Dam My Dbsk Gap Ma
Chương IV: VỤ ÁN "NGÔI BIỆT THỰ MÀU LAM"Park Yoochun giương mắt ếch nhìn thằng bạn mình, xem xem nó có phải đang nói chuyện nghiêm túc không. Đáp lại ánh mắt "Tớ sẽ không tin đâu" của gã, hắn chỉ khẽ mỉm cười.__ Không tin? Được rồi, cậu chuẩn bị tinh thần đi bạn thân ạ!Nói rồi hắn vỗ vai anh chàng đang ngơ ngác ra chẳng hiểu chuyện gì. Trong phòng Jaejoong tối om, không hề bật máy lạnh hay có quạt chạy, nhưng Yoochun cảm nhận được một tầng áp suất thấp đang tỏa ra. Giác quan thứ sáu của Yoochun cho biết sắp tới là chuyện chẳng lành gì. Một giọt mồ hôi ở thái dương lăn nhanh xuống cằm.
Đúng như Yoochun linh cảm, trước mặt gã là một oan hồn máu me đầy mình đang treo lơ lửng trên không trung. Điều mà gã cho là thú vị nhất chính là oan hồn đó không có đầu!!! Máu từ cổ chảy ào ào xuống nền nhà, một mùi tanh tưởi bốc lên, gã cảm giác đám trà sữa trong bụng mình ào ào biểu tình để được ra ngoài. Jaejoong đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh, hắn không dám nhìn sang phía Yunho đang thực hiện màn chào hỏi với Yoochun. Sau một phút im lặng, hắn thấy tên bạn thân oanh liệt té xỉu... à không, ngã xuống chứ. Yunho biến trở lại thành một hồn ma mặc áo sơ mi quần tây đến gần vỗ vỗ mấy phát. À... cậu nhóc bị kinh hách rồi.__ Yunho, màn chào hỏi của anh cũng hết sức ấn tượng đi... Park Yoochun trước đây được mệnh danh là xem phim kinh dị mặt không đổi sắc đấy!!! Vậy mà cũng bị anh dọa trực tiếp đo sàn!__ Jaejoong gãi cằm tán thưởng.__ Có gì đâu, lấy lục phũ ngũ tạng cho cậu ta xem là được chứ gì... Không những thế còn phải làm...__ Rồi rồi anh đừng nói nữa, tôi hết muốn ăn cơm trưa luôn đây!__ Hắn lấy tay lau một đống mồ hôi thi nhau chảy ra, Yunho anh thật là...!!!!Đợi Yoochun tỉnh cũng là nửa giờ sau đó. Trong lúc ấy, Jaejoong tường thuật lại những gì bản thân hắn thấy trong tiệm trà sữa. Yunho nhíu mày trầm tư. Cùng lúc Yoochun tỉnh lại, gã thấy anh đang ngồi trên ghế, chỉ trợn mắt nhìn một chút, rồi không nói thêm gì nữa cả.__ Cậu tỉnh rồi hả? Xin lỗi vì hồi nãy tôi hơi quá đáng!__ Yunho cười cầu hòa.
__ Vâng... giờ... cũng ổn rồi!__ Yoochun cũng chỉ gật gù, đón li nước của Jaejoong đưa qua, một hơi thấy đáy.Trong lúc Yoochun đang làm quen với Yunho, Jaejoong tranh thủ đi thay đồ rồi dọn bàn để ăn cơm. Hắn có cảm giác túi quần mình có gì là lạ, liền lục lọi một lát, bên trong cư nhiên lả một tấm bản đồ!!! Ách, nhưng hắn đâu biết tiếng Nhật...
Jaejoong liền vội vội vàng vàng chạy ra phòng khách, thở gấp nói.
