TruyenHHH.com

Dam My Chinh Phuc Hoa Tam Dai Thieu

"Hội trưởng, quán mì sợi này ăn ngon không?"

Chơi bóng xong, người của đội bóng rổ giải tán nhưng một đống người CLB thể thao lại đến tìm Thuyền Kiều Quang, trong đó còn có đàn anh chụp ảnh biến thái nữa. Một đám người đang nói chuyện tào lao trên trời dưới biển, thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti đi ngang, mấy người nhiệt huyết dâng trào rủ hắn đến một quán mì.

"Ừm, ngon."

Kỳ thực Bắc Đại Lộ Đông Ti ăn chẳng cảm được mùi vị, căn bản là không biết chính mình đang ăn cái gì, càng ăn tâm tình càng kém. Chuyện t cùng Sâm Viên Chính Nhân đã sớm truyền khắp trường, những người của CLB thể thao cũng biết, hơn nữa nhìn mặt y như cá chết cũng biết được tâm tình y rất xấu.

"Hội trưởng vẫn chưa làm hòa cùng Sâm Viên Chính Nhân?" Trưởng CLB bóng đá mở miệng hỏi.

Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi bao nhiêu tức giận tích tụ liền phun trào:

"Vì sao muốn tôi làm hòa với hắn? Tên hỗn đản đó, mặc kệ hắn bị lợi dụng đến chết đi!" Bắc Đại Lộ Đông Ti bưng bát lên, một hơi uống hết bát canh, dường như cơn giận vẫn còn chưa tan. "Cái tên Sâm Viên Chính Nhân đáng giận, tôi đến nhà hắn, hắn còn dám thả chó cắn tôi!"

"Không thể nào, thật đáng sợ, có chuyện như vậy sao?"

Người của CLB thể thao trố mắt nhìn nhau. Gần đây Sâm Viên Chính Nhân danh tiếng lên cao, cướp đi bao nhiêu trái tim nữ sinh, đương nhiên cũng khiến những "Độc Nam" (độc trong độc ác) không ai thèm yêu trong lòng rất khó chịu.

"Nguyền rủa hắn đi!" Đàn anh biến thái thốt lên.

Bắc Đại Lộ Đông Ti liếc mắt xem thường tiếp lời: "Tôi ngày nào cũng rủa hắn."

"Phải là bùa chú của Hắc Ám Lý Mỹ mới có tác dụng!" Học trưởng tựa như triết gia nói chuyện, nói xong phi thường trầm ổn.

"Cái gì? Ai là Hắc Ám Lý Mỹ a?" Tại sao Bắc Đại Lộ Đông Ti không nhớ ra trong trường có nhân vật đó.

"Ờm, tôi nghe qua học muội nói về Hắc Ám Lý Mỹ, hắn là một trong năm học sinh biến thái nhất trong Anh Hoa học viện, ngay cả học trưởng biến thái đây cũng chỉ biến thái thứ 39 mà thôi." Đội Tennis lên tiếng.

"Hắc Ám Lý Mỹ rất nổi tiếng nha, nghe nói mua bùa chú của hắn phi thường hữu hiệu. Có một học tỷ bị cướp bạn trai bởi một học muội, nàng liền mua bùa chú, kết quả học muội kia ngay hôm sau ngã gãy xương sườn."

Đội trưởng CLB đấu vật cũng góp chuyện, vậy mà tốc độ ăn vẫn không hề giảm sút, bởi vậy hắn mới có thể ăn đến phát phì.

"Đúng, Hắc Ám Lý Mỹ ở trong CLB tâm linh, tất cả mọi người nói là vì hắn thấy được mấy thứ đó nên mới có thể làm bùa chú hiệu quả như vậy."

"Ân, hơn nữa muốn mua bùa chú của Hắc Ám Lý Mỹ còn phải chờ xem hắn nhìn có thuận mắt mình hay không."

"Ân, hơn nữa đừng bao giờ đắc tội Hắc Ám Lý Mỹ nha, vì hắn cực kì thâm hiểm đó."

