Dam My Edit Chao Mung Den Voi Phong Livestream Ac Mong 001 390
Chương 237Cửa hàng vốn dĩ tĩnh lặng giờ đây đầy rẫy những mối nguy hiểm đáng sợ.Thiếu nữ đứng thẳng phía xa, bởi vì cách xa ánh đèn nên thân hình bị bóng tối bao phủ, có vẻ mờ ảo mà cứng đờ.Tay cô duy trì tư thế kỳ lạ như thể đang ôm thứ gì không thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ có tiếng khóc oe oe máy móc ác ý vang khắp cửa hàng phóng thích lời nguyền chết chóc.Như bị sức mạnh vô hình nào đó khống chế, cô cất từng bước tiến về phía trước, chiếc váy màu trắng trên người bởi thế mà trông cực kỳ quỷ dị, hệt như hình tượng ma nữ trong phim kinh dị truyền thống.—Đồng thời.Ở một hướng khác."Tí tách, tí tách."Trong cửa hàng lờ mờ sáng, tiếng máu nhỏ giọt vang rõ mồn một bên tai ngày càng dồn dập. Chỉ mới qua vài chục giây ngắn ngủi, phía dưới mặt đất xuất hiện một vũng máu nhỏ.Bề mặt vũng máu dao động, mùi máu tanh tưởi hôi thối trở nên nồng nặc.Một lời nguyền chết chóc khác hoàn toàn song cũng không kém phần nguy hiểm đang được giải phóng từ máu.Dưới ảnh hưởng của lời nguyền nhân đôi, đèn dầu bốc cháy dữ dội, ngọn lửa bùng to lên gấp mấy lần phát ra tiếng cháy xèo xèo, chỉ có thể miễn cưỡng soi sáng một khu vực nhỏ trong quầy thu ngân.Ba người Ngô Á, Vệ Thành và Mộc Sâm đứng nép trong khu vực ánh đèn bao phủ, mắt nhìn chòng chọc ra ngoài quan sát phương hướng hành động của thiếu nữ gần đó."..."Giữa bầu không khí tĩnh mịch, sắc mặt ba người trắng bệch, vẻ mặt đanh lại dưới áp lực mạnh, trên trán và mũi đều đổ mồ hôi.Tệ quá.Tình hình không thể tệ hơn được nữa!"Mẹ kiếp..." Ngô Á cắn răng trầm giọng nói: "Có lẽ tình huống chúng ta sợ nhất đã xảy ra."Hai streamer Quất Tử Đường mang đi đều là những streamer chơi hệ tấn công trong đội. Cô tập trung toàn bộ lực lượng tinh nhuệ nhất hòng tốc chiến tốc thắng, tránh cho phải đối mặt cùng lúc với hai đợt nguyền rủa. Đây là quyết định vô cùng đúng đắn, song cũng sẽ phải chịu rủi ro cao.Đây là một canh bạc có độ nguy hiểm cực cao và cực kỳ điên rồ.Nếu đánh cược thắng, tất nhiên vạn sự đại cát.Hành động này tương đương với việc hóa giải mối nguy hiểm chồng chéo thành từng đợt tấn công đơn lẻ, nguy hiểm mà họ phải gặp ở tầng này sẽ giảm xuống rất nhiều, lấy một địch trăm, rủi ro sẽ được thành công chia sẻ.Nhưng nếu cược thua, trước khi lời nguyền thứ hai còn chưa giải quyết mà lời nguyền thứ ba đã bùng nổ...Mà lúc này, đội viên của bọn họ đã phân tán, bốn người duy nhất còn lại ở trong cửa hàng sẽ phải đối mặt với đợt tấn công kinh khủng.Trong bốn người, một người là thành viên chủ lực vừa bị dính chiêu, tạm thời chưa hoàn toàn khôi phục, một người là nhà ngoại cảm có thể dự đoán tử vong nhưng không thể nào chủ động phát huy thiên phú, một người là nhà tiên tri bị cụt tay và có động cơ thầm kín, cùng với một người là streamer đến từ đội ngũ đối thủ không biết nông sâu, không rõ thực lực.Chỉ cần sơ sẩy chút thôi, thứ chờ đợi họ chính là kết cục toàn đoàn bị diệt thảm khốc.Mà mất đi nhà tiên tri và phụ trợ, chỉ e những người còn lại khó mà sống nổi qua phó bản này."Làm sao bây giờ?" Vệ Thành nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, mắt không dám chớp một lần, chỉ sợ bỏ lỡ nguy hiểm phát sinh xảy ra, đè thấp giọng hỏi."Chỉ có thể câu giờ."Sắc mặt Ngô Á trắng bệch, chậm rãi hít sâu một hơi. Tuy nhiên chỉ trong vài giây ngắn ngủi, lòng bàn tay y đã túa đầy mồ hôi lạnh: "Chỉ cần chống đỡ đến khi đội trưởng lấy được đạo cụ ở trong bức tranh thứ hai, một lời nguyền sẽ biến mất, áp lực bên phía chúng ta có thể giảm hơn phân nửa.""Tóm lại, chúng ta phải dùng hết mọi cách để kéo dài thời gian giữ mạng!"Tuy nói thì dễ nhưng nhớ tới độ khó của việc thực hiện thì đáy lòng mọi người đều trầm xuống, dần dần sinh ra cảm giác tuyệt vọng không thể xua tan.Trước đây đối phó với một lời nguyền đã khó tới vậy, bây giờ lại gặp hai đợt cùng chồng lên nhau...Một đợt trong đó còn đến từ bức thứ ba nguy hiểm nhất.