[ĐAM MỸ - ĐANG BETA] CẬU HÔN TÔI THÊM LẦN NỮA ĐI - CHÍ MẶC
Chương 26: Phó Từ, cậu thật ngốc
Chuyển ngữ: Phương Tử Bối*Phó Từ không biết vì sao Kỳ Ngôn lại đột nhiên nhắc đến chuyện đồng tính luyến ái, hắn không khỏi nhíu mày, vừa định nói gì đó thì Kỳ Ngôn dường như đã đoán trước được, đưa tay lên chặn môi hắn, "Đừng nói."Ít nhất giây phút này cậu không muốn nghe thấy bất kỳ lời chán ghét đồng tính luyến ái nào từ Phó Từ.Phó Từ cảm nhận được bàn tay hơi lạnh của Kỳ Ngôn, hắn chớp chớp mắt, nghe lời không nhúc nhích, chẳng qua hắn tự động nắm lấy tay kia của Kỳ Ngôn cho vào trong túi, lòng bàn tay hắn phủ lấy mu bàn tay cậu, từng chút từng chút một ủ ấm.Tay phải của Kỳ Ngôn đang chặn trên môi hắn, hơi thở của đối phương lướt qua lòng bàn tay, mang theo hơi ẩm và độ ấm. Tay cậu dường như chạm phải bờ môi mềm mại, cảm giác ngưa ngứa khiến Kỳ Ngôn theo phản xạ rút tay lại.Phó Từ thổi vào lòng bàn tay cậu!Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn đang trừng mình, có hơi vô tội, "Tôi không nói chuyện, tôi chỉ sợ cậu lạnh."Tay kia đã ấm lên, tay này cũng không thể lẻ loi.Kỳ Ngôn không khỏi cạn lời, tên trai thẳng Phó Từ này lấy đâu ra nhiều mưu mẹo thế? Đều dùng hết lên người cậu rồi đúng không?Phó Từ nhìn biểu cảm Kỳ Ngôn cuối cùng cũng bình thường trở lại, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, dáng vẻ lúc nãy của Kỳ Ngôn thật sự dọa hắn, trong khoảnh khắc đó hắn suýt tưởng Kỳ Ngôn sắp khóc.Hắn xoa xoa tóc Kỳ Ngôn, dỗ dành: "Đừng buồn nữa, quay lại ăn cơm nhé? Tôi thấy họ có gọi tôm, tôi bóc cho cậu."Kỳ Ngôn đang định nói hai người họ không ngồi chung, nhưng quay lại phòng bao đã phát hiện Phó Từ nhân lúc cậu không có mặt đổi chỗ với một người khác.Đặng Thừa thấy hai người cùng quay lại chậc lưỡi một tiếng: "Cũng biết quay lại ha! Các cậu chưa đủ dính nhau sao?"Phó Từ kéo Kỳ Ngôn ngồi xuống cùng, giúp người kia lấy bát đũa, "Sao có thể đủ? Dính nhau cả đời tôi còn chưa thấy nhiều."Đặng Thừa ra vẻ bị lời hắn nói làm nổi da gà, "Tôi hỏi làm gì vậy trời, cảm giác như bị nhồi cẩu lương ấy."Nhưng thật ra cậu rất ngưỡng mộ mối quan hệ của hai người, cậu vốn tưởng cấp ba là một vòng nhỏ nên hai người mới có thể chơi với nhau, không ngờ lên đại học tình cảm của hai người chỉ có tăng chứ không hề giảm.Kỳ Ngôn ở dưới bàn đá đá chân Phó Từ, bảo hắn nói năng chú ý chút.Phó Từ cũng không khó chịu, cười rót cho cậu một ly sprite, "Cái này không lạnh."
