Dam My Edit Thoat Khoi Tro Choi Chet Choc Nhuoc Uong Quan Hoan
Chương 16: Cắt đầuTiếu Kha Ngải mất tích, không có ai biết cậu ta vào lúc nào thì mất tích, cũng không có ai nghe được âm thanh cầu cứu của cậu ta.
Tất cả giống như lúc Dương Hạo chết vậy, dù cho Lâm Kiều ở đó, cũng không hề phát hiện chút nào bất thường.
"Tôi đi tìm cậu ấy."
Lâm Kiều chau mày, trực tiếp đi về phía cửa thang gác.
"Bình tĩnh, "
Tần Phú tiến lên kéo lấy tay cậu, nói "Đừng tách ra, tôi cùng đi với cậu."
Lòng bàn tay chạm nhau, Lâm Kiều theo bản năng muốn tránh né, lại bị bàn tay khô ráo ấm áp kia chặt chẽ bọc lại.
Văn Lộ Na bên cạnh yên lặng nhìn thấy cảnh này, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lựa chọn im lặng, không nói gì cả.
Cô quay đầu hướng về phía Lam Nguyệt Thược hỏi: "Ban nãy cô nói là cô nhìn thấy quỷ, nó có bộ dạng gì ?"
"Là một quỷ ảnh..."
Lam Nguyệt Thược khiếp sợ nói, "Sau đó thì nó biến mất ở cửa thang gác."
"Vậy thì Tiếu Kha Ngải đâu?"
Lâm Kiều nói, "Cậu ấy có phải là vẫn ở bên cạnh cô, đúng không?"
Lam Nguyệt Thược nói: "Cậu ấy ở phía sau tôi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn không lên tiếng, tôi... tôi cũng không biết..."
Trong mắt cô hơn nửa là sự áy, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Lâm Kiều trầm mặc vài giây, lắc lắc đầu nói: "Không phải là lỗi của cô, cậu ấy mất tích cũng không hề liên quan gì tới cô."
Cả tầng hai đều không tìm thấy bóng dáng Tiếu Kha Ngải, tầng ba cũng không có một bóng người. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể tìm ở tầng 1 – Nơi từng có nhiều người chết nhất.
Lâm Kiều vẫn luôn vô cùng tập trung tìm kiếm, sau một lúc mới phát hiện mình vẫn theo bản năng mà nắm chặt tay của Tần Phú.
Tần Phú nói: "Cậu rất quan tâm cậu ta."
Lâm Kiều nói: "Cậu ấy là người bạn duy nhất cùng tôi trải qua thế giới thứ nhất."
Ngón tay của Tần Phú vuốt nhẹ trên lưng của Lâm Kiều, nói: "Bạn đồng hành của tôi ở thế giới thứ nhất đã sớm qua đời rồi."
Lâm Kiều liếc hắn một cái, nói: "Anh thật sự là một người không biết nói chuyện."
Tần Phú: "..."
Hắn bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, nói: "Cậu là người đầu tiên dám nói với tôi như vậy đấy, thật là..."
Có chút khiến người ta tức giận, nhưng cũng có chút đáng yêu, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi hắn vậy.
Lâm Kiều không để ý đến nụ cười không thể giải thích được của Tần Phú, quay mặt đi chỗ khác.
Thời gian dần dần trôi đi, mọi người trước sau vẫn không thể tìm thấy tung tích của Tiếu Kha Ngải, khả năng cậu ta còn sống càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của Lâm Kiều cũng càng ngày càng nghiêm nghị.
Tầng một cũng không có nhiều chỗ để tìm kiếm, nhà bếp và nhà ăn thì đều không thu hoạch được gì, chỉ có thi thể viện trưởng trong phòng, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại một nhà tắm.
Nhà tắm so với lần trước Lâm Kiều đến cũng không có gì thay đổi, cậu vẫn còn nhớ ở trong phòng tắm cuối cùng, từng có một bóng người phản chiếu trên tấm rèm cửa, nhưng khi mở tấm màn ra, lại chẳng có gì ở bên trong.
