Dam My Edit Chao Mung Den Voi Phong Livestream Ac Mong 001 390
Chương 383Vài phút trước, bên trong sảnh tiệc.Bầu không khí tĩnh lặng, sắc mặt mọi người xanh mét, mắt nhìn chòng chọc cục kẹo trên tay Quý Ông.Bởi vì nhiệt độ cơ thể nên cục kẹo bị tan chảy một phần, dính chặt vào da, tỏa ra mùi ngọt, tựa như một kiểu trào phúng thầm lặng."C-Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Một streamer nghiến răng hỏi.Không ai biết rõ câu trả lời.Bọn họ chỉ biết bản thân đã bị dắt mũi.Tất cả xong rồi.Ngay sau khi đạo cụ giả hiện nguyên hình, vách tường, mặt đất, trần nhà dần mang hình dạng máu thịt, bóng tối vốn bị xua tan lại giáng xuống.Vô số bóng người xuất hiện bên cạnh bàn dài.Tuy nhiên các quy tắc ràng buộc chúng đã biến mất."Không hay rồi. Chạy mau."Nhóm streamer nhận ra nguy hiểm.Thì ra đó là lý do sau khi tất cả kết thúc, đám streamer phe đỏ lại vội vã rời khỏi phòng tiệc.Khi lớp ngụy trang giả tạo bị vạch trần, mọi thứ sẽ quay trở lại.Và...Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, sau khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi đạt được từ cách lừa gạt ma quỷ, cái giá phải trả chắc chắn sẽ cao đến mức không chịu được.Từng thi thể đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt trắng bệch thấp thoáng trong bóng tối sâu thẳm, có vẻ cực kỳ trống rỗng và kinh khủng. Vô số thi thể xuất hiện từ bóng tối, nện từng nhịp chân cứng ngắc hướng về phía có hơi thở con người."A a a a a a a..." Một người trong nhóm phát ra tiếng kêu thảm thiết, dưới chân không biết là bị thứ gì tóm lấy, nháy mắt biến mất trong tối tăm, chỉ để lại sự tĩnh lặng khiến người khác phát lạnh.Không còn đường lui.Bóng tối đã phá hủy xung quanh hoàn toàn, không thấy lối thoát.Phòng livestream của streamer phe đen vừa rồi còn đang hân hoan vui mừng chiến thắng, đột nhiên biến thành sợ hãi căng thẳng."A a a a a a a a a.""Cứu, cứu, cứu. A a a a a a a trận này sao mà thắng đây. Chết là cái chắc."Hết phòng livestream này đến phòng livestream khác ngắt tín hiệu, đóng cửa vĩnh viễn từ đây."Quá nhiều quỷ rồi, bọn chúng hoàn toàn không cho người ta đường sống.""Tôi toát cả mồ hôi lạnh. Với tối độ này chẳng khác nào cuộc tàn sát... Thật đáng sợ, độ khó sinh tồn cấp địa ngục à?""Tôi để ý thấy, thậm chí một vài streamer còn chưa kịp sử dụng thiên phú đã hẹo luôn rồi.""Tuyệt vọng vãi..."Nhân số ngày càng giảm mạnh với tốc độ đáng sợ.Xung quanh có rất nhiều lệ quỷ đáng sợ không bị hạn chế, chỉ biết giết người. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, cuối cùng chỉ còn một vài streamer mạnh nhất gian nan chống đỡ.Lúc này bọn họ chỉ đành cố gắng cầm cự, đảm bảo rằng mình tạm thời không chết mà thôi chứ đừng bàn đến việc trốn thoát."...Chết tiệt." Anis nghiến răng, tròng mắt như muốn rỉ máu, vẻ mặt tức phát điên lên, chất giọng nỉ non dần dần phóng đại, gần như trở nên điên cuồng: "Chết tiệt chết tiệt chết tiệt."Nếu như bỏ mạng tại đây, vậy thì mạng sống gã để lại trong hành lang trưng bày sẽ được sử dụng, sau khi phó bản kết thúc, nếu gã vẫn bị phán định thất bại trong cuộc chiến trận doanh thì gã sẽ bị Ác Mộng xóa sổ và tử vong thực sự.Nhất định phải sống.Nhất định phải sống.Gã chậm rãi giơ tay lên.Lúc này, xác chết xung quanh như bị sức mạnh vô hình nào đó điều khiển, đồng loạt dừng bước.Phòng livestream:"Đờ mờ đờ mờ! Thành công rồi! Đỉnh vãi nhái.""Trước kia hắn từng khống chế nhiều quỷ thế à?""Không... Lần này đã vượt giới hạn khống chế ma quỷ trước đây của hắn..."Gân xanh giống như rắn bò nổi lên từ dưới cổ gã, tia máu phủ kín lòng trắng mắt, vô số vết hoen tử thi xanh tím nổi từ dưới da, nước trong cơ thể như bị rút cạn, hai má nhanh chóng hóp vào.Bên dưới tay áo thùng thình là bàn tay và cổ tay xương xẩu, chỉ có lớp da khô quắt bao phủ bên ngoài nom rất giật mình.Trong bóng tối, vô số xác chết cứng đờ đứng thẳng tỏa ra hơi thở ma quái đáng sợ, song chúng không hề tiến thêm một bước.Cuối cùng cũng có chỗ trống để thở.Tuy nhiên, trước khi mọi người kịp thở một hơi, chỉ thấy từ sau vô số bóng người chợt xuất hiện một nữ thi mặc đồ trắng đáng sợ.Dường như chiêu thức của Anis vô hiệu với nó.Nó bước từng bước qua.Càng đến gần, lớp da trên người nó bong ra từng mảng.Dưới cái nhìn kinh hãi của mọi người, nó dần gỡ bỏ vẻ ngoài giống nhân loại, biến thành một vũng gì đó khó có thể coi là hình người.Máu thịt be bé ngoe nguẩy, bên trong còn có vô số thứ khác, hệt như con mắt chưa phát triển đầy đủ.Nó khác hoàn toàn đám quỷ bên cạnh, giống như...Một phần tứ chi kéo dài mọc ra từ trong bản thể khổng lồ của khách sạn Hưng Vượng.Nó nâng thứ không thể gọi là chân lên, chậm rãi đến gần.Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.Cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt và cảm giác áp lực do tử vong mang tới khiến người ta ngộp thở.Đúng lúc này..."Rắc."Chẳng biết có phải là ảo giác không, một tiếng động nhẹ truyền đến từ nơi xa xôi nào đó, giống như tiếng thứ gì bị bóp nát, xuyên qua lớp tường ngọ nguậy vọt thẳng vào tai."..."Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.Dưới cái nhìn kinh hãi của mọi người, "đám xác chết" kia dừng lại, thay đổi phương hướng rời đi.Tốc độ nhanh đến đáng sợ.Cứ như...Cảm nhận được kẻ đầu sỏ thực sự.*[Phó bản đang bị buộc phải đóng cửa!][Phó bản đang bị buộc phải đóng cửa!]Cả thế giới như đang rung chuyển.Mặt đất cứng rắn dưới chân biến thành khối thịt đỏ tươi trơn nhẵn lúc nào chẳng hay. Nó nhúc nhích, co giật, như thể đang vật lộn tiêu hóa thứ gì ở trong.Càng chạy về trước càng khó.Cách đó không xa, giữa biển máu thịt biến dạng là một cánh cửa mở toang, ánh sáng bên ngoài khác hẳn với sự quỷ dị bên trong, hệt như cọng rơm cứu mạng trong lúc khốn cùng.Gần rồi.Gần hơn.Bọn họ cắn răng, gia tăng khí thế, sau đó vọt mạnh ra ngoài.Khoảnh khắc từ trong ngưỡng cửa khách sạn lao ra, bóng dáng streamer thoáng dao động rồi đột nhiên biến mất trong không khí.Hiển nhiên, sau khi thoát khỏi phạm vi khống chế của khách sạn, bọn họ bị Ác Mộng cưỡng ép rời khỏi phó bản, đưa về đại sảnh streamer an toàn.Ôn Giản Ngôn theo sát ngay sau.Đột nhiên, một bóng trắng chợt xuất hiện bên khóe mắt hắn."?!"Lúc này, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.Bóng trắng biến mất.Tuy nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Giản Ngôn, một hình bóng giống khuôn mặt người đang dần trồi lên từ dưới vách tường máu thịt.Khuôn mặt đẫm máu nở nụ cười đáng sợ, dùng cặp mắt lồi nhìn hắn.