Dam My H Giao Chu Gia Lam
Đêm khuya mưa tuyết lất phất ngoài sân vườn, nội phủ Bình Thiên im lặng không một bóng người. Tào Công cùng Lý Chí Yên ngồi trong một gian phòng rộng lớn thắp đầy nến sáng say sưa rượu chè nhâm nhi bàn bạcLão già mặt mày đỏ phỡn nói năng quay cuồng cung kính rót rượu: "Tào đại nhân mời ngài một ly"Tào Công không biểu tình nhận lấy ly rượu sau đó đặt xuống bàn chỉ giương lên một cặp mắt nhăn nheo tràn đầy thâm niên chất vấn Lý Chí Yên"Lý Khâm Giám! Hôm nay ngài không bận bịu chính sự gì hay sao?""Hạ quan chỉ muốn đến đây hầu rượu cùng đại nhân thôi" lão ranh ma cười trừ, bộ dạng không khác gì đám chó săn là mấyTào Công không nói gì chỉ im lặng một lúc rồi cất giọng gầm gừ nắm chặt ly ngọc rồi hung hăn đáp lớn"Lần này để ta xem bản lĩnh của hắn ta lớn đến đâu!""Đại nhân đây nói đến Thanh Quốc Sư?"Nghe đến tên của kẻ này liền làm lão già nhếch miệng khinh bỉ, trong mắt ánh lên một tia lửa hận tràn trề uống cạn ly rượu trong tay sau đó liếc nhìn Lý Chí Yên kia"Tên đó chỉ có tài ăn nói mềm dịu dễ dàng lọt tai Thánh Thượng, một bước lên chín tầng mây đứng trên vạn người ngoài ra thì còn tài cán gì?""Đại nhân nói đúng! Cũng chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, nếu so tuổi quan trường của hạ quan với tuổi của hắn thì xem còn lớn hơn mấy lần..."Ở bên kẻ xu nịnh này làm Tào Công vui vẻ khục khịch cười, hàm ria mép dài cũng run rẫy theo từng nhịp. Hắn đưa ra một bộ hung ác tiếp tục châm biếm"Thời khắc này ta đã chờ đợi ròng rã hai năm rồi... Để ta xem hắn giải thích với nào với Thánh Thượng đây! Nếu gạt đổ được tên nhãi ranh đó thì quyền khuynh triều dã ắt nằm trong tay lão phu hay sao?"Lý Chí Yên hô hào cổ vũ với theo, mắt xếch xoay chuyển liên tục tiếp lời"Đến lúc ấy thì Tào đại nhân... Đừng quên khâm giám nhỏ bé này""Ta phải triệt tiêu hắn nhanh gọn sau đó đến đệ đệ của hắn là Thanh Đình Triết. Lý Khâm Giám nói xem một kẻ nắm quyền lực bên trong, một kẻ khuấy đảo binh lực bên ngoài thì chẳng phải hổ mọc thêm cánh hay sao? Còn nói đến, Thanh Chính Tường hắn ta còn có chỗ dựa to lớn là Đại Hiền vương gia khó lòng mà lật đổ""Ngài đã khiến hắn một chân bước vào lao ngục rồi thì còn sợ gì nữa! Nội trong mấy ngày tới nếu Thanh Chính Tường không chứng rõ tội trạng thì... Hì hì hì! Chiêu của đại nhân đây quả thật cao siêu. Lý Chí Yên cúi đầu bái phục""Hừ! Ta sống đến từng tuổi này chỉ việc trừng trị một thằng nhãi ranh không quá sức khó khăn. Ta chỉ lo ngại thế lực chống phía sau của hắn... Lần này không bị rơi đầu thì cũng tru vi tam tộc. Thanh Chính Tường ơi là Thanh Chính Tường lão phu xem ngươi còn phách lối nữa hay không?"Cả hai lão già cười sảng khoái nâng ly uống say, Tào Công bắt đầu nổi hứng cho