TruyenHHH.com

Dam My Goi Em Doa Dinh Tu Do Ruc Cua Long Toi


Trịnh Kì mở quán tính tới nay đã là năm thứ sáu. Là một quán bar dưới lớp vỏ quán cà phê, có điểm nhẹ nhàng, cũng rất yên tĩnh. Phần lớn khách tới quán hắn đều là những người xấp xỉ ba mươi, chủ yếu là muốn tìm sự tĩnh lặng.

Trịnh kì đã quen với nếp sống chậm chạp này rồi.

Hắn nởi lỏng cà vạt, bung cúc áo trên cùng, phẩy tay gọi Lâm An, "Em coi quán giúp anh, anh đi hút điếu thuốc." Lâm An nghe xong liền cười, "Còn một bao mới trong kệ tủ, anh hết rồi thì lấy nhé."

Giọng nói Lâm An rất êm ái, rơi vào tai Trịnh Kì lại nhỏ như muỗi kêu, Trịnh Kì đã quen với phong cách này, xoa đầu cậu một cái, "Biết rồi, nhóc con ạ."

Quả thật thuốc trong bao đã hết, chỉ còn lại một điếu. Trịnh Kì cũng chẳng lấy bao mới, chỉ định hút một điếu rồi thôi.

Ban công của quán hướng về phía một căn hộ cao cấp, thường thì tất cả các nhà đều kéo rèm che kín, chỉ lờ mờ thấy được ánh đèn và bóng dáng xam xám mờ nhạt. Trịnh Kì không phải người soi mói, liên tục đảo mắt nhìn ra những nơi khác.

Thuốc trên tay dần tàn, Trịnh Kì định hút một hơi cuối rồi thôi, hắn nhìn tàn thuốc đậu lên gạt tàn, xung quanh yên ắng đến mức thoảng ra những tiếng mắng chửi.

Trịnh Kì lờ đi, vờ như không nghe thấy, sau cùng tiếng mắng chửi ngày càng lớn, âm thanh phát ra còn xen kẽ tiếng đổ vỡ chói tai. Trịnh Kì nhanh chóng ném thuốc vào gạt tàn, bưng món đồ thuỷ tinh ấy muốn rời đi.

Từ phía đối diện ban công, đèn phòng khách chợt sáng, rèm cửa cũng bật mở ra, một người đàn ông cao lớn lôi nam nhân khác ra ban công. Một tay gã ấy bóp chặt cổ đối phương, tay còn lại không ngừng tát vào mặt người nằm sõng trên thành lan can.

Trịnh Kì cho rằng bọn họ cùng lắm là có xích mích, không liên quan gì đến mình, sau đó nhanh chóng phát hiện ra trên tay người bị đánh còn bồng một đứa nhỏ.

Đứa nhỏ ấy gào lên khóc, người đàn ông kia dường như không quan tâm, xách cổ áo của nó lẳng vào trong nhà, còn bản thân tiếp tục hạ từng cú tát xuống mặt nam nhân còn lại.

Trịnh Kì thấy mà chạnh lòng.

Dù sao thì có cãi nhau, có xích mích, cũng không đến mức đối xử tàn nhẫn với đứa nhỏ ấy được chứ. Hai người kia có thể là bạn đời, nói sao thì nói, đứa nhỏ ấy hẳn là con của hai người họ.

Tầm nhìn từ ban công quán tới ban công đối diện không xa, nhìn được trên cổ nam nhân ẩn hiện dấu răng đậm màu, còn đang đông máu. Trong không khí nếu để ý thì đang toả ra mùi hương chanh vàng nhàn nhạt.

Thế mà còn là omega đang tới kì mẫn cảm.

Âm thanh của họ rất lớn, vậy mà chẳng có ai nguyện ý ra mặt giúp nam nhân cả. Trịnh Kì nghĩ, một phần họ sẽ sợ tiếp xúc với omega, một phần còn lại chính là sợ phiền toái.