"Ngày nào cũng nhìn thấy thứ đó đương nhiên tính cách cũng kì quái, nếu như cậu mỗi ngày đều thấy quỷ, cậu có thể nào không cảm thấy tâm tình siêu cấp khó chịu?"

Trọng tâm câu chuyện bắt đầu tập trung về Hắc Ám Lý Mỹ, càng nói càng thần kì. Bắc Đại Lộ Đông Ti đập bàn, y ngày hôm nay đã là cực hạn rồi, cái gì cũng cũng được, miễn là khiến Sâm Viên Chính Nhân cả ngày khó chịu.

"Được, tôi đi tìm Hắc Ám Lý Mỹ mua bùa!"

Đại gia ta sẽ tìm cách để mua cho bằng được, Bắc Đại Lộ Đông Ti đứng lên, tỏ vẻ muốn đi về mua đồ.

Đợi đến lúc trưởng CLB đấu vật ăn no xong đã là chuyện của 30 phút sau. Trưởng CLB quyền anh mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất.

"Có ai nói với hội trưởng chưa? Muốn nguyền rủa người khác thì mua bùa tình yêu còn muốn cầu tình duyên thì phải mua bùa nguyền rủa bởi nhà Hắc Ám Lý Mỹ là mở phản chuyển thần xã, mọi chuyện sẽ bị đảo ngược lại."

"Hắc Ám Lý Mỹ sẽ nói thôi."

"Hắn hình như là dựa theo tâm tình mà nói, nếu là đối phương đắc tội hắn, hắn sẽ không nói đâu, tôi nghe nói có người đắc tội hắn muốn mua bùa nguyền rủa cuối cùng lại cùng người mình ghét kết hôn nha, đảo ngược thật lợi hại."

"Không thể nào, so với thả chó cắn người còn đáng sợ hơn!" Đám người CLB thể thao hét ầm lên, hi vọng Bắc Đại Lộ Đông Ti đừng có mua nhầm a.

Bắc Đại Lộ Đông Ti Đông Ti đi tới cái thần xã kì dị, sau đó vẫn âm trầm không nói mua về cái bùa chú của Hắc Ám Lý Mỹ tươi cười một cách quỷ dị đặc biệt đề cử.

"Bao nhiêu tiền?"

Hắc Ám Lý Mỹ hắc hắc cười không ngừng, "Không cần tiền, Bắc Đại Lộ Đông Ti. Tuy nhiên đây là một đôi bùa chú, nhất định phải bỏ vào phòng đối phương mới hiệu nghiệm."

Bắc Đại Lộ Đông Ti không nghĩ tới vì sao đối phương biết y là Bắc Đại Lộ Đông Ti, có thể là vì danh tiếng chủ tịch hội học sinh của y, cuối cùng y cầm bùa chú đi ra, Hắc Ám Lý Mỹ ở phía sau lộ ra nụ cười sảng khoái.

"Ha ha ha, cậu cũng có ngày này, Bắc Đại Lộ Đông Ti, lần trước thi chạy ở nhà trẻ cậu dám đẩy ngã tôi, cuối cùng tôi cũng có thể cho cậu thấy thống khổ."

Giống như người của CLB thể thao nói, Hắc Ám Lý Mỹ là kẻ thù dai hơn đỉa đói, ngay cả việc nhỏ nhặt từ nhà trẻ hắn cũng sẽ ghi hận mãi không quên.

Cầm bùa chú, Bắc Đại Lộ Đông Ti thừa dịp Sâm Viên Chính Nhân không ở nhà mà đến ── dù sao y cùng Sâm Viên gia quan hệ không xa lạ gì, y nghênh ngang tiêu sái đi vào, không có Sâm Viên Chính Nhân ngăn cản, toàn bộ người làm trong Sâm Viên gia cũng không dám quản.

Y đi vào phòng Sâm Viên Chính Nhân cầm một cái bùa, mở tủ quần áo của Sâm Viên Chính Nhân đặt vào chỗ sâu nhất, nghênh ngang về đến nhà lại đem bùa chú đặt lên đầu giường.

