TruyenHHH.com

[Đam mỹ - End] Đạo lữ đã chết của ta lịch kiếp trở về rồi - Tức Mặc Dao

Ngoại truyện 9: Thế giới hiện đại

yanxixi9490

Tịch Vô Quy khẽ khép mắt, một lát sau hắn mở mắt ra với vẻ hiểu rõ.

Đây là một kẻ không thiếu thói hư tật xấu, ăn chơi trác táng đủ đường, vì muốn trả thù người vợ muốn rời bỏ mình mà hành động liều lĩnh. Theo luật pháp của thế giới này gã cũng sẽ bị trừng trị. Một khi đã chọn con đường như vậy thì kết cục thế nào cũng là đáng đời gã.

Tịch Vô Quy buông tay ra với vẻ ghê tởm, từ tốn lau tay rồi xoay ngời, lúc này mới nhận ra xung quanh đã rất đông người.

Đám đông thấy cảnh người phụ nữ suýt nữa bị đâm nãy giờ đều thót tim, không ngờ lại có người xuất hiện cứu giúp kịp thời. Thân thủ của người này dứt khoát như vậy chắc chắn là từng luyện võ, nếu không sao dám tay không mà giành dao?

Với lại người này cũng đẹp trai quá mức, còn mặc trang phục cổ trang nữa, cứ như hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa trong phim.

Không ít người lấy điện thoại ra quay lại cảnh này.

Tịch Vô Quy không khỏi nhíu mày. Giờ hắn đã biết thứ đó gọi là điện thoại, không phải là vũ khí, nhưng hắn không thích bị người ta nhìn chằm chằm như thế. Gương mặt hắn trở nên lạnh lùng.

Có lẽ do khí chất lạnh lẽo và ra tay dứt khoát của hắn vừa rồi, đám đông theo bản năng nhường ra một lối đi, không ai dám lại gần nói chuyện.

Gã đàn ông gây án ban đầu còn rên la, giờ chỉ ôm lấy cánh tay gãy, trông ngơ đần như một kẻ điên.

Tịch Vô Quy lặng lẽ hòa vào đám đông rồi biến mất.

Hắn biết mình ở thế giới này không hợp với mọi người khiến người ta chú ý, thế nên sử dụng một thuật che mắt đơn giản, dù có ai đi qua cũng sẽ không thấy hắn.

Giờ mới thấy yên tĩnh hơn chút.

˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆

Cuộc sống của Tống Diễn trôi qua giản đơn mà bận rộn.

Sau khi từ núi Xuyên Đại về, thoáng chốc lại nửa tháng nữa trôi qua mà chẳng có gì xảy ra, quả nhiên cầu thần khấn Phật là vô ích, Tống Diễn khẽ thở dài.

Tan làm thầy Chu hỏi Tống Diễn, "Dạo này cậu bận gì thế?"

Tống Diễn lắc đầu, "Bận gì đâu."

Thầy Chu nói, "Mấy lần rủ cậu ra ngoài cậu đều không đi mà bảo không bận gì, ngày nào cũng ôm điện thoại xem gì thế, không phải đang yêu qua mạng đấy chứ?"

Tống Diễn bất đắc dĩ cười, "Sao có chuyện đó được."

Thầy Chu hừ một tiếng, "Thế tối nay cậu đi ăn với mọi người đi, lâu rồi không ăn chung."

Tống Diễn do dự một lúc rồi gật đầu, "Được."

Dạo trước y thật sự không có tâm trạng đi tụ tập, nhưng Tống Diễn chợt nghĩ, lần trước đi ăn xong thì mình xuyên vào sách, tuy ý nghĩ này rất viển vông, nhưng dù chỉ có một phần vạn hy vọng, biết đâu y lại trở về được.

Tống Diễn biết suy nghĩ như thế thật ngốc nghếch, nhưng vẫn không khỏi ôm hy vọng này để thầy Chu kéo đi ăn.

Họ có tổng cộng bảy người, trong trường nữ nhiều nam ít, hai nam năm nữ, đều là giáo viên trẻ và độc thân.

Thầy Chu sắp xếp chỗ ngồi, cũng chính cậu ấy làm nhiệm vụ khuấy động không khí. Nếu như mọi khi Tống Diễn cũng sẽ góp vài câu hoặc chăm sóc mọi người, dù sao là đàn ông, ít nhiều cũng cần ga lăng một chút.

