Dam My Edit Hom Nay Cung O Day Nuoi Nhai Rong Con Kim Tich Co Nien
Truyện chỉ được đăng bởi editor ở wattpad này (AyameIB-Nguyệt Hạ) và wordpress Ổ Cú Ướp Muối Treo Góc Bếp (nhalienho.Wordpress.com).Sống lâu rồi, có nhiều chuyện cũng dần phai đi trong ký ức.Chỉ có "hắn" trong trong miệng Thẩm Thanh Trạc vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của bọn họ.Trời giáng đại kiếp nạn, huyền long che chắn, không trở về được.Rất nhiều năm sau, truyền thuyết này chỉ còn lại mấy dòng ngắn gọn, nhưng trong mắt bọn phượng hoàng, tràng huỷ thiên diệt địa năm đó vẫn còn lưu mãi trong ký ức.Giữa kiếp nạn đó, bọn họ đã mất rất nhiều đồng bạn.Trong đó có một con rồng.Vảy đen, mắt vàng, một con rồng tàn bạo, cả ngày lấy đánh nhau làm niềm vui mà vẫn không quên nuôi hoa....Phượng hoàng điên cuồng gọi huynh đệ tốt rùa đen già của mình.Đáng yêu pi pi tại tuyến bán manh: Rùa ơi, làm sao bây giờ, ta nên an ủi Tiểu Hoa Hoa thế nào bây giờ! Tiểu Hoa Hoa hình như rất đau lòng, ngươi nghe giọng hắn xem, trong chất đặc sệt đầy niềm bi thương—Đáng yêu pi pi tại tuyến bán manh: Chúng ta gọi Hoa Hoa đi chơi đi, cũng lâu rồi không gặp. Tiện hỏi xem y có mặt nạ không...Y dưỡng sinh cẩn thận vậy chắc là có đó, ta chuẩn bị họp mặt offline! Đi dưỡng da mặt thiệt là đẹp!Rùa đen nhỏ vui sướng trong hồ nước một mình: Đang nhập tin nhắn...Móng vuốt rùa già không linh hoạt, nhắn tin rất chậm, phượng hoàng bùm bèo đánh xong mấy đoạn tin nhắn cả buổi cũng chưa được đáp lời, vì thế chuyển sang oanh tạc thanh giao long.Một lát sau, thanh giao long trả lời.Ta là một con trùng nhỏ màu xanh: Phượng hoàng, ta cảm thấy ngươi như vậy là không được, Hoa Hoa đau lòng vậy mà ngươi chỉ muốn lấy mặt nạ của y. Hành vi này không đáng được tuyên dương.Ta là một con trùng nhỏ màu xanh: À mà nếu ngươi tính đi tìm y thì nhớ rủ ta đi cùng, thực đơn dưỡng sinh mấy năm trước y cho ta ta đã ăn chán rồi, ta muốn hỏi xin y cái mới.Đáng yêu pi pi tại tuyến bán manh:....Thẩm Thanh Trạc gửi ghi âm xong thì yên lặng chờ.Đợi hồi lâu cũng không có hồi đáp, y nhíu mày, nghi hoặc vừa nhìn màn hình vừa mở rồi tắt, tắt rồi mở. Tin mới nhất vẫn là tin ghi âm của y......Chắc là điện thoại hư rồi.Y xem thời gian, phát hiện đã 8 giờ thì tắt điện thoại, quyết định đi kêu nhãi rồng con dậy.Cho dù là trẻ mới sinh, ngủ quá nhiều cũng không tốt, phải nghỉ ngơi hợp lý. Không khí sáng sớm tươi mát, ánh mặt trời ấm áp, rất thích hợp để chạy bộ, chạy xong thì uống một ly sữa bò, cao to sẽ không chỉ là giấc mơ.Một nhãi rồng con bé xinh cuộn mình trong ổ chăn ngủ đến ngon lành, miệng rồng khẽ nhếch phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Thẩm Thanh Trạc chăm chú nhìn nó hồi lâu, càng xem càng thấy quen thuộc, nó phảng phất như là bản thu nhỏ của đại hắc long năm xưa—trong group y nói có thể là con của đại hắc long cũng không phải là vô lý.