Lần này tấm rèm không phản chiếu ra bóng người nào, thật giống như tất cả đều rất bình thường.
Lâm Kiều đứng ở phía trước phòng, nghe thấy Văn Lộ Na nói: "Đây là nơi cuối cùng rồi."
"... Nhất định còn có những nơi khác, "
Lâm Kiều nói, "Cậu ấy không thể biến mất không còn tăm hơi như vậy được."
"Thực ra cậu ta cuối cùng cũng sẽ xuất hiện thôi, "
Văn Lộ Na nhẹ giọng nói, "Chỉ là... có thể là dùng một loại trạng tích khác."
Những người mất tích lúc xuất hiện lần nữa thường thường đều biến thành một bộ thi thể, tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm ấy, chỉ là không ai nói ra.
Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: "Đi thôi."
Cậu quay người muốn rời khỏi nhà tắm, ngay lúc này, Tần Phú kéo cậu lại.
"Cậu nhìn bên trên đi."
Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy trên trần nhà của phòng cuối cùng... có vết máu chảy ra.
Sắc mặt cậu lập tức thay đổi, cùng Tần Phú liếc mắt nhìn nhau, một tay chống lên bức tường, dễ dàng leo lên.
Trần nhà là những tấm gỗ thô ráp, đoản đao đâm vào khe khở giữa các tấm gỗ, mạnh mẽ cạy ra một cái khe.
Một giây sau, vết nứt nhanh chóng mở rộng, một vật nặng từ bên trong trần nhà rơi xuống —— là Tiếu Kha Ngải!
Tiếu Kha Ngải ngã xõng soài trên mặt đất, trên người dính đầy máu, trong tay còn ôm một thứ gì đó, đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Kiều vững vàng nhảy xuống mặt đất, Tần Phú tiến lên kiểm tra thân thể Tiếu Kha Ngải, nói: "Còn sống."
"Thực sự còn sống, "
Văn Lộ Na vui mừng nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy một người mạng lớn như thế."
Lâm Kiều tiến về phía trước, phát hiện hai tay Tiếu Kha Ngải đang ôm chặt một cái đầu đầy máu, nhìn kỹ là Vương Na.
"Tiếu Kha Ngải, "
Cậu lắc lắc vai Tiếu Kha Ngải, nói, "Tỉnh lại đi."
"..."
Tiếu Kha Ngải bị lung lay mấy lần, miễn cưỡng khôi phục ý thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Tôi đây là đang ở đâu?"
Cậu ta lẩm bẩm nói, "Tôi còn sống không..."
Sau đó, cậu phát hiện trong tay mình đang ôm một thứ gì đó, cúi đầu xuống... Cùng Vương Na, mặt đối mặt.
"Dm dm, cái này là món đồ quỷ quái gì vậy? !"
Tiếu Kha Ngải đem cái đầu kia ném đi, sợ đến trực tiếp ngồi dậy.
"Anh sao lại ở đây?"
Lâm Kiều đỡ bờ vai của cậu rồi nói, "Vừa nãy cậu đột nhiên mất tích."
Tiếu Kha Ngải quay đầu, mờ mịt nhìn Lâm Kiều: "Em... Em cũng không biết nữa, em bỗng dưng đầu óc trở nên mơ màng, sau đó đã bất tỉnh..."
Cậu nửa ngày cũng không nói rõ được chính mình đã gặp phải cái gì, càng không biết vì sao lại ôm đầu của Vương Na rồi nằm hôn mê ở bên trong trần nhà. Mọi người không hỏi rõ được mọi chuyện, chỉ có thể xác thực một chuyện, là cậu ta phúc lớn mạng lớn, thoát khỏi cái chết trong gang tấc..
Tiếu Kha Ngải rửa sạch vết máu trên người, theo sát Lâm Kiều rồi rời khỏi nhà tắm. Cách đó không xa, Tần Phú nhìn theo bóng lưng Tiếu Kha Ngải, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình gì.
