Dam My H Giao Chu Gia Lam
Cuối cùng đại quân cũng đã đến điểm tập kết tại lưu vực sông Hàn. Đoàn quân người ngựa hơn tám nghìn binh mã đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, Thanh Chính Tường cưỡi bạch mã đi đầu dàn binh lính, phía sau quân sĩ giương cờ triều đình thêu rồng họa phượng giương bay giữa nền trời xanh đậmDòng sông Hàn nước chảy rất siết, từng đợt sóng cuồn cuộn đập vào bờ, chiều rộng của sông hơn một dặm, độ sâu không đáy khó thể lường được. Đây là vị trí yếu thế nhất của quân Thanh Chính Tường, nếu không có thuyền chiến hộ tống qua thì thật sự không thể còn con đường nào khác. Phía bờ xa xăm bên kia cách một ngọn núi đá chính là hang ổ của ma giáoMắt nam nhân nhìn về đường chân trời ở trước mắt, tay cầm chặt ngân thương chỉa mũi xuống dưới đất. Chính Tường đang đợi thời cơ để xuất trận, chiến thuyền tiếp ứng của quân triều đình đến giờ vẫn chưa thấy dạngThanh Chính Tường thực chất là một quan văn nhưng võ công không gọi là tệ cho lắm. Y tung hoành giang sơn đại ngàn, trước giờ chưa dám cúi đầu nhận thua trước bất cứ kẻ nào, tất nhiên cũng chưa có trận đánh nào làm Chính Tường chùn bước hay bại trận thê thảm. Lần này vẫn vậy, y không tin không thể thu phục được đám ô binh ma giáo.Hơn một canh giờ chờ đợi thì hai chiến thuyền lớn đã cập bến. Thuyền dùng cánh buồm lớn để hứng sức gió cùng với bánh lái lớn để điều khiển, thân bằng gỗ tổng chiều dài gần sáu trăm thước bên ngoài chạm nổi một con rồng lớn bọc thép phía đầu. Bên trong trang bị hai mươi tư máy chèo được lắp hai bên mạn cùng với sáu cỗ phách can.Chiến thuyền tổng có năm lầu lớn xếp tầng lên nhau, mỗi lầu chở được hơn hai ngàn quân lính cùng ngựa chiến và lương thực. Thuyền có tất cả sáu cỗ súng thần công đầy đủ thuốc súng và hỏa dược chất đầy trên mạn. Phía trước đầu cắm một quân kỳ lớn họa bằng chỉ bạc, chính giữa điểm một chữ Đại Chính Tường gấp rút cho từng đợt quân lên di tản nhanh chóng lên thuyền, nam nhân vươn tay sửa giáp bạc chỉnh tề, gió đông thổi xà lên từng đợt . Dưới buồng chứa dược đã sẵn sàng lên ngòi nổ khi gần tiếp đất liền sẽ khai nổ lập tức.Nam nhân cầm một chiếc ống nhòm bằng gỗ quan sát khung cảnh phía xa, làn gió lướt qua làm bạch y bay phất phới, thân ảnh không lớn nhưng khí chất khó thể so bì đứng trước đầu thuyền dõi mắt không rời phía xa xa. Cuối cùng bờ đất liền bên kia đã hiện ra, nhưng có gì đó rất không đúng. Thanh Chính Tường buông ống nhòm ra đưa cho tên lính thủy bên cạnh xem lại lần nữa, y mới tá hỏa mới nhận ra hàng ngàn người vận trang phục tím đích thực của ma giáo đã chực sẵn ở bờ bên kia. Chính Tường hoảng loạn đi ra phía sau mạn thuyền hét to"Có phục kích! Mau thu buồm, thu buồm xuống..."Hàng ngàn quân sĩ nắm chặt dây buồm cố gắng kéo xuống nhưng tác động của gió quá lớn rất khó khăn để giảm tốc độ. Nhanh chóng đã gần tiếp đến bờ khoảng chừng