Đột nhiên có hơi chạnh lòng.Thẩm Thanh Trạc mím môi, vứt bỏ tạp niệm trong đầu, nhẹ giọng gọi, "Phải dậy rồi.", y định gọi là rồng con nhỏ, nhưng nghĩ một hồi thấy không hợp lắm nên lại đổi thành, "Tiểu Hắc, rời giường."Tự nhiên có thêm một người cha rồi thêm một cái tên, nhãi rồng con phù phù ngủ chẳng biết gì cả.Thẩm Thanh Trạc nghĩ nghĩ, đột nhiên trở tay, cái râu rồng không cẩn thận làm đứt hôm qua hiện ra trong bàn tay y.Râu rồng hao hết linh lực cũng biến thành que tăm xỉa răng hàng hiệu, Thẩm Thanh Trạc khoa tay múa chân, thấy vừa vặn thì tay cầm một đầu, một đầu khều khều mũi của nhãi rồng con.Nhãi rồng con như cảm giác được, rụt cổ vào người.Thẩm Thanh Trạc nhẹ kéo cổ nó rút đầu ra, bám riết không tha tiếp tục khều mũi nó.Nhãi rồng con nhịn không được, há miệng hít hà, hắt xì một cái, mở bừng mắt, đồng tử dựng thẳng tỏ vẻ vô cùng tức giận.Thẩm Thanh Trạc lại trở tay, sợi râu rồng biến mất, y cười hì hì mà nâng nhãi rồng con trong lòng bàn tay, thổi nó, "Đừng ngủ, tỉnh thì dậy đi."...Nửa tiếng sau, tầng hai tiểu viện.Thẩm Thanh Trạc trở lại ghế nằm đám mây. Dây đằng sinh linh trí thông minh bay sang, bện thành một cái khay từ dây đằng, đặt trên đó là trà xanh của Thẩm Thanh Trạc và sữa bò của nhãi rồng con.Cả người nhãi rồng con tản ra hơi thở hung ác âm trầm, nó ngồi trên cổ tay Thẩm Thanh Trạc không chịu động, Thẩm Thanh Trạc nói, "Bay quanh tiểu viện 50 vòng. Bay xong thì uống sữa bò."Nhãi rồng con không có dị nghị với 50 vòng, linh khí ở đây sung túc, nó có thể vừa bay vừa tu luyện, nhưng sau khi nếm sữa bò vào tối qua thì nó cực kì ghét, nếu không có Thẩm Thanh Trạc ở đây nó có thể vẫy đuôi đạp đổ ly sữa bò.Thẩm Thanh Trạc vô cùng am hiểu phương pháp đánh một gậy cho một quả táo, lòng bàn tay xoa xoa đầu rồng, hứa hẹn, "Giữa trưa ăn thịt được không? Ngươi muốn ăn gì thì ăn nấy."Nhãi rồng con hồ nghi nhìn y, vẫy vẫy đuôi, phun một hơi từ lỗ mũi.Thẩm Thanh Trạc lại cho nó xem một cái bánh nướng lớn, "Bánh kẹp thịt và thịt dê hôm qua mua ngươi có thích không? Thịt dê ăn nhiều nóng trong người, trưa hôm nay ăn thịt gà đi. Thịt gà mềm dễ tiêu hoá hơn."Một lát sau, Thẩm Thanh Trạc từ ái mỉm cười nhìn nhãi rồng con bay một vòng lại một vòng.Nhãi rồng con có thể tu luyện thành hình rồng hoàn chỉnh đương nhiên sẽ có phương thức tu luyện của mình, Thẩm Thanh Trạc thưởng trà xem nó tu luyện, cũng không nói nhiều, im lặng làm một cái pháp quyết, dẫn linh khí tứ phương thong thả đều đặn chảy vào người nhãi rồng con.Hình như nhãi rồng con nhận ra, từ xa liếc nhìn y, vừa vặn thấy nụ cười hiền từ của người cha già bên môi y....Vừa lừa vừa ép nhãi rồng con uống xong sữa bò đã là 10 giờ 15 phút, Thẩm Thanh Trạc xuống lầu mở tiệm, lật thẻ mở cửa.Một bà thím tay cầm đồ ăn đi trên phố cũ, thấy Thẩm Thanh Trạc cười ha hả kêu, "Ông chủ Thẩm mở cửa nha!"Thẩm Thanh Trạc bèn khách cười ôn hoà cười một tiếng.Y mở tiệm tạp hoá, một là để tìm thú vui giữa năm dài tháng rộng, hai là nhận sự gửi gắm của cục quản lý, trông coi phố cũ.Phố cũ ra đời cùng năm với Đại Đường Trinh Quán (*), khi đó phố cũ chưa được gọi là "phố cũ", đa số yêu quái và một bộ phận nhỏ yêu quái cảm kích con người hàm hồ gọi là "phố kia kìa"—Đại Đường thịnh thế, không chỉ thịnh người mà còn thịnh yêu.Cũng không phải yêu quái nào cũng ác, có nhiều yêu quái vô hại nhỏ bé, như thỏ yêu, tiểu hoa tinh vân vân...chúng hướng tới thế giới loài người mà tu luyện, hoà lẫn vào con người học cách làm người bình thường.