__ Bản... bản đồ!!!Yoochun nhận lấy tấm bản đồ ngả màu. Trên đó chỉ là những hình vẽ đơn giản, đường nét giống như một học sinh tiểu học. Hình nhiều căn nhà được xếp chồng lên nhau trông có vẻ là một biệt thự lớn, phía trên được ghi một màu mực đỏ chói. Yoochun khẽ nói.__ Ghi chú: "Nhà Nakazawa"...Jaejoong chăm chú nhìn tấm bản đồ... Đường đi trông vẻ rất quen nha... Vì thế hắn lại lật đật chạy vào phòng tìm kiếm. Mười phút sau Kim Jaejoong liền la lên, giọng vui mừng như tìm được kho báu nào đó.__ Yunho, Yoochun...!!! Tớ tìm ra rồi nè!Thảo nào hắn cảm giác đường đi quen như vậy... Thì ra ngôi biệt thự đó nằm ở vùng ngoại thành gần thành phố. Lúc trước Jaejoong có nghe mấy bạn trong lớp rủ nhau đến đó để cắm trại, hắn có liếc qua nên cũng nhớ mang máng được một ít, không ngờ có ngày sử dụng nó vì việc này.Yunho trước đó cũng được Jaejoong nói qua về vụ cô bé mặc Kimono đỏ trong quán trà sữa. Anh cũng có chút cảm thấy kì lạ. Phải chăng cô bé cũng giống anh, có một mối khúc mắc gì đó nên không thể siêu thoát?__ Mai tớ sẽ đón xe đi đến đó!__ Giọng Jaejoong đầy vẻ chắc chắn.__ Khoan, Jaejoong, tớ thấy vụ này có vẻ nguy hiểm đấy!__ Yoochun ở gần can ngăn.__ Cậu định đi đâu Jaejoong?__ Yunho mãi suy nghĩ nên không để ý xung quanh, chỉ kịp nghe hắn muốn đi đến đâu dó.Kim Jaejoong xoay người đứng đối diện với Yunho và Yoochun, mặt mày nhăn nhíu như không hài lòng.__ Anh nói xem Yunho! Một cô bé yếu đuối đến xin tôi giúp đỡ, nếu tôi cự tuyệt, chẳng khác nào tôi cũng không giúp anh đì tìm kẻ đã giết anh cả. Kim Jaejoong này không phải loại người như thế!!!Cả Yunho lẫn Yoochun đều nhìn nhau, sau đó Yunho là người lên tiếng trước. Anh mỉm cười nhìn Jaejoong đang hùng hùng hổ hổ ở trước mặt, vỗ vai hắn mấy cái.__ Được rồi... Nhưng cậu hãy cẩn thận... Tôi cảm nhận là chuyện này không hề đơn giản tí nào!__ Nếu cậu như thế tớ cũng không có lí do gì để lùi bước cả!__ Yoochun gãi đầu.Jaejoong nhe răng cười. Hắn mặc kệ đó là khó khăn đáng sợ đến cỡ nào, hắn cũng sẽ đối mặt với nó. Làm sao có thể để Jaejoong hắn khoanh tay đứng nhìn một đứa trẻ chết oan uổng như thế......Mở cửa căn hộ của mình, Park Yoochun ngã nhào lên sofa. Hôm nay thật có đủ chuyện để nói. Bất ngờ nhất vẫn là câu chuyện có ma của Kim Jaejoong, bạn thân gã. Yoochun xoa đầu mình, ngẫm nghĩ lại một chút.__ Đúng là trên thế giới này có một số chuyện không thể giải thích bằng khoa học được!Yoochun tự lẩm bẩm, sau đó thở dài một hơi. Gã mò mẫm chiếc điện thoại trong túi quần, nhấn gọi đến một dãy số khá quen thuộc.