vào một dàn vũ nữ ăn mặc thoáng đãng tấu một điệu đẫy đà khoe ra dáng vóc xinh đẹp làm bản tính sắc lang trỗi dậy, Lý Chí Yên say sưa ngắm nhìn đến nỗi rơi cả chén rượu trong tay còn Tào Công thì khoái chí chiêm ngưỡng đôi lúc còn đứng dậy trêu chọc các nàng. Khung cảnh xa hoa của Bình Thiên phủ dưới ánh đèn soi rọi giữa đêm tuyết đúng là khó chỗ nào sánh bằngKết thúc vũ điệu thoát y, cả dàn chuẩn bị tiến tới hầu rượu cho hai vị đại nhân đã có tuổi thì bên ngoài vang vọng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Tào Công cho các mỹ nhân lui xuống buồng rồi truyền giọng ra bên ngoài"Vào đi"Người đứng sẵn ngoài kia đẩy cửa ra sau đó lễ phép cung nghinh "Tiểu nữ bái kiến phụ thân và Lý đại nhân"Cứ tưởng là ai xa lạ hóa ra lại là tâm can bảo bối của Tào Thái Sử, Tào Trúc Uyên kiaKhâm giám đại nhân không dám để nàng quỳ lâu liền rục rịch người cất giọng"Tiểu thư quá khách sáo"Nhìn rõ ánh mắt gian tà của hắn chiếu từ trên xuống dưới của nữ tử nhà mình thì Tào Công ho nhẹ liếc nhìn lão già kia khiến hắn tím mày im lặng không dám hó hé sau đó quay sang Trúc Uyên hỏi: "Đã khuya rồi sao con không lui về phòng lại đến đây tìm lão phu?""Tiểu nữ có chuyện cần thỉnh an phụ thân"Tào Công nheo mắt rồi vỗ vỗ xuống chỗ ngồi cạnh mình ý bảo nàng an tọa. Trúc Uyên hiểu chuyện liền gật đầu đứng dậy nép mình một bên ngoan ngoãn nghe theo lời của phụ thân"Tiểu nữ nhà ta bây giờ cũng đã đến tuổi cập kê rồi vẫn chưa tìm được một đấng lang quân như ý! Nhan sắc của Trúc Uyên thiên hạ này khó ai sánh nổi nhưng tính cách có hơi ngang bướng làm lão phu rất đau đầu. Lý đại nhân xem xem có mối nào phù hợp với tiểu nữ đây không?"Trúc Uyên đỏ mặt phũng phịu liếc xéo Tào Công rồi chen lời"Phụ thân~ người phải để ý đến cảm nhân của con chứ! Thật ra con đã..."Lão già xoa đầu cô nương bướng bĩnh rồi cưng chiều hỏi: "Ý con là sao?"Nàng ngượng ngùng che mặt rồi trả lời lí nhí nhưng đủ để hai lão già kia nghe rõ: "Thật ra... Tiểu nữ đã có người mình thích rồi!"Lão già khá là bất ngờ trước thái độ của nữ nhi nhà mình, lão trố mắt rồi buông giọng gặng hỏi kĩ càng: "Là ai? Con thích hắn ta à! Gia cảnh như thế nào?""Chàng ấy là một nam nhân phong độ tiêu sái không một ai có thể bì được, giọng nói của chàng thanh như tiếng sáo ngọc trong trẻo lại dễ nghe đến mức muốn hóa thành mật ngọt! Còn nữa... Người ta là phú thương giàu có đó! Tiền bạc gia sản to rộng không thiếu món nào. Còn tặng cho nữ nhi nhiều vật phẩm trân quý... Còn nữa nha!" Nữ tử phấn khích chẳng màn trong nhà có khách lưu lại mà kể ra một trànTào Công ậm ừ lắng nghe rồi vuốt râu dài dưới cằm gật gù chăm chú: "Còn thế nào nữa nói cho phụ thân nghe!""