòng vệ sinh, Tôn Kính Trì cầm lấy một chén trà, thổi cho bớt nóng, sau đó đưa tới bên miệng của Yến Phi. Yến Phi không cự tuyệt, uống vài ngụm. So với ban đầu sự việc bị bại lộ, sau khi Yến Phi chỉ trích 'Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu' bọn họ thương tổn hắn, ba người đã không còn hoảng hốt sợ hãi nữa.

Khi Tiêu Tiếu trở lại, Yến Phi nói: "Chuyện này còn chưa xong, nhất định phải đòi nợ trở về."

Thần sắc Nhạc Thiệu lập tức trở nên âm ngoan: "Em sẽ không tha cho Hứa Cốc Xuyên!"

Yến Phi trừng mắt nhìn anh một cái: "Ba người các em thành thật ở nhà tỉnh táo lại cho anh! Hai tháng này tự mình cấm túc đi. Trong hai tháng này không cho các em đi ra khỏi nhà, lễ mừng năm mới cũng ở nhà cho anh." Tiếp theo, hắn nhìn về phía Hà Khai Phục, "Đặt cho tôi vé xe lửa vào ngày 21 tháng 1, qua mười lăm tháng giêng âm tôi mới trở lại."

"Phi!" Ba người không đồng ý. Không phải đã nói là mùng 4 âm sẽ trở về sao? Hơn nữa ngày 21 đã đi, quá sớm!

Yến Phi hừ lạnh: "Đây là trừng phạt, biết không? Vốn anh còn muốn nói rằng sẽ về sớm, hiện tại anh sửa lại chủ ý! Ba người các em nghe rõ cho anh, hai tháng này, tự mình cấm túc suy nghĩ tỉnh táo lại. Nếu để anh biết được các em thừa dịp anh không có ở đây, trộm ra khỏi cửa, sẽ tăng thêm hai tháng nữa. Trong hai tháng tăng thêm này, anh sẽ không về nhà, các em tự mình xử lý đi!"

Yến Phi lúc này thực sự đã muốn cấp cho ba người bọn họ một chút giáo huấn hung ác. Hắn đã nói tới như vậy, ba người dù không nguyện ý thì cũng phải nguyện ý. Cùng sống chung với 'Chung Phong' hơn hai mươi năm, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy người này nổi giận tới như vậy, mà bọn họ lại chính là đầu sỏ khiến cho đối phương tức giận. Đừng nói là hai tháng trừng phạt, cho dù là hai năm, bọn họ cũng nhận, chỉ cần Yến Phi tiếp tục ở cùng một chỗ với bọn họ.

Chuyện này thì Hà Khai Phục không giúp được gì cho ba người Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Dựa theo phán đoán trước kia của gã, kết quả hiện tại đã là kỳ tích, gã không dám tiếp tục cầu tình cho ba người.

Ba người thành thật, Yến Phi tiếp tục nói: "Hứa Cốc Xuyên lần này làm ra chuyện như vậy, bất quá anh có thể đoán được tâm lý của cậu ta. Cậu ta nếu như biết anh là ai, tuyệt đối sẽ không để cho Đỗ Phong kia tới ghê tởm anh. Anh hiện tại chỉ là không dám chắc, cậu ta có phải hay không cũng có ý khác, cho nên mới bao dưỡng Đỗ Phong, hay chỉ đơn giản là bởi vì tức giận."

"Anh ta dám!" Ba người lập tức bùng nổ.

Yến Phi không khách khí nói: "Ngay cả mấy đứa các em cũng dám, cậu ta vì sao không dám!"

Tôn Kính Trì nhảy dựng lên: "Anh ta nếu dám đối với anh có cái ý tứ kia, em nhất định sẽ giết anh ta! Tình cảm hơn hai mươi năm của bọn em với anh, anh ta tính là hàng gì?"

"Em ngồi xuống cho anh!" Yến Phi bị phản ứng của Tôn Kính Trì khiến cho trái tim đập nhanh hơn, cũng có chút thẹn quá hóa giận.

Tôn Kính Trì không cam lòng ngồi xuống, sắc mặt vẫn tràn ngập oán hận. Yến Phi tức giận tới mức đạp y một cước. Hắn thực không hiểu, hắn bất quá chỉ là nhắm mắt mở mắt một cái, thế giới vì sao lại thay đổi nhiều tới như vậy.