__ Alo? Quản gia Park ạ? Vâng dạo này cháu khoẻ lắm... À, cháu muốn nhờ quản gia Park giúp một chuyện... Vâng, bác hãy xem giùm cháu nhà Nakazawa ở phía Đông thành phố... Ồ là thế ạ?... Cháu cảm ơn bác!Yoochun nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Gã và Jaejoong cần một lí do để đến được biệt thự phía Đông thành phố của gia đình Nakazawa. Không biết là do trùng hợp hay là ông trời sắp đặt, nhà Nakazawa vào ngày 24 sẽ mở một bữa tiệc tại nhà với mục đích chuẩn bị tiến vào thị trường kinh doanh nội địa. Nhà họ Park của gã cũng được mời đến. Suy nghĩ một hồi, thật sự Yoochun không biết nên nói ra sao nữa...——————0O0—————Khoá học hè ở trường học đã kết thúc nhanh chóng sau kì kiểm tra vừa rồi nên Jaejoong lẫn Yoochun mới vô tư mà đi... phá án. Cần gì phải gấp, tận ba tuần nữa mà... Ngôi biệt thự nằm trên một dãy núi không tính là cao lắm ở phía Đông thành phố. Nơi này cách biệt hoàn toàn với cuộc sống ồn ào, vội vã của thành thị, ở đây chỉ cây cỏ và con người sống hoà mình với thiên nhiên.Người tài xế dừng xe trước một ngôi biệt thự màu lam sang trọng và lộng lẫy, trông cứ như là một viên ngọc màu lam quý hiếm giữa biển rừng bạt ngàn. Ánh nắng vàng rực chiếu vào những tấm kính xanh biển tạo ra một hào quang không tên khiến Jaejoong trầm trồ. Xung quanh hai cậu nhóc là những vị khách khác được mời đến cũng đang hướng về phía biệt thự. Yoochun cũng không khác gì liền lôi Jaejoong vào trong. Jaejoong chẳng khác gì đứa trẻ đến chỗ lạ, liên tục nhìn xung quanh.Yunho là một hồn ma nên tất nhiên sẽ không ai thấy ngoài Jaejoong ra, anh ung dung đi vòng vòng, lâu lâu lại xuyên qua một vài vị khách khiến họ bỗng nhiên rùng mình. Anh quan sát trên bức tường ở gần cầu thang, chú ý đến một bức tranh được che bở một lớp kính chống đạn đặt giữa đại sảnh. Một vị hiệp sĩ phương Tây tay trái cầm một chiếc rìu sơn đỏ, trông chiếc rìu đó thật sự quen mắt. Yunho cau mày, tiến lại gần sờ thử. Là một chiếc rìu thật! Trong khi bức tranh chỉ là một bản vẽ sơn màu bình thường. Nếu nhìn mắt thường chỉ sợ là không ai nhận ra. Nếu như hồi nãy không nhờ ánh sáng làm một vệt sáng trên lưỡi rìu, ngay cả anh cũng bị lừa rồi. Sơn đỏ chiếc rìu nhằm che ắt hay có dụng ý gì khác?Có ba người phụ nữ tiến về phía Yoochun và Jaeoong đang đứng. Jaejoong chẳng biết đó ai là nhưng Yoochun lại rất rõ. Gã tối qua đã đọc hết những gì liên quan đến gia đình Nakazawa này. Người phụ nữ trung niên ở giữa là chủ nhân của ngôi biệt thự, hai người kia lại là con gái của bà ta. Nhìn bề ngoài xinh đẹp như bên trong không khác gì loài rắn độc.Chào hỏi nhau xong, Jaejoong mới biết được vị phu nhân gọi là Eiko Nakazawa, hai cô gái xinh đẹp là Emi và Yumi, đều là con của phu nhân. Hắn chẳng biết sự liên hệ giữa ba người phụ nữ này với cô bé mặc kimono đỏ lần trước là gì cả... Jaejoong tự hỏi có khi nào hắn phán đoán sai không?
