TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Trải qua một đêm kích tình kịch liệt, Thanh Chính Tường thẫn thờ nhớ lại những hồi ức đáng xấu hổ không bao giờ có thể quên được trong cuộc đời y, bất giác đôi mày liễu nhíu lại khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền, y hết sức rống to

"Ma đầu! Có bản lĩnh thì cứ trốn cho kĩ đi, bản quan dù có xới tung cả Tân Cường thì ta cũng nhất định phải bắt ngươi trả giá" Tiếng vang vọng khắp rừng, chim chóc bay tán loạn

Nhìn lại trên người mình, thân thể tàn tạ, hạ thân như muốn nứt đôi. Vai và eo đau nhứt không thể tả. Nhưng trên người vẫn mặc đầy đủ y phục gọn gàng. Chính Tường sờ lên vết thương sau vai đã được băng bó cẩn thận, phía dưới người thoáng đãng không chút ẩm ướt

Xem ra tên ma đầu kia vẫn còn tính người, ngoạm xong vẫn chu đáo chữa trị vết thương cho y

Thanh Chính Tường đại phúc đại lượng trải qua ải này mà không mất mạng cũng xem như có tên đó còn có lương tâm, nhưng chuyện hắn đem y đặt ở dưới thân thì không thể xem nhẹ. Còn Lý Dung Công, y phải đem gã băm thành trăm mảnh

Từng giọt hoa lộ đọng lại trên những thành lá, khí trời tươi mát sáng sủa mang theo làn sương sớm của buổi sáng tinh mơ khác xa hoàn toàn với đêm đông u ám tĩnh mịch ở Gia Cốc

Độc dược đã hoàn toàn biến mất, Chính Tường nặng nề đứng dậy ôm lấy bên hông, chậm chậm men theo đầm nước để ra khỏi rừng, sức lực tạm thời hồi phục được nữa phần nhưng cơ thể hao tổn quá độ nên hai chân cũng khập khiễng đi lại rất bất tiện

Nếu tính từ Nam Triều về kinh thành thì phải trải qua khoảng hơn ba trăm dặm đường đi, với thể lực hiện tại cũng phải mất ba ngày mới tới nơi, nhưng quân cơ gấp rút, ngựa của y đã bỏ lại doanh trại địch. Chính Tường phải nhanh chóng hồi phủ khởi binh dọn dẹp đóng tàn cuộc vừa rồi

Đi theo đầm nước ra ngoài bìa rừng, Thanh Chính Tường tìm được một thị trấn nhỏ giáp với biên giới Minh Quốc, ở đây tuy không sầm uất bằng kinh đô, nhưng lượng người buôn bán từ nơi bên kia vẫn đổ xô trao đổi hàng hóa, tàu thuyền cập bến khắp nơi. Dòng sông Thiên ngăn cách làm biên giới giữa hai quốc gia địa hình phẳng dốc, đất hẹp người đông rất thích hợp để tiến quân

Nam nhân quan sát đôi chút, mắt nhìn phía dưới rồi cảm thán: "Xem ra chỗ này không tệ!"

Tiếp theo, y mò xuống thị trấn tìm một khách điếm dừng chân tịnh dưỡng. Tâm trạng ổn định sau đó đi thẳng ra chợ, Chính Tường ngắm nghía chọn qua chọn lại thì cuối cùng cũng tìm được một con bạch mã bờm to, nam nhân không chần chừ phóng lên ngựa phi thẳng về kinh thành một mạch

***

Phơi nắng phơi sương ba ngày ròng rã thì cuối cùng cũng về Đại phủ. Chính Tường cất ngựa cho gia nhân sau đó bước về phòng, tiểu thư đồng thấy sắc mặt chủ công kém phần sức sống không khỏi hoang mang hỏi

"Đại nhân, người không sao chứ?"

Người vừa định thần được một lúc thì quay đầu về hướng tiểu đồng, y lười biếng nhếch một câu: "Chuẩn bị nước tắm, sẵn tiện ra ngoài gọi đại phu đến cho bản quan"

Tiểu đồng nhanh chóng chắp tay tuân lệnh, nội phòng chỉ còn một mình Thanh Chính Tường, y ngã người xuống giường, tay gác lên trán suy nghĩ vu vơ chẳng mấy chốc lại ngủ đi từ lúc nào

Trong mơ, y thấy hình bóng của hắn ta, tên ma đầu biến hóa thành đủ loại hình dạng. Chính Tường thấy hắn nở ra một cười gian ác giở trò dâm loạn trên thân thể của y, nhưng kì lạ rằng y lại không thể kháng cự, một thể biến thành thú vui cho hắn

"Không được! Hoàn toàn không được, ngươi tránh ra...." Nam nhân sắc mặt khó coi, tay quơ loạn xạ trong không trung

Tiểu thư đồng hốt hoảng chạy lại lay người: "Đại nhân, đại nhân...."

