TruyenHHH.com

[Đam Mỹ| Editing] Bé Mèo Yêu Thầm Tôi?!

Chương 19: Đừng trốn tránh anh

_bjyxszd_0810

Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
w.attpa.d: _bjyxszd_0810
_________________________

Lâm Miêu lo sợ bất an đi theo vào trong, cứ cảm thấy ánh mắt người phục vụ nhìn cậu có hơi kì lạ.

Cậu cẩn thận nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí của quán ăn này khá tốt, chỉ là cứ có chỗ nào đó không đúng lắm......

Lâm Miêu ngồi xuống, mở thực đơn ra.

Uyên ương hí thủy, cá bơn, bỉ dực song phi...... Một đống tên đồ ăn hoa mỹ nhưng khó hiểu, đồng tử Lâm Miêu hơi co lại.

Đây là một quán ăn tình nhân!

Nếu không thì ai lại đặt tên kiểu này cho món ăn chứ.

Lâm Miêu ngẩng đầu quan sát lại tên quán, mới phát hiện một hình mũi tên xuyên qua hai trái tim bên cạnh.

Quán ăn Tiểu Khâu, Tiểu Khâu...... hoá ra là Cupid* à?!

*Raw: 丘比特 (Khâu Bỉ Đặc): Cupid, Tiểu Khâu (小丘) đứng riêng thì là đồi trong đồi núi.

Lâm Miêu lập tức cảm thấy đứng ngồi không yên, cậu tới nơi này có một mình, quả thật không thích hợp cho lắm......

Cậu vốn định đứng lên rời đi một cách lịch sự, nhưng không ngờ người phục vụ lại nhanh tay hơn, rót ngay cho cậu một ly nước.

Thế này thì Lâm Miêu không tiện đi rồi.

Cậu đành phải băn khoăn chọn một món, muốn thu nhỏ độ tồn tại của mình đến tối đa, ăn nhanh rồi chuồn lẹ.

Lâm Miêu chỉ hận không thể biến thành người tàng hình, cúi đầu lùa cơm, không ngờ làm đến mức đó mà vẫn có người nhận ra cậu.

"Lâm Miêu?"

Lâm Miêu nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, đối mắt với Lưu Linh, bèn xấu hổ giơ tay gãi gãi cổ.

Hiển nhiên Lưu Linh cực kỳ kinh ngạc khi gặp Lâm Miêu ở một quán ăn tình nhân.

Cậu ta nghi hoặc nhìn quanh quất: "Em tới cùng Lan Thâm à?" Anh Lan ra tay nhanh thật đó.

Lâm Miêu lắc đầu, ấp úng nói: "Em nghe nói quán ăn này khá ngon, không biết là quán tình nhân."

Lưu Linh bật cười ha hả: "Anh bảo ngay mà."

Lâm Miêu liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông đi cùng Lưu Linh, nhưng lại không phải người lần trước cậu chạm mặt ở ký túc xá.

Lâm Miêu không hiểu: "Hai anh cũng tới đây ăn ạ?"

Lưu Linh thoải mái kéo ghế bên Lâm Miêu rồi ngồi xuống: "Đúng vậy."

Lâm Miêu trợn to mắt, suýt chút nữa cắn vào lưỡi: "Sao lại, sao mà lại......"

"Khụ!" Lưu Linh ho khan một tiếng cắt lời cậu, "Trẻ nhỏ đừng bắt chước anh nhé."

Lâm Miêu nửa hiểu nửa không, nhân lúc người đàn ông kia đi rửa tay, cậu nhỏ giọng hỏi Lưu Linh: "Đồng tính bọn anh đều đổi người nhanh thế sao? Chơi, chơi lớn vậy ạ...... Đương nhiên, em không có thành kiến hay kì thị gì đâu."

Lưu Linh bật cười: "Đương nhiên không phải, tùy người chứ."

Cậu ta chớp mắt, cảm thấy đây là một cơ hội tốt: "Em hỏi Lan Thâm mà xem, nó thì không như vậy."

Tim Lâm Miêu đập thình thịch, cảm giác hình như mình lý giải sai rồi, cậu liếm môi, cổ họng khô khốc: "Anh ấy là sao, ý anh là gì, anh, anh ấy cũng là......"

Lưu Linh cho cậu một câu trả lời khẳng định: "Ừ, nó cũng thích con trai."

