TruyenHHH.com

Dam My Edit Ta Biet Doan Menh Khong De Choc Tuy Huu Ha Phuong

Ánh mắt Bạch Diệc Lăng dời từ tay lão lên mặt, hắn cười nói: "Chút tiền này không dễ kiếm, ông lão phải cẩn thận một chút mới được, nếu chẳng may rơi mất thì biết làm sao? Có phải không?"

Tay lão già cứng đờ, trong lòng không hiểu sao thấy câu này hơi có vấn đề, không khỏi liếc nhìn Bạch Diệc Lăng. Vừa nãy không chú ý, bây giờ đột nhiên nhìn qua, lão chỉ cảm thấy thiếu niên này xinh đẹp hơn hẳn người thường, phụ nữ có khi còn kém hắn, cách nói chuyện nhã nhặn, người cũng ốm yếu, giữa mày mang phong độ của người trí thức, hình như... lời nói vừa nãy thực sự chỉ là câu nhắc nhở hảo tâm.

Nhưng nếu nghĩ vậy thì lão vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, lão do dự quay lại, kể hết câu chuyện lúc nãy một cách đơn giản, bởi vì đầu óc cứ nghĩ ngợi lung tung nên kể sai mấy chỗ, làm mọi người chê cười.

Lão già bèn mượn cớ này để chống chế, cười khổ: "Già rồi, đầu óc cũng hồ đồ, chư vị khách quan chớ trách. Chuyện còn lại để mai lão kể tiếp."

Lão ta thu dọn đồ, bước khi bước ra ngoài còn có ý liếc nhìn về phía Bạch Diệc Lăng, chỉ thấy thằng nhóc kia thảnh thơi cầm chiếc đũa chọt chọt đầu hồ ly, lão hơi thả lỏng, trở lại cửa, bước chân đột nhiên nhanh hơn.

Lão thận trọng mà không đi đường thẳng, đầu tiên là rẽ trái quẹo phải băng qua mấy cái ngõ nhỏ, vòng một vòng lớn rồi mới đi về hướng ngoại ô phía đông.

Vùng phía đông là một ngọn núi thấp không quá xa quán rượu, vì thường xuyên bị nước mưa cọ rửa nên có rất nhiều đá vụn, lão già đi bước thấp bước cao rất cực khổ, mãi mới đến bên ngoài một hang động, cửa hang mọc đầy cỏ dại, không có dấu vết có người đạp lên.

Lão già thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn quanh quất rồi vội vàng đẩy đám cỏ ra cong eo đi vào. Trong hang ít ánh sáng nên không thấy rõ gì hết, lão lại có chuẩn bị từ trước, lục lọi một hồi lấy ra cái bật lửa.

Ánh lửa chiếu sáng hoàn cảnh chung quanh, kể cũng lạ, mặt đất trong hang động này toàn là đá vụn, xung quanh trông cũng rời rạc, ẩm ướt như sắp sụp đến nơi, thế nhưng bên trong lại bày bàn ghế giá cắm nến, trong một góc thậm chí còn có một cái giường gỗ đơn giản, tựa như đã từng có người ở đây.

Lão già móc dụng cụ từ trong cái túi mang theo bên mình ra, đào lớp đất bên cạnh mép giường một hồi, phía dưới lộ ra một cái hộp bằng gỗ.

Lão mừng ra mặt, may quá, tới kịp thời, đồ vẫn còn đây!

Gần đây đúng là tiền vào như nước. Dạo trước lão cùng mấy anh em đi làm một chuyến kiếm được không ít tiền, sau khi bị phát hiện thì cả đám cùng chạy trốn, ai ngờ đám đồng loã bị quan phủ bắt, chỉ có mình lão trốn thoát, cứ thế đống tiền cả bọn kiếm được giờ thành mình lão độc chiếm.

Trong cái rủi có cái may vốn khiến cho lão cực kỳ hứng chí, đã vậy ban sáng lão còn thừa cơ vụ án mạng kia thó thêm một khoản! Quả nhiên thời tới cản không kịp mà.

