TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

"Tính khí bốc đồng của ngươi đến giờ vẫn chưa thay đổi!"

Thanh Chính Tường từ khi sinh ra đến giờ khuyết điểm lớn nhất mà y mắc phải là luôn thiếu kiên nhẫn dễ nổi giận nhưng khiến Chính Tường thật sự điên loạn đến không biệt chính tà thì rất khó, y rút vai khỏi tay vương gia sau đó nhìn Yến Chi Tử trả lời: "Ta ắt có nước đi riêng... Cảm tạ vương gia đã quan tâm!"

Yến Chí Tử phất vạt áo rồi đặt tay ra phía sau dõng dạc đi về, v nhưương gia âm lạnh nhìn về phía Thanh Chính Tường rồi nói tiếp: "Lần này bổn vương không thể giúp được ngươi rồi"

Đại Hiền vương gia bỏ mặc hai nam tử đứng giữa thềm điện đi thẳng một lối lui về vương phủ. Chính Tường không nghĩ ngợi gì nhiều kéo tay Thanh Đình Triết lôi vào một góc rồi thì thầm vào tai hắn. Nét mặt y càng ngày càng âm u khó lường: "Đi theo huynh!"

Hai nam nhân leo kiệu chực sẵn ngoài trước cổng đại môn to lớn, người ngựa rong ruổi đi đến một khách điếm sang trọng bên trên đề ba chữ Tàng Hương Lâu chễm chệ trên phố lớn kinh thành. Ông chủ bên trong hối hả bước ra đón tiếp các nồng nhiệt chìa tay chào mừng

"A ha... Hai vị đại nhân mời vào, mời vào!"

"Một phòng lớn!" Đình Triết lên giọng

"Được được! Tiểu nhị mau chuẩn bị phòng..."

Lão ta nhìn Thanh Chính Tường rồi dè chừng: "Đại nhân cần mỹ nhân bồi tửu hay không ạ?"

"Không cần"

Tiểu nhị dẫn hai nam nhân vào một phòng trúc lớn, cửa kín đóng cẩn thận có một cửa sổ lớn hưởng ra phía kinh thành náo nhiệt bên dưới, một lúc sau thì thức ăn rượu quý cũng dọn đầy đủ trên bàn

Chính Tường chìa tay ý bảo Thanh Đình Triết ngồi xuống. Tay rót một chung trà Phổ Nhĩ đặt lên miệng nhấp đều sau đó mới nhìn hắn rồi nói:

"Bè cánh của lão Tào Công muốn nội phản, hắn nhắm đến đầu tiên chính là ta và đệ..."

"Trong vòng bảy ngày huynh có thể lật ngược tình thế sao? Đại ca, lúc trước huynh không có ở đây, lão Tào Công còn hung hăn hơn rất nhiều lần thậm chí còn bày chuyện nói xấu huynh trước mặt thánh thượng, chỉ trách đệ không giỏi ăn nói nên đành ở trên triều nghe chúng xàm tấu"

Thanh Đình Triết tức giận đập mạnh xuống bàn, mày kiếm nhăn lại chuyển ánh mắt nhìn khung cảnh bên ngoài

Chính Tường dỏng tai nghe lời người nói, người nói xong thì y trả lời: "Đã dồn hai huynh đệ ta vào con đường sinh tử này thì không cần nương tay cho bọn chúng nữa! Tào Thái Sử chính là một già tự kiêu, muốn đối phó với thể loại người này cũng không khó, chỉ cần...." y đăm chiêu suy nghĩ, trên mặt không chút gợn sắc

"Ý của huynh là?"

Chính Tường nghĩ một lúc thì mỉm cười sẵn tiện cầm một chiếc màn thầu vừa cắn vừa gật gù nói: "Chiếu ngục thuộc quyền của cẩm y vệ đô chỉ huy thiêm sự Chu Tĩnh, mà tên Chu Tĩnh này xem tiền như mạng. Ở chỗ hắn có giữ một người tên là Tần Kiến An lúc trước là tổng binh đô đốc trấn giữ cửa Tây. Ta nghe đồn Tào Công từng có thâm thù đại hận với lão, trực tiếp vu họa đẩy lão vào tù! Bản quan xem chừng người này còn có giá trị để lợi dụng"

Thanh Đình Triết không giống như ca ca của hắn là Chính Tường, tính tình người cộc cằn đều lộ hết ra mặt, kể cả điệu bộ khi dụng thực cũng khác xa hoàn toàn, hắn hững hờ xoay nhẫn ngọc trên tay tiện thể hỏi

"Sự việc này đệ có nghe! Nhưng một kẻ tù tội thì có thể làm gì?"

