Dam My Edit Thoat Khoi Tro Choi Chet Choc Nhuoc Uong Quan Hoan
Chương 27: Bức tượng làm bằng đường Dưới ánh nến lung linh, dòng chữ bằng máu càng trở nên rực rỡ.
"Nhiệm vụ đã xuất hiện."
Tần Phú cau mày, khẽ nói: "Vậy chắc chắn đã có người chết."
Hắn và Lâm Kiều liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lao ra ngoài cửa.
Trên hành lang không có một bóng người, tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình. Lâm Kiều đi đến phòng của Tiếu Kha Ngải, gõ vang cửa phòng của cậu ta.
Cửa phòng rất nhanh thì mở ra, Tiếu Kha Ngải từ bên trong thò đầu ra, nói: "Nhiệm vụ đã xuất hiện! Lâm ca, các người cũng nhìn thấy nhiệm vụ sao?"
"Ừ."
Lâm Kiều gật đầu, "Điều này cũng đồng nghĩa với việc đã có người xảy ra chuyện rồi."
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng chéo đó cũng mở ra, Tôn Tân Nhã và Lý Khiết Khiết nghe thấy động tĩnh cũng cùng đi ra. Sắc mặt các cô có chút hốt hoảng, hẳn là cũng vừa nhìn thấy nhiệm vụ.
"Sống qua ngày thứ bảy..."
Tôn Tân Nhã ôm lấy hai cánh tay của mình rồi nói, "Hiện tại mới là ngày thứ ba, số ngày còn chưa tới một nửa."
Lý Khiết Khiết cũng mím chặt môi, bất an nắm chặt lấy tay áo của mình.
Tần Phú khẽ hỏi: "Chu Thành Nặc đâu?"
Lời này của hắn chính là nhắc nhở những người khác, Tiếu Kha Ngải nghe xong câu này thì cũng nhanh chóng đi tới gõ cửa phòng Chu Thành Nặc. Nhưng dù tiếng gõ cửa "Ầm ầm" vang vọng, bên trong cũng không có một chút động tĩnh nào.
Tiếu Kha Ngải: "Mở cửa! Chu Thành Nặc, Tạ Hà!"
Lâm Kiều nói: "Tránh ra."
Cậu tiến về phía trước, sau đó một cước đạp mạnh vào cửa phòng.
Oành!
Cánh cửa phòng đập mạnh vào vách tường, sau đó dưới tác dụng của lực mà bật lại.
Tiếu Kha Ngải tay cầm nắm cửa rồi ghé đầu nhìn vào trong, sau đó "Ồ" lên một tiếng, nói: "Bên trong không có ai cả."
-- Trong phòng đúng thật là không người nào, Lâm Kiều cùng Tần Phú tìm kiếm một vòng, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ dị thường nào. Trên giường là đống chăn đệm ngổn ngang, còn sót lại một chút nhiệt độ. Cửa sổ phòng cũng đóng chặt, không tồn tại không gian nào khác -- không ai biết Chu Thành Nặc và Tạ Hà đã đi đâu, bọn họ giống như là bỗng dưng biến mất khỏi thế gian, không hề để lại dấu vết.
Lâm Kiều đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận.
Tần Phú đi tới bên cạnh cậu, khẽ nói: "Bọn họ có lẽ đã bị giết."
Không có tiếng la hét, không có bất cứ âm thanh gì, giống như Mã Tuấn, cái chết đều bất ngờ ập tới, không kịp chuẩn bị. Nhưng ít ra bọn họ tìm được thi thể của Mã Tuấn, còn nơi này thì lại không có thứ gì.
"Cái kia..."
Tôn Tân Nhã tại cửa phòng bất an nói, "Chúng ta phải tiếp tục đợi ở chỗ này sao? Có nên nói với người ở đây không?"
"Được, "
Lâm Kiều nói, "Chúng ta cùng đi."
Bọn họ rời khỏi phòng của Chu Thành Nặc và Tạ Hà, sau đó đi đến tầng một, gõ cửa phòng quản gia.
Quản gia giống như không hề ngủ, rất nhanh thì mở cửa. Hắn thờ ơ nghe Lâm Kiều nói từ đầu đến cuối, sau đó mới nhàn nhạt đáp: "Ta hiểu rồi, chúng ta sẽ xử lý. Các người xin hãy quay về phòng để nghỉ ngơi đi."
"Làm sao mà ngủ được chứ!"
Tôn Tân Nhã vội la lên, "Người của chúng tôi chết ở chỗ các người, vậy mà các người cũng không quan tâm sao?"
Quản gia sắc mặt không hề thay đổi, nói: "Xin hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi, trời sáng ta sẽ phái người hầu đi dọn dẹp phòng."
Tôn Tân Nhã: "Ông -- "
Tiếu Kha Ngải kéo cô một cái, nói: "Thôi, đây cũng chỉ là NPC thôi, tức giận cũng vô ích."
Tôn Tân Nhã không còn cách nào khác, chỉ có thể tức giận mà dậm chân.
