TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Ngày hôm sau, Thanh Chính Tường chỉnh chu y phục bảnh bao xách ngựa ra ngoài hồ Tây chờ người. Hôm nay y không buộc tóc cao như bình thường mà lại đổi kiểu buông xõa dài xuống thắt lưng tăng tính yêu mị xuất thần. Ngắm nhìn mặt nước êm đềm cuốn theo từng chiếc lá khô theo dòng chảy, cây cối xung quanh khô cằn còn vươn tuyết trắng một màu thanh khiết. Chính Tường hơi lạnh xoa lấy hai bên vai của mình, một lúc sau thì tiểu thư khuê cát cũng đã đến. Nàng chậm chậm dùng quạt che đi dung nhan của bản thân, sau khi gặp được y thì hồ hởi cười, tay uốn lượn ngại ngùng mang điệu bộ câu dẫn nam nhân rất là phong tình

Hiện tại nàng vẫn chưa biết được thân phận thật sự của Thanh Chính Tường, không ý tứ đứng nép vào lòng của y đùa nghịch. Không phụ lòng Tào Trúc Uyên, y liền vươn tay kéo cả thân bao bọc lại rồi vuốt ve tóc mảnh

"Ta đợi nàng rất lâu... Đến cả trên tóc cũng đọng hơi sương rồi!"

"Công tử thật có lòng"

Nàng vươn tay phủi tuyết trên đầu của y xuống, môi đỏ đánh son đậm khẽ chạm lên má của Chính Tường. Đón nhận việc này y chỉ tươi cười nhéo nhẹ mũi của Trúc Uyên tinh nghịch dạy bảo

"Tiểu yêu tinh! Hôm nay nàng đã có câu trả lời cho ta chưa"

Luồn tay ôm chặt lấy eo kéo mạnh kề sát vào người, Thanh Chính Tường mặt mày không một chút biến sắc sờ mó lung tung khiến nàng một phen xấu hổ kịch liệt

"Thiếp vừa gặp gỡ chàng chỉ mới hai ngày thôi tại sao chàng lại gấp đến vậy! Thật là hư hỏng..."

Thời hạn bảy ngày gần đến thì làm sao bổn đại nhân không gấp cho được!

"Tại vì chỉ trách nàng quá mê người khiến ta..."

Thanh Chính Tường cởi áo choàng trắng bạch bên ngoài khoác hờ vào vai Tào Trúc Uyên khiến nàng có chút động lòng cúi mặt xuống đất ngượng ngùng sau đó y còn nắm lấy hai tay của nàng xoa xoa rồi hà hơi nóng hổi sưởi ấm cho người

Đối diện với nam tử này thật sự làm trái tim thiếu nữ của nàng đập liên hồi...

"Trời rất lạnh nàng thân là nữ nhi thân thể yếu đuối không thể ở bên ngoài lâu được... Theo ta!"

"Chàng muốn đưa thiếp đi đâu?" Trúc Uyên nghi ngờ hỏi lại

"Ta đưa nàng về nhà! Nàng xem mặt mày đỏ bừng hết lên rồi, tay còn lạnh thế này khiến ta lo lắm"

Nữ tử cảm động rụt tay lại sau đó ấp úng trả lời

"Nhưng phụ thật của thiếp rất khó tính! Không thể dẫn chàng gặp mặt được... Chi bằng đến nhà của chàng đi"

"Được thôi! Mỹ nhân đã thích thì ta nỡ lòng nào từ chối chứ!"

Nói rồi Thanh Chính Tường liền dẫn nữ tử chui tọt vào xe ngựa chực sẵn của mình. Một thể bao bọc âu yếm nàng sau đó đi một quãng đến trước biệt phủ lớn ở ngoài ngoại ô kinh thành. Khu này là trạch đệ của y dùng để nghĩ dưỡng nên ít khi lui đến, Chính Tường gian xảo cho lui hết đám gia nhân theo sau một tay dẫn người bước xuống kéo vào một phòng lớn, y đặt Trúc Uyên ngồi xuống cẩn thận rồi lấy ra trong áo một hộp nữ trang nho nhỏ dâng ngay trước mặt nàng

"Nàng xem chỗ này ta cho người vất vả tìm kiếm tặng nàng đó!"

