TruyenHHH.com

Dam My Edit

Theo lý thuyết là từ trước đến nay Nguyễn Nam Chúc đối với hoàn cảnh xung quanh rất nhạy cảm, không hề có chuyện không chú ý đến sự bất thường của Từ Cẩn. Nhưng từ đầu đến cuối cậu không hề biểu hiện bất kỳ thái độ gì. Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Nam Chúc vẫy tay với Lâm Thu Thạch, gọi anh ra một góc xa xa ít người.

"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi hắn.

"Đêm nay khả năng cao là sẽ xảy ra chuyện, chú ý một chút." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu tôi ngủ say quá thì nhất định phải đánh thức tôi dậy đó."

"Sẽ xảy ra chuyện gì?" Lâm Thu Thạch nói, "Có liên quan đến Từ Cẩn sao?"

Nguyễn Nam Chúc cũng không thể đưa ra một đáp án hoàn chỉnh, cậu nói: "Chỉ là suy đoán."

"Ừm." Lâm Thu Thạch gật gật đầu, không tiếp tục hỏi, "Tôi sẽ chú ý."

Tối hôm nay bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ quái. Trình Thiên Lí xìu như chú cún nằm bẹp trên giường không dám nhây, Nguyễn Nam Chúc thì ngủ rất sớm, vậy là chỉ còn lại một mình Lâm Thu Thạch bất hạnh trằn trọc không thể đi vào giấc.

Anh nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn tỉnh táo, âm thanh từng ngọn cỏ từng cành cây xì xào ngoài kia đều lọt vào tai anh. Lâm Thu Thạch có thể nghe rõ tiếng gió, có thể nghe rõ cây cối hoa cỏ, thậm chí có thể nghe thấy ánh trăng sáng tỏ. Đây là một loại trạng thái rất khó dùng từ ngữ để diễn tả, thông qua thính giác, trong đầu anh xuất hiện toàn cảnh một cách rõ ràng.

Nhưng trạng thái tĩnh mịch này, rất nhanh đã bị thứ khác phá vỡ.

Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng sột soạt.

Âm thanh nghe thấy vào lúc nửa đêm luôn làm người ta có cảm giác bất an. Anh nghe thấy rõ có người từ trên giường ngồi dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài. Lâm Thu Thạch hơi hé mắt, nhìn thấy người đi ra cửa đúng là Từ Cẩn.

"Nam Chúc, Nam Chúc." Lâm Thu Thạch lay Nguyễn Nam Chúc, muốn gọi cậu từ trong cơn mơ thức dậy. Thế nhưng Nguyễn Nam Chúc vẫn không hề động đậy, dường như không phải ngủ quá say mà là bị hôn mê. Anh lay mấy cái liền, Nguyễn Nam Chúc cũng không có phản ứng. Lâm Thu Thạch chỉ còn cách thử đi gọi Trình Thiên Lí, nhưng không ngờ làm thế nào cũng không thể gọi Trình Thiên Lí dậy.

Nếu còn lãng phí thời gian thì không biết Từ Cẩn sẽ chạy đi đâu, Lâm Thu Thạch do dự một lát, liền đứng dậy quyết định một mình đi ra ngoài xem thử.

Anh nhanh chóng mang giày vào, theo tiếng bước chân một đường đi về phía trước.

Từ Cẩn đi vào một con đường thật dài, cách xa những căn nhà trúc nơi họ ở, xem ra là muốn đi vào sâu trong rừng. Lâm Thu Thạch không dám theo vào trong rừng rậm, chỉ ở một nơi xa xa đứng nhìn.

Khi Từ Cẩn sắp sửa tiến vào rừng, thì đột nhiên dừng bước chân. Cô ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trong, bỗng bắt đầu cởi bỏ quần áo.

Một màn này làm Lâm Thu Thạch sững sờ trong nháy mắt. Anh không ngờ Từ Cẩn lại làm vậy.

