[ĐAM MỸ/HOÀN] Giam cầm trong đêm dài
Chương 62
Chương 62: Tài xế Cố
—
Hơn 20 phút sau đã đến căn chứ, sắc trời trở nên hơi âm u, Ôn Nhiên xuống xe, viết xong biên bản ghé thăm và nộp điện thoại, máy tính và thẻ công tác, Trình Đạc đưa cho cậu một tấm thẻ tham quan rồi đưa cậu đến nhà chứa máy bay.Vốn dĩ Trình Đạc đang đi giữa Ôn Nhiên và Cố Quân Trì, kết quả là chưa đi được mấy bước thì hắn dừng lại, giả vờ thì thầm vài câu với binh lính phía sau, đến khi đuổi kịp thì vị trí đã chuyển sang Ôn Nhiên đi giữa hai người.Ôn Nhiên không hiểu suy nghĩ của Trình Đạc mà chỉ cảm thấy đi bên cạnh Cố Quân Trì cực kỳ không thoải mái, để chuyển hướng sự chú ý, cậu chủ động hỏi Trình Đạc: "Thượng tá Trình, phương án thiết kế đó vẫn chưa được thực hiện sao?""Ò, thật ra có hai mẫu máy nâng cấp đã sử dụng phương án của cậu rồi." Trình Đạc nói: "Nhưng vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, đợi khi nào có thể công khai thì lại mời cậu đến tham quan sau, hôm nay xem cái khác trước nhé, thế nào?"Ôn Nhiên hoàn toàn quên mất việc tìm hiểu xem vì sao Trình Đạc lại dùng lý do thảo luận phương án để lừa mình đến đây, lập tức vui vẻ gật đầu: "Cảm ơn Thượng tá Trình.""Cảm ơn tôi làm gì." Trình Đạc liếc Cố Quân Trì, lặp lại một cách có ý tứ: "Cảm ơn tôi làm chi."Cánh cửa nhà kho vừa dày vừa nặng từ từ mở ra, Ôn Nhiên mở to mắt nhìn nhà chứa máy bay có diện tích bằng hai sân bóng đá và máy bay vận tải khổng lồ đang đậu bên trong, nhất thời quên mất phải nói chuyện."E16R." Trình Đạc giới thiệu: "Trước đây ở căn cứ chắc là cậu đã tham quan E16 rồi nhỉ? Đây là phiên bản cải tiến của nó, hiện tại đang ở trạng thái bán công khai, vẫn chưa có nhiều tin tức bị tuồn ra.""Phải, tôi cứ chờ video và giải thích chi tiết của nó mãi." Ôn Nhiên hơi phấn khích nắm chặt nắm đấm, theo Trình Đạc tiếp tục đi vào bên trong, nửa người bên phải vốn đang không thoải mái một hồi lâu bỗng nhiên tự động thả lỏng, cậu quay đầu lại, phát hiện Cố Quân Trì không đi vào cùng.Phần đầu và đuôi sàn đáp ở tầng dưới của máy bay vận tải đang để mở, tạo thành một không gian thông nhau khổng lồ dài hơn 70 mét, có thể chứa được hai xe tăng chiến đấu chủ lực. Đi từ cầu thang bên trong lên sàn đáp ở tầng trên, được sự cho phép của Trình Đạc, Ôn Nhiên chui vào buồng lái cẩn thận thưởng thức, không biết là đang nói chuyện với chính mình hay đang thảo luận với Trình Đạc, trong miệng cứ chốc chốc lại cất lên vài câu."Hồi tôi học đại học, thứ được dùng trong tài liệu giảng dậy vẫn là hệ thống động lực của E16.""Nghe nói động cơ của E16R là VF95-70Q3, công suất gấp 1.5 lần so với ban đầu nhưng nhu cầu nhiên liệu cũng tăng lên, chi phí bay mỗi giờ cũng lên tới mười mấy vạn.""Cần điều khiển và cần đẩy ga cũng đã được cải tiến, nhưng các phím bấm hình như không thay đổi mấy."