TruyenHHH.com

Dam My Edit

Chương 78 - Ngoài ý muốn

edit: yuzhu

Suốt cả quá trình thăm bệnh Đàm Táo Táo vẫn luôn miệng thân thiết an ủi Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng hầu như toàn bị Nguyễn Nam Chúc ngó lơ.

"Cánh cửa thứ tư của cô thế nào rồi?" Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh không có việc gì làm thuận miệng hỏi cô một câu.

"Cánh cửa thứ tư hả?" Đàm Táo Táo gãi gãi đầu, "Coi như là tạm ổn đi......" Có vẻ như cô ấy không tình nguyện nói chuyện nhiều về thế giới bên trong cánh cửa, rất nhanh đã chuyển qua đề tài khác.

Lâm Thu Thạch thấy thế cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này nữa.

Trong TV treo trên vách tường bệnh viện ngẫu nhiên sẽ phát một đoạn quảng cáo nước hoa của Đàm Táo Táo, trên màn hình lớn, cô cao quý lãnh diễm không ai bì nổi. Lâm Thu Thạch nhìn quảng cáo, lại nhìn người đang ngồi bên cạnh Nguyễn Nam Chúc vùi đầu ăn xoài, ăn tới mức nguyên khuôn mặt dính nước xoài vàng khè, anh liền lâm vào một loại im lặng vi diệu.

Đàm Táo Táo hiển nhiên là nhìn mặt Lâm Thu Thạch liền đoán được anh đang suy nghĩ gì, tức giận nói: "Đừng nhìn, đều là giả đó!"

Lâm Thu Thạch: "Ồ......"

Đàm Táo Táo nhìn Lâm Thu Thạch, ngầm ác ý hỏi: "Cậu có minh tinh yêu thích nào không?"

Lâm Thu Thạch cực kỳ thẳng thắn nói: "Không có." Anh không theo đuổi thần tượng.

Đàm Táo Táo tiếc nuối nói: "Vậy tiếc thật đó, nếu có thì không chừng tôi còn có thể giúp cậu xin chữ ký rồi." Không chừng càng còn có thể lộ vài mấy cái tin nóng hay bát quát hủy tam quan nữa......

Trong lúc bọn họ trò chuyện, trong TV phát lên một tin tức nóng hổi, một minh tinh nào đó trên đường tham gia buổi biểu diễn đột nhiên mắc phải tai nạn giao thông, tử vong ngay lập tức, sau đó còn chiếu hình ảnh hiện trường tai nạn vô cùng thảm khốc.

Đàm Táo Táo vốn đang say sưa gặm xoài nháy mắt ngây người, cô nói: "Anh ta......"

Nguyễn Nam Chúc nằm trên giường nhẹ giọng nói: "Cô quen biết à?"

Đàm Táo Táo gật gật đầu.

Cô buông quả xoài trong tay xuống, thấp giọng nói: "Người này hình như cũng là người vào cửa, chúng tôi từng quay quảng cáo chung nhưng thật ra cũng không thân thiết lắm......"

Lâm Thu Thạch nhìn Đàm Táo Táo, tâm trạng của cô ấy hiển nhiên là trầm xuống.

"Về sau anh ấy xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn." Đàm Táo Táo nói, "Trong lúc biểu diễn thì đèn trên đỉnh đầu trực tiếp rơi xuống dưới, nhưng may là anh ấy chỉ bị thương nhẹ, sau lại gặp phải một vài tai nạn." Cô chậm rãi nói, "Lúc đó tôi đã hơi nghi ngờ......"

"Có thể chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao?" Lâm Thu Thạch nhíu mày, "Không nhất định là cửa......"

"Chắc chắn là cửa." Đàm Táo Táo thở dài, tâm trạng suy sút rõ ràng, "Tôi đi trước đây, hai cậu dưỡng bệnh cho tốt đi nhé."

Lâm Thu Thạch nhìn bộ dạng cô, cũng không biết nên khuyên thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn cô vội vàng rời đi.