Hắn sợ Kỳ Ngôn nhìn thấy mọi người đều uống chỉ có mình là không sẽ cảm thấy mất tự nhiên, liền gọi phục vụ mang thêm một chai sprite không lạnh.Trong lúc dùng bữa, mọi người bàn xem ăn xong sẽ đi đâu chơi tiếp.Đặng Thừa đề nghị, "Hay là về trường đi, cũng mấy năm rồi không biết có thay đổi gì không."Kỳ Ngôn ăn xong tôm hùm đất mà Phó Từ bóc cho, nghe thấy câu này vô thức gật đầu.Thật ra cậu cũng muốn về xem thử.Những năm cấp ba đối với cậu mà nói có vui có buồn, mặc dù khoảng thời gian ban đầu không như ý muốn nhưng cậu cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận, ngược lại còn có chút cảm kích, nếu không nhờ như vậy, cậu cũng không thể quen biết Phó Từ.Chẳng qua ý kiến này rất nhanh bị lớp trưởng bác bỏ, "Trường học không cho người ngoài vào, mấy đứa đã tốt nghiệp như chúng ta không vào được.""Có thể đi KTV chơi."Mọi người đều cảm thấy ổn.Lúc lớp trưởng hỏi Phó Từ hắn đang lau bàn tay dính dầu do bóc tôm cho Kỳ Ngôn, nghe vậy lắc đầu: "Tôi và Kỳ Ngôn không đi đâu, còn có việc."Kỳ Ngôn tưởng hắn nói đến chuyện về nhà ăn cơm với bà ngoại cũng không phủ nhận.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.*Sau khi họ chào tạm biệt mọi người, Kỳ Ngôn đang chuẩn bị đi đến trạm xe buýt thì Phó Từ bắt lấy vai cậu, điều chỉnh lại phương hướng, "Thời gian còn sớm, chúng ta đi làm chút chuyện khác đi."Hai người đi được một đoạn, Kỳ Ngôn nhìn thấy bóng dáng chiếc cổng lớn xuất hiện trước mắt, kinh ngạc nói: "Cậu đưa tôi về trường làm gì?"Cổng trường so với hai năm trước không có thay đổi gì, chỉ là nhìn có vẻ cũ hơn một chút, bảo vệ canh cổng đã không còn là gương mặt quen thuộc lúc đầu, thỉnh thoảng cũng có xe đi vào nhưng đều phải đưa ra thứ gì đó để chứng minh."Phó Từ, lớp trưởng nói không vào được..."Không đợi cậu nói xong, Phó Từ đã dẫn cậu rẽ sang hướng khác, "Ai nói chúng ta sẽ đi cổng chính."Phó Từ dắt cậu đi vòng đến một góc, bên cạnh là một bức tường thấp, nơi này dường như đã rất lâu không tu sửa, mặt tường vàng ố, lớp sơn trắng đã có dấu hiệu bong tróc, dưới chân tường còn rải rác vài viên gạch, trông có vẻ không phải là một nơi tốt.Vẫn chưa để cậu kịp hỏi, Phó Từ đã cúi người thuần thục xếp những viên gạch kia lên, giọng nói mang theo sự đắc ý: "Tôi biết ngay là chỗ này chưa bị chặn lại mà."Hắn phát hiện lúc Đặng Thừa nói muốn về trường mắt Kỳ Ngôn ngay lập tức sáng lên, rõ ràng rất muốn đi, nếu đã vậy, hắn đương nhiên phải nghĩ cách thỏa mãn cậu.Đây là nơi kín đáo nhất để có thể trèo tường vào trường, xem ra vẫn chưa bị giáo viên phát hiện.Sau khi thử xem chồng gạch dưới đất đã vững chưa, Phó Từ leo lên, tay bám vào đầu tường, linh hoạt nhướng người, đôi chân dài cong lên thoắt cái hắn đã ngồi trên tường.Động tác vô cùng thuần thục.Hắn xác nhận độ cao và độ an toàn, gạc đi những viên đá vụn trên tường rồi đưa tay về phía Kỳ Ngôn, "Tôi kéo cậu lên."Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi đột nhiên hỏi, "Phó Từ, hồi cấp ba cậu thường làm những việc giống vậy lắm à?"Kiểu như trốn tiết thế này hay đi đánh nhau với người ta.Sự đắc ý trên môi Phó Từ ngay lập tức không giữ được nữa, hắn che miệng khẽ ho, "Đó đều là những chuyện của quá khứ rồi..."Hắn nói xong đưa tay lên thề với Kỳ Ngôn, "Tôi khẳng định nguyên năm 12 chưa bao giờ trốn tiết, vẫn luôn học hành đàng hoàng, tôi đã làm lại cuộc đời rồi!"