...Chàng ấy vừa gặp đã định tình với nữ nhi rồi!" "Trên đời cũng có nam nhân hoàn hảo đến thế ư?" Lý Chí Yên dường như vẫn chưa tin lời của nàng nên nhướn mày mỏng liếc mắt nhìn ngườiTào Trúc Uyên ngây dại kể tiếp: "Một nam nhân tuấn mỹ, con nhất quyết phải gã cho chàng""Vừa gặp đã định tình? Còn có loại người sến sẩm đến vậy? Phụ thân sống đã gần tuổi lục tuần vẫn chưa thấy ai toàn diện như thế! Không chừng lại là phường lừa gạt muốn dùng lời lẽ ngon ngọt lừa tiểu nữ ngoan của lão phu đây mà""Hứ! Con không chịu, nhất định con phải có chàng ta"Tào Trúc Uyên xoay mặt một phía giận dỗi không thèm nhìn phụ thân nàng một cái khiến lão già đau đầu lên giọng xoa dịu"Được rồi, được rồi! Con cứ dẫn người ra mắt, nếu ta thấy được thì chuyện cưới xin sẽ tính sau... Phụ thân chỉ lo cho hạnh phúc cả đời của con mà thôi! Ngoan, đừng dỗi"Nghe đến đây tâm tình phấn khích cực độ, nàng ôm chầm lấy phụ thân của mình rồi sung sướng than lên"Phụ thân của Uyên nhi là tốt nhất!"Nói rồi dậm chân không khách khí chạy tọt ra bên ngoài, Lý Chí Yên ở đây nghe xong một trận cũng cười khổ lắc đầu"Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện thường tình tại sao ngài lại cười?""Không, không hạ quan cười vì bản tính quá đỗi khả ái của tiểu nữ nhà đại nhân đây"Bên ngoài ẩn sâu giữa màn đêm u tối xuất hiện mấy tia hàn quang lạnh lẽo hướng về căn phòng tràn ngập ánh sáng lập lòe hai bóng lớn sôi nổi ở bên trong kia. Một hắc y nhân che kín mặt này chỉ lộ ra một cặp mắt sắc bén treo thân trên một đám cây to lớn khuất tầm nhìn đám nô tài canh giữ bắt đầu giương cung nhắm thẳng về phía đằng xa sau đó bắn một đạo mũi tên xuyên ngang vách phòng mỏng manh găm thẳng vào tường gỗ trước bốn con mắt kinh hách sợ hãi của hai lão già rồi biến mất đột ngộtTào Công và Lý Chí Yên run rẫy nhìn mũi tên chễm chệ trước mặt không cất nên lời, hồi lâu trấn tỉnh lại rồi mới la lớn "Có thích khách!!"Đám thuộc hạ bị kinh động liền hớt hải xông cửa chạy vào bảo vệ đông tây, Tào Công gỡ lấy mũi tên chứa một mảnh lấy gói chặt trên thân rồi từ từ mở ra đọc kĩ một lượtCàng xem tới đâu thì mặt mày lão biến sắc đến chừng ấy. Người kế bên cũng rất tò mò hỏi nhỏ"Đại, đại nhân là chuyện gì!""Không hay rồi! Thích khách đến đây không có ý định ám sát lão phu... Mà chính là truyền tin mật! Mau chuẩn bị xe ngựa...!"Người trong phủ ngỡ ngàng rồi lập tức nhận lệnh, Tào Công chưa hết bàn hoàng nắm chặt mảnh giấy trong tay rồi nghiến chặt răng lợi khó khăn nói"Là kẻ nào tốt bụng đến mức truyền tin này đến chỗ của ta!""