TruyenHHH.com

[ĐAM MỸ/DONE] Ngoài IQ cao ra thì tôi chỉ có hai bàn tay trắng [Vô Hạn Lưu]

Chương 75

teamcualuoi

Edit: mirin

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Chương 75. Nhân vật tôi nhập vai rốt cuộc là ai?

Đúng như đã định, thời gian đội K khiêu chiến là năm ngày sau, đội viên đội S trải qua ba ngày huấn luyện dầu sôi lửa bỏng, hốc mắt ai cũng là quầng thâm thật sâu, lúc đi đến đại sảnh ngay cả mắt cũng không mở lên nổi, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, thay vì nói là đi đường, không bằng nói là linh hồn đang trôi nổi.

Ngược lại với bọn họ, trạng thái của đội trưởng Lục và quân sư Tần có thể nói là tỏa sáng.

Thích Linh miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, nhìn chằm chằm Tần Lê Ca một lúc thật lâu, đột nhiên hỏi: "Miệng cậu bị làm sao vậy?"

Tần Lê Ca sờ môi, chạm vào chỗ vết thương bị cắn trúng thì kêu một tiếng, hắn bất đắc dĩ buông tay: "Không có gì, bị chó cắn ấy mà."

Lục Thiệu Vũ lên cạnh liếc nhìn hắn: "..."

Thích Linh cho rằng hắn nói đùa, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ là trước khi thu hồi tầm mắt, mơ hồ thấy trên môi Lục Thiệu Vũ cũng có một chút... Không bình thường, mở mắt mệt mỏi quá, vẫn là nhắm mắt lại đi.

Ân Duyệt - người duy nhất có mặt ở đây biết rõ chân tướng - cố gắng mở mắt, lao tới máy tính bấm vào "Chữa trị tất cả", mọi người tức khắc đều cảm thấy sảng khoái, ngoại trừ về mặt tinh thần còn sót lại một chút mệt mỏi sau khi bị đội trưởng Lục ngược đãi, còn lại đều rất tốt.

Thành viên đội S đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng điều chỉnh bản thân để chờ đợi thử thách bắt đầu.

Không lâu sau, một cánh cửa phát ra ánh sáng màu xanh lam xuất hiện trước mắt họ, Lục Thiệu Vũ dẫn theo đồng đội tiến vào cửa.

Tần Lê Ca đi ở giữa đội ngũ, cảm giác được trước mắt mình bị một luồng ánh sáng trắng bao phủ, chờ luồng ánh sáng ấy tan biến, bọn họ dường như đang đứng trong vùng không gian hư vô.

Đây là một loại cảm giác vô cùng huyền bí, rõ ràng dưới chân không có mặt đất, bọn họ như thể đang lơ lửng giữa không trung, vững vàng đứng giữa khoảng không mênh mông, hiển nhiên một chút ánh sáng cũng không có, nhưng lại có thể nhìn thấy người đối diện một cách rõ ràng.

Tuy nhiên, địa điểm quá đơn sơ như vậy khả năng bọn họ trực tiếp thi đấu ở đây sẽ không cao, khả năng cao là sau khi đưa ra yêu cầu, bọn họ sẽ bị dịch chuyển đến một chỗ nào đó, có lẽ sẽ giống phương thức thi đấu không gian như phần thi trước đó.

Tần Lê Ca vuốt cằm suy nghĩ, không bao lâu sau thì thấy đối diện có vài người đi đến, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, trên mặt có vết sẹo, những người đi sau cũng là nam nhân cường tráng, tay không mang vũ khí, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Khi hắn đang đánh giá đội viên đội K, đội trưởng đội K Ngụy Nhận, cũng đang đánh giá bọn họ. Là đội đầu tiên thách đấu đội S, đương nhiên họ có tự tin rằng cho dù thế nào thì đối thủ của họ cũng đều là những người có năng lực rất mạnh, nhưng khi nhìn thấy đội viên đội S thì bọn họ có chút hoài nghi vào đôi mắt của mình.

Đội viên phía sau Ngụy Nhận thấp giọng hỏi hắn: "Đội trưởng, anh có chắc anh đang thách đấu đội S không? Đội S đã đẩy chúng ta xuống hạng thứ hai ngay khi họ xuất hiện? Cái này..."

