TruyenHHH.com

Dam My Edit Khong Cham Chi Dong Phim La Phai Ve Nha Sinh Con Thai Uyen

Sở Minh liếc mắt nhìn Tống Thanh Hàn, sau đó thẳng bước vào thang máy chuyên dụng. Trợ lý theo sau hắn ấn số tầng, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn cách ánh mắt của tất cả mọi người.

Đây là Sở Minh? Người thật quả nhiên lên phim cũng có khí thế.

Tống Thanh Hàn cũng chậm rãi thu hồi ánh mắt, liếc nhìn một xấp hợp đồng thật dày trong tay, híp mắt khẽ cười, mặc kệ tiếng nói nhỏ xung quanh, ngẩng đầu, chầm chậm đi ra cửa.

Ngày hôm qua cậu vừa mới trở mặt với Diệp Dịch, hôm nay cậu phải về căn nhà đó lấy đồ. Nhớ đến hình ảnh Diệp Dịch và Liễu Phỉ dâm loạn ngày hôm qua, Tống Thanh Hàn cười khẽ, khuôn mặt lạnh lùng hiền hòa hơn, bớt đi vài phần xa cách.

Thật ra Tinh Hải có cung cấp nhà trọ cho nghệ sĩ, chẳng qua khi đó Tống Thanh Hàn vừa mới xác nhận quan hệ với Diệp Dịch, để tránh một vài chuyện ngoài ý muốn không cần thiết, hai người ra ngoài thuê một căn nhà ở khu chung cư cao cấp. Chẳng qua không ngờ Diệp Dịch không chờ nổi bò lên giường Liễu Phỉ... Cũng đúng thôi, trong tay Liễu Phỉ vẫn còn mấy nghệ sĩ, trong đó có hai người nhan sắc và tài ăn nói không tệ. Chắc gã có cảm giác nguy cơ, sợ tài nguyên của mình bị cướp đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn lắc đầu, gọi một chiếc xe, sau khi nói địa chỉ thì ngồi yên lặng ở ghế sau, chậm rãi lật xem hợp đồng mới ký trong tay.

Điều kiện bản hợp đồng này rất tốt, tốt đến nỗi vừa nãy Tống Thanh Hàn thiếu chút nữa không dám ký.

Sở Minh... Tống Thanh Hàn lẩm nhẩm cái tên này trong miệng, sau đó thở dài một hơi. Cậu cẩn thận nhớ lại hai mươi ba năm nhân sinh đời trước của mình một lần, thật sự không tìm ra chuyện gì có liên quan đến người cầm quyền tập đoàn Sở thị lừng danh này, cũng không biết sao hắn lại biết mình.

Chẳng lẽ là muốn chơi quy tắc ngầm với cậu? Người khác thì không nói, tuấn nam mỹ nữ trong giới này ai mà không muốn ôm đùi vị này chứ? Hắn căn bản không cần làm việc này, chỉ cần ngoắc ngón tay là có người chủ động bò lên. Huống chi bên ngoài có lời đồn Sở Minh vừa không thích nữ sắc cũng không thích nam sắc, thanh tâm quả dục cuồng công việc. Hắn muốn chơi quy tắc ngầm mới kỳ lạ.

Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lần không có kết quả, đành mặc kệ chuyện này. Cậu cũng không thể nắm cổ áo Sở Minh để hỏi rõ ràng, nghĩ nhiều dễ đi sai bước.

"Cậu nhóc, tới rồi." tài xế phanh xe, quay đầu lại nói với Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn hồi thần, mỉm cười với tài xế, lấy một trăm tệ trong túi ra: "Cảm ơn."

Tài xế nhanh nhẹn tìm tiền lẻ để trả, tùy tiện phất tay: "Cảm ơn cái gì." 

Tống Thanh Hàn nhận tiền lẻ, xuống xe, tìm cửa lớn ở khu chung cư, khẽ ngẩng đầu nhìn rồi mới chậm rãi đi vào.

Ngày hôm qua cậu tỉnh lại trên đường về sau khi diễn xong. Lúc trước cậu nhận một vai diễn nhỏ ngay cả vai phụ cũng không đến, diễn xong thì đi về thẳng nhà, vừa hay bắt gặp Diệp Dịch và Liễu Phỉ diễn cảnh nóng. Đời trước cậu không chấp nhận được hạt cát trong mắt, cãi nhau với Diệp Dịch một trận to. Đời này cậu cũng không chấp nhận được hạt cát trong mắt, chỉ là... không bao giờ... yêu nữa mà thôi.

Tống Thanh Hàn đứng trước cửa nhà, trên cửa vẫn cắm chìa khóa, chẳng khác gì so với lúc cậu rời đi hôm qua.

