TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Sáng sớm chim hót líu lo rộn ràng bên ngoài cửa Đại phủ, một chút tia nắng sớm của mùa đông lạnh lẽo heo hắt len lỏi qua từng khung cửa gỗ son chiếu thẳng vào phòng

Chính Tường nằm vật vờ say ngủ, cả người vo tròn thành một cục nép sâu vào thành giường. Còn Cao Lục Ngạn đã dậy từ lúc hừng đông mặt trời chưa lên tới ngõ, hắn không gấp gáp rời đi như lúc bình thường mà ở lại nán ở lại cùng với Thanh Chính Tường

Vì hắn biết rằng y đã mở lòng, hắn không cần phải trốn tránh y nữa

Không nhịn được Lục Ngạn đành khẽ xoa hai má hồng hào, miệng đắc chí mà cong lên cười một điệu ấm áp. Bên ngoài có tiếng gõ cửa lộc cộc truyền vào tai làm Lục Ngạn hơi giật mình, nam nhân rút vội tay đang gối ở dưới đầu của y ra, sau đó nhanh chóng đắp chăn cẩn thận rồi nhặt lại bộ trang phục thị vệ mặc vào chỉnh chu bước ra ngoài phòng

Theo thường lệ thì mỗi sáng Đại An đều đem theo một thau nước ấm cùng khăn bông trắng để cho Chính Tường rửa mặt, cánh cửa lớn mở ra bỗng có một thân ảnh cao to chặn ngay trước cửa làm Đại An kinh ngạc, người giương to mắt hỏi

"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại ở trong phòng đại nhân?"

Nam nhân trước mặt Đại An mang theo một cốt khí khó lường, nhìn trên người hắn vận  y thị vệ canh gác trong phủ làm Đại An có chút hiếu kì. Người kia từ ở trên cao dõi mắt xuống nhìn, con ngươi thanh thanh màu huyết khẽ lay động. Cao Lục Ngạn cất ra một chất giọng trầm ấm

"Có đồ gì cần trình đại nhân thì cứ đưa ta, y đang ngủ không tiện để ngươi vào!"

"Tránh ra! Trước giờ đại nhân không cho phép người lạ vào phòng riêng, ta cũng chưa thấy ngươi ở trong phủ bao giờ!" Đại An không an tâm, nhìn vào hiện trường bên trong. Một thân né tránh kẻ kia chuẩn bị đi vào thì bị Lục Ngạn không chút lưu tình đẩy ra làm Đại An té xuống đất, thau đồng trên tay bị rơi xuống đổ nước khắp nền

"Ta nói là không được vào!!" mắt của Cao Lục Ngạn bỗng thay đổi hoàn toàn, hắn buông ra một cái nhìn lạnh lẽo uy hiếp kẻ kia. Giọng nói đầy phần hăm dọa

Nhìn người này làm Đại An có chút nhún mình khiêm dè, nhưng thân là quản gia phủ Trấn Quốc không thể thua thiệt đành cãi lại: "Đợi đó! Ta báo quan nha bắt ngươi lại, tên khốn kiếp!"

Nam nhân dửng dưng như không có chuyện gì, Cao Lục Ngạn hơi tức giận cúi người xuống nắm lấy cổ áo của Đại An xốc lên rồi gằn lớn:

"Khôn hồn thì biết giữ mồm giữ miệng, ta trước giờ không chán giết kẻ nào đâu..."

Niên Niên vô tình đi ngang qua nội phòng riêng của Thanh Chính Tường hoảng hồn khi thấy hai nam tử kia đang xô xát kịch liệt. Tiểu lang đầu hớt hải chạy lại ngăn cản người, miệng vang to

"Đại An ca ca!!"

Tiếng động lớn làm cả hai người kia ngoảnh mặt lại nhìn, Niên Niên không cần suy nghĩ nhiều liền kéo Đại An ra bên ngoài rồi mới xuýt xoa gạt tay của Lục Ngạn ra khỏi người hắn. Đại An không kiềm chế được tức giận liền trừng mắt la lớn

"Tên này đột nhập vào phòng đại nhân làm chuyện mờ ám đến cả ta hắn cũng không cho vào!"