Thanh Chính Tường trầm ngâm đôi chút, tay vô thức khuấy khuấy ly trà. Môi y mím lại, hai mắt mờ đục nhìn Thanh Chính Tường, lúc sau y mới sảng khoái thở dài

"Tiền! Có tiền có tất cả... Đệ đem chút chi phiếu ở đây hối lộ bên phía cẩm y vệ lấy khóa vào ngục. Phần của ta, tự ta có thể gặp mặt Chu Tĩnh, lôi kéo hắn về phía chúng ta"

Mò mẫm trong vách y phục ra một sắp chi phiếu rất dày, tổng tiền có thể rút ra từ tiền trang lên đến hai ngàn lượng bạc. Chính Tường không tin với thứ đắc giá này không thể giải quyết được vấn đề

Thanh Đình Triết nhận vật rồi nhét chi phiếu vào áo sau đó mơ hồ hỏi: "Còn đệ?"

Thanh Chính Tường cười thầm, trên mặt biểu lộ một chút mong chờ: "Nhị phẩm tả hữu đô ngự sử Dương Lăng nổi tiếng là cương trực trong triều. Hai lão già đó luôn đẩu khẩu trong triều đến mức Hoàng Thượng cũng nhiều phen điên đầu, Dương Lăng đang nhậm chức ở Đô sát viện An Châu. Chi bằng đệ giả một đạo thánh chỉ triệu người về rồi..."

Chính Tường giơ tay lên cổ xẹt ngang, Đình Triết ngay lập tức hiểu ý nghĩa nhưng trong lòng hắn còn có phần kiêng dè, ấp úng về chuyện này: "Người đó không động đến huynh cớ sao lại ra tay giết hại? Huynh thật sự điên rồi"

Người đối diện hăn bỗng chốc sầm mặt, gương mặt đen như đáy nồi, Thanh Chính Tường đập tay vào bàn một tiếng lớn rồi vươn người nắm lấy cổ áo của Đình Triết kéo về phía mình. Giọng mười phần đã tức giận. Thanh Đình Triết thuận đà bị lôi ngược, hắn sửng sờ trước thái độ kì hoặc kia của Chính Tường. Bởi vì Đình Triết lớn lên với y, hắn biết y rất yêu thương che chở cho hắn, cũng chưa từng thấy y ra tay với hắn bao giờ

Chính Tường trợn mắt: "Không làm thì cái đầu của hai chúng ta sẽ nằm gọn dưới đất đó hiểu không?!"

Người bất ngờ buông tay ra ôm lấy đầu mình, giọng nặng nề: "Ta xin lỗi đệ, dạo này trong người của ta không được khỏe... Nhưng đệ phải hiểu rằng đã làm thì phải làm cho tới cùng! Họ hàng thân quyến Thanh gia chỉ còn ta và đệ mà thôi, nên nghĩ kĩ đi! Không còn đường lui nào đâu Đình Triết à"

Thanh Đình Triết cắn môi ngỡ người sau đó trấn an tinh thần: "Được rồi... Đệ sẽ làm!"

"Từ An Châu về kinh thành sẽ băng qua một vách núi dựng đứng địa hình hiểm trở, cho người giả dạng làm thổ phỉ chặn xe của lão rồi giết người bịt đầu mối sau đó dẫn quân trinh sát dò la truy xét! Nhớ rằng phải lựa chọn người kĩ càng, tìm một kẻ cứng miệng không sợ chết thì càng tốt, để hắn làm nhân chứng ắt rằng sau này sẽ có lợi cho chúng ta..."

"Đệ sẽ chú ý! Còn huynh thì sao?!"