Để giúp cho người và yêu có thể hài hoà ở chung, hai vị đại yêu lúc đó liên kết với quốc sư lập ra yêu thị.Chức trách của yêu thị là đăng ký danh sách các yêu quái định cư tại Trường An, đưa ra luật lệ, vi phạm quy định hoặc làm hại yêu quái đều bị phạt nặng, thậm chí là truy sát."Phố kia kìa" chính là nơi được thành lập cho các yêu quái ở--lúc ấy Thẩm Thanh Trạc vừa ngủ say tỉnh lại đi ngang qua, thuận tay thiết lập một trận phòng thủ.Thời gian trôi nhanh, như bóng câu lướt qua khe cửa trong giây lát, vô số chuyện xưa bị mai một ở dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, hoá thành cát sỏi không còn tri giác.Ngàn năm qua đi, người lập ra yêu thị đã không còn tung tích từ lâu. Mà yêu thị qua nhiều lần cải cách biến thành cục quản lý đặc biệt, người và yêu cùng lãnh đạo, cư dân nguyên thuỷ của "phố kia kìa" dần qua đời, bị vô số yêu quái mới sinh thay thế, các yêu quái mới kia kêu chữ "phố kia kìa" khó đọc nên đổi thành phố cũ.Thẩm Thanh Trạc ở phố cũ với danh phận quản lý, ở tại phố cũ nơi mà rất nhiều yêu quái không biết tên y, chỉ biết y mở tiệm tạp hoá nên đều gọi y một tiếng "ông chủ Thẩm".Chúng yêu đều biết, tiệm tạp hoá của ông chủ Thẩm là một nơi thần kỳ, muốn mua đồ ở đây không nhất thiết phải dùng tiền, đôi khi sẽ là những thứ kỳ lạ khác, như một nắm đất vàng không có giá trị trên cao nguyên hoàng thổ, một mảnh ngói đen bỏ đi trên mái hiên của ngôi nhà Giang Nam, còn có thể là một mớ truyện xưa nhỏ hoặc bình dị hoặc li kì.Có người đã vào là không muốn quay lại tiệm, cũng có người hài lòng mà về....Hôm nay Tây An vẫn như cũ, vô cùng náo nhiệt.Làm thành phố du lịch trọng điểm, mỗi ngày lượng người ở đây nhiều khủng khiếp, không ít du khách bị danh xưng "Cổ vận cổ phong" thu hút tới đây rồi bị phố cũ hấp dẫn--ở trong xã hội càng ngày càng nhiều trấn cổ bị thương nghiệp hoá, những nơi nguyên nước nguyên vị vậy vô cùng trân quý.Nhưng để đảm bảo cư dân phố cũ và du khách đều an toàn, mỗi ngày phố cũ có hạn chế số lượng người tham quan. 9 giờ sáng bắt đầu bán vé, chỉ bán 100 vé, không phân biệt già trẻ, mỗi vé vào cửa 500 nguyên, toàn bộ tiền bán vé được lấy danh nghĩa phố cũ quyên từ thiện—dù sao phố cũ có căn cơ là yêu quái sẽ không thiếu tí tiền này.Cổng phố cũ, tiểu đình bán vé, người bán vé Nhạn Hồi bán tờ vé vào cửa cuối cùng, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn với hàng khách dài ngoằn phía sau, "Thật ngại quá, hôm nay đã hết vé, các bạn muốn tham quan phố cũ xin ngày mai lại đến."Các du khách không mua được vé phát ra tiếng thở dài đầy thất vọng, có người không cam lòng, thấy không có hàng rào thì xông tới, kết quả là vừa bước lên nửa bước toàn thân đã cứng đờ, đứng ngốc một hồi thì tự tát mình một cái, không nói lời nào quay đầu đi.Nhạn Hồi cười mà không nói. Ông chủ Thẩm sống nhiều năm rồi, thuật pháp có chút thú vị cũng không kì quái.Lật bảng hết vé ra, đám người dần tản đi. Nhạn Hồi rời khỏi tiểu đình, đến đứng cạnh một gốc cây hoè to chừng ba người ôm không hết, nhìn người đến người đi bên đường, có yêu quái bản địa cũng có du khách mới vào, cô thở dài, yên lặng nghĩ, nơi này càng lúc càng náo nhiệt."Khụ...", một tiếng ho khan rất nhỏ truyền đến tai cô, Nhạn Hồi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là của "lão bằng hữu" truyền tới từ sau cây.