Ôn Giản Ngôn giật thót tim.Không ổn.Ngay giây tiếp theo, máu thịt dưới đất thình lình nứt toác, một bàn tay kỳ lạ hệt như bàn tay người chết bị lột da thịt duỗi ra từ dưới, túm chặt cổ chân Ôn Giản Ngôn.Hai chân Ôn Giản Ngôn lảo đảo.Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] bị cảnh tượng bất ngờ này dọa sốc:"?""!!!""A a a a có chuyện gì vậy?""Đệt mợ, bộ muốn để streamer chôn cùng phó bản à?"Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt.Chỉ sau vài giây, cánh cửa đang dần quay về hình thái máu thịt, không thể giữ nguyên hiện trạng, đột nhiên sụp đổ, như một cái mồm đột ngột khép xuống.Máu thịt trên dưới vừa khít vào nhau, chớp mắt đã cùng sinh trưởng.Cấu trúc khổng lồ hệt như bướu thịt xấu xí đang sụp đổ, còn thủ phạm thì bị chôn vùi dưới đống đổ nát.Vách tường và trần nhà trong hành lang đã mất đi hình dạng ban đầu, hệt như yết hầu khép kín đang cựa quậy co thắt. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, lối đi có thể chứa được vài người sóng vai đã bị nén lại đến mức không thể dang rộng hai tay.Không có không gian để thở và né tránh, tất cả đang bị nuốt chửng và hấp thụ.Chẳng qua, chuyện này cũng không quan trọng.Ôn Giản Ngôn cảm thấy, phàm là nơi chạm vào vách tường máu thịt đều bắt đầu trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ và sinh mệnh như đang bị rút sạch khỏi cơ thể, cảm giác quen thuộc ập tới.Giống với những gì hắn từng trải qua – khi tinh thần bị dính ô nhiễm trong Công viên giải trí Mộng Ảo.Năng lực suy xét biến mất, tầm nhìn trở nên tán loạn, mọi thứ đều thật quỷ dị, méo mó, kỳ quái. Dường như hắn đang nhanh chóng trở nên hỗn loạn điên rồ.Trong cơn ảo giác, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy phía trên khách sạn Hưng Vượng là một con mắt đỏ ngỏm khổng lồ, bất động nhìn chằm chằm hắn.So sánh với nhau, mọi thứ bỗng hóa nhỏ bé lạ thường.Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ.Tất cả cảnh tượng đều có khả năng khiến người ta phát điên vì sợ hãi.Khách sạn be bét máu tịt nằm ở chính giữa đồng tử, như bị đóng băng và khóa chặt bởi ánh mắt, tỏa ra hơi thở chết chóc chẳng lành.Tí tách.Có tiếng vang từ đằng xa.Hình như có thứ gì đang nhỏ giọt.Tí tách, tí tách, tí tách.Liên tiếp.Từng hạt mưa rơi xuống khách sạn, khoảnh khắc tiếp xúc với bùn máu biến dạng, phần thịt kinh khủng bên dưới lập tức co giật, phát ra âm thanh xèo xèo như tiếng hét.Mưa càng lúc càng nặng hạt.Ôn Giản Ngôn cạn kiệt chút sức lực cuối.Mí mắt sụp xuống như bị rót chì.Lâm vào giấc mộng màu đen kéo dài.Một con đường vô hình kéo dài đến vùng hoang vu cằn cỗi.Con đường này dẫn đến thế giới loài người bên ngoài, kết nối với nghĩa địa quỷ dị tĩnh mịch rộng lớn, thậm chí còn cả... Một thế giới càng đáng sợ hơn ẩn sâu trong nghĩa trang.Ấy là một nơi cấm kỵ không thể đến được bằng con đường này."Sinh tại đây, chôn tại đây, thủ tại đây."Trong bóng tối, dường như có ai đó đang thầm niệm đi niệm lại, hệt như một câu thần chú từ thời cổ xưa lặp đi lặp lại hàng nghìn hàng vạn năm.Ở cuối con đường, một thị trấn bắt đầu được xây dựng.Thị trấn không lớn, bất kể trải qua bao nhiêu năm tháng cũng không mở rộng quy mô, bất kể trải qua bao nhiêu chiến hỏa cũng không biến mất... cũng không thể biến mất.Nó chỉ tồn tại vì con đường này.Cư dân trong trấn đã sinh sống bao đời ở đây. Mặc dù họ đã hoàn toàn quên mất tổ tiên nhưng trong người họ vẫn chảy chung một dòng máu, kéo dài truyền thống từ thế hệ này sang thế hệ khác.Mỗi người chết đi đều để lại một bức chân dung.Mỗi bức chân dung là một lời nguyền, mỗi người chết đi đều là một cái xiềng xích.Nếu không có gì xảy ra, chúng sẽ vĩnh viễn ẩn mình trong tối, vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời.Tí tách, tí tách.Dường như ở trong bóng tối có tiếng mưa rơi.Như có người đang khóc thầm, nước mắt nhỏ xuống như mưa.Xa xa truyền đến từng tiếng thì thầm điên dại."Nó đến từ trong giấc mộng của tôi...""Chết rồi... Tất cả đều đã chết... Tất cả là lỗi của mình... Mình không thể tiếp tục, không thể tiếp tục... Nếu cứ tiếp tục... Tất cả sẽ kết thúc... Tất cả...""Không thể đưa cho bất luận kẻ nào... Không ai có thể lấy được... không thể...""...Đây chỉ là một hồi ác mộng, một hồi ác mộng, một hồi ác mộng..."Những lời nói giống trong trí nhớ, nhưng dường như... có một vài nội dung khác biệt.Tí tách.Giọt nước lạnh băng rơi trên mặt.Một giọt rồi lại một giọt."Ưm..."Lông mi của Ôn Giản Ngôn run run, hắn cố gắng giãy giụa, vất vả nhấc mí mắt nặng trĩu.Trong khung cảnh hỗn loạn, chẳng biết là ảo giác hay chân thực, trong phạm vi tầm nhìn, hắn nhìn thấy bức tường máu thịt bị xé toạc từ bên ngoài, cánh tay nhỏ bé yếu ớt thò vào, quấn tay, eo, chân hắn... kéo đi.Mưa rơi liên miên xuống mặt hắn, cuốn sạch vết máu trên người.Trong cơn mịt mờ, hắn dường như loáng thoáng nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng trước mặt, xung quanh là mười mấy đứa trẻ con mơ hồ.Khác với trước kia, lần này khuôn mặt của cô hiện rõ.Đó là một khuôn mặt u buồn, phía trên mí mắt đã bị đóng đinh dính đầy máu me kinh khủng, ánh mắt xa xăm trong trẻo.Cô cúi xuống, im lặng cúi chào Ôn Giản Ngôn, sau đó xoay người bước đi."Chờ..."Ôn Giản Ngôn há to miệng, nhưng cổ họng chỉ phát ra được từng từ đứt quãng không thành câu, không thể tạo thành một câu hoàn chỉnh.Hắn cố gắng bò dậy:"Chờ một chút!"Ôn Giản Ngôn chợt mở bừng mắt....Tí tách.Một giọt mưa lạnh từ trên bầu trời đáp xuống, đập vào mí mắt hắn ta.Mí mắt của Ôn Giản Ngôn run run.Nước mưa men theo hàng mi trượt xuống, sau đó nhỏ xuống dưới đất.Mưa tạnh."..."Ôn Giản Ngôn sửng sốt, giơ tay chạm vào hàng mi ướt sũng của mình.Tất cả những gì hắn vừa mới thấy...Là mộng ư?[Xẹt xẹt... Xẹt xẹt...]Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc.[Phó bản... xẹt xẹt... đã bị cưỡng chế đóng cửa thành công... xẹt xẹt]Âm thanh kéo Ôn Giản Ngôn thoát khỏi trạng thái mất hồn, trở về hiện thực."