"Thôi được rồi Đại An ca ca, chúng ta đi thôi đừng ở lại đây nữa kẻo kinh động đến người bên trong"

Niên Niên một mực sống chết lôi Đại An đi ra chỗ khác, nhưng hắn không nuốt nỗi cục tức này liền bắt lấy tay của Niên Niên dò hỏi

"Tại sao chúng ta phải đi ra chỗ khác chứ! Chưa biết kẻ này có lai lịch hành tung như thế nào! Kẻo lại là thích khách trà trộn vào trong phủ nhằm hành thích đại nhân thì sao? Ngươi buông ta ra... Hôm nay ta phải tra rõ chuyện này!"

"..." Cao Lục Ngạn hừ lạnh

"Được rồi! Đi theo ta rồi ta sẽ kể cho huynh nghe... Đại An ca ca làm ơn nghe lời Niên Niên một lần đi"

"Này.... Buông ta ra!"

Mặc kệ người kia có bướng bỉnh vẫy vùng thì Niên Niên một mực dùng hết sức tàn lôi hắn đi. Đại An quay lưng dõi theo nam nhân kia nhưng không cam lòng cắn môi tức giận. Đến khi đã hoàn toàn ra khỏi viện thì tiểu lang đầu mới khó khăn thở dốc tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo nghỉ mệt đôi chút

"Hắn ta là ai lại tự tiện xuất hiện trong phủ?!"

Đại An không tiết chế cảm xúc liền quát lớn làm Niên Niên có chút kinh động

"Ngài ấy là..."

"Là ai?"

"Ngài ấy là giáo chủ Huyền Kiêu!"

Nam tử thoáng kinh ngạc, hắn vẫn chưa tin liền lắt lắt vai của người bên cạnh

"Tại, tại sao hắn lại ở chỗ này? Không được! Như vậy đại nhân sẽ gặp nguy hiểm mất... Ta không thể trơ mắt làm ngơ, mau mau điều binh vệ tóm gọn hắn ta lại"

Nói dứt câu Đại An liền tức tốc chạy đi nhưng Niên Niên một mực cũng không chịu buông vạt áo của hắn ra, y giữ chặt đến độ siết cả tà áo trở nên nhăn nhúm. Đến giờ phút này y mới trở mình lôi người lại cầu xin

"Huynh chớ làm vậy sẽ kinh động đến giáo chủ... Mấy hôm trước ngài ấy đã đến trước mặt ta hứa rõ ràng ắt hẳn sẽ không gây hại đến đại nhân đâu! Còn nữa... Tối hôm qua giáo chủ đã thuận lợi ở lại phòng của đại nhân một đêm rồi chắc chắn hai người ấy đã giải hòa ân oán... Phận bề dưới như chúng ta không nên nhúng tay vào thì hơn!"

Chuyện xoay quanh giữa hai nam nhân này ở đây chỉ có mỗi mình tiểu lang đầu là hiểu rõ nhất

Đại An ngẫm nghĩ một hồi cũng xem lời của Niên Niên có lý, hắn gỡ tay của tiểu lang đầu ra rồi ho nhẹ chấn chỉnh lại tinh thần sau đó nhẹ nhàng nói

"Tạm thời tin ngươi một lần, nếu hắn có biểu hiện gì bất thường thì đừng trách ta!"

[...]

Thanh Chính Tường chầm chậm mở dần hai mắt rồi thẫn thờ nhìn lên trần nhà cao kia. Y mệt mỏi lê thân ngồi dậy, cơ mặt bỗng dưng nhăn lại,  cơn đau phát ra từ bên dưới hạ thân sưng rộ kèm theo tinh dịch nhơ nhớp  khiến y bứt đầu khó chịu vô cùng. Chính Tường xoa xoa sau gáy của mình rồi vén lại tóc dài quét một lượt xung quanh phòng, xác định được tên ác ma kia không có hiện diện ở đây rồi mới an tâm ngã phịch xuống nệm rên rỉ một chập

"Ư...! Bổn quốc sư phải dày vò ngươi đến chết để ngươi trả lại gấp mười lần ủy khuất mà ta từng gánh chịu!"

