(Đam mỹ)[ĐANG BETA] Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
Chương 11: Pháp tắc
Có thuốc trường sinh bất lão không?
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Đã xin phép nhà trường cho nghỉ buổi chiều, Thích Bạch Trà về nhà, lấy hai luồng tia sáng kia ra xem xét.
Luồng sáng trắng biến thành một thể linh hồn tiểu nhân bỉ ổi, một tên đàn ông tướng mạo thường thường, thậm chí còn không thanh tú bằng Ngụy Tùng Nam chân chính. Giờ phút này, hắn hoảng hốt ngồi trong lòng bàn tay Thích Bạch Trà, không rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra tình huống gì.
Hệ thống lạnh đến run rẩy, không dám nói lời nào.
Thích Bạch Trà hỏi hệ thống: "Ngươi là ai?"
Nhúm ánh sáng màu hồng run lẩy bẩy trả lời: "Hệ thống Công Lược....."
"Ai sáng tạo ra ngươi?"
"Chủ nhân của tôi..... Ái Ma."
Ái Ma là cái loại gì? Trong thế giới chưa từng xuất hiện sinh vật này.
Có lẽ là sản phẩm đặc biệt trên bản thổ của thế giới khác.
Thích Bạch Trà mặt không đổi sắc, chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm hệ thống Công Lược.
Hệ thống Công Lược sợ hãi lập tức khai thành thật: "Tôi đến từ thế giới số 520, đó là một thế giới tràn ngập yêu thương. Pháp tắc tự nhiên chính là mỗi người đều yêu thích tình yêu và sự hòa bình, thế giới không hề có chiến tranh và tà ác. Nhưng mà... thế giới kia còn tồn tại số lượng không ít những Ái Ma, là thiên địch của nhân loại. Chúng đoạt lấy tình yêu làm thức ăn, sinh vật bị cướp đi tình yêu sẽ trở nên tà ác, Ái Ma giành được tình yêu sẽ càng ngày càng mạnh hơn."
"Tôi được một Ái Ma cường đại chế tạo ra. Nó không thỏa mãn với tình yêu trong thế giới đó, chế tạo ra những hệ thống như bọn tôi, buộc định kí chủ đi công lược số mệnh của con người trong các thế giới khác, thu được giá trị tình yêu từ bọn họ. Sau khi công lược thành công, số mệnh của nhân vật mục tiêu sẽ về tay Ái Ma. Số mệnh của những người này có thể cung cấp cho nó nguồn sức mạnh vượt xa tình yêu của một người bình thường."
Mà người sau khi bị cướp số mệnh, từ nay về sau sẽ trở nên tầm thường vô vị và nhu nhược, không có chí tiến thủ, thậm chí còn xúi quẩy hơn cả người bình thường.
Biết được rõ ràng điểm này, vẻ mặt Thích Bạch Trà đã lạnh lại càng lạnh.
"Vị thần ở thế giới của các ngươi là ai?"
"Thế giới của bọn tôi được sinh ra chưa lâu, thần bảo hộ chỉ có một vị... chính là Ái Thần. Mỗi ngày Ái Thần đại nhân đều săn giết Ái Ma, thế nhưng Ái Ma thật sự quá nhiều, nàng có quá nhiều việc không ôm xuể, không phát hiện ra chuyện mà chủ nhân tôi đã làm." Hệ thống Công Lược đâu hề muốn phản bội lại chính chủ nhân của mình, thế nhưng đối mặt với vị thần trước mắt này, nó thật sự không có dũng khí nói dối.
"Bây giờ thì nàng biết rồi đấy." Thích Bạch Trà nói.
Cậu vừa tiến hành truyền âm qua thần ngữ trong tâm trí.
Các thần minh của mỗi thế giới đều phải thực hiện nhiệm vụ của mình vào hầu hết các ngày bình thường, không thể tự tiện đi tới ngoại giới, nhưng không có nghĩa là không có phương thức liên lạc. Do thường xuyên hay có những sinh vật từ thế giới này xuyên qua lỗ hổng thời không xâm nhập vào thế giới khác làm mưa làm gió, nên lúc này, vị thần của thế giới đó còn có nghĩa vụ phải liên hệ với vị thần của thế giới bên kia, để họ sớm có công tác chuẩn bị, xử lý hậu sự cho người dị thế.
