TruyenHHH.com

Dam My H Giao Chu Gia Lam

Nam nhân xốc cả người lên quăng vào xe ngựa, Chính Tường có men vào liền như một con người khác vậy. Nói nhiều luyên thuyên không ngừng nghỉ

"Ta nói ngươi nghe...bản quan đây từng...ực...cầm kiếm chỉ huy mấy vạn binh mã tung hoành xa trường. Trước giờ...chưa có ai...dám đắc tội...với bản quan hết! Trên trời dưới đất ta đây không sợ bất kì kẻ nào, nếu ngươi dám động chạm đến ta...thì ta tru vi cả họ nhà ngươi...đó"

Nấc cụt rõ ra từng tiếng, y vừa nói vừa múa tay lung tung chỉ thẳng vào mặt Cao Lục Ngạn. Thời tiết khô hanh kèm theo nóng bừng do rượu mạnh tung hoành trong người khiến Thanh Chính Tường rất khó chịu, thiếu niên cào loạn khắp nơi cởi hết y phục ra ngoài

Đồ đạc đều vương vãi trên sàn, thân trên trần trụi chỉ vận vỏn vẹn quần trắng dài. Ở trong xe ngựa, Chính Tường liên tục ngâm nga rên rĩ. Lồng ngực của y hô hấp kịch kiệt, hơi nóng bao trùm từ trên gương mặt đến phía dưới bụng phẳng lì. Hai nốt chu sa đỏ cứ nhấp nháy không ngừng, yết hầu của Cao Lục Ngạn cũng vì thế mà liên tục di chuyển không cố định

Cám dỗ rõ ràng ở trước mặt mà khó thể nào chạm đến, Lục Ngạn không thể chịu nổi nữa, hắn trừng mắt quát to vào mặt người kia rồi nhặt từng mảnh y phục nhét vào tay Chính Tường

"Ngươi còn lộn xộn ta quăng ngươi xuống xe"

Thanh Chính Tường ngơ ngác như nai tơ lạc đàn nhìn người đang mắng chửi mình, liền không nói gì hết loạng choạng đứng dậy bước ra khỏi xe. Ngay lập tức Cao Lục Ngạn tức đến sắp phun ra lửa nắm chặt lấy tay

"Đi đâu?"

"Ngươi kêu ta đi mà! Thì ta đang cút đây" y mở hai to hai mắt đang sắp nhắm lại của mình ra, than thở trả lời

"..."

Vượt qua giới hạn chịu đựng của bản thân, Cao Lục Ngạn áp đảo người kia xuống nền xe ngựa sau đó nhét một mảnh vải vào miệng của y. Tay ghì xuống phía sau lưng dùng thắt lưng vải buộc chặt lại, sức lực Chính Tường yếu ớt đến vùng vẫy cũng không nổi nữa liền mặc kệ tất cả, y như cọng bông mềm tùy người định đoạt

Lục Ngạn hung hăng xoay người ra phía sau, để y nằm ngay ngắn trên đùi, sau đó hắn ta nhích chân đẩy cao mông của y lên trời, thuận tay kéo quần xuống đến đầu gối rồi đánh mạnh vào cặp mông bóng loáng

Cao Lục Ngạn tự căm hận bản thân, căm hận vì hắn chỉ có thể đánh y mà chẳng thể làm gì. Bởi vì Lục Ngạn tuy là giáo chủ ma giáo, nhưng chữ tín của hắn đặt ở tận trên cao đỉnh đầu, một lời đã nói ra thì bốn người ngựa giỏi đuổi cũng không kịp. Chí ít hắn còn có thể gọi là chính nhân quân tử hơn là tên quốc sư Thanh Chính Tường

Từng tiếng động da thịt vang lên, tay đều đặn vỗ vào mông nhỏ sưng đỏ. Mỗi lần tay chạm vào mông thì Lục Ngạn lại cảm thấy cả thân thể người ở dưới như đang run bần bật

"Còn dám làm loạn không?"

Miệng thiếu niên ú ớ không ngừng, đầu liên tục xoay hai bên. Hơi men nồng khiến mặt của Chính Tường nóng như bốc cả khói, khóe mắt cay cay chảy lệ. Bên ngoài nghe thấy tiếng động lạ liền vọng vào

"Giáo chủ! Ngài ổn không?"

