TruyenHHH.com

[ĐAM MỸ - ĐANG BETA] CẬU HÔN TÔI THÊM LẦN NỮA ĐI - CHÍ MẶC

Chương 23: Nguyên nhân kỳ thị đồng tính

mczkaoi

Chuyển ngữ: Phương Tử Bối

*

Tối hôm đó, Kỳ Ngôn nhìn Phó Từ co ro trên giường không ngừng hắt hơi, cậu lên tiếng: "Chúng ta nói chuyện đi."

Dáng vẻ dầm mưa đứng trước cửa của Phó Từ bị bà ngoại phát hiện, cậu không muốn cãi vã với Phó Từ trước mặt người lớn trong nhà nên mới rước hắn vào trong.

Sau khi tắm nước nóng, sắc mặt Phó Từ khôi phục lại như bình thường, chẳng qua hình như bị lạnh nên cứ hắt hơi mãi.

Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn mặt không biểu cảm, trong lòng vô cùng buồn bã nhưng hắn vẫn giải thích, "Sau khi cậu đi tôi có nói với bố mẹ một tiếng rồi đến tìm cậu. Nhưng vé xe kỳ nghỉ đông khó mua quá, tôi chỉ mua được vé đứng. Lúc đến nhà cậu thì bố mẹ cậu nói cậu tới đây rồi nên tôi tìm qua đây."

"Có một đoạn đường núi khó đi lắm, trời mưa còn vô cùng trơn nữa, tôi vừa sơ ý đã ngã rồi."

Phó Từ nói xong đưa lòng bàn tay cho Kỳ Ngôn xem, cực kỳ đáng thương nói: "Rách cả da rồi này."

Lòng bàn tay trơn nhẵn lấm bấm nhưng vết xước nông sâu không đều, nhìn qua có vẻ là bị đá nhọn đâm trúng, trông rất đau.

Chẳng trách quần áo trên người Phó Từ lại bẩn như vậy.

Nhưng Kỳ Ngôn chỉ liếc qua một cái rồi quay đi, "Vết thương này rửa sạch là ổn rồi, không cần kể khổ với tôi."

Nhìn vết thương có vẻ đáng sợ nhưng chỉ cần không nhiễm trùng thì chẳng có vấn đề gì, Phó Từ chính là cố ý muốn khiến cậu mềm lòng.

Cậu nhàn nhạt nói tiếp: "Cậu biết tôi không phải muốn nói đến chuyện này."

Cậu muốn biết tại sao Phó Từ đã phát hiện cậu hôn trộm vẫn đến đây tìm cậu với dáng vẻ điềm nhiên như không, thậm chí còn đang lờ mờ dỗ cậu?

Bàn tay đang buông lỏng bên người không tự chủ siết chặt, hắn phát hiện Kỳ Ngôn hiện tại lạnh nhạt với hắn đến khác thường, cảm giác như hắn bị bài xích.

Không chỉ không muốn chủ động thêm bước nữa, thậm chí cậu còn đang từ chối hắn đến gần.

Hắn cố gắng che đậy nỗi buồn trong lòng, giải thích tiếp: "Kỳ Ngôn, lúc trước tôi thật sự muốn cậu hồi đáp, nhưng không phải là bắt buộc. Tôi không để tâm cậu dùng thái độ như trước kia với tôi, tôi cũng bằng lòng mãi chủ động đến gần cậu."

"Chỉ là... cậu đừng chán ghét tôi..."

Thanh âm của câu cuối cùng rất nhỏ, giống như vô cùng buồn bã.

Kỳ Ngôn nhịn xuống cảm giác muốn an ủi người kia, ép bản thân bình tĩnh lại, "Cậu cảm thấy hành động của tôi là sự hồi đáp bình thường? Còn tưởng tôi bỏ đi là vì chán ghét cậu?"

Tại sao Phó Từ không nghi ngờ tính hướng của cậu chút nào vậy? Thậm chí còn chủ động nhận sai về phía mình, cho cậu một đường thoái lui hoàn mĩ.

"Phó Từ, cậu nhìn tôi đi." Kỳ Ngôn nhìn thẳng Phó Từ, "Cậu cảm thấy chuyện hôn nhau giữa hai người con trai là bình thường?"

Cậu nhìn chằm chằm Phó Từ, nhận ra sau khi đối phương nghe cậu nói, lông mày ngay lập tức nhíu lại, "Sao lại bình thường được?"

Nhưng Phó Từ lại nghĩ đến gì đó, có hơi né tránh ánh mắt của cậu, "Cơ mà... cũng có thể cho là bình thường đi..."

