Dam My De Vuong Phan Dien Sinh Ton Cong Luoc
Chương 21: Hoàng đế ca ca cùng Độc Cô Ly có hay không. . . Tiếng nói vừa dứt, ngoài điện liền truyền đến thanh âm thái giám Tiểu Thắng Tử vội vã ngăn cản: "Công Chúa Điện Hạ, bệ hạ hiện tại không gặp người." "Đừng cản trở bản công chúa! Đi ra, " Lý Thanh Lan một bộ váy xanh thẫm, nâng váy, bước nhỏ vụn bước nhảy vọt vào, thẳng tắp xông vào trong ngực Lý Thanh Vân, tiếng nói ngọt ngào, "Hoàng đế ca ca, Lan nhi cấm đoán đã xong, kinh thư cũng chép xong, Hoàng huynh đừng sinh khí Lan nhi a." Lý Thanh Vân nhịn không được cười lên, vuốt tóc Lý Thanh Lan , "Được rồi, đừng như vậy không biết lớn nhỏ." Lý Thanh Lan nhẹ nháy mắt, người thị nữ cầm ghế đến, ngồi tại bên người Lý Thanh Vân, mặt mày cong cong: "Hoàng Huynh, sắp đến giao thừa, năm nay Hoàng Huynh định chuẩn bị lễ vật gì cho Lan nhi nha?" "Ngươi chỉ biết lấy lễ vật, năm nay tiền mừng tuổi cho ngươi không nhỏ." Lý Thanh Vân trong mắt phượng bất đắc dĩ lại cưng chiều. Lý Thanh Lan ánh mắt quay tròn mong đợi đi lòng vòng. Nàng triệt để đem ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Ly ngồi ở một bên khác, nụ cười dần dần lạnh xuống: "Bản công chúa tới không đúng lúc mà! Độc Cô công tử cũng ở nơi này nhỉ." "Thanh Lan công chúa." Độc Cô Ly nhàn nhạt gật đầu đáp lễ. Lý Thanh Lan trợn to tròn mắt, dùng giọng khoa trương nói: "Đừng đừng đừng, ngài cũng đừng hướng ta hành lễ, Độc Cô công tử đối với Hoàng đế ca ca còn không để ý, tâm cao khí ngạo đều muốn bay tới trời, ta sao dám khiến ngài hạ mình như thế? Bản công chúa nào dám để ngài hành lễ !" Nói gần nói xa đều âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua), ngược lại gương mặt thì nở nụ cười xán lạn vô cùng, "Ngươi nói đúng không? Độc Cô công tử." Độc Cô Ly khuôn mặt nhẹ như mây gió, ung dung không vội nói: "Công chúa nói đùa. Bệ hạ tấm lòng rộng lớn, tin rằng công chúa lòng dạ tất nhiên cũng sẽ không nhỏ hẹp." Lý Thanh Lan biến sắc, con ngươi lên cơn giận dữ: "Ngươi dám cả gan mắng bản công chúa lòng dạ nhỏ mọn! !" "Công chúa nhất định phải bụng ta ra bụng người, ta cũng không có cách nào." Độc Cô Ly thản nhiên nói. Lý Thanh Lan là tính tình ngang ngược, kiêu ngạo khó chiều, bây giờ bị Độc Cô Ly nói như vậy một trận, không thể không sinh khí, hận không thể đứng lên đánh người. "Thanh Lan, không cho phép ẩu tả!" Lý Thanh Vân ánh mắt giận dữ. Lục Công Công vội vàng ngăn lại, cười tươi như hoa: "Công chúa điện hạ, đừng nóng giận, cẩn trọng thân thể." Lý Thanh Lan nhìn thấy Lý Thanh Vân đáy mắt nộ khí có chút bỡ ngỡ. Nàng dần dần ngồi xuống lại, thầm nói: "Vì Hoàng đế ca ca, bản công chúa không cùng ngươi so đo!" "Thanh Lan tính khí là thế, ngươi bỏ qua cho." Lý Thanh Vân nhìn chăm chú lên Độc Cô Ly. Độc Cô Ly thanh lãnh, đạm mạc xa cách đôi mắt bên trong không hề bận tâm. Lý Thanh Lan hốc mắt có chút đỏ, nhìn thấy ca ca yêu thích Độc Cô Ly như thế, mà tâm ý lại không được đáp lại, liền cảm giác khó chịu cực. Nhất là Độc Cô Ly người này rõ ràng đã là hoàng tử vong quốc, hắn