"Các em nghe rõ cho anh, không được đi tìm Hứa Cốc Xuyên gây phiền toái."

"Vì cái gì!"

Lời nói của Yến Phi đã trực tiếp châm nổ quả bom trong lòng của ba người. Tiêu Tiếu ôm lấy cổ của Yến Phi, lớn tiếng hỏi: "Anh có phải hay không thích anh ta?! Anh sẽ không phải là thích anh ta đi!"

Tôn Kính Trì lại không chút cố kỵ, hét lên: "Em không cho phép! Em tuyệt đối không cho phép anh thích anh ta!"

Nhạc Thiệu là rõ ràng nhất, trực tiếp rút súng ra. Đều đã tới mức này rồi, bọn họ cũng không cần phải tiếp tục che dấu nữa, nhất là Nhạc Thiệu, ngay cả hôn cũng đã hôn qua rồi.

Hà Khai Phục liều mạng hướng Yến Phi nháy mắt, lão đại à, cậu ngàn vạn lần đừng kích thích bọn họ thêm nữa. Yến Phi bị Tiêu Tiếu gắt gao ôm chặt cổ, vốn hai tay đã không động đậy được, hiện tại càng thêm cứng ngắc. Mắt thấy ba người đang nổi điên, Yến Phi dùng gáy đánh vào trên cằm của Tiêu Tiếu một cái. Gáy chính là 'vũ khí' duy nhất hiện tại mà hắn có thể động đậy được.

Bị một cú này đập tới, Tiêu Tiếu nháy mắt bình tĩnh hơn. Yến Phi cả giận: "Các em có thể hay không nghe hết lời của anh? Ba người các em không chỉ làm cho anh đau đầu, mà còn tự mình tìm thêm phiền lòng, anh đang là người có bệnh a."

Tiêu Tiếu lập tức lại trở nên đáng thương hề hề: "Phi, anh không có thích anh ta đi?"

Yến Phi cực kỳ bất đắc dĩ, cũng cực kỳ vô lực, càng cực kỳ loạn tâm. Hắn từ trong lồng ngực của Tiêu Tiếu giãy ra, không biết phải làm sao để đánh cho tiểu tử này một cái: "Ở trước ngày hôm nay, anh vẫn còn là thiếu niên ngây thơ đấy." Hắn thật sự buồn nôn muốn chết.

Ánh mắt của Tiêu Tiếu hiện lên ý cười, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì im lặng.

"Ba người các cậu cũng đừng kích động như vậy, trước hết nghe Đại Phi nói hết đã." Hà Khai Phục nhanh chóng xen mồm vào.

Yến Phi nghĩ muốn rời khỏi ba người này, ngồi tới trên sopha đơn, những chỉ là nghĩ, chứ hắn không thể nhúc nhích được. Tinh thần của ba người này tựa như kề sát bên vách núi, hơi không chú ý liền lập tức sẽ có thể gặp chuyện không may. Nghĩ tới nguyên nhân gây ra loại tình huống này, Yến Phi thực hận mình muốn chết, tâm cũng từng đợt đau đớn dằng xé.

Thở hắt ra, Yến Phi tận lực bình tĩnh nói: "Đỗ Phong là người như thế nào? Anh hoài nghi khuôn mặt kia của hắn ta đã từng phẫu thuật thẫm mỹ qua. Cho dù là trời sinh, chẳng lẽ chỉ bằng khuôn mặt kia liền có thể thay thế được anh sao?"

"Đương nhiên không phải. Hắn ta ngay cả xách giày cho anh cũng không xứng." Ba người lập tức bày tỏ trung tâm.

Yến Phi trừng mắt liếc bọn họ một cái, ba người ngậm miệng, bất quá Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì đang ngồi ở hai bên sườn của hắn liền cả gan làm loạn vươn tay ôm hắn. Yến Phi có chút không được tự nhiên, bất quá cũng không cự tuyệt. Bởi vì cự tuyệt cũng vô dụng, có khi lại còn khiến cho ba người này rơi vào điên cuồng.

