TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Nam nhân nhịn nhục cắn chặt răng tìm điểm tựa rồi khó khăn đứng dậy, trọc dịch bên dưới ồ ạt chảy xuống dưới nền nhà từng giọt. Chính Tường kiên cường bước đến lấy y phục của mình che đi thân thể héo tàn sau đó từng bước, từng bước đi ra ngoài cửa chính

Dưới thân đau đến phát khóc, bị hắn chà xát kịch liệt đến mức dường như không còn một cảm giác nào chỉ thay vào đó là cơn tê buốt lạnh người khiến y như muốn chết đi sống lại

Cao Lục Ngạn đứng giữa nhà dõi theo từng bước chân trần của y, tâm như chết lặng một hồi khi thấy người chuẩn bị ra đến cửa. Mắt mở to lên, tay siết chặt thành quyền kéo cả người vào lòng. Hắn không thể nào dễ dàng buông tha cho kẻ tiểu nhân kia được

"Ngươi... Không giữ lời hứa! Tên chó chết" Đến cả sức để nói còn không có, y chỉ biết cúi người dựa vào thân thể cường tráng của hắn yếu ớt chống chọi.

Trải qua nhiều gian truân, y không hề sợ. Nhưng đối diện với kẻ này làm Thanh Chính Tường luôn có cảm giác bị áp bức đến không một chút tự tôn nào. Thanh Chính Tường ghét hắn thấu xương thấu tủy

Lại một lần nữa Cao Lục Ngạn đem y quăng lên giường trúc, thái độ vẫn như trước vô cảm đến đáng sợ. Lưng đập mạnh vào vật cứng truyền lên một trận đau âm ỉ, những giọt lệ long lanh lại túa ra ngoài

Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn ngấu nghiến người kia, mạnh bạo chà đạp đôi môi thanh đạm đến bật cả máu tươi ra ngoài, dùng sức tìm lấy chiếc lưỡi trốn tránh triền miên giao hợp

Giải khai y phục vừa khoác hờ trên người của y xuống, lần này không thô bạo đâm sâu nữa mà chính là dùng hai ngón tay cho vào hậu huyệt vờn nhẹ nơi ấm áp bên trong. Phía bên dưới Chính Tường được hắn nới giản hết mức, hậu huyệt mềm nhũn đến mê người

Thanh Chính Tường ngã đầu ra sau, y rên nhẹ: "Ư..."

Không thể nào chống lại cảm giác vừa đau đớn vừa hưng phấn này, y lại ngẩng đầu vùi mặt vào ngực hắn

Tay thay cho cự vật làm nhiệm vụ luân động, miệng rời khỏi môi mềm dời xuống nhũ hoa cắn nhẹ đầu ti đỏ hồng liếm mút. Cả người run rẫy ái muội uốn éo theo từng hành động kì lạ của hắn. Tim đập mạnh như muốn rớt ra bên ngoài

Hết hai ngón rồi đến ba ngón, hết thảy bên trong đều bị hắn càn phá

"Ngươi suốt đời chỉ có thể nằm ở dưới thân ta nhận ân sủng thôi..." động tác phía dưới càng nhanh hơn gấp bội, tiếng nhóp nhép vô cùng xấu hổ vang lên trong phòng

"Ah... Hư! Ta, ta, không xong rồi... "

Lục Ngạn tìm kiếm đôi chút thì bỗng nhiên cong hai mắt cười, hắn biết ý liền vờn nhẹ chỗ mẫn cảm, xoa qua xoa lại rồi nhấn mạnh. Chính Tường bỗng giật nãy một cái

"Ưm"

Kích thích đến rất nhanh làm chân của y bỗng nhiên co quắp, mặt đỏ hồng, vật nhỏ phía trước từ từ đứng dậy. Thanh Chính Tường không biết hắn đã làm gì với cơ thể của mình, chỉ biết y bây giờ cực kì khó chịu vào ngứa ngáy. Hậu huyệt cũng phập phồng, nhịp thở hỗn loạn

