Dam My Edit Hom Nay Cung O Day Nuoi Nhai Rong Con Kim Tich Co Nien
Truyện chỉ được đăng bởi editor ở wattpad này (AyameIB-Nguyệt Hạ) và wordpress Ổ Cú Ướp Muối Treo Góc Bếp (nhalienho.Wordpress.com).Tháng 11, trên núi Thái Bạch trong năm ngày đã đổ ba ngày tuyết lớn, trước mắt là biển tuyết trắng ngần, gió hiu quạnh lạnh đến tận xương.Cảnh khu đã dừng bán vé, nhưng trong khe núi, công nhân của bộ phận đặc biệt vẫn không màng gian khó mà tiếp tục công việc."Cải thìa trong đất vàng...aaaaa, tuyết lạnh phiêu dật bay đầy mặt ta...a á à a..."Tiếng ca thê lương đứt quãng vang vọng trong núi, người bình thường nghe thấy còn tưởng là có quỷ khóc sói tru.Nhưng thật ra đây chỉ là một thanh niên đang thể hiện sự oán hận đầy đau thương của cậu.Ba tầng trong ba tầng ngoài, công nhân chăm chỉ của bộ phận đặc biệt tự bọc bản thân hành cái vòng tròn to lớn-đồng chí Lâm Tiểu Tùng đang khó khăn di chuyển trên nền tuyết. Một cơn gió thổi qua, cậu dừng chân, cảm thấy mũi ngứa ơi là ngứa nên há miệng thở dốc, ắt xì một cái."A...mẹ ôi, lạnh muốn xỉu."Tiếng ắt xì hơi lớn tí thôi nhưng vẫn làm tuyết đọng đầu cành rơi xuống. Từng nắm tuyết to rơi lên trán, cậu bị đập trúng liên tục mà ngây ngốc.Một lát sau, mấy cơ thể nửa trong suốt nhỏ bằng ngón tay kêu pi pi trong đống tuyết trên đầu cậu, mấy cái đầu nhô ra từ trong đó, một đám xếp hàng nhảy lên bờ vai cậu, không biết ngại mà dùng khăn quàng của cậu làm cầu trượt, viu viu, từng bé trượt xuống, lạch bạch, cả đám đều hạ đầu vào nền tuyết.Tuyết đọng mềm xốp, chúng nó vùi đầu vào trong đó chỉ lộ ra cái mông tròn xoe lắc qua lắc lại bên ngoài, cố gắng chui ra.Đây là tiểu yêu quái thường thấy nhất sau mỗi trận tuyết, giống như mấy con người tuyết lớn lên cùng mọi người, cơ thể tròn vo với một cái đầu tròn, không có tay chân, di chuyển bằng cách nhảy. Khi yên tĩnh thì chúng nó rất ngoan, chỉ cùng nhau ụp đầu vào trong tuyết ngủ ngon lành, khi năng động lại làm cho người khác đau đầu, giống như hiện tại, một, hai, ba, bốn, năm thân hình nhỏ chui ra từ tuyết, pi pi vây quanh chân Lâm Tiểu Tùng, đuổi cũng không đi."Ui ui mẹ ui, đừng đụng đừng đụng! Lạnh! Tránh ra, đi qua bên kia chơi!", mắt cá chân Lâm Tiểu Tùng bị chúng nó ủi vào lạnh băng, cậu khom lưng ném chúng nó ra.Sức cậu dùng không lớn, mấy bé bị văng ra lăn trên nền tuyết mấy cái, còn tưởng là Lâm Tiểu Tùng chơi với chúng nó, vui vẻ kêu pi pi, hăng hái lao ngược vào cậu. Có con còn bám vào ống quần cậu, cố gắng leo lên trên.Lâm Tiểu Tùng, "..."Khó khăn lắm mới tránh khỏi cái tập đoàn tiểu yêu quái tuyết, cậu vẫy vẫy, cởi mũ bông lắc lắc cho tuyết rơi xuống, thở ngắn than dài, "Rõ ràng là công việc của Lão Bạch mà, tổ trưởng Tống thật là bất công với