Đám quan phủ kia chỉ canh giữ bên ngoài quán trọ có người chết chứ đâu có ngờ thật ra lão đã quan sát Tạ Thái Phi nhiều ngày rồi, nơi này chính là một chỗ ẩn thân của ông ta, dùng để giấu toàn bộ tài sản ông ta lén lấy được. Hiện tại ông ta đã chết, hung thủ bị đuổi bắt nhất định không dám quay lại đây, mấy thứ này cũng đủ cho lão hưởng thụ nửa đời sau!

Cảm giác hứng được một cọc tiền phi nghĩa từ trên trời rơi xuống thật sự không tệ, cổ họng lão phát ra tiếng cười trầm thấp, tay thì vuốt ve châu báu với vẻ yêu quý lắm.

Ngay trong lúc vui sướng cực độ này, bỗng từ phía sau truyền đến một giọng bị đè xuống rất thấp mang theo sự tò mò: "Gặp chuyện gì vui thế? Nói ta nghe tí xem nào?"

Giọng nói đột nhiên xuất hiện làm người ta giật điếng! Mồ hôi trên người lão già kể chuyện đổ ra, lão quay phắt đầu lại, phát hiện là tên công tử trong quán rượu ban nãy đang ngồi trên ghế.

Hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài thẳng gác chéo, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng đang nhìn lão, một cái hang động đơn sơ có hắn ngồi bên trong như thế lại nhìn như cung vàng điện ngọc lộng lẫy, thêm mấy phần huy hoàng xa hoa.

Hồ ly của hắn ngồi trên bàn bên cạnh, ngưỡng đầu, cái đuôi vểnh lên, cũng là dáng vẻ uy phong lẫm lẫm, nếu như bỏ qua hình thể của nó.

Không ai biết họ xuất hiện từ lúc nào hay từ nơi nào!

Lão già kể chuyện cực kỳ hoảng sợ, thân phận của lão cũng không bình thường. Người này tên là Phùng Sơn, thành viên của một tổ chức buôn người tên là "Hưởng Mã Trại", hoá trang thành hình dạng một ông già để tránh bị quan phủ bắt giữ.

Trước Tết, tổ chức của chúng đã bị Bắc Tuần Kiểm ti và Kinh Kỳ Vệ hợp tác bắt giữ, mấy tên đứng đầu trốn được, bị quan phủ treo giải thưởng truy nã, bắt lại từng kẻ một đến bây giờ mới thôi, cá lọt lưới cũng chỉ còn lại một tên Phùng Sơn.

Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công, Bạch Diệc Lăng cũng không ngờ tới bên hắn còn chưa bắt được Hồ Bồng mà đã tóm được Phùng Sơn. Ban nãy hắn vờ nhắc nhở gã lấy tiền thực ra chính là để xem vết sẹo trên tay Phùng Sơn – sẹo do Hoành Huy Đao gây nên đương nhiên là Bạch Diệc Lăng nhận ra rồi.

Trong lần bao vây bắt giữ lúc trước, Bạch Diệc Lăng đi vào từ đường phía sau núi, không tiếp xúc chính diện với Phùng Sơn, mà Phùng Sơn cũng chỉ mới đến Kinh đô không lâu, lúc này chạm mặt nhưng gã vẫn chưa biết thân phận của hắn.

Nhưng gã giết người cướp của đã nhiều năm cũng không phải là một kẻ đơn thuần, sau phút chốc kinh hãi cũng đã nhanh chóng phản ứng lại – dù sao thì tên thanh niên này là ai không quan trọng, quan trọng là hắn rất khó đối phó, gã phải mau chóng chạy đi thôi!

Nghĩ đến đây, Phùng Sơn vứt cái bật lửa, lập tức nhào lên, trong tay loé lên ánh kiếm bổ thẳng về phía đầu Bạch Diệc Lăng, mắt thấy đã sắp chém hắn thành hai nửa!

Cùng với tiếng cười lạnh của gã, sau đó... không có sau đó...