Trịnh Kì cũng là người sợ phiền toái. Thế nhưng nhìn kĩ một chút, dung mạo omega thế nhưng rất đẹp. Mắt xanh tóc vàng, hẳn là con lai rồi. Nhưng thú thật thì, dù có xinh đẹp, có ấn tượng đấy, thì đó cũng là chuyện của người ta, hắn xen vào thế nào được đây.

Trịnh Kì đi vào bên trong, đổ tàn thuốc vào thùng rác, cuối cùng trở lại quầy bar.

Hắn cố gắng đem tất cả những chuyện xảy ra ban nãy quên sạch sẽ. Thế nhưng lòng hắn nóng như lửa, là thứ cảm xúc đồng cảm đến kì lạ. Hắn nhìn chằm chằm tàn thuốc, sau cùng vẫn tới kệ tủ, lấy xuống gói thuốc mới.

Trở lại ban công, cuộc đánh đập ấy vẫn chưa dứt, lần này cũng có vài người thò đầu ra xem rồi.

Omega tóc vàng kia quỳ xuống, víu lấy ống quần của người đàn ông, lẩm bẩm nói gì đó. Người đàn ông hung hăng đá vào bụng y, còn nhấn nhấn đạp đạp bên trên.

Nam nhân đau đớn kêu lên, vội đưa tay chắn bụng lại, sau đó tiếp tục lãnh mấy cú tát.

Đầu y lệch hẳn qua một bên, gò má sưng tấy, còn tím bầm. Trịnh Kì nhìn đến mức nghiến chặt răng, tay bấu lấy điếu thuốc, làm méo mó hình dạng của nó. Sau cùng hắn bỏ điếu thuốc ấy, lấy một điếu mới.

Ngay khi cái tát tiếp theo dừng trên mặt nam nhân, hắn nói với qua, "Tiên sinh, đừng đánh nữa, đánh nữa thì chết mất."

Người đàn ông ấy ngừng lại, lia đôi mắt hằn tơ máu của mình về phía đối diện. "Mày là thằng nào."

"Tôi làm ở đây." Trịnh Kì đáp không đầu không đuôi, ngụ ý muốn nói, những hành động vừa rồi của gã, hắn đã chứng kiến hết rồi.

Gã đàn ông ấy trông có vẻ rất hung hãn, nhưng khí tức toả ra mặc nhiên là tư thái của một người có học, lại chẳng hiểu sao bây giờ lại thành thế này. Mắt nhìn người của Trịnh Kì tốt, nhìn được ai như thế nào, cũng biết sẽ nên đối đáp người ta như thế nào.

"Con chó của tao, tao đánh thế nào là chuyện của tao." Nói đoạn gã xoay xoay cổ tay, có lẽ là mỏi.

Trịnh Kì lắc đầu, chẳng biết phải làm sao. Bản tính của hắn vốn không bợm trợn, bình thường có thể nói đạo lí, nhưng chuyện này vốn không phải chuyện hắn có thể chen chân vào.

Đến cùng hắn không nói thêm câu nào nữa.

Gã đàn ông kia như được tiếp thêm lửa giận, đánh càng ngày càng hung hăng, lôi người từ ban công vào gian khách, tiếng khóc nháo của trẻ em cũng lớn hơn. Từ lúc trời sẩm tối gã đã rất tức giận, không phải là chuyện công việc thì lại là chuyện trong nhà. Vợ gã réo gã về nhà inh lên, nói gã trăng hoa đã đành, còn dám ở bên ngoài sống với nhân tình. Về rồi thì gặp Nhược Hi báo tin có thai, đã được hơn sáu tuần tuổi, điều này khiến gã điên lên, trong đêm lao tới căn hộ này, đánh y tới tấp.

Nhược Hi biết, nếu như mình nói ra, sẽ giống như những lần trước bị đánh đến mềm xương.

Dù vậy y không có cách nào khác.