yêu quái...Lão Bạch muốn ngủ đông, việc khó nhọc này lại nằm lên vai mình. Ai da, ai, ai bảo mình tốt vậy chứ."Người tốt Lâm Tiểu Tùng đội mũ bông màu xanh lục lên, thắt lại khăn quàng cổ, một lần nữa móc vật nhỏ trong túi ra, tiếp tục cần cù tuần núi.Trong tay cậu là con nhím lớn bằng bàn tay, thoạt nhìn như đồ chơi của trẻ con—nhưng đó thật ra là vật tìm yêu khí loại nhỏ, có thể tìm được yêu khí trong phạm vi trăm mét, người của cục quản lý đặc biệt bọn họ ra ngoài tuần tra thường sẽ mang theo một cái.Đương nhiên giàu có như tổ một, hai, ba, bốn thì dùng hàng cao cấp, đồ dò khí cỡ trung, quét trong phạm vi 500 mét, so với đồ trong tay bọn họ lâu lâu còn động kinh thì tốt hơn nhiều.Lâm Tiểu Tùng oán hờn kéo kéo con nhím, sau đó bị gai nhọn đâm vào đầu ngón tay rát tới mức không nhịn được hít một hơi khí lạnh, "Không thể chịu được nữa! Lúc về phải kháng nghị với tổ trưởng! Phạm vi có 100 mét thì thôi đi, vì sao lại phải mua của con nhím yêu kia!"--Ở giữa vật tìm khí là một vật nhỏ có vẽ bùa, để bảo vệ bùa chú không bị phá hư thường sẽ có thêm một cái áo giáp bảo hộ.Không khéo là, cái giáp bảo hộ cho vật dò khí của tổ năm bọn họ được tổ trưởng Tống mua từ một con nhím yêu.Càng chán hơn, đó là một con nhím vô cùng tự luyến, nói cụ thể hơn là, nó làm giáp bảo hộ thành hình dạng con nhím, tứ chi gai nhọn sinh động như thật, làm Lâm Tiểu Tùng vô cùng giận dỗi.Nhưng cậu không thể không cầm!Đừng nhìn ngoại hình tổ trưởng Tống mềm mềm hiền hiền, anh ta tàn nhẫn vô cùng.Cậu chán sống mới làm trái với tổ trưởng Tống!--Cho nên, oán giận vừa rồi cũng chỉ là oán giận mà thôi. Cả năm tổ đều biết, Lâm mỗ có một biệt danh là Lâm nghe lời.Vất vả lắm mới tuần xong ngọn núi đã là chạng vạng. Lâm Tiểu Tùng đói tới mức chẳng rên nổi tiếng nào, cả đầu đều là thịt dê nóng hổi với bánh bao thịt thái bột mì chưng canh thịt dê cay. Cậu cất con nhím vào cái túi mang theo mình, nhìn đoạn đường còn hơn 200 mét, đang định lên tinh thần lao cho nhanh thì dưới chân chấn động, đồng thời từ phía sau xa xa truyền đến tiếng ngâm.Trong âm thanh nặng nề như có sự khó thuần, rét lạnh, mang theo sự tiêu điều vắng vẻ, trong chớp mắt trong tâm động đột ngột quay người lại.Đó là âm thanh gì!Trong lòng Lâm Tiểu Tùng như có ngàn con dương tiểu đà chạy như bay, cậu vội lấy con nhím nhỏ ra, nhưng cái máy dò xét này có phạm vi quá quá nhỏ, không thể quét tới nơi xảy ra sự tình. Cậu hướng tới nơi phát ra âm thanh chạy được vài bước lại nghe thấy âm thanh đó nữa.Nhưng lần này nó ngắn hơn nhiều, Lâm Tiểu Tùng chớp mắt mấy cái đã không còn. Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như sắp có việc gì xảy ra.Nơi tiếng ngâm truyền ra là sâu bên trong núi Thái Bạch, nơi thần bí nhất của nó, người bình thường không ai dám vào cả.Trời đã tối hẳn, trong núi không an toàn, Lâm Tiểu Tùng không dám đi bừa, nhìn xung quanh tới 10 phút cũng không nghe thấy động tĩnh nào bất thường. Cậu do dự một lúc, nhìn không gian tối đen trước mặt, quyết định đi về báo cáo trước rồi tính.Tuy cậu là thành viên của bộ phận đặc biệt nhưng Lâm nghe lời rất hiểu bản thân, cậu chỉ là một người bình thường, có đi tuần cũng chỉ tuần ở những khu vực người thường hay đi, mấy nơi như núi sâu đó vẫn nên để cho các đại lão làm việc thôi!Lâm nghe lời mang theo một tia nghi hoặc và thấp thỏm xuống núi, có tiếng ngâm trong lòng, tô canh nóng hầm hập với thịt thái cũng không còn sức hấp dẫn. Cậu ăn vội mấy miếng cho xong, chạy nhanh về khách sạn nhỏ, mở máy tính báo cáo với tổ trưởng Tống.Nửa tiếng sau, cậu nhìn thư trả lời từ tổ trưởng Tống, niệm thành tiếng, "Đến Tây An, cuối phố cũ Trường An, tiệm tạp hoá...tìm ông chủ Thẩm...""Ông chủ Thẩm?", Lâm nghe lời mờ mịt gãi đầu, "Là ai vậy?"...Lâm Tiểu Tùng không đoán sai, sâu trong núi thật sự xảy ra chuyện lớn.Sâu trong núi, buổi chiều, dưới tuyết trắng và lớp băng, thứ ngủ say không biết đã bao lâu trong vực đang tỉnh lại.Các khối băng cứng xung quanh vực sâu không ngừng phát ra âm thanh kẽo kẹt, từng khối từ từ vỡ vụn. Trên lớp băng đang rung động, tựa nhưng thứ gì ở dưới đang điên cuồng va chạm, sắp sửa phá băng đi ra.Thẩm Thanh Trạc khoác áo khoác lông nhung xám trắng đứng cạnh vực sâu, cầm một cây dù tinh xảo, biểu tình bình thản, an tĩnh điềm nhiên nhìn hết thảy cảnh trước mặt.Gió rét lạnh mang theo băng tuyết đáp úp lại, cổ tay y run nhẹ, một lá chắn vô hình xuất hiện, ngăn cách hết gió tuyết đầy trời bên ngoài.Mấy hôm trước y bấm ngón tay, tính ra được nơi này sắp có đại yêu xuất thế. Vừa hay rảnh rỗi không có việc gì làm nên y đến xem, phòng khi động tĩnh lớn quá làm người thường kinh hoảng.Mặt đất rung chuyển, Thẩm Thanh Trạc vẫn thản nhiên đứng đó, lù lù bất động giữa gió tuyết, thậm chí còn nhàn rỗi suy đoán xem ở dưới này là yêu quái loại nào.Một tiếng ngâm từ đáy vực băng truyền lên, trầm liệt nghiêm nghị, đuôi lông mày y khẽ nhúc nhích, biểu tình bình tĩnh xuất hiện một vết rách.--là tiếng rồng ngâm.--âm thanh vẫn còn non nớt, nhưng không thể nghi ngờ, đây là tiếng rồng ngâm hàng thật giá thật.Trong chớp mắt phảng phất như có một tiếng rồng ngâm khác, lạnh lẽo hữu lực, kiệt ngạo khó thuần, mang theo năng lực khiến vạn người thần phục, từ trí nhớ xa xôi phá tan không gian vang lên.Suy nghĩ của Thẩm Thanh Trạc đình trệ trong chốc lát, cho đến khi lại xuất hiện thêm một tiếng rồng ngâm ngắn ngủi y mới bừng tỉnh hoàn hồn, tạm thời vứt bỏ suy nghĩ linh tinh, bấm tay niệm thần