Dam My H Giao Chu Gia Lam
Đêm khuya đèn lửa cũng đã sớm tắt, chung quanh trang viên chỉ còn một vài tiểu nô tài canh chừng. Thanh Chính Tường kéo chăn đắp ngang ngực ngủ sớm hơn bình thường, khoảng một lúc thì hơi thở dần đều đềuBên ngoài có tiếng bước chân khoan thai chỉ phát ra âm điệu rất nhỏ, cánh cửa phòng từ từ được đẩy ra. Kẻ đột nhập kia cẩn thận gài khoen cẩn mật rồi đi đến đầu giường, hắn chăm chú quan sát nét mặt của y. Ngũ quan vẫn tinh xảo như mọi hôm, chuẩn bị lục lội lấy lọ dược kề vào mũi thì mắt của Thanh Chính Tường chợt mở to ra, y vươn vai bắt lấy tên thủ phạm rình mò nhưng thân thủ của hắn rất phi phàm liền định tẩu thoátTrong đêm thanh tịnh không một nguồn sáng nào chiếu vào căn phòng tĩnh mịch, Thanh Chính Tường rất nhanh lấy ra thanh chủy thủ cất phía sau gối nằm nhắm về bóng đen lưu loát kia ném thẳng. Tầm lực phi trúng ngang mặt của hắn găm sâu vào tường"Là kẻ nào? Nữa đêm dám giở trò!"Người kia đứng yên không chạy nữa, Thanh Chính Tường nghi ngờ bắt đầu thổi nến lên cho sáng cả phòng. Y thoáng nhìn thấy dáng người quen thuộcChính xác là Cao Lục Ngạn"Ngươi..." y không thể ngờ rằng suy đoán viễn vong của mình lại đúng. Tên khốn này lần nữa muốn dây dưa ư?"Là bổn tọa!"Lần này hắn không lén lút nữa, Cao Lục Ngạn thẳng thừng đối diện với y"Ta với ngươi đã chấm dứt rồi! Nước sông không phạm nước giếng bây giờ ngươi lại muốn đến đây?""Ta nhớ ngươi!"Tiến sát một bước trực tiếp vươn tay ôm cả người y vào lòng. Thanh Chính Tường phản kháng giẫy giụa kịch liệt, tay cố sức đẩy tên khổng lồ này ra nhưng đạo lực càng ngày càng mạnh khiến y như muốn ngợp thở. Mặt xanh bốc cả khói giận dữ khiển trách"Ngươi buông ra! Ta không muốn dính líu gì tới ngươi nữa... Tên đốn mạt, hai ngày trước có phải ngươi đã giở trò đồi bại với ta hay không?!"Cao Lục Ngạn thâm tình hôn lên mái đầu, hắn lưu luyến không buông y ra"Bổn tọa chỉ muốn ở bên cạnh ngươi yêu thương ngươi""Chẳng qua ngươi chỉ là một kẻ hèn hạ suy nghĩ bằng nữa thân dưới mà thôi! Muốn động thì động, có bao giờ ngươi để ý đến cảm xúc của ta chưa... Đau khổ thế nào, nhục nhã thế nào! Ta vốn dĩ chỉ là một món đồ chơi để ngươi tiết dục không hơn không kém. Yêu thương ư? Nực cười..."Thanh Chính Tường đau đớn bộc bạch hết tâm sự, y không thể kìm chế cảm xúc của mình nữa. Dòng lệ lại tuôn tràoHắn xoa xoa đầu dùng tay áo lau đi nước mắt cho y nhưng lại bị Chính Tường phũ phàng gạt ra. Bây giờ trong mắt của y giăng phủ hận thù dày đặc "Ngoan... Đừng khóc mà! Lần này xem như ta xin ngươi đi. Làm ơn đừng khóc nữa""Ý đồ ngươi đến đây chỉ muốn thân thể của ta có đúng không? Vậy được thôi! Giải quyết một lần đi...""Ta không phải...."Dứt lời, Thanh Chính Tường mạnh bạo đẩy hắn xuống giường lớn. Một chiêu giải khai quần của chính mình rồi cởi nốt quần của hắn, y nghiến răng bước lên giường từ từ ngồi xuống