(⁄ ⁄>⁄▽⁄<⁄ ⁄)

Y mộng xuân siêu cấp ngọt ngào ướt át, lại còn cực kì lớn mật, rất dâm mỹ, so với bất kì AV siêu mộng ảo nào mà y tàng trữ còn muốn hơn gấp vạn lần, thế nhưng vấn đề là y lại đóng vai nữ, mà vai nam, nhìn được dáng người sáu múi cơ kia cũng có thể nhận ra đó là ai.

Mặc dù chỉ là cảm xúc trong mơ cũng thật muốn chết. Y toàn thân mềm yếu, bị Sâm Viên Chính Nhân cầm lấy hai mông, không ngừng chạm vào bên trong, mà y đong đưa mông theo cũng thật lợi hại, mỗi lần bị va chạm hắn lại vặn vẹo một lần, còn kêu lên tiếng kêu đầy dâm đãng.

"Đông Ti..."

Giọng nói của Sâm Viên Chính Nhân so với ngày thường càng trầm thấp, khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti toàn thân run rẩy. Thanh âm kia gợi cảm đến cực điểm, mà tiếng kêu gào của hắn cũng là âm thanh nhiệt tình đến không thở nổi.

"Đông Ti, em thật dễ thương." Sâm Viên Chính Nhân nói ra câu nói mà bình thường tuyệt không có khả năng sẽ thốt ra, cảm giác như một nam nhân đang đắm chìm trong tình yêu.

Mà chính y càng đáng sợ hơn, như thỏ con ngu ngốc tiến vào bể tình, trong mộng y vì một câu "dễ thương" lại đỏ mặt, còn nũng nịu rên rỉ: "Chính Nhân, anh cũng rất đẹp trai, so với bất cứ nam nhân nào trên thế giới còn đẹp trai hơn!"

Đó không phải là y, không có khả năng là y! Y không có khả năng tán thưởng nam nhân khác đẹp trai, hơn nữa nam nhân đẹp trai nhất trên thế giới phải là y mới đúng.

Thế nhưng y trong mộng lại bắt đầu lắc cái mông, hoàn toàn là dáng vẻ bị Sâm Viên Chính Nhân áp đến sảng khoái khiến y giật mình tỉnh giấc, tiếng thét thê lương làm cho cả quản gia lẫn người hầu đều hoảng hốt chạy vào.

"Đông Ti thiếu gia, xảy ra chuyện gì? Cậu kêu thê lương như vậy, chúng tôi tưởng cậu gặp chuyện..."

Bắc Đại Lộ Đông Ti cả người mồ hôi lạnh, giữa hai chân còn giống như lưu lại nhiệt độ cơ thể của Sâm Viên Chính Nhân. Y dùng tay áo lau mồ hôi trên trán

"Không có việc gì, gặp ác mộng mà thôi. Còn chưa có sáng, tôi ngủ tiếp."

Quản gia, người hầu yên tâm rời đi, y lại nằm xuống ngủ, giấc mơ lần này càng khoa trương hơn, trong mộng y chủ động leo lên người của Sâm Viên Chính Nhân, tự mình động tiểu huyệt phía sau, vây quanh tính khí của Sâm Viên Chính Nhân, dù là trong mộng vẫn là thét chói tai rồi bắn.

"A!!!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti lần này kêu càng thảm thiết, nhảy một phát xuống giường, không dám ngủ tiếp nữa. Thế nào lại mơ quỷ quái như thế? Y không thể nào cả đời nguyện làm thụ!

Sáng sớm ngày thứ hai, y vác khuôn mặt đen sì đến trường, ăng ten dò Sâm Viên Chính Nhân càng nhạy so với trước kia, Sâm Viên Chính Nhân vừa vào phòng học, y lập tức sẽ biết. Y ngẩng đầu lên nhìn Sâm Viên Chính Nhân, hắn cũng là nét mặt ăn không ngon ngủ không yên.