?"Hắn giật mình.Phó bản cưỡng chế đóng cửa thành công? Chờ đã? Có nghĩa là gì?Nghĩ vậy, Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn khách sạn Hưng Vượng đằng sau.Bất kể tòa nhà cao lớn âm u hay những cục thịt máu me thách thức giới hạn chấp nhận của con người, toàn bộ đều biến mất sạch, chỉ còn sót lại một bãi đất trống.Dưới nền trời đen kịt, mặt đất ướt đẫm nước mưa để lộ một màu đen ẩm ướt.Khách sạn Hưng Vương...Biến mất.Cùng phải.Dù sao khác với Cao ốc Xương Thịnh do con người xây dựng, Khách sạn Hưng Vượng chỉ là một sản phẩm bắt chước thấp kém. Sau khi bị người khác tạo bug, nó sẽ tự động biến mất mà không khôi phục trật tự ban đầu giống như Cao ốc Xương Thịnh.Cảnh tượng hắn nhìn thấy trong lúc hốt hoảng lại hiện lên trong tâm trí.Ôn Giản Ngôn rủ mắt nhìn mặt đất ướt át bên cạnh.Dù có phải mơ hay không thì nhiều bí ẩn chưa được giải đáp dường như đã trở nên rõ ràng.Trước đây khi còn ở trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh, Ôn Giản Ngôn đã từng tự hỏi làm thế nào mà một tồn tại vượt qua thường thức của con người lại tạo ra được một nơi u ám quái dị có trật tự. Nhưng khi ở trong phó bản hiện tại, dường như cuối cùng một số nghi ngờ của hắn đã được giải đáp.Hiển nhiên, mặc dù Khách sạn Hưng Vượng không do con người tạo ra nhưng thị trấn lại được tạo ra bởi con người.Nó được xây dựng ở cuối con đường, mỗi người chết đi sẽ hóa thành bức chân dung canh giữ thị trấn, tất cả chỉ để ngăn chặn thế giới kinh khủng ở cuối con đường lan tràn sang thế giới thực.Những lệ quỷ cư ngụ trong bức chân dung và lang thang khắp thị trấn đều có bản chất giống nữ thi váy đỏ của phó bản trước. Tuy nhiên, có lẽ vì chúng là chân dung của những người dân trước trong trấn, thế nên bất kể trình độ kinh khủng hay năng lực tự chủ đều kém xa nữ thi váy đỏ kia.Có điều, sự yên tĩnh này đã bị phá vỡ.Một thứ gì đó chẳng lành thông qua giấc mộng của một người bình thường xâm chiếm thế giới hiện thực. Nó cố gắng phá vỡ gông xiềng, không chỉ giết sạch cư dân trong trấn mà còn biến linh hồn trẻ nhỏ thành tế phẩm, tạo ra khách sạn Hưng Vượng, cố gắng sử dụng cơ chế ở trong để tiễn hết lệ quỷ đi.Tuy nhiên ngay trước khi sắp thành công, người bị xâm chiếm đầu tiên đồng thời cũng là người bị tra tấn lâu nhất thức tỉnh.Cô nhận ra sự khủng khiếp của tất cả, do đó để tránh tình hình càng tồi tệ hơn, cô ôm đạo cụ then chốt, chủ động gieo mình xuống giếng kết thúc tất cả.Sau đó, phó bản được thành lập.Sau khi phó bản bị buộc phải đóng cửa tại thời điểm Hugo tiến vào, Ác Mộng đã tạo ra một phó bản trong gương dựa trên phó bản Khách sạn Hưng Vượng. Một mặt vì muốn sử dụng tiểu cảnh để xóa sổ Vu Chúc, mặt khác vì để phó bản tiếp tục đánh được thành tích Bạch Kim.Có lẽ vì để hoàn thành việc hướng dẫn, dị loại chiếm cứ hình ảnh người phụ nữ mặc đồ trắng đã hóa thành "con quỷ" duy nhất được phép tiến vào phó bản gương.Tuy nhiên, có lẽ cũng chính vì vậy nên người phụ nữ mặc đồ trắng chân chính cũng bước vào đó.Bởi vì cô không thể dừng việc khóc suốt ngày nên thị trấn trong phó bản gương luôn bị mưa dầm bao phủ. Cơn mưa cố gắng tiêu diệt mọi thứ tiến vào trong trấn, chính là vì để ngăn cản khoảnh khắc cuối cùng đến gần.Vào ngày cuối cùng, phó bản trong gương biến mất.Nước mưa cũng tiến vào phó bản thật, đồng thời...Phát huy công hiệu.Hết thảy đều rõ ràng như ban ngày.Cảnh tượng nhìn thấy trong mơ bất giác hiện lên trong đầu Ôn Giản Ngôn....Ánh mắt cuối cùng cùng với cái khom lưng cúi chào."..."Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, cố gắng thoát khỏi cảm xúc, vuốt sạch nước mưa lạnh lẽo và máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn trời:"Này này! Phòng livestream!""Phó bản này kết thúc chưa? Sao tao còn chưa trở về?"Bên tai hoàn toàn tĩnh lặng.Không có phản hồi từ phòng livestream.Ôn Giản Ngôn mở giao diện livestream, bởi vì phó bản cưỡng chế đóng cửa nên hầu hết streamer đã được đưa ra, tín hiệu phòng livestream đã ngắt, tuy nhiên đạo cụ trong ba lô vẫn sử dụng được.Hắn thầm mỉm cười lạnh lùng.Con Ác Mộng chó chết này.Mặc dù ở cuối phó bản Cao ốc Xương Thịnh, để giành được tự do đồng thời chiếm được lòng tin của Ác Mộng, hắn đã tự tay "giết chết" Vu Chúc và Ác Mộng dường như đã chấp nhận điều đó một cách dễ dàng. Nhưng giờ xem ra, có vẻ ban đầu nó chưa hoàn toàn tin hắn, thế nên mới có phó bản Khách sạn Hưng Vượng xuất hiện.Mặc ngoài đây chỉ là một phó bản đối kháng thông thường, nhưng trên thực tế, Ác Mộng đã chuẩn bị sẵn nhiều tầng cạm bẫy chất chồng lên nhau.Nếu Ôn Giản Ngôn sơ sẩy dù chỉ một chút, đoán chừng hắn sẽ loại bỏ tất cả khả năng tiểu cảnh đem đến hoặc sử dụng các đạo cụ "hời" được đưa tận tay, thành công đạt được thành tích Bạch Kim. Mặc dù vẫn giành thắng lợi nhưng khi Ác Mộng và thế giới hiện thực liên kết với nhau, không ai có thể tưởng tượng rốt cuộc những chuyện xảy ra tiếp theo sẽ đáng sợ tới cỡ nào.Nếu bây giờ Ác Mộng chưa thể hồi âm, Ôn Giản Ngôn cũng không tính hỏi thêm mấy điều vô nghĩa.Hắn đóng giao diện livestream, bắt đầu đi dạo xung quanh, cố gắng tìm kiếm thêm nhiều manh mối.Khu vực khách sạn Hưng Vượng tọa lạc đã bị dọn sạch, trong lớp bùn đất đen xì không còn gì cả, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng lép nhép ướt át.Đột nhiên, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy một thứ gì đó phát sáng dưới đất.Hắn dừng lại, xoay người bước về hướng kia.Vùi sâu dưới đất là một nửa mảnh gương vỡ.Ôn Giản Ngôn quỳ xuống, đào mảnh gương lên.Các cạnh gương không đồng đều lóe sáng dưới quầng sáng tù mù, bề mặt lạnh băng nhẵn bóng không có chút bùn đất nào.Khoảnh khắc cầm nó, âm thanh nhắc nhở quen thuộc của hệ thống vang lên.[Ting! Đạo cụ cấp sử thi trong ba lô của streamer: Ngài Gương đang được hoàn thiện...]Ôn Giản Ngôn giật mình....Vậy hóa ra nó là một trong những mảnh gương vỡ à?Hắn nhớ khoảnh khắc mình dùng con dao đồng đập nát tấm gương ở hành lang.Dưới lưỡi dao sắc bén khiến chiếc gương vỡ thành từng mảnh, văng ra tứ phía, mỗi mảnh đều nhuốm máu tươi của mình.Và một mảnh trong số đó nằm ở đây.Ma xui quỷ khiến thế nào, Ôn Giản Ngôn giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt gương bằng những ngón tay dính máu của mình.Giây tiếp theo, hắn cảm thấy một lực hấp dẫn kỳ lạ truyền đến từ nơi chạm vào.Kế đó là một hồi chao đảo quen thuộc.Đợi đến khi ổn định cơ thể, Ôn Giản Ngôn mới phát hiện ra mình đã đứng ở một nơi cực kỳ quen thuộc.Xung quanh tối om, dưới chân là đất vàng tơi xốp.Xa xa là những nấm mồ tĩnh mịch, cách hắn khá gần là ngôi mộ trống quen thuộc."?!"Ôn Giản Ngôn sửng sốt.Sao, sao hắn lại quay về rồi? !Hắn vô thức tìm kiếm mặt nạ.