Yến Phi thuận theo lời của ba người, nói: "Các em cũng biết, hắn ta căn bản không tính là nhân vật gì cả, vậy thì việc gì phải vì hắn ta mà đi đấu với Hứa Cốc Xuyên? Các em là ai? Là ba vị Thái tử của đế đô. Hứa Cốc Xuyên là ai? Là một vị Thái tử khác của đế đô. Bốn vị Thái tử các người lại bởi vì một tên Đỗ Phong kia mà đấu tới ngươi sống ta chết, đầu óc của mấy đứa các em có phải hay không bị úng nước rồi?"

Nhạc Thiệu phẫn hận nói: "Hứa Cốc Xuyên đem Đỗ Phong giấu diếm, để hắn ta đi tới gây phiền toái cho anh, chẳng lẽ chúng ta liền chịu thiệt thòi mà không trả thù lại sao?"

"Ngu ngốc!" Yến Phi nghiêm khắc nói: "Việc này còn không phải là do ba người các em tạo ra sao? Các người nếu vì Chung Phong mà ghen tị, gây chiến, anh còn cao hứng, kia có bao nhiêu mặt mũi. Nhưng Đỗ Phong thì tính là cái thứ gì? Hắn ta làm sao đáng giá để cho bốn người các người vì hắn ta mà động thủ? Hứa Cốc Xuyên làm ra chuyện gì, tự anh sẽ cấp cho cậu ta giáo huấn. Anh đã nói, phải đòi nợ trở về. Nhưng mà không phải là để cho các em cùng Hứa Cốc Xuyên đấu với nhau. Các em là em trai của anh, Hứa Cốc Xuyên là bằng hữu của anh, Chung Phong anh đây cũng sẽ không để cho bốn người các người bởi vì một tên ghê tởm như thế kia mà xung đột lẫn nhau. Anh cũng không có ngu ngốc như vậy!"

Ba người nhếch miệng, hiển nhiên vẫn không thể tiếp nhận. Yến Phi hít sâu một hơi, thanh âm mềm đi: "Đỗ Phong tới tìm anh không phải là bởi vì không cam lòng. Hắn ta khẳng định cho rằng bản thân chính là người giống anh nhất, khẳng định cho rằng bản thân vẫn có thể mê hoặc chiếm giữ được mấy đứa các em, nhưng ngàn tính vạn tính lại không tính ra được là anh vẫn còn sống. Ở trong mắt của hắn ta, anh cũng chỉ là một sinh viên nghèo không có chỗ nào tương tự giống với 'Chung Phong', thế nhưng lại có thể khiến cho các em quăng hắn ta đi. Lấy tính cách của hắn ta, làm sao lại có thể không tới chỗ anh để gây phiền toái, không tới để làm náo loạn. Hứa Cốc Xuyên cấp cho Đỗ Phong một chỗ dựa vững chắc, khẳng định cũng bởi vì nguyên nhân này. Chúng ta trước tiên không nói tới Hứa Cốc Xuyên đối với anh có tâm tính gì, chỉ nói riêng tới chuyện làm sao có thể đòi nợ được trở về. Cơn tức này, nhất định phải thu lại được."

"Cậu chuẩn bị làm cái gì?" Hà Khai Phục ở trước khi ba người kia mở miệng liền hỏi, miễn cho ba người này lại nổi điên.

Yến Phi liếm liếm vết thương ở khóe miệng: "Cậu ta dám đem phiền toái tới cho tôi, tôi tự nhiên cũng có cách đem phiền toái trả lại cho cậu ta. Trong từ điển của Chung Phong tôi cũng không có chuyện bị đánh mà không đánh lại, bị mắng mà không mắng lại." Nói xong, Yến Phi hướng Nhạc Thiệu đang đen mặt, nói: "Em gọi điện thoại cho Hứa Cốc Xuyên, điện thoại được tiếp thì đưa cho anh."

"Anh muốn nói với anh ta?" Nhạc Thiệu không vui.

Yến Phi trừng mắt liếc anh một cái: "Anh muốn đòi nợ."

Một lát sau, Nhạc Thiệu mới không tình nguyện lấy ra di động, tìm số di động của Hứa Cốc Xuyên, ấn gọi. Điện thoại vang lên vài tiếng, đối phương đã tiếp nhận.