"Cứ lo chuyện của ngươi"

Thả lỏng người ra, đem tên kia đặt xuống dưới sàn gỗ. Cả người run lên mếu máo khóc, sau đó rút lại như là một con tằm nhỏ. Cao Lục Ngạn khoanh tay lại không để ý tên kia nữa, mặc kệ dáng vẻ luộm thuộm của Chính Tường mà xoay mặt ra nhìn chỗ khác. Được một lúc thì mất kiên nhẫn phải quay xuống liếc Thanh Chính Tường một cái, đánh giá từ trên xuống dưới.

Đúng thật là thân thể Chính Tường thực sự rất đẹp, tuy y chính là người có luyện võ công ngoài ra nội lực so với những người trong giang hồ không thua kém một chút nào cũng xem như nhân vật không tầm thường. Lại sở hữu một cơ thể mảnh mai đến khó tin, từng đường cong điêu luyện săn chắc không kém phần mềm mại hiện rõ trên bụng. Cảm giác rất không tồi

Bên dưới nằm im đến bất động, hắn tò mò cúi xuống lật người lại gỡ khăn mềm chắn ngay miệng ra. Cơ miệng hơi co lại nhìn tên đã bất tỉnh nhân sự kia thì thở dài một cái. Lục Ngạn giang tay bế cả thân lên chỉnh lại xiêm y rồi đặt người nằm ngay ngắn trên băng ghế gỗ đối diện tránh bị rớt xuống nền

Hắn nhỏ giọng như đang trách móc: "Ngươi chẳng làm được tích sự gì ngoài ăn và ngủ!"

***

Oáp...

Chính Tường vươn vai ngồi dậy mệt mỏi sau một giấc ngủ dài, y gãi gãi phía sau cổ sau đó nhìn xung quanh

Trong xe ngựa hoàn toàn vắng vẻ không bóng người, Chính Tường chống tay đứng dậy đỡ lấy thái dương xoa xoa. Chẳng qua là uống hơi nhiều rượu nên đầu có chút nhức nhói. Miệng đắng buốt mở rèm bước ra bên ngoài. Không hiểu vì lý do nào mà mông đau nhức sưng tấy cả lên khiến di chuyển có chút bất tiện a...

Chắc chắn tên đó thừa nước đục thả câu lại làm chuyện bậy bạ rồi chứ gì

"Người đâu hết rồi?" thiếu niên đảo mắt tìm kiếm khắp nơi, đến bóng ma cũng không thấy, chung quanh yên tĩnh không có tiếng động

Trí nhớ sót lại đều mơ hồ, y chỉ biết được lúc trước vừa uống được một tràn rượu thì cảm thấy cả thân nặng trịch rồi bất tỉnh, đến khi tỉnh dậy thì bản thân nằm ngay ngắn trên xe ngựa

Có khi nào bọn người của Cao Lục Ngạn cảm thấy y phiền phức rồi trực tiếp quăng y ở đây luôn hay không?

Trong lòng như mở được nước cờ, nét mặt vui sướng hiện rõ, Chính Tường vén màn mon men rời ngựa đi đến một con suối nho nhỏ dùng tay hứng từng ngụm nước mát lành rửa đi bụi trần còn bám bẩn trên dung nhan

Thần sắc tươi tắn tràn đầy năng lượng ngước lên nhìn ánh mặt trời buổi sớm mai dịu nhẹ lan tỏa từng tí nắng ấm áp lan rộng khắp mặt. Xem ra chỗ này cũng khá gần thị trấn, tiếng nô nức vang lên cách nơi y đang đứng không xa lắm

Định rời đi thì một cánh tay quen thuộc từ phía sau lưng nắm chặt vai cố định một chỗ. Dù có nghĩ bằng mông cũng biết tên đó là kẻ nào

"Lục Ngạn?"

Nét mặt nam nhân giấu sâu dưới rèm nón trúc thoáng lộ ra do có gió thổi ngang, trên tay cầm một con thỏ nhỏ còn dính máu tươi

"Ngươi định trốn" Lục Ngạn nhe ranh khủng bố

Chính Tường gãi gãi đầu giải thích, mắt không yên phận mà cứ chớp lia: "Ta chỉ muốn rửa mặt thôi!"

Thật ra trong lúc y đang say mê đánh giấc thì đoàn cả ba người đã dừng xe vào bờ đi săn một vài con thú hoang trong bìa rừng. Cao Lục Ngạn không nói nhiều, chủ động cầm lấy tay y lôi về xe sau đó đẩy người ngồi xuống một tảng đá to ven đường, mạnh mẽ quăng con thỏ xuống đất

"Ta mà biết ngươi trốn thì số phận cũng giống như con vật vô tri này! Rõ chưa?"