Sau đó, y hầu như quay mặt đi chỗ khác, mặt y hơi đỏ lên, vừa nghĩ đến mộng xuân siêu dâm đãng đêm qua lại nghĩ mình trong mộng đúng là quá ngu ngốc.

Mà Sâm Viên Chính Nhân từ lúc ngồi xuống cũng không ngẩng đầu lên nhìn y.

Nhưng những giấc mơ mấy ngày tiếp theo đã không còn có thể dùng từ khoa trương để hình dung được nữa. Y cư nhiên lại dùng miệng làm cho Sâm Viên Chính Nhân, hơn nữa còn là say sưa làm! Tình thoại của hai người lại tiếp tục tiến hóa, hai từ "ngu ngốc" không thể hình dung được chuyển sang phải dùng cụm từ "siêu cấp trì độn" để biểu đạt.

Sâm Viên Chính Nhân xoa đầu, vuốt tóc y nói: "Đông Ti, anh rất yêu em, không thể nào tìm được một nam nhân khác trên thế giới này có thế khiến anh động tâm, em là người anh coi trọng nhất trên thế giới này."

Nếu có phim dùng cái loại từ ngữ cũ nát này, đảm bảo sẽ bị Bắc Đại Lộ Đông Ti chửi bới không đáng một đồng, hơn nữa sẽ bị y cười đến đau bụng, thế nhưng trong mộng y lại còn đỏ mặt, hơi nữa lại là cái dáng vẻ siêu thỏa mãn, sau đó nói một câu so với Sâm Viên Chính Nhân còn thiểu năng hơn:

"Chính Nhân, em cũng rất yêu anh, anh nếu như thích Dã Trạch Khỉ kia em nhất định sẽ thương tâm đến chết, anh nhất định phải cả đời đều yêu thương em."

Y muốn nôn, y thực sự buồn nôn chết đi được, nói mấy câu trì độn không tính làm gì đi, thế nhưng trong mộng y còn làm cái mặt e thẹn như say, sau đó lại làm, hơn nữa xuân khiếu khiến chính y phải e ngại.

Được rồi! Dừng lại! Dừng lại!!!

Nhưng mà, cho dù Bắc Đại Lộ Đông Ti muốn hét to thì trong mộng cũng không có phát ra âm thanh gì, chỉ còn lại có chính mình đang trong mộng cùng Sâm Viên Chính Nhân lên giường làm càng ngày càng nhiệt tình.

Vì thế cho nên y mấy ngày liền kém ăn kém ngủ, mang đôi mắt gấu trúc đến trường; mà Sâm Viên Chính Nhân vừa đến, y nhìn thấy khuôn mặt đó lại tiếp tục đỏ mặt.

Chỉ cần hồi tưởng lại dù chỉ một chút cái bộ dáng siêu mất mặt của y, tuy rằng đó là làm trong mộng, thế nhưng quá chân thật, y vô pháp nhìn thẳng vào mặt Sâm Viên Chính Nhân.

Ngày thứ ba thì thậm chí là một bộ phim AV siêu phóng đãng, hơn nữa chi tiết rõ ràng, hoàn toàn không có censored, y cùng Sâm Viên Chính Nhân làm chết đi sống lại, y sợ đến không dám ngủ tiếp, trợn tròn mắt đến hừng đông.

Liên tục vài ngày không thể ngủ, khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti tinh thần mệt mỏi không ngớt, đi học thì ngủ gật, sau lại thực sự chịu không nổi, lại báo với thầy giáo rằng mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.

Vừa nhìn đến giường đệm mềm mại trong phòng y tế, hắn vội đi tới, giày cởi vứt lung tung, ôm gối ngủ như điên, ngủ được hai, ba giờ tinh thần mới phấn chấn lên một chút.

Y thần thanh khí sảng xuống giường, thấy trên giường bên cạnh cũng có người ngủ, y nhìn tới, đúng là Sâm Viên Chính Nhân, hắn cũng trốn học đến phòng y tế ngủ, không phải thân thể khó chịu chứ?