Nhưng gần đây Tống Diễn thật sự không có tâm trạng, chỉ ngồi uống rượu một mình.

Các thầy cô khác lén nhìn Tống Diễn.

Thầy Tống đẹp trai kiểu thư sinh, lịch sự nhã nhặn, nhưng hôm nay có vẻ không vui, ánh mắt phảng phất chút u buồn lại càng thêm cuốn hút.

Thầy Chu thấy cảnh đó không khỏi chua xót. Dù cùng cảnh ngộ độc thân, nhưng chỉ mình cậu là khó thoát kiếp độc thân. Tống Diễn thanh tâm quả dục, không màng chuyện tình cảm, nếu không đã có vô số người theo đuổi rồi, trong trường bao nhiêu người thích Tống Diễn, thậm chí cả phụ huynh học sinh cũng từng bày tỏ nhưng Tống Diễn chẳng động lòng.

Thật không biết Tống Diễn thích mẫu người thế nào.

Nếu không biết rõ con người của Tống Diễn, chỉ nhìn dáng vẻ của y hiện tại, ai cũng nghĩ y thất tình.

Thầy Chu vẫn thấy vụ này có gì đó lạ lắm.

Tiếc là Tống Diễn luôn kín đáo, dù có thăm dò cũng không biết được gì.

Tống Diễn không biết người khác nghĩ gì, mà nếu biết y cũng chẳng để tâm.

Bữa ăn kéo dài đến chín giờ tối, thầy Chu gọi xe đưa các đồng nghiệp nữ về trước, cuối cùng mới nói với Tống Diễn, "Cậu về một mình được không?"

Tống Diễn dù hơi say nhưng không nghiêm trọng, cười đáp, "Được."

Thế là hai người đường ai nấy đi.

Tống Diễn rút điện thoại ra gọi xe cho mình.

Y trở về nhà, đóng cửa lại, bật công tắc.

Ánh đèn trắng trong căn nhà yên tĩnh và trống trải, vẫn như mọi khi, Tống Diễn khẽ thở dài, rửa mặt qua loa rồi lên giường.

Đêm đó y lại mơ thấy Tịch Vô Quy.

Trong mơ, Tịch Vô Quy với đôi mắt đỏ rực hỏi y vì sao lại bỏ đi. Y muốn giải thích nhưng không thốt được lời nào. Dù chuyện này không phải là ý muốn của y, nhưng kết quả vẫn là y rời xa người ấy.

Tịch Vô Quy cứ nhìn y đầy căm hận, như thể y là một kẻ phản bội đáng ghét. Tống Diễn thấy tim mình thắt lại, giật mình tỉnh giấc, dồn dập thở dốc mới nhận ra đó chỉ là một cơn ác mộng.

Một lúc lâu sau, y tự cười mình.

Không biết giờ đây khi y không còn nữa, Tịch Vô Quy một mình ở thế giới ấy thế nào. Hy vọng người ấy sống tốt, đừng gây chuyện, y không ở đó để canh chừng, thật khiến người ta lo lắng.

Tống Diễn ngồi dậy, đi ra phòng khách rót một cốc nước. Thức giấc giữa đêm thường khó ngủ lại, y đành dứt khoát không ngủ nữa.

Dạo này mỗi đêm y chỉ ngủ được khoảng hai ba tiếng, nếu là người bình thường thì sớm đã chịu không nổi, nhưng Tống Diễn lại thấy bình thường, ban ngày còn có thể hăng hái lên lớp. Mỗi khi ngồi thức một mình trong đêm như thế, Tống Diễn chẳng biết liệu sức khỏe dẻo dai hiện tại của mình là điều tốt hay xấu.

Đến mức khi muốn để bản thân sụp đổ, buông thả một chút cũng thành chuyện xa vời.

Tống Diễn ngồi đó, ánh mắt trống rỗng.

"Cốc, cốc, cốc."

Trong đêm yên tĩnh, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến mắt Tống Diễn thoáng giật mình, y bừng tỉnh.

Y nhìn về phía cửa nhưng không nhúc nhích, lưng từ từ căng lên.

Chốc lát sau, tiếng "cốc, cốc, cốc" đều đặn lại vang lên.

Có vẻ người bên ngoài rất kiên nhẫn, không có ý định dễ dàng rời đi.

Tống Diễn nhìn xuống điện thoại, hai giờ sáng.