Đối với những lời này Kỳ Ngôn không có gì bất ngờ, năm 12 là năm mà vì để giúp Phó Từ theo kịp tiến độ học tập, hai người gần như cùng ăn cùng ngủ, Phó Từ đương nhiên không có cơ hội làm chuyện xấu.Không chỉ vậy, Phó Từ lên đại học cũng chưa từng trốn tiết, cho dù không có cậu trông chừng thì thành tích của hắn vẫn cứ tăng lên.Kỳ Ngôn nghĩ một chút, vẫn là tha cho hắn, bây giờ truy cứu lại chuyện cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì.Nhưng cậu không nắm lấy bàn tay mà Phó Từ đang đưa ra, vì nếu như cậu không vững có thể kéo cả Phó Từ xuống khỏi tường.Cậu nhớ lại động tác của Phó Từ, thử làm theo, dù hành động có hơi cứng ngắc nhưng vẫn thành công leo lên trên.Sau khi cậu lên được Phó Từ cũng nhảy xuống, hắn đến trước mặt Kỳ Ngôn ngước lên nhìn cậu, "Nhảy xuống đi, tôi ôm cậu."Trèo tường lên thì dễ xuống thì khó, chưa kể đối với người lâu ngày không vận động như Kỳ Ngôn không cẩn thận trẹo chân thì chẳng còn là chuyện nhỏ nữa.Kỳ Ngôn ước chừng độ cao, cậu biết nếu mình từ chối chính là tự mình ra vẻ.Cậu vừa tìm một góc độ thích hợp lại phát hiện tầm mắt của Phó Từ vẫn luôn theo sát chuyển động của mình, đến nỗi không hề chớp mắt, trông hắn có vẻ còn căng thẳng hơn cậu, điều này khiến Kỳ Ngôn không khỏi trêu chọc, "Phó Từ, cậu đón được tôi không? Lỡ như ngã thì làm thế nào?""Tôi sẽ không để cậu ngã đâu!" Phó Từ không chút do dự đáp, nhưng trong lòng lại sợ cái lỡ như đó, "Cậu đợi chút, tôi cởi áo ra lót cho cậu."Áo phao mềm, nếu như ngã thật, cũng có thể giảm va chạm chút, thêm cả đệm thịt là hắn, Kỳ Ngôn chắc chắn sẽ không vấn đề gì.Nhưng hắn vừa kéo khóa áo, đã nghe thấy Kỳ Ngôn bên trên gọi hắn một tiếng."Phó Từ."Giọng nói mang theo ý cười rất rõ ràng.Phó Từ vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Ngôn nhún người nhảy thẳng về phía hắn.Hắn giật mình, không kịp nghĩ gì giang hai tay ôm người vào lòng.Do tác động hắn không khỏi lùi lại vừa bước rồi mới đứng vững được, cảm giác nghĩ đến là sợ lúc nãy khiến sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, đang muốn răn đe người kia lại đột nhiên cảm nhận được cổ mình được ôm lấy, một gương mặt vừa hơi lạnh vừa mềm mại như có như không cọ lên tai hắn."Phó Từ, cậu thật ngốc."Cậu biết Phó Từ nhất định sẽ đón được cậu.Phó Từ không hình dung được cảm giác hiện tại, Kỳ Ngôn được vây trong áo khoác của hắn, thân thể hai người tiếp xúc với nhau, hơi thở bên tai mang theo ý cười vui vẻ, hòa lẫn với nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại của hắn, tựa như một khúc giao hưởng kéo dài không ngớt.Hắn không biết tại sao lại cảm thấy mặt mình có hơi nóng, vội vã thả người kia ra, sau khi kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, hắn