Mặt mày thẫm đậm sắc xuân, mắt lờ mờ hoàn toàn nhiễm phần dục vọng. Y không thể ngờ bản thân có thể phát ra được những thanh âm mà nữ nhân rên rỉ dâm đãng khi bị đàn ông vùi dập, miệng không ngậm lại được hở ra vương vãi nước bọt ra bên ngoài

"Thế nào? Có muốn bổn tọa vào hay không?" Cao Lục Ngạn nói nhỏ vào tai người đương mất trí như Thanh Chính Tường, giọng điệu quyến rũ thập phần khiến cả người y như muốn nổ tung không thể không chấp nhận

"Hưm.... khó chịu quá! Đây không phải ta nữa rồi! Ah... Bên dưới, bên dưới nóng quá, lại ngứa" y rối loạn tinh thần, bám chắc vào người hắn

Cao Lục Ngạn cười nhẹ tách hai bắp đùi ra sau đó tiếp tục trêu chọc nơi bí hiểm có ý không muốn làm theo lời thỉnh cầu của Thanh Chính Tường

Xúc cảm mạnh liệt không thể hình dung ra được, Thanh Chính Tường chạm đến cực hạn lại bắn ra thêm lần thứ ba, bắt chặt lấy bàn tay hư của hắn rút ra ánh mắt hiện lên vẻ cầu xin tột độ. Thanh Chính Tường bị bức đến sắp điên rồi

"Làm ơn... Ta, ta sắp không xong rồi!" âm thanh nấc nghẹn ngào trong cổ họng, không trì trệ thêm lần nào nữa y liền thiếu kiên nhẫn giơ tay vuốt ngọc hành của mình. Nhưng có vuốt đến trầy da cũng không thể bắn được

"Ta nói bản tính thật sự của ngươi chính là dâm đãng... Thiếu hơi của bổn tọa liền không chịu nổi!"

Cao Lục Ngạn hài lòng dáng vẻ đáng thương của người đối diện, tất nhiên không hối tiếc gì nữa liền đem cự vật đâm vào hậu huyệt đang hô hấp vẫy gọi. Lật cả người y ra sau đè chặt xuống giường đưa mông lên trời thuận thế để đâm chặt vào trong hơn

"Ưm A... Hức hức...."

"Thả lỏng, đừng siết chặt! Ngươi cứ siết như vậy thì ta sẽ không thể vào được..."

Thanh Chính Tường hạ nhịp thở xuống mức tối đa, y thả lỏng cả người, hậu huyệt cũng chịu nhũn ra

Đánh mạnh vào mông tròn một cái, Cao Lục Ngạn hiếp mắt giơ tay xoa nắn bầu ngực mỏng phía trước rồi cất giọng

"Bổn tọa ở bên ngoài nhìn ngươi đâm nữ nhân kia đến chút sức lực của nam nhân còn không có thì ngươi biết ta có cảm giác như thế nào không?"

"Ngươi đừng.... Ha...ah nói"

"Nếu ta mà là ngươi, không sớm thì muộn cũng đào một cái lỗ rồi chui xuống không dám nhìn mặt đám nữ tử nữa. Ngươi thực sự làm mất mặt của bổn tọa rồi" Hắn rên nhẹ luyên thuyên, thân vẫn mạnh mẽ vùi dập

"Ư... Câm mồm!"

Mỗi lần hắn đỉnh một phát làm da gà da vịt của Thanh Chính Tường nổi lên cuồn cuộn, phía dưới chảy mạnh như thủy triều sông Hàn không thể nào kiềm hãm

Miệng cắn mạnh vào tai mềm, xoay mặt của y đối diện với chính mình nhìn sâu tận đôi mắt ướt át thấm đẫm một tầng sương phủ dày sâu tận tâm hồn thiếu nam. Thật sự Thanh Chính Tường rất khả ái rúng động lòng người... Vẻ đẹp của y không thể nào miêu tả bằng lời cho được.