Mọi người không thu hoạch được gì thì lại quay về tầng ba. Cửa phòng của Chu Thành Nặc và Tạ Hà vẫn mở, phía sau là một khoảng tối đen.
Tôn Tân Nhã và Lý Khiết Khiết ở bên cạnh phòng Chu Thành Nặc, hiện mọi chuyện xảy ra như vậy, hai người bọn vô cùng lo lắng, cũng không dám về phòng của mình.
Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn hai người một cái, đề nghị: "Hay là đêm nay chúng ta ở chung một chỗ đi."
Tôn Tân Nhã còn chưa nói, Lý Khiết Khiết đã hô lên: "Không được!"
Vẻ mặt của cô vô cùng cương quyết, giống như vô cùng bài xích lời đề nghị này của Tiếu Kha Ngải.
Tiếu Kha Ngải sững sờ: "Tại sao? Chẳng lẽ không phải tụ tập cùng một chỗ sẽ an toàn hơn sao?"
"Tôi... Tôi đến ngày, "
Lý Khiết Khiết nói, "Ở cùng với một đám con trai các người thì có chút không tiện."
Mọi người: "..."
Tôn Tân Nhã cau mày nói: "Lý Khiết Khiết, cậu bao giờ.."
"Vừa xong!"
Lý Khiết Khiết nói, "Tôi hiện tại rất đau bụng, tôi không muốn ở cùng với các người đâu, chúng ta vẫn là ai về phòng người đó đi."
Cô khăng khăng muốn tách ra, còn nói nếu như những người khác không đồng ý thì cô sẽ ở một mình một phòng. Tôn Tân Nhã khuyên một hồi lâu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể nói: "Vậy thì... Để tớ ở cùng với cậu vậy."
Tần Phú nhàn nhạt nói: "Nếu không muốn ở phòng này, vậy thì đổi phòng với tôi đi."
Phòng của hắn cách xa phòng của Chu Thành Nặc nhất, cũng là an toàn nhất.
Tôn Tân Nhã có chút động tâm, ánh mắt Lý Khiết Khiết lập tức sáng lên: "Được, được ! Vậy thì cám ơn anh!"
Cô vội vã kéo Tôn Tân Nhã một cái, cũng không quay đầu lại mà vọt vào phòng của Tần Phú.
Tiếu Kha Ngải nhìn bóng lưng của họ, rầu rĩ nói: "Đây cũng quá..." Cậu ta cũng không nói ra nửa câu nói sau, nhưng rõ ràng không bằng lòng với hành động của Lý Khiết Khiết.
Tần Phú nhìn về phía Lâm Kiều rồi mở rộng hai tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không có phòng để ở."
Lâm Kiều: "..."
Lâm Kiều xoay người rời đi. Tần Phú lập tức đuổi theo, Lâm Kiều chân trước trở về phòng, hắn liền chân sau đi vào theo.
"Cậu sao phải trốn tránh tôi chứ, "
Tần Phú cười nói, "Tôi không có ý định ăn cậu nữa đâu."
Lâm Kiều: "Tiếu Kha Ngải!"
Tần Phú: "..."
"Đến đây!" Tiếu Kha Ngải cực kỳ tự giác ôm đệm chăn chạy vào, ngồi lên ghế sô pha.
"Anh ơi, thật ngại quá. Nhưng mà em cũng sợ xảy ra chuyện, nên mấy ngày nay em sẽ ở cùng anh nhé."
Lâm Kiều: "Không sao đâu, cậu cứ ở đây đi."
Tần Phú: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
Lâm Kiều mặt không thay đổi chỉ tay xuống dưới sàn nhà.
Tần Phú: "..."
Hắn liếc mắt nhìn Tiếu Kha Ngải một cái.
Tiếu Kha Ngải: "..."
Tần Phú yên lặng đem chăn trải ở trên sàn nhà.
Lâm Kiều thấy vậy thì khẽ nhíu mày, cũng không thèm nhìn Tần Phú mà quay người về giường của chính mình.
Một buổi đêm cứ như vậy trôi qua. Ngày thứ hai khi trời vừa sáng, một âm thanh rít lên phá vỡ sự im lặng trong hành lang, cũng đồng thời đánh thức mọi người trong phòng.
Lâm Kiều vươn mình ngồi dậy, phát hiện Tần Phú đã đi leo lên giường của mình, mà Tiếu Kha Ngải vẫn ở trong ổ chăn mà ngủ say.
Tần Phú nói: "Là âm thanh của Lý Khiết Khiết."
Lâm Kiều cau mày: "Người có chuyện hẳn là Tôn Tân Nhã."
Cậu vội mặc thêm áo khoác, xuống giường rồi lay tỉnh Tiếu Kha Ngải.
Tiếu Kha Ngải mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: "Làm sao vậy... Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không biết, "
Lâm Kiều nói, "Ra ngoài xem xem."
"Được."
Tiếu Kha Ngải vuốt mắt từ dưới đất bò dậy, cùng bọn Lâm Kiều rời khỏi phòng.