"Alo?"

Trên điện thoại di động hiển thị số của Nhạc Thiệu, Hứa Cốc Xuyên trong lòng có tính toán, khẳng định là gọi tới để tính sổ.

Nhạc Thiệu không hé răng, đem điện thoại đưa tới bên tai của Yến Phi.

"Alo?" Hứa Cốc Xuyên nhíu mày.

"Hứa Cốc Xuyên?" Yến Phi không khách khi gọi thẳng tên họ của đối phương.

Hứa Cốc Xuyên mày nhíu càng chặt hơn: "Cậu là ai? Không phải Nhạc Thiệu?"

"Hóa ra Hứa thiếu không biết tôi là ai, tôi còn tưởng Hứa thiếu hẳn là biết rất rõ về tôi mới đúng chứ, bằng không lão nhân gia ngài sao phải phái Đỗ Phong đến để tìm tôi gây phiền toái?"

"Cậu là ai?" Trong mắt của Hứa Cốc Xuyên hiện lên hàn quang.

"Nguyên lai Hứa thiếu không biết tôi là ai, tôi còn tưởng Hứa thiếu hẳn là biết rất rõ về tôi mới đúng chứ, bằng không lão nhân gia ngài sao phải phái Đỗ Phong tới để tìm tôi gây phiền toái?"

Hứa Cốc Xuyên khẽ hỏi: "Yến Phi?"

"A, xem ra lão nhân gia ngài vẫn là biết tới tôi."

Hứa Cốc Xuyên thật sự không nghĩ tới Yến Phi sẽ dùng di động của Nhạc Thiệu để gọi điện thoại cho mình. Người này, thật không đơn giản! Anh cười lạnh một tiếng, nói: "Chuyện Đỗ Phong tới tìm cậu, tôi biết. Cậu đem hắn ta đả thương, tôi còn chưa đi tìm cậu, thì cậu đã tới tìm tôi trước. Tôi rất bội phục dũng khí của cậu. Xem ra Nhạc Thiệu bọn họ quả thực rất sủng cậu."

"Kia là đương nhiên. Đỗ Phong bất quá chỉ là một cái thế thân, Yến Phi tôi đây là bạn trai hàng thật giá thật của ba người bọn họ, địa vị bất đồng, tự nhiên tức giận cũng sẽ không giống."

Yến Phi thuần túy là muốn ghê tởm Hứa Cốc Xuyên, nào biết lời này hắn vừa thốt ra, ba người nào đó trong nháy mắt liền giống như được uống máu gà. Nhạc Thiệu trực tiếp bổ nhào tới trên người của hắn, quỳ ở trước mặt hắn mà ôm lấy hắn, một bộ dáng khuyển nô vô cùng. Yến Phi thấy vai trái không khỏe, hung hăng nhéo mặt anh một phen.

* uống máu gà: cực kỳ hưng phấn kích động

Khóe miệng của Hứa Cốc Xuyên giương lên một tia tươi cười không rõ nghĩa, hỏi: "Vậy cậu chuẩn bị làm sao? Tôi cho cậu một cái đề nghị, cậu có thể để cho Nhạc Thiệu bọn họ tới tìm tôi để gây phiền toái. Dù sao chúng tôi song phương cũng vẫn luôn chán ghét nhau. Cũng để chứng minh sự 'cuồng dại' của bọn họ đối với cậu."

Này còn cần chứng minh sao? Hắn ước gì không có 'chứng minh' đấy.

"Hứa thiếu, bọn họ đối với tôi có cuồng dại hay không, đó là việc riêng của bốn người chúng tôi, tôi không có hứng thú show ra cho người khác xem đâu. Tôi chỉ muốn ân cần hỏi thăm anh mà thôi. Đỗ Phong cùng tôi nói thẳng, hắn ta cùng ba người Nhạc Thiệu từng lên giường với nhau, tôi không biết Hứa thiếu cũng là một người si tình, ngay cả kẻ dâm đãng tới mức người khác không cần rồi, anh cũng thích nhặt về để chơi lại."