Lúc Đàm Táo Táo đi, biểu cảm của Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn rất bình tĩnh, Lâm Thu Thạch nói: "Cô ấy sẽ không sao chứ?"

Nguyễn Nam Chúc: "Không sao đâu, qua vài ngày nữa là sẽ ổn thôi."

Lâm Thu Thạch cảm thấy Đàm Táo Táo vẫn luôn rất lạc quan, không ngờ lại đột nhiên suy sụp...... Tuy rằng trước khi hoàn toàn suy sụp đã vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này.

Đối mặt với Lâm Thu Thạch đang mờ mịt, Nguyễn Nam Chúc lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cậu nói: "Anh chưa từng đặc biệt thích ai thật sao?"

Lâm Thu Thạch cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu chậm rãi nhưng cũng thật kiên định: "Chưa từng." Anh nói, "Mối quan hệ của tôi với gia đình khá là lạnh nhạt, trong ấn tượng......đúng là chưa từng đặc biệt thích người nào."

Từ nhỏ đến lớn, bạn bè bên người anh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng vì nguyên nhân như thế nên anh mới có thể rời khỏi quê nhà mà không chút nào lưu luyến, vào nơi này làm việc.

"Dù sao cũng phải có cô gái nào thích anh chứ." Ngữ khí của Nguyễn Nam Chúc chắc chắn, "Hay là anh chưa từng được ai tỏ tình?" Cậu không tin với tính cách cùng vẻ ngoài như vậy của Lâm Thu Thạch mà không được phái nữ yêu thích.

"Tỏ tình thì có, nhưng tôi đều từ chối hết." Lâm Thu Thạch trả lời.

Nguyễn Nam Chúc: "Tại sao anh lại từ chối?"

Lâm Thu Thạch: "Vì tôi không thể cho họ thứ họ muốn."

Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Làm sao anh biết bản thân mình không thể?"

Lâm Thu Thạch im lặng một chốc rồi nhẹ nhàng cất lời: "Tôi không thích bọn họ."

Nguyễn Nam Chúc nhịn không được mà bật cười, cậu nói: "Thật ra anh cũng tỉnh táo lắm đó chứ."

Lâm Thu Thạch cười nói: "Dù thế nào cũng không được làm tốn thời gian của bọn họ, họ đều là những cô gái rất tốt."

Lâm Thu Thạch thật sự là một con người ấm áp, chỉ cần có người cần anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ giúp đỡ hết mình. Nhưng lòng tốt của anh ấy không phải là không có giới hạn, nói thẳng ra là anh ấy chưa bao giờ rộng lượng với người khác. Anh hoàn toàn hiểu rõ thực lực của bản thân, cũng sẽ không yêu cầu người khác làm việc gì ngoài khả năng của mình.

Một người thiện lương, thông minh, lại biết cách xem xét thời thế quả thật là một người cực kỳ hấp dẫn.

Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nhắm mắt, nhưng những điểm thu hút của Lâm Thu Thạch đối với cậu lại không chỉ có như vậy.

Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc nhắm mắt liền cho rằng cậu đã mệt rồi. Anh từ bên người Nguyễn Nam Chúc đứng dậy, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, vừa đi ra ngoài thì đúng lúc gặp Trình Thiên Lí cầm rổ vải đã rửa sạch quay về.

"Sao anh lại ra đây?" Trình Thiên Lí hỏi.

"Đừng vào." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu ấy đang nghỉ ngơi, Táo Táo cũng đi rồi."

Trình Thiên Lí: "Ồ, vậy mấy quả vải này tính sao đây?"

Lâm Thu Thạch liếc nhìn: "Đặt ở đâu tạm đi, chờ cậu ấy tỉnh dậy rồi mang vào, nếu không thì nhóc ăn đi."

Trình Thiên Lí: "Thôi em không ăn đâu, hình như Nguyễn ca rất thích ăn vải."