Đây là một tàn hồn không biết từ đâu tới, khi Nhạn Hồi trở thành người bán vé nó đã tồn tại rồi, mỗi ngày ngồi dưới bóng cây si ngốc bồi hồi, đôi khi sẽ nhỏ giọng lặp lại gì đó.Tàn hồn như không có cảm giác gì với ngoại giới, Nhạn Hồi thấy nó sắp đụng phải mình mới lùi một bước, nói, "Ta nói này vị huynh đệ, ngươi lưu luyến ở đây nhiều năm vậy cũng không nghĩ đến việc đầu thai sao? Chờ chờ đợi đợi, ngươi cũng phải tan biến đó."Chắc là vì nó đã bồi hồi rất lâu rồi, cơ thể ảm đạm sắp hoá trong suốt, bây giờ Nhạn Hồi chỉ miễn cưỡng nhìn ra nó mặc váy dài rách nát màu đỏ, tóc tán loạn che nửa khuôn mặt, nhìn sườn mặt mơ hồ có thể nhận ra có lẽ đã từng rất xinh đẹp.Ơ, từ từ.Nhạn Hồi cẩn thận quan sát nó, do dự nói, "Vừa rồi có một người trẻ tuổi mua vé vào phố cũ...có 7, 8 phần giống ngươi đó!"Người trẻ tuổi đó lớn lên rất nhu mỹ, lúc đó Nhạn Hồi nhịn không được nhìn nhiều thêm chút, phát giác dưới đuôi mắt phải hắn có một giọt lệ chí. Không biết vị huynh đệ tàn hồn này có lệ chí ở khoé mắt không, đáng tiếc là quá mờ, nhìn không rõ.Tàn hồn như không nghe thấy lời cô, tay nó cứng còng duy trì một tư thế, tay trái nâng tay phải hạ, cứ như đang ôm thứ gì đó, nhẹ giọng thầm thì, "Tỳ...bà..."Lúc này Nhạn Hồi đến gần, rốt cục cũng nghe được nó nói cái gì, thở dài một tiếng, im lặng.Phố cũ tồn tại lâu đến vậy, mỗi "cư dân" đều sẽ có một câu chuyện xưa cũ của bản thân. Ngay cả bản thân cô, không phải cũng có chấp niệm sao, bình tĩnh bình tĩnh, đừng truy hỏi làm gì."Ừm...Chị gái ơi, chị gái ơi!"Đang suy nghĩ thì bị đánh gãy, Nhạn Hồi nhìn sang tàn hồn sau cây, im lặng quay đầu lại, một người trẻ tuổi mặc áo bông có hoa bự chạy chậm đến đây, vừa thở dốc vừa gọi cô, "Chị gái à! Tôi muốn mua vé."Cái bông hoa trên áo quá hoa lệ chói mắt, nên Nhạn Hồi phải sửng sốt một hồi mới chỉ bảng hết vé.Lâm Tiểu Tùng "A" một tiếng, cách tiểu đình bán vé trông mong hỏi, "Chị gái có thể châm chước một chút không? Tôi có chuyện gấp muốn tìm ông chủ Thẩm của tiệm tạp hoá Trường An!""Có thư mời của ông chủ Thẩm không?"Lâm Tiểu Tùng lắc đầu, đây là lần đầu cậu tới Tây An chấp hành nhiệm vụ một mình, cũng là lần đầu nghe thấy cái tên này chứ đừng nói chi đến thư mời.Nhạn Hồi cho cậu một ánh mắt tôi không giúp được gì, "Vậy ngày mai đến sớm một chút."Lâm Tiểu Tùng gãi đầu, thấy không có cơ hội mua vé chỉ có thể lôi điện thoại ra báo cáo tình hình cho tổ trưởng, "Tổ trưởng, hôm nay hết vé rồi, tôi vào không được..."(*)Đại Đường Trinh Quán: là một triều đại thời Đường, hoàng đế là Đường Thái Tông, tên huý Lý Thế Dân. Ông được xem như là Khai quốc Hoàng đế, đồng sáng lập Nhà Đường với Đường Cao Tổ.Tiểu NH: Nhai là vách núi, trường là dài, lão là già, vách núi già?...Hiểu sương sương vậy chắc cũng được mà ha? Đại khái là vừa to lớn vừa hùng vĩ, oai phong lẫm liệt lại trường tồn với trời đất, còn cái chủ thể là gì thì có vẻ có nhiều đấy.
--Hết chương 5--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com