...Các vị khách được mời ở phòng riêng trên ba tầng của biệt thự. Jaejoong ở phòng phía Tây, kế bên là phòng của Yoochun, cả hành lang này chỉ có đúng mười phòng. Từ cửa sổ của mười phòng ta thể thấy được hồ nước nhân tạo ở phía dưới, trông thật lấp lánh và đẹp đẽ khi màn đêm buông xuống.Jaejoong gãi đầu, nhìn quanh phòng, không biết Yunho lại đâu nữa rồi, hồi nãy anh ta mới vừa ở đây mà. Nằm mãi cũng chán, Jaejoong ngó qua cửa sổ nhìn xuống hồ nước cùng với bụi hoa hồng đỏ kiều diễm ở dưới. Hít thở không khí thiên nhiên cũng tốt mà. Nhưng bỗng nhiên có một thứ làm Jaejoong hắn xém nữa ngã nhào xuống dưới. Đằng sau bụi hoa hồng đó là một cô gái mặc kimono đỏ, không khác nào cô bé mà hắn thấy ở tiệm trà sữa. Điều khiến hắn hoảng sợ là cô bé ấy trên tay cầm một con dao dài dính máu trên đấy. Jaejoong run rẩy cả người, chạy tọt qua phòng Yoochun.__ Yoochun... Yoochun....!!!!__ Jaejoong gõ cửa phòng liên tục.__ Cái...__ Á Á Á Á....!!!!!__ Một tiếng hét thất thanh vang lên khiến Jaejoong lẫn Yoochun vội vã chạy hướng về phòng tắm cách năm phòng.Khi hai người đến nơi, xung quanh chẳng có ai cả ngoại trừ một cô hầu gái đang run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệnh nằm trên sàn. Jaejoong nuốt khan, hướng về bồn tắm xa hoa ở phía trước. Lúc này đây, hắn chỉ muốn nôn hết cả đám bữa tối của mình mới ăn cách đây một tiếng.__ Trời.... ạ!__ Tiếng Yoochun ở phía sau vang lên một cách nặng nề.Trong bồn tắm đó là Yumi đã chết. Cổ bị chặt gần như đứt hết, chỉ chừa một phần nhỏ dính da. Máu nhuộm đỏ cả bồn tắm, tiếng nước ào ạt vẫn chảy liên tục. Đôi mắt trống rỗng và vô hồn hiện lên sự hoảng sợ trước khi chết làm Jaejoong một trận chóng mặt. Lúc này đây, những người khác đã chạy đến. Trong đó có một người gào lên.__ TẤT CẢ ĐỨNG IM, TÔI LÀ CẢNH SÁT ĐÂY!!!!Nhưng Jaejoong chẳng nghe được gì cả, hai tai của hắn vang lên những tiếng ong ong như tiếng chuông trên toà tháp kích thích thần kinh đang căng thẳng.——————0O0—————Xì poi: chap sau Min Min xuất hiện =)))
Đúng như Yoochun linh cảm, trước mặt gã là một oan hồn máu me đầy mình đang treo lơ lửng trên không trung. Điều mà gã cho là thú vị nhất chính là oan hồn đó không có đầu!!! Máu từ cổ chảy ào ào xuống nền nhà, một mùi tanh tưởi bốc lên, gã cảm giác đám trà sữa trong bụng mình ào ào biểu tình để được ra ngoài. Jaejoong đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh, hắn không dám nhìn sang phía Yunho đang thực hiện màn chào hỏi với Yoochun. Sau một phút im lặng, hắn thấy tên bạn thân oanh liệt té xỉu... à không, ngã xuống chứ. Yunho biến trở lại thành một hồn ma mặc áo sơ mi quần tây đến gần vỗ vỗ mấy phát. À... cậu nhóc bị kinh hách rồi.__ Yunho, màn chào hỏi của anh cũng hết sức ấn tượng đi... Park Yoochun trước đây được mệnh danh là xem phim kinh dị mặt không đổi sắc đấy!!! Vậy mà cũng bị anh dọa trực tiếp đo sàn!__ Jaejoong gãi cằm tán thưởng.__ Có gì đâu, lấy lục phũ ngũ tạng cho cậu ta xem là được chứ gì... Không những thế còn phải làm...__ Rồi rồi anh đừng nói nữa, tôi hết muốn ăn cơm trưa luôn đây!__ Hắn lấy tay lau một đống mồ hôi thi nhau chảy ra, Yunho anh thật là...!!!!Đợi Yoochun tỉnh cũng là nửa giờ sau đó. Trong lúc ấy, Jaejoong tường thuật lại những gì bản thân hắn thấy trong tiệm trà sữa. Yunho nhíu mày trầm tư. Cùng lúc Yoochun tỉnh lại, gã thấy anh đang ngồi trên ghế, chỉ trợn mắt nhìn một chút, rồi không nói thêm gì nữa cả.__ Cậu tỉnh rồi hả? Xin lỗi vì hồi nãy tôi hơi quá đáng!__ Yunho cười cầu hòa.