bụng. Nét mặt không cam chịu vuốt vuốt ngọc hành chưa cứng cáp của Cao Lục Ngạn"Chính Tường?""Im miệng cho ta, đây là thứ ngươi muốn mà..."Cảm nhận được cự vật đã đủ cứng cáp, y không biểu tình nhỏm mông đứng dậy rồi nhắm thẳng hậu huyệt không cần mơn trơn, lần đầu sơ suất trượt ra khỏi bắp đùi, Chính Tường không bỏ cuộc tiếp tục xê mông đúng vụ trí rồi chuẩn bị đâm vào. Thấy tình thế vô cùng nguy hiểm kia, Cao Lục Ngạn cố định eo của y lại. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn"Đừng làm vậy! Cứ đâm thẳng ngươi sẽ bị rách mất, hôm nay bổn tọa không có hứng thú làm... Ngồi dậy đi! Ta cút ra khỏi mắt ngươi là được chứ gì? Đừng vì nóng nảy mà hại đến bản thân của mình"Gạt tay của hắn ra, Thanh Chính Tường một chút xúc cảm cũng không có. Đặt cự vật trước động khẩu rồi tàn bạo đẩy mạnh, phía dưới truyền lên một trận buốt người khiến y hơi ngã ra phía sau đau đớn nhăn mày lại"Ư...""Ah...Hah đau quá!""Ta đã nói rồi! Ngươi là đứa trẻ cứng đầu" Lục Ngạn cũng nhíu mi tâm đau đớn theoHắn vươn tay định chạm vào mông của y để rút ra, nhưng Thanh Chính Tường giận dỗi cắn chặt môi bắt đầu tự mình lắc hông để cự vật ma xát với hậu huyệt làm giảm cơn đau đến mức thấp nhất. Nét mặt của y cũng thoáng phần u buồn nâng giọng"Tối hôm nay cứ để ta làm! Ta cấm ngươi đụng vào người ta""Chính, Chính Tường à..."Động khẩu của y khô khan khó có thể lay động dễ dàng, nét mặt Thanh Chính Tường nhăn nhó như một tờ giấy bị nhào nát ngồi bất động trên cơ thể của Cao Lục NgạnBên dưới đau đến mức chẳng còn tâm tình để làm gì nữaThấy tình hình đã đi quá xa làm Lục Ngạn rối loạn nhích người đứng dậy, đương nhiên Chính Tường không buông tha cho hắn dễ dàng như vậy được. Y cúi người chống tay đè vào ngực của hắn kìm người nằm xuống. Eo cũng bắt đầu nhấp từ từ"Ưm...."Cao Lục Ngạn bất lực buông lỏng cả cơ thể nhìn người vận động linh hoạt trên người của mình, cảm giác thật sự sung sướng nhưng liệu y có hưởng thụ giống mình không? Tính khí run lắc bên dưới của Thanh Chính Tường không một chút động tĩnh, đây là câu trả lời thành thật nhất dành cho hắn, nhìn thấy vậy làm Lục Ngạn phiền muộn, hắn chậc lưỡi nheo mày"Chết tiệt!""Ngươi.... Sảng khoái rồi chứ!"Không nói nhiều, hắn một chiêu lật ngược tình thế đẩy y nằm xuống giường. Thanh Chính Tường bàng hoàng tách ra khỏi người rút chân lại một góc giơ hai mắt kinh sợ nhìn kẻ kiaLục Ngạn vô cảm kéo chân y lại phía mình rồi đặt người ngay ngắn, không kịp phản ứng làm y hét toáng lên"Ta không cần, ta không cần..."Chiếc áo cuối cùng trên người Thanh Chính Tường cũng bị hắn lột mất, Lục Ngạn kéo hai đùi y ra rồi hạ thấp người ngậm hết ngọc hành cho vào miệng"Ư...tên khốn! Nhả ra...."Lưỡi uốn quanh phần đỉnh liếm nhẹ, cổ họng trào sục ra vào trong vách miệng mềm mại ấm nóng của hắn làm y phát run, ánh mắt cương nghị của Thanh Chính Tường