Cái này tương đương với sự việc tập thể tội đồ gây án vượt qua biên giới các tỉnh, cục cảnh sát địa phương phải gọi thêm một cục cảnh sát địa phương khác đến để hợp tác điều tra.
Mỗi thế giới khi sinh ra đều được Chủ Thần đánh một con số ngẫu nhiên không bao giờ bị trùng lặp. Thần minh ở khắp mọi nơi thông qua số hiệu khóa của thế giới là có thể liên hệ trực tiếp với một vị thần khác trong thế giới nào đó và cho họ biết mục đích đến của mình.
Đương nhiên, vấn đề này liên quan đến chính sự mới có thể liên hệ. Không có việc gì thì đừng rảnh rỗi đi nói chuyện phiếm, sẽ bị kéo vào danh sách đen.
Vừa lúc này, Thích Bạch Trà lấy danh nghĩa Tuyết Thần truyền âm cho vị Ái Thần của thế giới bên kia, chọn lọc từ ngữ câu cú vô cùng chính nghĩa: "Ái Thần đại nhân tôn kính, trong thế giới của ngài có một tên Ái Ma chế tạo ra số lượng lớn hệ thống Công Lược, xuyên tới các không gian khác nhau cướp đoạt số mệnh, hiện trong số đó có một kẻ bị ta bắt được, nhắc nhở ngài chú ý."
Bên kia rất nhanh đã có hồi âm.
Một giọng nữ trưởng thành quyến rũ vang lên trong đầu: "Tuyết Thần đại nhân thân mến, vô cùng cảm tạ ngài nhắc nhở. Có Ái Ma làm xằng bậy như vậy mà ta lại không phát hiện, đây là do ta thất trách. Ta nhất định sẽ đi điều tra rõ ràng, yêu ngài moah moah ta~~~"
". . . . . ." Thích Bạch Trà cắt đứt kết nối, nói, "Bây giờ nàng phát hiện ra rồi."
Hệ thống Công Lược lập tức tâm như tro tàn.
Ái Thần đã nhận ra vấn đề, nhất định sẽ mau chóng tìm chủ nhân rồi tiêu diệt. Chủ nhân mà chết, tất cả hệ thống tụi nó sở hữu được sáng tạo ra đều không có giá trị.
Hồn phách dị thế xuyên nhanh ở một bên như lọt vào sương mù, nghe xong nửa ngày cuối cùng cũng loáng thoáng hiểu được lai lịch của hệ thống.
Trước kia hắn cảm thấy hệ thống là một thứ gì đó rất lớn lao cao cả, vài lần nói bóng nói gió dò hỏi lai lịch hệ thống, đều bị lạnh lùng ngắt lại một câu "Quyền hạn kí chủ chưa đủ".
Thanh niên có bản lĩnh khiến hệ thống biết gì nói đấy thành thật khai toàn bộ không giấu diếm nửa lời, rốt cuộc có địa vị như thế nào?!
Dị thế xuyên nhanh nhất thời kinh ngạc sợ hãi, liền bị thanh niên thản nhiên nhàn nhạt liếc mắt qua, hắn bỗng cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Dị thế xuyên nhanh lập tức phủi sạch quan hệ: "Tôi là linh hồn bị hệ thống gì gì đó tùy tiện bắt lấy, là công cụ để công lược nhân vật mục tiêu mà thôi! Tôi đều phải chịu nó sai sử, thân bất do kỷ, việc này không liên quan gì đến tôi hết!"
"Ngươi có biết mỗi lần ngươi truyền tống đều phải dựa vào thân thể người sống không?", Thích Bạch Trà hỏi, "Ngươi có biết mỗi lần ngươi tự sát để thoát thế giới, đều là giết người không?"
Loại hệ thống này cậu bắt gặp không phải lần đầu tiên. Phương thức người xuyên nhanh thoát ly khỏi thân thể lúc nào cũng là tử vong, chưa bao giờ suy xét đến cục diện rối rắm phía sau đó.
Dị thế xuyên nhanh ngẩn ngơ.
Hắn nói: "Tôi, tôi không biết."
Thích Bạch Trà gật đầu: "Chính xác là vậy, người không biết không có tội."
Vẻ mặt của dị thế xuyên nhanh thoáng hiện lên tia hy vọng.