"Đội trưởng, "
Văn Lộ Na thấp giọng nói, "Cậu ta có phải là..."
"Bây giờ còn chưa nói rõ được, "
Tần Phú nói, "Sau này thì nói tiếp."
Văn Lộ Na: "Vâng."
——
Sau khi tìm thấy Tiếu Kha Ngải, mọi người lần thứ hai trở về căn phòng ban đầu. Đầu của Vương Na cùng thi thể của viện trưởng được để ở trong một căn phòng. Tiếu Kha Ngải không dám đi vào, chỉ dám đứng ở cửa nhìn Lâm Kiều vứt đầu lâu xuống đất, còn có chút sợ hãi sau khi thoát chết trong gang tấc: "Quá kinh khủng... Em làm sao lại có thể ôm cái đồ vật quỷ quái này chứ."
"Ít nhất cậu còn sống."
Lâm Kiều đi ra khỏi phòng, đem cửa phòng khóa lại.
Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, thiếu chút nữa là em đã nghĩ cái mạng nhỏ này của mình xong rồi... Khà khà, vẫn là mệnh quá quá tốt luôn."
Cửa phòng "Ầm" một tiếng rồi đóng lại, một tia sáng cuối cùng cũng bị ngăn cản ở ngoài cửa. Trong căn phòng tối đen như mực, ngón tay của viện trưởng nhẹ nhàng động đậy.
Rầm ——
Trong đêm khuya, bên ngoài có mưa nhỏ. Mưa nhanh chóng to lên, mọi người ngồi vây quanh trong một căn phòng, nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách, im lặng không nói một lời.
Đột nhiên có một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, tiếng ầm ầm cuồn cuộn mà đến, mưa rào cũng như trút nước mà đổ xuống.
Lam Nguyệt Thược dựa vào góc tường, đầu gật gù như sắp ngủ. Tiếu Kha Ngải cũng lấy tay chống quai hàm, thân thể hơi nghiêng về một bên.
Buồn ngủ giống như căn bệnh truyền nhiễm, Văn Lộ Na cũng rủ xuống mí mắt, có vẻ vô cùng buồn ngủ.
Tất cả mọi người, chỉ còn Lâm Kiều và Tần Phú là vẫn duy trì tỉnh táo, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ từ trong bầu không khí buồn ngủ này.
Ầm ầm ầm ——
Sấm sét liên tiếp đánh xuống. Bên trong những đợt sấm sét liên miên không dứt kia, Lâm Kiều nghe được một âm thanh cực kỳ nhỏ, nó vang lên vô cùng kì quái.
Cậu lập tức lay tỉnh Tiếu Kha Ngải, thấp giọng nói: "Đừng ngủ."
Tiếu Kha Ngải một cái giật mình, ngẩng đầu lên: "hả?"
Ngay sau đó, Văn Lộ Na cùng Lam Nguyệt Thược cũng lần lượt tỉnh lại. Bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên khi bản thân có thể ngủ say đến vậy. Thế rồi, tiếng sấm sét đột nhiên dừng lại, tiếng vang kì quái bên ngoài cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..
Một tiếng bước chân vang vọng ở trên hành lang, chậm rì rì, chậm rãi đến gần căn phòng của mọi người.
Lâm Kiều lặng lẽ mà đưa tay đặt lên đoản đao, nín thở chờ đợi.
Trong bóng tối, một bóng người xuất hiện ở cửa, thân thể của hắn nghiêng lệch, giống như là bị cái gì cưỡng ép đỡ để đứng lên, có cảm giác quái dị không nói ra được.
—— đó là viện trưởng đã sớm chết từ mấy ngày trước.
Mọi người: "..."
Khuôn mặt tái nhợt của viện trưởng lặng lẽ quay về phía những người trong phòng. Trong cơn mưa lớn, vẻ mặt hắn ta có sự đan xen giữa hạnh phúc và tức giận, nhìn qua vô cùng u ám.
Phía sau lưng của Lâm Kiều trở nên lạnh lẽo, cậu theo bản năng muốn rút đao, lại bị Tần Phú đè tay xuống.