Y đi giày, đến bên cạnh Sâm Viên Chính Nhân vài sợi tóc rũ xuống, dính trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, hắn ngủ hô hấp bình ổn như vậy khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti hình như hoài niệm, lại bắt đầu có cảm giác đau lòng.

Trước đây hai người rất tốt, y sẽ tựa vào Sâm Viên Chính Nhân mà ngủ, đương nhiên Sâm Viên Chính Nhân cũng sẽ không hề phòng bị tựa vào y mà ngủ. Khuôn mặt đẹp đẽ quen thuộc ấy giờ đây nhìn, lại hóa xa xôi.

Y không kìm lòng được, vươn tay chạm vào khuôn mặt Sâm Viên Chính Nhân, ngón tay chạm vào khuôn mặt ấm áp liền nóng như lửa, so với trong mộng còn ấm áp hơn, dù sao cũng chỉ là giấc mộng, không thể nào so với hiện thực.

"Uy, Chính Nhân, cậu rốt cuộc muốn cáu kỉnh nháo đến lúc nào a? Không có cậu mua bánh ngọt, mấy thứ bánh ngọt khác đều thật khó ăn."

Bắc Đại Lộ Đông Ti toái niệm dường như oán giận. Từ khi cãi nhau với Sâm Viên Chính Nhân, quyền lợi được ăn bánh ngọt đệ nhất đã không còn, khẩu vị của y kén chọn như vậy làm thế nào có thể chấp nhận loại bánh tầm thường khó ăn? Quả nhiên có Sâm Viên Chính Nhân bên cạnh tiện rất nhiều.

"Chúng ta làm hòa đi. Làm hòa đi có được không?"

Bắc Đại Lộ Đông Ti không có dũng khí, cũng không muốn chịu thua, tuyệt đối không có khả năng nói năng nhẹ nhàng với Sâm Viên Chính Nhân như vậy, thế nhưng cũng đã hai tháng chiến tranh lạnh khiến y không thể chịu nổi nữa, đặc biệt là cô đơn một mình khiến y rất khó chịu.

"Ưm, Đông... Đông Ti?"

Sâm Viên Chính Nhân mở mắt liền thấy Bắc Đại Lộ, Bắc Đại Lộ Đông Ti giày cũng không cởi liền bò lên giường, sau đó ôm chặt Sâm Viên Chính Nhân. Tuy rằng không muốn tỏ ra yếu kém, thế nhưng ngữ khí của y ngoài thương cảm còn rất yếu đuối.

"Tôi chịu không nổi nữa, Chính Nhân, chúng ta làm hòa đi, tôi đảm bảo sau này sẽ không chửi mắng cậu nữa, cũng sẽ không hạ dược cậu nữa, chúng ta làm lành đi được không?"

Sâm Viên Chính Nhân nhìn xung quanh, sau đó nói một câu khó hiểu:

"Bối cảnh đổi thành trường học rồi sao?"

"Hả?"

Sâm Viên Chính Nhân vươn cánh tay rắn như thép ôm lấy eo y, ngực của y dựa vào lồng ngực nóng bỏng của Sâm Viên Chính Nhân, sau đó hắn đưa tay đỡ đầu y rồi hôn lên môi, còn chưa kịp phản ứng gì, Sâm Viên Chính Nhân đã lại tiếp tục hôn y.

Cuối cùng đổi thành y bị Sâm Viên Chính Nhân đặt ở trên giường, Sâm Viên Chính Nhân cả người vẫn phát hỏa, y rất tự nhiên vươn đầu lưỡi cùng Sâm Viên Chính Nhân hôn nồng nhiệt, tựa như đây là chuyện đương nhiên.

Sâm Viên Chính Nhân đặt y trong lòng, nghe thấy tiếng tim đập mạnh khiến tim y cũng rối loạn. Chờ y bị hôn đến không còn khí trong lồng ngực hai người mới tách ra nhìn đối phương.