Tống Diễn sống một mình nhiều năm, không có người thân, dù có cũng không đến mức gõ cửa vào giữa đêm. Y suy nghĩ giây lát, gương mặt bình tĩnh, nhấc lấy chai rượu bên cạnh tiến đến cửa.

Y mở cửa.

Tống Diễn đứng ngẩn người nhìn người trước mặt, môi hơi run.

Chẳng lẽ đây vẫn là mơ?

Y đã đến mức không thể phân biệt được mộng và thực rồi ư?

Tịch Vô Quy chăm chú nhìn y.

Người trước mắt dáng người gầy gò, mặt mũi hài hòa thanh tú, đôi mắt đỏ hoe như chứa đựng muôn vàn cảm xúc ẩn giấu bên trong.

Khuôn mặt này có chút khác biệt.

Nhưng dù trông ra sao Tịch Vô Quy đều nhận ra ngay, đây chính là người yêu của hắn.

Giờ phút này người ấy đang ở trước mặt, hắn sẽ không bao giờ để người ấy rời xa nữa.

Tịch Vô Quy tiến lên ôm lấy Tống Diễn vào lòng, cử chỉ nhẹ nhàng và cẩn thận, trái tim luôn căng thẳng trong hắn cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn khẽ thở dài.

"Cuối cùng ta đã tìm được em rồi."

Tống Diễn nghe giọng nói trầm thấp quen thuộc, được vòng tay thân thuộc ôm lấy, đôi mắt y run run như có thứ tình cảm chua xót muốn trào ra khỏi lồng ngực.

Choang.

Chai rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ vụn.

Tống Diễn siết chặt vòng tay ôm lấy eo Tịch Vô Quy, hít lấy mùi hương lành lạnh của hắn để xác nhận đây không phải là mơ.

Vì y đã mơ thấy Tịch Vô Quy rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào chân thực đến vậy, chưa lần nào y chạm được vào người ấy, mỗi lần y đến gần Tịch Vô Quy liền biến mất.

Nhưng lần này thì không.

Nên chắc chắn đây không phải mơ.

Đúng không?

Tống Diễn chầm chậm ngẩng lên nhìn Tịch Vô Quy, giọng run rẩy, "Là huynh thật ư?"

Ánh mắt Tịch Vô Quy dịu dàng, hắn vỗ nhẹ lên lưng Tống Diễn, giọng rất nhẹ, "Là ta, ta đang ở đây."

Tống Diễn đối diện với đôi mắt sâu thẳm mà bao đêm mình mong mỏi, từng lớp phòng bị trong lòng vỡ vụn tựa chai rượu, tất cả sụp đổ, những cảm xúc yếu đuối không thể che giấu nữa.

Y vùi mặt vào cổ Tịch Vô Quy, cảm nhận hơi ấm của hắn, cơ thể khẽ run.

Dù người trước mặt chân thực như vậy.

Nhưng Tống Diễn vẫn có chút cảm giác hư ảo, như thể chỉ cần mình buông tay người ấy sẽ biến mất.

Tịch Vô Quy nhận ra sự bất an của Tống Diễn, vòng tay hắn càng chắc chắn, "Ta sẽ không rời xa em."

Ngực Tống Diễn phập phồng, hồi lâu mới bình tĩnh lại, đưa Tịch Vô Quy vào nhà, chần chừ hỏi, "Sao huynh có thể tới được đây?"

Quả thật khó tin.

Đôi mắt sâu tối của Tịch Vô Quy nhìn Tống Diễn, trong lòng cũng chất chứa bao nhiêu điều muốn nói, nhưng cuối cùng đến bên môi chỉ hóa thành một câu đơn giản, "Em và ta đã kết nối thần hồn nên ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của em, rồi lần theo đến đây."

Hai mắt Tống Diễn đỏ hoe nhìn Tịch Vô Quy.

Tịch Vô Quy nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng hắn đâu phải người ở thế giới này, để tìm đến đây chắc chắn không hề dễ dàng.

Nhưng Tống Diễn không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, "Huynh đến để đưa ta về à?"

Tịch Vô Quy nắm lấy tay Tống Diễn, nhắm mắt cảm nhận, một lát sau mở mắt nói, "Ừm, đợi khi nào ta tìm được cách chúng ta sẽ cùng nhau trở về."