Thanh âm của Hứa Cốc Xuyên trong nháy mắt lạnh đi vài độ: "Yến Phi, cậu đừng tưởng rằng có Nhạc Thiệu bọn họ là có thể ở trước mặt tôi kiêu ngạo. Hứa Cốc Xuyên tôi đây không có ghê tởm giống như đám người Nhạc Thiệu. Bọn họ đạp hư tình cảm của bọn họ đối với Chung Phong, tôi làm bạn thân của Chung Phong, đương nhiên sẽ thay cậu ta xả giận. Đỗ Phong cho dù có giống Chung Phong như đúc, Hứa Cốc Xuyên tôi cũng sẽ không đem hắn ta đưa lên giường. Chỉ riêng vì câu nói vừa rồi của cậu, tôi cũng có thể làm thịt cậu!"

Phản ứng của Hứa Cốc Xuyên nằm trong dự kiến của Yến Phi, lại ngoài dự liệu của hắn. Nhưng hắn không phủ nhận, câu trả lời của Hứa Cốc Xuyên làm cho hắn thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng khiến cho hắn phá lệ cảm động.

Trầm mặc một lát, áp chết không yên trong lòng, thanh âm của Yến Phi bình tĩnh lại vài phần, nói: "Hứa Cốc Xuyên, tôi cùng Đỗ Phong thù này đã kết. Anh làm bạn thân của Chung Phong, vậy thì đừng nhúng tay vào chuyện của tôi cùng Đỗ Phong. Tôi biết anh có một trường đua ngựa tư nhân. Bốn ngày sau, chúng tôi sẽ tới trường đua ngựa tư nhân của anh để gặp mặt, như thế nào?"

Hứa Cốc Xuyên dùng sức bóp chặt di động trên tay, thanh âm thấp đi mấy độ: "Cậu vì sao biết được tôi có một trường đua ngựa tư nhân?" Biết được chuyện anh chính là ông chủ sau màn của trường đua ngựa kia, không vượt quá năm người, tuyệt đối không có Nhạc Thiệu bọn họ!

Yến Phi cười gian: "Hứa thiếu, tôi không có chút tài năng, làm sao có thể đem Đỗ Phong đá đi, không phải sao? Sao vậy, không dám tới?"

Cậu rốt cuộc là ai! Hứa Cốc Xuyên nhịn xuống câu hỏi, trầm trọng: "Bốn ngày sau, buổi chiều hai giờ, tôi ở trường đua ngựa chờ cậu."

"Đừng quên mang theo Đỗ Phong. Hắn ta dám tới tìm tôi để gây phiền toái, thì phải làm tốt chuẩn bị bị tôi trả thù. Hay là Hứa thiếu thương hoa tiếc ngọc, luyến tiếc tôi động thủ với hắn ta?"

Hứa Cốc Xuyên ánh mắt lóe lên: "Được, tôi sẽ mang theo Đỗ Phong. Yến Phi, cậu rất có ý tứ, tôi có chút thưởng thức cậu."

"Đừng, ngài ngàn vạn lần đừng thưởng thức tôi, ba lão hổ nhà tôi hiện tại không thể chịu nổi kích thích đâu. Tôi cũng không muốn lại dẫm vào vết xe đổ của Chung Phong, bị khó xử kẹt ở giữa hai bên."

"Cậu rốt cuộc là ai!" Lúc này đây Hứa Cốc Xuyên nhịn không nổi nữa.

"Tôi là ai, hẳn là báo cáo điều tra đặt ở trên bàn làm việc của anh đều có ghi rõ. Bốn ngày sau, hai giờ chiều, không gặp không về a."

Không cho Hứa Cốc Xuyên có cơ hội hỏi tiếp, Yến Phi cúp điện thoại. Tôn Kính Trì lập tức hỏi: "Phi, anh sẽ không phải muốn nói cho Hứa Cốc Xuyên biết anh là ai đi?"

Yến Phi đem di động đưa cho Nhạc Thiệu, thản nhiên nói: "Anh sẽ không nói cho cậu ta, nhưng mà cậu ta có thể hay không tự mình phát hiện ra thì không phải là việc anh có thể kiểm soát được." Thở dài một tiếng, hắn nhìn ba người kia, nói: "Đời trước anh cùng Hứa Cốc Xuyên là bằng hữu, đời này nhiều nhất cũng chỉ là bằng hữu. Cậu ta sở dĩ mang đi Đỗ Phong cũng chỉ là nghĩ muốn thay anh giáo huấn mấy đứa một chút mà thôi. Cậu ta cảm thấy chuyện mấy đứa tìm Đỗ Phong làm thế thân chính là đang vũ nhục anh. Anh thực cao hứng, trên đời này còn có một vị bằng hữu nhớ thương mình như vậy."

