TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Rời khỏi Từ Đường y đi một mạch đến sân sau biệt lầu, nơi này trống trải xung quanh um tùm cây cối bao phủ quanh hồ rộng, đất địa rộng rãi lại khai thác được mạch nước nóng ngầm dưới lòng đất nên quanh năm đều tỏa ngát sương ấm bất kể bốn mùa.

Thanh Chính Tường ra lệnh thị vệ canh giữ rời đi, thoáng chốc thì tại hồ không còn một ai y mới yên tâm thoát hết y phục từ từ đặt chân xuống nước ngâm mình. Mực nước cạn không sâu ngang ngực Thanh Chính Tường, hơi ấm nóng bao trùm cả cơ thể. Da thịt dần dần phiếm hồng khiến Chính Tường thoải mái rên nhẹ đầm mình vào thiên nhiên vô tận

Tay phất nhẹ từng dòng nước lên vai chảy xuống cùng hòa quyện cùng làn da trắng trẻo tràn đầy thanh sắc gợi lên như khung cảnh tựa như thiên bồng

Cách một bức tường đỏ mọc đầy rêu phong, thân ảnh nằm sải dài trong miệng ngậm một cọng cỏ dại đang vất vưởng phía trên một cành cây lớn khuất tầm nhìn đến bờ hồ nở lên một nụ cười trầm ấm hướng mắt đến người dưới kia...

Khoái cảm sảng khoái làm bờ mi Chính Tường dần dần nặng trĩu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hai tay của y buông lõng xuống nước, đầu tựa vào bờ đất nhắm hai mắt đánh giấc say nồng đến quên cả trời đất

Cao Lục Ngạn đã theo dõi y rất lâu, từng nhất cử nhất động của y đều nắm trong lòng bàn tay của hắn. Hành tung bí ẩn xuất quỷ nhập thần vượt qua lớp thị vệ canh giữ nghiêm ngặc ngoài phủ lớn thuận lợi lẻn vào bên trong. Thấy người đã ngủ say, nhịp thở cũng bình thản đều đều. Hắn phi xuống bước đất bước dần đến chỗ của Chính Tường, âm điệu nhỏ nhẹ không phát ra một tiếng động nào

Cao Lục Ngạn cúi người chạm nhẹ vào mái tóc bồng bềnh rồi di chuyển tay xuống bờ ngực trần trụi sờ loạn. Dường như chưa tỏ hết nhớ nhung đến người, Lục Ngạn nhẹ nhàng nâng mặt của y lên hôn vào trán

Lúc Thanh Chính Tường ở giáo, tất nhiên hắn cũng biết được thói quen mỗi lần y say giấc thì trời có sập xuống thì y cũng sẽ không chịu dậy

Vuốt nhẹ làn tóc mai lấm lem trên khuôn mặt khả ái chỉnh lại gọn gàng, khí trời mùa đông lạnh lẽo hắn không nỡ để người ngâm mình ở dưới sẽ khiến y sinh bệnh được. Cao Lục Ngạn mặt không biểu tình nâng Chính Tường rời khỏi mặt nước đặt y nằm ngay ngắn dưới nền đất. Tác động có chút mạnh nên khiến y nhăn mày nhưng nhanh chóng chép miệng ngủ tiếp

Lấy đống y phục vương vãi bên bờ định đắp lên cho Chính Tường, từ trong túi áo của y rơi ra một vật lạ khiến Cao Lục Ngạn tò mò nhìn kĩ một lần, lòng chợt đau thắt khi thấy trâm bạc hắn tặng đến giờ y vẫn cất giữ cẩn thận luôn đem theo bên người

"Miệng luôn nói rằng hận ta nhưng thật sự có phải ngươi không thể quên được bổn tọa?"

"..."

Không biết Chính Tường có nghe hay không nhưng mày liễu của y lại có chút run động rồi nhanh phục hồi trạng thái ban đầu, người co lại rùng mình vì có làn gió lạnh thổi nhẹ qua. Cao Lục Ngạn liền đắp cẩn thận cho y, trong vô thức Chính Tường theo bản năng vùi đầu vào cơ thể phát đầy cỗ nhiệt của hắn tìm kiếm nguồn ấm áp

Cao Lục Ngạn mỉm cười vuốt lưng trần rồi ngắm nhìn y một hồi lâu. Thấy đã đến giới hạn mới chịu đẩy đầu của y ra rời đi trong im lặng

Lúc Thanh Chính Tường thức dậy cũng độ xế chiều, y giật mình bật dậy hoang mang cực độ ngơ ngác nhìn xung quanh vẫn là khung cảnh ấy. Đầu hơi ê ẩm vỗ vỗ cho tỉnh táo rồi khô khan độc thoại

"Rõ ràng ta nhớ là ở hồ tại sao lại lên đây ngủ rồi? Có chuyện thần kì vậy sao?"

