TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Chính Tường bị nam nhân chọc tức đến muốn thổ huyết ra ngoài, tên kia đứng im nhìn y rồi nở một nụ cười khó hiểu, hắn cởi tay nãi trên vai xuống rồi trải ra, y còn tưởng rằng người đã hồi tâm chuyển ý chuyển trả lại vàng cho cho y, nhưng không, Cao Lục Ngạn dám trước mắt của y đếm vàng, hắn cố ý đếm lớn tiếng cho y nghe, đếm đến đâu thì tim của Thanh Chính Tường nhói lên đến đó

"Tổng cộng có 48 thỏi hoàng kim có mang ấn kí của triều đình, chỉ cần nấu chảy rồi thêm chút bạc nguyên chất, thì số này cũng lên đến hơn 1300 lượng. Còn bao nhiêu ở đây từ từ ta lấy tiếp, không vội" Lục Ngạn đong đếm kĩ lưỡng, phải kể đến tiền trang của hắn còn bí mật mở mấy xưởng chế tác vàng nguyên chất, vừa đúc thành vàng pha vừa lưu hành ra trên dưới Tân Cường lẫn sang các nước chư hầu bên ngoài, bất đắc dĩ hắn lại kể ra cho Thanh Chính Tường mà Thanh Chính Tường lại là quan lớn trong triều

(1 thỏi vàng=1kg vàng~26 lượng 6 chỉ)

Nếu sự việc có bị bại lộ thì nhờ y làm cây gậy chống lưng xem ra cũng không tệ

Nam nhân cười khả ố, nhìn điệu bộ của hắn khiến Chính Tường càng tức điên hơn nữa. Y ngồi trên xe lăn thẹn quá hóa giận, tiện tay với lấy một bình rượu bằng đồng trưng bày bên cạnh dùng hết sức lực ném hắn. Lần đầu Cao Lục Ngạn bắt được, chưa bỏ cuộc, Thanh Chính Tường đem hết đồ đạc ở gần đều ném đi hết. Ném đến đâu, miệng chửi lớn đến đó. Nam nhân điêu luyện né tránh, Chính Tường đỏ mặt, y quơ loạng rốt cuộc đồ vật trưng bày trên kệ cũng sạch bách

Hạ sách cuối cùng chính là đôi hài dưới chân của y, Thanh Chính Tường liền cởi hài nhắm chuẩn hết mức, bày ra bộ dạng giống hệt giương cung, mắt phải nhắm hờ. Chiếc hài vung ra lao nhanh như tên bắn, tất nhiên liền đáp thẳng vào gương mặt đang đắc chí của Lục Ngạn

Chính Tường cười ha hả, nam nhân kia bỗng thay đổi sắc mặt lườm y đến dã man

Người ôm bụng còn cười, Lục Ngạn nâng lên một thỏi vàng, tay kích chiêu dùng lực đáp trả. Thỏi vàng ngay lập tức bay xoẹt qua mặt của Chính Tường, cắm sâu nữa thân vào vách tường đặc

Tên cổ quái Cao Lục Ngạn rõ ràng vừa cảnh cáo y. Hắn còn dám trước mặt của y sử dụng công lực, còn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn y

"Không chơi với ngươi nữa, đều ăn hiếp bản quan thôi! Muốn lấy gì thì tùy ngươi"

"Cũng phải nói ngươi làm quan cũng rất có đầu óc để kiếm tiền, bổn tọa cũng không hiểu vì sao ngươi lại đào ra được nhiều tiền như vậy"

Thanh Chính Tường rũ mắt trả lời: "Tiền thì ai chẳng muốn kiếm, nếu như làm quan mà sống quá liêm khiết chính trực thì sẽ nghèo đến rớt mồng tơi, chưa kể xui xẻo đắc tội tới nhiều người, sao này chết đi còn bị người đời đào mộ, đập bài vị trả thù nữa. Ta thà làm tham quan tích góp nhiều của cải trong nhà, nếu lỡ may xảy ra cớ sự thì cũng có tiền mà mua đủ 100 huyệt mộ an táng cẩn thận. Có như thế ở dưới suối vàng không lo xác thân bị kẻ khác nhục mạ, chưa nói đến ta còn gom góp tiền để cưới thê tử..."