Lâm Thu Thạch nghe vậy đột nhiên có hơi tò mò: "Ngoài vải ra cậu ấy còn thích gì thế?" Anh cùng Nguyễn Nam Chúc cũng đã cùng sinh hoạt chung một thời gian, thế nhưng anh cũng không rõ lắm về sở thích của cậu.

Trình Thiên Lí nói: "Thích cái gì hả? Anh ấy thích nhiều thứ lắm." Cậu nhóc nhìn xuống rổ vải, lại nhìn Lâm Thu Thạch, "Hình như cũng rất thích anh."

Lâm Thu Thạch: "Chẳng lẽ cậu ấy không thích nhóc à?"

Trình Thiên Lí cười ngây ngô: "Hắc hắc hắc, cũng đúng, em đáng yêu như vậy mà."

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm nhóc cũng đúng là không biết xấu hổ.

Trong khoảng thời gian Nguyễn Nam Chúc tu dưỡng có không ít người của tổ chức khác tới thăm bệnh. Nói là thăm bệnh nhưng thật ra là để tìm hiểu tin tức, rốt cuộc một đại lão đã qua mười cánh cửa như Nguyễn Nam Chúc rất hiếm thấy.

Bạch Lộc Lê Đông Nguyên cũng da mặt dày tới, tuy Nguyễn Nam Chúc đồng ý cho hắn đi vào phòng bệnh, nhưng toàn bộ hành trình cũng chưa từng cho hắn xem sắc mặt tốt.

Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh lột vải cho Nguyễn Nam Chúc ăn. Nguyễn Nam Chúc hơi há miệng, thịt quả màu trắng ngà mềm mại thịt quả liền bị đôi môi hơi tái của cậu ngậm vào, sau khi cẩn thận nhai, khẽ há miệng, Lâm Thu Thạch liền đem mâm đựng trái cây đưa qua, đầu lưỡi liền đẩy hột vải đèn tuyền ra.

Toàn bộ quá trình ăn uống của cậu đều thập phần ưu nhã, nhìn bộ dạng của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch đột nhiên liền lý giải được câu 'mỹ nhân nên ăn vải' kia của Đàm Táo Táo.

Lê Đông Nguyên ngồi bên cạnh, khuôn mặt trẻ con kia mang theo nụ cười thân thiết, so sánh với hắn ta trong cánh cửa thì quả thực là một trời một vực, hắn nói: "Nam Chúc à......"

Nguyễn Nam Chúc híp mắt ném cho hắn một cái lườm sắc lẹm.

Lê Đông Nguyên đành phải sửa miệng: "Nguyễn ca, Nguyễn ca, cậu không sao chứ?"

Nguyễn Nam Chúc: "Có sao hay không chẳng phải nhìn là biết rồi sao? Có gì nói thẳng đi."

Lê Đông Nguyên quay đầu liếc về phía Lâm Thu Thạch.

Nguyễn Nam Chúc biết được ý tứ của hắn, thu mắt: "Không cần phải tránh anh ấy."

Lê Đông Nguyên nói: "Tôi sắp phải vượt qua cánh cửa thứ chín rồi, chính là......"

Nguyễn Nam Chúc: "Không có, cút."

Lê Đông Nguyên: "......"

Lâm Thu Thạch nghe xong muốn cười, nhưng lại cảm thấy cười ra tiếng thì không thích hợp cho lắm, vì thế rũ mắt làm bộ mình vẫn đang nghiêm túc lột vải.

"Cậu đâu cần phải dữ như vậy đâu." Lê Đông Nguyên lại ủy khuất, "Chuyện cậu giả vờ làm Chúc Manh nói chuyện yêu đương với tôi tôi còn chưa tính toán với cậu mà." Cặp mắt to kia ngập nước, Lâm Thu Thạch nhìn hắn mà vô thức nhớ tới chú chó Corgi mà Trình Thiên Lí nuôi......