Bản thân còn nhớ rõ ràng trong lúc y say ngủ thì luôn có một bàn tay ấm áp di chuyển khắp người. Giọng nói thanh thanh nhỏ nhẹ nhưng Chính Tường cố nghe vẫn không biết câu từ đó có ý nghĩa gì, âm điệu thật sự rất quen thuộc

Vươn người đứng dậy mặc lại y phục rồi thơ thẫn trở về phòng bếp kiếm chút đồ ăn lặt vặt nhét tạm bụng đói

Đầu bếp riêng cho Đại phủ dọn lên một mâm sơn hào hải vị không thiếu món nào lên bàn nhưng khẩu vị hôm nay của Thanh Chính Tường thật sự rất tồi nên chỉ ăn được một chút rồi lại cắn đũa suy nghĩ. Y gọi Đại An hầu cận ở cạnh sang hỏi chuyện

"Đại An ta hỏi ngươi trong lúc ta ở phía sau hồ thì có gặp kẻ lạ nào quanh quẩn ở gần hay không?"

"Học trò canh trực tại thư phòng nên cũng không để ý về chuyện này, nhưng đảm bảo với người là sẽ không một ai có thể đột nhập vào phủ lớn đâu ạ!"

Lông mi của y giật vài cái rồi than thở: "Ừm... Chắc là do ta suy nghĩ nhiều đến mức sinh ra hoang tưởng rồi"

Thiếu niên nhanh chóng trả lời: "Cần học trò mời đại phu đến chẩn mạch cho người không?"

Thanh Chính Tường lắc đầu rồi nói: "Không cần thiết! Yến tiệc ngày mai ngươi nhất định chuẩn bị kĩ lưỡng tuyệt đối không có sơ sót rõ chưa?"

"Học trò đã hiểu"

[...]

Ngày hôm nay Trấn Quốc phủ mở tiệc linh đình, gia nhân tất bật dọn dẹp bày trí sẵn sàng đón từng khách nhân đến tham dự

Nhân dịp quý Thanh Chính Tường được minh bạch tội trạng nên y đã chủ trì tiệc lớn tại hậu viện trang trọng cũng như tiện thể ăn mừng việc y bảo toàn tính mạng trở về tại Quỷ Môn Quan nhân gian huyền kiêu giáo phái

Từng đợt người tấp nập lui đến mang theo lễ vật hậu hĩnh biếu tặng. Chủ yếu là văn võ bá quan đồng liêu hoặc những hoàng tộc có máu mặt trong triều đến dự họp. Thanh Chính Tường vất vả đứng trước ngõ tiếp đón long trọng, mặt mày tươi sáng nhận từng phần quà quý giá của khách nhân được mời

Hậu viện to lớn bày sẵn bàn tiệc đầy đủ hào sảng trân quý hiếm có trên đời, nem công chả phượng, chân voi, yến sào bày dọn độc lạ khiến ai ai nhìn thấy cũng phải thán phục tỏ rõ tầm nhìn kinh hách một trận vì độ chịu chơi của Trấn Quốc phủ

Khách tới đông chậc chỗ ngồi, nam nhân vận y phục sáng màu, đầu đội mũ vải đính ngọc đường đường chính chính bước lên bục cao tay nâng một chén Hoàng tửu thơm nồng sóng sánh màu hổ phách còn nóng hổi giơ biện trước mặt văn võ bá quan kính lớn:

"Lần này Chính Tường gặp phải họa lớn may thay giải được đều nhờ hồng phúc tổ tiên Thanh gia phù hộ hóa dữ thành lành, hôm nay ta mời chư vị đến đây có ý định cùng nhau chung vui san sẻ điều lành này mong các vị không chê yến tiệc đạm bạc mà ngại ngùng dụng thực! Chính Tường kính trước một chén"

Uống cạn chén rượu xuống bụng, mùi vì thanh dã tràn đầy khắp khoang họng. Y không ở lại trên bục mà hưởng thụ mà đi loanh quanh xung quanh tiếp đãi từng người, khách khứa rôm rã làm Thanh Chính Tường có chút mệt mỏi. Hết uống rượu rồi lại đàm luận, cứ như vậy tiệc tùng kéo dài đến chập tối