Nhưng càng đẹp thì hắn càng muốn nhấn sâu y vào thế giới tối đen của hắn, vĩnh viễn đem người thuộc về riêng mình

Hắn bây giờ đang rất điên cuồng khó thể kiểm soát được bản thân của mình

Cao Lục Ngạn gầm nhẹ, tinh hoa trong người hết thảy bắn sâu vào tận nơi sâu thẳm của y. Khí lực có chút mệt mỏi nằm gật đè lên cơ thể bẻ bỏng đang chết dần chết mòn vì bị lạm dụng tàn nhẫn đến không còn sức người

Tất cả chỉ là mới bắt đầu

Thanh Chính Tường mơ mơ hồ hồ định thiếp đi vì mệt bỗng bị lôi ngồi dậy lần nữa. Đang bâng khuân chưa biết được hắn định làm gì thì cơ hàm bị bóp chặt mở to ra nhét cả đại ngọc bổng vào bên trong

Hô hấp bị ngăn chặn lại khó chịu vô cùng. Cự vật xâm nhập sâu đến cổ họng không chừa một nơi thoát khí, Chính Tường khó khăn nuốt nước bọt rồi ngẩng mặt liếc nhìn hắn, cái nhìn của y đáng sợ không kém cạnh Cao Lục Ngạn một chút nào

"Khôn hồn thì làm tốt nhiệm vụ của mình! Nếu ngươi dám cắn như lúc trước thì đừng trách tại sao ta lại ác độc!" Cao Lục Ngạn không hề sợ cái nhìn ánh lên niềm căm hận sâu sắc của y, hai mắt nhắm lại hưởng thụ. Tay đẩy đầu của y đập vào thân

"Hừ...."

Miệng nhỏ ra sức liếm mút gậy lớn của hắn, kích cỡ to đến nổi y cũng không hiểu được đây có phải là của con người hay không? Dìm sâu uất ức vào trong lòng thực hiện quy trình giống như Thanh Thư đã làm

Nhấn nhẹ đầu của Thanh Chính Tường, hắn rên nhẹ biểu tình rất thư thái. Không ngờ vật nhỏ trải qua khoảng thời gian ngắn đào tạo liền thông minh như vậy, biết chỗ nào là điểm mẫn cảm nhất của đàn ông. Giữ lại người này cực kì hữu dụng

Bên ngoài mây đen kéo đến ùn ùn, từng giọt mưa dần rơi xuống tầm tả nơi thôn quê nghèo nàn giống như tiếng lòng của kẻ hạ tiện như y thấu tận thiên đình

Khoái cảm ập đến, càng đẩy mạnh đầu Thanh Chính Tường ác liệt hơn khiến y không cầm nổi nữa muốn rời ra nữa bị hắn kèm chặt. Mặt mày trắng bệch đến không còn một giọt máu nhận lấy dòng tinh ấm nóng chui vào trong miệng đi thẳng xuống dạ dày

Đã xong nhiệm vụ, y mệt mỏi ngã người nằm dài xuống sàn nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Ghìm chặt nỗi tức giận vào sâu trong đầu, mắt ánh lên vẻ căm hận cực độ về hắn. Tiếng mưa ầm ì như gột rửa vết dơ in sâu trên người Thanh Chính Tường, mắt vô cảm không còn linh động như thuở trước

Quay sang nhìn cái xác khô lạnh của Thanh Thư, nuốt một ngụm nước bọt tràn đầy mùi vị nam tính của Lục Ngạn, trong lòng gào thét tự trách chính mình, Chính Tường là một tên nam nhân vô dụng

Tất cả đều tại y, nếu không vì y thì nàng sẽ không chết. Mọi chuyện hết thảy là vì y, Thanh Chính Tường là một kẻ xấu xa

Cao Lục Ngạn ngồi trên giường mặc lại y phục gọn gàng nhìn thân thể nhuốm đầy tinh dịch của Thanh Chính Tường, nét mặt thỏa mãn, gom đống y phục quăng vào người nằm một đống ở kia lên giọng: "Sau này ngươi đừng hòng có thể tìm nữ nhân mà chơi đùa nữa!" Hắn cười khinh bỉ

Rút ra trong y phục một ống điếu châm thuốc nhỏ tầm hơn một gang tay được chế tạo tinh xảo bằng ngọc hòa điền, ỏ vào một ít lá thuốc vào đĩnh châm bằng lửa ngọn đèn dầu thắp sáng ở trên bàn. Hít từng hơi vào người sau đó thở ra một vòng khói ngào ngạt

"Khụ khụ khụ!"