Đối mặt với tình éo le này, bọn họ thật sự có thể thành công sống sót, chống đỡ đến khi đám Quất Tử Đường về sao?Trong lúc mấy người thảo luận, rất nhiều nơi trên trần nhà bắt đầu rỉ máu xuống dưới, tụ thành những vũng máu đặc lớn nhỏ dưới đất.Bắt đầu từ vị trí đầu tiên, những vũng máu xuất hiện sau đó lại cách quầy thu ngân gần hơn một chút."Tí tách, tí tách."Vũng máu chỉ cách lối vào vài bước, khe hở phía trên trần nhà dần dần biến thành một màu đỏ tươi ẩm ướt, sau đó bắt đầu rỉ máu xuống dưới. Tốc độ nhỏ giọt dần dần tăng nhanh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi một vũng máu nhỏ đã xuất hiện trước mặt mọi người.Dưới ánh đèn dầu yếu ớt, vũng máu sền sệt tựa như tấm gương phản chiếu rõ nét một không gian nhỏ ở trong cửa hàng.Đồng tử Ngô Á co rụt.Y nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một đôi chân bên trong vũng máu.Trên chân xỏ một đôi giày thêu hoa đỏ chót, đứng giữa vũng máu cứng đờ bất động, tuy nhiên trong thế giới thực, phía trên vũng máu lại chẳng có gì.Lông tơ trên người Ngô Á dựng thẳng, hạ thấp giọng nói:"Cẩn thận, lùi về phía sau!"Y vừa nói vừa kéo hai người khác cẩn thận lùi về sau, hai mắt dán chặt vào vũng máu dần lan rộng.Tuy rằng hiện tại bọn họ tạm thời chưa biết hình thái nguyền rủa của đợt công kích thứ ba là gì, cách thức giết người ra sao, nhưng bất kể thế nào, cả đám phải kịp thời tránh xa và không chạm vào nó, tránh cho đụng trúng sai phạm."Tí tách."Trong lúc mọi người không để ý tới, một giọt máu sền sệt tanh hôi từ đằng sau họ nhỏ xuống rồi đáp trên mặt quầy.Chỉ có một giọt.Giọt máu đỏ tươi hình bán nguyệt kia lặng lẽ xâm chiếm khu vực được ánh đèn dầu bao phủ."Xèo xèo!" Ngọn đèn điên cuồng bốc cháy, mùi mỡ thi thể đục ngầu thối rữa tỏa ra trộn lẫn cùng mùi máu tanh khiến người ta phải nghẹt thở.Dưới sức căng của về mặt chất lỏng, giọt máu hình bán nguyệt có tác dụng như thấu kính.Nếu có người cẩn thận quan sát sẽ thấy rằng, một bóng người mơ hồ phản chiếu trên bề giọt máu. Dường như nó đang lẳng lặng đứng trước quầy, chậm rãi vươn bàn tay cứng đờ nhợt nhạt về phía ba người ở trong...Đột nhiên, đồng tử Vệ Thành chợt phóng đại, tóc gáy dựng đứng và phát ra tiếng gào xé họng:"Mau lên! Nằm xuống!!"Dứt lời, anh vội vàng nhào qua đẩy ngã Ngô Á, ấn y xuống phía dưới quầy."...!!"Ngô Á không kịp phòng bị, bị Vệ Thành nhào qua ấn ngã xuống đất.Rất nhanh sau đó y đã kịp phản ứng lại. Thiên phú của Vệ Thành là cảm nhận tử vong một cách thu động, hay nói cách khác... vừa rồi y suýt chút nữa đã đối mặt với Tử Thần.Sau khi ý thức được điểm này, sau lưng Ngô Á lập tức đổ mồ hôi lạnh."Này, Vệ Thành, ban nãy anh cảm nhận được cái gì?"Vệ Thành giữ nguyên tư thế thở hổn hển, kinh hồn bạt vía ngẩng đầu nhìn quầy thu ngân: "Tôi, tôi cảm nhận được trong một giọt máu phản chiếu một đôi tay phụ nữ... Khi anh quay lưng với nó, bàn tay bắt được cái bóng của anh trong giọt máu."Nghe Vệ Thành miêu tả, Ngô Á cảm thấy da đầu tê dại.Giờ phút này, diện tích vũng máu cách quầy vài bước chân lại lan rộng, đôi chân đi giày thêu kia lại chậm rãi cất từng bước một, sau đó lại dừng, dường như đang chờ đợi điều gì.Dù sao cũng là streamer kỳ cựu trải qua nhiều phó bản, sau khi trải qua lần tập kích khiến người ta kinh hồn bạt hồn vừa rồi, Ngô Á ít nhiều cũng tổng kết được quy luật của lời nguyền rủa thứ ba.Y bình tĩnh lại, chậm rãi mở miệng:"Xem ra những vết máu này là cách lời nguyền trong bức tranh thứ ba xâm nhập vào thế giới thực, có thể giết người bằng cách chạm vào bóng streamer phản chiếu trên vũng máu."Đối với cả ba, đây vừa là tin tốt vừa là tin xấu.Tin tốt là, lời nguyền lần này không thông qua streamer để xâm lấn. Hay nói cách khác, ba người còn lại không có nguy cơ trở thành xác sống thứ hai.Sau Ôn Giản Ngôn, nếu trong số họ lại xuất hiện một kẻ trở thành cỗ máy khuếch tán lời nguyền không thể hành động, vậy thì hai người còn lại chắc chắn sẽ không có cơ hội sống sót.Mà tin xấu...Cũng đáng sợ chẳng kém phần.Những gì họ đã phỏng đoán trước đây đều chính xác. Trong ba bức tranh thì đợt nguyền rủa thứ ba là nguy hiểm nhất, hai đợt còn lại chỉ ăn mòn sinh mệnh của streamer mà thôi, hơn nữa có thể bị chặn bởi ánh đèn dầu. Nhưng đợt nguyền rủa này chẳng những có thể trực tiếp xâm nhập vào khu vực quầy thu ngân được ánh đèn dầu bao phủ... hơn nữa còn là thẳng tay giết chết!Chỉ cần bị tồn tại trong vũng máu chạm bóng người, streamer chắc chắn sẽ bỏ mạng.Điều này quá kinh khủng.Nếu chỉ có lời nguyền này thì thôi, bởi vì mặc dù diện tích vũng máu đang dần mở rộng, nhưng nếu muốn bao trùm hết cửa hàng vẫn cần một khoảng thời gian. Chỉ cần kịp thời thay đổi vị trí là có thể tránh bóng mình xuất hiện trong vũng máu.Song...