Bạch Diệc Lăng thoắt cái đưa tay phải lên đỡ, hai ngón tay khép lại kẹp lấy mũi kiếm, thuận thế đẩy ngược về phía Phùng Sơn, cây kiếm kia thế mà bị hắn chặn ngược về, đặt trên cổ Phùng Sơn, đồng thời hắn lại giơ chân đá một cái, đá cái bật lửa còn chưa kịp chạm đất tới cái giá cắm nến, vừa lúc thắp sáng ngọn nến trên giá, toàn bộ hang đều được ánh nến chiếu sáng, bên ngoài lại vẫn là không nhìn ra một chút manh mối.

Mãi đến khi bị chế trụ chỉ bằng một chiêu, Phùng Sơn vẫn chưa phản ứng kịp.

Cuối cùng khi gã nhận ra mới run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi là Trạch An Vệ?"

Bạch Diệc Lăng lạch cạch bẻ trật khớp cổ tay gã, đẩy Phùng Sơn vào tường, duỗi tay vuốt mặt gã, nếu không phải nhan sắc của gã khiêm tốn thì rõ ràng đây chính là hiện trường bá vương ngạnh thượng cung*.

(*) Nói đơn giản thì là hấp diêm =)))))

Thanh niên tuấn mỹ kabe-don lão già, khung cảnh này làm cho hồ ly cực kỳ thấy không khoẻ, Lục Dữ lại không dám quấy rầy Bạch Diệc Lăng làm chính sự, đành phải xoay người dùng cái đuôi đối mặt với hai người kia, rầu rĩ dúi đầu vào móng vuốt.

Mắt không thấy, tâm yên tĩnh!

Bạch Diệc Lăng sờ đến đường nối, chậm rãi xé xuống một lớp da từ trên mặt Phùng Sơn, lão già mặt đầy nếp nhăn tức khắc biến thành một gã đàn ông trung niên ngăm đen.

Bạch Diệc Lăng kiểm tra gương mặt đối phương, không khác gì với tranh truy nã của quan phủ, bấy giờ mới gật gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Thuật hoá trang của ngươi không được gì cả. Vừa rồi các hạ đến chỗ ta xin tiền là ta đã thấy đường nối mặt nạ rồi, hơn nữa cái vết sẹo trên tay ngươi kia, ôi chà, chẳng phải là Phùng Sơn Phùng đại gia mà bọn ta cầu còn không được đây sao?"

Hắn cảm khái: "Lúc trước sau khi Hưởng Mã Trại bị phá, trong lòng ta chỉ mong nhớ ngươi thôi, giờ thì coi như gặp được rồi."

Phùng Sơn kinh nghi bất định: "Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ở quán trọ, là ngươi nói ngửi được mùi máu tươi từ trong một căn phòng, sau đó báo quan?"

Phùng Sơn cẩn thận nhìn hắn, cân nhắc một chút bèn ăn ngay nói thật: "Là ta."

Bạch Diệc Lăng hỏi tiếp: "Rõ ràng là người bị giết ở đây, làm thế nào mà ngươi ngửi được mùi máu tươi? Làm thế nào mà ngươi tìm ra chỗ này, không phải cái xác là do ngươi vận chuyển đến quán trọ đó chứ?"

Phùng Sơn hơi chút chần chờ, Bạch Diệc Lăng lạnh nhạt nói: "Nói đi."

Dáng vẻ hắn không có chút uy hiếp nào, tuy Phùng Sơn đang bị khống chế nhưng không quá sợ hãi, gã ta liếc loạn xạ, đoạn nói: "Ta không biết, không nhớ rõ tình huống lúc đó, có thể là do mũi ta không tốt..."

Gã ta còn chưa nói xong, đã bị Bạch Diệc Lăng nắm tóc dập mạnh đầu vào tường, Phùng Sơn chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, mắt nổ đom đóm mà không cảm thấy đau, thì ra là một dòng máu đang chảy xuống trước trán gã.

Bạch Diệc Lăng thả tay ra, bình tĩnh nói: "Vậy phiền ngươi suy nghĩ thêm chút nữa."