Trên hành lang, cửa phòng Tôn Tân Nhã mở ra, Lý Khiết Khiết hốt hoảng từ bên trong chạy ra ngoài, quần áo cũng chỉ mới mặc lên một nửa, ống tay áo miễn cưỡng che lại cánh tay, vừa thấy được mọi người thì kêu lên:
"Tân Nhã không thấy đâu cả!"
Tần Phú nói: "Có chuyện gì xảy ra."
"Tôi cũng không biết!"
Sắc mặt Lý Khiết Khiết vô cùng sợ hãi, nước mắt cứ thế trào ra,
"Tôi, tôi rõ ràng là cùng cậu ấy ngủ chung, thế nhưng sau khi tôi tỉnh lại thì không thấy cậu ấy đâu nữa! Tôi đã tìm rất nhiều nơi, thế nhưng cũng không tìm thấy cậu ấy!"
Cô càng nói càng thì lại càng đau khổ, cuối cùng che mặt rồi ngồi trên mặt đất khóc nấc lên.
"Làm sao bây giờ, nếu cô ấy cũng rời đi, tôi nên làm gì đây..."
Tiếng khóc nức nở của cô gái vang vọng trong hành lang, Lâm Kiều khẽ nhíu mày, để lại Tiếu Kha Ngải ở bên ngoài dỗ Lý Khiết Khiết, còn mình và Tần Phú thì đi vào trong phòng của hai cô.
Mấy phút sau, bọn họ không thu hoạch được gì mà đi ra khỏi phòng, Lâm Kiều trầm mặc nhìn về phía Tiếu Kha Ngải, khẽ lắc đầu. Tiếu Kha Ngải muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Lý Khiết Khiết.
Tôn Tân Nhã cuối cùng vẫn là mất tích, giống như đôi tình nhân Chu Thành Nặc, không một tiếng động mà biến mất ở trong phòng.
Một lúc sau, người hầu trong dinh thự giống như thường ngày, mời mọi người xuống ăn sáng. Người nơi này giống như cũng không nhận ra số người giảm bớt, vẫn luôn bận rộn bày đồ ăn trên bàn. Tuy số người giảm đi, nhưng số lượng đồ ăn vẫn như cũ.
Lần này bá tước phu nhân so với hôm qua thì đến sớm hơn, nàng đeo băng đen không coi ai ra gì rồi ngồi xuống. Mấy phút sau, quản gia mang theo thiếu niên điên điên khùng khùng... Cùng với một cái xe đẩy đặt một bức tượng làm bằng đường.
Bức tượng làm bằng đường cao như một người bình thường, quanh thân tản ra vị ngọt nồng nặc. Nó không giống với những bức tượng sống động ở hai bên bàn ăn, bởi vì hiện tại nó chỉ mơ hồ ra hình người, còn chưa chạm khắc xong.
Quản gia đẩy một bức tượng đến lên cạnh bàn ăn, cung kính nói với bá tước phu nhân cung kính: "Phu nhân, đây là cái mới nhất."
Bá tước phu nhân nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm lấy một chiếc dùi nhỏ trên xe đẩy lên, trực tiếp ở bàn ăn mà chạm khắc bức tượng làm bằng đường. Mảnh vụn đường bay lả tả xuống, vị ngọt kia cũng càng thêm nồng nặc.
Tiếu Kha Ngải nhìn chằm chằm bức tượng kia vài giây, nhỏ giọng nói: "Em cảm giác nó có chút quen mắt."
Lâm Kiều không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lý Khiết Khiết một cái.
Lý Khiết Khiết đã đem ống tay áo kéo đi lên, lộ ra hai cánh tay trơn bóng. Con mắt của cô sưng tấy, nghe Tiếu Kha Ngải nói thì cũng không nói gì, im lặng ăn bữa sáng của mình.
Vào lúc bá tước phu nhân chạm khắc bức tượng, người hầu đã bưng lên một đĩa thịt băm lớn. Thịt băm có màu nâu nhạt, sền sệt, mùi thơm nức mũi.
"Nha nha nha nha!"
Trên bàn ăn, những người khác cũng không có phản ứng gì, thiếu niên tóc vàng lại "Nha nha a a" kêu lên, nhào tới ôm chặt lấy đĩa thịt băm, muốn kéo nó về phía mình.
Người hầu dừng lại một chút, không cẩn thận khiến cho đĩa băm lật xuống.
Thịt băm nóng hổi đổ ở trên mặt bàn, trong đó xen lẫn một ít khối thịt hồng hồng trắng trắng, giống như là còn sống. Tiếu Kha Ngải ban đầu vốn là bị kia hương vị hấp dẫn, bây giờ thấy thịt như vậy thì lập tức cảm thấy buồn nôn mà dời tầm mắt.
Thiếu niên lại hưng phấn kêu một tiếng, dùng thìa xúc một muỗng thịt băm trực tiếp cho vào miệng. Thiếu niên ăn uống say sưa, bá tước phu nhân cũng chạm khắc hết sức chuyên chú. Hai người đặt ở cùng một chỗ, hành vi cử chỉ nhìn thế nào cũng vô cùng quái dị.