Tim Lâm Miêu đập lỡ hai nhịp.

"Em đã bảo là không kì thị mà, chuyện này cũng không phải không thể để ai biết, em cứ hỏi nó xem."

Lâm Miêu đột nhiên tỉnh táo lại: "Không, không được, em không tò mò đến thế đâu, em em em không hỏi anh ấy đâu, xâm phạm quyền riêng tư lắm......"

Cậu vội lẩm bẩm nói, lại rụt về cái vỏ của mình, nhanh chóng ăn xong cơm: "Ờm, thì là, em còn có việc, em đi trước nha."

Mục đích của Lưu Linh đã đạt được, khóe miệng cong lên: "Bái bai."

Xem ra đồ chó Lan Thâm vẫn phải cố gắng nhiều.

(w.att.pa.d: _bjyxszd_0810)

Mấy ngày nay Lan Thâm cảm thấy rất kì lạ.

Kì là kì ở chỗ hình như Lâm Miêu đang trốn tránh anh.

Lan Thâm rũ mắt, nhìn màn hình điện thoại:【Chiều nay anh đi làm, cùng tới bệnh viện không? 】

Lâm Miêu không do dự mà trả lời ngay:【Ôi xin lỗi, sáng nay em tới rồi, chiều còn có việc nên không tới nữa. 】

Chắc kèo.

Đảm bảo Lâm Miêu đang tránh mặt anh.

Lan Thâm bực bội gãi gãi tóc, ném điện thoại lên giường, sau đó cũng nằm vật xuống.

Lâm Miêu muốn tránh, anh cũng không thể làm gì cậu được.

Lan Thâm nhắm mắt nghĩ lại, đã một tuần rồi, chẳng biết tại sao Lâm Miêu lại đột nhiên lảng tránh như vậy.

Trong lòng nghẹn một đống lửa vô danh quái lạ không xả ra được.

Anh hít sâu vài lần, cầm điện thoại lên nhìn.

Một lúc lâu sau bỗng cong môi cười:【Vậy cuối tuần chúng ta cùng tới bệnh viện đi. 】

Thừa dịp Lâm Miêu còn chưa kịp đáp, Lan Thâm nói tiếp:【Bạn cùng phòng của em nhận nuôi mèo, người bảo lãnh là em cũng nên tới. 】

Lâm Miêu bị ép không còn cách nào, ấp úng hồi lâu, cuối cùng đồng ý.

Tới cuối tuần, Lâm Miêu còn chần chừ trong ký túc xá không muốn đi xuống.

Cậu đã thấy xe của Lan Thâm đậu dưới ký túc xá một lúc rồi, nhưng Lan Thâm lại không nhắn tin thúc giục, thế này càng khiến Lâm Miêu ngượng hơn.

Lâm Miêu cắn môi, lề mề thu dọn đồ đạc.

Từ khi biết Lan Thâm thích con trai, thì cậu không thể nào đối mặt với Lan Thâm một cách bình thường được nữa.

Thì là, hình như cậu luôn cảm thấy không được tự nhiên, con thỏ đế trong lòng cứ mãi lo sợ bất an.

Lâm Miêu lắc lắc đầu, lắc bay mấy suy nghĩ này đi.

Rõ ràng mối quan hệ giữa hai người rất thuần khiết, chẳng liên quan gì tới việc đàn anh thích con trai hay con gái cả.

Cậu chậm rãi nghĩ, trấn an bản năng cảm nhận nguy hiểm của động vật nhỏ trong mình.

Lâm Miêu cố hết sức bình tĩnh đi xuống dưới tầng, tỏ ra vẫn như bình thường.

Lan Thâm đã dựa bên xe chờ cậu từ trước, thấy cậu xuống thì mở cửa phụ lái cho cậu.

"Xin lỗi, em xuống muộn rồi."

Lan Thâm cười nhẹ nhàng: "Không sao, anh còn tưởng em cố ý làm khó anh đó chứ."

"Em đâu có xấu xa vậy......"

"Ồ? Cho nên cố ý trốn tránh không gặp anh, là chưa đủ xấu xa à?"

Lâm Miêu không nói lại được anh, mím môi cúi người lên xe.

Trong khoảnh khắc cậu cúi người, cổ áo rộng hơi trễ xuống, Lan Thâm đứng ngay cạnh cậu, mắt hơi nhìn xuống, vừa hay vô tình nhìn thấy cảnh xuân trước ngực cậu.