Nói ra tự mình cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Kỳ Ngôn thu phản ứng của hắn vào tầm mắt, mím môi, "Phó Từ, có phải cậu cảm thấy nếu như tôi và cậu hôn nhau thì vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận được của cậu, nhưng giữa những người đồng tính khác thì không, cậu sẽ cảm thấy phản cảm, buồn nôn?"

Hai mắt Phó Từ sáng lên, gật đầu lia lịa, "Đúng!"

Kỳ Ngôn làm sao giống những người khác.

Kỳ Ngôn nhìn hắn không chút do dự tán thành, chỉ cảm thấy thái dương giật giật.

Tiêu chuẩn kép của Phó Từ thật sự quá rõ ràng.

Nói cách khác, Phó Từ đúng là ghét đồng tính luyến ái nhưng có thể chấp nhận tất cả của mọi thứ của cậu, thậm chí hôn cũng vậy, còn vô thức hợp lý hóa hành vi của cậu, giống như cậu làm gì cũng đúng cả.

Cậu luôn biết mình trong tim Phó Từ có một vị trí khác biệt, nhưng không nghĩ lại đặc biệt đến mức này.

Vẫn còn một điều, Phó Từ ghét đồng tính luyến ái nhưng trong những lần liên quan đến cậu mới có phản ứng rõ rệt.

Thang Hạo cậu có thể hiểu, dù gì người này lòng dạ chẳng tốt lành gì, nhưng Phong Tử Du thì sao? Phó Từ có thể chấp nhận cử chỉ thân mật giữa hai người xa lạ nhưng lại không thể chấp nhận Phong Tử Du bạn cậu, còn có địch ý vô cùng rõ ràng với người ta.

Kỳ Ngôn suy tư một lúc rồi đưa ra được một kết luận...

Phó Từ không phải ghét đồng tính luyến ái, hắn là ghét những người đồng tính tiếp cận cậu.

Hành động này càng giống xuất phát từ bảo vệ hơn, cảm thấy cậu sẽ bị người đồng tính làm tổn thương.

Tại sao chứ?

Thấy Kỳ Ngôn cẩn thận quan sát mình, tim hắn mềm nhũn không nhịn được muốn kéo lấy tay Kỳ Ngôn, "Kỳ Ngôn... tôi..."

Nhưng hắn vẫn chưa chạm được thì Kỳ Ngôn đã đứng dậy, "Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi ra ngoài một chút."

Lúc cậu chưa làm rõ được tâm tư của Phó Từ, cậu sẽ không để mặc hắn thân mật với mình nữa.

Cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng kia cậu không muốn trải qua lần nữa.

Kỳ Ngôn không chút lưu tình rời đi, bỏ lại Phó Từ một mình trong phòng.

Thật ra Phó Từ rất muốn đuổi theo nhưng hắn biết như vậy Kỳ Ngôn chắc chắn sẽ chán ghét hắn, vậy nên hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên giường.

Kỳ Ngôn đến phòng bếp xem thử canh gừng nấu cho Phó Từ đã được chưa. Bà ngoại thấy người kia dầm mưa lập tức nói không được, kiên quyết muốn nấu canh gừng cho Phó Từ uống. Kỳ Ngôn không còn cách nào khác chỉ có thể khuyên người vào nghỉ để mình nấu.

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.

*

Lúc cậu bưng bát canh sang, vừa đẩy cửa ra đã thấy Phó Từ đỏ mắt chờ mong nhìn mình, bộ dạng muốn đến gần nhưng lại không dám, cực giống Vượng Tài trong sân lúc định vẫy đuôi xông về phía cậu.

Cậu đưa canh gừng cho Phó Từ, "Uống này."

Phó Từ ngửi thấy mùi gừng nồng nặc, vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu nấu cho tôi sao?"

Nói xong không chút do dự nhận lấy, nhưng hắn uống quá vội, bị nóng đến nhe răng trợn mắt. Dù vậy Phó Từ vẫn nhanh chóng uống hết canh rồi đưa bát rỗng cho Kỳ Ngôn, "Còn không?"

Kỳ Ngôn vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn, nếu như cậu nhớ không nhầm, Phó Từ có lẽ ghét nhất là gừng. Lúc cậu vừa đưa cho hắn còn chuẩn bị tâm lý cho việc đối phương sẽ không uống, chẳng ngờ Phó Từ lại phối hợp như vậy.