Bàn tay Sâm Viên Chính Nhân đưa đến ngực y giải khai cúc áo; tay y cũng thuận theo xâm nhập vào trong quần áo của Sâm Viên Chính Nhân, vuốt ve lồng ngực cứng rắn.

Tay y trượt trên lồng ngực Sâm Viên Chính Nhân, cảm giác vô cùng thân thiết mà ấm áp, lúc chạm đến nhũ tiêm của Chính Nhân, hắn nhịn không được nhẹ nhàng đùa bỡn. Sâm Viên Chính Nhân vươn cổ, hô hấp dồn dập, trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng thoải mái, biểu tình đó khiến cho y càng nóng, dưới bụng căng thằng.

"Đông Ti..."

Âm thanh tràn ngập dục vọng ướt át, Sâm Viên Chính Nhân hai tay phủng trụ khuôn mặt y, sau đó mân mê lọn tóc của y, khiến cảm giác toàn thân tập trung lên mái tóc. Chỉ là chạm vào tóc âu yếm, hô hấp của y lại trở nên khó khăn, cảm giác hắn không phải là đang xoa đầu mà là chạm vào nơi gợi cảm nhất của mình.

"Chính Nhân..."

Không có nói lời dư thừa, Sâm Viên Chính Nhân hạ môi, lần thứ hai yêu thương hôn môi hắn. Bắc Đại Lộ Đông Ti ôm lấy cổ hắn, mặt khác nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng rắn chắc, lúc này đây hôn càng lâu, càng sâu, càng làm cho y choáng váng, đợi đến lúc y mở mắt ra, trong mắt đã ướt át động tình.

Mặc kệ hôn qua bao nhiêu người, đã làm tình bao nhiêu lần, chỉ có lúc này, Sâm Viên Chính Nhân nhìn thẳng không chút e dè khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài hoặc thậm chí ngừng thở, tưởng như y không còn là chính mình nữa mà đã trở thành một phần cơ thể của Sâm Viên Chính Nhân. Nếu hắn không nhìn y, y sẽ trở thành một cá thể không trọn vẹn, chịu đủ cô độc tịch mịch, thậm chí mất đi bản thân.

"Tôi rốt cuộc phải bắt cậu làm sao bây giờ? Đông Ti..." Sâm Viên Chính Nhân nói tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng lại mang theo cảm giác sủng nịch trước đây. Bắc Đại Lộ Đông Ti há miệng muốn nói, Sâm Viên Chính Nhân nhưng không để y trả lời, bọn họ lần thứ hai hôn môi, bộ vị ở phía dưới của Sâm Viên Chính Nhân đặt tại nửa thân dưới đã bài khai của y.

Phía sau liền nóng đến co rút lại, chỉ là cách một lớp vải, cũng có thể cảm thụ được chính mình vô vùng vô tận khát cầu. Bắc Đại Lộ Đông Ti tựa như trong mộng, không hề eo ngại vòng chân qua eo Sâm Viên Chính Nhân, tự động thắt lưng của mình, mạch máu vì dục vọng mà chảy nhanh hơn, y thấp giọng rên rỉ, tiếng rên rỉ đến động lòng, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân lại đẩy y ra.

"Làm sao vậy? Chính Nhân?"

Sâm Viên Chính Nhân khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi đã quyết định sẽ quên cậu."

Bắc Đại Lộ Đông Ti kinh ngạc nhìn Sâm Viên Chính Nhân. Có lẽ là ở bên nhau quá lâu khiến y có thể nhận ra Sâm Viên Chính Nhân có thật tâm hay không, hiện tại Sâm Viên Chính Nhân chính là thật lòng.

"Không cần! Vì sao? Tôi không muốn đoạn giao với cậu. Không muốn! Không muốn! Không muốn!" Y như một tiểu hài tử ấu trĩ kêu lên, lần trước đoạn giao y đã nếm đủ vị đắng.