Như là dự đoán được sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra ,Tần Phú trầm giọng nói: "Khoan đã."
Một giây sau, viện trưởng đột nhiên biến mất ở trước cửa, trên hành lang chỉ còn vang vọng lại một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp mà ngổn ngang.
Tần Phú đứng dậy: "Đuổi theo!"
Mọi người lập tức đuổi theo tiếng bước chân kia, nhưng dù bọn họ chạy đến đâu, cũng không thể đuổi kịp viện trưởng phía trước.
Tiếu Kha Ngải: "Hắn ta làm thế nào mà chạy nhanh như thỏ thế!"
"Không đuổi kịp!"
Văn Lộ Na nói, "Đây là tình tiết của câu chuyện, chúng ta không có cách nào thay đổi được!"
Gió lớn mang theo những giọt mưa nặng hạt nện vào trên mặt cửa sổ, đung đưa, toàn bộ bệnh viện tâm thần quanh quẩn tiếng gió vù vù, phảng phất như có vô số ác quỷ cùng gào thét dữ dội.
Viện trưởng cuối cùng dừng lại ở trước của bệnh viện tâm thần, vào lúc hắn bước ra ngoài, mọi người dồn dập dừng bước, cảnh giác nhìn hắn.
Ầm ầm ——
Sấm sét trắng lóa đánh vào trong đêm dài, phút chốc thắp sáng bóng dáng vặn vẹo của viện trưởng. Hắn đứng ở phía trước cửa sổ, một tay rút ra một con dao rồi đâm vào tim, một tay khác giữa chặt đầu của mình.
Lam Nguyệt Thược kinh hãi nói: "Hắn, hắn không phải là muốn..."
Xì xì.
Lưỡi đao sắc bén đâm xuống, máu tươi bắn ra tung tóe. Thân thể viện trưởng run rẩy kịch liệt, như thể đang điên cuồng co giật.
Ngay sau đó, một tia chớp đánh xuống, màn đêm bị chia thành hai đoạn, viện trưởng giơ tay lên cao —— đầu của hắn treo ở giữa không trung, hướng mặt về phía mọi người rồi lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Một giây sau, đầu của đập xuống đất, lăn tròn như một bánh xe rồi lăn tới chân Lâm Kiều.
Thân thể của viện trưởng không đầu dường như trong phút chốc mất đi chống đỡ, nhẹ nhàng mà ngã trên mặt đất.
Tất cả lại trở về bầu không khí tĩnh lặng ban nãy, thật giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
"Không đúng..."
Lâm Kiều cau mày nói, "Có gì đó không đúng lắm."
Viện trưởng sau khi ngã xuống đất, tinh thần cậu căn bản vô cùng căng thẳng, không hề thư giãn chút nào, ngược lại càng có một loại linh cảm không lành.
Ầm!
Cánh cửa đóng kín của bệnh viện tâm thần bất ngờ bị thứ gì đó đập vào.
Lam Nguyệt Thược bị dọa đến mức hét lên một tiếng, liền nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài càng thêm kịch liệt, "Ầm ầm ầm" liên tục không ngừng, toàn bộ cánh cửa bị đụng đến rung lắc dữ dội, tro bụi bay mù mịt.
Tiếu Kha Ngải run rẩy nói: "Chúng ta... Chúng ta không chạy sao?"
Văn Lộ Na nói: "Chạy không được."
Một giây sau, cánh cửa bị phá tan.
Không biết có bao nhiêu bóng đen liên tiếp tràn vào, sấm sét xuất hiện làm soi rõ những khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, bọn chúng được bao bọc trong hơi ẩm lạnh, kêu gào, duỗi ra mười ngon tay về phía mọi người đang sững sờ đứng ở bên trong.
"A a a a a ——!"
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: https://banhtongakasun.wordpress.com/
Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !
Hết chương 16.
Tất cả giống như lúc Dương Hạo chết vậy, dù cho Lâm Kiều ở đó, cũng không hề phát hiện chút nào bất thường.