Được nửa chừng, Ôn Giản Ngôn chợt nhận ra chiếc mặt nạ đã thất lạc khi mình gặp nạn.Tuy nhiên điều kỳ lạ là, mặc dù hắn không hề đeo mặt nạ nhưng chẳng có dấu hiệu bị tấn công khi đứng ở nơi quen thuộc này.Lẽ nào...Ôn Giản Ngôn buông tay tìm kiếm, mắt nhìn xung quanh.Mặc dù ở đây hoàn toàn tĩnh lặng nhưng kỳ lạ thay, nó không còn sự đáng sợ khiến người ta ngộp thở như trước nữa.Cùng lúc đó, nhiệt độ quái dị mà quen thuộc bắt đầu dâng lên từ dưới bụng.Ôn Giản Ngôn dừng lại, dùng tay ấn lên eo mình.Dưới áo sơ mi ướt sũng là làn da nóng bừng.Như thể bị sức mạnh vô danh nào đó dẫn dắt, hắn nâng chân lên.Ngôi mộ trống cách hắn ngày càng gần.Không hiểu vì sao Ôn Giản Ngôn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.Có thể là căng thẳng, có thể là sợ hãi, cũng có thể là do linh cảm nào đó... Nhịp tim nảy lên kịch liệt, đập vào mạng sườn, thậm chí còn hơi đau đau.Hắn không khống chế được thả chậm tốc độ.Tuy nhiên, ngôi mộ trống đang mở toang hoang vẫn lọt vào tầm mắt hắn.Có điều, khác với trước đây, lần này ngôi mộ cũng không trống rỗng hoàn toàn.Một người đàn ông đang nằm lặng lẽ dưới nấm mộ.Mái tóc đen dài, làn da nhợt nhạt, phù chú đan xen.Vu Chúc.Hai mắt của y nhắm nghiền, vẻ mặt an tĩnh....Như trong dự liệu.Ôn Giản Ngôn đứng yên, cúi đầu nhìn xuống.Trước đây hắn cảm thấy rất kỳ lạ.Khi còn ở trong tiểu cảnh, rõ ràng Hugo chỉ đi đến cuối đường lấy đạo cụ mà thôi, trong khoảng thời gian tách ra ngắn ngủi hắn không thể nào quay về khách sạn được.Hay nói cách khác, ở vòng cuối cùng, phó bản đã sụp đổ trước khi buổi tiệc bắt đầu.Và hắn cũng nhìn thấy cảnh Hugo hôn mê trong cửa hàng tranh.Đây cũng chính là lý do khiến Ôn Giản Ngôn đi đến kết luận "Vu Chúc không phải đối tượng bị hạn chế trong lao tù".Dù sao, buổi tiệc còn chưa bắt đầu, cấm chế chưa được dỡ bỏ, làm sao tù nhân có thể được thả nhanh vậy?Thế nên...Vì sao Vu Chúc lại xuất hiện?Những cảnh tượng trước đó hiện lên trong đầu Ôn Giản Ngôn.Hugo ngã xuống đất bất tỉnh, máu chảy lênh láng, hơi thở mỏng manh, nếu không có bức tranh đó thì e anh đã toi rồi.Là streamer mạnh đến cỡ đó, cho dù cấp bậc khi đó còn chưa quá cao thì anh cũng không nên bị chế ngự, bị thương, thậm chí bị giết chết dễ dàng như thế.Nhưng...Nếu nguồn gốc là Vu Chúc, vậy thì tất cả đều được giải thích.Ôn Giản Ngôn khẽ siết chặt tay.Làn da trong lòng bàn tay nóng bừng, cảm giác ngón tay đối phương chạm qua như còn lưu lại."Không".Nói cách khác, Vu Chúc không muốn trói buộc được mở.Có lẽ... chính vì thế mà hắn bị chọn trúng, trở thành quân cờ chủ chốt được đưa vào phó bản này.Nếu có người khác cố gắng làm vậy, cho dù là streamer mạnh tới cỡ nào, một khi họ cố chạm vào điều cấm kỵ của phó bản, chắc chắn sẽ bị giết không thương tiếc.Nhưng Ôn Giản Ngôn...Rõ ràng là ngoại lệ.Ngoại lệ duy nhất.Nếu hắn muốn giải trừ phong ấn, Vu Chúc chỉ đành viết một chữ "Không" lên tay hắn thôi.Vậy nên, nếu muốn phó bản này giành được thành tích Bạch Kim, hiển nhiên hắn là lựa chọn tốt nhất.Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, cụp mắt, mặt mày không có cảm xúc, tựa hồ đang đắm chìm trong suy tư của chính mình.Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang bên tai hắn:[Streamer vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ][Xin hãy mau chóng xóa sổ bug phó bản.]"..."Hắn biết ngay mà.Sở dĩ phút chót Ác Mộng không kéo hắn ra mà để hắn lưu lại một mình trong phó bản là vì mục đích này.Ôn Giản Ngôn thầm cười nhạo.Hắn tiến lên, ngồi xổm trước mộ, móc con dao bằng đồng từ trong ba lô ra.Lưỡi dao sáng choang sắc bén.Hắn ước lượng khoảng cách.Hơi xa.Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát, sau đó chống một tay, mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, dùng ngón tay gõ vào mép quan tài.Hắn bước vào trong quan tài.Ngay phía dưới là lồng ngực không có nhịp thở, lạnh băng như đá cẩm thạch của đối phương. Phía trên lồng ngực khắc những phù văn đen nhánh, hệt như ngôn ngữ nguyền rủa vô danh.Tóc hắn còn ướt, nước mưa lạnh lẽo men theo sợi tóc nhỏ xuống trên người đối phương.Trong lúc vô tình, Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, đột nhiên đối diện với một đôi mắt mở to màu vàng. "!"Lúc này hắn suýt tắt thở, theo phản xạ giấu nhẹm con dao sau lưng.Các đường vân trên bụng và hông nóng rát đau nhức.Sột soạt, sột soạt.Có tiếng ma sát từ trong bóng tối.Vu Chúc chạm tay vào eo Ôn Giản Ngôn, chậm rãi từ trong quan tài ngồi dậy.Bốn mắt hai người giao nhau."..."Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, tay cầm con dao giấu sau lưng, toàn thân căng thẳng.Ánh mắt Vu Chúc rời xuống, rơi vào tay Ôn Giản Ngôn.Y vươn tay, nắm lấy tay Ôn Giản Ngôn.Không phải bàn tay cầm con dao kia mà là bàn tay còn lại.Có lẽ bởi vì dị loại mạnh hơn con người, cũng có lẽ bởi vì Ôn Giản Ngôn không chống cự, dễ dàng bị y kéo qua.Đó là một bàn tay thảm thương không nỡ nhìn. Đầu ngón tay trắng bệch hiện màu trong suốt vì mất máu, miếng gạc quấn quanh vết thương đã thấm đẫm máu, không còn chút màu trắng nào.Vu Chúc cởi bỏ từng vòng băng gạc.Khi lớp băng gạc cuối cùng được cởi ra, Ôn Giản Ngôn rùng mình, vô thức muốn rút tay về nhưng bị cố định ở khoảng cách xa.Miếng gạc bị xé toạc, để lộ vết thương bên dưới ngay từ ban đầu đã không có dấu hiệu khép miệng, bên trong chứa đầy máu thịt.Đó là vết thương để lại từ việc nắm chặt con dao bằng đồng, phòng ngừa nó bị rơi xuống.Vu Chúc nâng tay hắn lên, cặp mắt vàng óng tỏa sáng trong đêm tối.Y vẫn nhìn Ôn Giản Ngôn chăm chú, thè đầu lưỡi đỏ tươi ra ngoài.Đầu lưỡi lạnh lẽo chạm vào vết thương nóng hổi, kích thích đến độ khiến tầm mắt Ôn Giản Ngôn tối sầm, suýt chút nhảy bật lên.Vu Chúc chậm rãi liếm láp vết thương.Từng chút, từng chút rồi từng chút.Chẳng biết có phải là ảo giác không, hình như cơn đau đã... giảm bớt.Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận rõ ràng, khi đầu lưỡi đối phương lướt qua, làn da không còn ngứa ngáy và đau đớn nữa, để lại cảm giác được chạm vào.Đầu lưỡi lạnh lẽo, mềm mại, ướt át, vừa nguy hiểm lại vừa sắc tình."..."Ôn Giản Ngôn cảm thấy tóc gáy dựng đứng.Không giống sợ hãi, song lại khiến hắn bồn chồn.Chẳng mấy chốc, Vu Chúc buông hắn ra.Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn xuống.Trong lòng bàn tay, miệng vết thương dữ tợn như con rết nay chỉ còn lại một vết hồng nhạt uốn lượn trên da thịt trắng nõn. Bởi vì vừa mới mọc da nên hơi ngứa ngáy....Khép lại?