"Cậu khiến tôi quá thất vọng rồi, Đông Ti." Sâm Viên Chính Nhân nói ra phảng phất vẻ đau đớn.

"Tôi căn bản là không hiểu cậu đang nói cái gì, Chính Nhân."

Không hiểu, Bắc Đại Lộ Đông Ti thực sự hoàn toàn không hiểu, vì sao Sâm Viên Chính Nhân muốn đoạn giao? Vì sao Sâm Viên Chính Nhân muốn hôn Dã Trạch Lượng ngay sân vận động? Y hoàn toàn cũng không hiểu.

Y bối rối là vì Sâm Viên Chính Nhân lạnh lùng cự tuyệt mà tâm đau đớn, tuy rằng y bình thường sẽ không chịu thừa nhận Sâm Viên Chính Nhân làm như vậy có bao nhiêu thương tổn y, thế nhưng lúc này, y không thể nào coi thường cảm xúc của mình.

"Tôi đối với cậu mà nói là cái gì? Là giống như những người khác có thể tùy ý trêu đùa sao? Tôi đây ở trong lòng của cậu, so với người khác thì khác cái gì? Cậu hạ xuân dược với tôi thì khác cái gì? Tôi đối với cậu mà nói không hề đặc biệt, tôi hao hết tâm lực như thế thương yêu cậu, kết quả trong mắt cậu, tôi cùng với người khác cũng chỉ như nhau mà thôi." Lời nói của Sâm Viên Chính Nhân đầy đau đớn cùng thất vọng đến tận tâm can.

Bắc Đại Lộ Đông Ti hoảng hốt. Không giống, Sâm Viên Chính Nhân trong lòng của y đương nhiên không phải như vậy!

Bọn họ là bạn bè tốt, không có Sâm Viên Chính Nhân, tuyệt đối không thú vị, ngay cả bánh ngọt cũng khó ăn. Hiện tại cho dù có bánh ngọt của Đường Nhất gia trước mặt, nhất định cũng không bằng khi có Sâm Viên Chính Nhân đút cho y, như vậy còn chưa đủ biểu thị y cùng Sâm Viên Chính Nhân giao tình hơn người sao?

"Vì vậy tôi quyết định sẽ quên cậu. Vốn dĩ muốn lên đại học mới biểu lộ tâm ý đối với cậu, hiện tại đều đã uổng công, chúng ta chấm dứt rồi, cậu không còn là bạn của tôi, tôi cũng sẽ không có ý vọng tưởng với cậu nữa."

Câu nói kế tiếp của Sâm Viên Chính Nhân càng đả kích Bắc Đại Lộ Đông Ti, khiến tất cả mọi lời giải thích của y đều nói không nên lời, đơn giản là đầu óc đã trống rỗng.

"Tôi đã quyết định cùng A Lượng hẹn hò, sẽ cùng cậu ấy du học."

Bắc Đại Lộ Đông Ti miệng khô khốc, nói cái gì cũng không nói ra lời, bởi vì Dã Trạch Lượng đẩy cửa bước vào, Sâm Viên Chính Nhân xuống giường, hình như lúc đó mới xác định tất cả là hiện thực. Hắn quay đầu đối mặt Bác Đại Lộ Đông Ti khuôn mặt còn ngây ngẩn, ngữ khí kiên định không thể thay đổi.

"Thì ra là hiện thực a, quên đi, hiện thực cũng không có gì thay đổi, hiện tại chúng ta cũng nên chấp nhận hiện thực đi thôi."

Hắn nói xong liền đi theo Dã Trạch Lượng đóng cửa lãnh đạm ly khai.

Bắc Đại Lộ Đông Ti vẫn ngây ngốc ngồi đó, nhiệt độ trên môi lúc trước như tiêu tán, tựa như Sâm Viên Chính Nhân đã chết tâm với y, mặc cho y IQ có cao bao nhiêu, có được trời ban cho bao nhiêu thứ cũng không cách nào có thể thay đổi sự lãnh đạm kia, lòng càng tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com