Người về cũng dần bớt. Đã độ quá khuya

Thân thể nóng bỏng chập choạng đi lệch từng bước chân xiêu vẹo đẩy cửa về tẩm phòng, trên người của Thanh Chính Tường nồng nặc mùi rượu khiến cả người lảo đảo một trận lê lết thân tàn ngã vật vựa xuống giường chưa kịp thay áo thì đã bất tỉnh nhân sự tại giường lớn rồi. Chẳng qua hôm nay y uống rất nhiều rượu quý khiến trong người có phần cồn cào khó chịu cực kì

Ở phía này Niên Niên loay hoay dọn dẹp đống chiến trường hỗn loạn xung quanh hậu viện khiến hắn có phần nản lòng đi đến bệ đá ngồi nghỉ đôi chút, đêm tối hiu lạnh chỉ còn một vài nô tài bận rộn ở chỗ kia, tiểu lang đầu gật gù buồn ngủ thì bất thình lình một bàn tay to lớn bịt chặt miệng của hắn lại khiến Niên Niên hốt hoảng né tránh nhưng không thể chống lại đạo lực mạnh mẽ kia một chiêu lôi hắn vào lùm cây vắng lặng người qua lại

Tiểu tử sợ hãi rút người lại né tránh thân thủ phi phàm một khoảng rất xa, miệng ú ớ không kịp định thần thì người kia đã cất giọng lên trước. Thanh âm trầm tư đầy phần hâm dọa, gương mặt âm điển không thể nào Niên Niên có thể quên được hiện diện ngay trước mặt khiến hắn run rẫy té xuống nền đất ẩm ướt, tiểu lang đầu ấp úng không nên lời

"Thanh Chính Tường đang ở đâu?"

"Giáo, giáo chủ!"

Cao Lục Ngạn lợi dụng đám đông hỗn loạn trong phủ mà cải trang thành một thị vệ canh gác lẻn vào. Tới lúc này khiến Lục Ngạn có chút mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa

"Ta hỏi bây giờ người đang ở đâu?"

Niên Niên rối rắm quỳ xuống lạy liên tục, miệng rên rĩ nước mắt trào ra

"Tiểu, tiểu nhân cầu ngài đừng... Đừng tìm đại nhân nữa!"

"Ta đến đây không phải có ý muốn gây hại đến người"

Dù gì Thanh Chính Tường đối với Niên Niên rất tốt, tất nhiên tiểu lang đầu quyết phải bảo vệ y đến cùng, tiểu tử không ngại ngùng liền trả lời: "Nếu giáo chủ muốn thì cứ kết liễu cái mạng nhỏ này của tiểu nhân chứ đừng hành hạ đại nhân nữa! Ngài ấy đã chịu khổ nhiều rồi... Hức Hức"

Nếu Cao Lục Ngạn biết tẩm phòng của y ở chỗ nào thì chắc chắn sẽ không tốn sức lực hỏi tên cứng đầu này rồi

"Ta đến đây muốn bù đắp lỗi lầm bổn tọa đã gây ra Không nói nhiều với ngươi nữa! Mau dẫn ta đến gặp Chính Tường. Bổn tọa tại nơi này hứa danh dự với ngươi nhất định không tổn thương y thêm một lần nào nữa.."

Niên Niên trố mắt nhìn một lượt trên dưới của Cao Lục Ngạn. Đây chính là giáo chủ độc tàn trên giang hồ từng bạc đãi hai chủ tớ Chính Tường ư?

Thấy người kia á khẩu Cao Lục Ngạn hơi bực tức xốc thẳng cổ áo của hắn lên trừng mắt hâm dọa

"Nhanh lên!"

Thấy thái độ vô cùng thành khẩn của Lục Ngạn không khỏi làm tiểu lang đầu mềm lòng, nam nhân trả lời

"Nhưng ngài phải hứa rằng không được để đại nhân biết được chuyện này. Ngài ấy vừa bình phục lại tâm trạng nhất quyết không thể chịu thêm đả kích nào nữa..."

Cao Lục Ngạn im lặng chăm chú một lúc lâu rồi mới đáp: "được"

Đúng là một khi đã rơi vào bể tình thì có ngăn cản đến mức nào cũng không thể buông bỏ

Niên Niên cũng an tâm nhiều phần đứng dậy lấm lét nhìn hai bên chắn chắn không có người mới dẫn kẻ kia vượt qua một lối đi ngoằn ngoèo đến trước một phòng lớn vẫn còn sáng đèn. Niên Niên khiêm tốn ra hiệu rồi nhanh chóng lui đi để lại không gian riêng cho hai người