không quyền không thế, dựa vào cái gì có thể chống đỡ như thế? Huống chi ca ca tính tình kiêu ngạo, trên đời này vẫn chưa có người nào có thể làm cho ca ca nàng cúi đầu, mà hắn lại vì Độc Cô Ly đầu thấp một lần lại một lần. Nàng chăm chú xoắn lấy khăn tay, trong mắt lửa giận rõ ràng, trừng mắt Độc Cô Ly. "Lan nhi, ngươi đến có gì chuyện khẩn yếu muốn nói?" Lý Thanh Vân hỏi. Lý Thanh Lan lấy lại tinh thần, "Ta nghe nói sứ thần Tấn Quốc, Miêu Cương, cùng Chu Quốc đều muốn đến, hẳn là đúng lúc ngay lễ săn mùa đông. Ta để người đi tìm hiểu, nghe nói ba quốc gia đều mang rất nhiều lễ vật đến." "Ồ? Lan nhi dò thăm tin tức gì, nói nghe một chút." Lý Thanh Vân cười nói. Lý Thanh Lan cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, uống một hớp trà liền tiếp tục nói: "Nghe người ta nói, hai vị Vương tử song sinh ở Miêu Cương dáng dấp tuấn mỹ phi phàm, Miêu Cương rất nhiều cô nương đều muốn gả cho Thanh Dương Vương tử cùng Diệu Linh Vương tử, ta cũng muốn biết một chút, đến cùng có bao nhiêu phi phàm tuấn mỹ. . ." Nàng đảo mắt đi lòng vòng: "Đương nhiên với ta Hoàng đế ca ca là đẹp nhất! Ca ca ta chính là trên đời nhất nhất nhất nhất tuấn mỹ nam nhân!" Lý Thanh Lan ngữ khí khoa trương chọc cười Lý Thanh Vân cùng Lục Hoa, cũng chọc cười cung nữ bọn hạ nhân trong điện. "Trẫm nơi nào có như ngươi nói? Nếu bàn về đẹp, " Lý Thanh Vân quay đầu nhìn về phía thần sắc ung dung của Độc Cô Ly, khóe môi có chút giương lên, "A Ly mới là thiên hạ đệ nhất Mỹ Nhân." Độc Cô Ly là phong hoa tuyệt thế. "Chẳng qua vỏ bọc bên ngoài thôi." Độc Cô Ly đồng tử lạnh nhạt. Hắn không quan tâm ý đẹp xấu mà người trong thiên hạ nói "Mỹ nhân thiên hạ đệ nhất", Độc Cô Ly không cảm thấy thế nhưng lại rất kiêu ngạo. Hắn thậm chí bởi vì bị nam nhân thích gương mặt này mà cảm thấy phiền chán. Lý Thanh Lan không phục phản bác, "Ca ca ta mới là đẹp nhất đẹp nhất." "Được được được, tiểu công chúa nói cái gì đều đúng." Lý Thanh Vân dở khóc dở cười. Lý Thanh Lan đếm lấy ngón tay nói: "Nghe nói Tấn Quốc Thái tử lần này tới Ung Quốc, còn chuẩn bị đưa ca ca một món lễ lớn, nghe nói là rất tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật. Ta nghe người ta nói. . . Lễ vật này, hình như là một nam nhân." "Nam nhân?" Lý Thanh Vân cảm thấy kỳ quái. Nguyên kịch bản có viết, lần này Tấn Quốc, Chu Quốc, Miêu Cương tam phương bái phỏng. Cũng không có nói qua Hách Liên Thần mang lễ vật là một nam nhân. Lý Thanh Lan chân thành gật đầu: "Nghe nói nam nhân kia bị giam bên trong lồng kim sắc, bị dạy dỗ thành nô lệ chuyên môn hầu hạ nam nhân, thật đáng thương, nghe nói phía sau lưng của hắn còn có một cái bớt màu đỏ, dáng dấp đặc biệt câu người." Nói xong, Lục Công Công biến sắc, sắc mặt hơi trắng bệch. Lý Thanh Lan hoàn toàn không biết cảm xúc của Lục Công Công, hào hứng nói về sự tình vị nam nhân bị nhốt kia. "Nam nhân kia là ở chợ đen bị Thái tử Tấn Quốc mua về, tổng cộng điều giáo ba tháng. . . Nghe người ta nói hắn hiện tại gần như không còn là người, bị tra tấn không còn hình