Đã xảy ra chuyện gì?!" không nhịn được lão già Lý Chí Yên gấp rút hỏi"Ngươi cứ xem là hiểu"Hắn dúi cả mảnh giấy vào người kẻ kia rồi lật đật choàng áo bông chuẩn bị ra bên ngoài, đọc hết chữ trên giấy thì sắc mặt của Lý Chí Yên cũng chuyển màu khó khăn hỏi"Là, là sớ cáo trạng của Tần Kiến An?""Trong triều là kẻ nào lại đem một món quà lớn này tặng cho lão phu?""Có lẽ là địch thủ của ngài! Thanh Quốc Sư"Tào Công sựng lại một chút rồi âm trầm suy nghĩ: "Thanh Chính Tường? Hắn không có khả năng này. Chẳng dại gì một kẻ ranh ma như hắn lại đem chứng cứ quan trọng này giao cho ta cả? Phải chăng ông trời cũng hiểu lòng người lần này phái quý nhân đến phò trợ cho lão phu hay sao?"Tào Thái Sử man rợ cười lớn rồi tất tả leo lên cổ xe ngựa chờ sẵn dưới đêm tuyết lạnh buốt đi đến Chiếu Ngục. Lão nhìn trời âm u bên ngoài rồi gian xảo cười khẩy, một lúc sau đã đến nơi, Tào Công từ từ cầm theo trường kiếm đi vào bên trong lại bị một đám cẩm y vệ bên ngoài chặn lại"Nữa đêm đại nhân đến đây để làm gì?""Thăm ngục! Chu Tĩnh không biết dạy dỗ cấp dưới để các ngươi hỗn láo đến vậy sao? Biết ta là ai không? Ta chính là Tào Thái Sử nổi danh trong triều đây. Không mau tránh đường"Tào Công trợn mắt mím môi nhìn hai tên cẩm y vệ, lập tức bọn chúng né đao nhường đường cung kính trả lời"Tiểu nhân có mắt như mù, mời đại nhân vào trong!"Dọn dẹp đường thoáng đi vào bên trong đến chỗ của Tần Kiến An đang lăn lóc bên vệ rơm cũ kỉ, hắn gằng giọng dùng trường tiên treo trên gác hình cụ quật mạnh vào lão già râu tóc trắng phơ khiến người đau đớn bật dậy ngay lập tức. Tào Công điên cuồng trút cơn mưa roi xuống thân thể tàn tạ của Tần Kiến An, ánh mặt lóe lên tia lửa hận lão già rung rẩy đứng dậy cố mở miệng hỏi"Là... Tên gian thần nhà ngươi... Tào công!"Bỏ roi da xuống nền đất lạnh lẽo, Tào Công khinh bỉ liếc nhìn thân ảnh dưới đất rồi trả lời"Tần lão tướng quân dù đã có tuổi nhưng trí nhớ vẫn còn minh mẫn nhận ra lão phu đây!""Ha ha ha... Dù... Ngươi có hóa thành tro ta cũng...."Chưa dứt câu thì hắn đã xông đến thắt chặt cổ họng không cho lão già phun ra chữ nào nữa, gương mặt gian tà đến mức đáng sợ trừng Tần Kiến An. Đạo lực dùng hết làm lão khó khăn tái mép muốn suy kiệt gục mặt xuống sàn. Dây xích trấn giữ tay chân đánh bật vào nhau kêu lên thanh âm leng keng ồn ào đến đáng sợ"Lão phu đến đây không phải để ngươi sỉ nhục! Mà ta đến đây muốn hỏi rõ ngươi rằng bản cáo trạng có phải ngươi viết hay không? Mau trả lời!"Đến giây phút này Tần Kiến An vẫn ngông nghênh phun một trào nước bọt vào mặt Tào Công khiến hắn đùng đùng nổi giận đấm mạnh vào bụng lão, nhưng chí ít lão cũng từng là tướng quân chinh chiến nhiều năm trên chiến trường vốn dĩ đã có một thể lực bền bỉ mấy chiêu cỏn con này không làm Tần Kiến An một chút gì gọi là đau đớn cả. Lão cười lớn, giọng hơi khàn trêu chọc"Ha ha ha! Là ta thì sao? Không phải ta thì sao?""Khốn kiếp! Ai sai khiến ngươi viết, nói mau lên" mất kiên nhẫn cực độ, Tào Công tiến đến