__ Vâng... giờ... cũng ổn rồi!__ Yoochun cũng chỉ gật gù, đón li nước của Jaejoong đưa qua, một hơi thấy đáy.Trong lúc Yoochun đang làm quen với Yunho, Jaejoong tranh thủ đi thay đồ rồi dọn bàn để ăn cơm. Hắn có cảm giác túi quần mình có gì là lạ, liền lục lọi một lát, bên trong cư nhiên lả một tấm bản đồ!!! Ách, nhưng hắn đâu biết tiếng Nhật...
Jaejoong liền vội vội vàng vàng chạy ra phòng khách, thở gấp nói.
__ Bản... bản đồ!!!Yoochun nhận lấy tấm bản đồ ngả màu. Trên đó chỉ là những hình vẽ đơn giản, đường nét giống như một học sinh tiểu học. Hình nhiều căn nhà được xếp chồng lên nhau trông có vẻ là một biệt thự lớn, phía trên được ghi một màu mực đỏ chói. Yoochun khẽ nói.__ Ghi chú: "Nhà Nakazawa"...Jaejoong chăm chú nhìn tấm bản đồ... Đường đi trông vẻ rất quen nha... Vì thế hắn lại lật đật chạy vào phòng tìm kiếm. Mười phút sau Kim Jaejoong liền la lên, giọng vui mừng như tìm được kho báu nào đó.__ Yunho, Yoochun...!!! Tớ tìm ra rồi nè!Thảo nào hắn cảm giác đường đi quen như vậy... Thì ra ngôi biệt thự đó nằm ở vùng ngoại thành gần thành phố. Lúc trước Jaejoong có nghe mấy bạn trong lớp rủ nhau đến đó để cắm trại, hắn có liếc qua nên cũng nhớ mang máng được một ít, không ngờ có ngày sử dụng nó vì việc này.Yunho trước đó cũng được Jaejoong nói qua về vụ cô bé mặc Kimono đỏ trong quán trà sữa. Anh cũng có chút cảm thấy kì lạ. Phải chăng cô bé cũng giống anh, có một mối khúc mắc gì đó nên không thể siêu thoát?__ Mai tớ sẽ đón xe đi đến đó!__ Giọng Jaejoong đầy vẻ chắc chắn.__ Khoan, Jaejoong, tớ thấy vụ này có vẻ nguy hiểm đấy!__ Yoochun ở gần can ngăn.__ Cậu định đi đâu Jaejoong?__ Yunho mãi suy nghĩ nên không để ý xung quanh, chỉ kịp nghe hắn muốn đi đến đâu dó.Kim Jaejoong xoay người đứng đối diện với Yunho và Yoochun, mặt mày nhăn nhíu như không hài lòng.__ Anh nói xem Yunho! Một cô bé yếu đuối đến xin tôi giúp đỡ, nếu tôi cự tuyệt, chẳng khác nào tôi cũng không giúp anh đì tìm kẻ đã giết anh cả. Kim Jaejoong này không phải loại người như thế!!!Cả Yunho lẫn Yoochun đều nhìn nhau, sau đó Yunho là người lên tiếng trước. Anh mỉm cười nhìn Jaejoong đang hùng hùng hổ hổ ở trước mặt, vỗ vai hắn mấy cái.__ Được rồi... Nhưng cậu hãy cẩn thận... Tôi cảm nhận là chuyện này không hề đơn giản tí nào!__ Nếu cậu như thế tớ cũng không có lí do gì để lùi bước cả!__ Yoochun gãi đầu.Jaejoong nhe răng cười. Hắn mặc kệ đó là khó khăn đáng sợ đến cỡ nào, hắn cũng sẽ đối mặt với nó. Làm sao có thể để Jaejoong hắn khoanh tay đứng nhìn một đứa trẻ chết oan uổng như thế......Mở cửa căn hộ của mình, Park Yoochun ngã nhào lên sofa. Hôm nay thật có đủ chuyện để nói. Bất ngờ nhất vẫn là câu chuyện có ma của Kim Jaejoong, bạn thân gã. Yoochun xoa đầu mình, ngẫm nghĩ lại một chút.__ Đúng là trên thế giới này có một số chuyện không thể giải thích bằng khoa học được!Yoochun tự lẩm bẩm, sau đó thở dài một hơi. Gã mò mẫm chiếc điện thoại trong túi quần, nhấn gọi đến một dãy số khá quen thuộc.