Ngay khi vừa đến đây Tịch Vô Quy đã nhận ra Tống Diễn của thế giới này chỉ là một người bình thường, đây có lẽ là thân xác gốc của Tống Diễn, nên mới có thể dung nạp thần hồn hiện tại y. Thân xác và thần hồn đã gắn kết, Tịch Vô Quy không dám mạo hiểm tách rời thần hồn của Tống Diễn, điều đó chẳng khác nào giết chết Tống Diễn hiện tại, cũng có thể làm tổn hại thần hồn của y, hắn không cho phép bất kỳ sai sót nào.

Càng không thể để Tống Diễn tổn thương dù chỉ một chút.

Nhưng may mắn là hắn đã tìm thấy Tống Diễn, hắn sẽ ở bên cạnh y, chờ đến khi tìm được cách an toàn để đưa y trở về.

Tống Diễn khẽ gật đầu.

Y xúc động nhìn Tịch Vô Quy, nhẹ nhàng cất lời, giọng nói run run, "Ta rất nhớ huynh."

Trong bóng đêm, lời nói dịu dàng vang lên bên tai Tịch Vô Quy như một cánh lông vũ, nhưng lại dễ dàng dấy lên sóng lớn trong lòng hắn, ngọn lửa khao khát bị đè nén bấy lâu cùng vô vàn nỗi nhớ, nỗi sợ đều bùng lên, hóa thành ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả.

Tịch Vô Quy nhắm mắt lại thật chặt, một tay giữ sau gáy Tống Diễn, cúi xuống hôn y.

Nụ hôn đó vừa dịu dàng vừa mãnh liệt, chất chứa nỗi nhớ không nguôi. Tịch Vô Quy không thể tưởng tượng được nếu không tìm thấy người này, nếu mãi mãi mất đi người này, liệu hắn có phát điên hay không. Hắn cố giữ mình bình tĩnh để Tống Diễn không lo lắng, nhưng thực ra, hắn cũng sợ.

Cũng sợ mất đi người ấy.

Tịch Vô Quy tách đôi môi Tống Diễn, khát khao chiếm đóng mỗi ngóc ngách trong miệng y, cảm nhận cơ thể người ấy run rẩy trong lòng mình.

Để chắc chắn rằng cuối cùng hắn đã tìm thấy người ấy.

Tống Diễn bị hôn đến mức mắt ngấn lệ, ôm chặt lấy cổ Tịch Vô Quy cảm nhận hơi ấm của hắn. Không ai biết bao nhiêu đêm thức giấc một mình, y đã mong mỏi người này đến nhường nào, khao khát một lần nữa chạm vào người ấy.

Tống Diễn dồn hết tâm tình vào nụ hôn, cố gắng đến gần người ấy.

Cho đến khi cảm giác lạnh lẽo của không khí chạm vào da khiến Tống Diễn hơi run, một tia lý trí cuối cùng trở lại, y đưa tay đẩy mạnh Tịch Vô Quy ra, thở hổn hển, hơi xấu hổ nói, "Khoan đã."

Trong bóng tối, đôi mắt của Tịch Vô Quy như con thú đói đã lâu.

Tống Diễn cắn môi, khẽ nói, "Thân thể ta giờ chỉ là người phàm..."

Sợ không chịu nổi sự mãnh liệt của hắn.

Tịch Vô Quy khựng lại.

Ánh mắt hắn dừng trên người Tống Diễn, suýt quên mất rằng giờ y chỉ là một người phàm yếu ớt tựa loài kiến, chỉ một chút cũng có thể bị thương.

Tịch Vô Quy bối rối cau mày.

Yết hầu hắn chuyển động, một lát sau thì thầm bên tai Tống Diễn, giọng khàn khàn, "Ta sẽ cẩn thận mà."

˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆

Trên chiếc giường đơn chật chội.

Hai người đàn ông cao lớn siết chặt lấy nhau.

Tống Diễn áp má vào ngực Tịch Vô Quy, lắng nghe nhịp tim của hắn, tất cả đều là sự thật, không phải là mơ, Tịch Vô Quy thật sự đã tìm đến thế giới của y.

Tịch Vô Quy ôm lấy eo Tống Diễn, cảm nhận y tỉnh dậy, lập tức cúi xuống nhìn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, "Ta ở đây."

Hiếm khi Tống Diễn có vẻ ngại ngùng như thế, không ngờ bản thân cũng có mặt yếu đuối như vậy, tối qua quả thực có chút mất tự chủ, nhưng qua một đêm y đã bình tĩnh lại.

