TruyenHHH.com

Dam My Dong Nhan Thich Khach Liet Truyen Chap Lang Cp Nhat Sinh Nhat Ngo

Nỗi lo lắng của Chấp Minh cuối cùng cũng đến. Nhưng nó lại hoàn toàn khác.  

Đó là vào một đêm mưa giông lớn, bọt nước làm trắng xóa cả mặt đất, trùm lên vạn vật mùi ẩm ướt khó chịu. 

Lăng Quang chậm rãi tỉnh lại. Đôi mắt hạnh rời rạc nhìn xung quanh một lúc, liền dừng tại khuôn mặt đầy căng thẳng của Chấp Minh. Ngoài dự liệu của hắn, y nở một nụ cười thật nhẹ, nhẹ như cơn gió lướt qua mi mắt của y. Nụ cười này làm Chấp Minh sợ đến run rẩy, hắn vội vàng hỏi:

"Ngươi, ngươi nhận ra ta không?"

"Ân." 

"Ngươi, thật sự nhận ra ta?" Chấp Minh vẫn tưởng mình đang mơ, không dám tin vào nụ cười kia cũng như lời đáp của Lăng Quang. 

"Thật." Y lại đáp "Ta nhận ra ngươi." 

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, Chấp Minh không kiềm được nữa, hắn ôm lấy Lăng Quang, khóc như một tiểu hài tử:

"Xin lỗi, xin lỗi ngươi Lăng Quang, xin lỗi vì tất cả, ta xin lỗi ngươi."

Vẫn nụ cười nhẹ nhàng, Lăng Quang ôm lấy Chấp Minh, nói:

"Ngươi là Vương thượng một nước, há lại đi khóc như một tiểu hài tử. Thật mất mặt mà."

Chấp Minh sụt sịt:

"Mặc kệ, ta chính là mất mặt như thế đấy."

Sấm bên ngoài đột ngột vang lên một tiếng, ánh chớp sáng lòe cả một vùng trời lớn.

Việc Lăng Quang tỉnh lại, còn nhớ ra được những người xung quanh khiến ai cũng mừng rỡ ôm ấy y mà khóc nấc. Y trêu bọn họ là tiểu hài tử, còn bảo bọn họ khóc trôi y rồi, nhưng chẳng ai buồn giận y, tất cả đều vui vẻ trò chuyện với y. Mà Lăng Quang tỉnh lại khác với bộ dạng tang thương trước kia của y, ngày nào cũng vui vẻ, còn bày trò trêu ghẹo lão Thái phó, còn trốn ra ngoài đi chơi cùng Mạc Lan. Với bộ dạng hiện tại của Lăng Quang, chẳng một ai dám nhắc đến những chuyện xảy ra trong quá khứ, một chút cũng không treo lên cửa miệng. Bọn họ sợ rằng sẽ phá vỡ đi giấc mộng đẹp đẽ này.

Nhớ cũng được, không nhớ cũng chẳng sao, Lăng Quang cứ mãi vui vẻ, chính là điều ai cũng mong muốn.

Có một ngày, Lăng Quang cùng Chấp Minh cùng nhau thưởng trà ngắm trăng, y đột ngột quay sang hắn, nói:

"Chấp Minh, ta hỏi ngươi một việc được không?"

Chấp Minh vẫn như cũ ôm lấy Lăng Quang, nói:

"Ngươi nói đi."

"Lăng Huyền, ca ca của ta, đang ở đâu?"

Một câu hỏi này, đánh Chấp Minh một cái đau đến choáng váng, cả người hắn căng cứng, hành động cũng không còn được tự nhiên. 

"Ca ca của ngươi, đã rời đi rồi." Chấp Minh buộc lòng nói dối.

Làm sao hắn có thể nói ca ca của y đã bị Mộ Dung Ly bức tự sát trong lao ngục Thiên Quyền và chính hắn là người che đậy sự việc ấy. Chấp Minh là người hiểu rõ, Lăng Huyền có một vị trí rất quan trọng đối với Lăng Quang, đặc biệt sau khi Thiên Tuyền diệt vong, có thể nói Lăng Huyền chính là người thân, là gia đình còn sót lại của y. Bây giờ nói rằng gia đình duy nhất còn sống của y sau khi Thiên Tuyền diệt vong đã không còn trên cõi đời này, liệu rằng Lăng Quang có thể chấp nhận được sự thật đó hay không.

"Huynh ấy, đi đâu?"

"Cái này, ta không biết."

"Vậy, làm sao ta có thể gặp lại ca ca đây." Lăng Quang buồn rầu.

Chấp Minh vội vàng phá tan bầu không khí nặng nề:

"Ta nghĩ huynh ấy hiện tại đang rất hạnh phúc, khi nào có cơ hội sẽ gặp thôi. Ngươi xem, trăng hôm nay rất đẹp nha, vài hôm nữa sẽ có lễ hội, Mạc Lan đang chuẩn bị mọi thứ cho ngươi. Đoán xem, hắn sẽ làm gì?"

"Ha, ta không biết, Mạc huynh chỉ có phá chứ làm được gì đâu." Lăng Quang che miệng cười khúc khích khi nhớ lại mấy trò của Mạc Lan.

"Ngươi làm hắn buồn đó." Chấp Minh ôm Lăng Quang thêm chặt hơn.

"Sẽ không." 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com