Nằm lỳ ở trên giường cũng không phải là cách tốt, chỉ trách trận phong hoa kia quá mãnh liệt nên giờ hai chân của y như mềm nhũn không còn sức lực để đứng đàng hoàng. Chính Tường đảo mắt nhìn cửa đã khóa chặt, không có ai qua lại mới dám trườn từ từ xuống nền gạch rồi bò ra phía sau phòng tắm

Mông ê ẩm nhích người cũng rít lên từng quặn. Thanh Chính Tường gặm môi dưới rồi nhăn nhó lết đi từ từ, vừa gần vào phòng tắm thì Cao Lục Ngạn bất ngờ tung cửa lớn ra làm y một phen hú vía thu người lại rồi mở hai mắt trân trân nhìn nam tử uy chấn kia. Xấu hổ không nói nên lời

Lục Ngạn chỉ nở một nụ cười giảo hoạt rồi chậm chậm bước đến chỗ của y rồi ngồi xổm xuống trò chuyện

"Thật đáng thương... Đi không nổi hả? Để bổn tọa bế ngươi!"

"Ta có bại liệt cũng không cần ngươi!"

Chí khí mãnh liệt hối thúc Thanh Chính Tường đứng bật dậy, y mon men theo vách phòng lẳng lặng bước đi khập khiễng. Vừa được dăm ba bước chân thì đã chống thân xuống sàn, thấy tình hình không khả quan làm Cao Lục Ngạn chậc lưỡi không nói không rằng hắn liền chạy đến vác cả thân y lên vai rồi đi vào phòng tắm

"Buông ra, ta tự mình làm được! Không cần. . ."

Nội thất bên trong cũng khiến Lục Ngạn một phen trầm trồ, hắn xuýt xoa đánh giá

"Không ngờ ngươi cũng có thẩm mỹ thật! Một nơi để tắm rửa cũng có thể xây lớn như thế này. Đúng là làm bổn tọa có phen mở rộng tầm mắt nha"

"Ta đương là quan lớn trong triều thì biệt phủ đương nhiên phải xa hoa gấp bội người bình thường chứ!" y nở mũi tự hào

Hắn đặt y xuống bồn nước ấm rải đều thảo dược quý hiếm sau đó cũng từ từ cởi quần áo của chính mình. Cao Lục Ngạn gian xảo dò xét khắp cả cơ thể loang lỗ vết hôn của y rồi ái muội chạm vào khiến Thanh Chính Tường kinh sợ lui ra đằng xa cách hắn hơn mười thước, y vọng lại

"Cút ra! Ta không thích tắm cùng kẻ khác..."

Mắt Cao Lục Ngạn thoáng có phần thất vọng, hắn cúi đầu xuống rồi ân hận níu chặt tay của mình. Dáng vẻ cực kì buồn bã y hệt một con cún nhỏ bị chủ nhân khinh bạt. Điều này càng làm Thanh Chính Tường kinh sợ hơn nhiều phần

"Ta đã hơn bốn ngày không tắm rửa rồi, cả người bốc mùi hôi thối rất khó chịu..."

"Ngươi..."

"Ta cũng muốn tắm rửa kĩ lưỡng... Như vậy ở bên cạnh ngươi sẽ không làm ngươi bị dị ứng"

Thanh Chính Tường bất lực nhăn mày, y nhu nhu hai thái dương rồi khó khăn nói: "Ngươi có thể tắm rửa nhưng tuyệt đối phải đứng cách ta một khoảng! Không được lợi dụng mà làm chuyện bậy"

Nghe đến đây làm Lục Ngạn ôn hòa mỉm cười, hắn ngây ngô rồi gật đầu. Biểu hiện này làm tim có y có chút rung động nhẹ

Hai người tuy chung một hồ nước nhưng rõ ràng khoảng cách rất xa, Chính Tường xoay lưng đối nghịch không quan tâm hắn, y bình tĩnh cầm lấy khăn bông nhúng nước rồi chà chà lưng của mình. Thỉnh thoảng người lại chuyển mắt sang nhìn Lục Ngạn, vậy mà hắn cũng chằm chằm nhìn y giống hệt cái nhìn của chúa sơn lâm chuẩn bị vồ mồi, bất giác làm Chính Tường lạnh gáy