Y mở hộp lấy ra một đống trang sức quý hiếm, dùng trâm ngọc cài lên tóc dài của Trúc Uyên sau đó tiếp tục mò lấy một viên dạ minh châu lớn tầm vòng tay xoa nhẹ, ngay lập tức minh châu phát ra thứ ánh sáng huyền diệu thắp sáng một căn phòng. Nàng bất ngờ trước lễ vật này liền xiêu lòng tựa vào ngực của Chính Tường vui vẻ nói

"Chàng tốt với thiếp quá!"

"Viên dạ minh châu này là bảo vật Tây ban giá trị nghìn vàng trên đời ngoài Phúc Văn ta ra thì không có ai chiếm hữu được! Hôm nay trao lại cho nàng xem như một chút tấm lòng gửi gắm đến..."

"Đến ai?"

"Đương nhiên là tiểu bảo bối trong lòng ta rồi!" ngữ khí của y bình thản từ từ nâng cằm của Tào Trúc Uyên lên nhìn

Vừa dứt câu thì y đóng cửa lại, lén lút lấy ra trong vạt áo một lọ dược đặc chế một hớp uống hết rồi mặt nhăn nhó chỉnh đốn tinh thần quay sang tươi cười với nữ nhân kia.

Trong đời của Thanh Chính Tường cũng có lúc phải dụng đến thuốc sinh lý này...

Tào Trúc Uyên quay cuồng đắm chìm trong sự dịu dàng khó cưỡng kia, nàng chạy lại ôm chầm lấy cổ rồi quyến rũ vào tai của y

"Phúc Văn... Người ta.."

Y nhấc bổng cả người nàng lên sau đó bước lại giường quăng xuống, tay thuận tiện kéo chặt rèm hai bên rồi âm hiểm liếc nhìn nữ tử kia.

"Tiểu bảo bối! Ta đến đây.."

"Hứ! Đây là lần đầu của thiếp, chàng nhẹ một chút..."

Tác dụng của thuốc đã phát huy, bên dưới của y căng cứng một chiêu lột hết quần áo của nàng xuống, trong lòng hơi thẫn thờ đôi chút nhưng vẫn cố gượng thoát y của mình

Hồi lâu bên trong giường rung chấn kịch liệt phát ra âm thanh xuân sắc của nữ tử thở dốc đến điên cuồng

Trụ được một canh giờ thì đã quá sức với Chính Tường, y mệt mỏi lăn dài tựa vào ngực của Tào Trúc Uyên ôm chầm lấy nàng.

Nữ tử này sinh ra đúng là để bòn rút tinh khí của đàn ông mà!

"Phúc Văn à..." Tào Trúc Uyên thích thú khều nhẹ tiểu huynh đệ đáng yêu của y rồi vươn ra từng ngón tay dài trêu chọc xoa nắn

"Nữa hả?! Nàng cho ta nghỉ một chút thôi..."

"Ưm không chịu đâu!"

"..."

"Chàng không có bị gì đấy chứ? Mới đây đã mệt rồi" Trúc Uyên buồn bã xoay lưng đối nghịch giận lẫy

"Không có! Ta vẫn bình thường. Nào tiếp tục thôi" y thở dài chống người dậy rồi lật nàng ra sau đâm vào

Lần này Thanh Chính Tường ăn phải trái cấm rồi!!!

Hì hục thêm nữa canh nữa thì y không chống chọi được liền ngã sấp xuống giường thở dốc, một hồi lâu Tào Trúc Uyên mò mẫm sờ loạn ngực trần rồi yểu điệu nói

"Da của chàng còn tốt hơn của thiếp nữa! Làm người ta ganh tỵ chết đi được"

Nàng vẽ vẽ vài vòng trên người, y cũng đẫm ướt mồ hôi sau gáy ôm chầm Trúc Uyên vào lòng vỗ về

"Tiểu quỷ đừng quậy nữa..." giọng của y hơi hạ xuống, vùi cả đầu vào chăn nệm vương vãi

"Đến giờ thiếp vẫn chưa biết rõ lý lịch của chàng..." nàng chớp chớp hai mắt hỏi

Chính Tường đảo mắt láo lia sang hai bên rồi gãi đầu trả lời cho có lệ

"Ta là thương nhân chuyên đi buôn ở các nước chư hầu bên ngoài..."