chú tạo kết giới.Kết giới to lớn bao hết vực băng lại, làm cho động tĩnh ở đây không truyền ra ngoài được.Lớp băng rung càng lúc càng mạnh, khe nứt càng lúc càng lớn, mơ hồ còn lộ ra kim quang, uy áp mạnh mẽ che trời lấp đất tràn ra. Các loài động vật trong núi như cảm giác được gì đó, thẳng sống lưng làm ra tư thế thần phục.Thẩm Thanh Trạc đứng bất động, ánh mắt nặng nề. Vực băng chấn động vỡ vụn, khí kình mạnh mẽ không thể tiêu tán tràn ra, ào ạt đập vào kết giới, lặp đi lặp lại mười lăm phút, kết giới chịu không nổi rào rào vỡ ra.Y nhẹ tay ném cây dù đỏ đi, dù đỏ bay lên trời, hoá thành một làn sương đỏ giữa không trung tản ra tứ phía, dung nhập vào kết giới, bay đến lấp lại khe nứt.Không biết qua bao lâu, giữa tiếng ngâm từ nơi sâu thẳm, một con rồng đen huyền phá băng bay ra, lao thẳng lên, từ dưới vực băng uy phong phi lên, mang theo vô số vụn băng rơi lả tả xuống, che trước mắt Thẩm Thanh Trạc là một mảnh tuyết trắng.Y híp mắt, không nói gì mà thu nhỏ kết giới, con rồng bay tới vui sướng không biết gì cả, vẫn còn hạnh phúc lắm, chưa kịp bay một vòng tròn thì thân hình uy vũ tông trúng kết giới, oạch một cái té trên lớp băng, vảy đen vuốt sắc mê mang cuộn lại, nằm bất động.Băng tuyết trên trời dần lắng lại, Thẩm Thanh Trạc thu hồi kết giới, khẽ niệm, biến làn sương đỏ thành một trản đèn lồng nhỏ xinh tinh tế màu đỏ, tay cầm lấy.Ánh nến chiếu sáng từng bước chân, y chậm rãi đi đến bên thân rồng, cong gối ngồi xổm, kéo tay áo khoác, ngón tay quấn lấy sợi râu rồng, nhẹ nhàng kéo một cái.Rồng giật mình, đầu giật giật mở bừng mắt.Đôi mắt rồng thuần một màu vàng, trong bóng đêm rực rỡ lấp lánh, so với mặt trời còn tươi đẹp chói mắt hơn, tràn ngập hơi thở trẻ tuổi.--Là một con rồng con vừa thành hình, đồng tử vàng, vảy đen.Đáy mắt Thẩm Thanh Trạc hiện lên một cảm xúc không tên, y và con rồng nhìn nhau hồi lâu, chợt đứng dậy.Nhưng mà y quên mất mình còn đang quấn lấy một cọng râu dài của rồng con. Vì thế phựt một tiếng, Thẩm Thanh Trạc nhìn đầu ngón tay út còn đang quấn một sợi râu rồng dài, lại nhìn chỗ dưới mắt con rồng bị thiếu nửa sợi râu trông vô cùng hài hước.Không gian yên tĩnh.Rồng quơ quơ đầu, như nhận ra gì mà run run sợi râu còn dài bên kia, đồng tử vàng trợn to, không dám tin nhìn sợi râu trên tay Thẩm Thanh Trạc.Thẩm Thanh Trạc, "..."Rồng, "..."Thẩm Thanh Trạc, "..."Rồng, "..."Thẩm Thanh Trạc ho nhẹ.Đây là râu rồng giả hả? Râu nào mới bứt cái nhẹ đã đứt rồi!Tác giả có lời muốn nói: sửa một ít sạn, cốt truyện không có thay đổi gì lớn (chắc vậy). Nếu có linh cảm sẽ sửa kết cục, không thể bỏ con lớn lẻ loi bên kia, dịch lại cả con của con lớn đây QAQ.
--Hết chương 1--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com