Chỉ cần người này ở bên, dường như lòng y cũng vững vàng hơn.

Có thể đối mặt với mọi khó khăn phía trước.

Tịch Vô Quy khẽ cười, "Ta đã nói rồi, em đừng mơ thoát khỏi ta. Bất kể em ở đâu ta cũng sẽ tìm thấy em."

Tống Diễn không nhịn được mà bật cười, trong mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.

Y khẽ động người, nhưng có lẽ hơi đụng phải chỗ nào đó, y nhíu mày vì đau rồi nhanh chóng che giấu.

Tịch Vô Quy lập tức nhận ra, lo lắng hỏi, "Ta có làm đau em không?"

Nói xong liền muốn kiểm tra.

Tống Diễn muốn tránh.

Nhưng thái độ Tịch Vô Quy kiên quyết, không nói lời nào đã nắm lấy đầu gối y, Tống Diễn thoáng rụt lại, đành ngoảnh mặt đi để mặc Tịch Vô Quy kiểm tra.

Tịch Vô Quy im lặng một lúc, vẻ mặt bày ra sự hối hận, giọng điệu thấp trầm, "Xin lỗi..." Hắn thật sự quá nhớ Tống Diễn nên không thể kìm lòng được.

Tống Diễn cố nén sự không thoải mái, dịu dàng nói, "Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Y càng nói càng ngượng, mặt đỏ bừng.

Cơ thể ở thế giới này của y là người phàm, lại là lần đầu... làm chuyện ấy, đón nhận Tịch Vô Quy cũng có hơi khó. Y biết Tịch Vô Quy đã rất cẩn thận rồi, dù sao với tu vi của một ma đầu, hiện tại bản thân y chỉ như một chiếc lá dễ tổn thương, việc mình vẫn lành lặn ngồi đây đã là nhờ sự kiềm chế hết mức của Tịch Vô Quy.

Với sự hiểu biết của y với ma đầu, Tống Diễn chắc chắn đêm qua Tịch Vô Quy không thoải mái, chỉ toàn lo cho y mà thôi.

Tịch Vô Quy rõ ràng đang rất tự trách.

Hắn cẩn thận bế Tống Diễn lên, giúp y lau rửa và bôi thuốc xong rồi ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn y.

Bị nhìn chằm chằm đến khó chịu, Tống Diễn không nhịn được hỏi, "Huynh nhìn gì vậy?"

Tịch Vô Quy càng nhìn càng cảm thấy lo lắng, trong lòng đầy sợ hãi. Hiện giờ Tống Diễn trông mong manh như miếng đậu hũ, cứ sợ chỉ cần hơi mạnh tay là sẽ làm y tổn thương. Y dễ bị thương đến vậy, lỡ ngã một cái chắc cũng gặp nguy hiểm mất. Nghĩ đến đây nỗi bất an của Tịch Vô Quy dâng lên tột độ.

Sau một lúc suy nghĩ, Tịch Vô Quy lấy từ không gian trữ đồ của mình ra một đống pháp khí hộ thân chất đống trên giường, nghiêm túc nói, "Em đeo mấy cái này vào đi."

Tống Diễn: "..."

Nếu thực sự đeo hết đống này, chắc chắn ngày mai y sẽ bị cho là người có vấn đề. Nhìn ánh mắt lo lắng của Tịch Vô Quy, Tống Diễn im lặng chọn một mặt dây chuyền đơn giản, "Một cái này là đủ rồi."

Tịch Vô Quy vẫn thấy một cái là quá ít, định khuyên Tống Diễn đeo thêm vài cái nữa, nhưng thấy y kiên quyết từ chối đành ngậm ngùi đồng ý. Dù sao thế giới này cũng không có cao thủ gì, toàn là người phàm, có một cái bảo vệ Tống Diễn là đủ.

Tống Diễn đeo dây chuyền vào trong áo, mỉm cười nhìn Tịch Vô Quy, thở dài nói, "Đừng lo lắng quá, ta sẽ không sao đâu."

Tịch Vô Quy chỉ rầu rĩ đáp lại.

Lúc này đã đến sáng, Tống Diễn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay sang nhìn Tịch Vô Quy vẫn mặc bộ đồ cổ trang, giờ nhận ra rằng phải lo chỗ ăn chỗ ở cho hắn trước, không thể để hắn ra ngoài với trang phục thế này.