Ôn Giản Ngôn giật mình.[Xin streamer hãymau chóng xóa sổ bug phó bản]Âm thanh lạnh lẽo của hệ thống lại vang lên, như đang vội vã thúc giục.Âm thanh gọi hồn Ôn Giản Ngôn về thực tại, hắn đáp trong lòng:"Đừng giục, tao hiểu."Hắn vuốt ve chuôi dao."Nhưng bây giờ Vu Chúc đã tỉnh." Ôn Giản Ngôn nói chuyện trong lòng với Ác Mộng: "Mày cũng biết chuyện lúc trước đấy, y đã phòng bị với chuyện tao đâm sau lưng, ban nãy thiên phú của tao cũng được sử dụng, xác suất lần này thành công rất thấp."[Vui lòng sử dụng phần thưởng bí ẩn được gửi vào ba lô của bạn]Ôn Giản Ngôn giật mình.Phần thưởng bí ẩn?À đúng rồi...Lần trước ở trong tiệm tranh hắn đã hoàn thành nhiệm vụ hôn môi ác linh trong ba mươi giây, nhận được phần thưởng bí ẩn.Nhưng về phần nó là gì, lúc đó hắn không có thời gian mở ra, sau đó cũng quên béng mất vì vội.[Có mở ra không?]"Có."Ôn Giản Ngôn bình tĩnh, thầm đáp.Một túi quả nổ tung trước mắt hắn, âm thanh hệ thống vang bên tai:[Đạo cụ: Một phiếu cooldown đặc cấp][Công dụng: Giảm bớt thời gian cooldown của thiên phú, đồng thời tăng hiệu quả lên hơn 50%]Đợi đã, đây là...Ôn Giản Ngôn sửng sốt giây lát, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại.Ý của Ác Mộng khi đưa vật phẩm quá rõ ràng. Nó hy vọng hắn sẽ dùng thiên phú trong tình huống này, khống chế Vu Chúc bằng cách lừa gạt, sau đó giết y.Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu nhìn Vu Chúc.Mặc dù luôn đi theo "điểm neo" nhưng đối phương vẫn chưa lấy lại được khả năng nói chuyện, im lặng từ đầu đến cuối.Cặp mắt vàng óng nhìn hắn chăm chú không chớp mắt.Thật đơn giản.Đâu phải hắn mới làm một hai lần.[Xin streamer hãy mau chóng xóa sổ bug phó bản, bằng không hiệp nghị sẽ bị xem như vô hiệu.]Âm thanh hệ thống lạnh lẽo.Đầu tiên lừa gạt, sau đó đâm thủng lồng ngực đối phương.Lòng bàn tay ướt sũng, có lẽ là nước mưa trước đó còn đọng lại.Vu Chúc cầm tay hắn, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm nhưng ánh mắt lại như đang chờ khen ngợi.Khá giống với mọi khoảnh khắc trong phó bản này.Từng cảnh tượng kỳ lạ trước đó hiện lên trong tâm trí.Bất kể đối phương ngoan cố dính sát vào người rồi nắm tay hay bị bỏ lại một mình trong nhà vệ sinh sau khi bị mắng, ánh mắt y đều lập tức sáng ngời khi nhìn thấy hắn tiến vào."..."Mẹ kiếp.Ôn Giản Ngôn tự cảm thấy mình là kẻ vô lương tâm.Nhưng lúc này đây hắn bỗng cảm thấy hơi tội lỗi.Suy nghĩ chốc lát, hắn nâng bàn tay có vết sẹo màu hồng lên, nắm cằm Vu Chúc, khẽ nói: "Lại đây."Dưới sự dẫn dắt của hắn, đối phương cúi người xích lại gần.Ôn Giản Ngôn áp môi mình lên môi y.Mềm mại, ướt át, mang theo mùi mưa.Khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, cặp mắt màu vàng làm hắn có chút bất an cũng nhắm lại.Bàn tay sau lưng đưa tới trước mặt, con dao bằng đồng phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.Ôn Giản Ngôn không nhắm mắt, nhìn chằm chằm Vu Chúc.Hắn nghiêng người về phía trước, mũi dao nhẹ nhàng chạm vào làn da trên ngực đối phương.Cảm giác lạnh căm bén nhọn rất rõ ràng.Vu Chúc mở mắt.Ôn Giản Ngôn tạm thời không kích hoạt đạo cụ, cũng tạm thời không ra tay.Hắn đang chờ đợi.Chờ đợi khoảnh khắc Vu Chúc nhận ra tất cả.Hoặc nổi giận, hoặc thờ ơ, hoặc tàn nhẫn...Bất kể phản ứng thế nào cũng được.Như vậy, hắn sẽ không phải hứng nhận bất cứ cảm xúc tiêu cực nào.Những cảm giác tội lỗi, buồn bực phức tạp nảy sinh gần đây cũng tự nhiên biến mất.Ôn Giản Ngôn luôn thông minh trong việc tính toán.Hắn là kẻ ích kỷ, đương nhiên rất ghét cảm giác khó chịu này.Ôn Giản Ngôn cẩn thận tính toán từng đường đi nước bước, kiểm soát từng quân cờ trên bàn cờ, thông qua nhiều cách dụ để khiến mọi việc phát triển theo hướng mình muốn.Kể cả với chính mình."..."Vu Chúc cụp mắt nhìn chăm chú nhân loại trước mặt, đột nhiên giơ tay giữ gáy Ôn Giản Ngôn, kéo hắn vào một nụ hôn mãnh liệt gần như nghẹt thở.Khoảng cách rút ngắn lại.Lưỡi dao găm sâu vào lồng ngực y.Hết chương 383***Chương 384: Đại sảnh streamer 1Trong đại sảnh phòng livestream phó bản "Khách sạn Hưng Vượng".Ngay khi thịt chi màu đỏ chiếm giữ màn hình, buổi livestream đột nhiên kết thúc.Phó bản kết thúc.Các phòng livestream còn chưa bị ngắt cũng bắt đầu mất tín hiệu, màn hình đen xì đóng cửa.[Streamer đang offline, phòng livestream sẽ đóng cửa sau một phút...][60, 59, 58...]Niềm vui và sự sôi nổi ban nãy được thay thế bằng sự tĩnh mịch, lá cờ màu đen vốn được treo cao cùng với biểu tượng "thắng lợi" bắt mắt đều biến mất.Bởi vì phó bản cưỡng chế đóng cửa nên màn hình khổng lồ tối đen, trông có vẻ trống rỗng cô quạnh."..."Khán giả ngơ ngác nhìn màn hình tối đen, quay mặt nhìn nhau, dường như chưa kịp tỉnh táo.Rốt, rốt cuộc chuyện này là sao?Những lời bàn tán bất an lan tràn trong khán giả, tiếng ồn ào dần khuếch tán, trở nên không kiểm soát được."Vậy là xong rồi?""Đã xảy ra chuyện gì thế? Tại sao tôi không hiểu gì mô tê gì cả?""Thế cuối cùng ai thắng?""Tôi không biết!""Nếu dựa theo tình hình quyết toán trước khi kết thúc phó bản, có thể coi như phe đen chiến thắng. Tuy nhiên đạo cụ then chốt là giả, hàng thật nằm trong tay phe đỏ, thế nên cuối cùng phe đỏ bị giết ngược à?""Song cũng đừng quên, tuy rằng đạo cụ đã rơi vào tay phe đỏ nhưng bên ấy giữ nó cũng vô dụng! Thậm chí còn bị thẳng tay bóp nát... Do đó tôi nghĩ, có lẽ Ác Mộng sẽ dựa vào tình hình khi tuyên bố kết thúc để làm chuẩn?"Khán giả hai bên đều ôm quan điểm riêng, tranh cãi chí chóe.Rõ ràng phó bản Khách sạn Hưng Vượng đã kết thúc từ lâu nhưng số lượng khán giả ở khu vực livestream không có xu hướng giảm bớt.Đồng thời, ở trong không gian màu trắng sau khi phó bản kết thúc.Những streamer được đưa ra từ trong Khách sạn Hưng Vượng dần tỉnh dậy.Trên màn hình lớn, dòng chữ quen thuộc hiện lên.Tên phó bản Khách sạn Hưng Vượng nổi tiếng đã chuyển thành màu xám, kèm theo một dãy số lạnh băng:[15/250]Nói cách khác, có tổng cộng hai trăm năm mươi người đã được đưa vào phó bản nhưng chỉ có mười lăm người còn sống sót. Tỷ lệ sống sót khiến người ta giật mình.Bởi vì đây là phó bản trận doanh nên streamer song phương không thức tỉnh ở cùng một khu vực."