Đầu tiên là áo khoác, sau đó là áo thun, cuối cùng là nội y. Từ Cẩn đem quần áo trên người cởi sạch, làn da trắng nõn dưới ánh trăng giống như ngà voi trắng tinh, mờ mờ ảo ảo tỏa ra ánh sáng quyến rũ. Đương nhiên, Lâm Thu Thạch không dám nhìn. Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, anh chỉ nhìn một nửa, liền dời ánh mắt sang chỗ khác —— đến khi có một âm thanh khác vang lên.

Đó là một loại âm thanh như vải vóc bị xé rách. Lâm Thu Thạch hơi sững người, sau đó dè dặt liếc nhìn qua. Nhưng chỉ mới liếc mắt một giây, cả cơ thể anh đột nhiên run mạnh.

Từ Cẩn vẫn đang cởi, cởi xong quần áo, bắt đầu lột da của mình.

Cô dùng sức túm chặt lấy tóc của bản thân, sau đó bắt đầu từng túm từng túm mà xé xuống, từ đầu đến cổ, đến thân thể, làn da trắng nõn ban đầu đã trở thành vân da máu me lẫn lộn. Lâm Thu Thạch có thể nhìn thấy những thớ cơ bắp màu đỏ, còn có xương trắng bệch đến rợn người.

Lớp da bị chính tay Từ Cẩn lột làm máu tung toé khắp cơ thể, đã vậy hình như đã chú ý đến ánh mắt của Lâm Thu Thạch, quay đầu qua, nhếch môi nở nụ cười. Cái miệng cực kì rộng tạo thành một hình dạng bất thường, thậm chí Lâm Thu Thạch còn có thể nhìn thấy hàm răng trắng và cái lưỡi đỏ tươi màu máu.

Nếu như là trước đây, Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ bị dọa đến ngã lăn ra đất, nhưng dù sao đã có kinh nghiệm từ mấy lần trước, hiện giờ sức chịu đựng của anh đối với những tình cảnh thế này đã đủ mạnh, nhưng mặc dù vậy, chân tay anh cũng vì sự sợ hãi quá mức khủng bố mà có phần tê dại.

"Chị ơi, chị ơi." Tiếng cười khanh khách từ trong cái miệng con quái vật trước mặt truyền ra.. Cô ta nghiêng đầu bước tới nơi Lâm Thu Thạch đang trốn, "Chị đang ở đâu nhỉ, chị đang ở đâu."

Lâm Thu Thạch không dám dừng lại, xoay người bỏ chạy.

Anh chạy một mạch về căn nhà trúc, dùng sức lay tỉnh Nguyễn Nam Chúc, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại ngủ say như chết, hoàn toàn không có phản ứng gì.

Mà lúc này, tiếng bước chân dính nhớp, đã truyền đến trên hành lang.

"Rầm rầm rầm rầm" Quái vật đập cửa ầm ầm. Cô ta bò trên mặt đất, ánh mắt lom lom nhìn vào phòng qua cái khe dưới cửa, "Mở cửa ra đi, mở cửa ra đi!"

Lâm Thu Thạch đã bắt đầu hối hận về sự tò mò chết tiệt của bản thân.

Cũng may tiếng gõ cửa chỉ được một lúc rồi ngừng, Lâm Thu Thạch còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì nghe thấy âm thanh làm người ta tuyệt vọng truyền đến ngoài cửa sổ. Anh vừa quay đầu, nhìn thấy thứ đó từ cửa sổ trèo vào.

"Đậu móa!!" Cuối cùng nhịn không nổi nữa phải chửi một câu, Lâm Thu Thạch lùi lại mấy bước, muốn cách xa cửa sổ một chút.

Quái vật máu thịt lẫn lộn dễ dàng từ cửa sổ trèo vào. Cô ta trườn bò trên đất, bắt đầu vươn tay sờ soạng khắp nơi.

Lâm Thu Thạch nhìn thấy tư thế của cô ta, bỗng nhớ ra điều gì đó, vội vàng trèo lên giường.