dần dần thay đổi. Chính y cũng không thể cưỡng lại được xúc cảm này, thân thể nhạy cảm đến nổi mẫn đè chặt đầu của hắn xuống bên dướiÂm thanh nhóp nhép dần cường đại, đến khi cái kia của Chính Tường đủ cương cứng thì hắn mới nhả ra rồi lại hôn nhẹ vào gậy nhỏ. Ngước nhìn gương mặt đã tái hồng của y làm Lục Ngạn hài lòng"Đừng bướng nữa! Ta xin lỗi..."Dời hướng liếm dần chiếc bụng phẳng lì lên đến hai đầu nhũ hoa dựng đứng run rẫy giữa không trung kia cắn mút. "Không!" Thanh Chính Tường hơi co người lại giãy giụaCảm giác ngứa ngáy khắp người càng ngày càng tăng vội, Cao Lục Ngạn không kiềm nổi liền nhấc chân của y đặt lên vai rồi mới triều mến hỏi"Cơ thể ngươi là của ta, tâm hồn ngươi cũng phải thuộc về ta! Chính Tường... Ta thích ngươi lắm, đừng gây loạn để bổn tọa ân sủng ngươi"Nghe câu này làm tâm tình hoảng loạn của Chính Tường an ủi đôi chút. Y mơ hồ như đang lạc vào một cơn ác mộng đáng sợ rồi lại mặc tình người khác dẫn dắt bản thân vào chốn tiên cảnh. Đến chính bản thân Thanh Chính Tường cũng không hiểu nổi, rốt cuộc đối với hắn thì y có loại tâm trạng như thế nào?Căm ghét hay yêu thương?Không để chuyện này càng tiếp diễn, một lượt giải quyết cắt đứt ân tình. Y trơ mắt dạng chân ra trước mặt hắn rồi buông thõng không một chút lưu tình nói"Ta là một kỹ nam do ngươi bao dưỡng... Muốn làm gì thì tùy""Không, ngươi không phải! Là do ta sai, ta trì độn hiểu lầm ngươi. Đừng để chuyện đó trong lòng nữa... Ta hứa từ nay sẽ bù đắp cho ngươi, hảo chăm sóc ngươi"Cao Lục Ngạn ân hận vì từng lời nanh thép mà hắn từng nhục mạ y. Nếu có thể trở về thời điểm đó, cho dù thịt nát xương tan thì hắn cũng sẽ không làm chuyện đó một lần nào nữaNhưng thật sự, y không để tâm câu xin lỗi chân thành của hắn vào đầu một chút nào. Thanh Chính Tường cười lạnh rồi nói"Ha ha! Muốn vào thì vào. Đừng nói mấy câu vô bổ đó nữa""Chính Tường, nhìn bổn tọa một cái ngươi cũng không nhìn! Ta đáng căm hận đến thế sao?" Hắn mất kiên nhẫn vùi sát đầu vào ngực của y làm nũng như một con thú nhỏ"Cả đời này ta sẽ không đội trời chung với ngươi...""..."Cao Lục Ngạn đau như có mấy vết dao đâm mạnh vào tim của mình, hắn buông y rồi thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt đượm buồn. Lục Ngạn khó khăn hỏi"Nói đi! Làm sao để ngươi tha lỗi cho ta"Thanh Chính Tường trước giờ đối diện với kẻ khác thì chưa bao giờ ngại ngùng trước ánh mắt của đối phương lần nào. Nhưng kì lạ thay khi bắt gặp người này làm y luôn rạo rực khó chịu, đến cả nhìn thẳng cũng không có đủ dũng khíThanh Chính Tường suy nghĩ đôi chút rồi mới nói: "Quỳ trước mặt của ta!""Quỳ?""Thế nào? giáo chủ hô phong hoán vũ danh tiếng lẫy lừng trong võ lâm giang hồ không thích sao?"Cao Lục Ngạn rơi vào im lặng, hắn khẽ chậc lưỡi rồi cuối cùng chịu đứng dậy bước xuống giường, cả thân thể trần trụi quỳ ngạo nghễ trước mặt của