"Em không thích anh ta!" Nhạc Thiệu trực tiếp đáp.

"Em cũng không thích." Tôn Kính Trì.

"Em lại càng không thích!" Tiêu Tiếu.

Trải qua chuyện lần này, ba người cùng Hứa Cốc Xuyên tuyệt đối là căm thù sâu sắc. Yến Phi trước kia còn có thể nhân nhượng ba người, dỗ dành ba người, hiện tại hắn cũng không có kiên nhẫn này.

"Ba người các em dám xằng bậy, ngày mai anh sẽ đi tìm một cô gái để kết hôn!"

"Không được!"

Ba người đồng thời ôm lấy Yến Phi, cơ hồ muốn xiết chết hắn.

"Vậy các em có nghe lời anh hay không?"

"..."

"Có nghe hay không!"

"... Nghe."

Chấp nhận, bọn họ chấp nhận, chỉ cần người này không rời khỏi bọn họ, chỉ cần người này nguyện ý cùng sống chung với bọn họ, bọn họ cái gì cũng đều nghe theo.

"Ba người các cậu không cần phải ăn giấm chua với Hứa Cốc Xuyên." Hà Khai Phục nhịn không được mở miệng, "Hứa Cốc Xuyên nếu đối với Đại Phi có ý tứ gì, đã sớm cùng các cậu tranh giành tro cốt rồi. Năm năm này, cậu ta đối với các cậu tuy rằng chán ghét, nói trắng ra chỉ là đơn thuần không thích nhìn các cậu tìm thế thân mà thôi. Liền giống như anh, anh mỗi lần nhìn thấy Đỗ Phong liền phát cáu, cho nên hai bên các người đều xem đối phương không vừa mắt. Đều đã là người trưởng thành rồi, đừng có không lý trí như vậy, nhìn xem hôm nay việc này đã náo loạn tới đâu."

Ba người thoáng buông Yến Phi ra, Tiêu Tiếu buồn bã nói: "Anh, bọn em sai lầm rồi. Nhưng mà bọn em không có hôn qua Đỗ Phong, mỗi lần lên giường cũng đều mang bao."

Cậu còn chưa dứt lời, lửa giận của Yến Phi lại nổi lên.

"Mang bao cũng là làm! Em còn dám nói. Hắn ta trừ bỏ khuôn mặt ra, làm sao giống anh? Làm sao giống anh!"

"Không giống, một chút cũng không giống, đều là lỗi của bọn em."

Ba người không dám tiếp tục ngụy biện, cũng không có cách nào ngụy biện được.

"Đi tới phòng bếp quét tước sạch sẽ cho anh, từ hôm nay trở đi, mấy đứa nấu cơm."

Ba người ngoan ngoãn đứng lên, đi vào phòng bếp.

"Đem di động để lại."

Ba người đem di động đặt lên trên mặt bàn. Yến Phi là sợ bọn họ bằng mặt không bằng lòng, tìm người đi trả thù Hứa Cốc Xuyên. Hắn nếu tin tưởng ba người này cùng Hứa Cốc Xuyên chung sống hóa bình, hắn mới thật sự là kẻ ngốc.

Ba người ủ rũ đi vào trong bếp, cửa cũng đóng lại, khí thế của Yến Phi nhất thời không còn, xụi lơ ở trên ghế sopha. Hà Khai Phục lập tức tiến tới bên người hắn, hỏi: "Lão Chung, cậu chuẩn bị làm sao đây?"

Yến Phi vô lực nhìn gã một cái, cười khổ: "Tôi có thể làm sao? Cậu cho tôi một cái đề nghị đi có được hay không?"

"..." Hà Khai Phục nhìn hắn, cũng là cười khổ.

"Cho tôi một điếu thuốc."

Hà Khai Phục lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi giao cho Yến Phi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com