"Chị đang ở đâu vậy, ở đâu vậy nhỉ......" Giọng nói thuộc về Từ Cẩn, nhưng lại làm người ta toàn thân lạnh buốt. Quái vật bò trên sàn sờ soạng khắp nơi, cô ta bò đến bên mép giường Lâm Thu Thạch, nhưng hình như không thể đứng thẳng, chỉ biết dùng đôi bàn tay đầy máu đó không ngừng tìm kiếm dưới gầm giường.

Trong lòng Lâm Thu Thạch thở phào một tiếng, biết bản thân không đoán nhầm. Trước đó anh và Trình Thiên Lí cùng ngủ trên giường, dưới gầm lại toàn là dấu tay máu, đây có lẽ không phải quái vật mềm lòng, mà là cô ta căn bản không có cách nào đứng dậy.

Ván giường bị đập mạnh mẽ, âm thanh của quái vật chỉ cách Lâm Thu Thạch một tấm ván giường. Cô ta dùng móng tay cào két két lên tấm gỗ mỏng manh, dường như chỉ một giây sau sẽ có thể cào ra một lỗ.

Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, vờ như không nghe thấy.

Âm thanh này không biết đã kéo dài tới bao lâu, nói chung là chờ đến khi tất cả mọi thứ đã trở về im lặng, nắng sớm đã ló dạng từ phía chân trời.

Mà Từ Cẩn lén ra ngoài lại một lần nữa trở về phòng, đương nhiên lúc này cô ta đã mặc lên tầng da trắng nõn.

Nguyễn Nam Chúc bị ánh mặt trời rọi tỉnh, vươn tay dụi dụi mắt, sau đó chào hỏi Lâm Thu Thạch.

"Buổi sáng tốt lành." Lâm Thu Thạch gian nan đáp lại.

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc tỉnh lại từ trong cơn buồn ngủ mông lung, chú ý đến sắc mặt cực kì bất thường của Lâm Thu Thạch, "Anh bị sao vậy?" Cậu lập tức hiểu ra, "Đêm qua đã xảy ra chuyện à?"

Lâm Thu Thạch liếc nhìn Từ Cẩn vẫn còn đang ngủ, hạ giọng nói: "Đợi chút nữa ra ngoài rồi nói."

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.

Hai người rón rén rời giường, sau đó tìm một góc không người. Lâm Thu Thạch nói hết với Nguyễn Nam Chúc những gì anh thấy đêm qua.

Nguyễn Nam Chúc nghe xong nhíu mày: "Sao anh không gọi tôi dậy?"

Lâm Thu Thạch: "Tôi gọi rồi, cậu không tỉnh dậy được."

"Ồ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Xem ra suy đoán của chúng ta là chính xác."

Từ Cẩn là cô em gái đi tìm kiếm người chị, bây giờ đã lấy được chìa khóa, chỉ cần dựa vào gợi ý, đưa cô em gái đến trước mặt người chị, là cánh cửa ra ngoài hẳn sẽ xuất hiện.

"Vậy thì rốt cuộc Từ Cẩn thuộc loại nào? Cô ấy có biết thân phận của mình không?" Lâm Thu Thạch có chút không hiểu. Anh cảm giác nếu Từ Cẩn biết bản thân không phải là người, vậy thì kỹ thuật diễn xuất của cô ta cũng hơi bị đỉnh, nhưng nếu cô không biết thì chuyện tối qua là sao?

"Có lẽ chỉ trong điều kiện đặc biệt, Từ Cẩn mới biến thành cô em gái." Nguyễn Nam Chúc trầm tư, "Ví dụ như vào ban đêm, anh nhớ lại xem đêm qua có chỗ nào đặc biệt không?"

Lâm Thu Thạch nghĩ một lúc, cuối cùng phát hiện đúng là có một chi tiết khá bất thường: "......Đêm qua hình như là trăng rằm." Sở dĩ anh nhớ đến chi tiết này là vì ánh trăng đêm qua rất sáng. Gần như sáng như ban ngày, thậm chí đi bên ngoài còn không cần dùng thiết bị chiếu sáng, cảnh sắc được ánh trăng chiếu rọi đến một ngóc ngách cũng không bỏ sót.