Ngụy Nhận trầm giọng trả lời: "Hỏi ngu cái gì vậy, tôi còn có thể chọn sai sao?"

Tuy nói như vậy nhưng thật ra trong lòng gã cũng tràn đầy nghi hoặc, gã nhịn không được nhìn lại toàn bộ đội hình đối diện một lần nữa.

Một cô bé trông như trẻ vị thành niên, một nam thanh niên trông như vừa tốt nghiệp đại học, trên mặt còn mang vẻ lo lắng, một người phụ nữ xinh đẹp với gương mặt lạnh lùng, cùng với một người ai cũng đều biết là diễn viên nổi tiếng đang đứng phía sau đội trưởng chính là Tần Lê Ca.

Ngoại trừ người đội trưởng đội S cả người đều toát ra khí thế cường giả mà gã không thể nào nhận sai thì những người còn lại căn bản đều tới quậy phá phải không?

Ngụy Nhận dụi mắt, dù cố gắng thế nào cũng không thể xác nhận rằng mình có chọn đúng đội không, gã vẫn không nhịn được bước lên một bước duỗi tay về phía đội trưởng đội S: "Đội trưởng đội K, Ngụy Nhận."

"Đội trưởng đội S, Lục Thiệu Vũ." Lục Thiệu Vũ mặt không biểu cảm bắt tay với gã.

Hai người nắm tay một lúc, Lục Thiệu Vũ nhanh chóng thu tay lại, nhanh đến mức thậm chí Ngụy Nhận còn không kịp kiểm tra thực lực của y.

Sau khi đội trưởng hai bên giới thiệu đơn giản xong, âm thanh hệ thống vang lên: "Thử thách sắp bắt đầu. Đội thách đấu: đội K, đội bị thách đấu: đội S. Đội chiến thắng sẽ nhận được một nửa số điểm của đội thua. Bây giờ bắt đầu đưa ra nội dung thi đấu..."

Âm thanh hệ thống dừng trong giây lát, sau đó một màn hình màu xanh xuất hiện giữa hai đội, các ký tự bên trên đang xoay tròn nhanh chóng.

Tần Lê Ca nheo mắt lại, những ký tự ấy xoay tròn quá nhanh, hắn không thể thấy rõ một chữ nào, hắn nhanh chóng từ bỏ hành vi vô nghĩ này, cụp mắt xuống, siết chặt tay áo Lục Thiệu Vũ.

Hệ Thống: "Đã tải xong, nội dung thử thách này là [Nhập vai nhân vật], hiện tại tùy chọn ba người bất kỳ của hai đội sẽ tiến vào phó bản, tùy chọn đang tiến hành..."

Cùng lúc đó, dưới chân ba người Ân Duyệt, Thích Linh, Tần Lê Ca bỗng dưng sáng lên.

Hệ thống: "Người khiêu chiến đội S: Ân Duyệt, Thích Linh, Tần Lê Ca."

Đối diện đội K lập tức sửng sốt, Dung Chí không nhịn được mà nói: "Con mẹ nó, vận khí cũng tốt quá đi."

Kỷ Vũ Hành, tân binh duy nhất của đội S cố gắng cúi đầu xuống, giấu đi vẻ mặt muốn nói "Các anh thật xui xẻo."

Hệ thống: "Người nghênh chiến đội K: Ngụy Nhận, Dung Chí, Kha Phàm. Nội dung nhiệm vụ đã hoàn thành, bảng khiêu chiến đang được mở ra, thời gian đếm ngược năm giây, năm, bốn... Một!"

Một ánh sáng lóe lên, sáu người biến mất tại chỗ, cảm giác tay bị nắm của Lục Thiệu Vũ trong nháy mắt biến mất, đôi mắt y hơi tối sầm lại, khí tức toàn thân đột nhiên tăng lên..

Đội K đối diện còn dư lại hai người không nhịn được lùi về sau vài bước, lùi vào phạm vi an toàn của đội K do hệ thống tạo ra.

Tần Lê Ca bị đánh thức bởi tiếng giọt nước.

Khi tỉnh dậy, hắn nhanh chóng phát hiện có điều không đúng, hình như hắn đang nằm trong một không gian tối tăm chật hẹp.

Hắn dùng sức mạnh tâm trí, định xem trước môi trường xung quanh một vòng, mới phát hiện ra rằng toàn bộ kỹ năng của hắn dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể mình, hắn như đã biến trở lại thành một người bình thường.