Chợt bật dậy, toàn thân Chính Tường ướt đẫm mồ hôi. Y thở hồng hộc quay sang thư đồng đang ngây ngốc nhìn kia. Thanh Chính Tường hoàn thần, tay nắm chặt phần thái dương xoa xoa hai bên

"Người có sao không? hạ nhân đã mời đến phu đến rồi"

"Truyền vào!"

Phủi tay áo phất nhẹ, cánh cửa gỗ từ từ xô ra. Một lão đại phu râu trắng tuổi tầm thất tuần đang cung nghênh quỳ xuống bên giường chờ trực lệnh

"Bái kiến Thanh Thượng Thư"

Tiểu thư đồng lui xuống, khép lại cửa phòng. Nhanh chóng bên trong chỉ còn hai người, y ra lệnh cho lão già đứng lên nhỏ giọng nói: "Trần đại phu, bản quan luôn luôn cảm thấy bất an, cơ thể suy nhược khó thể vận động..."

Lão đại phu bước đến bên giường lấy ra một chiếc gối bằng vải nhung khẽ kê tay trái của người lên trên, trầm ngâm bắt mạch sau đó lấy ra một mẩu giấy bút kê một đơn thuốc bổ rồi cất dụng cụ dược vào hòm, lão bẩm tấu

"Mạch tượng của đại nhân tương đối bình thường nhưng cơ thể lại lao lực suy nhược quá độ, thương tích trên người của đại nhân tạm thời không nghiêm trọng chỉ cần thay thuốc đầy đủ, tẩm bổ thì nội trong ba ngày sẽ hoàn toàn hồi phục"

Đại phu nói tiếp: "Mỗi ngày uống hai lần kim sang dược cùng với biến liên, hoài sơn sắt đầy một chén lớn, thương tích trên người sẽ mau khỏi"

"Được rồi... Để trên bàn sau đó lui ra! Bản quan muốn nghỉ ngơi"

Lão đại phu biên soạn đơn thuốc xong rồi đặt lên bàn, nhanh chóng đeo lại hòm dược cúi đầu lạy biệt rồi đẩy cửa đi ra

Chính Tường tiếp tục thở dài, hướng về phía cửa gọi to tiểu đồng đang canh chừng bên ngoài: "Đại An, nước tắm đã chuẩn bị xong chưa?"

"Tiểu nhân đã chuẩn bị xong, thỉnh đại nhân tắm rửa"

Thanh Chính Tường rời giường, đi ra phía sau. Phòng tắm rộng rãi ở dưới có sẵn một bồn tắm bốc hơi nóng nhẹ, phủ của y thuộc dạng sa hoa nhất kinh thành so với đại cung của Hoàng Thượng thì cũng không kém cạnh. Dưới sàn được lót gỗ hương đỏ chót, bồn nước được thả nhiều hương liệu đắt tiền, mùi thơm lan tỏa ra tận trước viện

Nam nhân thoát đi phần y phục dơ bẩn, tay nhẹ bỏ kim quan cố định tóc xõa dài phía sau lưng. Từ từ ngâm mình vào bồn. Bất đắc dĩ lại nhìn thấy thân ảnh đầy vết ám muội trong nước khiến Chính Tường ngập tràn nộ hỏa, y nghiến răng cầm lấy khăn thô kì cọ đến rát cả da thịt. Toàn bộ vết nhơ nhục nhã kia, y không muốn thấy nó thêm bất cứ lần nào nữa

Đứng dậy khỏi làn nước ấm, Thanh Chính Tường dùng khăn bông lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, mặc vội chiếc trường sam màu lam, vấn vội tóc dài rồi bước nhanh ra khỏi phòng tắm, miệng không quên gọi tiểu đồng

"Đại An, mau mời đệ đệ ta đến đây"

Người ở trong loay hoay dọn dẹp, chỉnh lại giường nệm nghe tiếng sai dặn của chủ nhân nhanh chóng bước ra khỏi cửa đi đến Tư Mã phủ