Bên dưới cứ nhộn nhạo khó chịu, lén sờ vào bụng mình rồi cắn răng quay sang liếc kẻ kia. Tất nhiên trọc dịch tồn động vẫn còn ở bên trong chưa được rửa sạch. Nhưng mà Chính Tường không dám rửa sạch, bởi vì hắn ta luôn cố gắng nhìn y

Thấy được bất tiện, Cao Lục Ngạn âm thầm nhích thân thể sát lại rồi nham hiểm nheo mắt : "Bên dưới của ngươi có vấn đề gì à!? Cần bổn tọa giúp không..."

Thanh Chính Tường xấu hổ đáp ngay: "Ngươi né ra, cấm bước thêm một bước nữa!"

"Để lâu trong bụng như vậy sẽ rất đau"

"Mặc kệ ta"

"Sẽ rất đau......" Cao Lục Ngạn kéo dài âm tiết trêu chọc

Đúng thật như lời của hắn nói, bạch dịch ở trong bụng cồn cào đến nhói lên. Không thể chịu thêm nữa y liền cắn môi quát vào mặt Lục Ngạn

"Quay ra phía sau! Không ngươi nhìn"

Cao Lục Ngạn gật gù ngoan ngoãn quay ra phía sau, y quan sát hắn một hồi rồi mới chịu đau dời tay xuống địa phương bị hành hạ đến rụng rời kia xấu hổ cho ngón tay vào rửa sạch từng đợt dâm dịch. Nét mặt phiếm hồng lan tận bờ ngực trắng trẻo, vừa quay sang hướng của hắn thì bất chợt hoảng hồn không thấy người ở đâu

Đang thất thần nhìn xung quanh tìm thì phía dưới mông bị bóp chặt, hắn từ dưới làn nước ngôi đầu lên làm y chưa kịp quay lại thì đã bị hắn áp chế đè vào thành bồn. Lục Ngạn ranh ma hôn nhẹ vào má rồi nhẹ nhàng nhéo eo mảnh khảnh

"Ta ở đây"

"Tên bỉ ổi, ta đã cấm ngươi... Ư đừng chạm nơi đó! Hah..."

Cao Lục Ngạn hà hơi vào vành tai mỏng rồi dời tay cho vào động khẩu, làn nước ấm nóng kết hợp với ngón tay thon dài của Lục Ngạn làm cả người của Chính Tường căng cứng, hơi nước lan tận tràn ngập phía bên trong. Y gào trách lại bị hắn đánh phủ đầu bao trùm cả môi mỏng lại âu yếm

"Hưm!"

Rời khỏi môi mềm, Cao Lục Ngạn chuyển xuống làn xương quai xanh gợi cảm mà gặm nhấm. Chưa dừng lại ở đó, nam nbaan còn tinh nghịch cạ đùi vào phân thân của y, khiến tiểu huynh đệ bên dưới không thể chịu được liền run rẩy trong dòng nước ấm áp, Chính Tường nóng bừng lan tận cả mang tai vùng vẫy đánh loạn vào ngực của hắn trách móc

"Ta thật sai lầm khi cho ngươi tắm cùng"

Lập tức Lục Ngạn bắt lấy bàn tay đang đánh đấm trên người mình rồi liếm nhẹ mấy đầu ngón tay nho nhỏ, hắn ân cần nói

"Ngươi cấm ta bước, thì ta đành lặn lại thôi. Bổn tọa không có vi phạm..."