Về Nhược Qua, năm sinh thằng bé là y giấu giếm mà sinh, hoàn toàn không được sự cho phép của Mã Tư. Mã Tư đã ba lần bắt y phá thai, nếu lần này còn phá nữa, hoặc hoạ chăng là sảy thai, sau này y vĩnh viễn cũng không có con được.

Nhược Hi bị đánh đến thần trí mơ hồ, nằm dài dưới đất, phía thân dưới bắt đầu âm ỉ đau, sau đó chảy máu.

Chuyện tiếp theo chẳng ai lường trước được, Trịnh Kì không phải bồ tát, sau khi thấy hai người họ khuất đi, lần này thu dọn thuốc lá, chậm rãi đi vào.

Dường như bỏ quên mất người nào đó bản thân sẽ đặt lên đầu quả tim.

...

Cuối tuần, thím Trương gọi cho Trịnh Kì, mấp mé nói rằng Kỷ Long lâm bệnh rồi, ai cũng không muốn gặp, chỉ muốn duy nhất một Trịnh Kì. Kỷ Long là cha nuôi của hắn. Năm sáu tuổi, Trịnh Kì cùng cha mẹ đi dã ngoại, trên đường đi gặp phải tai nạn, tất cả đều qua đời, chỉ có duy nhất một mình hắn được người đi đường Kỷ Long cứu ra.

Kỷ Long là người đứng đầu Kỷ gia, năm ấy ông chỉ vừa quá hai mươi. Đối với đứa nhỏ sinh ra lòng hảo tâm. Kỷ Long không phải người xấu, ông rất bao dung rộng lượng, có điều sau này phải nằm gai nếm mật, mới biến thành bộ dạng đầy gai góc như vậy. Kỷ Long có hai đứa con, đều là con gái cả, ông rất thương con, nhưng ông vẫn hi vọng có một đứa con trai bầu bạn cùng mình.

Vì lẽ đó, khi ông nằm xuống, người ông muốn thấy nhất vẫn là đứa nhỏ Trịnh Kì.

Trịnh Kì nói rằng mình sẽ tới viện thăm ông. Thím Trương lúc này mới vui vẻ cúp máy.

Kỷ Long vẫn còn suy yếu, ông gắn máy trợ tim, một bên tay vẫn đang truyền dịch. Thím Trương lại gần ông, nói nhỏ, "Cậu Trịnh nói sẽ sắp xếp thời gian tới thăm ngài. Ngài hãy an tâm dưỡng bệnh."

Nghe được lời muốn nghe, bao suy tư trong lòng Kỷ Long bay biến mất một nửa, ông chậm rãi nói, "Vậy thì tốt, bà coi nó về ngày nào, ninh món canh sườn củ sen nó thích, đem tới viện cho cha con chúng tôi cùng ăn."

Làm cho nhà họ Kỷ bao năm, thím Trương nhận ra được tình thương của Kỷ Long dành cho Trương Kì rất lớn, ban đầu bà còn cho rằng đó là con rơi con rớt gì của ông, sau này mới phát hiện không phải.

Lòng người nông sâu khó lường, bà sống bao nhiêu năm, gặp qua bao nhiêu người, chỉ có Kỷ Long là phức tạp nhất.

Qua buổi chiều, Trịnh Kì gọi lại. Trên tay hắn vẫn còn thuốc lá cháy dở, hẳn là đang hút, nhưng lại lo lắng cho Kỷ Long, "Dì nói với cha buổi tối cháu ghé ạ. Công việc bên này có người thay rồi."

Thím Trương hỏi, "Có cần tôi ra đón cậu không ạ?"

Trịnh Kì gạt thuốc đi, "Không cần đâu dì, cha nằm phòng mấy ạ?"

"Hai lẻ năm." Thím Trương bỗng nhớ ra, "Cậu tới thì cứ lên thẳng nhé, Kỷ lão gia bảo không cần quà thăm bệnh đâu."