Nhưng mà trái tim Nguyễn Nam Chúc lại vững như bàn thạch, không chút nào dao động, thậm chí Lê Đông Nguyên huỵch toẹt thân phận của cậu ra cậu cũng chẳng hề giật mình: "Bớt nói nhảm, nói chính sự."

Lê Đông Nguyên nói: "Không phải là do tôi nghe nói cậu còn có manh mối của một cánh cửa thứ chín sao......"

Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Nghe nói?"

Lê Đông Nguyên: "Đm, tôi thật sự là nghe nói, bọn họ đều đang truyền khắp nơi kìa."

Bọn họ nói tới đây, Lâm Thu Thạch lại đột nhiên nhớ tới Nguyễn Nam Chúc đã thông qua cánh cửa thứ mười, vậy chẳng phải có khả năng cậu đã lấy được manh mối của cánh cửa thứ mười một ròi? Cũng không biết manh mối của cánh cửa thứ mười một trông ra sao, so với mấy cánh cửa khác có chỗ nào đặc biệt không.

"Cho nên?" Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn.

"Cho nên, có thể bán manh mối đó cho tôi không?" Lê Đông Nguyên rốt cuộc cũng nói mục đích hôm nay hắn tới đây.

Nguyễn Nam Chúc không chút do dự liền cự tuyệt: "Không thể."

Lê Đông Nguyên: "Cậu có thể tùy tiện ra giá, chỉ cần tôi có thể trả nổi ——" Manh mối của cánh cửa thứ chín quá hiếm có, ngay cả hắn ta cũng không lấy được.

Cũng chỉ có cái tên điên Nguyễn Nam Chúc này mới nắm được trong tay hai tờ.

Nguyễn Nam Chúc ăn một quả vải được đưa đến bên miệng, cũng không đáp lại.

Nhìn thấy thái độ của Nguyễn Nam Chúc là cái dạng này, Lê Đông Nguyên có vẻ hơi nôn nóng, hắn nói: "Mười ba ngày sau chính là kỳ hạn vào cửa của tôi, tôi không có nhiều thời gian như vậy."

Nguyễn Nam Chúc: "Không phải anh đào sinh ý của tôi vui vẻ lắm sao? Còn nói tôi lấy sắc thờ người cơ mà." Cậu nở nụ cười, trong mắt lại lạnh băng, "Bây giờ mới biết đến xin tôi?"

Lê Đông Nguyên xấu hổ nở nụ cười, "Xin lỗi, xin lỗi, không thì tôi bồi đại nhân ngủ một đêm, đại nhân có thể đại lượng quên chuyện này đi được không?"

Nguyễn Nam Chúc chỉ vào cửa: "Cút."

Lê Đông Nguyên lộ ra biểu tình ủy khuất.

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm cái tên này hơi bị quá đáng rồi đó, muốn lấy manh mối thì thôi, lại còn muốn chiếm tiện nghi của lão đại chúng tôi, bị bảo cút đúng là một chút cũng không oan.

"Manh mối của cánh cửa thứ chín cho anh cũng không phải không thể." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng mà với một điều kiện."

Lê Đông Nguyên: "Điều kiện gì?"

Nguyễn Nam Chúc: "Anh phải vào cánh cửa thứ mười cùng anh ấy."

Lê Đông Nguyên nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Cậu không phải là......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Đúng vậy."

Lê Đông Nguyên biểu tình đại biến: "Cậu điên rồi sao?!"

Nguyễn Nam Chúc dần mất kiên nhẫn: "Một là đồng ý, hai là cút, đừng có ở đây lãng phí thời gian của tôi."

Sắc mặt Lê Đông Nguyên âm tình bất định, cuối cùng vẫn là cắn răng đồng ý đi theo Lâm Thu Thạch cùng tiến vào cánh cửa thứ mười. Nhưng nhìn biểu tình của hắn thì có vẻ hắn còn có gì đó muốn nói, nhưng là ngại Lâm Thu Thạch ở đây nên không thể nói ra.