"Ngươi cũng thật giỏi lý luận, nhưng lấy thê tử thì ngươi đừng hòng nghĩ đến" Lục Ngạn nhấn mạnh vế sau

Ra khỏi ngân khố phòng, Cao Lục Ngạn dẫn người đến một đình viện rất lớn. Chính Tường xem xét kĩ lưỡng, chỗ này lúc trước là một viện lớn ở tứ hợp viện trong khuôn trang của Đại phủ để nô bộc, tỳ nữ sinh hoạt. Nhưng không hiểu lý do gì mà bỗng nhiên được tu sửa rất hoành tráng, xung quanh còn quét thêm vôi đỏ, đến cả cửa ra cũng được thay mới

Tên quản gia Đại An không có lệnh của Chính Tường thì sẽ không dám làm những chuyện vô bổ kia, nội trong phủ ngoài nam nhân khủng bố sau lưng y ra thì không còn kẻ nào có quyền hành lớn đến vậy. Rõ ràng Cao Lục Ngạn xem nhà của y thành cái ổ chuột của hắn rồi

Đẩy cửa, Thanh Chính Tường được nam nhân dẫn vào bên trong, vừa vào đến thì đã ngửi thấy mùi hương thảo dược tràn ngập, nhìn một lượt tiếp tục, khắp nơi đều bày trí nhiều loại dược liệu khác nhau. Trước mặt còn đặt thêm hai cái kệ tủ rất lớn, hình dạng giống hệt bên trong dược quán ngoài kinh thành

Còn chưa kể, hàng hàng tá tá chai lọ đầy đủ màu sắc khác nhau đặt trên kệ. Lại chưa kể đến mấy món đồ quái dị đặt ở trên bàn

Cao Lục Ngạn mở lời trước, trong tay của hắn còn cầm chiếc cân bằng đồng để đong đo thảo dược, tất cả chỗ dược đều là thuốc tẩm bổ cho Thanh Chính Tường: "Đừng tò mò chạm vào vật gì, không khéo lại rước họa vào thân"

Chính Tưởng ngẩng mặt, y lại tò mò về hành động của hắn nhiều hơn: "Ngươi đang?"

"Đều là cho ngươi uống"

Nhìn thuốc nhiều loại khác nhau chất thành đống, Chính Tường nghẹn cứng, bao tử của y cũng không lớn lại có thể nuốt được hết đống đó sao? Còn chưa kể, uống vào sẽ không bị di chứng gì?

Cao Lục Ngạn đều tay cho dược liệu vào cối đá, hắn mạnh mẽ giã đều, giã xong thì phân tách thành từng liều lượng cho vào giấy bao rồi buộc dây cẩn thận

Xuyên suốt thời gian trôi qua Thanh Chính Tường đều uống thuốc của Lục Ngạn bốc cho, cũng không thấy có phản ứng phụ, y còn cảm thấy cơ thể cũng dần dần hồi phục. Nguyên khí không chỉ thuyên giảm mà còn tăng lên gấp bội, chí ít ngồi trên xe lăn không thể vận động vài chiêu nhưng Chính Tường biết rằng, chiêu thức chỉ cần tung ra thì nội lực rất ghê gớm

Cao Lục Ngạn soạn xong thuốc thì từ từ hạ thân quỳ xuống bên cạnh xe lăn của y, tay hắn bắt từng huyệt vị trên chân, xem xét xong rồi dùng lực nhấn mạnh vào ở nơi gần đầu gối. Chính Tường lúc đầu thấy có chút đau, dần dần chân cũng bị co rút nhẹ