"Ta?! Màn kịch từ từ cũng hé lộ thôi... Đệ đừng gấp cứ làm theo chỉ dẫn của huynh, nhớ rằng chỉ một sai sót nhỏ thì tính mạng khó mà bảo toàn cho được. Lần này không chỉ đối phó một mình Tào Công mà phải dọn dẹp đám cỏ phiền phức bám sâu rễ trong triều, có như thế địa vị của ta mới yên ổn"

"Huynh thật sự rất thâm độc!"

"Nếu đệ muốn bị kẻ khác chèn ép đến chết thì đệ cứ ngồi yên mà đợi. Còn ta, ta thực sự không cho phép bản thân yếu hèn đến mức bị kẻ gian hãm hại cũng không chịu đáp trả. Đó là quy luật trong giới quan trường...."

Đình Triết đành làm theo huynh trưởng dạy bảo. Đi theo Thanh Chính Tường ắt hẳn sẽ không chịu thiệt, càng nói đến người chính là huynh đệ ruột thịt với hắn, từ khi phụ thân mất thì Chính Tường đã đảm nhiệm vị trí của phụ thân mà chăm lo cho hắn trưởng thành đến ngày hôm nay, đắng cay đều một mình y chịu đựng

"Quan trường thực sự phức tạp như lời của huynh nói ư?"

"Nếu không phức tạp thì không phải quan trường!"

Huynh đệ cười nói rôm rả, y gắp một miếng thịt vào chén rồi nhâm nhi hưởng thức cùng một ít trà nóng hổi. Ánh mắt láo lia đưa qua đưa lại thì nhìn trúng một nữ nhân xinh đẹp tản bộ cùng hai nô tỳ dưới trời tuyết lạnh lẽo. Nhìn bộ dạng đoán chắc cũng là tiểu thư khuê cát có tiếng trong thành. Thanh Chính Tường gặm lấy cái ly không buông, mắt phượng đánh giá người

Đình Triết nhận ra người quen liền mở lời: "Huynh thích nữ tử đó à?"

"Ta không phải dạng người nhìn thấy nữ tữ đều sinh lòng hâm mộ, vả lại nữ tử kia ta cứ nhìn qua nhìn lại. Dáng vóc phong tình, trời tuyết lạnh nàng lại vận xiêm y hở hang rõ ràng đàn câu dẫn nam nhân... Những loại nữ nhân như thế không hợp khẩu vị với ta"

Đình Triết ngã lưng xuống nệm, tay chống lên đầu miệng thì vừa huýt sáo vừa đáp lời Chính Tường: "Huynh thật có mắt nhìn người nha! Nàng kia không ai khác chính là ái nữ độc tôn của Tào Công, lúc trước đệ từng câu hồn nàng hết một lần. Còn tưởng là dạng nữ nhân như thế nào, ai dè lại tiêu tiền như nước làm bạc trong phủ của đệ ngày càng hao mòn"

"Gì?"

"Nữ nhi của Tào Công bản tính xấu xa giống hệt lão phụ thân" Đình Triết chán nản lật người ngồi dậy rồi thở dài, không quên nâng tách rượu kề lên miệng uống

Mâu quang đột nhiên thu hẹp, tay đặt vội ly sứ xuống bàn dò xét nữ nhân kia một lần nữa. Ý niệm xấu xa liền xuất hiện trong đầu, Chính Tường liếm môi cười khẩy rồi chống càm: "Xem ra ả ta có thể sử dụng được đây! Nữ tử của Tào Thái Sử chắc tư vị cũng không tệ nhỉ? Hắn mà biết được thì không hộc máu thì cũng ngưng mạch mà chết ha ha ha" tiếng cười vang vọng bốn phía, điệu bộ của y làm Thanh Đình Triết có chút kinh sợ né xa mấy phân.

Thật sự đại ca của hắn vì trả thù mà điên lên rồi

"Đệ khuyên huynh thật lòng đừng để ý đến nữ nhân đó nữa, haiz... Rất khó kéo lên giường, tốn biết bao nhiêu tiền mà chỉ cho đệ sờ được một chút, nói ra càng tức thêm"

Chính Tường mang theo ý cười nhạt nhìn Đình Triết, trong lòng của y đang chế nhạo hắn: "Vô dụng! Không biết chiều chuộng nữ nhân"

Đình Triết gật gù: "Huynh thích thì đệ nhường lại, xong chuyện đừng có về khóc lóc với đệ!"

