Dam My Duoc Biet Dinh Hoan
☆, Bệnh thứ 20"Bay bay ~"Nguyễn Văn Hách xách áo, vừa ra khỏi phòng bệnh đã chạy ào ra ngoài, Tiền Hàng chạy đuổi theo. Bệnh nhân trong bệnh viện không được phép mặc quần áo thường, thế nên Nguyễn Văn Hách mặc quần bên trong, bên ngoài thì tròng cái quần bệnh nhân, áo còn chưa mặc vào đã xách chạy đi, có bị camera chụp được thì cũng sẽ không bị phát hiện là muốn chạy trốn.Nguyễn Văn Hách dừng lại trước phòng giải trí trước đây, Tiền Hàng quay đầu nhìn, không phát hiện có người bám theo thì kéo lấy Nguyễn Văn Hách đi ra phía sau, vừa đi vừa dặn dò."Cậu thay đồ ở đây trước, một hồi nữa tôi ở bên ngoài gọi cậu, sau đó cậu leo lên đống gỗ này. Nếu như có ai trông thấy cậu, cậu cứ chạy trước, dù sao giả điên giả dại là bản lĩnh nhà nghề của cậu mà, nhớ kỹ chưa?""Ừa."Tiền Hàng dắt Nguyễn Văn Hách đến bên đống gỗ, lại lần nữa xem xét động tĩnh chung quanh, lại dặn Nguyễn Văn Hách thêm mấy câu rồi vội vàng bỏ đi. Nguyễn Văn Hách cởi đồ bệnh nhân ra, mặc lên cái áo gió không vừa người kia chờ Tiền Hàng. Tiền Hàng lo Nguyễn Văn Hách chờ sốt ruột, một đường chầm chậm chạy ra khỏi bệnh viện, bảo vệ ngoài cửa còn hỏi anh ra ngoài làm gì, anh liền bảo mua chút đồ một hồi sẽ trở lại. Có điều Tiền Hàng đi quá gấp, căn bản không chú ý đến Phương Chưng đã đi theo anh một đoạn đường ngắn.Phương Chưng đứng ở lầu chính trông thấy Tiền Hàng ra ngoài, hắn đi theo Tiền Hàng là từ lầu nằm bệnh, bởi vì thắc mắc Tiền Hàng làm gì mà chạy gấp như vậy, song hình như vừa nãy Tiền Hàng chạy ra từ phía sau bệnh viện. Nghĩ đến đây, Phương Chưng nhảy nhót chạy ra cổng sau.Tiền Hàng chạy đến cửa hàng nội thất mượn cây thang, nhân viên lần trước còn nhớ anh, dẫn anh ra cửa sau lấy. Tiền Hàng vác thang ra ngoài, sợ đập trúng hàng hóa trưng bày trên kệ nên phi thường cẩn thận. Cô nhân viên cũng nơm nớp lo sợ đi theo, thấy một mình anh vác thực lo lắng nên dứt khoát phụ khiêng."Không cần, tôi tự khiêng là được, cái này rất bẩn sẽ làm dơ tay cô." Tiền Hàng kỳ thực có hơi buồn bực, mình anh vác thì thấy rất nặng, mà cô nhân viên này vừa bắt tay vào thì nhẹ đi rất nhiều."Không sao, thường tôi khiêng quen rồi."Mặt cô nhân viên có chút đỏ, có lẽ là thẹn thùng. Tiền Hàng cũng đỏ cả mặt, là do tu phẫn. [xấu hổ + giận dữ]Tiền Hàng vác thang ra ngoài đi qua con đường đối diện, ngó tới góc tường cách năm chục mét đằng xa, cảm thấy mình mạng khổ, ngày thường hầu hạ nhóc điên kia đã mệt chết, giờ còn phải trợ giúp nhóc điên chạy trốn, bày mưu tính kế không nói, việc nặng nhọc cũng phải tự mình tới làm. Vác cái thang hơn chục ký đi đến góc tường, anh thả thang xuống ngước đầu nhìn, tính toán vị trí thuận tiện kéo Nguyễn Văn Hách ra ngoài, cơ mà sao bên trên lại xuất hiện một cánh tay?Tiền Hàng đang nghĩ có phải Nguyễn Văn Hách đã bắt đầu leo không, lại một cánh tay nữa vươn ra bắt lấy mép tường, anh không dám do dự, dựng thang lên tiếp lấy Nguyễn Văn Hách. Dựng thang xong, Tiền Hàng nắm hai bên thang dùng sức đè, bên dưới bị đè ra hai cái lỗ đất cũng sẽ không ngã. Tiền Hàng ngẩng đầu chuẩn bị leo, vừa vặn đối mặt mới Nguyễn Văn Hách đã lộ ra nửa thân người."Há há, đường lang." Nguyễn Văn Hách ngồi trên tường, Tiền Hàng đang muốn hỏi làm sao cậu lên được, cậu chàng đã nói lời cảm ơn với người ở bên trong, "Cám ơn Tiểu Hoa, em sẽ mang đặc sản về cho anh.""Cậu có tiền sao?" Tiền Hàng chỉ muốn quét sạch hưng phấn của cậu, xem cậu lấy gì mà khoác loác.Nguyễn Văn Hách xoay đầu nhìn Tiền Hàng, thò tay mò vào trong túi áo gió, mò trúng cái gì đó bén móc ra, "Nhìn nè, ta có tiền."Tiền Hàng hận không