Nam nhân thấy tình hình hồi phục vô cùng khả quan thì hài lòng, miệng nở một nụ cười nhàn nhạt

Chính Tường thấy mái đầu của nam nhân còn dính chút gợn bụi, y bỗng dưng muốn chạm vào đến lạ thường. Thanh Chính Tường muốn vuốt ve mái tóc đen đó, tóc rất dài lại mềm mượt khiến y muốn hôn đến mãnh liệt

Dù sao lương tri vẫn không thắng nổi khát vọng, Chính Tường hạ quyết tâm, y đường hoàng định chạm vào đầu. Bỗng nam nhân ngẩng mặt lên làm Thanh Chính Tường bất ngờ, cánh tay khựng giữa không trung. Hắn quái lạ hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Thuận tay nhặt mảnh rơm đưa cho Cao Lục Ngạn xem, y lấp liếm: "Đầu ngươi dính bụi...."

Nam nhân lại rời y đi đến chỗ dược bàn tiếp tục phân thuốc, y thích nhìn đôi mắt của hắn, đôi mắt mê hồn chỉ cần nhìn thấy cũng cảm thấy say. Đuôi ngài uốn lượn, mị nhãn như tơ điểm tô thêm nốt ruồi lệ gần khóe, với lại từ nhỏ đến lớn Thanh Chính Tường chưa nhìn thấy ai sở hữu hai đồng tử đỏ thanh khiết như của Cao Lục Ngạn. Khi giận lên thì rất đáng sợ, khi ôn hòa lại xinh đẹp bội phần

Còn chưa kể, Lục Ngạn thường mặc y phục bán hở để lộ ra lồng ngực nam nhân vạm vỡ, hắn dù là một giáo chủ ra tay tàn độc nhưng nước da lại trắng như hoa tuyết mùa đông, trời sinh thêm dung mạo nữa phần nam tính nữa phần hoa lệ. Thanh Chính Tường còn nhớ người có một hình xăm hoa mạn đà la nhỏ ở trên ngực, bây giờ y lại muốn nhìn đến điên đầu

Cấm dục lâu ngày sinh ra điên rồ, ham muốn của Chính Tường ngày càng dâng lên đến cực hạn. Cả thân dưới nóng bừng như có lửa đang thiêu đốt

Y là nam nhân, là một nam nhân cầu hoan rất lớn. Tuy thể trạng không mạnh mẽ nhưng tính dục cũng không nhỏ, cả một thời gian không hoan ái như vậy khiến Chính Tường cảm thấy rất kì lạ.

Thanh Chính Tường mấy ngày trước đã có dục vọng, y lại ngượng ngùng không dám nói cho Lục Ngạn biết. Bởi vì y sợ, sợ hắn sẽ được nước làm tới, tiếp tục vắt khô y. Nhưng tâm ma đã được giải phóng thì khó lòng kiềm chế lại được, y còn làm mấy chuyện đáng ghê tởm hơn chính là lén lút trốn sau vách phòng nhìn Cao Lục Ngạn tắm rửa rồi tự giải quyết phiền muộn. Thanh Chính Tường là một tên biến thái, là biến thái trong hàng vạn kẻ biến thái

Ngồi yên ổn sinh ra tò mò, tò mò sinh ra táy máy tay chân. Thanh Chính Tường chú ý đến mấy lọ sứ đặt ở kệ gần, không để tâm kẻ kia liền nhấc một lọ lên xem thử, y mở nắp hít một hơi. Đầu óc bỗng chốc mụ mị, hai mắt lờ mờ, y nhanh chóng rơi vào ảo mộng, phía trước mặt vừa thật vừa ảo, y còn thấy Cao Lục Ngạn phân thân thành mười người. Chính Tường đã dính phải mị hoặc dược

"Lục Ngạn, Lục Ngạn... Ta thấy có mười Lục Ngạn, rốt cuộc tên nào mới là Lục Ngạn thật?" Thanh Chính Tường cười nói một mình, tay đánh rơi lọ dược xuống đất. Lọ vỡ tan tành

Cao Lục Ngạn bất ngờ, hắn nhanh chóng vỗ vỗ vào mặt để người tỉnh dậy. Người không tỉnh mà còn ôm chặt đầu của hắn, miệng vẫn cười cười nói nói như kẻ điên: "Lục Ngạn ta bắt được ngươi rồi...."