Tống Diễn lấy điện thoại gọi cho thầy Chu, nhờ cậu dạy thay vài ngày, cậu đồng ý ngay lập tức. Sau đó y tự gọi cho trưởng phòng xin nghỉ phép. Xong xuôi y quay sang nói với Tịch Vô Quy, "Ta đưa huynh đi mua quần áo nhé."

Tịch Vô Quy biết trang phục của mình không phù hợp với thế giới này. Trước đây hắn vẫn dùng thuật ẩn thân, nhưng giờ muốn ở bên Tống Diễn, không biết bao lâu mới trở về, thay đổi quần áo cũng là để dễ dàng hòa nhập. Hắn chỉ ngập ngừng hỏi, "Em không muốn nghỉ ngơi thêm à? Chuyện của ta không gấp đâu."

Tống Diễn thầm nghĩ, không dễ gì mới xin nghỉ được, chút thương tích này có đáng gì, y đâu phải người yếu đuối.

Tống Diễn đứng dậy nói, "Không cần đâu."

Tịch Vô Quy không nói thêm, chỉ theo sát bên Tống Diễn, sẵn sàng đỡ y bất cứ lúc nào.

Tống Diễn vẫn còn hơi mỏi chân, nhưng đi lại không quá khó khăn, cùng lắm chỉ cần đi chậm hơn chút thôi, không đến mức phải cẩn trọng như Tịch Vô Quy.

Y dẫn Tịch Vô Quy ra ngoài, gọi một chiếc xe. Tài xế không nhịn được nhìn Tịch Vô Quy thêm vài lần, chắc hẳn đang tự hỏi sao chàng trai đẹp trai mặc cổ trang thế này lại không phải là diễn viên.

Vừa ra khỏi cửa Tống Diễn đã cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người nhưng chỉ giả vờ không thấy, dẫn Tịch Vô Quy thẳng đến khu mua sắm.

Ở đó có nhiều cửa hàng quần áo và giày dép.

Các chủ cửa hàng đều nhiệt tình đón tiếp khi thấy Tịch Vô Quy, hỏi hắn muốn mua loại quần áo nào.

Tịch Vô Quy quay đầu nhìn Tống Diễn.

Tống Diễn đáp, "Chọn đồ đơn giản hàng ngày là được."

Với gương mặt như của Tịch Vô Quy, nếu mặc đồ màu mè chắc chắn càng thêm thu hút sự chú ý, vẫn nên là màu sắc đơn giản như đen, trắng, xám và kiểu dáng gọn gàng.

Chẳng mấy chốc, Tịch Vô Quy đã thay xong một bộ đồ.

Áo sơ mi xám đậm, quần dài, ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen, hắn hơi không quen ngẩng đầu hỏi, "Như vậy được chưa?"

Tống Diễn có vẻ khổ tâm.

Bộ quần áo đơn giản thế mà khi mặc lên người Tịch Vô Quy lại giống như người mẫu trên sàn diễn, chuyển từ đồ cổ trang sang quần âu chỉ càng làm nổi bật đôi chân thẳng tắp của hắn, đúng là một giá treo quần áo hoàn hảo.

Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn cau mày, hỏi lại, "Không đẹp à?"

Hắn cũng thấy bộ đồ này có chút kỳ lạ, mà người ở thế giới này ai cũng mặc những bộ kỳ lạ như thế.

Tống Diễn bật cười bất đắc dĩ, "Không, đẹp lắm."

Y đành chịu thôi, với ngoại hình của Tịch Vô Quy thì mặc bao tải cũng đẹp. Tống Diễn nhanh chóng chọn thêm cho hắn vài bộ nữa cùng hai đôi giày.

Trên đường về nhà, Tống Diễn nhìn sang Tịch Vô Quy, cuối cùng cũng nhận ra điều gì không ổn.

Tịch Vô Quy có mái tóc dài đen nhánh.

Tịch Vô Quy thấy Tống Diễn nhìn mình, trong lòng không khỏi bất an, lúng túng hỏi, "Còn vấn đề gì nữa hả?"

Tống Diễn lưỡng lự.

Dù sao thì họ cũng sẽ trở về, hơn nữa mái tóc dài của Tịch Vô Quy mà cắt đi thì tiếc thật. Bây giờ cũng không hiếm gặp đàn ông để tóc dài, Tống Diễn nghĩ ngợi một chút rồi từ bỏ ý định cắt tóc cho Tịch Vô Quy, xoay người đi mua dây buộc tóc, sau đó giúp hắn buộc gọn tóc ra sau.