Nhưng rất nhanh, hồn phách của hắn bị bao phủ bởi một luồng tia sáng trắng. Ánh sáng kia thản nhiên hướng từ dưới lên trên, dịu dàng bao lấy hắn, thấm dần vào hồn thể hắn, cắn nuốt, tiêu tan.
Dị thế xuyên nhanh trơ mắt nhìn hồn thể mình biến mất, bắt đầu từ chân, đến thắt lưng, tiếp đó là ngực... Cuối cùng chỉ còn sót lại một cái đầu gào thét trong tuyệt vọng: "Có chuyện gì xảy ra thế này! Cơ thể của tôi tại sao lại không ——" rất nhanh miệng hắn cũng không còn, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thích Bạch Trà, luồng sáng trắng nháy mắt lướt qua đỉnh đầu hắn, ngay cả một sợi tóc cũng không lưu lại.
Hồn phi phách tán.
Giọng điệu bình thản của Thích Bạch Trà trước sau như một: "Nhưng mà, giết người là nguồn gốc của mọi tội lỗi."
Chẳng qua cậu chỉ đem những oán niệm, tuyệt vọng, không cam lòng, thống khổ của những linh hồn trước đó đã tiêu tán bởi dị thế xuyên nhanh chiếm cứ thân thể, toàn bộ trả lại cho hắn thôi.
Hệ thống Công Lược: ". . . . . ." Nó thật sự rất sợ hãi.
Giải quyết xong người xuyên nhanh, Thích Bạch Trà lại hỏi hệ thống: "Các ngươi từ lỗ hổng thời không nào tới được đây?"
Hệ thống Công Lược nơm nớp lo sợ khai báo địa chỉ: "..... Thành phố Z."
_
Trong chớp mắt, Thích Bạch Trà đã dịch chuyển ngàn dặm đất đến ngoại thành.
Đây là một thành phố công nghiệp nặng với không ít nhà máy hóa chất, nhà máy xử lý rác thải lớn nhất của tỉnh cũng nằm tại địa phương này. Mỗi ngày nhả ra không biết bao nhiêu khí thải công nghiệp, khói xe ôtô, nước thải bẩn xả thẳng ra sông ngòi nhiều không kể xiết, ô nhiễm cảnh quan môi trường nghiêm trọng.
Thích Bạch Trà đứng cách đó một khoảng xa, nhìn thấy một cây nấm khói khổng lồ mọc lên giữa khoảng không gian đô thị, bầu trời bị màn hơi mù ảm đạm bao phủ. Mùi hôi thối tanh tưởi khiến một người luôn có tính khiết phích như Tuyết Thần không hề muốn tới gần.
Ô nhiễm khí quyển phá hủy tầng ozone, đã làm cho tầng ozone xuất hiện một lỗ hổng. Nếu cứ tiếp tục phá hủy thêm nữa, vết nứt bị mở rộng, hậu quả khó có thể lường được.
Đây cũng là một loại lỗ hổng thời không, do con người gây nên.
Con người nhỏ bé là vậy, nhưng lực phá hủy và sức sáng tạo cũng lớn lao không kém.
Lấy thần lực bị phong ấn đến một phần vạn hiện giờ của Thích Bạch Trà, không đủ để tu bổ lỗ hổng thời không này.
Cậu chần chừ trong phút chốc, nhấc người bay lên không gian giữa chín tầng mây, sau khi xác định khoảng cách như vậy sẽ không bị ảnh hưởng đến trần gian bên dưới, mới giải trừ phong ấn, phóng xuất toàn bộ thần lực.
Một khi phóng thích thần lực, muốn phong ấn lại phải tốn thời gian đến tận mấy tháng trời, lát nữa cậu trở về còn phải nghĩ lý do như thế nào mới có thể không sinh hoạt vợ chồng với Phó Minh Dã đây...
Nhiệm vụ cấp bách hiện tại, vẫn là tu bổ không gian.
Tuyết Thần đại nhân sau khi khôi phục toàn bộ thần lực tu bổ khoảng không này rất nhẹ nhàng. Cũng không phải lỗ hổng quá lớn, cậu thi triển thần lực, nhanh chóng dứt khoát lấp đầy lỗ hổng trên tầng ozone, hai tay tiếp tục kết ấn, gieo xuống trần gian một hồi tuyết trắng.
Trên mặt đất, mọi người đột nhiên chạm vào tuyết giá, nhao nhao ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: "Tuyết rơi!"