hơn ba trăm thước, y lui khỏi buồng lái ra lệnh cho đoàn quân phía dưới buồng vũ khí nhanh chóng kích ngòi nổ hướng đến đội quân trên cạn"Khai hỏa!"Binh sĩ tất bật nhét đạn vào nòng súng, bắt đầu dùng đuốc châm lửa. Hai chiến thuyền tổng cộng mười hai khẩu pháo bắn ra từng đợt đạn về phía đất liền nhưng bờ bên kia đã chuẩn bị thế phòng thủ, đứng lui thành từng đoàn trang bị khiên sắt bao quanh liên kết với nhau thành một khối cứng chắc, hỏa lực hoàn toàn vô dụng. Thanh Chính Tường sốt ruột cho hạ mũi neo thuyền chiến mình đang ở, thuyền còn lại đi trước làm lá chắn mở đường cho đội quân tinh nhuệ nhất vào bờVừa chuẩn bị hạ bờ thì bên ma giáo đã phóng hàng ngàn mũi lao bằng trúc to tầm cánh tay, ở trước vót nhọn phần đầu, phía đuôi treo thêm một mảnh vải đỏ dài lao nhanh về phía chiến thuyền. Dưới cơn mưa trúc lao đến, quân sĩ khó thể nào chống đỡ được nên một số phần nhảy liều xuống sông ẩn náo, một số bị cây xuyên thẳng người chết ngay tại chỗ. Bên kia ra đòn không ngừng nghĩ, chẳng mấy chốc chiến thuyền đã bị ghăm đầy ám khí thô sơTrải qua hàng chục cơn mưa trúc như vậy thuyền chiến bị hư hỏng nặng. Vải đỏ nối đuôi giăng khắp mạn thuyền, đúng lúc này phía bờ bên kia dùng sức rút cây, từng thanh trúc rơi xuống làm thuyền bị thủng hàng nghìn lỗ lớn đến nhỏ. Chẳng mấy chóc nước sông ồ ạt tràn vào, thuyền chiến chính thức thất thủThanh Chính Tường nhìn thấy cảnh tượng đại quân đều bị diệt sạch thì lập tức chân không đứng vững, tay nắm chặt thái dương ngã khuỵu xuống, nhưng kịp thời có Thanh Đình Triết chống đỡ, hắn lo lắng lay lay bờ vai gầy của kẻ kia"Đại ca, huynh không sao chứ? Đại ca"Nữ nhân ở trại mấy đêm trước đã nói cửa Tây ma giáo canh giữ cẩn mật, cửa Đông lỏng lẻo nên y mới cho quân sang đột kích. Ai ngờ, Thanh Chính Tường như vậy mà bị nữ nhân lừa một vố thê thảm. Đoàn quân bốn nghìn người đều bị sóng nước nhấn chìm, chí khí binh sĩ cũng theo mây khói mà tan tành. Thanh Chính Tường đỏ au hai mắt cố gắng tựa lưng vào cột, tay quơ loạng choạng bắt lấy cây thương, y gào lớn: "Dẫn ả đến cho ta!"Quân sĩ lập tức lục soát khắp thuyền nhưng hoàn toàn không thấy người đâu, Dung Liên đã thành công trốn thoát từ lúc tiến quân trong khi Thanh Chính Tường hoàn toàn không để ý. Tên lính ngập ngừng quỳ xuống về phía chủ công giọng run rẫy bẩm báo"Người, người đã chạy mất...""A...." Tên kia la một tiếng thất thanh rồi lịm dầnThanh Chính Tường nổi điên lia thương cắm thẳng vào ngực tên línhĐã đến bước đường này thì chỉ đành cắm neo đến khi bọn người hung hăng diễu võ trên đất liền rời đi sau đó mới có thể tính tiếp. Lương thực đều tập trung ở chiến thuyền bên kia, thuyền chìm, lương thực không cánh mà bay. Chính Tường bây giờ phải bình tĩnh hết mức, nếu y còn nóng giận thì mọi chuyện ắt sẽ đổ bể. Nam nhân thở phì phò: "Đình Triết... Hạ neo đi""Nhưng, nhưng mà đại ca...""Ta nói