Con thỏ bị một nhát kiếm chém ngang, máu vây ra thấm đẫm cả bộ lông trắng toát. Chính Tường cười hề hề như thể đang lấy lòng Lục Ngạn, y trả lời rành mạch: "Biết mà, biết mà... Ta làm sao có cái gan lớn đến vậy!"

Dung Liên đi lại, bên hông vắt theo một thanh trường kiếm tay cầm theo một bao khoai lang nướng nghi ngút mùi thơm từ chỗ bên sầm uất bên kia. Còn Cổ Trạch loay hoay nhóm lửa từ hai thanh gỗ kèm theo một nhúm bùi nhùi khô đặt trên ba chân đá cứng tạo thành một bếp lửa thô sơ. Dung Cổ Trạch trực tiếp cầm lấy tai dài của con thú kia, quăng lên ánh lửa đang cháy hừng hực

Hì hục một lúc thì thịt đã chín vàng phát lên một mùi thơm lừng kêu gọi cái bụng không đáy của Chính Tường, Cổ Trạch xé một phần đùi dâng trước mặt Cao Lục Ngạn, dùng chủy thủ rạch ra một chỗ thịt nạc béo ngậy dành phần cho muội muội của gã, bẻ phần chân khô cằn quăng trước mặt của y. Còn bao nhiêu còn lại đều nhiễm nhiên thuộc về gã

Nhìn cái chân dơ bẩn cháy đen đến không còn hình dạng gì nữa, mặt Chính Tường không cảm xúc liền ném nó vào một một xó nào đó trong rừng kia, tay lần mò đến chỗ khoai loang nướng định lấy một củ liền bị Dung Liên đánh mạnh vào sau đó đem hết đống thức ăn cất vào người

"Đây đủ phần cho giáo chủ và huynh muội bọn ta thôi! Ngươi không có phần"

Thanh Chính Tường tức đến muốn văng tục nhưng lại ngại thanh danh thể diện, y hất hàm đứng thẳng người dậy chỉ vào mặt lần lượt từng kẻ đang nhâm nhi của ngon vật lạ kia

"Được, giỏi lắm! Bản quan không thèm, ta tự hái trái dại ăn. Các ngươi ỷ lại người đông sức mạnh thì ăn hiếp ta, bản quan trù các ngươi ăn đến khi bị tào tháo rượt không có chỗ để xả. Nhất là ngươi đó, tên khổng tước đực"

"Ta chia phần cho ngươi rồi! Tại ngươi sỉ diện không muốn ăn thì thôi" Cổ Trạch vừa nói vừa nhai nhòm nhàm con thỏ thơm ngon óng ánh ý muốn chọc tức người kia

Chính Tường nhăn mặt gào lớn: "Ăn cái mông. Không cần!"

Rõ ràng gã đưa cho y cái chân đen khét lẹt, kêu Chính Tường ăn, y ăn kiểu nào? Nếu miễn cưỡng gặm đỡ thì cũng chỉ gặm được lớp than bụi dơ bẩn ở phía bên ngoài

"Được! Ta cho ngươi cái mông. Nếu không chê thì đại nhân có thể ăn chung với thảo dân đây. Ta vừa mới cắn sơ qua chưa bẩn lắm... Mời!" Dung Cổ Trạch cười khả ố đem cả phần thịt nhuốm đậm nước bọt kia giao cho Chính Tường

Thiếu niên hất vạt áo bay vào mặt ba tên khốn kia, nhanh chân nhanh tay chạy lại phía sau xe ngựa lấy ra một vò rượu chuẩn bị uống cầm hơi liền bị ánh mắt sắc lạnh của Cao Lục Ngạn tia tới: "Ngươi còn uống nữa ta nhất định đem đống đó đổ hết!"