Khoảng nữa canh giờ chờ đợi ngoài hoa viên Đại phủ thì bóng người to lớn cũng đã đến. Thân ảnh cao ráo dung mạo ba phần giống với Thanh Chính Tường nhưng có phần mạnh mẽ mang hơi thở quân sự, khí thế bốc liệt so với y cũng không hề nhún nhường. Người kia chính là Thanh Đình Triết - đệ đệ ruột của Thanh Chính Tường mang chức danh Tư Mã tướng quân thống lĩnh sáu bộ quân Tân Cường

Người đi đến vội vàng hành lễ, Thanh Chính Tường đứng dậy kéo tay đi đến chiếc bàn ngọc ở cạnh gốc anh đào. khung cảnh trong Đại phủ là chốn thiên bồng hạ giới. Hoa sắc nở rộ dưới ánh mặt trời, chim chóc từ bốn phương tụ tập hót vang trên những cành liễu buông rũ dưới mặt hồ. Dưới tán anh đào, hai nam nhân đứng cạnh nhau một cao một thấp, không thể bàn cãi rằng Thanh Đình Triết vẫn cao hơn huynh trưởng một khoảng không nhỏ

Chính Tường hằn hằn giọng ngỏ ý kêu Đại An rót trà vào chén ngọc, Đình Triết cũng chịu ngồi xuống ghế ngọc

Nâng nhẹ chén trà thanh mát hưởng thức thụ vị nhìn người trước mặt, Thanh Chính Tường thâm trầm nói

"Lần này việc ở Nam Triều do sơ suất nên ta vẫn chưa tóm được tên Lý Dung Công, ta cần đệ dẫn quân bắt gọn hang ổ của chúng, hiện tại thân thể ta bị thương từ cuộc ẩu đả vừa rồi nên không thể trực tiếp dẫn quân được, nên mọi việc lần này ta đều giao cho đệ xử lý toàn bộ"

Thanh Đình Triết luyện binh pháp nhiều năm, thực lực dụng võ vào chiến trường cũng xem là không tệ. Hắn lại được đại ca hắn đề bạt nhiệt liệt trước mặt thánh thượng nên một chiêu liền bước lên mây, thiếu niên mười bảy đã lập nhiều công trạng hiển hách từ ngoại chiến Minh - Vọng. Vừa được hưởng quyền uy thiên hạ, nắm nhiều quân lực trong nước, lại được ban phát tước vị phiêu kỵ tướng quân chỉ cần nghe danh cũng đủ làm quân địch khiếp sợ

Nhắc đến việc vừa rồi không khỏi làm Đình Triết hớn hở ra mặt: "Ca yên tâm, nhất định đệ sẽ bắt sống hắn trả thù cho huynh"

Chính Tường cười thầm trong bụng, y nhìn chằm chằm vào người Thanh Đình Triết, biết rõ hắn là loại người hữu dũng nhưng mưu mô vẫn còn rất non nớt, nếu không cân nhắc cẩn thận thì đại sự cũng khó hoàn thành. Y vẫn cẩn thận là tốt nhất

"Ly Dung Công ranh ma quỷ quyệt tuyệt đối không dễ đối phó, hắn có loạn quân cùng với đám thổ phỉ vùng Gia Cốc hỗ trợ nên quân lực rất ngang tàng, đệ vẫn nên đề phòng, không nên được thế lấn tới cẩn thận lại bị rơi vào bẫy giống như ta"

"Nhưng mà bọn hắn khó đối phó như vậy sao? Đệ không tin"

Thanh Chính Tường nắm chặt chén trà, mi tâm gập lại vội vàng trả lời

"Lợi hại thì cũng lợi hại, nhưng một đám phản binh đối chọi với hàng chục vạn quân triều đình thì chỉ như lấy trứng chọi đá. Đệ phải cho quân canh chừng khu vực hạ lưu sông Thiên biên giới, phòng việc bọn hắn lui về Minh Quốc. Phải đảm bảo cái mạng cho Lý Dung Công còn sống sót về đây cho ta"

"Đệ phải chi bao nhiêu quân lực?"

"Không cần nhiều... Đợt trước ta đem theo năm mươi cẩm y vệ cũng có thể san bằng một phần quân thổ phỉ Gia Cốc. Phần của đệ đều là quân lính tinh nhuệ nên chỉ cầm vung ra tầm một ngàn quân lực. Ta đảm bảo, bọn chúng sẽ thất thủ"

Bàn việc xong xuôi, Thanh Đình Triết đứng dậy chắp hay tay lui tạ vi huynh, giọng nghiêm nghị: "Đệ nhất định không để ca thất vọng"

Chính Tường mỉm cười, mắt đăm chiêu nhìn bóng lưng rời đi. Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện nhiều chiêu trò tra tấn mới lạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com