"Mai chàng có rãnh hay không? Thiếp muốn tiếp tục trò chuyện với chàng"

"Chắc ngày mai ta có chuyện bận không thể gặp nàng được..."

Nghe câu này làm Trúc Uyên giận dỗi đẩy người ra nép mặt vào tường phùng mang hai má đào toát lên điệu bộ chảnh chọe lẫy lừng buông giọng thanh lãnh vào tai của y

"Ý định thật của chàng chính là ăn xong lau mép rời khỏi có đúng hay không?" Trúc Uyên bắt đầu chảy lệ né tránh cái nhìn của Thanh Chính Tường

"Ấy... Mỹ nhân bình tĩnh! Ta thật sự có chuyện quan trọng cần giải quyết, nếu nàng không tin thì sáng mai ta trực tiếp cho hạ nhân đem quà lễ đến trước cửa tặng nàng"

Thanh Chính Tường hơi bực dọc vỗ lưng an ủi

"Thật không?" nghe đến đây mắt Tào Trúc Uyên sáng rực lên

"Thật..."

"Vậy tạm thời tha cho chàng đó!"

Thấm thoát thời gian trôi qua nhanh chóng mới đây đã gần đến chiều. Y mệt mỏi đưa tiễn Trúc Uyên thuận lợi về nhà rồi bản thân cũng cay đắng một trận lui về Đại phủ. Cả người ê ẩm vô cùng, bộ dạng lượm thuộm lết dần từng bước nặng nề vào phòng trà. Ở đó đã có Thanh Đình Triết cùng hai ám vệ đặc biệt chờ sẵn, hắn vận một võ phục màu đen dùng khăn che lấy mặt, thân vắt một thanh trường kiếm cung nghênh người đang bước đến

Y chầm chậm ngồi xuống rồi liếc nhìn cảnh tượng ở đây một lần rồi hỏi

"Đại sự thế nào rồi?"

"Tiến hành thuận lợi! Chỉ đợi con mồi cắn câu"

"Hừm! Đệ dẫn hai tên này đến đây để làm gì?"

Thanh Chính Tường liếc lạnh hai kẻ kia rồi rót trà nhấp dần, đệ đệ y chỉ gật đầu qua loa rồi cho lui mấy kẻ không trách phận ở đây xuống.

"Dương Lăng đã nhận chiếu chỉ đang chuẩn bị trở về kinh thành, trên đường thì đệ đã cho thị vệ mai phục cẩn mật ngay vùng núi đá như huynh chỉ dẫn chỉ cần đến đó đoàn của Dương ngự sử đi ngang sẽ bị một đám hắc y nhân xông ra giết người..."

"Tốt lắm! Đúng là đệ đệ ngoan của ta, bản tính thật sự giống huynh trưởng đây ha ha ha!" y cười lớn sẵn tiện vỗ vào ngực của hắn tán thưởng

"Liệu có tốt không ca? Nếu chỉ như thế không đủ kết tội lão già đó đâu"

"Ta biết! Cho nên cầm lấy cái này..."

Chính Tường lấy ra một lệnh phù đúc bằng bạc, phía trên khắc một chữ Văn đặt trên bàn rồi liếc nhìn Đình Triết, trên miệng vẫn giữ nụ cười lạnh gai óc kia

"Đây... Huynh quá lợi hại rồi! Đến thứ này cũng có!"

"Trên đời này không có bất cứ thứ gì mà Thanh Chính Tường ta không động đến được! Khi xử lý xong thì lệnh phù này đệ biết làm thế nào rồi chứ?"

Người đối diện cũng âm hiểm cười, điệu bộ không khác gì Thanh Chính Tường là mấy

"Đã rõ! Còn chuyện ở Chiếu ngục?"

"Thu được bản cáo trạng, chỉ cần thu hút lão hồ ly đó đến chỗ của Tần Kiến An một lần thì đại công cáo thành. Ta đã cho hạ dược chỉ nội trong nay mai là nhân chứng quan trọng sẽ..."

"Thời gian gấp rút nên ta cần chuẩn bị một số văn án trình lên bệ hạ tránh đêm dài lắm mộng! Chỉ còn bốn ngày định mệnh này thì chuyện gì đến thì cũng sẽ đến mà thôi! Mấy kẻ dám chống đối ta nhất định sẽ khiến bọn chúng đến một huyệt nhỏ cũng không đủ để chôn thân!!!"