Điều đáng sợ là, nguyền rủa đến từ tiếng khóc của trẻ sơ sinh vẫn tiếp tục.Chỉ cần rời khỏi khu vực quanh quầy thu ngân họ sẽ bị tấn công.Hai bên gộp lại gần như là tử cục nan giải.Mộc Sâm đứng ở bên cạnh, sắc mặt tái trắng, không ngừng gặm bàn tay còn sót lại của mình, tròng mắt đỏ ngầu trông có chút căng thẳng.Gã biết rõ rằng, thẻ bài của mình đã linh nghiệm.Gã cũng là streamer kỳ cựu, cũng có thể thấy rõ tình hình hiện tại đáng sợ cỡ nào... Nếu hai người kia vẫn đứng mong chờ Quất Tử Đường kịp thời hoàn thành bức tranh thứ hai, vậy thì Mộc Sâm đã từ bỏ mọi hy vọng về điều này.Dựa theo quẻ bài, đây là cục diện tất tử có thể dồn cả đám họ xuống địa ngục.Xác xuất cao là Quất Tử Đường cũng gặp nguy hiểm khủng khiếp ở trong bức tranh thứ hai, cho dù không chết thì cũng bị kìm kẹp, không thể kịp thời lấy được đạo cụ trở lại cửa hàng.Phải làm sao đây, phải làm sao đây... gã phải làm sao đây hả!Mộc Sâm biết rằng bản thân tạm thời không gặp nguy hiểm, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.Vừa rồi bóng gã cũng phản chiếu trong giọt máu, tuy nhiên Mộc Sâm lại không bị tập kích. Điều này không phải vì gã may mắn mà bởi vì ở trên người Mộc Sâm mang theo đạo cụ, có thể giúp gã giảm bớt ưu tiên bị công kích.Chẳng qua...Nếu như người trong cửa hàng chết hết và chỉ còn mình gã, vậy thì đạo cụ chống đỡ sẽ mất tác dụng.Chẳng lẽ... gã buộc phải chủ động phá nát ba tấm thẻ bài để phá giải cục diện hiện tại?Thế nhưng nếu gã làm thật, vậy thì tương lai của gã nát bét.Mộc Sâm nghiến răng, khuôn mặt vặn vẹo, dường như đang rơi vào rối rắm và đau khổ giằng xé.Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, gã ngẩng đầu nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa.Vốn tưởng rằng streamer phe đối địch kia sẽ trở thành điểm mấu chốt phá cục, không ngờ lại dính tập kích của lời nguyền hai, trở thành phương tiện trung gian lan truyền nguyền rủa. Mặc dù đối phương sẽ không tử vong trước khi nguyền rủa hoàn toàn xâm lấn vào thế giới thực, nhưng cũng chỉ có thể duy trì trạng thái mất ý thức, không thể hành động di chuyển, cũng không thể nhờ vả được gì!Tròng mắt Mộc Sâm như muốn nứt ra, gần như cắn rách ngón tay dưới lớp vải băng bó.Cách đó không xa, thiếu nữ vẫn duy trì tư thế cứng đờ, hai tay ôm lấy hư không, chân bước từng bước về trước, tựa hồ đã trở thành một cái xác không hồn...Tí tách, tí tách...Máu tươi nhỏ giọt phía trước cách Ôn Giản Ngôn không xa, dần dần tụ thành một vũng máu nhỏ.Đột nhiên, Mộc Sâm sửng sốt nhìn Ôn Giản Ngôn.Chẳng biết có phải ảo giác hay không... gã cứ cảm thấy dường như vừa rồi đối phương đã thoáng khựng lại. Nhưng khi gã nhìn lại lần nữa thì phát hiện đối phương vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, hệt như một con rối dây đứng thẳng bước từng bước nặng nề về phía trước.Chờ đã! Không đúng!Tuy rằng thiếu nữ vẫn đang đi về phía trước, song... hướng đi đã thay đổi.Ban đầu đối phương bước về phía quầy, nhưng sau thời gian tạm dừng ngắn ngủi, con đường của Ôn Giản Ngôn lại thay đổi một cách vi diệu, như thể đang tiến về hướng nào đó trong cửa hàng.Hơn nữa, kỳ lạ ở chỗ...Mỗi lần bước đi là mái tóc trên đầu cô lại bạc một phần.Nhanh chóng lan đến ngọn tóc.Chỉ trong vòng vài chục giây, mái tóc đen tuyền của thiếu nữ biến thành màu tuyết trắng, gần như hòa làm một màu cùng chiếc váy dài.Ba phút trước.Mặc dù cơ thể của Ôn Giản Ngôn bị mất khống chế nhưng khác Ngô Á trước đây, thần trí của hắn lại cực kỳ minh mẫn, không chỉ có thể nhìn thấy hết thảy phát sinh xung quanh mà còn có thể nghe được đối thoại của ba người gần đó.Vũng máu, bàn tay phụ nữ, đợt công kích nguyền rủa thứ ba...Chờ đã.Ôn Giản Ngôn cúi đầu lắng nghe không nói một lời, mau chóng vắt óc nghĩ ra đối sách.Theo từng bước chân nặng nề di chuyển về trước, ánh mắt của hắn đột nhiên rơi vào vũng máu cách gần mình.Trong vũng máu phản chiếu hình ảnh một đôi giày thêu đỏ tươi bất động....Giày thêu.