mới cố gắng nghiêm mặt, "Cậu có biết vừa nãy nguy hiểm thế nào không?"Trên mặt Kỳ Ngôn không có chút nào là hối hận sau khi làm sai, ngược lại còn đưa tay kéo dây kéo áo khoác Phó Từ lên một cách tự nhiên, rồi cúi đầu xoa xoa eo mình, "Khi nãy cậu siết làm tôi có hơi đau."Có lẽ là quá bất ngờ, lúc Phó Từ ôm cậu dùng lực rất lớn.Gương mặt nghiêm nghị của Phó Từ ngay lập tức sụp đổ, hắn đưa tay vạch áo Kỳ Ngôn ra, giọng nói căng thẳng: "Tôi xem xem."Nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến làn da ấm áp, đối phương đã lùi ra.Kỳ Ngôn không ngờ động tác của Phó Từ lại có thể nhanh như vậy, cậu chưa kịp phản ứng Phó Từ đã đưa tay vào áo mình, thấy cậu không cho còn nhíu màu đuổi theo, "Nghe lời, để tôi xem."Kỳ Ngôn bị dọa đến vội vã lùi ra sau vài bước, không biết do xấu hổ hay do tức giận, mặt cậu có chút đỏ, "Phó Từ, được rồi mà!"Lúc nãy cậu chỉ là không muốn bị cằn nhằn thôi, sao người này lại cho là thật rồi?"Đừng vén nữa, tôi lạnh!"Vừa dứt lời, Phó Từ nghĩ đến thời tiết hiện tại mới miễn cưỡng từ bỏ ý định, "Vậy lát về nhà để tôi kiểm tra xem."Kỳ Ngôn chỉ có thể lờ mờ đồng ý.Chỗ hai người nhảy xuống cách tòa dạy học không xa, thời điểm này trường cấp ba vẫn chưa nghỉ lễ, lúc này vừa hay vang lên một hồi chuông, bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa truyền từ bên đó sang, ngay tức khắc làm trường học vốn dĩ đang im thin thít trở nên tươi mới sống động.Gần đến nghỉ đông, trường học cũng không quản chặt lắm, học sinh không mặc đồng phục khiến Kỳ Ngôn và Phó Từ dưới lầu không bị phát hiện ngay,Bọn họ hòa lẫn vào trong dòng người, mấy học sinh cấp ba lần lượt chạy ra ngoài, có người đến căn tin, có người tiến về phía cổng.Phó Từ nắm lấy tay Kỳ Ngôn, tránh cho hai người bị tách ra.Sau khi người đã thưa dần, hắn nhìn lên trên lầu cười đề nghị, "Lên trên xem xem?"Lớp của hai người ở lầu năm, 12A14*.*Thật ra là lớp 14 năm 3 nhưng toi để 12A14 nghe cho gần gũi he.Hiện tại trong lớp không một bóng người, kỳ thi đại học đang đến gần, lớp 12 thời gian rất gấp, mọi người đều đang tranh thủ từng phút từng giây, ước chừng ăn cơm xong không lâu thì học sinh sẽ quay lại tự học buổi tối.Kỳ Ngôn không vào trong, ánh mắt dán chặt vào chỗ ngồi cuối lớp gần cửa, trên bàn đầy sách và tài liệu, nhưng mấy năm trước vị trí đó thường rất sạch sẽ, nhiều nhất chỉ đặt một chai nước lọc.Đó là chỗ ngồi của Phó Từ.Cậu vẫn nhớ Phó Từ thích giấu bóng rổ dưới bàn, đặt nó tựa vào tường, nhưng làm như vậy hắn lại không có chỗ để chân, đôi chân dài vắt chéo nhau chỗ lối đi.Mà điều này cũng cho Kỳ Ngôn một cái cớ, mỗi lần đi qua đó cậu đều nhỏ tiếng bảo Phó Từ tránh đường, Phó Từ sẽ uể oải ngước mắt lên nhìn cậu sau đó không nhanh không chận nhường chỗ cho cậu đi.