TruyenHHH.com

Dam My Edit Chao Mung Den Voi Phong Livestream Ac Mong 001 390

Chương 91

"Đừng lo lắng, cứ đi tiếp đi."

Ôn Giản Ngôn nháy mắt với mọi người, nhỏ giọng nói:

"Tóm lại, cho dù tiếp theo xảy ra chuyện gì chúng ta vẫn phải đi xem quy tắc nơi này trước đã. Nếu vi phạm điều cấm kỵ thì sẽ chẳng tốt chút nào, đúng chứ?"

Dứt lời, hắn dẫn đầu đi về phía cổng công viên Thư giãn.

"..."

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng bọn họ vẫn giả vờ như không phát hiện việc gì, tất cả đuổi theo phía bóng lưng hắn.

Một tấm biển lớn treo ngoài hàng rào đầy màu sắc.

[Quy tắc Công viên Thư giãn]

"Chào mừng tất cả du khách đến với công viên Thư giãn! Đây là hạng mục vui chơi dành cho gia đình trong Công viên giải trí Mộng Ảo, phù hợp cho du khách mọi lứa tuổi tham quan. Để tận hưởng tối đa các tiện ích vui chơi trong công viên và nhằm đảm bảo an toàn tính mạng, xin vui lòng đọc kỹ và ghi nhớ các quy tắc sau:

Tất cả hạng mục trong công viên đều là hạng mục gia đình, không giới hạn độ tuổi và chiều cao, tất nhiên các thiết bị không có nguy cơ tiềm ẩn về mặt an toàn, xin hãy yên tâm du ngoạn.Nếu hạng mục yêu thích của bạn đang được bảo trì hoặc đã đóng cửa, vui lòng không đến gần hạng mục và chọn một hạng mục khác để chơi.Không có hạng mục mê cung gương nào trong khu vực.Công viên mới xây dựng lại gần đây, các biển chỉ dẫn và tuyến đường trong công viên có thể chênh lệch rất nhiều với bản đồ trong tay bạn. Sau khi vào công viên, tất cả các bảng chỉ dẫn đường bộ trong công viên sẽ được ưu tiên áp dụng.Trong khuôn viên chỉ có nhân viên mặc đồ ba linh thú, bao gồm mèo tam thể, gấu nâu và cừu trắng. Nếu có nhân viên mặc đồ linh thú thứ tư bắt chuyện với bạn, vui lòng không trả lời và hãy nhanh chóng rời đi.Hạng mục trong khu vực này khá nhẹ nhàng và giải trí. Đối với trải nghiệm vui chơi tổng thể của bạn, vui lòng không chơi nhiều hơn hai hạng mục liên tiếp. Sau khi kết thúc, xin hãy nhanh chóng rời khỏi công viên và đến khu vực Ẩm thực để tiêu thụ.Hạng mục trong khu vực này có thể tham gia theo nhóm, cũng có thể vào một mình. Dù bạn chọn gì nhân viên sẽ không ngăn cản, nhưng mong bạn hãy chắc chắn đã đọc nội dung quy tắc để đảm bảo rằng mình không phạm quy.Không có hạng mục mê cung gương nào trong khu vựcDiện tích công viên rất rộng, có nhiều khu vui chơi mới và rất dễ lạc trong công viên. Nếu chẳng may bạn và bạn mình bị tách, xin đừng hoảng sợ và hãy đứng chờ tại chỗ. Nếu bạn của bạn không gặp bạn trong vòng mười phút, xin hãy lập tức rời khỏi đây và không ở lại thêm nhiều. Hãy đi tới phòng an ninh gần nhất tìm kiếm nhân viên để được giúp đỡ.Khu vực này không có mê ■ gương ■ ■ ■ ■ ■ ■ ■ ■ ■■■■■■ Xin vui lòng ■■■■ ■"

Chữ viết hai dòng cuối cùng mờ tịt, ngoại trừ vài chữ có thể nhìn rõ thì các từ còn lại hoàn toàn không thể nhận ra.

Ngoài điều thứ hai trùng lặp với một trong những quy tắc chung được in sau tấm bản đồ, phần còn lại đều là những quy tắc mới.

Sau khi đọc xong quy tắc công viên Thư giãn, Ôn Giản Ngôn không khỏi rùng mình.

Các quy tắc của công viên này gần như khác hẳn các quy tắc trong khu công viên Cảm giác mạnh. Quy tắc của công viên Thư giãn không đề cập đến bất kỳ hạng mục du lịch cụ thể hay bất cứ điều cấm nào trong hạng mục, đa số toàn là quy tắc bên ngoài hạng mục.

Tầm mắt Ôn Giản Ngôn dừng trên dòng chữ "Không có hạng mục mê cung gương nào trong khu vực này", bỗng dưng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Bên ngoài công viên giải trí Mộng Ảo, Ộp Ộp từng nói rõ rằng khu Thư giãn có một hạng mục mê cung gương.