trừng trừng sát khí đổ lên cả thân người gầy gò đối diện"Là lão thiên gia hạ phàm sai ta viết! Khụ khụ ngươi đừng tưởng bản thân cao cao vọng trọng cũng sẽ có ngày thê thảm hơn ta gấp trăm lần! Nhất định sẽ có kẻ trị được ngươi, tên phản thần! Tặc tử""Hừ đến nước này vẫn mạnh miệng! Để ta xem ngươi cứng chắc đến đâu... Sớm muộn gì Hoàng Thượng cũng sẽ ban xuống một đạo thánh chỉ phanh thây ngũ mã cho tên phạm nhân khi quân phạm thượng như ngươi, cứ ở cái xó này chịu chết đi""Ha ha ha ta cũng đã già rồi! Chết sớm muộn gì cũng đến mà thôi. Nhưng trước khi ta chết ta muốn nhìn thấy cảnh ngươi bị áp bức hành hình khổ nhục hơn ta gấp trăm triệu lần!!! Tào Công ngươi sớm muộn cũng sẽ bị trừng phạt thôi ha ha ha"Lão già cười đến mức khàn tiếng khiến Tào Công tức điên phất tay áo rời khỏi căn ngục lạnh lẽo này. Trước khi rời đi hắn còn thả thêm một câu nữa"Thối nát!"Tào Công lên ngựa trở về phủ, Tần Kiến An ở trong ngục bỗng dưng mất lực gục ngay xuống đống rơm rồi la hét thất thanh điên cuồng khiến mấy cẩm y vệ trực đêm hoảng loạn chạy xuống giương đao áp chế nhưng chẳng biết nên làm gì. Lão ta gầm rú cào cấu khắp người, tay chân co rút bước đi loạng choạng sau đó nôn mửa kịch liệt bật ra huyết tươi xuống sàn dơ bẩn làm mấy thị vệ không dám lại gần nhắm tránh đi hậu họa về sau, ai cũng kiêng dè rút kiếm canh chừng. Khoảng tầm ba phút phát bệnh như vậy thì hai mắt trợn trắng cả người giật liên tục ngã phịch xuống nền lăn lộn rồi mở to mắt trào ra dịch tủy trắng trào khắp khóe miệng thều thào"Tào...Công!"Xong xuôi lão tắt lịm hoàn toàn, hai mắt vẫn mở toang ra hướng thẳng lên trời. Một tên trong đám lính la to"Phạm nhân chết rồi!"Đã đêm canh ba, ngỗ tác vẫn cật lực điều tra sự việc rõ ngọn ngành. Gian ngục im ắng bỗng nhiên tấp nập nhiều người tranh công thay nhau khám xét thi thể nằm gọn ở đằng kia, Chu Tĩnh trầm ngâm rồi mỉm cười quay qua mấy tên nghiệm thi hỏi nhỏ"Nhìn nét mặt âm u của hắn có phải là dính cực độc hay không?""Đại nhân thấu đáo đã suy ra đúng đường rồi! Kẻ này dính phải độc mạnh, theo lời lính canh ở đây khai rõ chính xác trước khi chết thì Tần Kiến An đã gặp một người..""Là ai?""Tào Thái Sử! Đến khi hoàn toàn tắt thở cũng gọi tên ngài ấy, chẳng lẽ...."Đột ngột Chu Tĩnh chặn ngay miệng của hắn rồi thì thầm nhỏ vào tai"Chuyện này có đủ nhân chứng vật chứng, cần trình lên Thánh Thượng ngay lập tức. Không để tin này lộ ra đến phủ Bình Thiên rõ chưa!!""Tiểu nhân đã rõ"Nói rồi tên thuộc hạ lui xuống để Chu Tĩnh đứng ở một mình, hắn bất giác xoay đầu về hướng Nam cẩn mật lên giọng"Đại nhân...ngài không được quên công lao của Chu Tĩnh đâu đó!"Toa trạng nha bào can khuẩn trùng độc của Thanh Chính Tường đưa cho Chu Tĩnh thực chất là một