Lâm Thu Thạch đúng lúc đứng lên, tỏ vẻ anh muốn đi rửa tay.

Lần này Nguyễn Nam Chúc không cản.

Kết quả Lâm Thu Thạch mới vừa đi rửa tay về liền nghe thấy tiếng Nguyễn Nam Chúc đang cãi nhau với Lê Đông Nguyên. Lê Đông Nguyên không phải là đối thủ của Nguyễn Nam Chúc, cuối cùng bị chọc cho tức điên, trực tiếp đâm sầm cửa mà ra, nhìn thấy Lâm Thu Thạch còn trừng mắt với anh một cái.

Lâm Thu Thạch không hiểu tại sao lại bị trừng, Lê Đông Nguyên liền ném cho một cậu: "Tự cậu cẩn thận một chút đi, Chúc Manh móc ra khẳng định so với cậu còn bự hơn!"

Lâm Thu Thạch: "......" Tôi biết cậu ấy bự hơn tôi rồi, không cần anh nhắc, cảm ơn.

Anh bước vào phòng, thấy Nguyễn Nam Chúc mặt không biểu tình ngồi trên giường liền nói: "Sao lại cãi nhau thế?"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Có người cứ một hai phải khoa tay múa chân với tôi cơ." Cậu khinh thường nói, "Hắn cũng xứng?"

Lâm Thu Thạch: "Cậu còn đang bệnh đó, đừng nóng giận." Anh ôn hòa hỏi, "Buổi tối muốn ăn gì?"

Nguyễn Nam Chúc dựa vào giường: "Ăn cháo đi, cháo anh nấu."

Lê Đông Nguyên giận dỗi rời đi, Lâm Thu Thạch vẫn không hề để trong lòng. Anh cho rằng giữa Lê Đông Nguyên với bọn họ sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, dù là tốt hay là xấu, nhưng Lâm Thu Thạch lại không hề ngờ tới, ngày hôm đó cũng là ngày cuối cùng anh nhìn thấy Lê Đông Nguyên.

Sáng sớm mười ba ngày sao, Nguyễn Nam Chúc đã xuất viện nhận được một cuộc điện thoại, lúc ấy mọi người trong biệt thự đang cùng nhau ăn sáng. Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt cậu ngưng trệ một lát, rồi sau đó thấp giọng mở miệng: "Lê Đông Nguyên đã chết."

Mọi người vốn đang nói chuyện với nhau đột nhiên im lặng, tất cả đều nghe được lời Nguyễn Nam Chúc nói.

Trình Thiên Lí đang gặm bánh bao cũng dừng động tác, cậu nhóc a một tiếng, hỏi ra điều tất cả mọi người muốn hỏi: "Nguyễn ca, anh nói gì...... Lê Đông Nguyên, là Bạch Lộc Lê Đông Nguyên kia sao?"

Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, đứng lên: "Tôi muốn qua đó một chuyến."

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi đi cùng cậu." Nguyễn Nam Chúc tuy rằng đã xuất viện, nhưng thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại sắc mặt vẫn còn chút tái. Anh lo rằng nếu Nguyễn Nam Chúc gặp phải chuyện gì ở bên ngoài thì cơ thể cậu sẽ không thể chống đỡ được

"Được." Nguyễn Nam Chúc đồng ý cho Lâm Thu Thạch đi theo.

Lâm Thu Thạch nhanh chóng thay quần áo rồi lên xe với Nguyễn Nam Chúc.

Sau khi Nguyễn Nam Chúc nói một địa chỉ liền ngồi trên ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt cậu tái nhợt, lông mi dài đen nhánh như lông quạ lúc này nhẹ nhàng run lên, càng thêm vài phần yếu ớt. Nhưng sự yếu ớt này lại dường như chỉ là ảo giác của Lâm Thu Thạch.