Phùng Sơn không ngờ hắn tàn nhẫn đến vậy, một lời không hợp đã lập tức ra tay, da đầu gã ta tê rần, không dám rề rà nữa, vội vàng nói: "Vâng, ta biết rồi, ta nhớ ra rồi! Thật ra ta... ta đã theo dõi vị kia vài ngày, ta biết ông ta giấu bạc ở đây."

Vẻ mặt Bạch Diệc Lăng hơi thay đổi, Lục Dữ cũng xoay người lại, chạy đến bên cạnh hắn cùng nghe Phùng Sơn kể.

Hoá ra tuy Tạ Thái Phi đã bị xét nhà đoạt tước, nhưng đối với ông ta thì đây cũng không có nghĩa sự trừng phạt đã kết thúc, trước mắt ông ta vẫn là kẻ có tội, ông ta vừa lo sẽ lại bị Hoàng Thượng giáng tội, lại vừa sợ nhà họ Thịnh không nuốt nổi cơn tức này, ngày nào đó đến bỏ đá xuống giếng làm khó ông ta.

Bởi vậy vì để lại cho mình một đường lui, ông ta không mang tiền tài mà mình trộm được từ trong phủ theo bên cạnh, mà chôn giấu trong cái hang động bỏ đi này.

Tạ Thái Phi không biết, lúc ông ta chôn tiền đã bị Phùng Sơn vốn luôn theo dõi ông ta nhìn thấy.

Tên Phùng Sơn trộm cắp nhiều nên vô cùng nhạy cảm với mấy chuyện này. Vô tình gã thấy ăn mặc quý phái mà lại đi đến nơi hoang tàn vắng vẻ này là biết ngay không phải chuyện thường, gã ta vội đi theo, quả nhiên phát hiện ông ta chôn không ít đồ tốt, mới nổi lên ý đồ chiếm làm của riêng.

Có điều chính bản thân Phùng Sơn cũng là nghi phạm đang lẩn trốn, cảm thấy lão gia này không giàu cũng quý, dù thế nào cũng có mang theo tuỳ tùng, sợ ông ta để người lại trông coi nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lặng lẽ đi theo Tạ Thái Phi, xem ông ta ở phòng nào, còn có người theo bên cạnh hay không.

Kết quả sau vài ngày quan sát, Phùng Sơn mới phát hiện người này vẫn luôn độc lai độc vãng, cũng không có hộ vệ đi theo, cứ cách hai ngày sẽ quay lại kiểm tra châu báu, nhưng đều sẽ chọn lúc trời còn chưa sáng.

Khi đã biết rõ những chuyện này, Phùng Sơn cảm thấy gã ta có thể yên tâm mà chiếm đoạt đồ, nào ngờ gã đi đến quán trọ xác nhận hành động của Tạ Thái Phi trước khi ra tay, lại không cẩn thận thấy một vụ án giết người.

Phùng Sơn dốc sức nhấn mạnh: "Ta không có giết người kia! Bây giờ ta đã là tội phạm bị triều đình truy nã, chỉ muốn kiếm chút tiền tài mà thôi chứ có muốn sinh thêm chuyện đâu? Ta thật sự chỉ trùng hợp gặp phải thôi, lúc ấy ta còn lo kẻ kia giết cả ta luôn đấy chứ. Vị... vị đại nhân này, ngươi tin tưởng ta đi!"

Bạch Diệc Lăng lạnh lùng nói: "Ngươi tận mắt nhìn thấy Hồ Bồng hành hạ Tạ Thái Phi đến chết, lại sợ gã giết ngươi, vậy đợi đến khi gã đi rồi thì ngươi đào châu báu rồi chạy chẳng phải tốt hơn sao, cớ sao còn muốn báo quan? Đừng nói với ta là lòng mang ngươi chính nghĩa, muốn giúp quan phủ bắt hung thủ chứ."

Trong nháy mắt đó, đúng là Phùng Sơn thật sự muốn trả lời hắn như thế, nhưng mà Bạch Diệc Lăng quá hung tàn, máu trên đầu gã ta đến bây giờ vẫn chưa khô làm gã ta e ngại, chỉ đành thành thật đáp:

"Tên hung thủ kia rất lợi hại, ta sợ hắn ta cũng vì số châu báu đó mới giết người, ta mà ôm hết có thể gặp hoạ nên mới báo quan trước, nếu như quan bắt hắn ta thì hắn không thể tranh giành với ta nữa."