Trịnh Kì "vâng", sau đó cúp máy.

Mười mấy năm này Kỷ Long vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Trịnh Kì. Thế nhưng vợ ông không quá thoải mái, cho rằng ông dư giả thời gian, thèm có con trai, liên tục cùng hai đứa con mình làm khó làm dễ hắn. Trịnh Kì cũng không phải không biết điều, sớm đã dọn đi khỏi trung tâm, sống gần cung đường ngoại thành. Lại nói ở đây dân cư so với trung tâm chẳng khác nhau là mấy, mức sống thậm chí còn có điểm tốt hơn, việc kinh doanh vô cùng phát đạt.

Thế là Trịnh Kì yên vị ở nơi này, chuyện gì không phải của mình thì không đoái hoài tới nữa.

Hắn bỗng nhớ đến chuyện của mấy ngày trước. Chẳng hiểu vì sao vì một nam nhân lạ mặt mà lại tự đi phá vỡ quy tắc của mình.

Một quy tắc ròng rã từ tuổi đôi mươi, cho đến hiện tại. Năm nay hắn đã ba mươi rồi, còn đâu cái tính cách bồng bột thuở ấy chứ?

Hắn không hiểu, cũng không muốn hiểu.

Suy cho cùng là người dưng nước lã, có khi lần gặp mặt đầu tiên ấy, cũng sẽ là cuối cùng mà thôi.

Đến buổi chiều, hắn chuẩn bị một ít gạo kê, thêm mấy phần yến chưng đã làm sẵn, sau khi dặn dò Lâm An coi chừng quán, để mắt tới một số khách hàng mới tới, hắn mới lên xe rời đi.

Từ phía ngoại ô đến trung tâm, đi gần bốn mươi lăm phút. Trịnh Kì thấy vẫn dư giả thời gian, liền ghé tiệm mua ít cà phê, trong xe bật bài "Cối xay gió màu trắng" của Châu Kiệt Luân, phát đi phát lại bài hát ấy.

Trịnh Kì không phải thích, đơn giản là thuận thì nghe thôi. Đường đi dài, không có thú vui, cuộc sống sẽ rất nhàm chán.

Qua sáu giờ, Trịnh Kì đánh vô lăng đỗ xe vào bãi. Bệnh viện buổi tối khá ít người ra vào, xe đỗ chỗ vừa đẹp, Trịnh Kì xách theo đồ đi tìm phòng.

Phòng bệnh vắng đến sợ, Trịnh Kì đoán có lẽ là Kỷ Long không muốn hắn khó xử nên đã xua người về rồi. Nếu như gặp ba mẹ con Kỷ gia, hẳn là hắn sẽ trở về ngay.

Con người ai cũng có lòng tự trọng, khác một cái là người ta sẽ mài dũa nó, hay là mặc nó phủ bụi nơi nào đó mà thôi.

Trịnh Kì gõ cửa, Kỷ Long bên trong đang xem kịch nói, nhịp tim ông đã trở về bình thường, còn nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh nhâm nhi uống nước. Kỷ Long cũng đã quá bốn mươi, tuy vậy ông luôn giữ được xuân sắc trong mình, chỉ đến khi ngã bệnh trông ông mới trở nên tiều tuỵ. Thế nhưng phong thái của người đứng đầu vẫn luôn hiện diện như vậy.

"Cha ạ, con tới thăm đây."

Kỷ Long buông xuống remote, dịu dàng cười, "Lại đây đi, cha còn tưởng con sẽ không tới ngay đâu, không ngờ nhanh như vậy đã đến rồi."

Trịnh Kì đem đồ trong tay đặt lên bàn nhỏ, kéo bớt cúc áo xuống. Mặc dù đã vào giữa thu, bên trong phòng bệnh còn bật cả máy sưởi, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều. "Con rảnh buổi tối nên sắp xếp tới ngay, qua tuần lại có lô rượu mới về, con sợ mình không đi được."