Nguyễn Nam Chúc đang đau buồn sao? Không, Lâm Thu Thạch cảm thấy trong nỗi bi ai trên người cậu càng thêm một loại thố tử hồ bi*. Nguyễn Nam Chúc chán ghét Lê Đông Nguyên, nhưng cũng không hề muốn hắn chết đi như vậy. Bởi vì họ đều thấy được kết cục của Lê Đông Nguyên nên không khỏi sẽ nghĩ đến chính bản thân mình.

*thố tử hồ bi: thỏ chết cáo thương, ý nói đồng loại thì thương xót nhau.

Lâm Thu Thạch nhớ lại mười ngày trước gặp Lê Đông Nguyên, cũng là lần cuối cùng gặp mặt hắn, anh thở ra một hơi dài, như thể muốn đem áp lực đang đè lên lồng ngực kia theo hơi thở bay ra ngoài.

Sau 40 phút lái xe, bọn họ đã tới một tòa chung cư trong thành phố.

Lâm Thu Thạch cho rằng Bạch Lộc ở trong một căn hộ nào đó trong tòa chung cư này, kết quả tới nơi mới biết được cả tòa chung cư này đều thuộc sở hữu của Bạch Lộc.

Lúc này dưới khu chung cư bị không ít người vây quanh, Lâm Thu Thạch vừa nhìn đã có dự cảm không lành. Quả nhiên, sau khi đỗ xe, anh hướng vào trong đám người chen chúc nhìn xem, thấy được những gì đang bị vây quanh giữa đám người.

Đó là một cỗ thi thể bị quăng ngã dập nát tươm, đã không thể nhìn ra diện mạo, nhưng từ quần áo cùng dáng người có thể biết rõ người đã ngã chết trước mắt này chính là Lê Đông Nguyên.

Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thu Thạch thấy người chết ở ngoài đời, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy một người quen thuộc với mình cứ như vậy mà ra đi. Anh nghiêng đầu, nhìn Nguyễn Nam Chúc, thấy cậu vẫn như cũ vẫn duy trì vẻ mặt bình đạm, chỉ có đôi mắt màu đen kia dập dềnh gợn sóng, tựa như mặt hồ sâu bị người quấy nhiễu.

Một tiếng khóc của phụ nữ vang lên, trong đám người bước ra là một thiếu nữ mười mấy tuổi, cô quỳ gối bên thi thể của Lê Đông Nguyên mà gào khóc, còn muốn duỗi tay ôm lấy thân thể đã chẳng còn nguyên hình nguyên dạng của Lê Đông Nguyên vào trong lòng.

Người chung quanh ngăn cản động tác của thiếu nữ, mạnh mẽ kéo cô ra khỏi thi thể Lê Đông Nguyên.

Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, phát hiện có một vài người đang khẽ thì thầm, vài người lại lộ biểu tình bi thống, ánh mắt chết lặng, nghĩ rằng họ hẳn là thành viên của Bạch Lộc.

Một người phụ nữ xinh đẹp đi tới trước mặt Nguyễn Nam Chúc, thấp giọng nói với cậu: "Nguyễn tiên sinh, xin chào."

"Xin chào, Kim tiểu thư." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Anh có thể gọi tên tôi, Kim Vũ Nhuế." Có vẻ cô muốn nở nụ cười với Nguyễn Nam Chúc, nhưng nụ cười này là gượng ép vô cùng, chỉ là cố ép khóe miệng cong lên, trông thập phần miễn cưỡng, "Sau này tôi sẽ tiếp quản công việc nội bộ của Bạch Lộc."

Trong lời nói của cô ta mang hàm ý, ý bảo cô chính là thủ lĩnh đời kế tiếp của Bạch Lộc.

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, ý bảo mình đã biết. Cậu trầm mặc một lúc rồi nói: "Không muốn cười thì đừng cười."

Nụ cười trên mặt Kim Vũ Nhuế vụt tắt trong nháy mắt, cô hít một hơi thật sâu, như thể đang cố khống chế cảm xúc của mình, sau đó khàn giọng nói: "Mời vào trong, Nguyễn tiên sinh."