Gã ta nói với Bạch Diệc Lăng, lúc hung thủ giết người, gã ở bên ngoài đã nghe thấy đối phương bâng quơ nói một câu: "... Nếu không phải nhìn thấy ngươi ở ngoại ô, thì ta vẫn chưa tìm được..."

Tuy gã không nghe hết nhưng rõ ràng hung thủ cũng đã thấy nơi này, Phùng Sơn sợ kẻ kia cũng muốn số tài sản này, định lợi dụng quan phủ ngăn trở hắn ta.

Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi chu đáo thật đấy."

Lục Dữ nhẹ nhàng dùng đuôi vỗ vỗ vai hắn, giống như đang dịu dàng an ủi. Phùng Sơn nhìn Bạch Diệc Lăng, thấy giọng điệu đối phương mờ mịt làm người ta không bắt lấy được, cũng không biết người đã chết kia rốt cuộc ai, có quan hệ gì với hắn không, dù sao hôm nay gã rơi vào tay thằng nhóc này rồi.

Không muốn ngồi chờ chết, gã liếc láo liên, đoạn nói: "Thực ra ta còn nhặt được một thứ ở đây, là tên hung thủ giết người kia để lại, lúc hắn ta rời đi, ta âm thầm đi theo sau hắn thì thấy cái này. Quan gia, ngài xem ta giúp ngài phá án nè, sau khi bắt ta về có thể... phán tội ta nhẹ chút được không?"

Bạch Diệc Lăng nhướng mày hỏi: "Nếu ta nói không thể thì ngươi có giao ra không?"

Phùng Sơn: "... Giao."

Bạch Diệc Lăng bình thản ngửa tay phải ra, ngoắc ngoắc.

Đối phương mềm cứng không ăn thật sự làm gã tuyệt vọng, Phùng Sơn cười khổ nói: "Ở bên trong vạt áo trước ngực ta."

Khớp xương cổ tay gã đã bị Bạch Diệc Lăng bẻ, tự gã không nhúc nhích được, Bạch Diệc Lăng thò tay mò tìm, Phùng Sơn thừa cơ đột nhiên giơ chân lên đá, mũi giày bắn ra một lưỡi dao nhắm vào bụng hắn.

Bạch Diệc Lăng móc được một tờ giấy từ ngực gã, vừa mở giấy ra xem vừa nhấc chân, Phùng Sơn còn chưa đá đến hắn đã bị hắn giẫm lên mu bàn chân đạp xuống, "lách cách" một tiếng, xương chân của gã đứt gãy.

Phùng Sơn mồ hôi mồ kê đầy đầu, há miệng muốn rú lên, Bạch Diệc Lăng thuận tay vò tờ giấy mới lấy ra kia nhét vào miệng gã, chân thì nghiến mạnh: "Không đúng, không phải cái này, còn gì không?"

Phùng Sơn: "... Ưm ưm ưm ưm!"

Bạch Diệc Lăng lấy giấy ra, Phùng Sơn thở thoi thóp: "Ngươi, ngươi đừng giẫm ta nữa... Nó, nó cột trên cẳng chân ta kìa."

Bạch Diệc Lăng khom lưng xuống lấy, lần này Phùng Sơn không dám nhúc nhích nữa, Bạch Diệc Lăng lấy được đồ ra mới phát hiện là một viên đạn màu bạc, hắn có thể nhận ra đây chính là của Hồ Bồng.

Nhưng bởi vì biết điều đó, trong lòng hắn mới đột nhiên dâng lên một dự cảm cực kỳ nguy hiểm. Lấy võ công của Hồ Bồng, thứ gã không muốn vứt thì rất khó làm rơi.