Đó là tương tác duy nhất của hai người lúc đó.Kỳ Ngôn nghĩ đến chuyện này không khỏi bật cười.Thật ra cậu đã chú ý đến Phó Từ từ rất sớm, đẹp trai, hào hoa, là một mặt hoàn toàn trái ngược với cậu.Đến cả hôm bị nhốt ở phòng thiết bị lúc đó, cũng là do cậu ở trong lớp vẽ trộm Phó Từ chơi bóng rổ mà quên mất thời gian.Lúc cậu đang thất thần, Phó Từ không biết từ lúc nào đã tiến vào lớp, ngồi xuống vị trí thứ ba cạnh cửa sổ, ôm cằm cười khúc khích nhìn cậu."Kỳ Ngôn, chỗ ngày có phải đón nắng rất tốt không?"Trước khi trở thành bạn cùng bàn của Phó Từ, Kỳ Ngôn vẫn luôn ngồi ở đây.Phó Từ ngồi ở đó, cẩn thận quan sát một hồi, dường như đã xác nhận được điều gì, "Đúng thật, khoảng tầm ba giờ, mặt trời sẽ chiếu đến đây."Kỳ Ngôn nhận ra gì đó, có hơi giật mình.Lẽ nào Phó Từ...Ngay giây sau, lời nói của Phó Từ đã chứng thực suy đoán trong lòng cậu."Kỳ Ngôn, cậu biết không, dáng vẻ híp mắt đón nắng của cậu lúc trước thật sự rất giống một chút mèo con."Phó Từ mô tả lại dáng vẻ khi đó của Kỳ Ngôn, "Cuộn tròn như thế này."Kỳ Ngôn nhìn động tác của Phó Từ, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng mình bị va mạnh một cái.Hóa ra không chỉ có mình cậu.Lúc mà cậu không hay biết, Phó Từ cũng đã âm thầm để ý đến cậu...*Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
Hắn sợ Kỳ Ngôn nhìn thấy mọi người đều uống chỉ có mình là không sẽ cảm thấy mất tự nhiên, liền gọi phục vụ mang thêm một chai sprite không lạnh.Trong lúc dùng bữa, mọi người bàn xem ăn xong sẽ đi đâu chơi tiếp.Đặng Thừa đề nghị, "Hay là về trường đi, cũng mấy năm rồi không biết có thay đổi gì không."Kỳ Ngôn ăn xong tôm hùm đất mà Phó Từ bóc cho, nghe thấy câu này vô thức gật đầu.Thật ra cậu cũng muốn về xem thử.Những năm cấp ba đối với cậu mà nói có vui có buồn, mặc dù khoảng thời gian ban đầu không như ý muốn nhưng cậu cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận, ngược lại còn có chút cảm kích, nếu không nhờ như vậy, cậu cũng không thể quen biết Phó Từ.Chẳng qua ý kiến này rất nhanh bị lớp trưởng bác bỏ, "Trường học không cho người ngoài vào, mấy đứa đã tốt nghiệp như chúng ta không vào được.""Có thể đi KTV chơi."Mọi người đều cảm thấy ổn.Lúc lớp trưởng hỏi Phó Từ hắn đang lau bàn tay dính dầu do bóc tôm cho Kỳ Ngôn, nghe vậy lắc đầu: "Tôi và Kỳ Ngôn không đi đâu, còn có việc."Kỳ Ngôn tưởng hắn nói đến chuyện về nhà ăn cơm với bà ngoại cũng không phủ nhận.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.