Đội trưởng đâu?"Tóc Vàng nhìn quanh một lượt, sửng sốt."Có lẽ cậu ấy còn chưa ra ngoài." Trần Mặc cau mày."Cái gì?!"Vân Bích Lam bật dậy khỏi đất, tất cả vết thương trên người đã được chữa khỏi. Tuy nhiên, bất kể màu sắc con ngươi thay đổi hay là dây leo màu đỏ giương nanh múa vuốt, chiếm cứ gần hết 60% làn da đều không có dấu hiệu biến mất.Cô cau mày, mặc dù trên mặt không có biểu cảm dư thừa nhưng vẫn có vẻ sắc bén và cực đoan, tràn đầy hung hãn."Cô bình tĩnh nào."Trần Mặc tiến lên đè vai cô: "Chờ thêm chút nữa."Trước đây tình huống này đã xảy ra rất nhiều lần. Dù sao, bọn họ thậm chí còn từng trải qua tình huống Ôn Giản Ngôn ra trễ hơn mọi người một tiếng đồng hồ. Lúc đó tên hắn còn biến thành màu xám xịt, ấy nhưng cuối cùng hắn vẫn thành công xuất hiện trước mặt mọi người.Vân Bích Lam mím môi, im lặng.Tóc Vàng kéo Trần Mặc sang bên, thì thầm hỏi: "Này... anh có cảm thấy... hình như chị Bích Lam đã thay đổi không?"Trên thực tế, họ đã nhận ra điều ấy khi phó bản đang tiến hành. Tuy nhiên, bởi vì tình hình khi đó quá gấp nên họ không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận về chuyện này. Có điều, bây giờ phó bản đã kết thúc, lần này mọi người đều ý thức được sự khác thường của Vân Bích Lam.Dù thế nào đi chăng nữa, hiển nhiên thực lực của đối phương đã không thể nói rõ được.Trong hai giai đoạn đội trưởng của họ biến mất, hầu như Vân Bích Lam đều đóng vai trò chủ đạo, thậm chí nhiều lần còn chiếm ưu thế khi đối kháng. Tuy nhiên điều này không cho phép họ bỏ qua những thay đổi trong tính cách của cô.Cực đoan, dễ dàng cáu kỉnh, thay đổi thất thường."..."Trần Mặc nheo mắt nhìn bóng lưng Vân Bích Lam.Hồi lâu sau, anh vỗ vai Tóc Vàng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt."Tiếp đó là màn chờ đợi lâu dài.Trong không gian trống trải, dường như không thể cảm nhận được thời gian trôi, quả thực dài đến độ khiến lòng người lo lắng.Cuối cùng...Chẳng biết đã qua bao lâu, trên màn hình lớn, số người sống sót đột nhiên tăng trưởng.[16/250]Tăng thêm một người.Mọi người đều đứng bật dậy.Không hề báo trước, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong khoảng không trước mặt họ.Là Ôn Giản Ngôn.Mọi người thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù đã có kinh nghiệm vài lần trước đây, bọn họ hiểu rằng việc hắn chậm chạp chưa về cũng không đồng nghĩa là chết, song nó không yên tâm bằng việc tận mắt nhìn thấy hắn xuất hiện trước mặt mình.Mọi người xông lên, vây quanh người hắn."Sao lần này về muộn vậy?""Còn sống là được, ban nãy chúng tôi lo ghê.""Cũng không phải lần một lần hai, tôi biết cậu sẽ ổn mà đội trưởng."Có điều, khác với sự hân hoan vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn, Ôn Giản Ngôn tựa hồ... hơi lơ đãng.Hắn đứng tại chỗ, mắt thoáng rủ xuống, không biết là đang nghĩ gì.Cứ như vẫn còn một phần cơ thể ở lại phó bản, mặc dù cách họ rất gần, song không hiểu sao mang cho người ta cảm giác cực kỳ xa xôi."Đội trưởng, cậu sao vậy?" Trần Mặc chú ý đến tâm trạng hơi không ổn của Ôn Giản Ngôn bèn hỏi: "Bị làm sao à?"Đúng lúc này, những thành viên khác của phe đỏ nhìn thấy Ôn Giản Ngôn quay về cũng đến vây quanh hắn.Tịch Tử tiến lên một bước, trịnh trọng vươn tay nói lời cảm ơn:"Lúc trước ở trong phó bản, dù thế nào cũng cảm ơn cậu."Ôn Giản Ngôn thoát khỏi trạng thái khác thường, gần như chỉ trong nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ thường ngày.Khóe miệng hắn nở nụ cười quen thuộc, thoạt nhìn ôn hòa hữu lễ, bình dị dễ gần.Hắn bắt tay với đối phương."Không có gì hết. Dù sao cũng cùng một phe, giúp đỡ trong khả năng cũng là điều nên làm."Tịch Tử: "Nếu trước đó không nhờ cậu, e là đội của chúng tôi đã chẳng có mấy người sống sót."Nghĩ đến những chuyện xảy ra trong phó bản, cô vẫn cảm thấy sợ hãi.Nếu lúc đó Ôn Giản Ngôn không bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi khách sạn, có lẽ bây giờ họ đã bị chôn dưới tòa nhà bằng máu thịt đang chuyển động."Muốn cảm ơn, có lẽ mọi người càng phải cảm ơn phe đen." Ôn Giản Ngôn cười càng tươi hơn, ẩn ý nói: "Nếu không nhờ họ, không ai trong chúng ta có thể trốn thoát."Bất kể bên nào, chỉ cần kích hoạt đạo cụ giả do thiên phú ngụy trang thành đều có thể tạo ra bug trong phó bản, ép phó bản phải đổ vỡ. Tuy nhiên cuối cùng chắc chắn sẽ phải đối mặt với đòn phản công cực đoan, thậm chí trở thành mục tiêu công kích.Thế nên hắn mới không chủ động kích hoạt mà tạo ra tình thế, hướng dẫn phe đen, "ép" chúng phải thực hiện."?"Tịch Tử sửng sốt.Tuy cô không hiểu Ôn Giản Ngôn đang nói cái gì, song cô lại rất thông minh, không hỏi đến cùng."Tóm lại, nếu tương lai chúng tôi giúp được gì thì đừng khách khí nhé.""Ok."Ôn Giản Ngôn mỉm cười gật đầu.Mặc dù hắn không tin đối phương sẽ biết ơn mình đến độ giúp đỡ hoặc có tác dụng vào những thời khắc then chốt, nhưng hắn sẽ không từ chối lòng tốt ngoài mặt vào thời điểm này."Mặc dù đến giờ vẫn chưa biết rõ ai thắng ai thua..." Tịch Tử quay đầu nhìn màn hình lớn bên cạnh: "Nhưng ít nhất bên phía chúng ta có nhiều người sống hơn, ấy cũng là một loại chiến thắng."Mặc dù đạo cụ chủ chốt của phe đen bị động tay động chân làm giả, song Ôn Giản Ngôn cũng không sử dụng hàng thật, thế nên hiện tại, kết quả của cuộc thi đấu đối kháng vẫn chưa giải quyết xong."Hửm?"Nụ cười bên khóe môi Ôn Giản Ngôn sâu hơn."Tôi nghĩ thắng bại đã rất rõ ràng."Hả?Mọi người giật mình nhìn qua, như thể họ chưa hiểu rõ ý hắn."Mặc dù phó bản đã sụp đổ..." Tịch Tử cau mày: "Nhưng chiến thắng của cuộc chiến trận doanh không hề liên quan đến thành tích Bạch Kim, nó liên quan đến..."Dường như nhận ra gì đó, hai mắt của cô đột nhiên mở to, quay lại nhìn Ôn Giản Ngôn:"Chờ chút, lẽ nào...?"*Sau hồi im lặng kéo dài khiến người ta khó chịu, cuối cùng màn hình trong phòng livestream cũng từ từ sáng lên.Lúc này, tất cả khán giả đều ngừng tranh cãi, quay đầu nhìn qua.Giọng nói lạnh lùng không văn vẻ của hệ thống vang lên, vang vọng trong đại sảnh:[Bởi vì quá trình kết toán phó bản bị lỗi, thắng bại cuối cùng của cuộc thi đấu đối kháng sẽ được xác định theo cách ban đầu...]Cách ban đầu?Cách ban đầu để đánh giá chiến thắng là...Khán giả giật mình nhìn nhau.Đột nhiên có người sực tỉnh:"Là doanh thu của mỗi đội."Hay nói đúng ra, sở dĩ đạo cụ được tạo ra từ linh hồn có thể trực tiếp đạt được thành tích Bạch Kim, đồng thời cho phép bên đội kích hoạt giành thắng lợi là vì nó có thể đưa tiễn toàn bộ khách hàng cùng lúc, do đó doanh thu buôn bán đội này đạt được vượt qua giới hạn thống kê.Tuy nhiên đạo cụ đã bị phá hủy, thắng lợi cuối cùng chỉ có thể được xác định dựa trên doanh thu mà cả hai tích lũy được..."