Ôn Giản Ngôn sửng sốtHắn chợt nhớ lại nữ thi váy đỏ gặp ở tầng hai cũng đi đôi giày thêu hoa màu đỏ giống hệt như vậy.Lúc trước khi khách hàng tầng ba ghé thăm hắn đang ngồi dựa lưng vào quầy thu ngân, cho nên không nhìn thấy được bàn tay đặt tiền Âm Phủ của vị khách thứ ba. Nhưng ngay khoảnh khắc trông thấy đôi giày thêu hoa này, hắn lại nhớ đến "bàn tay phụ nữ" Vệ Thành nói trước đây. Ôn Giản Ngôn gần như lập tức liên kết đợt tập kích thứ ba này và nữ thi váy đỏ lại với nhau.Thế nên chỉ trong nháy mắt, một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Ôn Giản Ngôn....Hắn biết rồi.Hắn biết đợt sóng nguyền rủa thứ ba rốt cuộc đến từ bức tranh nào rồi!Lúc nãy khi Ôn Giản Ngôn đi quanh cửa hàng một vòng cũng đã cẩn thận quan sát nội dung trong từng bức tranh.Mỗi một bức tranh đều rất âm u kinh dị, khiến cho người nhìn khó chịu. Mỗi một bức tranh đều có khả năng phóng thích nguyền rủa, không có bất kỳ một manh mối nào nên Ôn Giản Ngôn cũng không dám chắc rốt cuộc khách hàng thứ ba ghé thăm đã mua thứ gì.Sau khi liên hệ đợt nguyền rủa thứ ba với nữ thi váy đỏ tầng hai, Ôn Giản Ngôn gần như lập tức xác định được vị trí của bức tranh thứ ba...Gần quầy, bức thứ hai bên phải.Khung cảnh trong tranh giống như một căn phòng cưới, một người phụ nữ mặc hỉ phục ngồi trên giường gỗ, khuôn mặt bị khăn trùm đầu màu đỏ che khuất, có vẻ kỳ lạ và cứng đờ.Nếu đợt nguyền rủa thứ ba thật sự có liên quan đến nữ thi váy đỏ tầng hai, vậy thì nó chắc chắn đến từ bức họa này![Hài cốt Thánh Anh: Đã thức tỉnh, vui lòng lựa chọn hình thái kích hoạt][Thân phận Đức Mẹ 30 giây (phát hiện streamer đã đeo danh hiệu có liên quan, hiệu quả hình thái sẽ được cải thiện ở một mức độ nhất định)][Triệu hồi một quỷ anh trong 5 phút (phát hiện streamer đã đeo danh hiệu có liên quan, hiệu quả hình thái sẽ được cải thiện ở một mức độ nhất định)]Hình thái kiểu hai.Ôn Giản Ngôn nhủ thầm.Rất nhanh sau đó, một con quỷ anh toàn thân xanh đen xuất hiện trước mặt. Nó bám trên tay Ôn Giản Ngôn, nâng chiếc đầu dị dạng khổng lồ lên, dùng cặp mắt đen xì không có tròng trắng nhìn hắn chăm chú, đoạn cười khúc khích:"Mẹ ơi, mẹ ơi!"Trông thấy bóng hình nhỏ bé quen thuộc, Ôn Giản Ngôn gần như cảm thấy có chút vui sướng.Không biết có phải là vì ở trong Ác Mộng quá lâu hay không mà gu thẩm mỹ của hắn đã bị vặn vẹo ở một mức độ nhất định. Cứ cảm thấy... so với đứa nhỏ không có mặt mũi nằm trong lòng thì quỷ anh nhà mình trông vẫn dễ thương hơn nhiều!"Nó là ai vậy?" Quỷ anh nhìn thi thể trong lòng Ôn Giản Ngôn, vẻ mặt ghen tuông vặn vẹo: "Mẹ ơi, tại sao mẹ lại ôm nó?""Không cần phải xử lý nó." Ôn Giản Ngôn lên tiếng: "Thay đổi hướng đi của ta, đi về hướng đó."Quỷ anh là đạo cụ được triệu hồi, khả năng áp chế thành công thi thể kinh khủng không cao. Hơn nữa thi thể trong ngực Ôn Giản Ngôn chỉ là một loại biểu hiện cụ thể của lời nguyền, chỉ khi giành được đạo cụ mấu chốt trong bức tranh thứ hai thì lời nguyền mới được giải trừ. Thời gian triệu hồi quỷ anh quá ngắn, số lần cũng quá quý giá, không nên tiêu hao nó vào việc ấy.Quan trọng nhất là...Ôn Giản Ngôn đã có kế hoạch khác.Quỷ anh không cam lòng buông tha việc tranh sủng, men theo cánh tay của Ôn Giản Ngôn bò xuống dưới, ráng sức dùng đôi tay bé nhỏ màu xanh đẩy hai chân hắn, thay đổi hướng đi của Ôn Giản Ngôn.*Bên trong quầy tính tiền, ngoài Mộc Sâm ra thì hai người khác ngoài cũng ý thức được dị thường.Ba người đứng ở nơi mà vũng máu không phản chiếu được bóng hình, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn Ôn Giản Ngôn cách đó không xa.Động tác của đối phương cứng ngắc, hai chân di chuyển từng bước về trước, màu tóc đã thay đổi hoàn toàn trở thành màu bạc lạnh lẽo thuần khiết, gần như phát sáng dưới ánh đèn dầu mở ảo, mang theo một loại mỹ cảm kỳ lạ khó hiểu.Ngô Á thì thầm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cách thức hoạt động của lời nguyền thay đổi?""Không biết."Vệ Thành mờ mịt lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ ngu ngơ.Cùng lúc đó, Ôn Giản Ngôn đi đến một góc trong cửa hàng, nơi đặt một chiếc giường gỗ màu đỏ tươi.Một giây sau, cả đám tận mắt chứng kiến đầu gối của Ôn Giản Ngôn uốn cong dưới lực tác động vô hình nào đó, sau đó cứng ngắc ngồi xuống giữa giường."!!"Vệ Thành lắp bắp kinh hãi: "Chờ đã, lúc anh bị lời nguyền quấn thân có ý thức không?"Ngô Á lắc đầu, đồng dạng cảm thấy kinh hãi và khó hiểu: "Không có, tôi cảm giác mình như tiến vào trạng thái chết giả, không nghe, không thấy và không cảm nhận được gì."