...Cứ nói mãi, nói mãi cho đến khi không nghe thấy Trình Đạc trả lời nữa nhưng vẫn có thể cảm nhận được có người đang đứng ở cửa cabin, lúc này Ôn Nhiên mới nhớ ra Trình Đạc là không quân chứ không phải kỹ sư, chuyên môn của hai bên thật ra không khớp nhau nên mình không cần thiết phải nói nhiều như vậy. Cậu gãi tai, xoay người lại: "Xin lỗi Thượng tá..."Giọng nói đột nhiên dừng lại, Ôn Nhiên hoảng hốt nhìn Cố Quân Trì đang khoanh tay dựa vào cửa, còn Trình Đạc thì không biết đã đi đâu từ bao giờ.Sau khi sửng sốt vài giây, Ôn Nhiên rời mắt đi như thể không nhìn thấy gì, cậu đi về phía trước, cố gắng nhanh chóng vượt qua khoảng trống bên cạnh Cố Quân Trì để rời khỏi buồng lái.Và thế là đã bị chặn lại không có gì bất ngờ, Cố Quân Trì đưa tay phải ra đè lên khung cửa đối diện, cánh tay vắt ngang trước ngực Ôn Nhiên, hỏi cậu: "Giả vờ như không nhìn thấy tôi à?"Ôn Nhiên nhìn vòng tay màu đen trên cổ tay hắn, nói: "Không có.""Nói chuyện với người khác có thể viết thành luận văn được mà với tôi thì chỉ cúp điện thoại và để lại giấy nhớ thôi." Dáng vẻ Cố Quân Trì khá là ôn hoà nhã nhặn: "Ghét tôi vậy sao?""..." Ôn Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Mấy thiết bị điện gia dụng cũ của tôi đâu rồi?""Bãi phế liệu, năm tệ một cân." Cố Quân Trì bỏ tay xuống.Ngay khi hắn vừa bỏ tay xuống, Ôn Nhiên cất bước định đi ra ngoài, Cố Quân Trì đã phá vỡ ý định của cậu không hề bất ngờ, giữ lấy thắt lưng Ôn Nhiên đẩy cậu đến phía trước bảng điều khiển trung tâm vô tuyến điện ở trong góc cabin.Phần thắt lưng sau của Ôn Nhiên đè lên rìa bảng điều khiển trung tâm, phần thân trên bị buộc phải ngả ra sau, cho dù tất cả các máy móc đều không chạy nhưng cậu cũng không dám tùy ý đặt tay lên các nút bấm đó, tiến hay lùi đều không được, chỉ có thể túm lấy áo sơ mi bên hông Cố Quân Trì để ổn định trọng tâm, ngẩng đầu lên, lông mày cũng sốt ruột cau lại: "Cậu làm gì vậy!"Hôm nay cậu vẫn mặc một chiếc áo thun trắng và sơ mi kẻ caro bình thường cùng với một chiếc quần jean rộng đã giặt đến bạc màu, ăn mặc như một người làm kỹ thuật tiêu chuẩn. Trên cổ đang đeo thẻ tham quan, sợi dây được làm từ sợi tổng hợp trơn bóng màu xanh đậm làm cho làn da càng thêm trắng, đồng thời có thêm chút ửng hồng bức thiết.Cố Quân Trì bao vây cả người Ôn Nhiên trước mặt mình, hai tay vòng qua hai bên người cậu chống lên rìa bảng điều khiển. Hắn nhìn chằm chằm vào nốt ruồi lệ của Ôn Nhiên một lúc rồi mới từ tốn lên tiếng: "Ai bảo cậu không chịu hợp tác như vậy, chưa nói được hai câu đã chạy.""Tôi không có chạy, vừa nãy tôi đi bộ." Nói chuyện với tư thế thân mật như vậy ở một nơi linh thiêng như buồng lái của máy bay vận tải khiến cho Ôn Nhiên cảm thấy xấu hổ như đang báng bổ tín ngưỡng, cậu túm áo Cố Quân Trì, đẩy hắn ra: "Cậu buông tôi ra trước đi.""Cậu hết đáng tin rồi." Cố Quân Trì không chút động lòng.Giãy giụa cũng vô ích, Ôn Nhiên quay đầu đi, né tránh không để hơi thở của hai người quấn lấy nhau, mấy giây sau, cậu nghiến răng nói: "Bây giờ cậu đang không được bình thường, tự cậu không nhận ra sao?"
(Cre: Artist @Dear-许瑾)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com