Đờ mờ.""Vãi chưởng.""Hóa ra đó là những gì hắn muốn."Trên màn hình rộng lớn, so sánh doanh thu giữa hai phe đen đỏ dần dần xuất hiện.Phe đen: 0Phe đỏ: 3"..."Tất cả streamer đứng trước màn hình lặng bặt.Tất cả tiền Âm Phủ phe đen kiếm được trong phó bản đều bị Ôn Giản Ngôn lừa sạch rồi tiêu hết. Mặc dù phe đỏ dùng tiền Âm Phủ để hồi sinh tất cả người chết, nhưng so với "0", bọn họ vẫn là những kẻ thắng cuộc.Trong màn hình, lá cờ treo cao trên không trung lập tức thay đổi, chuyển thành một màu đỏ tươi.[Ting! Chúc streamer phe đỏ đã giành chiến thắng trong cuộc chiến trận doanh, đồng thời đạt được tất cả phần thưởng từ buổi livestream lần này. Hãy tiếp tục cố gắng tạo nên những thành tích huy hoàng.]*Nhìn chòng chọc dòng chữ xuất hiện trên màn hình, tất cả streamer đều ngây ra.Bọn họ đã tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh, song họ không ngờ Ôn Giản Ngôn đã lên kế hoạch cho tất cả ngay từ ban đầu...Bọn họ vô thức quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn.Chẳng lẽ ngay từ ban đầu hắn đã biết rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này sao?Thật đáng sợ...Tuy nhiên, có vẻ nhân vật đứng giữa tâm bão không nhận ra điều này.Ôn Giản Ngôn như đoán được trước, tắt âm thanh bên tai, ngăn cản âm báo ting ting ting ting khen thưởng sắp vang. Tuy nhiên hắn vẫn vui vẻ mở giao diện livestream của mình, nhìn lượng tích phân đang tăng trưởng.Thú thật, hắn phung phí rất nhiều trong phó bản này.Việc sử dụng ngoại hình nhiều lần trong phó bản cao cấp gần như đào sạch số tích phân hắn có thể chi tiêu, đấy là chưa kể việc hắn sử dụng rất nhiều đạo cụ cấp khó lấy được từ các phó bản trước đó. Bây giờ bổ sung thêm hàng tồn kho, thậm chí còn dư dả, đối với Ôn Giản Ngôn mà nói thì đây quả thực chính là điều vui vẻ nhất.Nhìn tích phân còn lại mau chóng tăng lên, Ôn Giản Ngôn cười tít mắt, hệt như một tên nô lệ đồng tiền đang khoái chí.Ngay khi tất cả phần thưởng được phân phát hết, toàn bộ streamer còn sống sau phó bản quay về đại sảnh streamer.Mặc dù phó bản chỉ kéo dài ba ngày nhưng sau khi trở lại đại sảnh streamer, mọi người vẫn có cảm giác như đã trải qua mấy đời.Thời gian ở trong phó bản như bị kéo dài, bất kể cơ thể hay là tinh thần đều kiệt quệ đến mức chưa từng có.Mỗi người đều mong muốn được nghỉ ngơi."Khoan đã." Ôn Giản Ngôn gọi mọi người lại."?"Mọi người quay đầu nhìn qua.Ôn Giản Ngôn nhìn Vân Bích Lam: "Có phải bây giờ streamer trong công hội chúng ta đều đang rảnh rỗi không?"Không ngờ Ôn Giản Ngôn lại hỏi vấn đề như vậy, Vân Bích Lam thoáng giật mình, móc điện thoại trong túi ra kiểm tra một chút.Cô lắc đầu: "Không, hiện tại có một vài người đang trong phó bản."Ôn Giản Ngôn "Ừ" một tiếng, đoạn mở lời:"Thông báo cho tất cả streamer, trong khoảng thời gian này không được rời khỏi đại sảnh streamer tiến vào phó bản. Chờ mọi người đến đông đủ rồi gọi tôi, chúng ta sẽ triển khai một cuộc họp."Mọi người nhìn nhau.Mặc dù bọn họ không biết Ôn Giản Ngôn đang tính toán gì song vẫn gật đầu."À còn một chuyện." Ôn Giản Ngôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, quay sang nhìn Trần Mặc: "Anh còn nhớ những việc cần giải quyết của công hội chúng ta trước khi bước vào Khách sạn Hưng Vượng không?"Trần Mặc: "?"Ôn Giản Ngôn nghiêng người, ghé vào tai anh thì thầm vài câu."?!"Đồng tử của Trần Mặc run rẩy.Anh nhìn Ôn Giản Ngôn, đoạn hỏi ngơ ngác: "Cái gì? Cậu có chắc chứ?""Đương nhiên." Ôn Giản Ngôn cười nói: "Tôi nghĩ đã đến lúc rồi, anh chưa nhận ra sao?"Dứt lời hắn vỗ vai Trần Mặc:"Được rồi, mau đi làm việc thôi.""..."Trần Mặc mang theo vẻ mặt hoài nghi cuộc đời, cẩn thận bước đi."Nào nào." Ôn Giản Ngôn vỗ tay: "Mọi người về nghỉ ngơi đi."Hắn cử động bả vai đau nhức, biếng nhác nói: "Tôi cũng mệt rồi, gặp lại sau nha."Mọi người tản ra rời đi.Trong số tất cả những người có mặt, chỉ có một người không nhúc nhích.Là Bạch Tuyết.Cậu đứng đó, mái tóc và làn da đều lộ một màu trắng bệch không có sắc máu, chỉ có cặp mắt đen láy lạ thường nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp."Hử?" Ôn Giản Ngôn chớp chớp mắt hỏi."Anh không hỏi thông tin liên lạc của tôi." Bạch Tuyết thẳng thắn nói.Ôn Giản Ngôn: "???""Lúc trước ở trong phó bản anh bảo sẽ mời tôi ăn sau khi xong việc." Bạch Tuyết mặt không cảm xúc, giọng điệu đều đều: "Nhưng vừa rồi anh không hỏi thông tin liên lạc của tôi."Ôn Giản Ngôn: "..."Hắn mặt không đổi sắc, chỉ trời chỉ đất thề: "Yên tâm, tất nhiên tôi không lừa cậu. Chẳng phải sớm muộn gì chúng ta cũng gặp nhau ở Hội đồng bí mật sao.""À."Bạch Tuyết gật đầu."Vậy hẹn gặp anh ở Hội đồng bí mật."Dứt lời, cậu xoay người định rời đi thì lại bị Ôn Giản Ngôn kéo lại. Hắn cười hì hì, nói năng ngọt xớt: "Này này, nếu đã gặp rồi hay là để lại thông tin liên lạc trước khi rời đi nha."Bạch Tuyết: "Ồ."Chẳng mấy chốc, trên điện thoại di động của Ôn Giản Ngôn có thêm một thông tin liên lạc.Bạch Tuyết: "Phải rồi.""Hả?" Ôn Giản Ngôn lơ đãng hả một tiếng."Xác suất của một lá bài và đại cục." Bạch Tuyết ngước cặp mắt đen tuyền phẳng lặng lên: "Tôi biết có nghĩa gì rồi."Ôn Giản Ngôn giật mình: "?"Hả?Đại cục với không đại cục gì cơ."Lần sau lại chơi một ván khác nhé." Bạch Tuyết nhìn Ôn Giản Ngôn giây lát, trên khuôn mặt trắng muốt không có một biểu cảm gì, tuy nhiên ánh mắt lại rất bướng bỉnh, thoạt nhìn khiến người ta rùng mình: "Tôi sẽ chiến thắng."Ôn Giản Ngôn: "..."Dưới cái nhìn chấp nhất của đối phương, hắn chợt cảm thấy vô cùng bồn chồn.Chờ đã, hình như thằng nhóc Bạch Tuyết này... còn ngây thơ hơn những gì hắn tưởng.Ôn Giản Ngôn hơi sợ.Nếu hắn nói ra nguyên nhân chiến thắng thực sự của mình chắc bị giết luôn ấy nhỉ?Chắc chắn là bị giết luôn ấy nhỉ?"Hahaha..."Ôn Giản Ngôn cười khan mấy tiếng: "Lần sau nói tiếp, lần sau nói tiếp."Dưới ánh mắt đáng sợ của đối phương, Ôn Giản Ngôn kiếm đại cái cớ chuồn lẹ. Hắn xoay người, lòng bàn chân như bôi mỡ chạy trốn, nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại Bạch Tuyết đứng tại chỗ với vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.*Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã quay về nơi ở hắn dùng tích phân đổi lấy trong đại sảnh streamer.Hắn không định tìm Tô Thành và những người khác mà phi thẳng về phòng.Vừa mở cửa ra, Ôn Giản Ngôn sững sờ giây lát.Căn phòng thay đổi.Đây là căn phòng đắt nhất trong Ác Mộng. Mặc dù hắn sống một mình nhưng lại cực kỳ xa hoa, rất hợp với chủ nghĩa thích phung phí hưởng lạc của Ôn Giản Ngôn.Tuy nhiên trong thời gian hắn vào phó bản, phòng của hắn lại được nâng cấp.Ngay cả trong thế giới thực, phòng dành cho tổng thống ở những khách sạn cao cấp cũng kém xa phòng này.Không khí thoang thoảng mùi thơm rừng tùng khiến lòng người vui vẻ, rượu sâm panh hảo hạng chỉ dành cho dân sưu tập đã được đặt trên mặt bàn.Ôn Giản Ngôn bước tới.Bên cạnh chai sâm panh là một tấm thiệp đen vàng, trên thiệp có viết dòng chữ:"Chúc mừng bạn đã chính thức trở thành thành viên của Hội đồng bí mật".Xem ra đây là đãi ngộ mà chỉ thành viên top 10 mới có.Mặc dù trước đó hắn đã lọt vào top 10 nhưng dù sao vẫn đang ở trong giai đoạn khảo sát, tuy nhiên sau khi hoàn thành phó bản Khách sạn Hưng Vượng, hiển nhiên Ác Mộng cũng đã thừa nhận địa vị của hắn, chính thức cho hắn gia nhập Hội đồng bí mật.Ôn Giản Ngôn khẽ cười, nhẹ nhàng ném tấm thiệp đi, lấy đôi dép ếch xanh được đặt làm riêng từ trong tủ giày, đi về phía ghế sô pha.Hắn mở sâm panh.Chỉ nghe thấy "phụt" một tiếng, nút đậy được mở ra, rượu vàng óng vị trái cây được rót vào ly, nổi lên bọt khí dày đặc.Ôn Giản Ngôn nhấp một ngụm rượu.Chất lượng quá tốt."Chậc, thế vẫn chưa đủ."Ôn Giản Ngôn như người không xương dựa vào lưng ghế, dang rộng tay chân.Hắn lắc ly rượu, chăm chú nhìn màu của nó dưới ánh đèn, lười biếng nói: "Những phúc lợi chúng ta thỏa thuận trước đó không chỉ có thế này."Bên tai tĩnh lặng.Dường như Ác Mộng không tính đáp lời.Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn hiểu rõ, nó nhất định đang lắng nghe."Đơn thỉnh cầu trước đó của tao chúng mày xét duyệt tới đâu rồi?" Ôn Giản Ngôn hỏi.Sau khi phó bản Cao ốc Xương Thịnh kết thúc, hắn bắt đầu đàm phán với Ác Mộng, một trong những yêu cầu của hắn là thay thế vị trí Thần Dụ, tiến hành "hợp tác", thậm chí là giao dịch với Ác Mộng.Mục đích đúng là tiến vào trung tâm Ác Mộng.Lúc đó Ác Mộng không trả lời ngay mà nói rằng, yêu cầu của hắn sẽ được xem xét và bảo Ôn Giản Ngôn chờ đợi liên lạc.Đúng lúc ấy, hắn tiến vào phó bản Khách sạn Hưng Vượng.Trên danh nghĩa đây là cuộc thi đấu đối kháng của Hội đồng bí mật, nhưng theo thời gian trôi qua, phó bản dần dần trở nên rõ ràng, Ôn Giản Ngôn hiểu rõ, điều này có lẽ khác xa cái gọi là "xét duyệt".Chỉ tiếc, bất kể thông qua tiểu cảnh xóa sổ Vu Chúc hay là thông qua đạo cụ hoàn thành hiến tế, dưới sự "nỗ lực" của Ôn Giản Ngôn, mọi sự chuẩn bị của Ác Mộng đều thất bại.Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, mỗi bước Ôn Giản Ngôn bày ra đều không vi phạm quy tắc trò chơi, lại càng không có ý định chống lại Ác Mộng. Hắn không chỉ hoàn thành phó bản mỹ mãn, giành được thắng lợi mà còn dựa theo chỉ thị của nó "xóa sổ" thứ gọi là bug. Thực tế, không thể coi là không thành công vượt qua xét duyệt.Rõ ràng điều này đã đẩy Ác Mộng vào thế tiến thoái lưỡng nan.Ôn Giản Ngôn không vội vàng mà kiên nhẫn chờ đợi.Theo thời gian trôi, sâm panh dần vơi bớt.Ôn Giản Ngôn dùng một tay chống đầu, gò má hơi ửng đỏ, lắc lắc chút rượu vàng óng cuối cùng trong ly, làn tóc rủ xuống, vẻ mặt lười nhác thả lỏng.Cuối cùng âm thanh hệ thống cũng vang bên tai hắn:"6 giờ chiều mai, xin ngài hãy tham gia cuộc họp chính thức của Hội đồng bí mật.""..."Trong bóng tối do đuôi tóc che phủ, cặp mắt vốn nên mờ mịt của chàng trai lại vô cùng tỉnh táo, không hề có dấu hiệu say xỉn.Đây không phải câu trả lời rõ ràng, song lại là một manh mối không bị che đậy chút nào."Chính thức?" Ôn Giản Ngôn hỏi: "Ý của mày là, lần trước không phải chính thức?""Vâng." Âm thanh máy móc trả lời."Có gì khác biệt?""Tất cả các thành viên hội đồng có thể tham dự sẽ có mặt."Ôn Giản Ngôn che giấu tia sáng trong mắt, uống ngụm sâm panh cuối cùng, lặng lẽ mỉm cười:"Được, tao sẽ đi."Ôn Giản Ngôn ném ly rượu rỗng sang bên, mặc kệ chút rượu còn sót chảy xuống làm ướt chiếc sô pha bằng da đắt tiền, sau đó bước vài bước vào phòng tắm.Hắn tắm rửa một hồi.Sau khi nước mưa lạnh lẽo nhớp nháp trong phó bản như thấm vào xương hoàn toàn bị cuốn trôi, Ôn Giản Ngôn mới chậm rãi rời khỏi bồn tắm, mặc quần áo vào.Hơi nước ấm áp bốc lên làm mờ mặt gương lạnh lẽo.Ôn Giản Ngôn cụp mắt, nhìn vào tay mình.Trong lòng bàn tay vẫn còn một vết dao màu hồng nhạt."..."Những ngón tay của hắn co giật.Cảm giác sống động lại ập đến lần nữa.Chuôi dao lạnh lẽo nằm chặt trong tay, dòng máu vàng óng nóng hổi xối ra từ đầu ngón tay.Bóng tối bao trùm, những nấm mồ cô quạnh trải dài vô tận.Quan tài lạnh băng tỏa mùi mục nát.Một bàn tay rộng lớn lạnh lẽo đặt sau gáy hắn, ấn hắn về trước.Lưỡi dao găm sâu vào lồng ngực y, cùng với máu tươi trào ra là cái hôn mãnh liệt nghẹt thở.Khi máu và nước bọt giao nhau, bọn họ trông thật ướt át và thân mật.Đồng tử của hắn thít chặt, chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc.Cho đến khi đối phương biến mất tựa như bọt biển, ánh sáng sắc lẹm từ mũi dao đung đưa, chiếu thẳng lên mặt hắn.Cho đến khi những kẽ ngón tay trở nên cứng đờ, dòng máu nóng hổi vẫn còn lưu lại, cảm giác chạm vào môi của đối phương và dấu răng kịch liệt vẫn còn đọng trên đôi môi hắn."..."Chàng trai đứng trước gương, mặt không cảm xúc cụp mắt nhìn sàn nhà.Trong vẻ ngoài bình tĩnh được kiểm soát nghiêm ngặt kia, môi hắn giật giật như hơi bĩu ra.Sau khi nhận thức mình đang làm gì, hắn bực bội nhíu mày, dùng tay vò rối mái tóc ẩm ướt.Chết tiệt.Ôn Giản Ngôn rời khỏi phòng tắm, thả mình xuống giường.Hắn giờ tay lên xòe năm ngón ra.Chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi trên ngón tay quấn chặt, dù ngâm trong làn nước nóng nó vẫn lạnh băng, trái ngược với làn da hồng hào mềm mại nóng ấm bên dưới bởi vì tắm rửa.Theo lẽ thường, sau khi phó bản kết thúc hắn nên đi gặp đồng minh của mình, trao đổi tin tức.Nhưng...Hắn chẳng muốn đi chút nào.Ôn Giản Ngôn thả tay xuống, thậm chí còn ấn tay vào trong chăn để mắt không thấy tâm không phiền.Mặt hắn u ám, lạnh lùng nhìn lên trần nhà.Cái tên Vu Chúc chết tiệt.Chỉ cố gắng phản kháng thôi không được sao?Hết chương 384
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com