Nguyễn Nam Chúc gật đầu, đi vào trong phòng, Lâm Thu Thạch đi theo sau lưng cậu.

Trong đại sảnh tòa chung cư, có ngồi cũng có đứng, tổng cộng là sáu người, hơn nữa ngoài những người đó, toàn bộ tổ chức của Bạch Lộc hẳn là có khoảng hai mươi người.

Kim Vũ Nhuế bắt đầu tuyên bố những chuyện Lê Đông Nguyên đã chuẩn bị tốt trước khi chết, toàn bộ quá trình đều phi thường an tĩnh.

Nhưng mà bên trong sự an tính này, Lâm Thu Thạch lại cảm giác được dòng nước ngầm khẽ chuyển động. Trong đám người này có người hình như khá bất mãn với việc Kim Vũ Nhuế làm người nối nghiệp, nhưng ánh mắt lại rơi xuống trên người Nguyễn Nam Chúc —— bọn họ lại là đang kiêng kị một người ngoài như Nguyễn Nam Chúc.

Lâm Thu Thạch rốt cuộc hiểu được lý do vì sao Nguyễn Nam Chúc lại tới nơi này, cậu đến đây là thay Lê Đông Nguyên trấn áp cục diện này một lần cuối cùng.

Kim Vũ Nhuế trở thành thủ lĩnh đời kế tiếp của Bạch Lộc, cô vừa mới qua cánh cửa thứ tám, còn một thời gian nữa mới tới cánh của thứ chín.

Nhưng hiển nhiên, cô không thể nào làm tất cả mọi người trong Bạch Lộc chịu phục giống Lê Đông Nguyên.

Nguyễn Nam Chúc khẳng định cũng đã nhìn ra, nhưng cậu không định nhúng tay vào chuyện của Bạch Lộc, chỉ trầm mặc ngồi một bên.

Lâm Thu Thạch thấy sắc mặt cậu trắng bệch, nghĩ rằng có thể là cậu đang cảm thấy khó chịu nên hơi lo lắng. Anh nghĩ nghĩ rồi lấy từ trong túi ra một viên kẹo lặng lẽ đưa cho Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc quay đầu lại nhìn anh một cái, nhẹ nhàng gật đầu, bóc vỏ kẹo ra rồi chậm rãi bỏ vào trong miệng.

Kẹo mang hương vị thật ngọt, hòa tan một phần cảm giác khó chịu trong người, Nguyễn Nam Chúc ngồi trong đại sảnh thật lâu, mãi đến khi Kim Vũ Nhuế phân phó xong tất cả mọi chuyện.

Người trong đại sảnh người bắt đầu tản đi, cuối cùng chỉ còn lại ba người họ.

Kim Vũ Nhuế ngẩng đầu, cười khổ nói: "Cảm ơn Nguyễn tiên sinh, nếu không có anh ở đây chắc tôi cũng không biết phải làm thế nào."

Nguyễn Nam Chúc đứng lên, nói: "Tôi chỉ có thể giúp cô tới đây, đoạn đường còn lại phải dựa vào chính cô."

Kim Vũ Nhuế gật đầu, cô cũng không phải dạng yếu liễu đào tơ, tuy rằng đối mặt gió mưa cũng có lúc dao động, nhưng chung quy cô vẫn phải tự lực chống chọi giữa bão giông.

"Vậy chúng tôi xin phép cáo từ." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Nguyễn tiên sinh không ở lại dùng bữa tối sao?" Kim Vũ Nhuế lịch sự mời.

"Không cần." Nguyễn Nam Chúc từ chối lòng tốt của Kim Vũ Nhuế, cậu nói, "Đến khi hạ táng tôi lại đến."

Kim Vũ Nhuế cũng không cưỡng cầu, gật đầu, tiễn Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch ra cửa.

Thi thể Lê Đông Nguyên đã được thu thập, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu bẩn yên lặng nói cho người ta biết ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.