Yết hầu Lan Thâm chuyển động, vừa định lịch sự rời mắt thì bỗng thấy 2cm dưới xương quai xanh của Lâm Miêu có một vết đỏ hồng.

Vết đỏ này không lớn, chỉ cỡ nửa đồng tiền xu.

Giống như...... dấu hôn.

Ánh mắt Lan Thâm lập tức ngưng lại, khí thế cũng trầm xuống.

Anh im lặng nhìn Lâm Miêu ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn xong, chân anh vẫn đứng yên tại chỗ.

Lâm Miêu ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Không đi ạ?"

Vẻ mặt Lan Thâm thay đổi thất thường, khiến Lâm Miêu bỗng chốc không dám mở miệng.

Lan Thâm chậm rãi hít một hơi, lại chậm rãi thở ra, một lúc lâu sau tương đối nhẹ giọng cất lời: "Tại sao mấy ngày nay lại tránh mặt anh?"

Lâm Miêu chột dạ sờ sờ mũi: "Cũng, cũng không có gì, chỉ là em hơi bận thôi."

"Không phải yêu đương à?"

Lan Thâm rũ hàng lông mi, che đi gợn sóng trong mắt, cố hết sức hỏi một cách thản nhiên.

"Hả? Yêu với đương gì ạ?"

Lâm Miêu hoàn toàn không hiểu ra gì: "Sao tự dưng anh lại nghĩ thế."

Lan Thâm khẽ cười một tiếng: "Thật sự không nói à?"

Đột nhiên anh khom lưng xuống, ghé sát tới gần Lâm Miêu.

Lâm Miêu sợ tới mức nuốt nước miếng, đầu ngón tay nhũn ra.

Lan Thâm thong thả dùng đầu ngón tay cầm cổ áo Lâm Miêu, hơi kéo xuống một chút, lộ ra vết đỏ kia.

Thân giữ lòng quân tử nhưng lại mang theo đôi phần bất mãn, giống như một con chó lớn cố gắng kiềm chế tính tình, phát ra tiếng gầm nhẹ bất mãn.

"Không nói à? Thế đây là cái gì?"

Lâm Miêu ngây người hai giây, mới nhìn xuống theo ánh mắt Lan Thâm, sau đó mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng lên.

"Anh nghĩ cái gì đó!"

"Đây không phải, không phải cái đó, em cũng không biết nó có từ khi nào!"

Cậu giơ tay đẩy nhẹ Lan Thâm, giống như một con mèo con dùng măng cụt phản kích, Lâm Miêu đẩy mấy cái, vậy mà không đẩy được Lan Thâm ra.

Trong mắt Lan Thâm tựa như có một xoáy nước sâu không lường được, như muốn cuốn cả linh hồn Lâm Miêu vào đó. Anh hơi cong môi, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt.

Anh dùng ngón tay đè lên vệt đỏ, ngay sau đó lại miết lên xương quai xanh: "Thế à? Vậy chắc là anh nhầm."

Tuy nói là nhầm, nhưng trong lòng một lại không hề muốn buông tha cho Lâm Miêu.

Một mặt là mấy ngày không được gặp nên nín nhịn đến bốc hỏa, một mặt là vì vị trí này quá nguy hiểm, thuộc về khu vực cấm kỵ dưới cổ áo.

.......Là khu vực mà bạn bè không thể đặt chân tới.

Ánh mắt Lan Thâm đi theo ngón tay, nhìn lên xương quai xanh của Lâm Miêu.

Ngón tay Lan Thâm tựa như lửa nóng, anh sờ đến đâu, Lâm Miêu thấy nóng đến đó.

Khiến mặt Lâm Miêu cũng cháy lây.

Lâm Miêu bị Lan Thâm vây ở ghế phụ lái, gần như bị anh áp sát, hơi thở xâm nhập vào ngũ cảm của Lâm Miêu từ bốn phương tám hướng, làm tay chân cậu nhũn ra.

Cậu không biết Lan Thâm bị sao nữa, là tức giận ư? Thật đáng sợ.

Lâm Miêu nhắm mắt nuốt nước miếng, thân thể lại có suy nghĩ của riêng mình, bất kể não bộ có kêu gào nguy hiểm thế nào thì nó vẫn đắm chìm trong đó, thậm chí còn vô thức hít sâu hai lần, trong xoang mũi tràn ngập mùi hương của Lan Thâm, rất thơm.