Tuy nhiên...

Không hiểu vì sao, sự tồn tại của dự án đó lại luôn bị chối bỏ bởi các quy tắc bên ngoài công viên Thư giãn, lặp đi lặp sự "không tồn tại của nó" hết lần này đến lần khác.

Điều này thật kỳ lạ.

"Kể ra thì, cái, cái mê cung gương kia," Lilith chớp mắt, thoáng run sợ khẽ nói: "Có phải số lần được nhắc hơi nhiều không?"

Sắc mặt Vân Bích Lam hơi khó coi: "...Đúng thật."

Mọi người chăm chú nhìn vào quy tắc giống nhau, ngay cả một chữ bên trên quy tắc cũng không thay đổi. Tất cả đồng loạt cảm thấy một trận khí lạnh từ từ dâng lên, da đầu tức khắc run lên bần bật.

"Có thể là bị in sai chăng?" Lilith ôm một tia hy vọng, trúc trắc hỏi.

Văn Nhã lắc đầu, chậm rãi nói:

"...Dựa vào quy định trước đây thì chuyện in sai là không thể."

Mê cung gương.

Trước khi họ tiến vào công viên, dự án này đã thành công đứng đầu bảng "địa điểm không muốn đi nhất" trong lòng mọi người.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt, xuyên qua hàng rào rực rỡ sắc màu nhìn vào bên trong.

Khác với khu Cảm giác mạnh chỉ có một vài hạng mục, công viên Thư giãn trước mặt thoạt nhìn chiếm diện tích rất lớn, cây cối xanh um tươi tốt chắn ngang tầm nhìn, từng con đường trải đá cuội nhiều màu sắc kéo dài về khắp mọi nơi, bên cạnh có tấm biển báo làm bằng gỗ, chỉ dẫn về các hướng khác nhau.

Không khí tràn ngập tiếng nhạc vui vẻ duyên dáng.

Băng qua khu vực rừng rậm, có thể nhìn thấy vòng đu quay cao lớn xinh đẹp đang chậm rãi xoay tròn.

Song, tất cả các hạng mục đều nằm sâu trong rừng, khiến người khác không thể nhìn thấy rõ.

Mặc dù dựa theo phỏng đoán, các hạng mục trong công viên này chắc không quá khó, nhưng... Ôn Giản Ngôn vốn rất cảnh giác với những hạng mục liên quan đến "gương", sau khi đọc xong mớ quy tắc này, cảm giác khủng hoảng trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm chưa từng có.

Trong lòng cứ luôn cảm thấy bất an.

"Đi thôi."

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi rời mắt sang chỗ khác.

Mọi người vượt qua hàng rào nhiều màu sắc, đi tiếp về phía công viên Thư giãn.

Trên tấm biển chỉ đường bằng gỗ đánh dấu hướng đi của các hạng mục, quả nhiên đường đi không khớp với tấm bản đồ trong tay. Ôn Giản Ngôn gấp bản đồ nhét vào túi, quay đầu nhìn đồng đội hỏi:

"Mọi người có hạng mục yêu thích nào không?"

Mấy người liếc nhau, có chút buồn bã lắc đầu.

Vân Bích Lam thở dài: "Thông tin về hạng mục riêng lẻ trong quy tắc công viên quá ít, không biết mức độ nguy hiểm của hạng mục nào thấp hơn, chúng ta chỉ có thể vừa đi vừa nhìn."

"Chẳng qua trong công viên này, chúng ta tốt nhất không nên hành động riêng rẽ."

Văn Nhã suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Tôi luôn cảm thấy, nếu trong quy tắc đã đặc biệt đề cập đến chuyện lạc khỏi đồng đội, vậy khả năng cao đó không phải là một dấu hiệu tốt."

"Đúng thế."

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Những người còn lại nhao nhao gật đầu đồng ý.

"Nếu đã vậy, chúng ta hãy đến nơi có nhiều hạng mục nhất xem." Ôn Giản Ngôn chỉ chỉ bảng dẫn bên cạnh.

Theo hướng biển báo chỉ, hiển nhiên đây là nơi có nhiều hạng mục nhất, tất cả được liệt kê túm tụm cùng một chỗ.

Mấy người khác không phản đối quyết định này.

"Tuy nhiên..."

Ôn Giản Ngôn thầm liếc mắt nhìn về sau lưng, nhẹ giọng cất tiếng:

"Hình như có người sắp không chờ nổi nữa."

*

Sau bụi cây thấp bé xếp chồng lên nhau, con đường ngoằn ngoèo kéo dài về xa xa, vài bóng người vừa rồi còn đứng lấp ló gần đó lại biến mất từ khi nào chẳng hay.

"...Tại sao chúng nó biến mất?"

Gã đàn ông cau mày, đè giọng xuống hỏi.