"Hi sinh một chút cũng không sao, dù gì tiểu thư đó nhìn qua cũng không đến nỗi mà đúng không? Kể từ khi phát binh đánh chiếm cứ địa Hung Sơn thì vi huynh đã cấm dục với nữ nhân hơn.... nữa năm rồi! Số ta đúng là bạc bẽo mà" y buồn rầu than trách khiến người kia bụm miệng tủm tỉm không thành tiếng

"Vậy cần đệ gọi người đến cho huynh giải sầu không?"

Nghe tin chấn động làm Chính Tường phun sạch trà trong miệng ra ngoài, lồng ngực hô hấp mạnh ho khan liên tục. Y vuốt vuốt cổ họng cho khai thông đường thở rồi trừng mắt nhìn kẻ thiếu đòn kia

"Không cần, ta phải dưỡng sức sao này để bồi thê tử"

Thời gian ở ma giáo là khoảng thời gian địa ngục của Chính Tường. Hết đêm đến ngày đều bị đại ma đầu rút cạn tinh lực dần dần thể trạng nam nhi cũng suy nhược tồi tệ. Nếu không chịu tu tập thiền định đường hoàng, đảm bảo trong một ngày không xa y chính thức bị Cao Lục Ngạn biến thành hòa thượng a

Thanh Chính Tường nghĩ đến tên đó thì lại rùng mình, y ho khan rồi hỏi: "Còn ngươi? Khi nào mới lấy thê tử?"

"Đệ vẫn chưa tìm được ý trung nhân phù hợp, chưa kể huynh trưởng chưa lấy thê thiếp thì phận hậu bối làm sao cả gan đi trước một bước cho được!?"

"Không cần kiêng nể lễ nghi như vậy, đệ cứ thoải mái làm chuyện mình thích đi. Nhanh chóng kiếm một đệ phụ rồi sinh một đứa nhóc nối dõi cho Thanh gia..."

Cả hai cùng nhau cạn hết chén nhâm nhi đến chiều tà mới chịu rời đi, Thanh Đình Triết dắt tay người ra bên ngoài tiễn biệt

"Bảo trọng!"

Bản thân hắn cũng leo lên ngựa bắt đầu theo kế hoạch đã vạch ra, nam nhân cường tráng thoáng chốc đã mất dạng

Cuối cùng đã đến cửa phủ, Thanh Chính Tường mang tâm trạng buồn rầu đẩy cổng bước vào. Niên Niên chơi đùa ngoài sân thấy người liền chạy lại thăm hỏi, y không nói gì chỉ lạnh lùng gạt tay hắn ra, cả người trườn về phía trước ủ rũ đến cả bước đi cũng không vững chắc làm đám nô bộc trong phủ lo lắng trầm trọng

Ai cũng đoán được rằng đại nhân cũng bọn chúng gặp chuyện không may trong cung rồi

Y thay một trường bào khác ngồi bất động trên trên ghế ở thư phòng, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm đống sổ vương vãi trên bàn. Bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, Chính Tường nhướn mày vọng ra

"Vào đi"

Đại An kính cẩn mở cửa quỳ xụp xuống nền tạ lễ cẩn thận. Trong tay hắn cầm một phong thư đặt lên trên bàn, hạ giọng: "Thư tín từ tiền trang gửi đến cầu đại nhân phê duyệt"

"Tiền trang ư?! Có vấn đề gì sao" y tò mò với tay nhặt lấy bức phong thư, xé phần đầu lấy ra một văn án đóng mộc kiểm duyệt kĩ lưỡng bên trong nhìn lướt ngang một hồi. Mặt bắt đầu nghiêm trọng lộ cả gân xanh trên cả đỉnh trán, ngay lập tức lúc này mảnh giấy bị xé toạt. Đại An vẫn im lặng quỳ bên dưới chịu trận

"Kẻ nào! Là kẻ nào một tay che trời dám bòn rút một lượng ngân kim lớn của bản quan? Không xem ta là ai, ở trên đầu của ta làm chuyện xằng bậy"

"Khởi bẩm đại nhân, thư từ đã gởi từ rất lâu đến bây giờ ngài về thì học trò mới có dịp trình lên xem xét! Toàn bộ tài sản trong tiền trang đều bị phong ấn không rõ lý do. Học trò đã cho người điều tra kĩ lưỡng thì đám người đó bảo rằng họ chỉ làm theo chỉ thị của bề trên, muốn hỏi bên đó cũng khó trả lời"

"Khốn kiếp!"