Thành thật mà nói, chất lượng không khí thành phố Z quá đáng lo ngại, mỗi ngày bọn họ đều lo lắng có mưa axit, chưa từng nghĩ tới sẽ có tuyết rơi. Hơn nữa... con mẹ nó bây giờ là mùa hè mà!
"Quái lạ, đang tháng sáu sao lại có tuyết?"
"Đám mây hình nấm kia hình như nhạt dần rồi kìa..."
"Ể, tuyết này trong veo nha!"
"Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống đây rồi nè! Trời ạ, mau mau chụp ảnh lại, khói bụi thành phố Z lúc nào dày đặc ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không lọt vào được!"
"Chụp mặt trời làm cái gì, rõ ràng sự kiện tuyết rơi giữa tháng sáu này đáng chụp hơn nhiều!"
Thích Bạch Trà ẩn mình giữa tầng mây, lẳng lặng quan sát xã hội loài người, sau đó xoay người rời đi.
Tháng sáu tuyết rơi, đối với nhiều người thì đó là may mắn hạnh phúc, cũng là cảnh cáo nhắc nhở với một số người.
Sau trận tuyết dày đặc, khói bụi tán dần đi, mọi người sẽ được trông thấy một bầu trời xanh thăm thẳm.
Tuyết có tác dụng tinh lọc. Trận tuyết này có thể làm sạch không khí của cả khu thành phố, làm cho người dân không còn sinh bệnh vì ô nhiễm môi trường nghiêm trọng.
Có điều đây chỉ mang tính chất tạm thời, trị được phần ngọn nhưng không thể giải quyết triệt để gốc rễ. Chừng nào các nhà máy hóa chất thải ra lượng khí thải vượt mức này vẫn còn hoạt động, một thời gian dài nữa trôi qua, thành phố sẽ biến trở về tình trạng như ban đầu.
Muốn giải quyết dứt điểm, còn cần con người phải có ý thức bảo vệ thiên nhiên một cách tự chủ.
Nhưng đây không phải là chuyện mà các thần minh nên can thiệp vào.
Tự Nhiên Chi Thần cộng sinh với hậu thế, là thần bảo hộ của thế giới, từ trước tới giờ không hề đảm đương nhiệm vụ làm thần bảo hộ cho riêng một giống loài nào.
Cậu đã chứng kiến vô số loài sinh vật bị tuyệt chủng. Nếu con người phạm phải sai lầm sau đó nhận về hậu quả thì đó chính là cái giá mà họ phải gánh chịu.
Nhưng Thích Bạch Trà cũng không ngại quẳng lại một lá thư cho chi nhánh bảo vệ môi trường địa phương trước khi rời đi.
Còn lại, là việc mà con người phải giải quyết.
_
"Tiểu nhân có mắt như mù, không biết ngài là Tuyết Thần đại nhân..." Nếu hệ thống Công Lược có thực thể, hiện tại nó đã quỳ sụp xuống rồi.
Chứng kiến chàng thanh niên giơ tay lên vung ra một trận tuyết lớn, chẳng lẽ nó còn không biết đến thần vị của người này.
"Nếu như Ái Ma sáng tạo ra ngươi đã bị tiêu diệt, ngươi và các hệ thống khác sẽ như thế nào?" Thích Bạch Trà hỏi.
Hệ thống Công Lược tuyệt vọng nói: "Sẽ báo hỏng, Ái Ma mà chết, tình yêu và vận may bị nó cướp đi sẽ trở lại thân thể con người nguyên bản. Bọn tôi mất hết hiệu lực, tự động giải trừ buộc định với kí chủ."
Lần này nếu thật sự giải phóng toàn bộ sẽ cứu vãn vô số nạn nhân đang bị chiếm giữ thân thể.
Tự Nhiên Chi Thần không thông qua lễ tạ thần để thu được sức mạnh, nhưng bọn họ có thể tích đức làm việc thiện, những công đức này cũng sẽ bồi bổ thêm thần lực.
Trăm triệu năm nay Thích Bạch Trà bôn ba bảo vệ tuyến đầu của thế giới, chờ cho tới khi các đồng bạn thần minh khác tỉnh dậy, chỉ sợ lại phát hiện thấy đệ nhất chiến lực thế giới đã đổi thành Tuyết Thần dịu dàng hòa nhã.
"Những kỹ năng kí chủ đạt được từ hệ thống..."