Dáng gã cao to, khóe mắt có một vết sẹo, cũng chính bởi vết sẹo này nên khiến gã luôn nheo mắt nhìn người khác.

Gã được đồng đội xưng anh Sẹo, là streamer cấp B, vừa rồi tham gia một hạng mục trong công viên Thư giãn. Hạng mục thứ nhất gần như cửu tử nhất sinh, miễn cưỡng mới qua được màn. Trước khi tiến vào hạng mục thứ hai và biết chuyện cửa hàng lưu niệm, bọn chúng lập tức đi tới quảng trường phía Bắc, thế nhưng lại phát cửa hàng lưu niệm quá đông, giá cả lại càng tăng vọt.

Chẳng mấy chốc gã đã nhận ra cuộc tranh giành phiếu thưởng có thể xảy ra ở giai đoạn sau phó bản. Nhằm đảm bảo số phiếu thưởng trong tay mình đầy đủ, gã nghe theo đề nghị của đồng đội, quyết định xuống tay với tên streamer vừa bắt đầu đã mua quà lưu niệm.

Có hai lý do để gã làm vậy.

Thứ nhất, có thể trong tay đối phương còn quà lưu niệm chưa sử dụng. Thứ hai, khả năng cao là hắn có thông tin họ chưa biết.

Ngay cả khi hai điểm này đều không có thì bọn chúng cũng có thể cướp đoạt phiếu thưởng trên người đối phương, tiến hành bổ sung hàng tồn kho cho đội ngũ của mình.

Năm người đối diện đã gồm bốn nữ, quan trọng hơn nữa, theo những gì gã quan sát được, ắt hẳn đội ngũ bên đó có hai streamer thuộc hệ nhan sắc không có sức mạnh, đã thế một kẻ còn là người đàn ông duy nhất trong đội.

Vừa nhìn đã biết thiếu niên kia thuộc loại rất nổi trên bảng giá trị nhan sắc dạo gần đây. Làn da vừa mịn vừa trắng, vóc người không cao, nhìn qua xinh đẹp quá phận, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào.

Mà phe bọn chúng gồm hai đội ngũ tạo thành, tổng cộng sáu người, tất cả đều là thanh niên cường tráng.

Chỉ cần hai bên đối đầu, bọn chúng gần như không có khả năng thua.

Song không hiểu vì sao, rõ ràng vừa mới tiến vào công viên mà bóng dáng mấy người kia lại đột nhiên biến mất.

Anh Sẹo nhíu mày:

"Nhanh lên, đi theo xem có chuyện gì xảy ra."

Mấy người bước nhanh về trước, vội vàng tiến lên vài bước, đi tới nơi nhìn thấy bọn họ lần cuối cùng.

Rừng rậm xung quanh rậm rạp, đường nhỏ uốn lượn quanh co, gió nhẹ từ rừng lùa qua mang theo âm thanh sột soạt.

"Mẹ kiếp, có thể đi đâu..."

Anh Sẹo nhổ nước bọt mắng một câu.

Thế nhưng chưa kịp dứt lời, một cây roi dài đen kịt xé gió lập tức đánh lên mặt gã.

Anh Sẹo hoảng hốt, theo bản năng chúi eo xuống, đồng tử co rụt, trơ mắt nhìn cây roi dài sắc bén có gai xẹt qua mặt mình trong gang tấc, suýt chút lột một miếng thịt trên mặt gã.

"Tao địt."

Một người phụ nữ mảnh mai với hàng tóc xanh khỏe mạnh đứng gần đó, tay cầm một chiếc roi dài màu đen. Cô chế nhạo:

"Tìm tao à?"

Anh Sẹo nhảy bật về sau, nhưng vừa tiếp đất đã cảm thấy xúc cảm dưới chân bất thường.

Gã cúi đầu nhìn.

Không biết mặt đất đã biến thành đầm lầy lạnh lẽo từ khi nào, khiến cơ thể gã từ từ chìm xuống dưới.

Văn Nhã dán tay lên đất, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn gã đàn ông cách mình không xa.

Mẹ kiếp.

Hai mắt anh Sẹo tối sầm.

Không ngờ đội ngũ bọn này lại có rất nhiều người tài giỏi, không chỉ có thiên phú công kích hiếm gặp mà còn có một thực lực cường hóa.

Tuy nhiên loại thiên phú này thường hao sức nhiều, thời gian hồi chiêu lâu, tiết tấu nhanh, chỉ cần kéo dài thời gian một chút, chờ khi qua điểm bùng nổ thì sau đó sẽ rất khó dùng thêm lần nữa.

Bây giờ đã bị phát hiện, bọn chúng không nhất thiết phải chờ thêm.

Gã cắn răng: "Lên."