Hôm qua thật ra cậu có thể làm bộ như không biết gì, sau đó từ từ bất hòa với Diệp Dịch, đưa ra lời chia tay, thuận lý thành chương rời xa hai người này. Nhưng sống trên đời không thể một mình chịu đựng, ngược lại làm cho đầu sỏ gây tội sống sung sướng đường hoàng.

Quả nhiên cậu vẫn lỗ mãng.

Tống Thanh Hàn lấy chìa khóa ra mở cửa, người ngồi bên trong vội ngẩng phắt đầu lên nhìn: "Thanh Hàn!"

Diệp Dịch đứng bật dậy, quần áo trên người nhiều nếp nhăn, trên cằm râu tua tủa, đôi mắt trũng sâu, trông rất tiều tụy: "Thanh Hàn, hôm qua em đi đâu? Vì sao không nghe điện thoại của anh? Anh có thể giải thích chuyện hôm qua..."

Diệp Dịch thật sự thích Tống Thanh Hàn, gã có thể vì có tài nguyên tốt đi nịnh hót Liễu Phỉ, nhưng gã vẫn thích Tống Thanh Hàn. Vì sao, vì sao cậu không hiểu cho gã? Chỉ cần gã nổi tiếng, gã và cậu có thể bình yên chung sống...

Tống Thanh Hàn nhìn Diệp Dịch tỏ vẻ thâm tình, đột nhiên cảm thấy vô vị ngu ngốc. Đây là gã đàn ông cậu từng thích? Tự xưng là thâm tình, nhưng lén lút phản bội sau lưng cậu, thậm chí còn ôm ấp Liễu Phỉ trước mặt cậu, hiện tại gã lại còn nói là hiểu lầm? Thật sự là... Buồn cười quá mà. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn vươn tay sờ mặt Diệp Dịch, sau đó để lại trên mặt gã năm dấu tay đỏ chót: "Diệp Dịch, anh làm tôi buồn nôn quá."

Diệp Dịch bị đánh, trong nháy mắt biểu cảm đờ đẫn.

Tống Thanh Hàn nhìn gã một cái, nhíu mày, xoay người về phòng của mình, đóng cửa lại tìm vali, cẩn thận thu dọn.

"Tống Thanh Hàn! Tống Thanh Hàn! Em mở cửa ra!" Diệp Dịch hồi thần, nhìn cửa phòng bị Tống Thanh Hàn đóng lại, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khủng hoảng. Gã vội vàng chạy đến hung hăng đập cửa phòng, lau mặt, "Em mở cửa nhanh!" 

Tống Thanh Hàn không để ý tới gã đang rít gào, bình tĩnh thu dọn quần áo mà mình hay mặc, đặt hợp đồng vào, lấy nhật ký và một ít vật dụng cá nhân, chậm rãi khóa vali.

Cậu kéo vali đứng lên, liếc nhìn căn phòng đời trước mình ở chưa đến nửa năm, sau đó không lưu luyến chút nào đi ra cửa.

"Tống Thanh Hàn, em mở --" Diệp Dịch vừa định đập cửa lần nữa, cánh cửa kia đã mở ra, lộ ra gương mặt lạnh lùng.

Tống Thanh Hàn thản nhiên liếc nhìn gã, kéo vali né qua gã đi ra ngoài.

"Tống Thanh Hàn..." Diệp Dịch khàn giọng gọi, tựa hồ còn muốn cản.

"Anh không muốn tài nguyên trong tay Liễu Phỉ à?" Tống Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi.

Diệp Dịch nháy mắt ngừng tay, nhìn Tống Thanh Hàn thản nhiên cười, há miệng mà lại không biết nói gì.

Tống Thanh Hàn cũng không để ý tới gã nữa, thấy gã không ngăn cản mình nữa thì kéo vali, đặt chìa khóa nhà lên bàn trà, mở cửa rời đi.

Diệp Dịch ngồi chồm hổm xuống, hai tay vò tóc, lại không biết đến tột cùng mình muốn cái gì.

Gã luyến tiếc tiền đồ của mình, nhưng cũng luyến tiếc Tống Thanh Hàn...

"Ting ting ting --" điện thoại trong phòng khách đột ngột đổ chuông, Diệp Dịch hơi tỉnh táo lại, cầm điện thoại: "Alo..."

"Diệp Dịch." Giọng nói quyến rũ của Liễu Phỉ vang lên, theo đó là ý cười sung sướng, "Chị đã chuẩn bị vụ Tống Thanh Hàn rồi, đêm nay chị đến chỗ cậu." 

"Vâng." Diệp Dịch cười, thả điện thoại xuống, bụm mặt cười ha hả.

Chỉ cần Tống Thanh Hàn không có chỗ dựa vào... Chỉ cần gã nổi tiếng...

Cậu sẽ tự mò về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com