Thanh Đình Triết ngập ngừng chốc lát rồi khẽ cúi đầu xuống hỏi: "Nếu mọi chuyện nằm ngoài tầm tay của chúng ta thì liệu đệ và huynh có đường để lui không?!"

Y sựng lại buông bỏ chén trà đập mạnh xuống nền vang lên một tiếng xoảng kinh hồn xé tan không gian bốn bề yên lặng, ánh mắt vô cảm nhìn đống đổ nát kia rồi than thở

"Thì kết cục sẽ như cái chén này!"

Hắn kinh sợ rụt rè quan sát thái độ thất thường của huynh trưởng, người hơi rút lại nắm chặt tay chống chế trả lời

"Huynh..."

"Đệ đã bước chân vào chốn quan trường thâm sâu mưu độc này thì phải chấp nhận nghịch cảnh như bây giờ. Nên nhớ rằng người không vì mình, trời tru đất diệt!"

"Đệ đã hiểu!" ánh mắt của hắn hơi buồn trầm ngâm nhìn xuống bàn, Thanh Chính Tường chột dạ vươn tay ra an ủi. Dù sao chuyện này cội nguồn gốc rễ cũng từ y mà ra nhưng lại gây ra cùng lúc trút xuống đệ đệ yêu quý không khỏi làm y chạnh lòng vô hạn

"Ta cảm thấy rất có lỗi với đệ... Nếu mọi chuyện vỡ lẽ ra thì cứ để một mình ca ca này nhận lấy! Tuyệt đối ta không để đệ gặp nguy hiểm đâu"

"Đại ca... Chúng ta là huynh đệ ruột thịt có phúc cùng hưởng có họa cùng chia không thể để một mình huynh hi sinh như vậy!"

Đình Triết u buồn nắm chặt tay của y rồi đặt lên má nóng của mình.

"Đệ đã thật sự trưởng thành rồi!"

"Chứ huynh tưởng đệ mới là con nít thôi sao?"

"Đình Triết à cho ta ôm một cái đi! Ngươi xém làm vi huynh cảm động đến khóc đây này" Chính Tường đứng lên chuẩn bị thế vồ lại thì bị người đối diện đẩy mặt ra xa

"Không được! Hai nam nhân ôm ấp chẳng ra hệ thống gì"

Nghe câu này làm y hoảng hồn né ra xa mười thước đưa ra bộ mặt đen đậm chất vấn kẻ kia

"Ai nói nam nhân không thể ôm nhau? Đệ nghe cho kĩ đây! Nam nhân còn có thể làm mấy chuyện đáng sợ hơn thế nữa kìa"

Nói đến đây mặt của Thanh Chính Tường bất đầu đỏ bừng lấp liếm xua tay liên hồi

"Bỏ đi xem như ta chưa nói gì hết a"

"Huynh, huynh, huynh"

"Huynh cái gì!"

Đình Triết ấp úng như chưa tin vào tai của mình, hắn sấn lại hỏi lớn tiếng

"Huynh đổi khẩu vị rồi à!"

"Ặc!"

Thanh Đình Triết nham hiểm nhìn từ trên xuống dưới của đại ca hắn rồi chống cằm xuống bàn chọc ghẹo

"Cớ gì giấu giấu giếm giếm! Nói rõ đi đệ không cười huynh đâu"

Một trận sét đánh đùng đùng trong đầu, y nghe câu này muốn hộc máu ôm tim đứng chầm một chỗ giương hai mắt thất thần khổ sở đối diện với kẻ kia. Tay bắt đầu không yên phận gãi gãi đầu rồi liếm môi quay sang chỗ khác trả lời

"Ai biết gì đâu, ta không có làm mấy chuyện đó!"

Người kia nheo đến khi hai mí mắt gần dính chặt lại mỏng bằng một cây kim rồi cười đểu

"Nói dối, trên mặt huynh có chữ kìa"

Y bất giác đưa tay lên mặt sờ nắn kĩ càng, mặt phừng phừng khí nóng đến cả lỗ tai cũng ánh lên màu đỏ

"Ngươi nói bậy! Làm gì có"

"Huynh cứ soi gương là rõ thôi"

"Cả đời này của Thanh Chính Tường ta ngoài ngoạm nữ nhân ra thì không có bất cứ một dây dưa nào với đám nam nhân khốn kiếp kia cả!"