Cùng là streamer kỳ cựu, bọn họ hiểu rất rõ điểm mạnh và điểm yếu của nhau. Dưới tình huống đánh giáp lá cà trước mặt, đầu tiên phải đề phòng đạo cụ trong tay đối phương. Áp chế cấp bậc giữa các đạo cụ trong Ác Mộng cực kỳ rõ ràng, cho dù là một đạo cụ cũng có phân chia đẳng cấp. Cho nên khoảnh khắc hai bên khai chiến, bọn họ sẽ kích hoạt một đạo cụ ngắn hạn mình mua được trong khả năng, cấp bậc càng cao phòng bị càng chắc, đề phòng chuyện vừa xông lên đã bị bên kia không chế.

Tuy nhiên, điều đó không thể ngăn cản thiên phú của streamer.

Tuy nói như thế, người dẫn chương trình vừa lên đã sử dụng thiên phú rất ít, dù sao thời gian hồi chiêu thường rất dài, sau khi sử dụng mỗi lần cần ít nhất ba tiếng không dùng tiếp. Thời gian hồi chiêu càng lâu thiên phú càng mạnh, thậm chí nhiều phó bản chỉ phát động được một lần.

Một đội viên lao vọt về phía trước, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Gã bất giác quay đầu nhìn lại, giây sau đã bị đôi mắt quyến rũ tóm được.

"Anh mệt sao?"

Lilith nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Bịch.

Cơ thể nặng nề ngã huỵch đất.

Anh Sẹo chật vật rời mắt, liên tục lùi lại về sau dưới thế công kích mạnh bạo của Vân Bích Lam, đáy lòng thầm mắng.

Đờ mờ, trước giờ gã chưa từng thấy cách đoàn chiến nào như vậy.

Vừa vào đã thẳng tay chơi lớn...

Chẳng lẽ đám người này hoàn toàn không lo lắng hậu quả sau khi thiên phú mất hiệu lực, tiến vào thời kỳ hồi chiêu sao?

Tuy thế công của đội streamer rất mạnh, nếu là đội khác sẽ bị dập cho toán loạn, nhưng sự thiếu hụt về mặt nhân số vẫn là nhược điểm trí mạng của họ.

Mặc dù đối diện có năm người, nhưng tham chiến chân chính chỉ có ba, một người thiên phú mị hoặc chỉ có thể phát động tấn công một lần. Dù rằng tiết tấu của chúng bị họ quấy rối ngay từ đầu, nhưng theo thời gian, bọn chúng bắt đầu chiếm thế thượng phong.

Một phút trôi qua, roi dài đen nhánh vẫn sinh long hoạt hổ, sắc bén khó tin, song hình thái ban đầu lại như ẩn như hiện, dần dần trở nên trong suốt.

Anh Sẹo ngước mắt, nhìn Vân Bích Lam cười gằn:

"Em gái, đến lúc rồi à?"

"Tao cần không nhiều lắm đâu. Năm người chúng mày cứ xòe 50 điểm phiếu thưởng ra đây, chắc không nhiều nhỉ?"

Anh Sẹo bắt đầu quét mắt tìm kiếm xung quanh: "Đứa mua quà lưu niệm trong đội mày là đứa nào? Bảo nói giao con gấu còn lại cho bọn tao thì chúng mày có thể đi."

"Tao địt mẹ mày."

Vân Bích Lam không chút nể nang mắng lại.

Một giây sau, roi dài biến thành thực thể quất mạnh về phía gã.

Anh Sẹo bất ngờ không kịp đề phòng bị quất trúng tay. Gã hét thảm thiết một tiếng lùi mạnh về sau.

Biểu cảm của gã dữ tợn: "Con ranh con, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt..."

Theo góc độ thay đổi, mắt gã đảo qua bên cạnh, một bóng người quen thuộc đứng dưới bụi cây che khuất lọt vào mắt gã.

Anh Sẹo cười gằn rồi nâng tay lên. Đạo cụ kích hoạt, một sợi dây xích dài vọt mạnh về phía kia, sau đó kéo người qua bên gã.

Gã dùng bàn tay chảy đầy máu tươi bóp chặt chiếc cổ trắng trẻo non nớt của thiếu niên:

"Nếu mày tới rồi thì đừng trách tao không khách khí."

Vân Bích Lam sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Cô do dự chốc lát, cây roi đen kịt trong tay hóa thành điểm sáng biến mất.

"Giờ mới thức thời."

Anh Sẹo nhếch miệng cười tươi, vẻ mặt hiểm ác: "Nhưng mà vừa rồi tao đã cho chúng mày cơ hội... Bây giờ 50 điểm phiếu thưởng cũng không đủ, để tao suy nghĩ..."

Người bị bóp chặt trong tay giật giật, mái tóc mềm mại đậu trên bàn tay khiến người khác ngứa ngáy.

"Đừng giở trò. Mẹ kiếp, tao đã đề phòng đám streamer quyến rũ chúng mày lâu rồi. Vô ích thôi con."