"Hạ lưu"

Không để đối phương giãy giụa, Cao Lục Ngạn cao hứng bắt chặt lấy đùi thon rồi kéo sát lại phía mình. Thanh Chính Tường bắt đầu bực bội, y hét lớn

"Không làm bậy! Cả đêm hôm qua ngươi làm chưa đủ hả, còn ta thì sắp chết đến nơi rồi"

Ánh mắt hắn lia sành sạch từ trên lẫn dưới người của Chính Tường, không nhịn nỗi liền thốt lên

"Cả người ngươi chỗ nào cũng đẹp, đẹp đến nỗi khiến bổn tọa si mê không muốn rời một chút nào"

Hắn thấy từ mặt kéo dài xuống ngực đều đỏ hồng, y ngượng ngùng cúi đầu xuống

" Ta muốn lên"

"Còn dưới này thì sao? Ngươi định tìm một góc khuất rồi tự xử lý một mình? Đúng là Chính Tường của ta rất rất tội nghiệp, thôi ngoan để bổn tọa từ bi hỷ xả giúp ngươi thêm mấy lần"

Hắn luồn tay phía bên dưới chọt chọt vào tiểu gia hỏa kia làm Thanh Chính Tường nhạy cảm rụt thân lại, y không cam tâm liền trách móc

"Sinh lý bình thường của nam nhân, ngươi không cần quan tâm" Chính Tường lạnh lùng gạt tay cự tuyệt

"Vậy ra sáng nào ngươi cũng phấn chấn như vậy à? Không ngờ nha... Thanh Chính Tường của ta đúng là một tiểu khá ái dâm đãng"

"Ngươi là nam nhân, ta là nam nhân. Ngươi cương được thì ta cũng cương được! Lắm lời"

Cao Lục Ngạn trưng ra một bộ mặt bỉ  làm y thật sự muốn một chiêu dìm chết hắn. Giết tên này xem như thiên hạ đỡ lấy một kẻ rác rưởi, biến thái. Thanh Chính Tường lặng lẽ bơi đi chỗ khác, y không muốn nhìn thấy hắn nữa

"Shh.... Cút ra! Ta tự mình giải quyết là được chứ gì, không cần ngươi quan tâm"

Nghe câu này làm Lục Ngạn càng hưng phấn tột độ hắn cứ dõi theo bóng lưng kia, hai mắt sáng rực như mấy ngôi sao trên trời làm người kia có chút khiêm dè, y xoay người lại chỉ đưa lưng về phía Lục Ngạn. Nét mặt không cam chịu bắt đầu giơ tay chơi đùa ở chỗ bên dưới của mình, nhẹ nhàng xốc lên xuống làm Thanh Chính Tường điên người nhắm tịt hai mắt lại. Dưới sâu làn nước mờ ảo kia, tay luân đều đặn khiến y rùng mình một cái rồi đẩy hết phiền muộn bạch sắc hòa tan vào dòng chảy đều nhẹ

"Ưm"

Thanh Chính Tường hơi ngã người ra phía sau, thân mệt đừ từ từ chậm rãi mở mắt ra dưỡng sức. Tất nhiên thứ đập vào nhãn tự đầu tiên chính là Lục Ngạn không biết thân biết phận kia. Chẳng biết từ lúc nào hắn ta đã leo lên bờ mặc sẵn y phục chực chờ nhìn cảnh xuân khi nãy đến giờ. Nét mặt mãn nguyện đến độ tươi sắc nhếch môi khêu dụ

"Chính Tường à... ngươi làm lại một lần nữa cho ta xem đi. Lúc nãy bổn tọa chậm trễ nên chưa kịp chiêm ngưỡng ngươi động thân"

Thanh Chính Tường cũng không biết nên nói gì bây giờ nữa

Nhanh chóng leo lên bờ, y giật lấy khăn trắng trên tay hắn rồi lau người cẩn thận. Từng giọt nước trên thân thể quyến rũ chảy xuống từ từ làm Cao Lục Ngạn một phen miệng khô họng đắng thèm thuồng, Chính Tường vắt khăn che những điểm yếu trên người rồi đi đến vách màn gấm treo y phục. Nhưng tìm kiếm mãi cũng không thấy đồ ở đâu, cảm thấy có chút nghi hoặc liền quay sang chất vấn tên kia

"Đồ của ta đâu?"

"Lại đây... Hôm nay bổn tọa tình nguyện hầu hạ ngươi"

Thanh Chính Tường bất động như một khúc gỗ nhăn nhó ở phía kia, y dậm chân trút giận xuống nền gỗ rồi nặng nề bước lại chỗ hắn. Chính Tường chìa tay ra đòi vật

"Trả đây! Ta có chân có tay tự biết mang vào..."