Lan Thâm rũ mắt nhìn thấy phản ứng của Lâm Miêu, vẫn mỉm cười, ngay sau đó trở về trạng thái cợt nhả:"Xin lỗi, anh tưởng em yêu ai rồi, sợ em ngây thơ bị người ta lừa."

"Không phải dấu hôn thật à?"

"Thật sự không phải đâu!" Lâm Miêu thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng nói: "Có lẽ là côn trùng cắn hay gì đó."

"Có cảm giác gì không?"

"Có hơi nóng, không, không phải, ý em là hơi ngứa."

Lâm Miêu dừng lại, theo bản năng sờ lên xương quai xanh, dường như đã bị Lan Thâm xoa đỏ một mảng.

"Không sao thì tốt."

Lan Thâm khẽ cười một tiếng, giả vờ như không nghe thấy cậu sửa lời, vòng qua ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Lâm Miêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đều bị Lan Thâm để ý thấy hết.

Lan Thâm không nói gì, Lâm Miêu cũng thấy ngại vì phản ứng vừa rồi của mình, tất nhiên sẽ không mở miệng, hai người yên lặng suốt quãng đường.

Lâm Miêu tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp.

Cho đến khi Lan Thâm dừng xe tại bãi đỗ xe của bệnh viện, nhưng anh lại không mở cửa.

Bàn tay cởi dây an toàn của Lâm Miêu chậm rãi cứng đờ.

Lan Thâm tắt máy xe, nhìn về phía cậu: "Nói đi, tại sao em tránh mặt anh?"

Trực giác của Lâm Miêu cho rằng nên ăn ngay nói thật, nhưng cậu chỉ dám cúi gằm lắc đầu kịch liệt, cảm thấy nếu nói ra thì sẽ có chuyện đáng sợ hơn nữa.

"Để anh đoán nhé......" Lan Thâm gõ gõ ngón tay lên tay lái: "Có phải em đã biết chuyện gì đó về anh không?"

Toàn thân Lâm Miêu cứng đờ, Lan Thâm biết ngay là đoán đúng rồi.

Ánh mắt Lan Thâm lộ ra đôi phần thấp thỏm, khi mở miệng lần nữa, giọng nói có hơi căng thẳng khác thường: "Đã biết...... anh thích con trai rồi à?"

Lâm Miêu hoàn toàn hoá đá, đến hô hấp cũng dừng lại, chỉ hận không thể lập tức biến mất.

"Biết thật rồi à?"

"V..vâng, vô tình biết......" Lâm Miêu lí nhí như muỗi kêu.

Lan Thâm nhẹ nhàng mở miệng: "Không phải em nói không kì thị à......"

"Em, em không kì thị mà." Lâm Miêu bĩu môi nhỏ giọng trả lời.

"Thế giờ em đang làm gì đây? Ở chung với anh thấy khó chịu à? Hãy là ghét? Anh chạm vào khiến em thấy ghê tởm?"

"Không! Nào có, nào có nghiêm trọng đến mức đó."

Lan Thâm được nước lấn tới, nói như đúng rồi: "Vậy thì không được trốn tránh anh nữa."

Lâm Miêu không nói nên lời.

Lan Thâm lại dịu giọng: "Anh tổn thương thật sự đấy, em chẳng để ý tới anh."

Tim Lâm Miêu run lên, vậy mà lại nhấm ra được vị ngọt từ trong lời Lan Thâm.

Cậu không rõ bản thân bị sao nữa.

"Được không? Chúng ta vẫn là...... bạn, đúng không?"

Lan Thâm nhìn thẳng vào mắt Lâm Miêu, gần như có hơi hùng hổ, không cho phép cậu lại rụt về cái vỏ của mình nữa.

Lâm Miêu do dự một lúc lâu, mới mím môi, gật đầu đồng ý.

Quả thật, là bạn thì không nêm tránh né nhau chỉ vì xu hướng tính dục.

Sự thiếu tự nhiên trong lòng vốn bị Lâm Miêu mạnh tay đè xuống, gần như lập tức vội vàng tránh sang hướng khác mà nảy mầm.

Cậu không giải thích được, nhưng lại không muốn từ bỏ, lựa chọn tới gần Lan Thâm theo bản năng, lừa mình dối người duy trì tình trạng hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com