Anh Sẹo cúi đầu, mất kiên nhẫn nhìn hắn một cái.

"Này..."

Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, ngoan ngoãn mặc cho đối phương bóp cổ họng mình, đôi mắt hổ phách nhìn từ dưới lên, đáy mặt hiện rõ sự khoái trá.

Giọng nói hắn ngây ngô mang theo chút khàn của thời kỳ vỡ giọng:

"Mày bắt chuẩn đấy."

Thiếu niên híp mắt nở nụ cười:

"Cảm ơn, tao cũng đang chuẩn bị tới."

Tác giả có lời muốn nói:

Mi nhìn mi coi, bắt ai không bắt lại bắt đứa này.

Hết chương 91

***

Chương 92

"...!"

Dưới ánh nhìn của đôi mắt điềm tĩnh đong đầy ý cưới, anh Sẹo bỗng thấy sửng sốt. Không hiểu vì sao, một cơn ớn lạnh chậm rãi trườn dọc sống lưng gã.

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tại sao đột nhiên gã lại cảm thấy hoảng loạn tột cùng?

Dưới lòng bàn tay, cổ họng đối phương mềm mại ấm áp, có thể cảm nhận được rõ mạch máu đang chảy dưới lớp da, cứ như hắn không hề bị ảnh hưởng.

...Hoàn toàn không giống người bị bóp chặt cổ họng trong tay kẻ thù, nhịp tim của hắn đập rất ổn định.

Chẳng phải tên này chỉ là một streamer trong bảng giá trị nhan sắc hay sao? Vì sao hắn lại bình tĩnh đến vậy?

Không ổn.

Điều này không ổn.

Một cảm giác bất an mạnh mẽ đang dần lên men và lan tỏa khắp đáy lòng, một giọng nói nào đó đang gào thét trong tim, thúc giục gã phải làm điều gì đó.

Thế nhưng, gã còn chưa kịp ra tay thì cảnh tượng trước mặt bỗng nhiên thay đổi.

Bóng tối ùa đến.

Trước mặt là hành lang sâu hút tĩnh lặng, mặt đất lạnh căm và trơn bóng, cửa phòng hai bên đều bị đóng chặt, tựa như những con mắt đen xì đang lặng lẽ nhìn chằm chằm về phương xa.

Đây... đây là đâu?

Hình như là...

Bệnh viện?

Anh Sẹo cảm thấy một cơn rùng mình chậm rãi bò lên sống lưng.

"Đây, đây là đâu?" Sau lưng vang lên giọng nói thảng thốt của đồng đội.

Anh Sẹo quay đầu nhìn về phía sau, thấy đồng đội khác của mình cũng xuất hiện ở chỗ này, từng người đều mang vẻ mặt vô cùng hoang mang khiếp sợ, cảm giác sợ hãi hiện lên trong mắt mỗi người.

"Không phải chúng ta đang ở Công viên Giải trí Mộng Ảo sao?"

Đột nhiên, một trong số họ trợn trừng mắt: "Sẹo, anh Sẹo, tay, tay của anh..."

Anh Sẹo sửng sốt.

Lúc này gã mới nhận ra, không biết cổ tay mình từ bao giờ đã trở nên lạnh căm và yếu ớt, nom chẳng giống tay một người bình thường nên có chút nào.

Gã chầm chậm cúi đầu nhìn.

Một chiếc đầu to màu xanh tím khẽ ngẩng lên, con ngươi không có lòng trắng nhìn gã chằm chặp, làn da trải đầy mạch máu tinh tế rậm rạp, trong miệng phát ra tiếng cười "khúc khích".

"A a a a a a."

Anh Sẹo hãi hùng gào to, giật phắt tay ra loạng choạng lùi về sau.

Giọng trẻ con ngây thơ non nót vang bên tai gã:

"Mẹ nói con có thể chơi với chú."

Anh Sẹo cảm thấy lông tơ trên người mình sắp nổ tung. Gã giật lùi về phía sau, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo nhồn nhột truyền từ sống lưng và bả vai lại càng nhiều.

Đồng tử của gã co rụt, từ từ quay đầu nhìn sang.

Từng chiếc đầu to màu xanh tím thò ra từ sau, trên khuôn mặt chúng đều treo nụ cười tươi tắn, tiếng cười vui vẻ của trẻ con vang vọng khắp hành lang hiu quạnh.

"A a a a a..."

Vô số quỷ anh màu xanh tím từ bốn phương tám hướng bò tới, từng bàn tay nhỏ duỗi ra, tiếng cười khúc khích vang lên liên tục.

Mẹ kiếp!

Anh Sẹo lập tức phản ứng...

Thiên phú của tên streamer kia là loại thiên phú gây ảo giác cực kỳ hiếm gặp trong hệ quyến rũ! Nó có thể tạo ảo giác diện rộng và rất khó sử dụng trong đoàn chiến.