Thanh Chính Tường Trên trời có thiên, dưới đất có địa. Thần linh ba tấc, phụ mẫu đặt ở trên đầu thì hắn cũng chưa quỳ dưới ai một lần. Duy chỉ Thanh Chính Tường là ngoại lệChính Tường sốc nặng, miệng ú ớ không nên lời chống mắt dõi theo cỗ khí kia. Một giáo chủ tự cao tự đại luôn khinh khi sỉ nhục y là đây hay sao?!"Ta thật sự đã biết lỗi rồi... Ở tại nơi này, ta bỏ lòng tự tôn quỳ trước mặt ngươi. Ta biết ta đã xâm phạm đến ngươi nhiều lần, nhưng thật sự ta vốn chỉ muốn quan tâm ngươi... Ta thích ngươi! Thanh Chính Tường, ta rất thích ngươi..."Giọng của Lục Ngạn lạc hẳn nhiều phần, ánh mắt của hắn ngắm chặt trên người của y không rời. Chính Tường ngỡ ngàng đến nỗi tai cũng lùng bùng khó chịu, y bối rối không biết nên xử sự thế nào cho thỏa đángCả tâm can rối như một cuộn tơ vò. Lòng của y sôi sục đến đau đớn. Tim đập loạn lên không còn một trật tự nhất địnhHắn thực sự thích y! Thanh Chính Tường không có nghe lầmNhất định phải oanh tạc khoảnh khắc này mãi mãi ở trong đầu. Sau này hậu bối có nhắc đến thì cũng có công trạng mà khoe khoang, còn chưa kể đối diện với Tiết Lưu Hương cũng có thể vỗ ngực xưng hùng!Đại ma đầu của ma giáo đã hoàn toàn bị Thanh Chính Tường thu phục!Chính Tường nắm chặt tấm chăn, y nghẹn ngào: "Ta, ta... Không thể được! Với những việc ngươi đã làm thì chỉ một câu xin lỗi thì nghĩ bổn đại nhân có thể tha thứ cho ngươi sao? Nằm mơ!"Vẫn duy trì vẻ cương trực đó, Cao Lục Ngạn đáp: "Ta sẽ không từ bỏ! Lần này ngươi không tha thứ cho ta thì bổn tọa sẽ mặt dày tiếp tục lần sau. Nếu lần sau ngươi cũng như vậy thì ta sẽ làm thêm một lần sau nữa... Đến khi nào ngươi chịu mở lòng đón nhận ta thì ta hứa sẽ bao bọc ngươi suốt đời! Quyết không buông tay""Không thể nào... Nam nhân cùng nam nhân! Trái với luân thường đạo lý... Người đời nhìn vào sẽ dị nghị. Hoàn toàn không thể được!"Nhận ra được biểu hiện của y cuối cùng cũng có chút chuyển hướng, Cao Lục Ngạn đứng dậy rồi gian xảo cười tiếp tục đè người dưới thân "Để ta cho ngươi biết nam nhân cùng nam nhân có thể làm tới loại chuyện nào!"Chính Tường còn chưa kịp trả lời thì lại bị hắn áp chế xuống giường, thân thủ linh hoạt sớm chốc đã tách được chân của y ra, hắn hồ hỡi nhìn chằm chằm vào chỗ yếu thế làm Thanh Chính Tường xấu hổ"Đừng có nhìn như thế.....""Thân thể của ngươi chỗ nào cũng đẹp cả! Cổ nhân thường nói rằng cái đẹp phải phô trương cho người đời chiêm ngưỡng. . . Nhưng bổn tọa là người ích kỉ không muốn kẻ nào khác có thể thấy vẻ đẹp này. Vậy nên, dáng vẻ này chỉ có thể để một mình ta nhìn!" hắn bá đạo nóiCao Lục Ngạn dè chừng ôm y vào người, nhục bổng từ từ đâm sâu vào bên trong động khẩu, sợ người đau nên hắn mới dỗ dành nói nhỏ"Đau thì cứ nói! Ta sẽ kìm chế...""Không cần, Hah... Ta... Chịu được! Chỉ sợ... Eo của ngươi không đủ sức...ah chậm! Đủ sức làm!""Lời này là chính miệng