"Ừm." Nguyễn Nam Chúc gật đầu, "Tôi biết rồi."

Hai người lại thảo luận một vài chi tiết, mới đến nhà ăn.

Giờ này đã có người lục tục rời giường đi ăn sáng. Lâm Thu Thạch ngồi một lúc, thì thấy Trình Thiên Lí và Từ Cẩn cũng qua đây.

Trình Thiên Lí thất thần ngơ ngẩn, Từ Cẩn thì mang bộ dạng đã có một giấc ngủ ngon. Chẳng ai có thể tưởng tượng được, cô chính là quái vật lăn lê bò lết trong phòng cả một đêm.

"Em lại phát hiện có dấu tay máu." Trình Thiên Lí vừa húp cháo, vừa sợ hãi nói, "Ba người có nhìn thấy không?"

"Thấy rồi." Lâm Thu Thạch trả lời.

Trình Thiên Lí: "Nhưng em chẳng nghe thấy gì cả. Rốt cuộc là thứ gì, thứ đó có trèo lên giường chúng ta không?" Cậu nhóc vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy trên sàn nhà toàn là vết dấu tay bằng máu, trông như có thứ gì đó rất đáng sợ bò đi bò lại trên mặt đất, thật là làm người ta lạnh gáy buốt lưng, không dám tưởng tượng nửa đêm sau khi bọn họ chìm sâu vào giấc ngủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không bằng đêm mai cậu thức gác đêm thử xem?"

"Không được không được." Trình Thiên Lí giãy nảy.

Mặc dù Lâm Thu Thạch biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, nhưng anh không thể nói. Anh nhìn vào mắt Từ Cẩn, phát hiện khi Trình Thiên Lí nói về vấn đề này, sắc mặt của Từ Cẩn không hề có bất kỳ điều gì bất thường, mà ngược lại, cô gần như cực kỳ sợ hãi, cơ thể bắt đầu run lên bần bật.

"Hôm nay lại phải đến thần miếu." Nguyễn Nam Chúc nói, "Hy vọng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."

"Ừm." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hướng dẫn viên lại xuất hiện, đưa mọi người đến địa điểm tham quan.

Đã là lần thứ ba đến nơi này, trên mặt mọi người đã không còn nỗi sợ hãi và tò mò ban đầu, trái lại là vẻ mặt chán nản bực dọc, tất cả mọi người đều muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.

So với lần trước khi đến đây, có một điểm bất đồng là tiếng nhạc đã ngừng. Những người khác không biết vì sao, bốn người Lâm Thu Thạch lại biết rất rõ, vì cây sáo có thể tấu lên khúc nhạc  đang nằm trong ba lô của họ.

"Chúng ta có nên đưa Từ Cẩn lên đó thử không?" Trong lúc Lâm Thu Thạch đưa ra đề nghị này có chút ngập ngừng

"Tôi nghĩ có thể thử." Nguyễn Nam Chúc nói.

Vậy là ba người bắt đầu thảo luận việc lên đỉnh miếu một lần nữa, Từ Cẩn im lặng nghe, khi nghe đến chuyện cả nhóm cùng lên, thì đột nhiên kháng cự rất quyết liệt.

"Em không muốn đi, em sợ lắm......" Từ Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt đã sắp rơi xuống, "Em thật sự không đi đâu, các anh đừng bắt em đi mà......"

"Vì sao lại không muốn đi?" Đối diện với sự kháng cự quyết liệt của Từ Cẩn, Nguyễn Nam Chúc không hề biểu hiện thái độ ép buộc, thậm chí trong giọng nói còn mang chút dịu dàng.

"Em sợ mà." Từ Cẩn đáp, "Em chỉ cảm thấy em mà lên đó......sẽ chết mất."