"Tôi đi tìm cậu ấy."
Lâm Kiều chau mày, trực tiếp đi về phía cửa thang gác.
"Bình tĩnh, "
Tần Phú tiến lên kéo lấy tay cậu, nói "Đừng tách ra, tôi cùng đi với cậu."
Lòng bàn tay chạm nhau, Lâm Kiều theo bản năng muốn tránh né, lại bị bàn tay khô ráo ấm áp kia chặt chẽ bọc lại.
Văn Lộ Na bên cạnh yên lặng nhìn thấy cảnh này, mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lựa chọn im lặng, không nói gì cả.
Cô quay đầu hướng về phía Lam Nguyệt Thược hỏi: "Ban nãy cô nói là cô nhìn thấy quỷ, nó có bộ dạng gì ?"
"Là một quỷ ảnh..."
Lam Nguyệt Thược khiếp sợ nói, "Sau đó thì nó biến mất ở cửa thang gác."
"Vậy thì Tiếu Kha Ngải đâu?"
Lâm Kiều nói, "Cậu ấy có phải là vẫn ở bên cạnh cô, đúng không?"
Lam Nguyệt Thược nói: "Cậu ấy ở phía sau tôi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn luôn không lên tiếng, tôi... tôi cũng không biết..."
Trong mắt cô hơn nửa là sự áy, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Lâm Kiều trầm mặc vài giây, lắc lắc đầu nói: "Không phải là lỗi của cô, cậu ấy mất tích cũng không hề liên quan gì tới cô."
Cả tầng hai đều không tìm thấy bóng dáng Tiếu Kha Ngải, tầng ba cũng không có một bóng người. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể tìm ở tầng 1 – Nơi từng có nhiều người chết nhất.
Lâm Kiều vẫn luôn vô cùng tập trung tìm kiếm, sau một lúc mới phát hiện mình vẫn theo bản năng mà nắm chặt tay của Tần Phú.
Tần Phú nói: "Cậu rất quan tâm cậu ta."
Lâm Kiều nói: "Cậu ấy là người bạn duy nhất cùng tôi trải qua thế giới thứ nhất."
Ngón tay của Tần Phú vuốt nhẹ trên lưng của Lâm Kiều, nói: "Bạn đồng hành của tôi ở thế giới thứ nhất đã sớm qua đời rồi."
Lâm Kiều liếc hắn một cái, nói: "Anh thật sự là một người không biết nói chuyện."
Tần Phú: "..."
Hắn bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, nói: "Cậu là người đầu tiên dám nói với tôi như vậy đấy, thật là..."
Có chút khiến người ta tức giận, nhưng cũng có chút đáng yêu, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi hắn vậy.
Lâm Kiều không để ý đến nụ cười không thể giải thích được của Tần Phú, quay mặt đi chỗ khác.
Thời gian dần dần trôi đi, mọi người trước sau vẫn không thể tìm thấy tung tích của Tiếu Kha Ngải, khả năng cậu ta còn sống càng ngày càng nhỏ, sắc mặt của Lâm Kiều cũng càng ngày càng nghiêm nghị.
Tầng một cũng không có nhiều chỗ để tìm kiếm, nhà bếp và nhà ăn thì đều không thu hoạch được gì, chỉ có thi thể viện trưởng trong phòng, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại một nhà tắm.
Nhà tắm so với lần trước Lâm Kiều đến cũng không có gì thay đổi, cậu vẫn còn nhớ ở trong phòng tắm cuối cùng, từng có một bóng người phản chiếu trên tấm rèm cửa, nhưng khi mở tấm màn ra, lại chẳng có gì ở bên trong.
Lần này tấm rèm không phản chiếu ra bóng người nào, thật giống như tất cả đều rất bình thường.
Lâm Kiều đứng ở phía trước phòng, nghe thấy Văn Lộ Na nói: "Đây là nơi cuối cùng rồi."
"... Nhất định còn có những nơi khác, "
Lâm Kiều nói, "Cậu ấy không thể biến mất không còn tăm hơi như vậy được."