ngươi nói! Nếu thích thì bổn tọa cũng không nỡ phụ lòng"Thanh Chính Tường cứ như vậy mở rộng lòng đón nhận hắn, thật sự cảm giác này làm y không thể nào căm ghét cho được. Cao Lục Ngạn mãnh liệt tiến vào động nhỏ không ngừng, y đau đến mức sắp co quắp hai chân lại nhưng được một hồi thì khoái cảm gần chạm tới đỉnh điểm. Dục vọng ẩn giấu bấy lâu nay trong người dần được cỗ bá đạo kia khơi dậy. Y cắn rứt lương tâm đắm chìm trong nhục dục xác thịt mà không biết được lối ra là đường nào! Cảm giác này cực kì lạ thường, mông lung đối với Chính TườngThanh Chính Tường từng trải qua nhiều chuyện, duy chỉ yêu đương là y chưa biết cảm giác là như thế nào... Người đời nói yêu đương ngọt ngào pha chút cay mặn, nhưng đối với y thì nó chẳng có chút khẩu vị gì Rất khó tả thành lờiLục Ngạn mồ hôi siết chặt mông của y đem hai chân thon gọn gác lên vai của mình, ở bên dưới tính khí nóng hổi liên tục chà xát trở nên mẫn cảm. Giường lớn kêu lên kẽo kẹt, cả hai thể dán chặt vào nhau không một chút tách rời"C-chậm! Hức... Sắp, sắp rồi!""Hừm!"Người bên dưới phất phơ bị lộng đến thần trí loạn xạ. Y vươn tay vòng qua đầu của hắn kéo xuống mặt của mình, cả người đỏ hồng liền hôn ngay môi của Lục Ngạn. Hắn hơi bất ngờ nhưng lập tức liền đáp trả cẩn thận nụ hôn nồng nhiệt, lưỡi vươn vào bên trong đùa giỡn rồi rút ra. Lục Ngạn sảng khoái nhìn y khiến bản thân y có chút ngượng ngùng"Ô... Ah ah.... Hận chết... Ngươi!"Gần tới đỉnh điểm thì Cao Lục Ngạn chạy nước rút sáp nhập phân thân vào hậu huyệt mạnh hơn. Chính Tường trải qua mấy đợt tấn công thì không nhịn được liền bắn ra ngoài giường, hắn âu yếm nhấc thân của y ra ngoài sau rồi luồn tay xuống hạ bộ ra sức trào sục. Không yên phận cắn loạn khắp thân thể của y để lại dấu vết tình ái khiến người nằm dưới tê tái đến rã rời toàn cơ thể"Không bắn nổi nữa... Đừng nghịch!" Thanh Chính Tường đập mặt vào gối mềm, giọng nói không ra hơi thều thảo nhỏ"Khi nãy là ai khiêu khích ta trước?! Dù trời có sập thì ta phải tận mắt nhìn ngươi bắn đủ mười lần!!!"Vùi đầu vào lưng của y liếm nhẹ, mùi hương thoang thoảng của Thanh Chính Tường tràn vào khứu giác của hắn một hương thơm dịu nhẹ mà bất kì ai trên thế gian này có thể sở hữu được. Cao Lục Ngạn mơ hồ nhớ ra gì đó rồi mới giở giọng chất vấn"Bổn tọa hỏi ngươi! Lúc ở ngoài phủ ta thấy ngươi cùng một nữ nhân lôi lôi kéo kéo điệu bộ rất khó coi. Mau nói rõ! Ả là kẻ nào?" Thanh âm của Lục Ngạn chanh chua đến mức khó nghe"Nàng... Nàng là người tình của ta! Hức hức đâm vừa vừa thôi!"Nghe câu này làm người ở trên phẫn nộ, hắn nắm chặt tay của y rồi đâm mạnh vào bên trong. Cứ như chưa thỏa mãn được, Lục Ngạn sờ vào bụng mềm rồi cắn vào vai trách móc"Không cho phép ngươi có nữ nhân bên ngoài! Thanh Chính Tường ngươi có cảm nhận được không? Ngọc bổng của ta đang ở trong người ngươi làm loạn... Nó đang ngụ ở