"Không trả"

"Nhanh lên! Ta không muốn dây dưa với ngươi ở chỗ này nữa"

Cao Lục Ngạn gãy tai huýt sáo, thái độ xem thường đến mức không thèm để mấy lời của y vào đầu, hắn dửng dưng cầm quần áo giơ ra trước mặt ngắm nghía rồi liếc qua chỗ của y ra giọng xuýt xoa

"Đúng là làm quan lớn nên y phục đều được may bằng loại vải gấm thượng hạng khó nơi nào so bì được. Ngoan... Lại đây ta mặc giúp ngươi"

Không nhịn được nữa, Chính Tường nghiến răng đánh vào bụng hắn một cái rồi giật lấy mấy mảnh y phục chạy ra bên ngoài

"Vật nhỏ biết đánh người rồi. . . để bổn tọa xem ngươi làm sao thoát khỏi vòng tay của ta" Lục Ngạn cười khổ

Cứ sau đêm hôm đó thì Cao Lục Ngạn không yên phận luôn lẽo đẽo đi theo sau Thanh Chính Tường, chuyện tế nhị này làm y cảm thấy rất phiền phức nhưng lại không dám nói ra một mặt, y tự cho hắn thành mấy con côn trùng vớ vẩn không thèm để ý tới nữa

Chính Tường đi đến xu mật viện để bàn chuyện đại sự thì hắn cũng đi theo, y băng qua thư phòng hắn cũng túc trực bên ngoài, kể cả Thanh Chính Tường đi giải quyết phiền muộn của cá nhân thì hắn cũng không tha kiên quyết bám theo y tới cùng

Không thể chịu nỗi tên trơ trẽn này nữa, y xuống nước trước cầu xin hắn

"Hảo hán ca, ta xin huynh đừng bám theo sau ta nữa có được không?"

Cao Lục Ngạn cộc lốc trả lời: "Không"

"Còn không biến đi ta liền kêu quân lính tống cổ ngươi vào ngục, Cao Lục Ngạn ngươi nên nhớ kĩ đây là địa bàn của bản quan. Chỉ cần ngươi hành sự lỗ mãn ta liền công khai thân phận thật sự của ngươi. Đến lúc đó ngươi có phân thân ra mười mảnh thì cũng không thoát khỏi lưới trời đâu!" y gắt gỏng quát vào mặt hắn

Cao Lục Ngạn không nói gì nữa, mi mắt của hắn sụp xuống dáng điệu buồn rầu đoái nhìn làm Chính Tường chột dạ

Mặt của hắn đến một chút ý chí tiến thủ cũng không có, Lục Ngạn vô tình gục đầu xuống đất rồi ủ rũ bước đi chậm chạp rời khỏi chỗ của Chính Tường

Có lẽ nào Cao Lục Ngạn đã thay đổi rồi sao?

Nhìn thân ảnh kia dần dần biến khỏi tầm mắt của mình, đến lúc này y không nhịn nổi liền kêu lên một tiếng lớn

"Này...."

Thanh Chính Tường nhanh chóng chạy lại bên cạnh hắn vờn lấy tay kéo lại, nhưng Lục Ngạn không chịu liền đẩy tay của y ra

"Ngươi là một kẻ nhẫn tâm, cảm thấy chán bổn tọa rồi đúng không? Được rồi! Ta biến khỏi tầm mắt của ngươi... Không làm phiền ngươi nữa"

Nghe lời này làm Chính Tường ngây ngô như một tên ngốc

Tại sao lại thành như này? Số lần hắn tổn thương y phải liệt kê thành một sớ dài cũng chưa kể tội nhưng thế quái nào kẻ có lỗi ở đây liền biến thành y?

Hàng vạn dòng suy nghĩ xoay chuyển thành một cơn bão xuất hiện trong đầu Thanh Chính Tường

"Ta..? Ta không có! Nhưng tại sao...?"

"Đừng nói nữa... Cuối cùng thì ngươi vẫn không thích ta, vậy ta biến khỏi mắt ngươi là được"

Nói xong Cao Lục Ngạn vận công biến mất bỏ lại một kẻ á khẩu đến đơ ra thành bức tượng bất động giữa sân

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com