Sau khi chỉnh sửa một lúc, Tống Diễn mỉm cười, "Được rồi."

Tịch Vô Quy thở phào nhẹ nhõm.

Hai người mang theo một đống túi lớn túi nhỏ trở về căn hộ của Tống Diễn, vừa bước vào là phòng khách nhỏ xíu đã bị chiếm gần hết chỗ.

Lúc này Tịch Vô Quy mới nhíu mày. Tối qua đoàn tụ với Tống Diễn nên không chú ý, giờ nhìn kỹ môi trường sống của y, không khỏi lộ ra vẻ không hài lòng.

Tống Diễn lại ở nơi nhỏ bé thế này?

Còn cái giường kia...

Vừa cứng vừa hẹp, đêm qua họ suýt ngã xuống vài lần.

Trước đây ở Ma Vực, Tịch Vô Quy luôn dành những gì tốt nhất cho Tống Diễn. Nghĩ đến việc Tống Diễn ở thế giới này phải sống tằn tiện như vậy, hắn không khỏi đau lòng.

Tống Diễn thấy vẻ mặt của Tịch Vô Quy, có chút bất đắc dĩ. Tiền thuê nhà ở thành phố lớn rất đắt, lương của y cũng chỉ ở mức trung bình, trước đây còn nghĩ sẽ tiết kiệm tiền, sau này nghỉ hưu thì mua nhà ở một thành phố khác, nên lúc nào cũng rất tiết kiệm. Dù sao sống một mình cũng đủ rồi, tuy nhỏ nhưng giao thông thuận tiện, gần trường học.

Tuy nhiên để một ma đầu như Tịch Vô Quy sống ở căn hộ này thì quả là thiệt thòi, y còn ít tiền tiết kiệm, có thể xem xét thuê căn lớn hơn một chút, ít nhất phải có giường đôi, nếu không ngủ cũng thành vấn đề.

Tống Diễn thở dài, "Tạm thời ở đây đã, khi nào tìm được nhà hợp lý chúng ta sẽ chuyển đi."

Tịch Vô Quy gật đầu.

Trong hai ngày tiếp theo, Tống Diễn ở bên Tịch Vô Quy, kể cho hắn nghe rất nhiều về thế giới này, nhưng điều khiến Tống Diễn bất ngờ là Tịch Vô Quy tiếp nhận mọi thứ rất nhanh, khiến y thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

Ngoài việc chuẩn bị quần áo giày dép, Tống Diễn còn mua điện thoại cho Tịch Vô Quy, đăng ký WeChat và các tài khoản khác, dạy hắn cách sử dụng. Vậy thì ngay cả khi y đi làm, Tịch Vô Quy vẫn có thể liên lạc với mình.

Lo Tịch Vô Quy ở nhà buồn chán, Tống Diễn khuyên hắn ra ngoài dạo chơi, rồi chuyển khoản cho hắn hai vạn để hắn có thể tự mua những gì mình cần.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Tống Diễn mới chi tiêu mạnh tay như vậy, nhìn số dư tài khoản giảm dần, y cũng thấu hiểu khó khăn của việc "nuôi đàn ông".

Hai ngày thoáng chốc trôi qua, Tống Diễn phải đi làm lại.

Y quay sang Tịch Vô Quy đầy lưu luyến, "Ta phải đi dạy rồi, tối ta sẽ về nhé."

Tịch Vô Quy biết Tống Diễn phải đi làm, phần lớn người ở thế giới này đều phải đi làm, tuy không nỡ để Tống Diễn đi nhưng hắn cũng không thể ngăn cản, chỉ nói, "Vậy tan làm ta sẽ đến đón em."

Tống Diễn định từ chối, nhưng nghĩ đến việc Tịch Vô Quy đã phải tìm mình vất vả, nên cũng mềm lòng đồng ý.

Tịch Vô Quy nhẹ nhàng hôn lên trán y, giọng trầm ấm, "Em đi đi."

˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆

Về đến trường, thầy Chu liền hỏi han, "Cậu khỏe hơn chưa?"

Tống Diễn xin phép nghỉ vì lý do sức khỏe, y mỉm cười, "Đỡ nhiều rồi."