đây này"Làm sao y không cảm nhận được chứ! Bên trong bị tàn phá đến thảm thương, mỗi lần hắn thúc cứ như đâm thẳng lên dạ dày vậy!"Cái gì ngươi càng ghét...ta càng làm tới! Hah... Ngày, ngày mai ta nạp thêm thê thất vào phủ... Nạp đủ ba nghìn mỹ nữ... Ah... Để ngươi ganh tỵ đến chết!"Biểu tình trên mặt của hắn ngày càng đậm đen, Cao Lục Ngạn đỡ lấy người y ngồi thẳng dựa lưng vào vách sau đó dừng lại hành động, rút phân thân ra khỏi người rồi bước xuống giường trước con mắt ngỡ ngàng của y. Hắn từ từ đi lại chỗ thanh chủy thủ ghim trên cột trụ đem gỡ xuống rồi nắm chặt trong tay quay về chỗ của Chính Tường. Lục Ngạn nham hiểm kề sát mặt nhỏ rồi nhẹ nhàng nói"Ngươi có thể nạp thêm thê thiếp! Nhưng hành phòng cùng các ả là chuyện hoàn toàn không thể... Cứ để bổn tọa giúp ngươi một tay vậy!"Thanh Chính Tường sợ đến mức run cầm cập, y nuốt nước bọt buông lời giảm nhiệt hỏa cho hắn: "Bình tĩnh thương lượng! Đừng đụng đao kiếm..."Nhưng người như Lục Ngạn đã nói thì phải làm, hắn không xem sắc mặt của y đang bấn loạn nhường nào nữa. Một chiêu phong ấn huyệt đạo làm y bất động, hắn ranh ma nắm lấy ngọc hành rồi kề cận dao sắt vào"Tạm biệt tiểu khả ái, ngươi đi rồi bổn tọa nhất định sẽ nhớ ngươi lắm!""Ah... Làm ơn! Bình tĩnh lại... Ngươi dám cắt ta cả đời không nhìn mặt ngươi nữa!" Thanh Chính Tường sợ hãi nhìn kẻ kia giương đao định thiến mình. Y kinh hãi vô cùng đến mức sắp tè ra ngoàiNếu mất rồi thì cả đời này còn làm ăn được thứ gì nữa! Còn nghe đến chuyện thái giám trong cung sau khi bị tịnh thân thì đến cả việc kiểm soát tiểu tiện cũng không làm được, cả người luôn bốc mùi hôi thối chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm Thanh Chính Tường rùng mình"Dám nạp thê thiếp nữa không?" càng nói hắn càng nhích dao sát hơn "Không dám nữa!""Còn trêu hoa ghẹo nguyệt không?""Không trêu!""Sao này bổn tọa là hàng đầu, ngươi không được để ý ai khác ngoài bổn tọa. Nhớ chưa!""Nhớ!"Cao Lục Ngạn cười thầm trong bụng, dường như chưa thỏa mãn hắn còn châm chọc thêm một câu nữa"Ta suy nghĩ lại rồi... Nếu một đao cắt hết thì quá uổng phí! Chi bằng bổn tọa giúp ngươi thiến đi hai túi nang phiền phức có được không?"Y điên cuồng lắc đầu, miệng mồm không thể kiểm soát nói loạn: "Ngươi cắt xong thì sẵn tiện rạch thêm một nhát vào yết hầu của ta luôn đi!""Mỹ nhân không thích thì ta không làm! Vậy chuyện dang dở khi nãy thực hiện tiếp thôi..."Hắn cười tươi quăng thanh đao ra ngoài rồi sấn sả lao vào người làm y cay đắng một trận trách móc: "Tên đê tiện!"Thanh âm thở dốc đan xen thêm nét phong tình tràn ngập trong phòng rộng, cả phủ ngoài hai thân ảnh ái muội di chuyển từng nhịp động kia ra thì chẳng ai có thể biết ngài Quốc Sư uy vũ bậc nhất Tân Cường đang làm chuyện tày trời gì trong tẩm phòng riêng của mình cả!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com