Đệt, đám streamer của đội này khó chơi thật.

"Bình tĩnh, bình tĩnh!!"

Anh Sẹo hét lên bằng chất giọng khàn: "Đây là ảo giác, đây là, đây là thiên phú của streamer. Tỉnh táo lại mau, những hình ảnh này chỉ tồn tại trong đầu chúng ta, chúng không có thật! Hơn nữa chúng chỉ tồn tại trong vòng một phút, chỉ cần..."

"Chắc chưa?"

Giọng nói khàn khàn mang theo tiếng cười của thiếu niên vang lên cách đó không xa.

"??!!"

Anh Sẹo trợn trừng mắt, quay phắt sang hướng phát ra âm thanh.

Ôn Giản Ngôn đứng cách đó không xa, vài con quỷ anh xanh tím đang nằm sấp trên người hắn. Từng cánh tay ôm khuỷu tay và bả vai hắn, một đôi mắt hổ phách chứa ý cười từ trong bóng tối nhìn qua:

"Tất cả chỉ là ảo giác?"

Đồng tử anh Sẹo chợt co rụt.

Dường như nhận ra gì đó, gã chậm rãi cúi đầu nhìn bản thân.

Chỉ thấy một nhóc quỷ anh màu xanh tím đang nằm sấp trước ngực gã, bụng gã nhanh chóng phồng lên như được bơm hơi, làn da cũng mỏng đến độ trong suốt, như thể chỉ chọc một cái sẽ lập tức nổ tung từ trong ra ngoài.

"A a a... A a a a a!"

Một tiếng hét thảm thiết mãnh liệt phát ra từ cổ họng.

Chân thật, tất cả cảm giác... đều quá chân thật!

Phải chăng, đây thực sự là thiên phú gây ảo giác?

Hơn nữa... cho dù là thật thì phải hết thời hạn rồi mới đúng! Hiếm khi ảo ảnh cỡ lớn như vậy kéo dài một phút, thế nhưng...

Tại sao, tại sao nó vẫn chưa biến mất?!

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

"Cái đệt. Nguyên lý nào vậy, nguyên lý nào vậy!!"

"Tôi nhớ hình như có một đạo cụ có thể tái hiện ký ức đúng không? Nhưng khung cảnh này cũng không giống ký ức của streamer... trái lại, nó giống một cảnh bịa đặt hơn... Đệt, thật sự là bị ô nhiễm về mặt tinh thần à. Da đầu tôi run bần bật rồi đấy."

Anh Sẹo đổi nhanh một bình thuốc an thần.

Sau khi uống xong chai thuốc, cho dù thiên phú của streamer đối diện mạnh cỡ nào thì mọi ảo giác cũng biến mất!

Song bất ngờ là, kẻ kia không chỉ không ngăn cản gã mà còn bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên quan sát.

...Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao hắn ta có vẻ không lo lắng gì?

Không phải streamer dùng ảo giác làm thiên phú sợ nhất đạo cụ này sao?

Một cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập cõi lòng anh Sẹo.

Nhưng gã đã không còn thời gian suy nghĩ. Gã vặn nắp bình thuốc an thần rồi dốc đến tận giọt cuối cùng vào miệng.

Vài giây ngắn ngủi, bình thuốc an thần đã bị gã uống hết sạch trong nháy mắt, chiếc bình rỗng rơi xuống đất vỡ vụn.

Song...

Anh Sẹo trợn mắt kinh hãi nhìn đám quỷ anh xanh tím đang leo lên người, từ từ bao phủ toàn bộ thân gã, khiến gã gần như không thể tin vào mắt mình.

Sao có thể...

Sao có thể chứ!!

Ôn Giản Ngôn cụp mắt chăm chú nhìn gã streamer lăn lộn trước mặt, khóe môi thoáng nở nụ cười như có như không.

Bởi vì thiên phú trước giờ của hắn không phải là tạo ảo cảnh.

Hắn chỉ dẫn dắt đối phương trong thầm lặng, làm chúng tưởng rằng thiên phú của hắn là chế tạo ảo cảnh mà thôi.

Toàn đội bọn họ đã sử dụng thiên phú ngay khi ra trận, khiến đối phương dựa theo tư duy quán tính, mặc nhiên cho rằng lúc này hắn cũng sử dụng thiên phú.

Vì vậy, sau khi thiết lập hình tượng bị phá vỡ, trạng thái tinh thần của phe đối thủ sẽ trở nên yếu ớt, theo phản xạ nghĩ rằng mình đã rơi vào tình huống càng tồi tệ hơn, do đó phóng đại vô hạn lợi thế của đối thủ trong đầu.

Tất nhiên thuốc an thần sẽ không có công dụng.