"Thật sao?"

Bị bức đến đường cùng thì y hết mức chịu đựng rống to một trận, sấn lại chỗ của hắn nhéo tai kéo lên

"Lâu lắm ta chưa đánh đệ nên ngứa đòn rồi đúng không? Được... Giỏi lắm! Hôm nay ta đánh nát mông đệ"

"Ui đau! Đại ca nhẹ nhẹ"

Hắn ranh ma nắm chộp lấy hai tay của Thanh Chính Tường rồi nhấc cả thân lên vai sau đó bắt lấy hai chân của y kéo lên trời cả người chúi xuống đất tạo dáng trồng cây chuối làm máu huyết đổ dồn lên não khiến y tức giận vô cùng vùng vẫy kịch liệt miệng la lớn

"Ngươi, ngươi phản rồi!"

"Có trách thì trách đại ca đây chiều cao quá khiêm tốn..."

Lời của Thanh Đình Triết như một nhát dao đâm mạnh vào tim của y vậy. Người ở trên khúc khích cười to rồi đung đưa hai chân nhỏ của y lên giọng trêu đùa

"Mỗi ngày huynh cứ rèn luyện theo bài này nhất định nội trong một tháng sẽ cao hơn mấy phân đó! Lời này đệ thuật theo chỉ dẫn của phụ thân thôi chứ đệ không có ý gì hết đâu a"

"Thanh Đình Triết!!!"

"Con mẹ nó máu dồn lên não làm đầu ta sắp nổ tung rồi"

Mặt Thanh Chính Tường thoắt xanh thoắt đỏ mím môi cam chịu

Chống chế hai tay đặt dưới mặt đất làm y say xẩm mặt mày hoa mắt lờ đờ khó chịu muốn nôn mửa ngay lập tức. Chính thời cơ này Đình Triết buông hai chân ra làm y lộn nhạo té đập mặt xuống nền sưng to một cục trên trán nhỏ.

Hắn tuyệt nhiên ôm cột cười lớn: "Ha Ha Ha!"

Cả người run lên bần bật siết chặt nắm đấm vung vào người hắn tới tấp, nhân cơ hội này Thanh Đình Triết đẩy cửa bay ra khỏi phòng. Trước khi đi còn ngoảnh mông qua lại chọc giận Thanh Chính Tường

Máu não phun trào, y lui cui lấy ra một thanh kiếm rồi chĩa thẳng vào mặt rống hết sức lực bình sinh của mình

"Ngươi đúng là không biết lễ độ! Hôm nay vi huynh nhất định phải chỉnh ngươi ra hồn"

Loạng chạng rượt theo thân ảnh cao to kia đánh đuổi khắp vườn, kiếm vung tới tấp làm hỏng hết mấy khóm hoa tươi tắn dưới nền tuyết đậm

Niên Niên cùng Đại An đứng ở Viên Toàn Tiêm chễm chệ ở giữa hồ sen chăm chú học kinh sử thì trò mèo bên ngoài lập tức rơi vào tầm mắt

Tiểu lang đầu khó hiểu níu lấy vạt áo hỏi: "Hai ngài ấy chơi trò gì vui vậy Đại An ca ca?"

"Chắc là rèn luyện kiếm pháp thôi! Đừng chú ý hai vị đại nhân đó nữa... Mau chép hết quyển sách này rồi ta đưa ngươi đi dạo ngoài thành đêm"

Niên Niên bừng cháy khí thế chép nhanh tay trả lời: "Đại An ca ca vẫn là tốt với ta nhất!"

Đến khi hoàng hôn dần dần buông xuống mà người vẫn chưa có ý định dừng lại, y thở dốc ôm cột đưa hai mắt nhìn tên nam nhân kia thoải mái tung hoành

"Phù phù! Có giỏi trốn mãi cho ta..."

"Không chơi với huynh nữa, đệ lên đường đây! Cáo từ"

Nói dứt lời Thanh Đình Triết bay ra khỏi tường cao dựa vào bóng đêm vận nội công ẩn mình biến mất ngay lập tức

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com