Đột nhiên, Mộc Sâm nghe thấy có tiếng gì đó, rất nhỏ mà rõ ràng, nếu không căng tai lắng nghe thì gần như không thể phát hiện, song lại cực kỳ quen thuộc."Rắc... rắc..."Gã sửng sốt, như thể ý thức được điều gì đó liền vội vã cúi đầu, mở chiếc túi bên hông ra rồi lấy một tấm thẻ gỗ.Những vết nứt mỏng manh hệt như tơ nhện lan ra khắp thẻ bài, tấm thẻ dần dần vỡ nát và phát ra tiếng "rắc rắc" rất nhỏ.Giống hệt trước đây.Nhìn thấy cảnh này Mộc Sâm lại không điên tiết chút nào, trái lại chỉ cảm thấy mừng như điên!Nếu phá cục bị động, gã chỉ cần hy sinh một tấm thẻ gỗ thay vì chủ động phá vỡ ba tấm khiến toàn bộ thẻ bài bị phế bỏ!Đồng thời khi tấm thẻ gỗ dần dần vỡ nát, tử cục lần trước nơi lỏng, cuối cùng linh cảm của gã cũng thông suốt trở lại, do đó rất nhanh gã đã đoán ra tình huống hiện tại."Mọi người nhìn xem, vừa rồi cô ấy đi qua vũng máu nhưng lời nguyền trong vũng máu không tấn công cô ấy."Mộc Sâm mở miệng nói.Ngô Á và Vệ Thành sửng sốt, bất giác nhìn về con đường mà Ôn Giản Ngôn vừa đi.Quả thật trên đường đối phương đi qua có vài vũng máu lớn nhỏ, bất kể thiếu nữ bước qua hay giẫm thẳng lên thì đều không bị nguyền rủa tập kích."Tôi hiểu rồi!"Ngô Á giật mình, như thể nhận ra gì đó:"Trước kia khi bị nguyền rủa bám thân không phải tôi cũng rơi vào trạng thái giả chết sao?"Hai người còn lại gật đầu.Ngô Á chậm rãi giải thích: "Hiện tại cô ấy ở trong trạng thái giống hệt như tôi. Ở trạng thái này, phó bản sẽ phán định cô ấy là phương tiện trung gian lan truyền nguyền rủa, hay cũng chính là xác chết mà không phải là nhân loại.""... A." Vệ Thành sửng sốt: "Cho nên lời nguyền ở trong vũng máu mới không tấn công cô ấy! Bởi vì đối với đợt sóng nguyền rủa thứ ba mà nói cô ấy đã là thi thể!""Lợi dụng trạng thái này, cô ấy thậm chí có thể chống lại bóng tối chết chóc trong "Cao ốc Xương Thịnh"... Bởi vì một người chết rồi không thể chết thêm lần nữa." Ngô Á hít hà một hơi, giọng nói phập phồng, chậm rãi lên tiếng.Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:"...Đờ mờ.""...Đờ mờ.""...Đờ mờ!!!""Đây là loại thiên tài tìm bug gì thế!!!"—"Đúng vậy."Ngô Á gật đầu, hai mắt dán chặt vào bóng hình thiếu nữ cách đó không xa, đáy mắt lóe ánh sáng lạ, gằn từng chữ nói:"Mặc dù tôi không biết cô ấy làm thế nào nhưng chắc chắn cô ấy đã tìm được cách duy trì tỉnh táo ở trạng thái này. Hơn nữa còn định lợi dụng trạng thái tiến vào bức tranh thứ ba, tìm ra nguồn gốc nguyền rủa!""Vả lại, chỉ cần cô ấy tiến vào bức tranh thứ ba tiếng khóc kinh khủng kia sẽ biến mất, chúng ta có thể tự do hành động."Nhịp thở của Ngô Á hơi dồn dập, trên mặt ửng hồng vì kích động.Nói cách khác, cái chết kinh khủng khiến họ gần như sinh ra tuyệt vọng, cứ vậy bị một người mà họ tưởng rằng mất đi khả năng hành động và biến thành xác sống, dùng một cách bọn họ không tưởng tượng được, cứ vậy...Phá rồi.Sau khi ý thức được điểm này, hai người ngơ ngác nhìn nơi Ôn Giản Ngôn biến mất, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ kinh dị giống nhau.Quá mạnh.Thực sự quá mạnh.Bất kể đạo cụ dự phòng nghịch chuyển tình thế hay là khả năng tư duy tìm ra sơ hở, thậm chí là cách thoát khỏi khuôn khổ phá cục vốn có...Đây là thật sự trình độ mà streamer bình thường có thể đạt được sao?Hết chương 237***Chương 238Trong bóng tối, Ôn Giản Ngôn ngồi thẳng trên chiếc giường gỗ đỏ tươi, hai tay buông thõng.Hắn biết hiện tại mình đã không còn ở trong cửa hàng.Mặc dù đèn dầu bên trong cửa hàng cách hắn một khoảng rất xa, nom rất u ám dưới tác dụng của lời nguyền, nhưng vẫn sẽ có một vài tia sáng yếu ớt từ quầy thu ngân xa xa chiếu lên người hắn. Không giống bây giờ, xung quanh chỉ toàn bóng tối lạnh lẽo không có lấy nổi tia sáng.Lạnh quá, lạnh quá rồi.Thi thể đứa trẻ hắn ôm trong ngực vẫn khóc ré lên, cảm giác lạnh buốt từ nơi tiếp xúc với nó lan ra khắp người. Khớp xương cứng ngắc, da thịt lạnh băng, vết hoen tử thi xanh tím dần dần xuất hiện, bàn tay và cánh tay Ôn Giản Ngôn giờ phút này đã mất đi nhiệt độ và đặc tính của con người, gần như giống hệt một cỗ xác chết.Không chỉ có vậy.Sau khi mất sự bảo vệ của ngọn đèn dầu, Ôn Giản Ngôn lần thứ hai cảm nhận được rõ sức mạnh đến từ "bóng tối" trong "Cao ốc Xương Thịnh".Không khí lạnh lẽo cắt da cắt thịt tựa như con dao sắc bén, như thể đang cố đóng băng linh hồn của hắn.Có thể nói rằng, nếu bây giờ Ôn Giản Ngôn không ở trong trạng thái "thi thể", có lẽ chỉ cần đứng vài giây ngắn ngủi trong bóng tối cũng đủ để hắn đi dạo qua Quỷ Môn Quan."Oe oe..."Xác chết trong ngực gào khóc.Tuy nhiên, có lẽ là vì nơi này ngoài Ôn Giản Ngôn thì không còn người nào sống, cũng có thể là vì tiến vào vùng đất nguyền rủa thứ ba, lần này, cảm giác bị thao túng trước đây bỗng yếu lại. Ôn Giản Ngôn không còn bị sức mạnh kia không chế tiến về hướng những người khác như vừa rồi, thay vào đó là giữ nguyên tư thế ngồi yên trên giường.