Tần Lê Ca không hề hoảng sợ, giơ tay trái mình lên nhìn nội dung trên đồng hồ.

Mục tiêu nhiệm vụ: Tìm ra thân phận của bạn, thời gian là một giờ, đội nào có độ chính xác cao nhất sẽ giành chiến thắng.

Khi đôi mắt hắn dần thích ứng với bóng tối, Tần Lê Ca dần nhận thức rõ những thứ trước mắt... Thế mà lại là một cỗ quan tài đen tuyền.

Hắn không khỏi lộ vẻ mặt cổ quái, duỗi tay sờ người, cảm nhận được một tấm vải gấm mềm mại, trong mũi còn có mùi hoa hồng thơm ngát, nếu nói khi bị nhốt ở nơi này hắn thật sự đã chết thì cái chết này cũng rất thoải mái.

Mà nếu hắn thực sự chưa chết... Thì có lẽ hắn là một tên ma cà rồng biết cách tận hưởng?

Nghĩ đến đây, Tần Lê Ca đưa tay chạm lên môi mình, quả nhiên sờ được một cặp răng nanh của quỷ hút máu.

Nhưng vừa chạm một cái như vậy, hắn cũng phát hiện ra một điều bất thường, khuôn mặt này rất giống hắn, thậm chí hình dáng cơ thể cũng giống nhau.

Việc hai người trông giống nhau như vậy khó có thể là trùng hợp, kết hợp với mục tiêu nhiệm vụ là tìm ra thân phận của chính mình, chẳng lẽ "bản thân" đã sống ở đây một khoảng thời gian trước khi hắn tỉnh dậy?

Tần Lê Ca đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, nếu hắn là một ma cà rồng, có lẽ hắn là một ma cà rồng biết cách hưởng thụ, nhưng ngoài điều đó ra...

Tiếng nước nhỏ giọt liên tục bên ngoài quan tài khiến tâm trí người ta càng thêm để ý.

Tần Lê Ca khẽ nhíu mày, tính duỗi tay đẩy tấm ván quan tài ra.

Tấm ván nặng đến không ngờ, hình như được làm từ gỗ nguyên khối, nhưng hắn còn chưa kịp tiếp tục dùng sức thì tấm ván đã nhanh chóng bị nhấc sang một bên.

Bên ngoài trời cũng tối đen như mực, Tần Lê Ca không lập tức xông ra ngoài, hắn quay đầu nhìn người đứng cạnh quan tài.

Người đàn ông mặc trang phục quản gia tiêu chuẩn, với mái tóc đen ngắn, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng và trên tay là một chiếc khăn sạch.

Người quản gia thấy hắn đã tỉnh, lập tức quỳ một chân xuống trước mặt hắn, vẻ mặt không giấu được sự lo lắng: "Bá Tước đại nhân, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!"

Tần Lê Ca ngửa đầu đối diện với ông ta vài giây, rồi chậm rãi ngồi dậy: "Sao lại thế này?"

"Người Càng Đán đang đánh giết vào." Giọng điệu quản gia vội vàng: "Bá Tước đại nhân, hiện tại không có thời gian nói chuyện, chúng ta mau chạy đi!"

Ông ta nhanh chóng nâng Tần Lê Ca dậy rồi ôm hắn chạy ra ngoài.

Tần Lê Ca căn bản không có thời gian cự tuyệt, nhưng suốt toàn bộ quá trình hắn đều rất bình tĩnh, đầu tiên hắn liếc nhìn chiếc áo choàng treo bên ngoài quan tài và bộ quần áo nhăn nheo chưa được sắp xếp gọn gàng trên người, cuối cùng còn có tâm trạng thảnh thơi đánh giá khung cảnh tinh tế bày trí theo phong cách Châu Âu xung quanh, hắn nhanh chóng phán đoán rằng đây là một lâu đài cổ.

Như vậy tình huống hiện tại chính là, sau khi hắn ngủ một giấc thì bỗng nhiên có người đánh giết vào lâu đài, dọc đường lại không thấy có người hầu hay vết máu nào khác.