"Thực ra cậu ta cuối cùng cũng sẽ xuất hiện thôi, "
Văn Lộ Na nhẹ giọng nói, "Chỉ là... có thể là dùng một loại trạng tích khác."
Những người mất tích lúc xuất hiện lần nữa thường thường đều biến thành một bộ thi thể, tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm ấy, chỉ là không ai nói ra.
Lâm Kiều trầm mặc vài giây, nói: "Đi thôi."
Cậu quay người muốn rời khỏi nhà tắm, ngay lúc này, Tần Phú kéo cậu lại.
"Cậu nhìn bên trên đi."
Lâm Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy trên trần nhà của phòng cuối cùng... có vết máu chảy ra.
Sắc mặt cậu lập tức thay đổi, cùng Tần Phú liếc mắt nhìn nhau, một tay chống lên bức tường, dễ dàng leo lên.
Trần nhà là những tấm gỗ thô ráp, đoản đao đâm vào khe khở giữa các tấm gỗ, mạnh mẽ cạy ra một cái khe.
Một giây sau, vết nứt nhanh chóng mở rộng, một vật nặng từ bên trong trần nhà rơi xuống —— là Tiếu Kha Ngải!
Tiếu Kha Ngải ngã xõng soài trên mặt đất, trên người dính đầy máu, trong tay còn ôm một thứ gì đó, đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Lâm Kiều vững vàng nhảy xuống mặt đất, Tần Phú tiến lên kiểm tra thân thể Tiếu Kha Ngải, nói: "Còn sống."
"Thực sự còn sống, "
Văn Lộ Na vui mừng nói, "Lần đầu tiên nhìn thấy một người mạng lớn như thế."
Lâm Kiều tiến về phía trước, phát hiện hai tay Tiếu Kha Ngải đang ôm chặt một cái đầu đầy máu, nhìn kỹ là Vương Na.
"Tiếu Kha Ngải, "
Cậu lắc lắc vai Tiếu Kha Ngải, nói, "Tỉnh lại đi."
"..."
Tiếu Kha Ngải bị lung lay mấy lần, miễn cưỡng khôi phục ý thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Tôi đây là đang ở đâu?"
Cậu ta lẩm bẩm nói, "Tôi còn sống không..."
Sau đó, cậu phát hiện trong tay mình đang ôm một thứ gì đó, cúi đầu xuống... Cùng Vương Na, mặt đối mặt.
"Dm dm, cái này là món đồ quỷ quái gì vậy? !"
Tiếu Kha Ngải đem cái đầu kia ném đi, sợ đến trực tiếp ngồi dậy.
"Anh sao lại ở đây?"
Lâm Kiều đỡ bờ vai của cậu rồi nói, "Vừa nãy cậu đột nhiên mất tích."
Tiếu Kha Ngải quay đầu, mờ mịt nhìn Lâm Kiều: "Em... Em cũng không biết nữa, em bỗng dưng đầu óc trở nên mơ màng, sau đó đã bất tỉnh..."
Cậu nửa ngày cũng không nói rõ được chính mình đã gặp phải cái gì, càng không biết vì sao lại ôm đầu của Vương Na rồi nằm hôn mê ở bên trong trần nhà. Mọi người không hỏi rõ được mọi chuyện, chỉ có thể xác thực một chuyện, là cậu ta phúc lớn mạng lớn, thoát khỏi cái chết trong gang tấc..
Tiếu Kha Ngải rửa sạch vết máu trên người, theo sát Lâm Kiều rồi rời khỏi nhà tắm. Cách đó không xa, Tần Phú nhìn theo bóng lưng Tiếu Kha Ngải, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình gì.
"Đội trưởng, "
Văn Lộ Na thấp giọng nói, "Cậu ta có phải là..."
"Bây giờ còn chưa nói rõ được, "
Tần Phú nói, "Sau này thì nói tiếp."
Văn Lộ Na: "Vâng."