loại kịch độc khó xác định được thời gian phơi nhiễm, mắt thường không thể thấy chỉ thông qua thức ăn đi vào cơ thể chủ nhiễm. Thời gian phát tán không thể xác định nhưng với liều lượng phân tách mà y đã chỉ định cho Chu Tĩnh hạ dược đúng vào thời điểm mà Tào Công lưu đến thì nạn nhân khó lòng mà sống nổi qua một canh giờVới kế hoạch hoàn hảo của Thanh Chính Tường thì lần này thần tiên hạ phàm thì lão Tào Công cũng không chối được tội mưu sát cho được****Tại sơn động mập mờ ánh đuốc trong đêm đen tĩnh mịch, một thân ảnh bất động khí sắc tọa thiền trên bệ đá xung quanh tỏa ra làn khí đỏ đậm bao quanh khắp người, trên mặt in rõ một dấu ấn chu sa đặc biệt hằn sau trên trán. Mồ hôi nóng nổi lấm tấm chảy dọc khắp thái dương đến mi tâm nhăn nhúm khó chịuNgười bất động cuối cùng cũng vươn tay phong ấn huyệt đạo trên ngực, một ngụm máu huyết từ dưới bụng trào ngược lên trên phun hết bên ngoài. Ánh mắt dần dần giãn hòa mở ra đón nhận tia sáng yếu ớt nhưng đủ soi rọi bóng hình của kẻ tu luyện dưới thác nước sôi sục chảy xiết kiaCao Lục Ngạn bình tĩnh đứng dậy vận động gân cốt trong người rồi mặc lấy áo ngoài che đi bờ ngực săn chắc trần trụi giữa mùa đông giá lạnh. Miệng hắn nhếch nhẹ rồi cầm lấy đuốc soi xuống mặt nước trong suốt nhìn dung nhan hiện tại của mìnhKhông có gì thay đổi, sau một hồi bế quan thải ra gần hết cổ độc trong người thì thần sắc dần dần trở nên có sức sống hơn lúc ban đầu. Khoảng thời gian hắn ước lượng trước khi nhập động là đến độ xuân thật sự hoàn thành sớm hơn dự kiến, Cao Lục Ngạn không thể hoàn toàn chú tâm vào việc này được. Trong lúc vận khí, tiềm thức của hắn sôi sục nhớ đến dáng hình một người làm lục phụ ngũ tạng của hắn như thắt lại, so với bị cổ độc dày vò thì nó lại đau đớn hơn rất nhiều lầnĐó không phải đau đớn thể xác bình thường mà chính là một nỗi đau không thể xác định được, luôn nhói đập mạnh mẽ trong tim Lục Ngạn. Chính vì lý do này, hắn cần giải giới ngay lập tức. Phải tìm kiếm người đó, ôm chầm lấy y, đem y khắc sâu vào lòng của mình...Cao Lục Ngạn chăm chú nhìn vào dòng nước chảy dưới thác bất giác chạm vào rồi tát đều lên mặt cho tỉnh táo toàn phần rồi thì thầm đơn độc"Thanh Chính Tường... Đừng mong cả đời này có thể thoát khỏi tay của bổn tọa!"Đi đến bên dây cót đỏ nối với cơ quan, hắn gạt nhẹ cửa động mở ra từ từ. Đã ở trong động lâu đến thế nên cũng không biết ngoài trời đã trở nên lạnh lẽo như thế này. Tuyết trắng phủ đầy khắp cảnh vật, không chần chừ lâu nữa. Người vận công mất dạng trong đêm nhắm đến hướng đến kinh thành phi thẳng chẳng màn gió rét, mưa phùn một thân chống chịu vượt ngàn trùng lướt qua từng tán cây to lớn gấp rút hạ sơn...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com