là hạ neo! Đệ không nghe rõ ư?"Thanh Đình Triết nhìn thấy nộ hỏa dâng trào của người kia thì nuốt nước bọt không dám phản khángThuyền đã đậu neo khoảng một ngày một đêm, lòng quân ngày càng mất lực trầm trọng. Thanh Chính Tường không thể chịu nỗi tình hình này nữa, nhân lúc trên đất liền vắng lặng bóng người y liền ra lệnh gỡ cọc, căng buồm đạp chèo hết tốc lực tránh đêm dài lắm mộng. Đây là thời điểm cần phải tiến công nhất, bị rơi vào thế hiểm, muốn lui cũng rất khóNam nhân lui về buông lái đốc thúc binh sĩ, hàng trăm nam nhân đầu đầy mồ hôi ra sức căng buồn, máy chèo đều được đẩy hết tốc lực"Nhanh lên, không còn kịp thời gian nữa. Tất cả muốn sống thì nhanh chân lên"Chiến thuyền tăng tốc đến cực độ, Thanh Chính Tường cùng Thanh Đình Triết đứng ở buồng lái dùng ống nhòm quan sát thế trận. Trên bờ hiện tại thực sự vắng lặng, cái vắng lặng này rất rất đáng sợ, quân sẽ bị tập kích cơ hội vô cùng cao cho nên y phải cẩn thận điều động binh lính đánh đúng hướng tránh sát thương cao nhất. Bỏ ống ngắm xuống quay sang phía đệ đệ tỉ mỉ căn dặn"Trận này là trận sinh tử của chúng ta! Đệ nhất định phải theo sát huynh tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì. Nếu đệ có bất trách thì huynh có chết cũng không mặt mũi nhìn tổ tiên Thanh gia đâu rõ chưa?!"Chiến bào đã mặc xong, tay nắm chặt vũ khí nét mặt cương định nhìn thẳng phía trước, Thanh Đình Triết mặt vô cảm xúc đối diện với đất liền. Hắn tin lần này khó thể nào trở về lành lặn nữa rồi, bất giác Đình Triết cười khổ một cái: "Huynh yên tâm, sống chết có nhau!"Chính Tường đặt tay lên vai của người kia: "Sống chết có nhau"Tuy người không nói ra ngoài, nhưng trong lòng y lại truyền đến một cảm giác bất an khó thể nào hình dung được. Chính Tường lại giống đệ đệ của mình, y cười nhẹ nhàng hướng về phía trướcĐoàn thuyền chiến đã cập bến, hàng ngàn quân lính cùng kỵ binh nhanh chóng cầm chặt vũ khí xông xuống, đúng như dự đoán của Thanh Chính Tường thì người của ma giáo đã mai phục sẵn trong các bụi lùm dưới hốc núi đá. Y cùng đệ đệ dẫn quân xông pha trận mạc đánh thẳng vào những tên ngông cuồng không biết mùi chết chóc, còn Trịnh lão tướng quân dẫn một đoàn bộ binh đánh úp từ bên trong chi viện ra ngoàiHai đạo quân không cân sức cứ như vậy đánh đến buổi tối hôm sau, cuối cùng cũng đẩy lui được ma giáo vào căn cứ của bọn chúng ở trong núi Cô Tô, còn binh mã của triều đình cũng thiệt hại không kém chỉ còn vỏn vẹn mấy trăm người chưa bao gồm toán quân của Trịnh Phong. Chiến trường thây xác ngổn ngang, máu chảy thành dòng, đầu tử sĩ một nơi thân nheo nhóc một nẻo. Chiến thuyền trong lúc đánh trận bị lửa thiêu trụi chỉ còn đuôi tàu, quân lương khí giới hầu như đều bị phá hủy gần như hoàn toànNgười ngựa đều đã thấm mệt lui vào rừng tìm một chỗ thích hợp, sau đó y ra lệnh cắm tạm lều qua đêm ở gần bìa rừng, dưới đống lửa to