Lâm Kiều đặt dĩa xuống, nói: "Trở về đi."
Tiếu Kha Ngải lập tức đáp một tiếng "Được", đang muốn đứng dậy, thì bị Lý Khiết Khiết bên cạnh kéo một cái.
Lý Khiết Khiết kéo cậu lại, khẽ nói: "Cái kia, cậu... cậu có thể ở cùng với tôi không?"
Tiếu Kha Ngải nói: "Ơ, không phải là cô nói cô đang đến ngày gì đó sao?"
Lý Khiết Khiết lập tức mặt đỏ lên: "Tôi, tôi chỉ là thuận miệng nói, hơn nữa hiện tại ở đây cũng không an toàn..."
"Không được, "
Tần Phú đột nhiên thờ ơ nói, "Chỗ chúng tôi hết chỗ rồi."
Lý Khiết Khiết sững sờ, nước mắt lập tức rơi lã chã, rất dễ khiến người ta động lòng.
Nhưng Tần Phú lại không hề bị lay động, lạnh nhạt nhìn cô. Khí thế của hắn quá cương quyết, Lý Khiết Khiết hoảng loạn dời tầm mắt, cúi đầu khóc nức nở.
Tiếu Kha Ngải nhìn Lý Khiết Khiết rồi lại nhìn về phía Tần Phú, yên lặng đứng lên, cùng hắn và Lâm Kiều rời đi.
Trên cầu thang, Lâm Kiều nhìn về phía Tần Phú, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.
Tần Phú nhàn nhạt nói: "Cậu rất nhanh sẽ biết thôi."
Nói xong, hắn liền thuận tay véo má thanh niên một cái.
Lâm Kiều: "..."
Lâm Kiều mặt không thay đổi đá hắn một cái, sau đó quay người rời đi.
-- Buổi trưa, trời có mưa nhỏ, sắc trời âm u, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi trên cửa sổ. Lý Khiết Khiết co mình trốn trong chăn, không ngừng xoa xoa cánh tay trắng nõn của mình, giống như là rất lạnh.
Căn phòng giống như được phủ một lớp vải đen, không thể xuyên vào một chút ánh sáng nào.
Mưa to dần. Trong tiếng mưa, đột nhiên vang lên một âm thanh khác.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Đó là tiếng bước chân.
Lý Khiết Khiết từ trong chăn thò đầu ra, nhìn chằm chằm cánh cửa. Tiếng bước chân đến từ hành lang, chậm rãi, không ngừng đến gần bên này...
Cuối cùng dừng ở trước cửa phòng cô.
Cộc cộc cộc.
Một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên, Lý Khiết Khiết giật cả mình, lập tức chui vào trong chăn.
Cộc cộc cộc...
Tiếng gõ cửa không hề dừng lại, mà vẫn duy trì nhịp điệu vang vọng. Trong căn phòng quanh quẩn âm thanh không nhanh không chậm kia, ngay cả tiếng mưa rơi cũng nhỏ hơn rất nhiều, sắp nghe không rõ. Mồ hôi lạnh từ trán khẽ rơi xuống, Lý Khiết Khiết cắn răng một cái, vươn mình ngồi dậy, vươn tay lấy cây nến ở đầu giường, từ từ đi tới trước cửa.
Tiếng gõ cửa vẫn đang kéo dài, Lý Khiết Khiết nắm lấy tay cầm. Lòng bàn tay dính mồ hôi nhơm nhớp, chạm vào tay nắm cửa thì trở nên trơn tuột, rất khó nắm lấy.
Tay kia của cô cầm nến giơ lên thật cao -- đột nhiên cánh cửa bỗng mở ra !
Hô --
Không khí lạnh lẽo ngoài hành lang rót vào trong phòng, lạnh đến mức khiến Lý Khiết Khiết rùng mình một cái. Tay cô vẫn trong tư thế giơ cao ngọn nến, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên vô cùng: "Tại sao lại là cậu? !"
"..."
Người ở ngoài cửa nhìn chằm chằm cô, không nói một lời nào.
Lý Khiết Khiết sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Không phải, tớ không phải có ý đó. Ý tớ là, Tân Nhã, tại sao cậu lại ở đây..."
"..."
Người ở ngoài trầm mặc một hồi, khóe miệng đột nhiên hơi nhếch lên, nhìn về phía Lý Khiết Khiết nở nụ cười: "Cậu đang nói gì đấy, tớ vẫn luôn luôn ở đây mà."
Cô đi về phía trước một bước, đi vào trong phòng. Lý Khiết Khiết thì hoảng loạn lùi lại mấy bước, cả mặt đều là sợ hãi.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng chậm rãi khép lại. Ngoài phòng mưa càng lúc càng lớn, đột nhiên một tia chớp đánh xuống bên trong, tiếng sấm ầm ầm giống như giấu thứ gì đó... Nghe không rõ.
Hết chương 27.