"Cha khoẻ hơn chút nào chưa? Sao lại để đến nông nỗi này chứ ạ?"

Kỷ Long bình thường ăn uống điều độ, ngay cả sở thích cũng tao nhã. Ông có bệnh tim bẩm sinh, nhưng vì thói quen tích cực nên chưa từng phát bệnh. Lần này để thành thế này, quả là có nguyên nhân đáng nói. Kỷ Long nghe đến hơi lạnh mặt đi, sau cùng lấy lại bình tĩnh rất nhanh. "Có mấy chuyện trong gia đình, con đừng quá lo lắng."

Nếu Kỷ Long đã không chủ động muốn nói, thì Trịnh Kì cũng không tiếp tục muốn hỏi. Hắn đi đến nâng giường lên, lấy yến chưng đã ủ ấm, tìm quanh trong phòng mấy cái bát đũa, sau khi đổ ra thì bưng đến bên cạnh Kỷ Long. "Cha ăn chút yến đi, con nhờ người chưng trước rồi, là chưng với táo tàu cha thích. Thời gian gấp quá nên không ngon được, nhưng cũng rất bổ dưỡng."

Kỷ Long thương đứa nhỏ hiểu chuyện này, thuận theo ý hắn ăn mấy thìa, từng muỗng đều rất nhỏ. Tuy vậy Trịnh Kì không mất kiên nhẫn, vô cùng nhẫn nại chờ ông ăn xong.

Kỷ Long ăn uống rất có quỷ củ, mãi đến khi xong rồi mới mở lời, "Hay con về nhà làm với cha đi?"

Trịnh Kì cười, "Cha à, cha biết là không thể mà."

"Việc con gọi cha là "cha" thôi cũng đã không đúng rồi."

Kỷ Long biết đứa nhỏ này nhìn có vẻ trầm mặc yên tĩnh, nhưng sâu trong lòng lại rất dễ tổn thương, chuyện năm xưa chẳng ai muốn nhắc lại, tuy vậy nó vẫn luôn tồn tại sau từng câu nói của hắn. Ông thở dài, "Cha gần đất xa trời, sau chuyện này rồi còn khó sống hơn nữa, công ty phải để cho ai đây?"

Trịnh Kì nhẹ giọng khuyên, "Cha hẵng còn trẻ, sinh thêm một đứa con trai cũng không đến nỗi là muộn màng mà."

Lời nói này của Trịnh Kì rất chân thành, dường như chẳng sợ việc nếu có con trai, Kỷ Long sẽ không còn quan tâm mình nữa. Kỷ Long lại lắc đầu, vỗ vỗ sau gáy của hắn, "Cha không cần con trai."

Khó hiểu trong lòng Trịnh Kì dâng lên, sau cùng hiểu được điều đó có ý nghĩa gì.

"Ý cha là chỉ cần con thôi đấy à?"

Đáp lại hắn bằng một nụ cười, Kỷ Long muốn thông qua đó thừa nhận chuyện này.

Câu chuyện này vốn đã nên dừng ở đây rồi, cả hai cũng ngầm hiểu ý, không ai tiếp tục nhắc lại nó nữa. Trịnh Kì ngồi một lát cùng ông. Ăn bữa tối, sau đó chờ cho hộ sĩ đo lường các chỉ số, lúc này mới nhỏ giọng nói với Kỷ Long, "Cha nghỉ ngơi đi, con về trước đây ạ."

Kỷ Long không giữ người, ông cười, "Con chờ một lúc, cha đưa cho con cái này." Nói đoạn ông với lấy một cái túi đặt bên trong tủ đầu giường, ở đó là một cái hộp nhung đỏ au, hình chữ nhật. Trịnh Kì không biết bên trong chứa gì, hoài nghi nhìn ông mở nắp hộp, sau đó lấy ra một chuỗi ngọc Lam Điền (1), màu ngọc xanh mướt, trong trẻo, sờ có cảm giác mát lạnh.