Hắn lắc đầu ngán ngẫm, Chính Tường dính phải độc ảo giác liều nhẹ, chốc lát sẽ sớm hồi phục

Nửa nén nhang, Thanh Chính Tường rốt cuộc cũng trở về trạng thái bình thường. Hành động quái lạ khi nãy đều quên sạch sẽ

Tay chân lại không yên ổn tiếp tục nghịch phá đồ đạc, vừa nhấc thân lấy được một ống trúc được bao bọc cẩn thận, chưa kịp xem thì kẻ kia đã giật lại: "Thứ này ngửi một phát liền khiến ngươi ngủ như chết"

Chính Tường bĩu môi ngoáy tai, mắt của y lại va vào một hũ sứ màu ngọc bích lớn bằng vò rượu đặt tận trên cao, y nhỏm người vươn lấy thì lại mất thăng bằng làm kệ gỗ run chuyển, dược liệu vỡ xuống phát ra tiếng xoảng rất lớn. Mùi thuốc hăng nồng, nước thuốc đổ ra bốc hơi xì xèo rồi ăn mòn sàn gỗ đến cháy đen. Chính Tường bắt đầu kinh hách, y nói: "Ngươi điều chế mấy cái quái quỉ gì thế kia? Muốn đoạt mạng người?"

"Thuốc của bổn tọa không phải kịch độc cũng là hủy dung độc. Trước giờ chỉ có chế, không có thuốc giải. Ngươi liệu hồn"

Nghe hắn nói, y không dám động nữa chỉ đành an phận ngồi yên nhìn Lục Ngạn, nhìn một hồi lại chú ý đến ống trúc khi nãy, tà niệm lóe lên trong đầu, Chính Tường cười gian ác rồi lén lút cho vào tay áo

Đến tối, dùng thực xong xuôi, nội phủ tắt hết đèn thì Cao Lục Ngạn mới bế y đi ngủ. Lưng vừa đặt xuống chưa kịp rời thì Chính Tường đã choàng tay qua cổ của hắn, từng ngón tay linh động vờn nhẹ như câu dẫn người, điệu bộ thập phần quyến rũ phong tình

"Ngươi bên cạnh ta lâu như vậy, chắc cũng nhịn lắm rồi đúng không? Nếu giáo chủ thích, ta nguyện lấy thân báo đáp ân tình của giáo chủ" Chính Tường vừa nói, tay vừa cởi áo hắn ra, chưa kể y còn bắn ra ánh mắt lãng tử hút hồn Cao Lục Ngạn

Nam nhân dường như không nghe lầm, hắn đắm chìm mê man vào kẻ kia, như lời Chính Tường đã nói, Cao Lục Ngạn đã lâu không được bồi đáp tử tế mà chỉ ngày ngày nhìn miếng thơm treo trước cửa miệng, dần dần dục vọng đã chất thành núi

Lục Ngạn dò xét lần nữa: "Bổn tọa không nghe lầm... Ngươi hôm nay có ăn trúng thứ gì không? Hay là ở dược phòng ngửi trúng dược lạ nên đầu óc xảy ra vấn đề?"