*Sau khi họ chào tạm biệt mọi người, Kỳ Ngôn đang chuẩn bị đi đến trạm xe buýt thì Phó Từ bắt lấy vai cậu, điều chỉnh lại phương hướng, "Thời gian còn sớm, chúng ta đi làm chút chuyện khác đi."Hai người đi được một đoạn, Kỳ Ngôn nhìn thấy bóng dáng chiếc cổng lớn xuất hiện trước mắt, kinh ngạc nói: "Cậu đưa tôi về trường làm gì?"Cổng trường so với hai năm trước không có thay đổi gì, chỉ là nhìn có vẻ cũ hơn một chút, bảo vệ canh cổng đã không còn là gương mặt quen thuộc lúc đầu, thỉnh thoảng cũng có xe đi vào nhưng đều phải đưa ra thứ gì đó để chứng minh."Phó Từ, lớp trưởng nói không vào được..."Không đợi cậu nói xong, Phó Từ đã dẫn cậu rẽ sang hướng khác, "Ai nói chúng ta sẽ đi cổng chính."Phó Từ dắt cậu đi vòng đến một góc, bên cạnh là một bức tường thấp, nơi này dường như đã rất lâu không tu sửa, mặt tường vàng ố, lớp sơn trắng đã có dấu hiệu bong tróc, dưới chân tường còn rải rác vài viên gạch, trông có vẻ không phải là một nơi tốt.Vẫn chưa để cậu kịp hỏi, Phó Từ đã cúi người thuần thục xếp những viên gạch kia lên, giọng nói mang theo sự đắc ý: "Tôi biết ngay là chỗ này chưa bị chặn lại mà."Hắn phát hiện lúc Đặng Thừa nói muốn về trường mắt Kỳ Ngôn ngay lập tức sáng lên, rõ ràng rất muốn đi, nếu đã vậy, hắn đương nhiên phải nghĩ cách thỏa mãn cậu.Đây là nơi kín đáo nhất để có thể trèo tường vào trường, xem ra vẫn chưa bị giáo viên phát hiện.Sau khi thử xem chồng gạch dưới đất đã vững chưa, Phó Từ leo lên, tay bám vào đầu tường, linh hoạt nhướng người, đôi chân dài cong lên thoắt cái hắn đã ngồi trên tường.Động tác vô cùng thuần thục.Hắn xác nhận độ cao và độ an toàn, gạc đi những viên đá vụn trên tường rồi đưa tay về phía Kỳ Ngôn, "Tôi kéo cậu lên."Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi đột nhiên hỏi, "Phó Từ, hồi cấp ba cậu thường làm những việc giống vậy lắm à?"Kiểu như trốn tiết thế này hay đi đánh nhau với người ta.Sự đắc ý trên môi Phó Từ ngay lập tức không giữ được nữa, hắn che miệng khẽ ho, "Đó đều là những chuyện của quá khứ rồi..."Hắn nói xong đưa tay lên thề với Kỳ Ngôn, "Tôi khẳng định nguyên năm 12 chưa bao giờ trốn tiết, vẫn luôn học hành đàng hoàng, tôi đã làm lại cuộc đời rồi!"
Đối với những lời này Kỳ Ngôn không có gì bất ngờ, năm 12 là năm mà vì để giúp Phó Từ theo kịp tiến độ học tập, hai người gần như cùng ăn cùng ngủ, Phó Từ đương nhiên không có cơ hội làm chuyện xấu.Không chỉ vậy, Phó Từ lên đại học cũng chưa từng trốn tiết, cho dù không có cậu trông chừng thì thành tích của hắn vẫn cứ tăng lên.Kỳ Ngôn nghĩ một chút, vẫn là tha cho hắn, bây giờ truy cứu lại chuyện cũ cũng chẳng có ý nghĩa gì.Nhưng cậu không nắm lấy bàn tay mà Phó Từ đang đưa ra, vì nếu như cậu không vững có thể kéo cả Phó Từ xuống khỏi tường.Cậu nhớ lại động tác của Phó Từ, thử làm theo, dù hành động có hơi cứng ngắc nhưng vẫn thành công leo lên trên.Sau khi cậu lên được Phó Từ cũng nhảy xuống, hắn đến trước mặt Kỳ Ngôn ngước lên nhìn cậu, "Nhảy xuống đi, tôi ôm cậu."Trèo tường lên thì dễ xuống thì khó, chưa kể đối với người lâu ngày không vận động như Kỳ Ngôn không cẩn thận trẹo chân thì chẳng còn là chuyện nhỏ nữa.Kỳ Ngôn ước chừng độ cao, cậu biết nếu mình từ chối chính là tự mình ra vẻ.Cậu vừa tìm một góc độ thích hợp lại phát hiện tầm mắt của Phó Từ vẫn luôn theo sát chuyển động của mình, đến nỗi không hề chớp mắt, trông hắn có vẻ còn căng thẳng hơn cậu, điều này khiến Kỳ Ngôn không khỏi trêu chọc, "Phó Từ, cậu đón được tôi không? Lỡ như ngã thì làm thế nào?""Tôi sẽ không để cậu ngã đâu!" Phó Từ không chút do dự đáp, nhưng trong lòng lại sợ cái lỡ như đó, "Cậu đợi chút, tôi cởi áo ra lót cho cậu."