"Cũng sẽ biến mất." Hệ thống Công Lược nói, "Ái Ma đòi hỏi tình yêu và vận may, kí chủ kiếm được tình yêu và số mệnh của nhân vật sẽ quy thành điểm, điểm đổi được kỹ năng và mua bán vật phẩm trong hệ thống, cơ bản thuộc về một loại trao đổi hàng hóa. Những kỹ năng này vốn là sức mạnh Ái Ma phó thác cho bọn họ, Ái Ma mà chết, bọn họ sẽ trở lại làm người bình thường như ban đầu."
"Có điều", hệ thống Công Lược tiếp tục khai báo, "Một số vật phẩm trong khu mua bán có khả năng vẫn còn tồn tại và được sử dụng, bởi vì nguyên bản những thứ đó là đồ dùng thực tế trong thế giới kia của bọn tôi, chẳng qua bị đưa đến một thế giới khác mà thôi. Trong khu mua bán của bọn ta phong phú đa dạng, hàng bày la liệt, cần cái gì có cái đó..." Nó đột nhiên bắt đầu đổi giọng thành nhân viên bán hàng đa cấp.
Thích Bạch Trà bất thình lình hỏi: "Có thuốc trường sinh bất lão không?"
Lúc sáng nay khi cậu đang giảng bài lịch sử cho học sinh, bỗng nhiên nghĩ đến một mẩu truyện vô cùng đáng sợ.
Mấy trăm năm sau, học sinh trong lớp đã được thay đổi bằng một tập thể khác, cậu vẫn mai danh ẩn tích làm một giáo viên dạy lịch sử bình bình thường thường.
Cậu bảo học sinh mở sách giáo khoa, giảng cho tụi nó về lịch sử phát triển của Trung Quốc trong vòng một trăm năm qua. Giảng rồi lại giảng, giảng về một người họ Phó, tuổi còn trẻ đã trở thành đệ nhất đại gia, vinh hoa phú quý nhiều không kể hết.
..... Là người chồng mấy trăm năm trước của cậu.
". . . . . ."
Thích Bạch Trà không dám tưởng tượng thêm nữa.
(Ai cứu rỗi tâm hồn hai đứa nó đi T_T)
Rõ ràng từ lâu cậu đã trở thành người có thói quen ly biệt, nhưng căn bản dường như không thể chịu nổi cảnh bâng quơ hời hợt coi Phó Minh Dã thành một đoạn lịch sử quá khứ kể ra khỏi miệng.
Ngay cả chỉ nghĩ một chút cũng đau đớn không thôi.
Cậu muốn sống cùng Phó tiên sinh thật lâu thật dài, cậu không muốn vọng về đối diện với Phó tiên sinh bị ngăn cách bởi trang lịch sử xa vời.
Thích Bạch Trà động tâm.
Pháp quy của thế giới này không cho phép con người trường sinh, không có thuốc trường sinh bất lão, hiện tại linh khí mỏng manh cũng không có cách nào khiến con người có thể tu tiên. Quỷ hồn sau khi chết không đầu thai sẽ bị tiêu tán, hoặc hóa thành lệ quỷ cường đại.
Nhưng Thích Bạch Trà sao có thể cam lòng biến Phó Minh Dã thành lệ quỷ, huống chi Phó Minh Dã cũng không có oán niệm để trở thành lệ quỷ.
Nếu như thế giới này không có biện pháp nào, có lẽ có thể mượn vật phẩm của thế giới khác.
Tuy vậy, chức trách của thần vốn dĩ chính là xua đuổi những dị khách tới từ dị thế đó, đồ vật trong tay những vị khách dị thế này được coi như phi pháp hay vi phạm lệnh cấm. Nếu ngay cả cậu cũng vì ham muốn cá nhân mà sử dụng những món hàng kia, thì đó sẽ là một tư cách không đủ tiêu chuẩn.
Nhưng...
Nhưng cậu vẫn muốn hỏi.
"Có thuốc trường sinh bất lão không?"
Thời điểm Thích Bạch Trà hỏi ra lời này, đôi con mắt trong veo nhạt màu, giọng nói bình thản trước sau như một.
Cậu luôn tuân theo quy củ pháp tắc của thế giới, cũng muốn phá vỡ phép tắc thế giới chỉ vì Phó tiên sinh.
15/08/2020
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️🅰️.d của chính chủ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com