Lục Dữ dường như cảm giác được sự bất an của Bạch Diệc Lăng, duỗi móng vuốt vỗ mu bàn tay hắn, Bạch Diệc Lăng phục hồi tinh thần lại nhìn tiểu hồ ly, miễn cưỡng cười một cái, tay dùng một chút lực mở viên đạn kia ra.

Lúc đó Phùng Sơn thấy thứ này rơi khỏi người từ Hồ Bồng cứ tưởng là bạc nguyên chất, dù gì cũng đáng mấy đồng tiền bèn thuận tay nhặt lên cất, nào ngờ viên đạn trống rỗng mà bên trong có một tờ giấy nhỏ, gã ta cũng rất kinh ngạc, không khỏi trố mắt nhìn.

Bạch Diệc Lăng rút tờ giấy, nhẹ nhàng mở ra.

Chữ viết bên trên qua loa nguệch ngoạc, chỉ có ba chữ – "Nhìn lên trên".

Cảm giác sởn gai ốc xộc lên, không khí quái dị lặng lẽ lan tràn. Khoảnh khắc nhìn thấy ba chữ này, Bạch Diệc Lăng chỉ cảm thấy máu khắp người đông đặc lại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên trên, vừa lúc đối diện với một đôi mắt cười đầy quỷ quyệt.

Một người lấy nham thạch làm điểm tựa, đang nằm sấp trên đỉnh hang động, không biết đã ở đó lẳng lặng nhìn bọn họ bao lâu.

Hồ Bồng!

Phùng Sơn vốn cũng theo động tác của Bạch Diệc Lăng mà nhìn lên, đột ngột thấy trên đầu có một gương mặt người đang cười, kinh hãi quá độ mà trợn trắng mắt, im hơi lặng tiếng té xỉu luôn trên đất, ánh nến trong hang động phụt tắt, toàn bộ thế giới lâm vào hắc ám.

Trong bóng tối lại dường như tiềm tàng nguy hiểm và gian trá, chung quanh không hề nghe được một chút âm thanh nào, Bạch Diệc Lăng đột nhiên nhận ra điều gì, bỗng nhiên xoay người nằm phịch xuống đất, nhanh chóng giơ đao lên chắn, một lực lớn chém thẳng xuống đầu hắn, tiếng đao kiếm chạm nhau và ánh lửa do kim loại cọ xát loé lên rồi biến mất.

Bạch Diệc Lăng chặn lại nhát đao vô cùng sắc bén của đối phương, lập tức cong lưng dùng lực bật người về sau, trong lúc cấp bách trở tay sờ thử thì không tìm thấy hồ ly, hắn cao giọng gọi: "Lục Dữ, ngươi không sao chứ!"

Hắn hỏi những lời này chẳng khác nào làm bại lộ vị trí của mình trong bóng tối, đao của Hồ Bồng vụt tới như đáp lời, Bạch Diệc Lăng phục hồi tinh thần lại từ trong sự kinh hãi lúc ban đầu, cổ tay rung lên đổi chiêu phản kích, hai người bắt đầu giao thủ trong không gian tối đen.

Giờ phút này mắt không thể nhìn thấy, khuyết thiếu thị giác hỗ trợ, trong trận đấu chỉ so một chữ "nhanh", chiêu thức của ai nhanh hơn thì người đó chiếm được lợi thế, Bạch Diệc Lăng và Hồ Bồng không học được nhiều thứ, nhưng ít nhất lúc này cả hai người đều nghĩ tới cùng một điểm, bởi vậy từng chiêu đều thay đổi trong nháy mắt.

Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau leng keng không dứt bên tai, như mưa đá rơi loạn, như vạn con ngựa lao nhanh, lại như trống trận cùng vang, âm thanh dày đặc như muốn cướp lấy hồn phách người khác, đao đối đầu với đao không chút nhượng bộ.

Chỉ trong giây lát, hai người đã trao đổi mười mấy chiêu, Bạch Diệc Lăng mồ hôi ướt đẫm, tổng cộng đã lùi ba bước.

Cuối cùng thì so với đối phương, tuổi hắn vẫn còn quá nhỏ, huống chi Hồ Bồng này hoàn toàn không giống người bình thường, đâm ngang chém dọc như một tên điên, lực lại lớn chiêu lại nhanh, đè ép hắn vô cùng khó khăn.