Thanh Chính Tường chậm rãi cởi áo ngoài của hắn ra, tay nhè nhẹ chạm vào vào bờ ngực cứng chắc kia lại cảm nhận được nhịp tim của Lục Ngạn đập rất nhanh. Chính Tường dùng lực kéo người vào lòng, mặt đối mặt, hơi thở cùng chung một làn hòa quyền vào bầu không khí nhiệt luyến

"Giáo chủ không nghe lầm đâu, Chính Tường thật sự muốn hầu hạ tận tình cho người" Chính Tường nói xong liền vươn lưỡi liếm nhũ hoa cư ngụ trên vòm ngực, y liếm đến say mê

Cao Lục Ngạn khí huyết căng tràn đến không thể kiềm chế nữa, sợi dây lý trí hoàn toàn đứt đoạn, giọng tràn trề tình dục cất lên: "Bảo bối hiếm khi chủ động, nói thật đi có phải ngươi ở sau lưng ta giấu diếm gì đúng không?"

Bắt lấy tay trần đưa lên miệng cắn nhẹ, mắt Lục Ngạn nhìn đăm đăm vào biểu tình của Chính Tường, y chỉ cười rồi thanh thoát trả lời: "Ngươi muốn biết?"

"Tất nhiên là bổn tọa muốn biết"

"Vậy ngươi nhắm chặt hai mắt lại, cúi người sát xuống một chút. Ta sẽ cho ngươi biết... Ta còn tặng cho giáo chủ một món quà rất lớn nữa, đảm bảo sẽ khiến ngươi bất ngờ"

Nghe theo lời của y, nam tử nhắm nghiền hai mắt phượng từ từ cúi thấp người. Bắt chộp thời cơ, y nhanh tay lấy từ trong áo ra ống trúc trộm được từ dược phòng ra gấp rút mở nắp, động tác không có chút thừa thải kề lên mũi cho Lục Ngạn, phải kể đến thân thủ của hắn rất tinh tường, nhận ra biến động liền mở to hai mắt trừng y, chưa kịp giật lại vật thì đã mê sảng rồi ngất xỉu, thân thể to lớn đè lên người ở dưới

Vất vả rất lâu mới chỉnh được cơ thể nằm ngay ngắn trên giường. Chính Tường thở phào hơi nhẹ nhõm, y cong hai mắt từ từ giải khai quần của hắn ra rồi nhìn đăm đăm vào vật hùng dũng đang ngẩng đầu ở giữa hai chân, khí thế phát ra cực kì ác liệt

Nhìn thấy vật làm y nuốt một ngụm nước bọt, cái thứ kia đứng giữa trời như trụ kình thiên rất đáng kinh sợ, y vươn tay chạm vào, thân nhiệt nóng bỏng truyền từ xúc cảm da thịt lên tận đại não, gân xanh nổi lên lấp lóe giữa đám rừng rậm đen tối

"Rất hoành tráng"

Vừa tuốt vừa xoa đều, cự vật ngày càng lớn trong vòng tay. Mất kiên nhẫu, y mở to miệng rồi nuốt hết cự vật vào miệng, lưỡi điêu luyện cảm nhận tinh túy, Thanh Chính Tường nuốt nhả, cuốn lưỡi không yên phận liếm láp xung quanh khiến cho cự vật tràn khắp khoang họng

Vật run rẫy, Chính Tường thoăn thoát bật dậy, trải qua một đợt mà vẫn chưa có dấu hiệu mềm xuống làm y nóng nảy vỗ mạnh, vỗ xong lại đăm chiêu cười gian: "Hôm nay thù cũ lẫn thù mới đều tính sạch sẽ"

Lôi ra dưới gối một dao cạo đã được y chuẩn bị tỉ mỉ từ trước, Chính Tường cẩn thận cạo từng lớp râu ria trên mặt của hắn xuống. Cao Lục Ngạn nuôi ra một bộ râu không khác gì râu của Tào Tháo, chỉ có điều ngắn hơn rất nhiều, còn chưa kể y đã nhiều lần nhắc nhở mà hắn dám lơ đãng bỏ tọt mấy lời ra ngoài tai. Nói cách khác Cao Lục Ngạn là tên lười biếng, lười đến mức không chịu chăm chút cho nhan sắc trời sinh của mình, làm y cực kì chướng mắt chết đi được