Mà qua mấy ngày nữa, những vết máu này cũng sẽ biến mất hoàn toàn, ở trong Bạch Lộc người đến người đi, có lẽ rất nhanh họ sẽ quên mất ở nơi đây đã từng có một thủ lĩnh gọi là Lê Đông Nguyên.

Một đường đến đây, sắc mặt Nguyễn Nam Chúc đều không hề dễ coi.

Đến khi trên đường trở về, ngồi vào ghế lái, Lâm Thu Thạch mới cảm thấy không thích hợp, anh nói: "Nam Chúc, miệng vết thương của cậu không sao chứ?" Anh ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt. Mới đầu Lâm Thu Thạch còn tưởng rằng mùi máu này là do Lê Đông Nguyên, nhưng bây giờ Lâm Thu Thạch vẫn có thể ngửi thấy mùi tanh này.

"Không sao hết." Nguyễn Nam Chúc nghiêng người dựa vào cửa xe.

Lâm Thu Thạch một chút cũng không tin rằng cậu không sao, anh nhíu mày, nói: "Cậu cho tôi xem."

Nguyễn Nam Chúc nói: "Không cho."

Lâm Thu Thạch sửng sốt, anh không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại cự tuyệt dứt khoát như vậy.

"Về rồi nói tiếp." Nguyễn Nam Chúc nói. Cậu nói xong liền chậm rãi nhắm mắt, có vẻ có chút mệt mỏi.

Lâm Thu Thạch trong lòng lo lắng, không khỏi lái xe nhanh hơn một chút.

Mấy chục phút sau, bọn họ trở về biệt thự, Nguyễn Nam Chúc mới mỏi mệt mở mắt. Lâm Thu Thạch vội vàng đỡ cậu vào phòng, sau khi nhìn thấy cậu nằm lên giường, liền cực kỳ tự nhiên ngồi bên mép giường, cầm lấy góc áo Nguyễn Nam Chúc.

Nguyễn Nam Chúc ngước mắt nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"

Lâm Thu Thạch nói: "Tôi muốn nhìn lưng của cậu......" Miệng vết thương trên lưng Nguyễn Nam Chúc là nghiêm trọng nhất.

Nguyễn Nam Chúc nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch một cái: "Không xem được không?"

Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Không được." Anh cảm thấy vết thương của Nguyễn Nam Chúc chắc hẳn đã nứt ra rồi.

Nguyễn Nam Chúc nghĩ nghĩ: "Vậy anh cho tôi một viên kẹo đi."

Lâm Thu Thạch thò tay vào trong túi lấy kẹo ra, bóc vỏ xong liền nhét vào trong miệng Nguyễn Nam Chúc.

"Xem đi." Nguyễn Nam Chúc ngậm kẹo trong miệng mơ mơ hồ hồ nói, "Thật ra cũng đâu có gì đẹp đâu mà xem......"

Lâm Thu Thạch kéo áo Nguyễn Nam Chúc đang mặc lên, quả nhiên thấy miệng vết thương đã nứt ra rồi, máu loãng dọc theo lưng chảy xuống, cuối cùng thấm vào quần áo.

Anh nhíu mày: "Như vậy không được, phải vào bệnh viện thôi."

Nguyễn Nam Chúc bất động, nhịp thở trở nên đều đều.

Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn, thở dài: "Sao lại bắt đầu giả vờ ngủ rồi."

Nguyễn Nam Chúc vẫn không nói tiếng nào.

Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy đi lấy băng gạc ở gần đó, giúp Nguyễn Nam Chúc xử lý đơn giản miệng vết thương bị vỡ ra, nhắc nhở: "Sáng mai nhất định phải đến bệnh viện đó."

Nguyễn Nam Chúc ậm ừ ừ một tiếng, lại lần nữa nhắm mắt lại. Cậu thật sự có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác đến rồi, có phải đủ kích thích rồi không, tác giả ưỡn ngực tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com