Chính Tường rưng rưng hai má, y bị ép đến đường cùng rồi

"Không cho ta ăn! Không cho ta uống! Ta nguyên rủa ba đời tổ tông của nhà ngươi! Nguyền đến khi nào tổ tiên suốt kiếp không được siêu sinh làm cô hồn vất vưởng ngoài trời hay là thành ngạ quỷ đói khát vạn năm bị phàm nhân khinh bạc" thiếu niên nắm lấy mấy cọng cỏ ven đường mặc sức cào cấu trút giận

Phía xa xa nông phu tay dẫn theo một nữ hài nhỏ xách cuốc đi từ phía cửa làng đi vào thị trấn trên con đường đất đá nhỏ, không biết người kia lẩm bẩm chuyện gì mà nhìn dáng vẻ ủ rũ không khỏi khiến kẻ khác rùng mình

Nông phu đi gần đến chỗ Thanh Chính Tường, tay đặt cuốc xuống đất chuẩn bị nghỉ chân ở bên vệ đường, nông phu quay qua nhìn y đang hậm hực thì bỗng nhiên đứng hình một chút, chẳng mấy chốc thì miệng á khẩu,, thân thể bắt đầu run run ôm lấy tiểu oa nhi gấp rút chạy vào sâu trong làng nhỏ

Liền nhận ra tên kia khi thấy mình thì như gặp ma quỷ tán loạn cắm đầu chạy không khỏi cơn tức trong người Chính Tường dâng lên gấp bội, y vội vàng lượm lấy cục đá rồi ném thẳng vào lưng kẻ kia, miệng lớn tiếng

"Chạy cái khỉ gì? Chưa gặp ai phong tình tuấn mỹ như bổn đại nhân à?"

Chẳng hiểu nổi người ở vùng này như thế nào, bọn người họ Dung ngồi đằng kia chứng kiến chuyện tốt liền cười ầm cả lên: "Liên muội muội! Ngươi xem, cười chết lão tử rồi! Hắc hắc hắc"

Dung Liên cũng ngừng ăn đưa tay lên miệng cười nhẹ. Còn tên ma đầu kia vẫn cứ giữ nguyên hiện trạng gặm củ khoai còn dở, mắt không nhìn lấy y một cái

Vừa bị đói, vừa bị chê cười, y thẹn quá hóa giận, tay nắm chặt thành quyền đường đường chính chính đi lại chỗ của tên mồm mép khua môi kia, Chính Tường xốc cổ áo gã tung ngay một quả đấm vào mặt

"Ngươi, ngươi dám đánh lão tử?!"

"Không chỉ đánh ngươi, mà ta còn có thể giết ngươi ngay lập tức"

Dung Cổ Trạch không tin được nhìn dáng vẻ y ốm yếu như này nhưng ra tay đủ tàn độc, trên khuôn mặt tạm xem là bình phàm xuất hiện một dấu bầm lớn xung quanh phần mắt. Cổ Trạch liền xoay người ôm chặt người đè Thanh Chính Tường xuống nền đất cát dơ bẩn dọa đánh. Hai nam tử lăn lộn giơ quyền đánh nhau, không kẻ nào nhường kẻ nào

Lúc này, Cao Lục Ngạn mới bắt đầu có thái độ khó chịu, một chiêu tách hai người ra, hắn kéo người tên kia tát thẳng một cú vang trời vào gương mặt, đôi mắt bắt đầu hiện lên tia máu ôm chặt Thanh Chính Tường vào lòng

"Giáo chủ! Rõ ràng hắn tấn công thuộc hạ trước..."

"Tên này có thể để ngươi tự tiện động vào sao? Hay là không muốn sống nữa?" Nam nhân tuy ngữ khí bình thản, nhưng nét mặt lại vô cùng dị thường

Cổ Trạch nhận ra tình hình không ổn thì cúi người chắp tay nhận lỗi: "Thuộc hạ..."

Chưa để người nói hết câu, Lục Ngạn đã nhanh chóng chen vào: "Quay về xe ngựa tự kiểm điểm bản thân"

Trong lòng ấm ức, liền liếc nhìn Dung muội bất động nãy giờ. Dung Cổ Trạch đi về cỗ xe dùng một ít cỏ khô cho chiến mã ăn

Vẫn chưa nguôi giận y đoái theo bóng dáng của gã rồi kéo mắt lè lưỡi ra châm chọc, bất giác lại xoa lên chỗ bầm nhẹ nơi dưới mắt, Chính Tường cong môi than thở

"Thuộc hạ ngươi đánh cũng đau đó!"

Nam nhân không nói gì trực tiếp dùng tay xoa xoa phần bị thương rồi quay ra sau trừng tên khốn kia. Lục lọi một lúc lấy ra vài củ khoai lang nhét vào tay y có ý biểu tình: "Ăn"

"Ta không ăn! Bản quan đây sức lực cường tráng nhịn đói đủ ba ngày"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com