__ Alo? Quản gia Park ạ? Vâng dạo này cháu khoẻ lắm... À, cháu muốn nhờ quản gia Park giúp một chuyện... Vâng, bác hãy xem giùm cháu nhà Nakazawa ở phía Đông thành phố... Ồ là thế ạ?... Cháu cảm ơn bác!Yoochun nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Gã và Jaejoong cần một lí do để đến được biệt thự phía Đông thành phố của gia đình Nakazawa. Không biết là do trùng hợp hay là ông trời sắp đặt, nhà Nakazawa vào ngày 24 sẽ mở một bữa tiệc tại nhà với mục đích chuẩn bị tiến vào thị trường kinh doanh nội địa. Nhà họ Park của gã cũng được mời đến. Suy nghĩ một hồi, thật sự Yoochun không biết nên nói ra sao nữa...——————0O0—————Khoá học hè ở trường học đã kết thúc nhanh chóng sau kì kiểm tra vừa rồi nên Jaejoong lẫn Yoochun mới vô tư mà đi... phá án. Cần gì phải gấp, tận ba tuần nữa mà... Ngôi biệt thự nằm trên một dãy núi không tính là cao lắm ở phía Đông thành phố. Nơi này cách biệt hoàn toàn với cuộc sống ồn ào, vội vã của thành thị, ở đây chỉ cây cỏ và con người sống hoà mình với thiên nhiên.Người tài xế dừng xe trước một ngôi biệt thự màu lam sang trọng và lộng lẫy, trông cứ như là một viên ngọc màu lam quý hiếm giữa biển rừng bạt ngàn. Ánh nắng vàng rực chiếu vào những tấm kính xanh biển tạo ra một hào quang không tên khiến Jaejoong trầm trồ. Xung quanh hai cậu nhóc là những vị khách khác được mời đến cũng đang hướng về phía biệt thự. Yoochun cũng không khác gì liền lôi Jaejoong vào trong. Jaejoong chẳng khác gì đứa trẻ đến chỗ lạ, liên tục nhìn xung quanh.Yunho là một hồn ma nên tất nhiên sẽ không ai thấy ngoài Jaejoong ra, anh ung dung đi vòng vòng, lâu lâu lại xuyên qua một vài vị khách khiến họ bỗng nhiên rùng mình. Anh quan sát trên bức tường ở gần cầu thang, chú ý đến một bức tranh được che bở một lớp kính chống đạn đặt giữa đại sảnh. Một vị hiệp sĩ phương Tây tay trái cầm một chiếc rìu sơn đỏ, trông chiếc rìu đó thật sự quen mắt. Yunho cau mày, tiến lại gần sờ thử. Là một chiếc rìu thật! Trong khi bức tranh chỉ là một bản vẽ sơn màu bình thường. Nếu nhìn mắt thường chỉ sợ là không ai nhận ra. Nếu như hồi nãy không nhờ ánh sáng làm một vệt sáng trên lưỡi rìu, ngay cả anh cũng bị lừa rồi. Sơn đỏ chiếc rìu nhằm che ắt hay có dụng ý gì khác?Có ba người phụ nữ tiến về phía Yoochun và Jaeoong đang đứng. Jaejoong chẳng biết đó ai là nhưng Yoochun lại rất rõ. Gã tối qua đã đọc hết những gì liên quan đến gia đình Nakazawa này. Người phụ nữ trung niên ở giữa là chủ nhân của ngôi biệt thự, hai người kia lại là con gái của bà ta. Nhìn bề ngoài xinh đẹp như bên trong không khác gì loài rắn độc.Chào hỏi nhau xong, Jaejoong mới biết được vị phu nhân gọi là Eiko Nakazawa, hai cô gái xinh đẹp là Emi và Yumi, đều là con của phu nhân. Hắn chẳng biết sự liên hệ giữa ba người phụ nữ này với cô bé mặc kimono đỏ lần trước là gì cả... Jaejoong tự hỏi có khi nào hắn phán đoán sai không?