"Nhiệm vụ đã xuất hiện."
Tần Phú cau mày, khẽ nói: "Vậy chắc chắn đã có người chết."
Hắn và Lâm Kiều liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng lao ra ngoài cửa.
Trên hành lang không có một bóng người, tất cả mọi người đều ở trong phòng của mình. Lâm Kiều đi đến phòng của Tiếu Kha Ngải, gõ vang cửa phòng của cậu ta.
Cửa phòng rất nhanh thì mở ra, Tiếu Kha Ngải từ bên trong thò đầu ra, nói: "Nhiệm vụ đã xuất hiện! Lâm ca, các người cũng nhìn thấy nhiệm vụ sao?"
"Ừ."
Lâm Kiều gật đầu, "Điều này cũng đồng nghĩa với việc đã có người xảy ra chuyện rồi."
"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng chéo đó cũng mở ra, Tôn Tân Nhã và Lý Khiết Khiết nghe thấy động tĩnh cũng cùng đi ra. Sắc mặt các cô có chút hốt hoảng, hẳn là cũng vừa nhìn thấy nhiệm vụ.
"Sống qua ngày thứ bảy..."
Tôn Tân Nhã ôm lấy hai cánh tay của mình rồi nói, "Hiện tại mới là ngày thứ ba, số ngày còn chưa tới một nửa."
Lý Khiết Khiết cũng mím chặt môi, bất an nắm chặt lấy tay áo của mình.
Tần Phú khẽ hỏi: "Chu Thành Nặc đâu?"
Lời này của hắn chính là nhắc nhở những người khác, Tiếu Kha Ngải nghe xong câu này thì cũng nhanh chóng đi tới gõ cửa phòng Chu Thành Nặc. Nhưng dù tiếng gõ cửa "Ầm ầm" vang vọng, bên trong cũng không có một chút động tĩnh nào.
Tiếu Kha Ngải: "Mở cửa! Chu Thành Nặc, Tạ Hà!"
Lâm Kiều nói: "Tránh ra."
Cậu tiến về phía trước, sau đó một cước đạp mạnh vào cửa phòng.
Oành!
Cánh cửa phòng đập mạnh vào vách tường, sau đó dưới tác dụng của lực mà bật lại.
Tiếu Kha Ngải tay cầm nắm cửa rồi ghé đầu nhìn vào trong, sau đó "Ồ" lên một tiếng, nói: "Bên trong không có ai cả."
-- Trong phòng đúng thật là không người nào, Lâm Kiều cùng Tần Phú tìm kiếm một vòng, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ dị thường nào. Trên giường là đống chăn đệm ngổn ngang, còn sót lại một chút nhiệt độ. Cửa sổ phòng cũng đóng chặt, không tồn tại không gian nào khác -- không ai biết Chu Thành Nặc và Tạ Hà đã đi đâu, bọn họ giống như là bỗng dưng biến mất khỏi thế gian, không hề để lại dấu vết.
Lâm Kiều đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là bóng đêm vô tận.
Tần Phú đi tới bên cạnh cậu, khẽ nói: "Bọn họ có lẽ đã bị giết."
Không có tiếng la hét, không có bất cứ âm thanh gì, giống như Mã Tuấn, cái chết đều bất ngờ ập tới, không kịp chuẩn bị. Nhưng ít ra bọn họ tìm được thi thể của Mã Tuấn, còn nơi này thì lại không có thứ gì.
"Cái kia..."
Tôn Tân Nhã tại cửa phòng bất an nói, "Chúng ta phải tiếp tục đợi ở chỗ này sao? Có nên nói với người ở đây không?"
"Được, "
Lâm Kiều nói, "Chúng ta cùng đi."
Bọn họ rời khỏi phòng của Chu Thành Nặc và Tạ Hà, sau đó đi đến tầng một, gõ cửa phòng quản gia.
Quản gia giống như không hề ngủ, rất nhanh thì mở cửa. Hắn thờ ơ nghe Lâm Kiều nói từ đầu đến cuối, sau đó mới nhàn nhạt đáp: "Ta hiểu rồi, chúng ta sẽ xử lý. Các người xin hãy quay về phòng để nghỉ ngơi đi."
"Làm sao mà ngủ được chứ!"
Tôn Tân Nhã vội la lên, "Người của chúng tôi chết ở chỗ các người, vậy mà các người cũng không quan tâm sao?"
Quản gia sắc mặt không hề thay đổi, nói: "Xin hãy trở về phòng nghỉ ngơi đi, trời sáng ta sẽ phái người hầu đi dọn dẹp phòng."
Tôn Tân Nhã: "Ông -- "
Tiếu Kha Ngải kéo cô một cái, nói: "Thôi, đây cũng chỉ là NPC thôi, tức giận cũng vô ích."
Tôn Tân Nhã không còn cách nào khác, chỉ có thể tức giận mà dậm chân.
Mọi người không thu hoạch được gì thì lại quay về tầng ba. Cửa phòng của Chu Thành Nặc và Tạ Hà vẫn mở, phía sau là một khoảng tối đen.