Phó Từ đương như nhìn ra kinh ngạc trong mắt Kỳ Ngôn, cười khúc khích: "Ngọt lắm."

Mặc dù mùi gừng rất nồng rất đậm, nồng đến nỗi Phó Từ hoài nghi Kỳ Ngôn có phải cố ý cho nhiều như vậy không, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất ngon.

Kỳ Ngôn chắc chắn đang xót hắn dầm mưa.

Kỳ Ngôn - người bất đắc dĩ nhận lệnh của bà ngoại nấu canh nhìn Phó Từ không hiểu sao lại cười tươi như một đóa hoa, có chút cạn lời, "Hết rồi, có một bát thôi."

Phó Từ nghe vậy lập tức có hơi tiếc nuối, lúc nãy hắn uống nhanh quá, vẫn chưa nếm được vị gì.

Hắn nghĩ đến gì đó, lấy balo bên cạnh ra, kéo dây kéo rồi mở ra cho Kỳ Ngôn, "Cho cậu đấy! Báo đáp!"

Kỳ Ngôn cúi đầu nhìn, đồ ăn vặt đầy cả một balo, còn là loại cậu thích ăn.

Lúc nãy trong mưa, Phó Từ rõ ràng ôm balo vào lòng bảo vệ, cậu còn tưởng bên trong đựng laptop hay gì đó, vậy mà lại toàn là đồ ăn?

Phó Từ thấy Kỳ Ngôn không nhúc nhích, chủ động lấy đồ ăn vặt ra, dưới cùng còn có một một túi chườm, "Có cái này buổi tối cậu ngủ chắc sẽ tốt hơn chút."

Vốn dĩ hắn mua cái này để Kỳ Ngôn mang về nhà dùng, sau khi biết thân nhiệt Kỳ Ngôn là lạnh, ở trường mỗi lần đi ngủ hắn đều lén trèo sang giường Kỳ Ngôn sưởi ấm cho người kia rồi mới quay về. Kỳ nghỉ đến gần, hắn không thể theo Kỳ Ngôn nên chỉ có thể mượn tác nhân bên ngoài.

Còn về đồ ăn, vốn hắn chuẩn bị cho Kỳ Ngôn đi đường ăn. Chỉ không ngờ đều không dùng đến.

Nhưng bây giờ, hắn mang những thứ này đến đây, Kỳ Ngôn lại chỉ đứng cách đó không xa yên lặng nhìn hắn, không chút động tĩnh.

Tuy là Phó Từ đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng không tránh khỏi thấy mất mát.

Kỳ Ngôn thật sự đang lạnh nhạt với hắn, rất rõ ràng.

Không để mình ủ rũ xong thì hắn đã thấy Kỳ Ngôn cầm lấy chăn bên cạnh, giống như đang trải giường dưới sàn?

Sau đó, Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn nằm xuống, còn chuẩn bị tắt đèn.

 "Đợi đã, cậu ngủ dưới sàn hả?" Phó Từ không nhịn được nữa, trực tiếp nhảy từ trên giường xuống, ôm cả người lẫn chăn cuộn lại ném lên giường, trầm giọng nói, "Cậu đang đùa sao?"

Vốn dĩ Kỳ Ngôn định bọc mình thành một khối để dễ ngủ, không ngờ lại thuận tiện cho hành động của Phó Từ.

Hiện tại, cậu bị kẹt ở giữa chăn bông không thể cử động, Phó Từ thậm chí còn sợ chưa đủ lại phủ thêm cho cậu một tấm nữa rồi tự mình nằm xuống sàn.

"Tôi biết cậu không muốn ngủ cùng tôi, tôi cũng không miễn cưỡng cậu. Để tôi ngủ dưới sàn là được."

Lúc trước Kỳ Ngôn có nói với hắn nhà bà ngoại chỉ có một phòng cho khách, khi đó hắn còn mừng thầm. Nhưng hắn không ngờ Kỳ Ngôn lại thà ngủ sàn chứ không muốn ngủ cùng hắn.

Hắn càng nghĩ càng thấy tủi thân, cuộn mình lại thành một khối quay lưng về phía Kỳ Ngôn.

Kỳ Ngôn không dễ dàng gì mới chui được khỏi chăn, vừa nhìn đã thấy Phó Từ lại cuộn tròn trong chăn, bóng lưng vừa cô đơn vừa bướng, thỉnh thoảng còn ho một hai tiếng cứ như đang sợ Kỳ Ngôn không biết lúc nãy hắn mới dầm mưa.

"Dậy đi." Cậu đá đá Phó Từ đang cuộn thành kén "Cậu lên giường ngủ."