thể kéo Nguyễn Văn Hách từ trên tường xuống, một đồng tiền cũng có thể khiến cậu thích ý như vậy, thật uổng cho cái danh hào phú nhị đại của cậu.Lúc này Tiểu Hoa ở bên trong không biết nói gì, Nguyễn Văn Hách nhìn bên trong nói: "Biết rồi, trời đẹp mà.""Hắn ta nói cái gì?" Tiền Hàng rất tò mò, Tiểu Hoa này sẽ không lại đề xuất yêu cầu hôn một cái chứ."Không nói cho mi biết." Nguyễn Văn Hách lắc lư hai chân rất đắc ý."Cậu ngồi trên đó rất thoải mái?"Tiền Hàng nói như thế, Nguyễn Văn Hách mới nhớ tới chuyện quan trọng, dịch chuyển cái mông tôn quý đạp lên thang leo xuống. Khi chỉ còn hai nấc thang, Nguyễn Văn Hách dứt khoát nhảy xuống, một cú nhảy này làm bay ra không ít bụi bặm trên người.Tiền Hàng bị sặc phẩy phẩy tay, "Quần áo tôi mới giặt, cậu muốn cho tôi mặc đồ nhà quê?"Nguyễn Văn Hách vỗ vỗ bụi trên tay áo cố ý đưa về phía Tiền Hàng, "Mi mới nhà quê, nhìn thế nào ta cũng là người trong động trên núi."Tiền Hàng đẩy cặp vuốt bẩn kia ra, càng đau thương cho cái áo khoác hàng hiệu của mình cứ như vậy mà đi tong, vác thang đem đi trả.Nguyễn Văn Hách theo Tiền Hàng đi đến cửa hàng đối diện, phủi bụi đất trên người ca hát: "Một con đường lang khiêng thang cực khổ ~ hai cái đùi to nội bát tự* ~ ba ngón dính liền tiểu hồ ly ~ ly ly ly ly ly ly ~"[mị rất quan ngại về nội dung bài hát ._. đại khái nội bát tự chỉ hai ngón chân cái chỉa vào nhau tự như hình chữ bát 八 nói chung là tướng không đẹp, còn tiểu hồ ly thì lát nữa bé Hách có làm hành động đó, nó cũng giống hoa lan chỉ nữa :")]"Cậu tìm đánh hả?" Tiền Hàng quay đầu mắng, ai nói anh nội bát tự chứ, đó giờ vẫn luôn là ngoại bát tự, không phải, tía anh đi đường mới ngoại bát tự, hơn nữa anh cũng không có lan hoa chỉ.Nguyễn Văn Hách ở phía sau vểnh ngón trỏ ngón út, làm ra hai cái đầu hồ ly đơn giản, kề lên má của mình mà cọ, một bộ dạng tiểu hồ ly đang thân cận cậu, Tiền Hàng thấy vậy phụt một tiếng không nhịn được cười lên."Đường lang cười rồi." Nguyễn Văn Hách lắc lư hai cái đầu hồ ly trước mắt Tiền Hàng, "Thật khó coi.""Cút." Tiền Hàng cười mắng, vừa tức giận vừa buồn cười."Vậy ta lăn* đây, quần áo mi bị hỏng thì đừng trách ta." Nguyễn Văn Hách ngồi xuống làm ra bộ dáng muốn lộn nhào, Tiền Hàng gấp gáp ngăn cậu lại, bộ đồ kia hơn mấy trăm đó. [cút (xéo) với lăn (lông lốc) là cùng 1 từ 'cổn 滚']Nguyễn Văn Hách đứng dậy, nhìn Tiền Hàng vác thang, học theo bộ dáng anh vác ở phía sau. Tiền Hàng phát hiện nhẹ đi một chút thì quay đầu nhìn, đối lại tầm mắt của Nguyễn Văn Hách, nhìn cậu cười. Hai người đều không nói gì, lặng lẽ vác thang trở lại cửa hàng trả cho cô nhân viên. Có điều Tiền Hàng phát hiện một chuyện rất ngược, đó chính là cho dù có Nguyễn Văn Hách vác phụ, cũng không nhẹ như lúc cô nhân viên giúp anh."Đường lang mi đang nghĩ gì đó, sao mà một bộ biểu tình bị bẽ mặt vậy?"Nguyễn Văn Hách tới gần nhìn chằm chằm Tiền Hàng, Tiền Hàng tỉnh lại đẩy mặt cậu ra."Không có gì, đi với tôi."Tiền Hàng đi về phía đường lớn cách đó không xa. Càng đi về phía đường người đi đường càng nhiều, Nguyễn Văn Hách đi cùng Tiền Hàng cùng không còn thong dong như ban nãy, dần dần theo sát Tiền Hàng, một đôi mắt hạnh lén liếc trộm nhìn người đi đường."Làm sao vậy?" Tiền Hàng phát giác dị trạng."Không..." Nguyễn Văn Hách còn đang nhìn, bỗng một phen túm lấy tay áo Tiền Hàng nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ... bọn họ có khi nào cảm thấy ta kỳ quái hay không?""Đương nhiên, bụi bặm dơ hầy như cá thòi lòi* mà."[cá thòi lòi: có ai không biết con này không? =))))]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com