Đều là đồ đắt tiền, Trịnh Kì dù không chơi ngọc, nhưng kiến thức căn bản vẫn có được, hắn lắc đầu, chủ động nói, "Con không nhận đâu."

Lời này của hắn chẳng vào tai Kỷ Long được bao nhiêu, ông đem ngọc dúi vào lòng bàn tay Trịnh Kì, "Con không nhận, cha ném đi thì cũng thế thôi." Bởi vì lực tay Kỷ Long không quá lớn, vẫn còn là bệnh nhân, Trịnh Kì chẳng dám động mạnh, ước lượng một chút, hắn trở tay, nắm lấy cổ tay ông, "Con không nhận được."

Lần này Kỷ Long thở dài, "Sao con lại như vậy chứ, làm cha khó xử thế này." Nói đoạn ông lại trưng ra bộ mặt đau lòng.

Trịnh Kì lại không nhìn được dáng vẻ này, hắn vội cười trừ, "Vậy cha không chê, thì con nhận."

Kỷ Long nghe xong thì vô cùng hài lòng, kéo kéo tay của Trịnh Kì lại, tự mình đeo vòng vào cổ tay hắn. "Đeo xong rồi, con có thể về."

Trịnh Kì đùa, "Vậy cha gọi con tới vì cái vòng này thôi đấy à?"

Nghe đến đây, Kỷ Long bật cười, "Còn không phải tất cả những chuyện này đều vì con sao?"

Hai người kẻ đẩy kẻ đưa, thật lòng mà nói chẳng xa cách, cũng chẳng giống như thân phận cha nuôi con nuôi gì. Bầu không khí hoà hợp kì lạ, Kỷ Long còn nói muốn theo tiễn Trịnh Kì, sau cùng vẫn bị hắn từ chối.

Kỷ Long chỉ đành đứng ở cửa vẫy tay chào hắn. Trịnh Kì đi không được mấy bước, đã có người phụ nữ khác tiến tới.

Người phụ nữ này khá cao, dáng dấp đon đả, trên gương mặt bà trang điểm kĩ càng, nhưng không che được sự tiều tuỵ.

Bà ngước nhìn Kỷ Long, nặn ra một nụ cười, "Lâu lắm không gặp ông, tôi tới xem con gái, sẵn nghe anh bệnh, liền ghé qua đây."

Kỷ Long tránh đường mời người phụ nữ vào, hỏi, "Con gái bà bị ốm à?"

Người phụ nữ lắc đầu. "Không ốm."

"Chỉ có điều chồng nó ngoại tình, còn có con riêng đã sáu tuổi rồi, giờ cậu omega ấy còn mang thêm đứa nữa, tôi cũng chẳng biết làm sao."

...

(1) Ngọc Lam Điền khai thác tại khu vực Lam Điền thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, thuộc đá Diopside bị Serpentine mạnh. Màu ngọc gồm có trắng, vàng lúa, vàng lục, xanh táo, bóng ánh pha lê, trong đến bán trong, hình dạnh khối, phiến lớp, đốm hoa, cứng trung bình 2-6 độ, tỉ trọng khoảng 2,7g/cm3. Thành phần chủ yếu là Ngọc Lam Điền được người dân bản địa sử dụng từ thời kỳ đồ đá, đến thời Xuân thu Tần – Hán mới bắt đầu dùng phổ biến trong giới thượng lưu quý tộc. Nổi tiếng nhất là Ấn chuyền quốc của Tần Thủy Hoàng cũng đc làm từ ngọc Lam điền, chiếc ấn này tượng trưng cho quyền lực tối cao trị quốc của các đời vua xưa. Đến đời Đường là thời kỳ hoàng kim nhất của văn hóa ngọc Lam Điền, lưu truyền cho đời sau những tác phẩm rất quý giá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com