Thanh Chính Tường ngửi thấy mùi lạ liền ho khan, bây giờ đến sức lực để nhấc ngón tay lên còn không có nói đến chi việc mặc lại y phục. Nên chỉ còn cách nằm một chỗ chịu trận

Thấy người cứ im lặng, hắn không khỏi lo lắng đi đến bên cạnh dùng chân đá nhẹ vào lưng kiểm tra tình hình

"Ngươi định nằm vạ ở đây?"

"Đừng đụng đến ta! Để ta tự sinh tự diệt đi!!" Thanh Chính Tường siết chặt tay, y úp mặt xuống nền nhà, thanh âm khàn đặc khó nghe

Lục Ngạn có chút bất ngờ trước thái độ kia, nhưng mặc kệ người nằm ở đó. Hắn quay lại bàn thong thả ngậm thuốc rồi tự mình tiêu diêu, vừa nhìn cảnh vật vừa nhìn thân thể ngàn vàng của Chính Tường

Y đang cực kì phẫn nộ trước thái độ đáng khinh thường của mình, rõ ràng ở cùng với hắn thì y không còn là nam nhân chân chính nữa. Nói rõ ra thì Chính Tường so với nữ nhân, không thua không kém, thậm chí còn nhục nhã hơn gấp trăm lần

Muốn động lúc nào thì động, hắn xem y chẳng khác gì tiểu quan bên đường

Nằm được chút thì mệt mỏi ngất đi, mặc kệ bản thân có như thế nào. Y không cần gì nữa, chỉ cần ngủ thôi đã là điều may mắn

Hơi thở dần dần ôn hòa lại, hai mắt nhắm nghiền chìm sâu vào giấc mộng. Chính Tường cứ như vậy mà im lặng thiếp đi

Cao Lục Ngạn nhìn không rời vào tấm lưng nõn nà của y, trong lòng dâng lên cỗ cảm xúc quái lại đến hắn còn không hiểu nổi. Tại sao chính bản thân hắn lại vô cùng bực bội kèm theo ganh ghét cực kì khi tên ngốc kia ở chung với người khác? Chẳng qua y vốn chỉ là một đồ chơi trong lòng bàn tay được hắn lưu lại để đùa giỡn cỡn bợt thường ngày lại đem cho Lục Ngạn một cảm giác khó tả đến vậy?

Tên này là khắc tinh của hắn ư?

Cao Lục Ngạn thở dài, đặt điếu thuốc xuống bàn tiến lại bế người lên trên giường. Dùng khăn thô ráp lau đi chỗ dơ bẩn trên cơ thể bị hành hạ đến sắp tàn tạ

Lục Ngạn từ tốn mở rộng hai đùi của Chính Tường ra, hắn nhìn chăm chú vào hậu huyệt nằm khuất bên trong. Hậu huyệt của y hồng hào lại mềm mại, từng nếp khúc hiện lên rõ ràng. Nhưng bây giờ lại bị hắn tra tấn tới nỗi rách ra, xung quanh sưng phồng đến chảy máu. Cao Lục Ngạn biết bản thân đã hành hạ y quá mức, bất quá ở đây không có thuốc mỡ để bôi nên hắn chỉ có thể dùng tay rửa sạch tinh dịch đọng ở bên trong, ái tình mãnh liệt nên khi chạm vào xúc giác rất mềm, hắn ngây người đôi chút rồi lau lại một lần ở bên ngoài

Vốn dĩ y cũng không phải loại người yếu ớt gì nhưng da thịt trên người càng ngày càng ít đến nỗi chỉ còn xương. Gương mặt cũng dần thiếu sắc hơn lần gặp trên khán đài, đến cả bụng cũng hóp lại nhiều phần

Mặc y phục đàng hoàng, chỉnh lại làn tóc rối bời đính trên mặt lấm lem mồ hôi kèm nước mắt, nhân lúc người ngủ say liền hôn nhẹ lên trán rồi ôm chặt vào lòng, không để vụt mất

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com