Râu rơi xuống, dung mạo nam nhân hiện ra, thân thể bất tiện nên Chính Tường không thể cúi sát chỉ ngã lưng xuống một chút cho nên kĩ thuật cạo rất dở tệ, trên mặt xuất hiện rất nhiều vết xước nhỏ. Giải quyết đám râu ria, Chính Tường dời dao xuống bụng

Phải nói đến Cao Lục Ngạn vừa sở hữu tiểu huynh đệ to dài mà đến lông tơ cũng suôn mềm rậm rạp. Tìm kiếm một chút thì bắt gặp một sợi rất dài, rồi dùng lực tay nhổ mạnh. Cầm cọng lông nhỏ bé trên tay, Chính Tường đắc chí cười lớn: "Ha ha ha ha ha"

Miệng cười, tay nhổ đều

"Ta nhổ hết, nhổ sạch, nhổ đến không còn cọng nào. Để xem ngươi còn đem ra thị uy trước mặt bản quan nữa không? Lúc trước còn cạo hết của ta, hôm nay ta vặt hết của ngươi"

Cao Lục Ngạn xem ra cũng biết đau, trên mặt hắn nhăn đến đáng sợ, mi tâm cũng nhíu chặt như muốn gập vào nhau. Mồ hôi trên trán chảy ròng, chưa kể hắn còn phát ra mấy tiếng ai oán thê lương, sống với nam nhân đến tận bây giờ mà Thanh Chính Tường vẫn chưa được hưởng thức những thanh âm mềm mại kia lần nào

Không nhổ nữa, Thanh Chính Tường dùng dao tỉa hết phần còn lại. Tỉa đến khi sáng loáng trơ trụi thì mới chịu ngừng tay, y xoa cằm nhìn rồi lại cười quỷ dị thêm một tràng

Trả thù xong xuôi, Chính Tường thoải mái ngủ, đêm hôm nay y ngủ cực kì ngon hơn bình thường. Trải qua một giấc ngủ dài, Thanh Chính Tường sảng khoái mở mắt ra. Định vươn vai một cái thì cảm giác được cả cơ thể không thể di chuyển, y mơ hồ xem xét xung quanh thì la toáng loạn cả lên: "Cứu ta..."

Người bị trói chặt treo lên cột trần, đầu quay ngược xuống dưới, chân bị kéo lên trời. Máu từ toàn thân dồn lên đại não khiến Chính Tường như muốn chết đi sống lại. Y gọi lớn tiếng mà không có kẻ nào đến cứu viện, trong phòng vắng tanh đến cả Cao Lục Ngạn cũng biến mất dạng

Thân thể đung đưa như con nhộng trong kén, Chính Tường đau đầu sắp bất tỉnh rồi

Cửa kẽo kẹt tiếng dài, Cao Lục Ngạn mặt hầm hầm sát khí bước vào, hắn im lặng không nói gì đi lướt ngang qua như một cơn gió. Người như bị vô hình, Lục Ngạn đem theo điểm tâm đặt mạnh trên bàn. Khí sắc đến kinh hồn

"Lục Ngạn... thả ta xuống! Ta sắp không xong rồi" Chính Tường thở gấp, y bắt đầu bị hoa mắt

Hắn còn cầm một cái màn thầu lớn cắn mạnh bạo, Chính Tường run rẫy nuốt nước bọt nhưng nuốt mãi cũng không chịu xuống. Y lại rên rĩ: "Lục Ngạn... Mau, mau thả ta xuống. Có chuyện gì thì từ từ thương lượng"

"Ngạn đại ca! đau đầu quá"

Cao Lục Ngạn ăn hết màn thầu, tiếp tục cho thêm trái cây vào miệng. Mắt nhìn Chính Tường một cái, tiện tay lấy quả táo trên bàn đi lại gần. Y còn tưởng hắn sẽ thả y xuống ai dè Lục Ngạn lạnh lùng dùng táo nhét toàn bộ vào cái miệng ầm ĩ của y. Hắn phủi áo trở lại bàn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com