Hồ Bồng cười một tiếng đáng khinh, nói: "Ô, trưởng thành rồi."

Đây là câu đầu tiên mà Bạch Diệc Lăng nghe được gã nói sau nhiều năm, giọng nói và ngữ điệu quen thuộc chợt gợi lên nỗi sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm, tay hắn mềm nhũn, trường đao đã bị đánh bay, coong một tiếng rơi xuống trên mặt đất.

Hồ Bồng cười ha ha, phóng người về phía trước, ngay khoảnh khắc mũi đao sắp đâm vào cằm Bạch Diệc Lăng, bỗng nhiên gã cảm thấy sát ý bén nhọn nhắm thẳng vào mình ngay trong bóng tối!

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hồ Bồng theo bản thân giật lùi ra sau, ngọn gió xẹt qua ngực áo gã, da thịt trước ngực rách bung, máu tươi lập tức trào ra.

Tuy Phùng Sơn biết võ công nhưng hoàn toàn không đáng so với gã và Bạch Diệc Lăng, Hồ Bồng giấu mình trong hang động một thời gian nhưng không hề ngờ rằng nơi đây còn có người khác, đã vậy kẻ đó còn có thể xuất chiêu mau lẹ đến vậy, tuy rằng gã phản ứng cực nhanh nhưng vẫn bị thương, cảm giác rét lạnh dường như từ miệng vết thương thấm vào xương tủy.

"Máu?" Hồ Bồng giận dữ, lạnh lùng quát, "Là ai làm? Thứ khốn kiếp, cút ra đây! Ngươi cút ra đây!"

Tên này đúng là điên, Lục Dữ không để ý tới gã, nhân cơ hội vọt đến giữa hai người, lấy tay ôm Bạch Diệc Lăng nói bên tai hắn: "Đi mau, hang động này không chịu nổi đánh nhau đâu!"

Vừa rồi chung quanh tối sầm lại, y sợ Bạch Diệc Lăng gặp nguy hiểm, vội vàng hóa thành hình người muốn đi lên hỗ trợ, lại bỗng nhiên phát hiện tiếng bước chân của hai người kia rất lạ, Lục Dữ vốn nhạy bén, vội vàng gõ lên vách đá bên cạnh, chợt phát hiện vách đá lay nhẹ, có thể sập xuống bất cứ lúc nào!

Y chỉ mới trì hoãn một chút mà hai người kia đã đánh nhau mấy chục chiêu, Lục Dữ vội vàng đến giúp Bạch Diệc Lăng giải vây, lôi kéo hắn định đi.

Hồ Bồng ban nãy còn gận dữ vì bản thân bị thương, bỗng nhiên nghe thấy lời Lục Dữ nói, sửng sốt rồi lại cười: "Ngươi nói đúng, nơi này rất dễ sập."

Lục Dữ: "..."

Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên giật mình, lập tức nói: "Đi mau, cửa hang ở đâu?"

Hắn vừa dứt lời, Hồ Bồng bỗng đâm mạnh đao xuống đất, lưỡi đao đâm sâu hai tấc, lực mạnh chấn động ầm ầm, kẽ nứt lan tràn ra, đá vụn rơi lộp bộp, mặt đất đột nhiên toác ra một lỗ hổng, bùn đất cát đá sụp xuống.

Tên điên này! Ngay cả Lục Dữ cũng không nhịn được muốn chửi thề, vị trí của Hồ Bồng gần cửa hang hơn so với hai người họ, hoặc là gã cảm thấy mình có thể chạy trốn, hoặc là vốn dĩ đầu óc gã không bình thường, muốn lôi mọi người chết chung cho xong hết chuyện.

Trong khoảnh khắc này không kịp suy nghĩ quá nhiều, Lục Dữ đưa tay quét ngang đẩy đất đá đang rơi xuống văng ra ngoài, phóng nhanh về phía Hồ Bồng, sau đó nhanh chóng bắt lấy bả vai Bạch Diệc Lăng, bảo vệ hắn trong lòng.