Áo phao mềm, nếu như ngã thật, cũng có thể giảm va chạm chút, thêm cả đệm thịt là hắn, Kỳ Ngôn chắc chắn sẽ không vấn đề gì.Nhưng hắn vừa kéo khóa áo, đã nghe thấy Kỳ Ngôn bên trên gọi hắn một tiếng."Phó Từ."Giọng nói mang theo ý cười rất rõ ràng.Phó Từ vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy Kỳ Ngôn nhún người nhảy thẳng về phía hắn.Hắn giật mình, không kịp nghĩ gì giang hai tay ôm người vào lòng.Do tác động hắn không khỏi lùi lại vừa bước rồi mới đứng vững được, cảm giác nghĩ đến là sợ lúc nãy khiến sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại, đang muốn răn đe người kia lại đột nhiên cảm nhận được cổ mình được ôm lấy, một gương mặt vừa hơi lạnh vừa mềm mại như có như không cọ lên tai hắn."Phó Từ, cậu thật ngốc."Cậu biết Phó Từ nhất định sẽ đón được cậu.Phó Từ không hình dung được cảm giác hiện tại, Kỳ Ngôn được vây trong áo khoác của hắn, thân thể hai người tiếp xúc với nhau, hơi thở bên tai mang theo ý cười vui vẻ, hòa lẫn với nhịp tim vẫn chưa bình tĩnh lại của hắn, tựa như một khúc giao hưởng kéo dài không ngớt.Hắn không biết tại sao lại cảm thấy mặt mình có hơi nóng, vội vã thả người kia ra, sau khi kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, hắn mới cố gắng nghiêm mặt, "Cậu có biết vừa nãy nguy hiểm thế nào không?"Trên mặt Kỳ Ngôn không có chút nào là hối hận sau khi làm sai, ngược lại còn đưa tay kéo dây kéo áo khoác Phó Từ lên một cách tự nhiên, rồi cúi đầu xoa xoa eo mình, "Khi nãy cậu siết làm tôi có hơi đau."Có lẽ là quá bất ngờ, lúc Phó Từ ôm cậu dùng lực rất lớn.Gương mặt nghiêm nghị của Phó Từ ngay lập tức sụp đổ, hắn đưa tay vạch áo Kỳ Ngôn ra, giọng nói căng thẳng: "Tôi xem xem."Nhưng đầu ngón tay vừa chạm đến làn da ấm áp, đối phương đã lùi ra.Kỳ Ngôn không ngờ động tác của Phó Từ lại có thể nhanh như vậy, cậu chưa kịp phản ứng Phó Từ đã đưa tay vào áo mình, thấy cậu không cho còn nhíu màu đuổi theo, "Nghe lời, để tôi xem."Kỳ Ngôn bị dọa đến vội vã lùi ra sau vài bước, không biết do xấu hổ hay do tức giận, mặt cậu có chút đỏ, "Phó Từ, được rồi mà!"Lúc nãy cậu chỉ là không muốn bị cằn nhằn thôi, sao người này lại cho là thật rồi?"