Thanh Chính Tường nổi điên vung tay đẩy đổ hết đóng văn tự cùng đồ vật ở trên bàn trước sự cả kinh của Đại An bên dưới, chưa dừng lại y còn dùng lực đập vỡ mấy bình phong quý giá đặt trang trí xung quanh. Chính Tường vò đầu đến nỗi tóc cố định trên kim quan bật ra từng mảng, y nghiến răng thật chặt, mặt mày tím xanh thở gấp tựa lưng vào cột. Người phía dưới vẫn gục đầu bình thản an ủi: "Đại nhân đừng quá sốt ruột! Tránh hao tổn nguyên khí..."

"Đến nước này ngươi kêu ta bình tĩnh ư? Ngươi có biết rằng trong triều cười nhạo ta như thế nào hay không? Đám quan văn miệng lưỡi cay độc đó nhân lúc bản quan vắng mặt liền đâm mạnh một nhát vào lưng... Đúng là một lũ sâu bọ, thù này không trả thì tên của ta cứ thêm một chữ Cẩu ở đằng trước đi!"

Cẩu Chính Tường xem ra đọc cũng không ngượng miệng cho lắm

"Đại nhân đừng nói vậy chứ... Đại nạn sớm muộn cũng qua nhanh thôi!"

Đầu bỗng nhiên đau đớn khó chịu, y nhăn mày mất thăng bằng té khuỵu xuống sàn. Đại An vội vạng chạy lại đỡ người lên dìu vào tẩm phòng, sắc mặt của y vô cùng không tốt, hắn sờ tay đỡ lấy đầu kéo lấy chăn nệm rồi đặt người xuống.

"Ta không sao, lui ra đi! Đóng chặt cửa"

"Học trò lấy một ít nhân sâm tẩm bổ cho người, đại nhân cứ mãi chú tâm vào mấy chuyện như vậy thì thể trạng sẽ sớm suy nhược lao lực quá độ... Ngài cứ thể thì nhiều người sẽ lo lắng lắm!"

"Khụ khụ khụ... Khí trời chuyển mùa nên ta có chút không khỏe. Lui ra ngoài, bổn đại nhân cần nghỉ ngơi"

"Học trò cáo lui!"

Đại An hầu hạ cởi áo ngoài rồi đắp chăn cẩn thận sau đó bước ra bên ngoài không quên đóng cửa sổ cẩn thận

Vừa đóng cửa thì thân ảnh nho nhỏ đứng dưới mái hiên lớn đập ngay vào mắt. Niên Niên tâm tình có vẻ lo lắng nhìn Đại An. Hắn hiểu chuyện liền một tay kéo người đi ra khỏi chỗ này, đi đi lại lại rốt cũng ra ngoài hành lang hóng gió.

Tiểu lang đầu ngập ngùng hỏi: "Đại nhân như thế nào rồi An ca ca?"

"Tâm trạng ngài ấy không được tốt cho lắm, chi bằng đừng đả động cứ để ngài ấy thoải mái đi"

Niên Niên cắn môi ghì chặt ánh mắt vào mấy luống hoa sau vườn, lòng thơ thẩn không nguôi. Tiểu lang đầu nhớ về những ngày cùng Thanh Chính Tường chăm bón cây kiểng ở Nhiên Viện, tuy giản dị nhưng lại ấm cúng vô cùng

Thấy người im lặng, Đại An với hơi gập người đè tay xuống lan can hỏi: "Ngươi thích đại nhân đúng không?!"

Nghe đến đây Niên Niên đỏ mặt bốc cả hơi hồng xua tay liên tục: "Không, không..."