——
Sau khi tìm thấy Tiếu Kha Ngải, mọi người lần thứ hai trở về căn phòng ban đầu. Đầu của Vương Na cùng thi thể của viện trưởng được để ở trong một căn phòng. Tiếu Kha Ngải không dám đi vào, chỉ dám đứng ở cửa nhìn Lâm Kiều vứt đầu lâu xuống đất, còn có chút sợ hãi sau khi thoát chết trong gang tấc: "Quá kinh khủng... Em làm sao lại có thể ôm cái đồ vật quỷ quái này chứ."
"Ít nhất cậu còn sống."
Lâm Kiều đi ra khỏi phòng, đem cửa phòng khóa lại.
Tiếu Kha Ngải thở phào nhẹ nhõm: "Đúng vậy, thiếu chút nữa là em đã nghĩ cái mạng nhỏ này của mình xong rồi... Khà khà, vẫn là mệnh quá quá tốt luôn."
Cửa phòng "Ầm" một tiếng rồi đóng lại, một tia sáng cuối cùng cũng bị ngăn cản ở ngoài cửa. Trong căn phòng tối đen như mực, ngón tay của viện trưởng nhẹ nhàng động đậy.
Rầm ——
Trong đêm khuya, bên ngoài có mưa nhỏ. Mưa nhanh chóng to lên, mọi người ngồi vây quanh trong một căn phòng, nghe tiếng mưa rơi tí tách tí tách, im lặng không nói một lời.
Đột nhiên có một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, tiếng ầm ầm cuồn cuộn mà đến, mưa rào cũng như trút nước mà đổ xuống.
Lam Nguyệt Thược dựa vào góc tường, đầu gật gù như sắp ngủ. Tiếu Kha Ngải cũng lấy tay chống quai hàm, thân thể hơi nghiêng về một bên.
Buồn ngủ giống như căn bệnh truyền nhiễm, Văn Lộ Na cũng rủ xuống mí mắt, có vẻ vô cùng buồn ngủ.
Tất cả mọi người, chỉ còn Lâm Kiều và Tần Phú là vẫn duy trì tỉnh táo, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có thứ gì đó kỳ lạ từ trong bầu không khí buồn ngủ này.
Ầm ầm ầm ——
Sấm sét liên tiếp đánh xuống. Bên trong những đợt sấm sét liên miên không dứt kia, Lâm Kiều nghe được một âm thanh cực kỳ nhỏ, nó vang lên vô cùng kì quái.
Cậu lập tức lay tỉnh Tiếu Kha Ngải, thấp giọng nói: "Đừng ngủ."
Tiếu Kha Ngải một cái giật mình, ngẩng đầu lên: "hả?"
Ngay sau đó, Văn Lộ Na cùng Lam Nguyệt Thược cũng lần lượt tỉnh lại. Bọn họ đều vô cùng ngạc nhiên khi bản thân có thể ngủ say đến vậy. Thế rồi, tiếng sấm sét đột nhiên dừng lại, tiếng vang kì quái bên ngoài cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..
Một tiếng bước chân vang vọng ở trên hành lang, chậm rì rì, chậm rãi đến gần căn phòng của mọi người.
Lâm Kiều lặng lẽ mà đưa tay đặt lên đoản đao, nín thở chờ đợi.
Trong bóng tối, một bóng người xuất hiện ở cửa, thân thể của hắn nghiêng lệch, giống như là bị cái gì cưỡng ép đỡ để đứng lên, có cảm giác quái dị không nói ra được.
—— đó là viện trưởng đã sớm chết từ mấy ngày trước.
Mọi người: "..."
Khuôn mặt tái nhợt của viện trưởng lặng lẽ quay về phía những người trong phòng. Trong cơn mưa lớn, vẻ mặt hắn ta có sự đan xen giữa hạnh phúc và tức giận, nhìn qua vô cùng u ám.
Phía sau lưng của Lâm Kiều trở nên lạnh lẽo, cậu theo bản năng muốn rút đao, lại bị Tần Phú đè tay xuống.
Như là dự đoán được sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra ,Tần Phú trầm giọng nói: "Khoan đã."