Đừng vén nữa, tôi lạnh!"Vừa dứt lời, Phó Từ nghĩ đến thời tiết hiện tại mới miễn cưỡng từ bỏ ý định, "Vậy lát về nhà để tôi kiểm tra xem."Kỳ Ngôn chỉ có thể lờ mờ đồng ý.Chỗ hai người nhảy xuống cách tòa dạy học không xa, thời điểm này trường cấp ba vẫn chưa nghỉ lễ, lúc này vừa hay vang lên một hồi chuông, bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng cười đùa truyền từ bên đó sang, ngay tức khắc làm trường học vốn dĩ đang im thin thít trở nên tươi mới sống động.Gần đến nghỉ đông, trường học cũng không quản chặt lắm, học sinh không mặc đồng phục khiến Kỳ Ngôn và Phó Từ dưới lầu không bị phát hiện ngay,Bọn họ hòa lẫn vào trong dòng người, mấy học sinh cấp ba lần lượt chạy ra ngoài, có người đến căn tin, có người tiến về phía cổng.Phó Từ nắm lấy tay Kỳ Ngôn, tránh cho hai người bị tách ra.Sau khi người đã thưa dần, hắn nhìn lên trên lầu cười đề nghị, "Lên trên xem xem?"Lớp của hai người ở lầu năm, 12A14*.*Thật ra là lớp 14 năm 3 nhưng toi để 12A14 nghe cho gần gũi he.Hiện tại trong lớp không một bóng người, kỳ thi đại học đang đến gần, lớp 12 thời gian rất gấp, mọi người đều đang tranh thủ từng phút từng giây, ước chừng ăn cơm xong không lâu thì học sinh sẽ quay lại tự học buổi tối.Kỳ Ngôn không vào trong, ánh mắt dán chặt vào chỗ ngồi cuối lớp gần cửa, trên bàn đầy sách và tài liệu, nhưng mấy năm trước vị trí đó thường rất sạch sẽ, nhiều nhất chỉ đặt một chai nước lọc.Đó là chỗ ngồi của Phó Từ.Cậu vẫn nhớ Phó Từ thích giấu bóng rổ dưới bàn, đặt nó tựa vào tường, nhưng làm như vậy hắn lại không có chỗ để chân, đôi chân dài vắt chéo nhau chỗ lối đi.Mà điều này cũng cho Kỳ Ngôn một cái cớ, mỗi lần đi qua đó cậu đều nhỏ tiếng bảo Phó Từ tránh đường, Phó Từ sẽ uể oải ngước mắt lên nhìn cậu sau đó không nhanh không chận nhường chỗ cho cậu đi.Đó là tương tác duy nhất của hai người lúc đó.Kỳ Ngôn nghĩ đến chuyện này không khỏi bật cười.Thật ra cậu đã chú ý đến Phó Từ từ rất sớm, đẹp trai, hào hoa, là một mặt hoàn toàn trái ngược với cậu.Đến cả hôm bị nhốt ở phòng thiết bị lúc đó, cũng là do cậu ở trong lớp vẽ trộm Phó Từ chơi bóng rổ mà quên mất thời gian.Lúc cậu đang thất thần, Phó Từ không biết từ lúc nào đã tiến vào lớp, ngồi xuống vị trí thứ ba cạnh cửa sổ, ôm cằm cười khúc khích nhìn cậu."Kỳ Ngôn, chỗ ngày có phải đón nắng rất tốt không?"Trước khi trở thành bạn cùng bàn của Phó Từ, Kỳ Ngôn vẫn luôn ngồi ở đây.Phó Từ ngồi ở đó, cẩn thận quan sát một hồi, dường như đã xác nhận được điều gì, "Đúng thật, khoảng tầm ba giờ, mặt trời sẽ chiếu đến đây."Kỳ Ngôn nhận ra gì đó, có hơi giật mình.Lẽ nào Phó Từ...Ngay giây sau, lời nói của Phó Từ đã chứng thực suy đoán trong lòng cậu."Kỳ Ngôn, cậu biết không, dáng vẻ híp mắt đón nắng của cậu lúc trước thật sự rất giống một chút mèo con."Phó Từ mô tả lại dáng vẻ khi đó của Kỳ Ngôn, "Cuộn tròn như thế này."Kỳ Ngôn nhìn động tác của Phó Từ, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng mình bị va mạnh một cái.Hóa ra không chỉ có mình cậu.Lúc mà cậu không hay biết, Phó Từ cũng đã âm thầm để ý đến cậu...*Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com