Cho dù nền tảng thể chất tốt nhưng dầm mưa xong lại ngủ dưới sàn cả đêm cũng không thể chịu nổi. Hơn nữa, làm gì có ai để khách ngủ dưới đất cơ chứ.

Nhưng Phó Từ chẳng hề nhúc nhích, quyết tâm không lên.

Hai người giằng co một lúc liền biến thành ai đắp chăn nấy cùng nhau ngủ trên giường.

Đêm đông trời tối hơn bình thường, bên ngoài vẫn mưa to như cũ thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng những hạt đá nhỏ đập vào cửa sổ, hơi chói tai.

Cửa sổ phòng cho khách không lớn lắm, buổi đêm ở nông thôn không có đèn đường, sau khi trong phòng đã tắt đèn thì hoàn toàn tối tăm không nhìn thấy gì.

Kỳ Ngôn yên lặng nhìn về hướng cửa sổ, chẳng có chút buồn ngủ nào.

Cậu khẽ xoay người, bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp, "Không ngủ được?"

Cậu vẫn chưa kịp trả lời, chỉ cảm thấy có một bàn tay đặt lên chăn của mình, giống như đang ôm lấy cậu, "Không sao, tôi ở đây!"

Hắn biết Kỳ Ngôn sợ tối, không thích nhưng không gian quá kín. Nhà bà ngoại hơi cũ, thông gió cũng không tốt, sau khi đóng cửa sổ, bên trong có hơi ngột ngạt.

Thêm nữa Kỳ Ngôn đã rất lâu không ở đây, khó tránh khỏi căng thẳng.

Kỳ Ngôn cảm nhận được người bên cạnh giống như đang vén chăn chui ra, không biết làm gì, chẳng bao lâu cậu lại cảm thấy mép chăn của mình bị vén lên. Cậu còn tưởng Phó Từ lại không an phận, vừa định ngăn cản thì một vật ấm nóng đã được nhét vào lòng cậu.

"Rót cho cậu ít nước vào túi chườm, như vậy có thoải mái hơn chút không?"

Giọng nói Phó Từ mang theo ý dỗ dành truyền đến bên tai khiến Kỳ Ngôn yên lặng ôm túi chườm có chút nóng vào lòng.

Thật sự ấm áp hơn rất nhiều.

Đối phương giống như phát giác được hành động của cậu, khẽ cười một tiếng rồi thay cậu chỉnh lại góc chăn bị vén lúc nãy.

Hai người im lặng như vậy một lúc, cho dù Kỳ Ngôn vẫn không nói chuyện hắn cũng có thể cảm nhận được không khí giữa hai người tốt hơn lúc nãy rất nhiều.

Kỳ Ngôn vốn dĩ quay lưng về phía hắn giờ lại thành nằm thẳng.

"Phó Từ, năm đó lúc tôi bị nhốt, làm sao cậu tìm thấy tôi vậy?" Kỳ Ngôn đột nhiên hỏi.

Năm lớp 11, hôm đó bố mẹ cậu đến nhà họ hàng, cậu không muốn về nhà nên ở lại trường khá muộn. Cũng vì thế mà cậu bị một đám học sinh hư trong trường nhắm đến, chúng cướp điện thoại rồi nhốt cậu vào phòng thiết bị.

Hôm đó cũng là một ngày mùa đông, phòng thiết bị không có cửa sổ vừa lạnh vừa tối, đến công tác đèn cũng hỏng mất, chắc hẳn đám người kia biết chuyện này nên mới nhốt cậu ở đây.

Con người trong lúc sợ hãi không tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung. Kỳ Ngôn mở to mắt, thiết bị trong phòng nhờ sự khuếch đại của bóng tối dường như biến thành những con ác quỷ đang nhe nanh giương vuốt không tiếng động nhào đến chỗ cậu. Cậu chỉ có thể ngồi xổm xuống, ôm chặt hai cánh tay, đến thở cũng không dám thở mạnh, cũng chẳng dám nhúc nhích sợ quỷ sẽ phát hiện.

Cậu cảm thấy mình có thể sẽ bị nhốt ở đây cả đêm hoặc hơn thế.

Thời gian chậm chạp trôi qua khiến cậu có chút tuyệt vọng, không ngừng cào loạn lên tay, cơn đau bắt đầu khiến cậu tê dại.

Nhưng cậu vẫn hy vọng có người có thể phát hiện ra cậu.

Phó Từ chính là người xuất hiện lúc đó.