Hắn không bao giờ đánh lừa tinh thần hoặc não bộ đối thủ, thứ hắn đánh lừa là năm giác quan.

Sở dĩ hắn dám đến cửa hàng lưu niệm và mua quà một cách khoa trương là bởi hắn đã có chuẩn bị sẵn.

Ôn Giản Ngôn rất tự giác hiểu.

Từ khi bước vào phòng livestream Ác Mộng hắn đã kết thù quá nhiều. Thời điểm ở trong không gian hệ thống còn đỡ, dù sao cũng có ngoại hình hỗ trợ. Nhưng sau khi tiến vào phó bản thì khác, hiện tại hắn chưa thể mua ngoại hình để tiến vào phó bản, chưa thể mở rộng tích phân tích lũy, lúc này còn chưa gặp phải kẻ thù trong phó bản chỉ do hắn ăn may thôi, cho nên đạo cụ phòng ngừa truy binh nhất định phải mang theo người.

Trước khi vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã đặc biệt đi đến khu thương mại tự do để mua sắm.

Hắn không mua đạo cụ nào dùng để qua màn phó bản, tất cả đều dùng để mua đạo cụ bảo vệ tính mạng khi bị truy sát.

Hắn không sử dụng thiên phú, thứ hắn dùng là mượn đạo cụ ngụy trang thành thiên phú.

Tuy nhiên cách này không thể sử dụng ngay từ ban đầu.

Dù sao, trước khi đoàn chiến bắt đầu, streamer sẽ theo thói quen dùng màng bảo vệ che chắn bản thân. Nhưng sau khi những người khác trong đội dẹp sạch công dụng của đám đạo cụ ấy, việc hắn sử dụng đạo cụ sẽ không còn gặp bất cứ ngăn trở nào.

Khung cảnh hiện tại là thành phẩm của mấy đạo cụ khác nhau hoàn thành.

Polaroid[1], đạo cụ cấp D có thể tái hiện và dựng lại cảnh trong trí nhớ. Song chúng chỉ là những khung hình đơn không thể thay đổi, mặc dù thời gian sử dụng khá dài nhưng chỉ cần di chuyển thì sẽ dễ dàng bị phá vỡ.

Tuy nhiên dưới sự ảnh hưởng thiên phú của Văn Nhã, khả năng hành động của đối phương đã bị hạn chế rất nhiều.

Một đạo cụ ẩn khác được Ôn Giản Ngôn tìm thấy trong khu giao dịch tự do, nấm sợ hãi.

Nghiền nó thành bột rồi bôi lên roi, theo chiến đấu sẽ thấm qua da và máu. Tuy không thể khiến người khác sinh ảo giác, nhưng nó lại làm cho streamer rơi vào trạng thái hoảng sợ tột cùng không thể thoát, có hiệu quả hạ thấp tuyến tâm lý phòng ngự của đối phương.

Song, quan trọng nhất trong số đó chính là đạo cụ cấp huyền thoại "Hài cốt Thánh Anh" mà Ôn Giản Ngôn nhận được từ Bệnh viện Đa khoa Tư nhân Phúc Khang.

Trước khi tiến vào phó bản, Ôn Giản Ngôn đã cắn răng bỏ lượng lớn tích phân để nâng đạo cụ này lên một bậc.

Vốn tưởng sau khi nâng cấp, thời gian có được trạng thái sẽ kéo dài, nhưng tiếc là chuyện không như hắn mong đợi. Thời gian sử dụng không có bất kỳ thay đổi nào khác, trái lại tăng thêm hình thái lựa chọn thứ hai...

Triệu hồi quỷ anh.

Đáng tiếc thời gian và số lượng triệu hoán cực kỳ có hạn. Với đẳng cấp hiện tại của đạo cụ chỉ triệu hoán được một con quỷ anh ít ỏi, hơn nữa phải kích hoạt ở khoảng cách gần mới hoạt động.

Đối mặt với đoàn chiến, hiệu quả của nó gần như không đáng kể.

Do đó, điều này đòi hỏi một đạo cụ cuối cùng.

Đất sét nặn, đạo cụ thế thân cấp D. Mặc dù tạo được cơ thể mới nhưng nó cần phải có đủ chi tết mới tạo thành, hoạt động theo ý muốn của streamer.

Bởi vì điều kiện cực kỳ hà khắc nên hầu hết các thay thế phẩm tạo ra đều bị méo mó hoặc nứt vỡ, rất dễ bị nhìn thấu. Thậm chí trong trung tâm thương mại cấp E cũng có đạo cụ thế thân, tích phân tiêu hao cũng ít, cho nên phần lớn các steramer đều không chọn mua nó.

Nhưng Ôn Giản Ngôn thì khác.

Hắn không cần đám "thế thân" này chân thật đến mức nào, chỉ cần số lượng của chúng đủ nhiều và có thể tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn là đủ.