...Các vị khách được mời ở phòng riêng trên ba tầng của biệt thự. Jaejoong ở phòng phía Tây, kế bên là phòng của Yoochun, cả hành lang này chỉ có đúng mười phòng. Từ cửa sổ của mười phòng ta thể thấy được hồ nước nhân tạo ở phía dưới, trông thật lấp lánh và đẹp đẽ khi màn đêm buông xuống.Jaejoong gãi đầu, nhìn quanh phòng, không biết Yunho lại đâu nữa rồi, hồi nãy anh ta mới vừa ở đây mà. Nằm mãi cũng chán, Jaejoong ngó qua cửa sổ nhìn xuống hồ nước cùng với bụi hoa hồng đỏ kiều diễm ở dưới. Hít thở không khí thiên nhiên cũng tốt mà. Nhưng bỗng nhiên có một thứ làm Jaejoong hắn xém nữa ngã nhào xuống dưới. Đằng sau bụi hoa hồng đó là một cô gái mặc kimono đỏ, không khác nào cô bé mà hắn thấy ở tiệm trà sữa. Điều khiến hắn hoảng sợ là cô bé ấy trên tay cầm một con dao dài dính máu trên đấy. Jaejoong run rẩy cả người, chạy tọt qua phòng Yoochun.__ Yoochun... Yoochun....!!!!__ Jaejoong gõ cửa phòng liên tục.__ Cái...__ Á Á Á Á....!!!!!__ Một tiếng hét thất thanh vang lên khiến Jaejoong lẫn Yoochun vội vã chạy hướng về phòng tắm cách năm phòng.Khi hai người đến nơi, xung quanh chẳng có ai cả ngoại trừ một cô hầu gái đang run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệnh nằm trên sàn. Jaejoong nuốt khan, hướng về bồn tắm xa hoa ở phía trước. Lúc này đây, hắn chỉ muốn nôn hết cả đám bữa tối của mình mới ăn cách đây một tiếng.__ Trời.... ạ!__ Tiếng Yoochun ở phía sau vang lên một cách nặng nề.Trong bồn tắm đó là Yumi đã chết. Cổ bị chặt gần như đứt hết, chỉ chừa một phần nhỏ dính da. Máu nhuộm đỏ cả bồn tắm, tiếng nước ào ạt vẫn chảy liên tục. Đôi mắt trống rỗng và vô hồn hiện lên sự hoảng sợ trước khi chết làm Jaejoong một trận chóng mặt. Lúc này đây, những người khác đã chạy đến. Trong đó có một người gào lên.__ TẤT CẢ ĐỨNG IM, TÔI LÀ CẢNH SÁT ĐÂY!!!!Nhưng Jaejoong chẳng nghe được gì cả, hai tai của hắn vang lên những tiếng ong ong như tiếng chuông trên toà tháp kích thích thần kinh đang căng thẳng.——————0O0—————Xì poi: chap sau Min Min xuất hiện =)))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com