Tôn Tân Nhã và Lý Khiết Khiết ở bên cạnh phòng Chu Thành Nặc, hiện mọi chuyện xảy ra như vậy, hai người bọn vô cùng lo lắng, cũng không dám về phòng của mình.
Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn hai người một cái, đề nghị: "Hay là đêm nay chúng ta ở chung một chỗ đi."
Tôn Tân Nhã còn chưa nói, Lý Khiết Khiết đã hô lên: "Không được!"
Vẻ mặt của cô vô cùng cương quyết, giống như vô cùng bài xích lời đề nghị này của Tiếu Kha Ngải.
Tiếu Kha Ngải sững sờ: "Tại sao? Chẳng lẽ không phải tụ tập cùng một chỗ sẽ an toàn hơn sao?"
"Tôi... Tôi đến ngày, "
Lý Khiết Khiết nói, "Ở cùng với một đám con trai các người thì có chút không tiện."
Mọi người: "..."
Tôn Tân Nhã cau mày nói: "Lý Khiết Khiết, cậu bao giờ.."
"Vừa xong!"
Lý Khiết Khiết nói, "Tôi hiện tại rất đau bụng, tôi không muốn ở cùng với các người đâu, chúng ta vẫn là ai về phòng người đó đi."
Cô khăng khăng muốn tách ra, còn nói nếu như những người khác không đồng ý thì cô sẽ ở một mình một phòng. Tôn Tân Nhã khuyên một hồi lâu cũng không được, cuối cùng chỉ có thể nói: "Vậy thì... Để tớ ở cùng với cậu vậy."
Tần Phú nhàn nhạt nói: "Nếu không muốn ở phòng này, vậy thì đổi phòng với tôi đi."
Phòng của hắn cách xa phòng của Chu Thành Nặc nhất, cũng là an toàn nhất.
Tôn Tân Nhã có chút động tâm, ánh mắt Lý Khiết Khiết lập tức sáng lên: "Được, được ! Vậy thì cám ơn anh!"
Cô vội vã kéo Tôn Tân Nhã một cái, cũng không quay đầu lại mà vọt vào phòng của Tần Phú.
Tiếu Kha Ngải nhìn bóng lưng của họ, rầu rĩ nói: "Đây cũng quá..." Cậu ta cũng không nói ra nửa câu nói sau, nhưng rõ ràng không bằng lòng với hành động của Lý Khiết Khiết.
Tần Phú nhìn về phía Lâm Kiều rồi mở rộng hai tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Tôi không có phòng để ở."
Lâm Kiều: "..."
Lâm Kiều xoay người rời đi. Tần Phú lập tức đuổi theo, Lâm Kiều chân trước trở về phòng, hắn liền chân sau đi vào theo.
"Cậu sao phải trốn tránh tôi chứ, "
Tần Phú cười nói, "Tôi không có ý định ăn cậu nữa đâu."
Lâm Kiều: "Tiếu Kha Ngải!"
Tần Phú: "..."
"Đến đây!" Tiếu Kha Ngải cực kỳ tự giác ôm đệm chăn chạy vào, ngồi lên ghế sô pha.
"Anh ơi, thật ngại quá. Nhưng mà em cũng sợ xảy ra chuyện, nên mấy ngày nay em sẽ ở cùng anh nhé."
Lâm Kiều: "Không sao đâu, cậu cứ ở đây đi."
Tần Phú: "Vậy tôi ngủ ở đâu?"
Lâm Kiều mặt không thay đổi chỉ tay xuống dưới sàn nhà.
Tần Phú: "..."
Hắn liếc mắt nhìn Tiếu Kha Ngải một cái.
Tiếu Kha Ngải: "..."
Tần Phú yên lặng đem chăn trải ở trên sàn nhà.
Lâm Kiều thấy vậy thì khẽ nhíu mày, cũng không thèm nhìn Tần Phú mà quay người về giường của chính mình.
Một buổi đêm cứ như vậy trôi qua. Ngày thứ hai khi trời vừa sáng, một âm thanh rít lên phá vỡ sự im lặng trong hành lang, cũng đồng thời đánh thức mọi người trong phòng.
Lâm Kiều vươn mình ngồi dậy, phát hiện Tần Phú đã đi leo lên giường của mình, mà Tiếu Kha Ngải vẫn ở trong ổ chăn mà ngủ say.
Tần Phú nói: "Là âm thanh của Lý Khiết Khiết."
Lâm Kiều cau mày: "Người có chuyện hẳn là Tôn Tân Nhã."
Cậu vội mặc thêm áo khoác, xuống giường rồi lay tỉnh Tiếu Kha Ngải.
Tiếu Kha Ngải mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: "Làm sao vậy... Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không biết, "
Lâm Kiều nói, "Ra ngoài xem xem."
"Được."
Tiếu Kha Ngải vuốt mắt từ dưới đất bò dậy, cùng bọn Lâm Kiều rời khỏi phòng.