Lúc hắn ngược sáng đá bay cánh cửa, nhờ ánh trăng soi chiếu lên người, cho dù không nhìn rõ mặt cũng không giấu được vẻ điển trai.

Kỳ Ngôn nhớ mãi một màn đó, trong khoảnh khắc ấy, Phó Từ cứ như anh hùng từ trên trời bay xuống vậy.

Lúc đó tuy hai người sống đối diện nhưng chỉ đến mức gật đầu chào nhau. Tính cách của họ quá khác biệt, hoàn toàn không có khả năng chơi cùng nhau, nhưng Phó Từ vậy mà lại tìm ra cậu, còn cởi áo khoác phao trên người đắp lên cho kẻ đang lạnh đến run lẩy bẩy là cậu.

Lúc đó cậu quá lạnh, cũng quá sợ hãi, đến một câu cảm ơn cũng không nói ra.

Phó Từ không ngờ Kỳ Ngôn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, hắn nhớ lại một hồi, "Lúc đó mẹ tôi bảo tôi gọi cậu sang nhà chúng tôi ăn cơm, nhưng tôi gõ cửa lại không có người trả lời, trong lớp có người nói cậu vẫn còn ở trường nên tôi đến tìm."

Kỳ Ngôn ừm một tiếng.

Phó Từ không những tìm được cậu, còn thay cậu dạy dỗ cho đám côn đồ kia một trận nhớ đời, cảnh cáo bọn chúng nếu dám bắt nạt cậu nữa sẽ nhốt chúng lại cả đêm.

Mà sau đó, đến trường rồi tan học, Phó Từ đều đi cùng cậu, ngoài mặt dường như rất chán ghét kẻ phiền phức là cậu, nhưng vẫn là không nhanh không chậm theo sau cho đến khi xác định cậu đã về nhà an toàn.

Quan hệ của hai người cũng từ đó tốt lên, sau đó lên 12, bố mẹ Phó Từ ra ngoài kinh doanh để cậu lại quê cũ, Kỳ Ngôn liền đề nghị bố mẹ mình cho Phó Từ đến ở cùng bọn họ, hai người cũng trở nên gần gũi hơn.

Kỳ Ngôn quay đầu nhìn về hướng Phó Từ, nhưng quá tối, cậu đến hình dáng của đối phương cũng nhìn không rõ, thế nhưng cậu vẫn không quay đi.

"Phó Từ, cậu phát hiện mình ghét đồng tính luyến ái từ bao giờ?"

Rõ ràng hai người không hề tiếp xúc với những thứ như vậy, Phó Từ làm sao lại đột nhiên phản cảm với đồng tính luyến ái đến thế?

Cậu muốn hỏi rõ, cũng không muốn vì yếu tố nào đó mình không biết khiến bản thân hối hận cả đời.

Kỳ Ngôn vốn tưởng Phó Từ sẽ trở lời rất nhanh, nhưng đối phương lại chỉ mơ hồ nói một câu"Lâu quá, tôi quên rồi..."

Kỳ Ngôn cảm nhận được thái độ trốn tránh của hắn, cậu không khỏi mím chặt môi.

Phó Từ dường như rất kiêng kỵ việc nhắc đến đồng tính luyến ái cùng cậu. Trước đây cậu tưởng rằng Phó Từ ghét trên phương diện sinh lý, nhưng bây giờ cậu lại nghĩ đến một khả năng khác, Phó Từ chỉ là không muốn để cậu tiếp xúc với đồng tính luyến ái.

Nhưng cậu lại không có cách nào khiến người kia nói rõ.

Kỳ Ngôn hạ tầm mắt, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu chủ động chui ra khỏi chăn của mình, kéo góc chăn của Phó Từ ra chui vào trong.

Phó Từ kinh ngạc nhưng cơ thể vô cùng thành thật ôm lấy cậu vào vòng, thậm chí còn cúi đầu cọ lên cổ Kỳ Ngôn.

Hình như đã rất lâu hắn không ôm Kỳ Ngôn, mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, thơm tho lại sạch sẽ, khiến khóe môi hắn tự động cong lên.

Nhưng giây sau, lời bên tai đã khiến nụ cười của Phó Từ lập tức cứng ngắc, "Phó Từ, nếu tôi để cậu ôm, cậu có thể nói cho tôi biết nguyên nhân cậu ghét đồng tính luyến ái không?"

*

Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi), mọi web khác đều là ĂN CẮP.

Tác giả có điều muốn nói:

Kỳ Ngôn: Mỹ nhân kế!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com