Một giây sau, viện trưởng đột nhiên biến mất ở trước cửa, trên hành lang chỉ còn vang vọng lại một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp mà ngổn ngang.
Tần Phú đứng dậy: "Đuổi theo!"
Mọi người lập tức đuổi theo tiếng bước chân kia, nhưng dù bọn họ chạy đến đâu, cũng không thể đuổi kịp viện trưởng phía trước.
Tiếu Kha Ngải: "Hắn ta làm thế nào mà chạy nhanh như thỏ thế!"
"Không đuổi kịp!"
Văn Lộ Na nói, "Đây là tình tiết của câu chuyện, chúng ta không có cách nào thay đổi được!"
Gió lớn mang theo những giọt mưa nặng hạt nện vào trên mặt cửa sổ, đung đưa, toàn bộ bệnh viện tâm thần quanh quẩn tiếng gió vù vù, phảng phất như có vô số ác quỷ cùng gào thét dữ dội.
Viện trưởng cuối cùng dừng lại ở trước của bệnh viện tâm thần, vào lúc hắn bước ra ngoài, mọi người dồn dập dừng bước, cảnh giác nhìn hắn.
Ầm ầm ——
Sấm sét trắng lóa đánh vào trong đêm dài, phút chốc thắp sáng bóng dáng vặn vẹo của viện trưởng. Hắn đứng ở phía trước cửa sổ, một tay rút ra một con dao rồi đâm vào tim, một tay khác giữa chặt đầu của mình.
Lam Nguyệt Thược kinh hãi nói: "Hắn, hắn không phải là muốn..."
Xì xì.
Lưỡi đao sắc bén đâm xuống, máu tươi bắn ra tung tóe. Thân thể viện trưởng run rẩy kịch liệt, như thể đang điên cuồng co giật.
Ngay sau đó, một tia chớp đánh xuống, màn đêm bị chia thành hai đoạn, viện trưởng giơ tay lên cao —— đầu của hắn treo ở giữa không trung, hướng mặt về phía mọi người rồi lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Một giây sau, đầu của đập xuống đất, lăn tròn như một bánh xe rồi lăn tới chân Lâm Kiều.
Thân thể của viện trưởng không đầu dường như trong phút chốc mất đi chống đỡ, nhẹ nhàng mà ngã trên mặt đất.
Tất cả lại trở về bầu không khí tĩnh lặng ban nãy, thật giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
"Không đúng..."
Lâm Kiều cau mày nói, "Có gì đó không đúng lắm."
Viện trưởng sau khi ngã xuống đất, tinh thần cậu căn bản vô cùng căng thẳng, không hề thư giãn chút nào, ngược lại càng có một loại linh cảm không lành.
Ầm!
Cánh cửa đóng kín của bệnh viện tâm thần bất ngờ bị thứ gì đó đập vào.
Lam Nguyệt Thược bị dọa đến mức hét lên một tiếng, liền nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài càng thêm kịch liệt, "Ầm ầm ầm" liên tục không ngừng, toàn bộ cánh cửa bị đụng đến rung lắc dữ dội, tro bụi bay mù mịt.
Tiếu Kha Ngải run rẩy nói: "Chúng ta... Chúng ta không chạy sao?"
Văn Lộ Na nói: "Chạy không được."
Một giây sau, cánh cửa bị phá tan.
Không biết có bao nhiêu bóng đen liên tiếp tràn vào, sấm sét xuất hiện làm soi rõ những khuôn mặt nhợt nhạt như tờ giấy trắng, bọn chúng được bao bọc trong hơi ẩm lạnh, kêu gào, duỗi ra mười ngon tay về phía mọi người đang sững sờ đứng ở bên trong.
"A a a a a ——!"
CẤM RE-UP, CHUYỂN VER. Bài viết thuộc blog: https://banhtongakasun.wordpress.com/
Nếu bạn đọc truyện ở web khác ngoài WordPress, hãy truy cập vào link edit chính. Cám ơn !
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com