Lâm Thu Thạch còn muốn nói gì đó, thì đã thấy Nguyễn Nam Chúc gật đầu: "Nếu đã như vậy thì thôi, không lên cũng được."

Từ Cẩn nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Thu Thạch không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại dễ thỏa hiệp như vậy, anh không hiểu, bèn tìm cơ hội hỏi cho rõ.

"Nếu như dựa theo tình huống bình thường, Từ Cẩn hẳn sẽ muốn đi lên. Nếu đã cương quyết từ chối thì khẳng định có nguyên nhân khác." Nguyễn Nam Chúc nói.

"Nguyên nhân khác?" Lâm Thu Thạch nghĩ không ra.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Tạm thời tôi cũng chưa nghĩ ra."

Bọn họ ngồi trong miếu thần, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, Trình Thiên Lí thì ở bên kia dắt Từ Cẩn lượn lờ mấy vòng trong miếu.

Dạo một lúc, Trình Thiên Lí đột nhiên thần thần bí bí chạy qua, nói cậu nhóc phát hiện ra một chuyện.

"Chuyện gì?" Nguyễn Nam Chúc liếc cậu ta một cái.

Trình Thiên Lí đáp: "Trước kia không phải chúng ta thấy có rất nhiều căn phòng nhỏ bị khóa trái, bên trong có tượng điêu khắc sao? Có một phòng mở cửa......"

Nguyễn Nam Chúc: "Cậu đi vào xem rồi?"

Trình Thiên Lí ngượng ngùng cười: "Em nào dám."

Nguyễn Nam Chúc: "Vậy thì khóa cánh cửa đó lại đi."

Trình Thiên Lí: "Chúng ta không vào xem?" Hắn đè thấp thanh âm, không nghĩ làm Từ Cẩn nghe được chính mình cùng Nguyễn Nam Chúc đối thoại, "Ta chú ý tới những cái đó phòng nhỏ pho tượng phía sau lưng, giống như còn có bích hoạ."

Trình Thiên Lí: "Chúng ta không vào xem à?" Trình Thiên Lí nói rất nhỏ, không muốn để Từ Cẩn nghe thấy cuộc đối thoại của mình với Nguyễn Nam Chúc, "Em chú ý đến đằng sau bức tượng trong căn phòng đó hình như có bích họa*."

*Tranh vẽ trên tường

Bích họa có vẻ là một phương pháp ghi lại những sự kiện rất quan trọng của tôn giáo, nếu như có thể tìm thấy những bích họa khác, có lẽ sẽ tìm ra nguyên do vì sao Từ Cẩn không muốn lên đỉnh ngôi miếu.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc liếc nhau, đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông: "Đi xem thử đi."

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Vậy là mấy người liền đi về phía nơi mà Trình Thiên Lí nói.

Căn phòng đó rất nhỏ, chỉ chứa được tầm năm đến sáu người, cùng vào thật sự có chút chật chội, vậy là Từ Cẩn và Trình Thiên Lí ở bên ngoài, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch cùng vào. Giữa phòng đặt một bức tượng dùng vải đỏ che kín, từ hình dáng mà xem có lẽ là tượng Phật hay gì đó tương tự. Sau khi Nguyễn Nam Chúc vào trong phòng thì tránh chạm vào bức tượng, bước đến vách tường đằng sau.

Quả nhiên là có một bức bích họa, chỉ là bức bích họa này như quỷ vẽ bùa, làm người ta không thể hiểu nó có ý nghĩa gì. Lâm Thu Thạch xem không hiểu thì thôi, đến Nguyễn Nam Chúc cũng nhíu mày.

Lâm Thu Thạch không dám quấy rầy cậu, bèn quan sát xung quanh căn phòng.

Căn phòng này nhỏ xíu, cũng chẳng có thứ gì đáng chú ý, thứ duy nhất thu hút ánh mắt chính là bức tượng dùng vải đỏ phủ lên. Độ cao của bức tượng này ngang ngửa một người trưởng thành, đứng sừng sững chính giữa căn phòng.