dáng. Tấn Quốc Thái tử là một tên biến thái! Hắn rất thích đùa bỡn nam nhân, lần này hắn định đem nam nhân kia đưa cho ca ca, cũng không biết là dã tâm gì." Lý Thanh Lan vừa nói vừa xoắn khăn tay. Lục Hoa sắc mặt trắng bệch, ánh mắt u ám. Lý Thanh Vân đầu tiên quan sát thần sắc Độc Cô Ly, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, liền giải thích nói: "A Ly, trẫm sẽ không cần nam nhân khác." "Hoàng đế ca ca! Ngươi làm gì cần giải thích với hắn? Hắn chẳng qua là người trong cung của ca ca, nam sủng có cũng được mà không có cũng không sao, ca ca muốn sủng hạnh ai thì sủng! Mắc mớ gì tới hắn? Làm gì hướng hắn giải thích?" Lý Thanh Lan gấp chết rồi, nàng không thể để Hoàng đế ca ca gặp thêm tí ủy khuất nào nữa. "Lan nhi, còn muốn trẫm phạt ngươi giam lại chép kinh sách?" Lý Thanh Vân mày chau lên. Lý Thanh Lan lùi về, ỉu xìu ỉu xìu nói: "Lan nhi không dám." "Công chúa nói không sai." Độc Cô Ly nâng lên ánh mắt lạnh như băng, "Bệ hạ muốn sủng hạnh ai, liền sủng hạnh người đó, nơi ta cũng chẳng có gì, vẫn là nên tìm người khác. Bệ hạ không cần hướng ta giải thích." Lời tuy như thế, Độc Cô Ly nói xong lại cảm giác trong lòng có chút dị dạng. Sắc mặt hắn có chút băng lãnh, chậm rãi đứng dậy: "Bệ hạ, sự tình đêm qua, ta không hi vọng phát sinh lần thứ hai. Ta trở về Dao Hoa Cung." Dứt lời, Độc Cô Ly quay người rời đi. "A Ly." Lý Thanh Vân khẽ gọi. Độc Cô Ly vừa đi, Lý Thanh Lan liền ngồi lên chỗ Độc Cô Ly , nằm sấp trên bàn, đầy mặt ưu sầu: "Hoàng đế ca ca, Độc Cô Ly kia là Nhị hoàng tử Tuyết Quốc. Tuyết Quốc bây giờ diệt quốc, ca ca thật sự cảm thấy Độc Cô Ly không ôm hận ý sao? Ca, đem hắn nuôi dưỡng ở bên người, vạn nhất có một ngày hắn phản thì làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn là nuôi bạch nhãn lang thì làm sao bây giờ?" "Đã đem hắn giữ ở bên người, trẫm có nắm chắc khống chế thế cục." Lý Thanh Vân dừng một chút, "Nếu cuối cùng vẫn không thể vẹn toàn đôi bên. . . Giang sơn mãi mãi cũng là trẫm thủ vị." Nguyên kịch bản , hắn vì Độc Cô Ly chịu mất mặt, vứt bỏ giang sơn. Lý Thanh Vân có thể tha thứ việc yêu người thất bại, làm người thất bại. Nhưng tuyệt đối hắn không thể chịu đựng việc giang sơn bị người tước đoạt đi, hắn không thể chịu đựng hắn lại biến trở về không quyền không thế, mặc người ức hiếp. Nhu nhược vô năng chỉ biết khóc cầu các Hoàng huynh đừng khi dễ hắn tiểu Hoàng tử, nếu không sớm đã chết rồi. Chỉ có quyền thế, mới có thể để cho Lý Thanh Vân cảm thấy an tâm. "Có một câu này của Hoàng đế ca ca, Lan nhi liền yên tâm." Lý Thanh Lan gật gật đầu, sau đó hiếu kì nói, " ca, nghe nói hôm qua, Lục Công Công cho Độc Cô Ly dùng thuốc, các ngươi có hay không. . ." Lý Thanh Lan hai tay chống lấy cái cằm, trong mắt lóe ra tia sáng hiếu kì. Một bàn tay không nhẹ không nặng gõ đầu Lý Thanh Lan, khiến nàng nước mắt rưng rưng. Lý Thanh Lan ủy khuất ngẩng đầu, liền thấy được khuôn mặt Hoàng đế ca ca tức giận: "Nữ nhi gia chánh, đừng nghe lén sự tình của ca!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com