Trên hành lang, cửa phòng Tôn Tân Nhã mở ra, Lý Khiết Khiết hốt hoảng từ bên trong chạy ra ngoài, quần áo cũng chỉ mới mặc lên một nửa, ống tay áo miễn cưỡng che lại cánh tay, vừa thấy được mọi người thì kêu lên:
"Tân Nhã không thấy đâu cả!"
Tần Phú nói: "Có chuyện gì xảy ra."
"Tôi cũng không biết!"
Sắc mặt Lý Khiết Khiết vô cùng sợ hãi, nước mắt cứ thế trào ra,
"Tôi, tôi rõ ràng là cùng cậu ấy ngủ chung, thế nhưng sau khi tôi tỉnh lại thì không thấy cậu ấy đâu nữa! Tôi đã tìm rất nhiều nơi, thế nhưng cũng không tìm thấy cậu ấy!"
Cô càng nói càng thì lại càng đau khổ, cuối cùng che mặt rồi ngồi trên mặt đất khóc nấc lên.
"Làm sao bây giờ, nếu cô ấy cũng rời đi, tôi nên làm gì đây..."
Tiếng khóc nức nở của cô gái vang vọng trong hành lang, Lâm Kiều khẽ nhíu mày, để lại Tiếu Kha Ngải ở bên ngoài dỗ Lý Khiết Khiết, còn mình và Tần Phú thì đi vào trong phòng của hai cô.
Mấy phút sau, bọn họ không thu hoạch được gì mà đi ra khỏi phòng, Lâm Kiều trầm mặc nhìn về phía Tiếu Kha Ngải, khẽ lắc đầu. Tiếu Kha Ngải muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Lý Khiết Khiết.
Tôn Tân Nhã cuối cùng vẫn là mất tích, giống như đôi tình nhân Chu Thành Nặc, không một tiếng động mà biến mất ở trong phòng.
Một lúc sau, người hầu trong dinh thự giống như thường ngày, mời mọi người xuống ăn sáng. Người nơi này giống như cũng không nhận ra số người giảm bớt, vẫn luôn bận rộn bày đồ ăn trên bàn. Tuy số người giảm đi, nhưng số lượng đồ ăn vẫn như cũ.
Lần này bá tước phu nhân so với hôm qua thì đến sớm hơn, nàng đeo băng đen không coi ai ra gì rồi ngồi xuống. Mấy phút sau, quản gia mang theo thiếu niên điên điên khùng khùng... Cùng với một cái xe đẩy đặt một bức tượng làm bằng đường.
Bức tượng làm bằng đường cao như một người bình thường, quanh thân tản ra vị ngọt nồng nặc. Nó không giống với những bức tượng sống động ở hai bên bàn ăn, bởi vì hiện tại nó chỉ mơ hồ ra hình người, còn chưa chạm khắc xong.
Quản gia đẩy một bức tượng đến lên cạnh bàn ăn, cung kính nói với bá tước phu nhân cung kính: "Phu nhân, đây là cái mới nhất."
Bá tước phu nhân nhàn nhạt đáp một tiếng, cầm lấy một chiếc dùi nhỏ trên xe đẩy lên, trực tiếp ở bàn ăn mà chạm khắc bức tượng làm bằng đường. Mảnh vụn đường bay lả tả xuống, vị ngọt kia cũng càng thêm nồng nặc.
Tiếu Kha Ngải nhìn chằm chằm bức tượng kia vài giây, nhỏ giọng nói: "Em cảm giác nó có chút quen mắt."
Lâm Kiều không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lý Khiết Khiết một cái.
Lý Khiết Khiết đã đem ống tay áo kéo đi lên, lộ ra hai cánh tay trơn bóng. Con mắt của cô sưng tấy, nghe Tiếu Kha Ngải nói thì cũng không nói gì, im lặng ăn bữa sáng của mình.
Vào lúc bá tước phu nhân chạm khắc bức tượng, người hầu đã bưng lên một đĩa thịt băm lớn. Thịt băm có màu nâu nhạt, sền sệt, mùi thơm nức mũi.
"Nha nha nha nha!"
Trên bàn ăn, những người khác cũng không có phản ứng gì, thiếu niên tóc vàng lại "Nha nha a a" kêu lên, nhào tới ôm chặt lấy đĩa thịt băm, muốn kéo nó về phía mình.
Người hầu dừng lại một chút, không cẩn thận khiến cho đĩa băm lật xuống.
Thịt băm nóng hổi đổ ở trên mặt bàn, trong đó xen lẫn một ít khối thịt hồng hồng trắng trắng, giống như là còn sống. Tiếu Kha Ngải ban đầu vốn là bị kia hương vị hấp dẫn, bây giờ thấy thịt như vậy thì lập tức cảm thấy buồn nôn mà dời tầm mắt.
Thiếu niên lại hưng phấn kêu một tiếng, dùng thìa xúc một muỗng thịt băm trực tiếp cho vào miệng. Thiếu niên ăn uống say sưa, bá tước phu nhân cũng chạm khắc hết sức chuyên chú. Hai người đặt ở cùng một chỗ, hành vi cử chỉ nhìn thế nào cũng vô cùng quái dị.