Lâm Thu Thạch đang muốn dời ánh mắt đi chỗ khác, bỗng sững người. Ban đầu anh tưởng mình nhìn nhầm, dùng sức dụi mắt, nhưng sau khi dụi mấy lần, lại phát hiện bản thân không nhìn nhầm —— Bức tượng trước mắt anh, mặc dù chỉ rất nhỏ, nhưng đúng là đang động đậy.

"Nam Chúc." Lâm Thu Thạch lẳng lặng kéo kéo tay Nguyễn Nam Chúc, "Chúng ta ra ngoài đi."

Sự chú ý của Nguyễn Nam Chúc vẫn đang nằm trên bức bích họa trên tường, cậu nói: "Tôi xem thêm chút nữa."

Lâm Thu Thạch đột nhiên nghĩ ra cách: "Tôi dùng điện thoại chụp lại, ra ngoài từ từ xem được không?" Trong khi anh nói, vẫn chú ý đến tấm vải đỏ bắt đầu rục rịch, như có thứ gì từ bên trong muốn lao ra.

Nguyễn Nam Chúc cũng chú ý đến sự bất thường của Lâm Thu Thạch. Cậu quét mắt một vòng căn phòng, lập tức phát hiện chỗ dị thường, liền gật đầu đồng ý.

Lâm Thu Thạch thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vừa mới rời khỏi phòng, bức tượng đó đã bắt đầu cử động kịch liệt. Lâm Thu Thạch thuận tay đóng cánh cửa lại, tấm vải đỏ cũng vừa lúc rơi xuống.

Chỉ thấy dưới tấm vải lại là con quái vật bị lột da trước đó mà bọn họ đã nhìn thấy trong đại điện. Trong tay con quái vật đó cầm trường đao sắc nhọn, cơ thể vốn cứng đờ bắt đầu trở nên linh hoạt.

"Đờ mờ, may mà ra kịp." Lâm Thu Thạch bị dọa tới đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Đợi đã......"Hình như Trình Thiên Lí phát hiện ra điều gì, giọng điệu tràn đầy sợ hãi, "Không biết làm sao mà ổ khóa của tất cả các căn phòng trên hành lang đều đã bị mở ra rồi."

Lâm Thu Thạch sững sờ, sau đó ngước mắt nhìn, phát hiện tất cả ổ khóa trên hành lang đều rơi trên đất, đã vậy trông như có người cố ý mở ra. Anh vội vàng nhặt một ổ khóa lên, đơn giản vặn vài cái, mặt tối sầm lại: "Bị ai đó dùng bạo lực phá khóa."

Mà âm thanh vải vóc rơi xuống đất càng ngày càng nhiều, Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, phát hiện vị trí họ đang đứng đã có ba bốn tấm vải rơi xuống đất, lộ ra quái vật không da mình mẩy đỏ quạch. Đương nhiên, làm người ta chú ý nhất, vẫn là thanh trường đao nằm trong tay chúng.

Đây nếu muốn điên lên chém người, thì cơ bản dễ như xiên qua một cây kẹo hồ lô đường vậy, một đao đâm chết hai ba người.

Bốn người xoay người chạy như điên, muốn thoát khỏi chỗ này. Trên đường chạy gặp những thành viên của nhóm khác cũng gọi họ chạy theo, rất nhanh mọi người đã tập trung trong đại điện, có người sợ hãi tột cùng tường thuật lại tất cả sự việc, run lẩy bẩy chỉ vào hành lang.

"Chúng ta vẫn phải ở lại đây chịu chết sao?" Có người muốn đi ra ngoài.

"Anh quên kết cục của những người chạy ra trước rồi à?" Có người phản bác lại.

"Nhưng bây giờ vẫn chưa đổ mưa......" Còn có người bày tỏ ý kiến.

Tiếng nghị luận ồn ào tràn ngập toàn bộ đại điện.