Tiếng đổ sụp ầm ầm làm hai người ôm nhau thoáng chốc vừa mù vừa điếc, đầu óc cũng ong ong vang vang, chờ đến khi an tĩnh lại, Bạch Diệc Lăng có thể cảm giác mình đang nửa nằm trên mặt đất, sống lưng dựa vào một vách núi, Lục Dữ chống tay ở bên cạnh hắn, có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

Đầu óc Bạch Diệc Lăng vẫn còn hơi mơ hồ sau đợt chấn động vừa rồi, đây có lẽ là quả báo do lúc nãy hắn túm đầu Phùng Sơn đập vào tường, nhưng mà bây giờ chắc gã ta cũng đã chết, Bạch Diệc Lăng choáng váng một lúc mới nghe thấy Lục Dữ hỏi lại hắn có bị thương không.

Bạch Diệc Lăng nói: "Ta vẫn ổn, ngươi thì sao?"

Một giọt chất lỏng ấm áp mang mùi máu tươi đáp xuống mặt hắn, khi Lục Dữ nói chuyện, hơi thở của y cũng nhẹ nhàng sượt qua má Bạch Diệc Lăng: "Ta cũng không sao, bị rách tí da thôi."

Hệ thống cũng chứng minh trong đầu Bạch Diệc Lăng: 【 Lồng phòng vệ của hệ thống đã mở ra, hắn thật sự không sao, chỉ bị rách tí da... Ặc, cũng rách tí thịt. 】

Bạch Diệc Lăng: "..."

Lúc hang động vừa mới sụp xuống, hắn đã khẩn cấp dùng điểm để đổi một chiếc lồng phòng vệ với hệ thống, dùng để chống cự đá vụn đập vào, hệ thống chứng thực chiếc lồng phòng vệ này đã làm giảm áp lực đến mức thấp nhất, chứ nếu không thì giờ đây hai người không thể nào là tình huống này mà đã sớm biến thành bánh nhân thịt.

Hiện tại Bạch Diệc Lăng không muốn lảm nhảm với hai tên này, tự duỗi tay sờ soạng phía trước, chạm đến ngực của Lục Dữ, vững chắc căng chặt, có một tầng cơ bắp hơi mỏng, đúng là luyện tập không tệ.

Lên trên là cổ và cằm, hai tay chống hai bên hắn, mặt cách rất gần.

"A Lăng." Lục Dữ nói một cách nhẫn nại, "Chúng ta... có chuyện gì thì nói đàng hoàng, em đừng sờ được không?"

Tình huống hiện tại là y quỳ sát trên người Bạch Diệc Lăng, sau lưng chống chịu đất đá rơi xuống, y ngăn hắn trong không gian giữa người mình và vách đá – tư thế này đúng là chết người.

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ngươi không thể cử động chút nào sao?"

Lục Dữ thành thật đáp: "Có thể động đậy một chút."

Bạch Diệc Lăng lại hỏi hệ thống: "Vậy có công cụ nào đẩy đá đi chỗ khác để thả Lục Dữ ra trước không?"

Hệ thống trả lời: 【 Đang thực hiện, xin kí chủ đợi một lát. 】

Bạch Diệc Lăng khe khẽ thở phào, có hệ thống ở đây, hắn biết Lục Dữ nhất định sẽ không sao, chỉ là chút vết thương da thịt này nếu xuất hiện trên người hắn thì không sao, nhưng phải nhìn một người chắn trước mặt mình, ngăn chặn hết thảy cho mình, mà hắn lại chỉ yên ổn dựa ở đây, cảm giác này thật là dày vò.

Đặc biệt là khoảng cách giữa hai người còn rất gần, đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

--------------------------------------------------------------------------------

Chào mọi người mình đã trở lại sau quãng thời gian dài lặn sâu :'>>> Mình sẽ cố gắng cập nhật thường xuyên hơn, giờ năm cuối rồi nên bận rộn quá >_<

Chương sau có cảnh hun hun nha mọi người (//▽//)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com