Cửa phòng từ từ đẩy ra rồi khép chặt lại, Cao Lục Ngạn rón rén từng bước tiến dần đến người đang nằm vất vưởng điệu bộ khiếm nhã trên giường rộng kia sau đó hắn lấy ra từ trong cổ áo một bình sứ nhỏ tầm đốt tay út gỡ lấy nút gỗ bần phía trên rồi che miệng lại đưa vào mũi cho y ngửi qua rồi mới yên tâm đóng nắp cất vào người

Dương Đằng hương chỉ cần ngửi một chút cũng khiến đối phương ngủ say như chết cho dù có xoay chuyển càn khôn ra sau vẫn vô thức đón nhận như không hề có chuyện gì

Chuyện đáng xấu mặt này là lần đầu tiên Cao Lục Ngạn làm trong đời. Thật sự khác xa với dáng vẻ kiêu hùng chinh phục thiên hạ của hắn trong chốn giang hồ

Thời gian ngấm hương liệu rất nhanh, để đảm bảo người đã ngủ say thì hắn mới vươn tay vỗ vào mặt y lay gọi

"Thanh Chính Tường!"

Xác định y đã hoàn toàn trúng dược thì Cao Lục Ngạn mới dám leo lên giường nằm xuống ôm chặt cả người Thanh Chính Tường vào lòng, trong đêm khuya vắng lặng hắn tiến tới cắn nhẹ vành tai hơi đỏ thì thầm

"Không có bổn tọa dạy dỗ thì lại sa đọa đến mức này rồi! Cả người đều toàn mùi men nồng... Đúng là một con sâu rượu hư hỏng!"

Giọng điệu vừa hờn giận vừa lưu luyến không rời: "ngươi có biết rằng một mình ta cô đơn tại thạch môn đau khổ như thế nào không? Đêm nào ta cũng nhớ về ngươi, ta muốn nhìn thấy ngươi, muốn ôm người vào lòng..."

"Ta biết ta đối xử với ngươi không tốt! Bổn tọa xuống nước xin lỗi ngươi tại đây được chưa? Thật sự thì... Ta, ta rất thích ngươi!"

"Thích đến mức tâm can gần như vỡ vụn..."

Hắn càng nói càng nghẹn ngào vươn tay siết chặt đối phương mạnh mẽ hơn cứ như nếu lỡ buông tay thì người sẽ tan biến vậy.

Chỉ đáng tiếc Thanh Chính Tường không thể nghe những lời này... Nhưng có như thế thì Lục Ngạn mới dám thổ lộ được lời tận đáy lòng của mình

Cao Lục Ngạn lật người y nằm ngửa ra rồi tùy tiện hôn mãnh liệt vào bờ môi hồng tìm lưỡi hòa quyện, y bất động không thể phản kháng mặc tình cho hắn xâm phạm bừa bãi trên người. Dù sao y cũng đã bất tỉnh tất nhiên một chút chuyện nhỏ này không thể lay động được người tỉnh dậy

Hắn vùi đầu vào ngực Thanh Chính Tường cảm nhận từng nhịp tim đập nồng cháy phía sau lớp y phục dày kia, trong người liền phát ra một cỗ dục vọng không cách nào có thể kiềm chế bắt đầu nổi hứng nhẹ nhàng lột từng lớp áo của y ra đến khi người trần trụi hoàn toàn. Từ khi xa y, Lục Ngạn như một con thú cấm dục đến cả chuyện chống chọi với cổ độc sôi sục phát ra từ trên người cũng một mình hứng chịu. Hắn sợ cái nhìn vô cảm của y, sợ luôn thái độ lạnh lùng không quan tâm hắn vào ngày định mệnh hôm đó! Tất nhiên Cao Lục Ngạn sẽ không để chuyện đó tái diễn lại một lần nào nữa

Chuyển từ từ môi mỏng xuống phần ngực đỏ lên vì rượu, hắn gặm nhẹ nhũ hoa hồng hào nhấp nháy mê người kia sau đó mỉm cười sờ loạn khắp cơ thể mỏng manh, ở thời điểm này Cao Lục Ngạn có thể cảm nhận được luồng nhiệt lan tỏa khắp cả người Thanh Chính Tường, cơ thể của y qua nhiều đợt liền trở nên mẫn cảm run rẫy theo bàn tay ranh mãnh của hắn

Dời xuống cấm địa ở bên dưới nhẹ nhàng tách khe mông ra ướm thử một ngón tay vào, hậu huyệt căng chặt nuốt trọn khiến Cao Lục Ngạn điên người thở ra từng hơi ám muội, hắn thì thầm

"Bảo bối của ta mới có mấy tháng rời khỏi vòng tay của bổn tọa liền chặt như vậy..."

Người ở dưới thân có vẻ cũng cảm nhận được xâm nhập của vật thể lạ liền cong miệng vô thức rên rĩ

"Ha..."