Ôn Giản Ngôn cố gắng di chuyển hai chân của mình."!"Có thể di chuyển!Hai mắt Ôn Giản Ngôn tỏa sáng.Trong bóng tối, thiếu nữ váy trắng chậm rãi đứng dậy, động tác cực kỳ mất tự nhiên, cơ thể phát ra tiếng xương cọ xát răng rắc.Khuôn mặt của cô không có cảm xúc, hai mắt vô hồn, sắc mặt tái xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy vết hoen tử thi trên cổ tay, thoạt nhìn chẳng khác gì một cỗ xác chết kinh khủng.Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:"...Sợ vãi đái luôn.""...Tôi cũng sợ vãi đái luôn.""Streamer đã đạt đến cảnh giới dung hợp liền mạch với phó bản "Cao ốc Xương Thịnh" rồi. Bây giờ có ném vào một cửa hàng bất kỳ mà đội đối thủ rút được thì streamer cũng bị coi thành boss ấy chứ."****Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên nhìn xung quanh.Tuy rằng tầm nhìn rất hẹp, nhưng hắn vẫn có thể biết bản thân đang ở trong một căn phòng tân hôn.Rèm đỏ, nến cưới vốn nên được thắp lại ảm đạm, cùng với chữ hỉ đỏ tươi dán trên cửa sổ.Toàn bộ gian phòng, bất kể giường gỗ, bàn gỗ hay là tủ gỗ, tất cả đều được sơn màu đỏ tươi chói mắt, có vẻ cực kỳ rợn người giữa không gian tối tăm.Không khí hôi thối vẩn đục xen lẫn với mùi máu tươi nồng nặc, nếu như chỉ dùng khứu giác để đoán thì đây không giống như phòng tân hôn, trái lại càng giống lò mổ.Sau khi quan sát toàn cảnh căn phòng, đáy lòng Ôn Giản Ngôn chùng xuống.Hiển nhiên "màu đỏ" bên trong phó bản "Cao ốc Xương Thịnh" mang một ý nghĩa khác thường.Cho dù là hộp rút thăm màu đỏ, bàn trang điểm đỏ, băng ghế đỏ hay giường gỗ... tất cả sản phẩm bằng gỗ sơn đỏ đều là đạo cụ đáng sợ kết nối với thế giới khác.Thậm chí ngay cả tờ tiền Âm Phủ cũng vậy, một khi nhận được tờ tiền Âm Phủ màu đỏ liền có nghĩa, độ khó lần đó sẽ cao hơn.Và dầu đèn đỏ ngoài tác dụng mạnh hơn thì cũng càng thêm nguy hiểm.Giờ đây...Nhìn căn phòng màu đỏ rực trước mặt, Ôn Giản Ngôn cảm thấy hơi rén.Hy vọng linh cảm của hắn là sai!Tuy nhiên bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều này.Sau khi đứng dậy, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng kích hoạt đạo cụ "bàn tay chỉ dẫn". Dưới sự chỉ dẫn của mũi tên, hắn bước những bước cứng đờ tập tễnh về phía cửa gỗ.Hắn không có thời gian để lãng phí ở đây.Đối với hắn mà nói, thi thể đứa nhỏ trong ngực gieo rắc lời nguyền tử vong giờ đã trở thành một kiểu bảo vệ.Chỉ cần nó còn tồn tại, Ôn Giản Ngôn sẽ bị phó bản phán định là "tử vong" và sẽ không gặp nguy hiểm trong bức tranh thứ ba. Tuy nhiên trạng thái này chỉ là tạm thời, chỉ cần đám Quất Tử Đường lấy được đạo cụ then chốt trong bức tranh thứ hai, trạng thái của hắn sẽ biến mất. Khi đó Ôn Giản Ngôn sẽ bị kẹt trong bóng tối, không có bảo vệ chắc chắn sẽ chết.Cho nên hiện tại hắn nhất định phải lợi dụng loại trạng thái vô địch tạm thời này để nhanh chóng tìm được đạo cụ then chốt và rời đi....Đó là một cuộc chạy đua với thời gian.Bên tai là sự tĩnh lặng chết chóc, hệt như bị mắc kẹt trong ngôi mộ. Tuy nhiên trong sự tĩnh lặng lại tựa hồ có thể nghe thấy vô số tiếng thì thầm đến từ thế giới khác, mơ hồ trùng điệp, tràn ngập ác ý lạnh lẽo vô biên.Rõ ràng là một mình nhưng Ôn Giản Ngôn cứ luôn cảm thấy xung quanh có vô số tồn tại đáng sợ khác lặng lẽ lang thang quanh mình, cơn run rẩy dâng lên từ dưới lòng bàn chân.Tuy rằng hiện tại Ôn Giản Ngôn sẽ không chết, song hắn vẫn cảm nhận được cảm giác kinh khủng mãnh liệt này, từ cơ thể đến linh hồn đều run lên.Hắn cắn chặt răng, cố gắng đẩy nhanh tốc độ.Cửa gỗ phát ra tiếng kêu "cót két" rồi mở sang hai bên.Bên ngoài là bóng tối quen thuộc, nhưng có lẽ bởi vì Ôn Giản Ngôn giờ đã chết nên bóng tối đặc quánh đến đâu cũng không thể