Nhưng rất nhanh sau đó, họ không còn dư thời gian để nghĩ đến chuyện này nữa. Những con quái vật đó đã chậm chạp kéo lê thanh trường đao xuất hiện trước mặt đoàn người, Nguyễn Nam Chúc thấy có điều bất thường liền nói: "Mau ra khỏi miếu!"

Lâm Thu Thạch theo sau bước chân cậu, bốn người vội vàng chạy ra khỏi miếu thần.

Bên cạnh bọn họ cũng có một số người lần lượt chạy theo nhóm Lâm Thu Thạch, nhưng vẫn còn vài người có lẽ nhớ đến thanh niên tóc vàng bị mưa dao lăng trì, vẫn đứng trong điện do dự.

Nhưng chỉ do dự một chốc, có người trong miếu đã bị những con quái vật đó bắt được.

Mà một giây sau, những người bên ngoài cuối cùng cũng hiểu được, trường đao sắc nhọn trong tay quái vật dùng để làm gì —— Đó là công cụ tốt nhất để lột da.

Mũi đao sắc nhọn cắm thẳng vào đỉnh đầu, rạch xuống một nhát da đã rách, cùng với tiếng gào thét thê thảm là làn da non mịn bị rạch ra hai bên, lộ ra bên trong là bắp thịt màu đỏ tươi.

"A A A A!!" Một nam một nữ bị bắt lấy phát ra những tiếng thét thê lương chói tai, như hai người điên kịch liệt giãy giụa, nhưng lại bị ấn chặt không thể cựa quậy, mãi đến khi bị lột đến vùng ngực, hai người bọn họ mới hoàn toàn tắt thở.

Bởi một màn khủng khiếp đẫm máu này, giữa mọi người chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

"Da......Trả da lại cho chị......trả đây......em gái......" Giọng nói của thiếu nữ truyền đến từ trên nóc nhà. Trong bóng tối mà mọi người không thể nhìn thấy bỗng xuất hiện một đôi tay màu đỏ, đôi tay đó cầm lên tấm da vừa mới lột, ngửi thật kĩ, sau đó như phát hiện ra điều gì mà ném xuống đất thật mạnh, "Không phải của tao, KHÔNG PHẢI CỦA TAO ——!!" Âm thanh càng ngày càng bén nhọn, đâm vào tai tới phát đau.

Hai cái xác trong miếu sau khi bị lột da, thân thể cũng bị chém thành nhiều mảnh nhỏ. Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng hiểu được, những vụn thịt trên giàn giáo đó từ đâu mà có.

Bọn quái vật đã giết chết hai người, ánh mắt lại chuyển đến những con mồi thơm ngon đứng bên ngoài điện.

Tất cả mọi người bị những cặp mắt đen sì nhìn chằm chằm sợ đến nín thở, thậm chí Lâm Thu Thạch còn ngửi thấy một mùi khai khai —— có người đã bị dọa tới nỗi tiểu ra quần.

"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt......" Mũi đao sắc nhọn lê trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai tới thế, cuối cùng có người vì không chịu nổi bầu không khí kinh dị này, kêu gào thảm thiết chạy như điên vào trong rừng.

Những người còn lại mặc dù không nhúc nhích, nhưng trong ánh mắt cũng đã lộ rõ sự kinh hoàng.

Trình Thiên Lí run run rẩy rẩy hỏi có phải bọn chúng sắp đến giết chúng ta không?

Nguyễn Nam Chúc đáp: "Mọi người bình tĩnh một chút, chúng không thể giết hết tất cả mọi người."

Nhưng họ không ngờ rằng, những con quái vật đó cuối cùng lại bị ngăn ở ngay rìa ngôi miếu. Dường như chúng bị thứ gì đó chặn lại, bắt đầu đi qua lại trong miếu muốn tìm cách ra ngoài.

Tất cả mọi người thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

"Xem ra chúng không thể rời khỏi ngôi miếu." Lâm Thu Thạch nói, "Ngoại trừ......những lúc trời đổ mưa."