Tay bành trướng khiến huyệt nhỏ giãn ra đôi chút, hắn cho thêm một ngón tay nữa thực hiện động tác đâm rút càn quấy địa phương nhạy cảm kia khiến Chính Tường hưng phấn chân hơi co lại xuất một lượng tinh dịch lên người của Cao Lục Ngạn.

Hắn quái dị nhìn trộm rồi mới nhếch môi kéo cả người y ngồi dậy tựa lưng vào vách rồi kéo sát hai đùi vòng quanh thắt lưng của mình từ từ cho đại ngọc bổng vào

Động tác cực kì cẩn mật đến độ chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng đủ khiến Thanh Chính Tường tỉnh dậy... Đúng như dự đoán của Lục Ngạn, phần đầu vào chưa được phân nữa thì y đã nhăn mày hơi lim dim rồi lại nhắm chặt mắt ngủ tiếp. Phen vừa rồi làm hắn hơi hoảng hồn đẩy nhẹ cự vật đến khi đã hoàn toàn nằm gọn trong cơ thể thì mới thở phào nhẹ nhõm

"Tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn ngủ đi... Nếu ngươi tỉnh dậy thì bổn tọa đây cũng không biết ăn nói như thế nào với ngươi nữa!"

Phần hông săn chắc ép chặt vào đùi từ từ trừu sáp, Cao Lục Ngạn đâm nhẹ rồi rút ra tiến độ vô cùng chậm chạp sau đó hậu huyệt của y thích ứng được cự vật to lớn bên trong thì hắn mới dám đẩy mạnh.

Ngọc bổng chôn chân vào nơi sâu tận nhất trên người Thanh Chính Tường làm y nhăn mày thở gấp. Đương hôn mê không thể suy nghĩ được gì chỉ phát ra những thanh âm đơn giản

"Hah... ah!"

"Chính Tường! Ngươi chặt quá!" Gương mặt của hắn đỏ hết lên nghiến răng than thở

"Ư-ưm..."

Cao Lục Ngạn bắt đầu mất kiên nhẫn chậc lưỡi, hắn chỉ hận không thể một lần bộc phá hết dục vọng vào kẻ dưới thân này. Trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn đẩy cả ngươi lên sáp nhập hậu huyệt vào phân thân cứng chắt rồi liên tục đâm rút

Nơi giao hợp phát ra tạp âm trùng kích ba ba liên hồi nhưng đủ nhỏ không để người bên ngoài có thể nghe thấy được

Thần sắc trên mặt Thanh Chính Tường ngày càng phiến loạn rã rời, cả người mềm nhũn tựa như một vật nhỏ tùy tiện để người khác chơi đùa

Cao Lục Ngạn cúi đầu hôn khắp người của y, tay lại hư hỏng bóp chặt hai bờ mông tròn trịa, động khẩu nuốt chặt cự vật khiến hắn cũng mẫn cảm gầm nhẹ rồi kịp thời rút ra bên ngoài trút hết tinh lực xuống giường

Hắn thừa biết rằng nếu thật sự cứ xuất vào bên trong thì đối diện với tính khí ngang tàn của Thanh Chính Tường thì sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện lớn này. Tới lúc đó muốn ở bên kề cận với y cũng sẽ rất khó khăn

Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể cùng người làm chuyện tế nhị này một lần. Mặc dù chưa đủ thỏa mãn nhưng vẫn xem như một chút gì đó gọi là an ủi, Cao Lục Ngạn vuốt vuốt chỉnh lại tóc rối bù quanh gương mặt non nớt kia sau đó chằm chằm nhìn thẳng quan sát ngũ quan khêu gợi của Thanh Chính Tường rồi mới lẳng lặng đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp hiện trường

Lau hết đống tinh dịch thừa thải dưới chăn nệm, xong xuôi Lục Ngạn lui cui tìm kiếm ngoài sau phòng một thau nước nhúng khăn kĩ lưỡng lau một lượt xung quanh người Thanh Chính Tường một lần nữa để y hạ hỏa giải độc tố của rượu rồi mới cẩn thận mặc y phục lại gọn gàng.

Mọi chuyện hoàn thành Cao Lục Ngạn mới xốc chăn đắp cuộn tròn bao bọc cả cơ thể nhỏ nhắn lại như một đòn bánh rồi lại trèo lên giường ôm cả thân vào trong lòng dùng chính cơ thể để sưởi ấm cho y. Đêm khuya tuyết rơi ngoài phủ tuy lạnh nhưng trong thâm tâm của Lục Ngạn lại ấm áp vô cùng...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com