ngăn cản tầm nhìn của hắn.Xuất hiện trước mặt vẫn là tứ hợp viện cũ kỹ, tuy nhiên tứ hợp viện này lại khác hoàn toàn bức tranh trước đó.Khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ tươi, trên ô cửa sổ dán chữ "Hỉ" đỏ thẫm, phảng phất như đây thật sự là một ngôi nhà định tổ chức hôn lễ, khắp nơi đều lộ ra vẻ cổ quái cực kỳ.Mũi tên của "bàn tay chỉ dẫn" nhảy nhót trên không trung hướng về phía sảnh chính.Dưới tình huống ôm thi thể, cơ bắp và khớp xương của Ôn Giản Ngôn đều cứng đờ như người chết. Cho dù được quỷ anh trợ giúp thì bước chân của hắn vẫn không thể tăng nhanh bao nhiêu, bất kể trong lòng sốt ruột cỡ nào thì hắn cũng chỉ có thể nhích từng bước một tiến về phía trước.Chẳng bao sau nhà chính đã xuất hiện trước mặt hắn.Cửa phòng mở toang, phía trên treo hai ngọn đèn lồng một đỏ một trắng. Màu đỏ viết chữ "Hỉ" màu trắng viết chữ "Điện"[1], cả hai đèn lồng đều không thắp sáng, tự động phất phơ ở trong bóng tối không có gió thổi.Nhà chính được trang trí theo khuôn mẫu của một sảnh cưới truyền thống....Nếu không có chiếc quan tài đặt ở bên trong.Một chiếc quan tài đỏ tươi được đặt chính giữa lễ đường. Một tân nương mặc hỉ phục truyền thống đứng thẳng cạnh quan tài, trên đầu đội khăn voan đỏ, chân xỏ đôi giày thêu hoa đỏ tươi, dưới ống tay áo dài thòng là hai bàn tay trắng bệch, móng sơn màu đỏ như máu.Phía sau quan tài vốn là chỗ ngồi của mẹ cha, giờ phút này lại bày trí hệt như linh đường.Trên bàn gỗ dài có đĩa hoa quả thối rữa, lư hương đầy tro, hai bên đặt hai ngọn nến màu trắng vẫn chưa được thắp."..."Nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mặt, toàn thân Ôn Giản Ngôn bắt đầu run rẩy.Không hổ là bức tranh thứ ba, so với bức tranh thứ nhất thì chỉ số kinh dị đã tăng lên gấp mấy lần. Thoạt nhìn mọi thứ ở đây như đều được gắn lời nguyền trí mạng, chờ đợi streamer chui đầu vào trong.Chẳng qua, bởi vì cơ thể "tử vong" nên cho dù rất sợ, tốc độ tim đập của Ôn Giản Ngôn cũng không thể tăng nhanh, mặc dù dạ dày co thắt cũng không cách nào nôn mửa, da cũng sẽ không chảy mồ hôi lạnh. Chính bởi điều này đã giúp cho Ôn Giản Ngôn thuận lợi vượt qua áp lực tâm lý, dưới sự dẫn dắt của bàn tay chỉ dẫn, hắn bước từng bước vào trong linh đường.Giữa không gian tĩnh mịch, tân nương đứng tại chỗ, dường như vẫn chưa nhận ra nơi đây còn kẻ thứ hai tồn tại.Bàn tay chỉ dẫn chỉ vào bàn thờ.Ôn Giản Ngôn vừa nhìn chằm chằm thi thể tân nương bên kia sợ nó đột nhiên cử động, vừa nâng đôi chân cứng đờ bước từng bước về phía bàn thờ sau nó.Cho dù Ôn Giản Ngôn cách xác chết càng ngày càng gần thì nó vẫn đứng tại chỗ, hệt như bức tượng được đắp bằng bùn.Hai bên lướt qua.Tân nương không nhúc nhích.Ôn Giản Ngôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.Xem ra suy đoán lúc trước của hắn không sai, chỉ cần bản thân không phải "người sống" là sẽ không bị tập kích.Ôn Giản Ngôn dám cá chắc rằng, nếu như hắn lấy trạng thái bình thường tiến vào nơi đây chỉ e đã sớm được gặp tử thần mấy hồi.Bàn tay chỉ dẫn hướng về phía một giá nến.Bởi vì đang ôm thi thể nên Ôn Giản Ngôn không thể lấy giá nến, do đó chỉ đành ra lệnh bảo quỷ anh lấy hộ mình.Rất nhanh sau đó, giá nến lạnh lẽo rơi vào trong tay, bên tai truyền đến âm thanh hệ thống quen thuộc:[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!][Tiến độ thu thập: 1/?]Ôn Giản Ngôn không rút lui mà kích hoạt bàn tay chỉ dẫn thứ hai một cách trôi chảy.Hắn đã có kinh nghiệm trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh. Bàn tay chỉ dẫn đầu tiên thường sẽ không chỉ vào đạo cụ then chốt nhất, nếu chỉ dựa vào hệ thống nhắc nhở phán đoán vị trí đạo cụ, e là hắn đã sớm chết không có chỗ chôn.Mũi tên bàn tay chỉ dẫn thứ hai xuất hiện. Lần này nó không chỉ vào bàn thờ mà là hướng về bên trong quan tài.Quả nhiên.Ôn Giản Ngôn cứng ngắc xoay người đi về phía quan tài.Quan tài bằng gỗ đỏ tươi vẫn chưa đóng lại, nắp quan tài mở toang, may mắn thay quan tài không chứa thi thể thứ hai như Ôn Giản Ngôn tưởng tượng.Dưới đáy quan tài trống không đặt một khung ảnh hình hộp, mơ hồ có thể nhìn thấy di ảnh đen trắng bên trong,Hẳn là cái này.Dưới sự chỉ huy của Ôn Giản Ngôn, quỷ anh chui vào quan tài lấy khung ảnh ra cho hắn.[Ting! Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!][Tiến độ thu thập: 1/?]Lấy được rồi.