"Ừm." Đầu mày Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn nhíu lại chưa hề giãn ra, hắn nhìn Từ Cẩn, "Hình như chúng ta đã bỏ sót thứ gì đó rất quan trọng."

"Thứ gì đó quan trọng?" Lâm Thu Thạch lặp lại một lần nữa, "Thứ gì đó quan trọng......" Ý nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, bỗng anh bừng tỉnh, "Có phải chúng ta đã quên mang cái trống đó đi không?"

Nếu như nói bên trong thần miếu đó là chị hai, vậy thì da của cô ta bị lột để làm trống, mà cái trống lại nằm trong tay cô em gái, thế nên cô muốn tìm lại em gái mình, đồng thời phải chăng cũng đang tìm lại da của chính mình?

"Chậc, vậy mà quên mất cái trống." Nguyễn Nam Chúc nói, "Quả nhiên trạng thái của tôi không được tốt." Cậu lại có thể quên mất thứ quan trọng như vậy, hoặc có thể nói khi bọn họ rời khỏi đó, không có ai nghĩ đến mang cái trống đi.

"Không, không ai trách cậu." Lâm Thu Thạch nói, "Dù sao chẳng ai biết điều kiện tử vong là gì, nhỡ đâu động vào trống là chết thì sao?"

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu không nói.

Tận mắt chứng kiến đồng đội bị lột sống da, tất cả mọi người ở đây đều không muốn vào trong thần miếu nữa, huống hồ cũng chẳng ai biết những quái vật đó có còn ở bên trong hay không.

Mọi người đều trầm lặng ngồi trước miếu, chờ đợi hướng dẫn viên xuất hiện.

Những người trước đó chạy vào rừng đã quay lại, lúc trở về tinh thần hoảng hốt, thậm chí còn có một người không ngừng lẩm bẩm, quả thực như đã phát điên.

Sự cố lần này đã tạo thành một đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với mọi người.

Trạng thái tinh thần của Lâm Thu Thạch còn tạm, thi thoảng nói một hai câu với Trình Thiên Lí, hòa hoãn phần nào bầu không khí căng thẳng. Từ Cẩn thì một mực không nói chuyện, biểu tình dại ra nhìn về phía trước, đến Trình Thiên Lí gọi mà cô cũng như không nghe thấy.

Nếu như là trước đây, Lâm Thu Thạch sẽ cho rằng cô ấy đang sợ hãi, nhưng trải qua chuyện đêm qua, anh lại có ý nghĩ khác.

Từ Cẩn thật sự đang sợ hãi sao? Cô đang sợ ma quỷ, hay là thứ khác?

Đương nhiên, những chuyện này trước mắt vẫn chưa có lời giải đáp.

Hướng vẫn viên vẫn như cũ đến đúng giờ, nhìn thấy trong đoàn thiếu mất hai người, cũng không phát biểu bất kỳ điều gì, chỉ cười tủm tỉm dẫn họ quay về.

Bữa cơm tối hôm nay gần như không có người động đũa, đa số đều sớm về phòng nghỉ ngơi.

Lê Đông Nguyên ngược lại biểu hiện như không chịu ảnh hưởng bao nhiêu, hắn im lặng ăn cơm, rồi hẹn Nguyễn Nam Chúc ra nói chuyện một lần nữa.

Rốt cuộc hai người họ đã nói gì vẫn chẳng ai biết, nhưng khi quay trở lại, sắc mặt đôi bên đều tốt hơn rất nhiều.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Trước khi ngủ Nguyễn Nam Chúc nói, "Hôm nay tốt nhất đừng thức nữa."

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

"Ngủ ngon." Trình Thiên Lí ngáp một cái, nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon." Lâm Thu Thạch tắt đèn, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối.

Mùa dịch thế này nên hạn chế ra ngoài các bạn nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ở nhà ăn bánh, uống nước, đọc truyện cho lành nhe ღゝ◡╹)ノ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com