cháy loẹt xoẹt trong không khí, Thanh Chính Tường trầm mặc không nói gì chỉ nhìn đám thương binh đang cùng nhau băng bó dưới ánh đuốc khuya rồi nhìn lại chính bản thân mình. Thân sắc bạch y đều thấm đầy máu quân thù, mặt mũi lem luốc tanh hôi mùi máu đến cả tóc tai cũng đã vươn loạn khắp nơiThanh Đình Triết không hề kém cạnh, tay cầm một mảnh y phục rách rưới lau đi vết ố trên thanh kim đao. Chính Tường bắt đầu sinh ra ân hận, y không dám ngẩng đầu lên nhìn kẻ nào nữa, tay dúi chặt cành cây khô thả vào đốm lửa. Thanh Chính Tường mở lời, chất giọng run run"Lần này... Bản quan thực sự đã sai rồi! Đã sai thật rồi, ta thật có lỗi với các ngươi. Nếu không phải vì ta..."Lính tráng đều dừng hành động, hàng chục cặp mắt bất ngờ đổ dồn lên người Thanh Chính Tường càng làm y thẹn thùng hơn nhiều phần. Nam nhân không nói gì nữa, rất lâu sau đám binh sĩ mới lên tiếng thanh bạch"Thanh quốc sư chỉ trách quân giặc quá mạnh! Ngài không có lỗi""Đúng vậy! Đúng vậy""Cũng do số trời, vẫn còn giữ được cái mạng là may mắn lắm rồi ha ha"Kẻ lạc quan, người bi quan thay phiên nhau vạch tội. Từng lời nói của binh sĩ như những con dao không lưỡi đâm sâu vào thâm tâm của Chính Tường Mấy tên khác không cam tâm liền đứng dậy chỉ thẳng vào mặt nam nhân: "Nếu ngài không nghe lời nữ tử kia, thì thế trận cũng không tồi tệ đến mức độ này!""Quân sĩ đều bị ngài hại hết rồi....""...."Thanh Chính Tường lần đầu tiên nghe người khác mắng mà cảm thấy đau đớn đến như vậy, y mím chặt môi cố không kiềm ra nước mắt, mặt không dám ngước lên. Chính Tường ngồi rút lại một đống sau đó mới chịu đứng dậy, Thanh Đình Triết đã vội nắm tay áo người lại, gặn hỏi: "Đại ca! Huynh đi đâu?"Là nam nhân tất nhiên Thanh Chính Tường không thể nào rơi lệ trước mặt kẻ khác dễ dàng, càng không thể để đệ đệ vì y mà đau lòng. Tất cả đều tại y, đều tại cái tính tin người khốn kiếp của y. Chính Tường uất ức đến nghẹn cả họng trả lời: "Tiểu tiện"Thanh Đình Triết nghe xong thì mới an tâm buông tay đại ca, sau đó hắn lấy mấy nhánh củi khô chăm vào đống lửa sắp tàn. Tay mò mẫn dưới nền đất lấy ra một mảnh lương khô từ trong bao vải lớn sau đó chia đều cho toàn bộ quân lính rồi bắt đầu ăn tạm. Ngoài thứ khô cằn này ra thì không còn gì để ăn đượcThanh Chính Tường đi không lâu thì phía khuất tối trong rừng rậm phát lên hàng nghìn đôi mắt dã thú tàn độc hướng về doanh trại nhỏ, bỗng một tên lính từ trong bóng tối hớt hải chạy vào quỳ xuống báo cáo, mặt mũi hắn đều dính đầy máu "Tướng quân... Trịnh, Trịnh lão tướng quân không xong rồi! Hàng nghìn binh sĩ đều bị diệt sạch"Nghe thấy tin chấn động bất giác làm rơi miếng bánh xuống nền đất lạnh lẽo, Thanh Đình Triết bắt đầu cảm nhận được sát khí xung quanh, nam tử tay nâng đại đao cảnh giác cao độ, làn không khí dị thường đến lạnh gáy"Có mai phục!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com