Tống Diễn nhanh chóng bị cuốn vào công việc, tranh thủ lúc rảnh y nghĩ giá như kiếm thêm được ít tiền thì tốt. Hai người sống chung chi tiêu nhiều hơn, lại còn cần thuê nhà rộng hơn, với lương của y đúng là hơi khó khăn. Giờ y có trách nhiệm nuôi gia đình, không như lúc còn độc thân.

Trước đây y có thể làm thêm dạy kèm nhưng bây giờ việc đó đã bị hạn chế, khiến y muốn kiếm thêm cũng khó, không khỏi thở dài.

Tống Diễn nghĩ, hay là tìm cho Tịch Vô Quy chút việc làm, để hắn khỏi chán ở nhà. Nhưng khổ nỗi Tịch Vô Quy là người không giấy tờ, chẳng lẽ lại để hắn ra công trường khuân vác? Sợ là ma đầu ấy sẽ san bằng cả công trường mất.

Thầy Chu thấy vẻ mặt Tống Diễn ưu tư bèn hỏi, "Sao vậy?"

Tống Diễn không tiện nói nhiều, chỉ đáp, "Tôi muốn thuê căn nhà rộng hơn, nếu cậu biết căn nào giá hợp lý thì để ý giúp tôi nhé."

Thầy Chu ngạc nhiên, "Chỗ cậu đang ở không tốt à, sao tự dưng muốn đổi nhà?"

Tống Diễn trả lời qua loa, "Thấy hơi chật thôi."

Thầy Chu nhìn y đầy nghi ngờ, Tống Diễn là người tiết kiệm, sống đó giờ lâu hề thấy y kêu nhà nhỏ, giờ tự dưng đòi đổi chắc chắn là có chuyện. Có phải là đang hẹn hò rồi, muốn chuyển đến sống cùng không nhỉ? Trong lòng tò mò như mèo cào, cậu nhìn chằm chằm Tống Diễn, "Chắc chắn cậu có vấn đề!"

Tống Diễn: "..."

Y biết càng nói càng dễ lộ, đành im lặng, thầy Chu cũng đành chịu thua.

Cuối cùng cũng hết giờ làm.

Tống Diễn còn chưa ra khỏi phòng làm việc đã nghe tiếng thông báo WeChat, mở ra xem, là tin nhắn của Tịch Vô Quy: "Ta đang đợi em ở cổng."

Khóe mắt Tống Diễn dịu lại, bước nhanh hơn.

Khi đi đến cổng trường, từ xa y đã thấy Tịch Vô Quy.

Tịch Vô Quy khoác chiếc áo măng tô đen đơn giản, một tay đút túi, dáng vẻ lười biếng nhưng lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh, không ít học sinh và phụ huynh không thể ngừng dõi theo.

Tống Diễn hơi bất lực nhưng vẫn bình tĩnh.

Tịch Vô Quy đã đến thế giới này, không thể nào giấu hắn trong nhà mãi, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài, làm quen dần là được.

Đang định bước tới, Tống Diễn nghe hai học sinh bàn tán, "Nhìn kìa, anh đẹp trai đó phải là người lên hot search không? Người hành hiệp trượng nghĩa đẹp trai nhất ấy."

"Đúng rồi, gương mặt đẹp thế này nhìn một lần là không quên được."

"Trời ơi, sao anh ấy lại xuất hiện ở trường mình nhỉ?"

"Đừng nói là phụ huynh học sinh nhé, đẹp trai thế mà có con rồi á?"

Tống Diễn nhướn mày, có chút bất ngờ.

Tịch Vô Quy đã lên hot search từ khi nào?

Y lặng lẽ mở điện thoại, định tìm trên Weibo xem chuyện là như thế nào, nhưng ngay lúc đó các học sinh xung quhắn reo lên đầy phấn khích.

"A a a, anh ấy đi về phía chúng ta!"

Tống Diễn ngẩng lên.

Y thấy Tịch Vô Quy sải bước về phía mình, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt y, nhẹ nhàng mỉm cười, khóe môi nhếch lên, "Ta đợi em lâu rồi."

˚˖𓍢ִ໋🌷͙֒✧˚.🎀༘⋆

sò rì các sốp, cô Chu ở chương trước thật ra là nam cơ hmu hmu =)) tui đã check và sửa lại rùiiiii, các sốp thông cảm nhó (ෆ˙ᵕ˙ෆ)♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com