Lâm Kiều đặt dĩa xuống, nói: "Trở về đi."
Tiếu Kha Ngải lập tức đáp một tiếng "Được", đang muốn đứng dậy, thì bị Lý Khiết Khiết bên cạnh kéo một cái.
Lý Khiết Khiết kéo cậu lại, khẽ nói: "Cái kia, cậu... cậu có thể ở cùng với tôi không?"
Tiếu Kha Ngải nói: "Ơ, không phải là cô nói cô đang đến ngày gì đó sao?"
Lý Khiết Khiết lập tức mặt đỏ lên: "Tôi, tôi chỉ là thuận miệng nói, hơn nữa hiện tại ở đây cũng không an toàn..."
"Không được, "
Tần Phú đột nhiên thờ ơ nói, "Chỗ chúng tôi hết chỗ rồi."
Lý Khiết Khiết sững sờ, nước mắt lập tức rơi lã chã, rất dễ khiến người ta động lòng.
Nhưng Tần Phú lại không hề bị lay động, lạnh nhạt nhìn cô. Khí thế của hắn quá cương quyết, Lý Khiết Khiết hoảng loạn dời tầm mắt, cúi đầu khóc nức nở.
Tiếu Kha Ngải nhìn Lý Khiết Khiết rồi lại nhìn về phía Tần Phú, yên lặng đứng lên, cùng hắn và Lâm Kiều rời đi.
Trên cầu thang, Lâm Kiều nhìn về phía Tần Phú, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.
Tần Phú nhàn nhạt nói: "Cậu rất nhanh sẽ biết thôi."
Nói xong, hắn liền thuận tay véo má thanh niên một cái.
Lâm Kiều: "..."
Lâm Kiều mặt không thay đổi đá hắn một cái, sau đó quay người rời đi.
-- Buổi trưa, trời có mưa nhỏ, sắc trời âm u, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi trên cửa sổ. Lý Khiết Khiết co mình trốn trong chăn, không ngừng xoa xoa cánh tay trắng nõn của mình, giống như là rất lạnh.
Căn phòng giống như được phủ một lớp vải đen, không thể xuyên vào một chút ánh sáng nào.
Mưa to dần. Trong tiếng mưa, đột nhiên vang lên một âm thanh khác.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.
Đó là tiếng bước chân.
Lý Khiết Khiết từ trong chăn thò đầu ra, nhìn chằm chằm cánh cửa. Tiếng bước chân đến từ hành lang, chậm rãi, không ngừng đến gần bên này...
Cuối cùng dừng ở trước cửa phòng cô.
Cộc cộc cộc.
Một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên, Lý Khiết Khiết giật cả mình, lập tức chui vào trong chăn.
Cộc cộc cộc...
Tiếng gõ cửa không hề dừng lại, mà vẫn duy trì nhịp điệu vang vọng. Trong căn phòng quanh quẩn âm thanh không nhanh không chậm kia, ngay cả tiếng mưa rơi cũng nhỏ hơn rất nhiều, sắp nghe không rõ. Mồ hôi lạnh từ trán khẽ rơi xuống, Lý Khiết Khiết cắn răng một cái, vươn mình ngồi dậy, vươn tay lấy cây nến ở đầu giường, từ từ đi tới trước cửa.
Tiếng gõ cửa vẫn đang kéo dài, Lý Khiết Khiết nắm lấy tay cầm. Lòng bàn tay dính mồ hôi nhơm nhớp, chạm vào tay nắm cửa thì trở nên trơn tuột, rất khó nắm lấy.
Tay kia của cô cầm nến giơ lên thật cao -- đột nhiên cánh cửa bỗng mở ra !
Hô --
Không khí lạnh lẽo ngoài hành lang rót vào trong phòng, lạnh đến mức khiến Lý Khiết Khiết rùng mình một cái. Tay cô vẫn trong tư thế giơ cao ngọn nến, vẻ mặt lập tức trở nên ngạc nhiên vô cùng: "Tại sao lại là cậu? !"
"..."
Người ở ngoài cửa nhìn chằm chằm cô, không nói một lời nào.
Lý Khiết Khiết sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Không phải, tớ không phải có ý đó. Ý tớ là, Tân Nhã, tại sao cậu lại ở đây..."
"..."
Người ở ngoài trầm mặc một hồi, khóe miệng đột nhiên hơi nhếch lên, nhìn về phía Lý Khiết Khiết nở nụ cười: "Cậu đang nói gì đấy, tớ vẫn luôn luôn ở đây mà."
Cô đi về phía trước một bước, đi vào trong phòng. Lý Khiết Khiết thì hoảng loạn lùi lại mấy bước, cả mặt đều là sợ hãi.
"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa phòng chậm rãi khép lại. Ngoài phòng mưa càng lúc càng lớn, đột nhiên một tia chớp đánh xuống bên trong, tiếng sấm ầm ầm giống như giấu thứ gì đó... Nghe không rõ.
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com