"Vậy tại sao mỗi lần ta nhắc đến ngài ấy thì ngươi lại hồi hộp như vậy?!" Đại An nheo mắt lại đánh giá tiểu tử kia

"Chỉ là vì... Ta xem ngài ấy như huynh trưởng vậy. Lúc ở trong giáo, ngài ấy luôn đối xử tốt với ta"

Lúc ở giáo, duy nhất Thanh Chính Tường là người quan tâm hắn nhất. Ở cùng y, hắn cũng đã biết được rất nhiều chuyện trên trời dưới đất kể có có giam thân trong Huyền Kiêu giáo đến cuối đời cũng không thể hiểu được

Đại An bỗng nhiên nhẹ lòng, cũng không biết vì sao nghe câu trả lời của Niên Niên làm nam tử rất vui

Đại An liền hỏi: "Từ khi trở về thì ngài ấy thay đổi đến đáng sợ. Niên Niên nói ta nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu lang đầu ngập ngừng gạt tay hắn ra, cố tình xoay đầu né tránh câu hỏi của nam tử. Bí mật của Thanh Chính Tường tuyệt nhiên không thể kể cho ai khác được. Thấy người không muốn nói, Đại An lạnh lùng nhìn hắn rồi cất giọng

"Nếu đã không muốn nói thì thôi! Ta trước giờ không ép ai cả... Ngươi cứ ở đây đi, ta có việc!"

Đại An xoay gót hướng về phía trước chuẩn bị đi thì Niên Niên bắt chộp lấy vạt áo của hắn níu giữ lại. Mặt Niên Niên hơi xụ xuống, môi run run không nỡ buông tay: "Huynh... Ta có thể cho huynh nghe nhưng tuyệt đối không được tiết lộ với đại nhân đó!"

"Được thôi!"

Niên Niên Niên ngập ngừng buông tay áo rồi nhìn quanh bốn phía xác định không có ai qua lại mới dám công bố ra ngoài

"Thật ra ngài ấy bị giáo chủ... cưỡng gian! Đại nhân đáng thương vô cùng, bị hành hạ đến mức muốn sống an ổn qua ngày cũng không thành. Nhưng thật ra giáo chủ có tâm ý với ngài ấy chẳng qua lại tổn thương đại nhân quá nhiều khiến người không thể cam phận chịu đựng nữa mà rời đi!"

Đại An kinh ngạc nắm chặt hai vai của Niên Niên lắc tới lắc lui, dường như chưa thể tin được chuyện chấn động này

"Ngươi nói sao?! Ngài, ngài ấy... Không thể nào! Đại nhân anh dũng hơn người không thể bị kẻ khác dễ dàng làm nhục như vậy. Còn nói... Ngài ấy chính là nam nhân..."

Tiểu lang dầu đau đến mức nhăn mặt trả lời: "Giáo chủ Huyền Kiêu giáo không phải dạng thường đâu, nếu huynh đối diện với ngài ấy thì có bằng mười Đại An cũng không thể bì được"

"Có chuyện thế sao? Chẳng trách thái độ của Thanh đại nhân lại cuồng nộ đến vậy! Nói tiếp đi Niên Niên"

"Niên Niên ở cạnh người cũng nhận ra rằng ít nhiều y cũng có chút tình cảm với giáo chủ, đáng nói rằng ngài ấy không dám thừa nhận mà thôi!"

"Hừm! Trước giờ tính tình ngài ấy là như vậy! Tâm sự đều khóa chặt không hề thổ lộ với ai một lời... Nhưng thật sự đại nhân chính là một người sống tình cảm! Đến cái mạng của ta cũng do ngài ấy cứu vớt được"

Niên Niên nhìn kỹ người kế bên, không ngờ hắn không cô độc! Đại An cũng giống như hắn, cũng là một kẻ vất vưởng bên đường được người khác bao lưu về. Hắn cười mỉm rồi nói

"Nhưng Đại An ca ca có điều kiện tốt hơn ta nhiều a... Huynh học rộng hiểu cao lại thông minh tuấn tú! Sau này sẽ trở thành người có tài đó!"

Đại An bất chợt đỏ mặt, trước giờ chưa có ai khen nam nhân như vậy lần nào. Tay xoa xoa đầu tiểu tử cảm nhận được tóc của tên nhóc này rất cứng lại còn xơ rối. Nhìn qua nhìn lại cũng thấy người ốm yếu hết đến xương gò má cũng hóp lại đến đáng thương, làn da nhợt nhạt bất giác trong lòng xuất hiện tia ấm muốn bao bọc con người này

"Nếu thích ta sẽ dạy Niên Niên học!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com