Rợp trời kín đất, rậm rạp chằng chịt khiến người ta liếc một cái cũng gặp ác mộng.

Nếu nói rằng, dưới tiền đề chỉ có mình hắn, tỉ lệ thành công của phương án này là 50%, vậy thì dưới sự giúp đỡ của đồng đội, tỷ lệ thành công của phương án đã trực tiếp tăng vọt lên 70, 80%.

Ngay cả công đoạn "cận cảnh" then chốt nhất cũng được đối thủ chủ động hoàn thành.

Vậy thua thế quái nào được.

Ôn Giản Giản Nói chậm rãi bước qua, ngồi xổm trước mặt anh Sẹo.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của gã, hắn nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay xuống vùng bụng tròn trịa của gã. Sau đó hắn xoa nhẹ, cảm nhận sự nhấp nhô dưới làn da mỏng manh.

Tất nhiên, quan trọng hơn là... thứ trên người anh Sẹo cũng không phải đất sét.

Giờ phút này, quỷ anh hàng thật giá thật do hắn triệu hoán đang nằm trong bụng đối phương. Chỉ cần hắn muốn, nó lập tức có thể xé toạc bụng anh Sẹo và bò ra khỏi cơ thể gã.

Đôi mắt thiếu niên đong đầy ý cười:

"Vậy, vì bé cưng chưa sinh ra của tao, chúng mày nguyện ý trả bao nhiêu điểm phiếu thưởng hả?"

Không, không thể, bọn chúng không thể thua!

Đây là ảo giác, chắc chắn nó chỉ là ảo giác! Chỉ cần giết tên kia đi mọi thứ sẽ kết thúc!

Đáy mắt anh Sẹo chợt lóe lên tia điên cuồng, một con dao xuất hiện trong lòng bàn tay gã, đâm mạnh về phía trước...

Nhưng một giây sau, quỷ anh trong bụng bắt đầu ác ý giãy giụa.

Theo tín hiệu của mẹ, nó bắt đầu lớn lên.

Cảm giác có thứ gì đó đang từ từ sinh trưởng trong cơ thể một cách rõ ràng cực kỳ đáng sợ, khiến cho người ta rùng mình kinh hãi.

Lưỡi dao dừng lại trước cần cổ trắng nõn của thiếu niên, khuôn mặt anh Sẹo lập tức trắng bệch, cổ họng trào ra tiếng gào thảm thiết đứt quãng.

"A a a a a..."

Nỗi sợ hãi tột cùng lóe lên trong con ngươi gã.

Trải qua từng tầng lớp hiện tượng, các giả thiết lần lượt bị phá vỡ, cuối cùng anh Sẹo cũng dám khẳng định.

Thiên phú của đối phương còn kinh khủng hơn nhiều so với tưởng tượng của gã. Đây không phải là ảo giác, đây là, đây là trực tiếp tạo ra một quỷ vực bị đối phương khống chế hoàn toàn, bên trong còn có hàng trăm hàng ngàn quỷ anh.

Không đánh bại.

Không có khả năng đánh lại.

Đây là nan đề không có lời giải... gần như là hình thức bug thiên phú áp đảo.

Nhiều quỷ anh như vậy, cho dù có cơ hội giải quyết một con nhưng vẫn còn những con khác leo lên cơ thể, hoàn toàn không có cách nào...

Đồng tử anh Sẹo phóng to vì sợ hãi.

"Xin, xin lỗi! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn..."

Một tiếng "leng keng" vang lên, đạo cụ trong tay gã trượt xuống đất phát ra âm thanh giòn giã. Thân hình cao lớn cường tráng của gã đàn ông khẽ run, ánh mắt hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, khóe môi run run, lắp bắp run rẩy nói:

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Làm ơn, đừng, đừng để nó cựa quậy nữa! Tôi, tôi đưa, tôi đưa..."

"Một người 10 điểm, 60 điểm..."

"Lúc này mới thức thời."

Ôn Giản Ngôn cười tủm tỉm nói.

"Chẳng qua..." Hắn có chút phiền não nhíu mày: "Đây là giá cả vừa rồi."

Khóe môi hắn nhoẻn cười, lần thứ hai cúi người xuống, đôi mắt hổ phách lóe lên vẻ nghịch ngợm trẻ con, khuôn mặt tuấn mỹ vô hại tựa như streamer nhan sắc câu lòng người. Nhưng giờ phút này, trong mắt đối phương, khuôn mặt thuần khiết và tinh xảo ấy lại đáng sợ như ác quỷ.

"Bây giờ 60 điểm cũng không đủ."

Giọng nói hơi khàn của thiếu niên đượm vẻ mềm mại ngọt ngào, giống như lời thủ thỉ giữa tình nhân:

"Vừa rồi tao đã cho mày cơ hội mà."

[1] Polaroid: Ảnh chụp lấy liền

Hết chương 92


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com