Tần Lê Ca một đường bị ôm chạy, hắn rất có hứng thú mà nhướng mày, thấy quản gia vẫn ra sức chạy trong im lặng, đột nhiên hắn mở miệng hỏi: "Người Càng Đán không tiến vào sao? Tại sao lại yên tĩnh vậy?"

Quản gia thở hổn hển: "Những người khác đang ngăn cản họ."

"Ha." Ngữ khí Tần Lê Ca nhàn nhã: "Vậy tại sao ngươi vẫn còn ở đây? Không ra hỗ trợ ngăn cản chúng?"

"Tôi đưa ngài rời đi trước." Quản gia nói: "Chờ khi đưa ngài đến nơi an toàn, tôi sẽ trở lại hỗ trợ."

Câu trả lời này vô cùng hợp lý, Tần Lê Ca gật đầu, sau đó chậm rì hỏi một câu: "Người Càng Đán đánh vào có bao nhiêu người?"

"Tôi còn chưa thể xác định" Quản gia cũng không quay đầu lại, ôm hắn lao ra khỏi tòa lâu đài cổ: "Ít nhất cũng phải bốn mươi, năm mươi người... A!"

Tuy kỹ năng bị cấm nhưng nhẫn không gian lại không, Tần Lê Ca một tay cằm súng, viên đạn trúng vào ngực của quản gia, quản gia trợn to hai mắt, không tin được mà nhìn hắn.

Lúc này đang tiến đến gần cửa tòa lâu đài, có thể nhìn thấy rõ ràng vòng người vây xung quanh tòa lâu đài, trên tay tất cả đều cằm vũ khí và nhìn hắn với ánh mắt căm hận.

"Ngài, tại sao...?" Quản gia hiển nhiên nhìn thấy rõ những người bên ngoài, cũng biết ý đồ của mình đã bị bại lộ, nhưng vẫn tỏ vẻ không cam lòng hỏi: "Ngươi phát hiện khi nào?"

"Ngươi có quá nhiều sơ hở." Tần Lê Ca thần thái nhẹ nhàng nói: "Ngươi dùng thân thể quản gia của ta, nhưng không có kỹ năng của quản gia của ta thì cũng vô dụng."

Quản gia mà hắn nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy đã chải chuốt chỉnh tề, trên tay đã cằm sẵn một chiếc khăn lau, nhưng khi thấy hắn tỉnh dậy, tên này bất ngờ quỳ sụp xuống, ôm lấy hắn rồi lao ra ngoài phòng ngủ.

Có quá nhiều sơ hở.

"Cho dù vậy..." Quản gia ho khan vài tiếng, chợt mỉm cười: "Đã muộn rồi, người của bọn ta đã tới rồi."

Tần Lê Ca liếc mắt nhìn vòng người bên ngoài lâu đài, giọng điệu nhẹ nhàng: "A, ngươi nói bọn họ sao? Nếu ta đoán không sai, có vẻ bọn họ không vào được. Nếu không ngươi cũng sẽ không vội vã đưa ta ra ngoài."

"Chỉ cần bước ra một bước, ta sẽ xong đời" Tần Lê Ca tiếc nuối nói: "Trừ ngươi ra, còn có ai có thể vào kéo ta ra? Nếu không, khả năng cao là các ngươi không còn hy vọng."

Quản gia tức giận phun ra một ngụm máu.

Tần Lê Ca nhìn hắn: "Chà, xem ra là không có, vậy thật đáng tiếc."

Quản gia bị hắn nói đến sắp tức chết.

Tần Lê Ca đứng dậy, tự mình vuốt thẳng nếp nhăn trên quần áo, mỉm cười với những người truy sát đang trừng mắt nhìn hắn ở bên ngoài lâu đài: "Tại sao các người lại muốn giết ta?"

Có người bên ngoài tức giận đến mức hét lên: "Edela, ngươi không được chết tử tế!"

"Hóa ra ta tên Edela" Tần Lê Ca như suy tư gì đó: "Bá tước Edela? đây là thân phận thật sự của ta?"

Thời gian mới qua hơn mười phút, thân phận của bá tước Edela đã bị nhiều người tiết lộ, nếu đây là thân phận thật sự của hắn thì phó bản này cũng quá đơn giản rồi.

Tần Lê Ca đang suy nghĩ, lại cúi đầu nhìn nút gửi câu trả lời trên đồng hồ, rơi vào trầm tư.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com