Ôn Giản Ngôn thở phào nhẹ nhõm.Hắn xoay người bước từng bước ra ngoài linh đường. Đột nhiên, trước khi sắp lướt qua thi thể tân nương Ôn Giản Ngôn bỗng dừng bước.Hắn chậm chạp quay đầu nhìn thi thể đứng bất động bên cạnh.Tân nương vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng tắp ban đầu, không có bất kỳ một động tĩnh nào."..."Có... Có phải hắn nhầm rồi không?Ôn Giản Ngôn kinh ngạc nhìn chằm chằm tân nương trước mắt.Không biết có phải là ảo giác không, hắn luôn cảm thấy lúc mình vừa đi ngang qua thi thể này thì...Hình như khăn voan của đối phương hơi động đậy."Mẹ ơi." Quỷ anh ôm Ôn Giản Ngôn, cúi đầu dùng cặp mắt đen xì không có lòng trắng, nửa ngây thơ nửa tò mò nhìn di ảnh trong tay hắn: "Người bên trong giống hệt mẹ luôn ấy.""...?!"Ôn Giản Ngôn giật nảy mình, chậm rãi cúi đầu nhìn bức di ảnh trong tay.Bên trong khung ảnh bằng gỗ đỏ tươi là một bức ảnh đen trắng.Rõ ràng bên trong bức ảnh là người phụ nữ sở hữu khuôn mặt mờ căm, nhưng theo thời gian, khuôn mặt của người phụ nữ dần dần trở nên rõ ràng và ngày càng giống...Như Ôn Giản Ngôn."Ôn Giản Ngôn" bên trong bức ảnh nhếch miệng, nở một nụ cười quái dị với bản thân bên ngoài.Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:"!!!""!!!!! A a a, cứu với, tôi toát cả mồ hôi lạnh rồi!""Tôi không dám xem tiếp nữa!!!""Chờ một chút! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bây giờ streamer đang bị mắc kẹt trong bug trạng thái xác chết sao? Tại sao hắn lại bị xác tân nương trong bức tranh thứ ba theo dõi?""Mọi người đã quên rồi à? Bức tranh thứ ba là tiền Âm Phủ màu đỏ, bức tranh thứ hai là tiền Âm Phủ bình thường, cho nên mức độ nguy hiểm của lời nguyền trong bức tranh thứ hai còn kém xa bức thứ ba.Kỳ thật bây giờ streamer đang lợi dụng lời nguyền trong bức tranh thứ hai để đánh lừa phán định của phó bản, tuy nhiên về mặt bản chất thì hắn vẫn là người sống. Trong tình huống không tiếp xúc trực diện với lời nguyền ở bức tranh thứ ba, trạng thái xác chết của hắn vô cùng hoàn hảo, thi thể trong bức tranh thứ ba cũng sẽ không công kích hắn. Nhưng một khi tiếp xúc trực diện... lời nguyền ở trong bức tranh thứ hai khó mà bảo vệ được hắn như vừa rồi.""Tuy nhiên tôi nghĩ là do nữ thi váy đỏ ở tầng hai kia. Trong các cửa hàng tầng ba của cao ốc Xương Thịnh, mặc dù tranh mà khách hàng lựa chọn mỗi lần mỗi khác, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng bức tranh này đã được kích hoạt lần đầu tiên.""Không, nói đúng hơn là, trước đây trong cửa hàng hình như không có bức tranh này...""Tôi đệt. Thứ này quá kinh khủng, chẳng khác gì tăng độ khó lên một cách tàn nhẫn."***Ôn Giản Ngôn kinh hãi nhìn ngón tay chạm vào khung ảnh, vết hoen tử thi xanh tím phía trên đang nhanh chóng biến mất, làn da cũng dần khôi phục độ ấm và màu sắc bình thường của con người.Hiển nhiên dưới sự va chạm của hai lời nguyền, lời nguyền trong bức tranh thứ ba đã chiếm ưu thế khiến ảnh hưởng từ lời nguyền trong bức tranh thứ hai giảm dần.Nếu là trước đây, nhìn thấy cơ thể của mình trở lại bình thường sẽ là chuyện tốt, nhưng bây giờ thì không!!!Quả nhiên linh cảm chẳng lành đã ứng nghiệm.Trước mắt của Ôn Giản Ngôn tối sầm.Rõ ràng...Đối với hắn, số lần linh cảm chẳng lành ứng nghiệm đã vượt xa số lần không ứng nghiệm rồi.Nhìn chòng chọc di ảnh trong lòng bàn tay, da đầu của Ôn Giản Ngôn không khỏi run lên bần bật.Mặc dù hắn biết độ khó của bức tranh thứ ba chắc chắn không phải là thứ hai bức tranh đầu có thể so sánh, nhưng... Ôn Giản Ngôn thật sự không ngờ, ngày cả đạo cụ ẩn giấu trong bức họa này cũng sẽ cất chứa nguy hiểm trí mạng.Quan trọng hơn là, nó còn cho hắn biết một điều khác....Lời nguyền trong bức tranh thứ ba vẫn chưa kết thúc.Nói cách khác, bức di ảnh trong tay Ôn Giản Ngôn không phải nguồn gốc lời nguyền.Trong bức tranh thứ ba có ba đạo cụ ẩn!!Khi màu xanh tím trên đầu ngón tay của Ôn Giản Ngôn nhạt dần, phía sau lưng hắn, thi thể như bức tượng đất bất động nãy giờ bỗng chậm rãi quay đầu.Khăn voan đỏ tươi như máu nhẹ nhàng đung đưa, như thể...Cái đầu phía dưới đang cố xoay lại, im hơi lặng tiếng nhìn Ôn Giản Ngôn.[1] 奠: Hán Việt là Điện, nghĩa là cúng, tế.
Hết chương 238
Hết chương 238
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com