[ĐAM MỸ] CHÀNG QUẢN GIA MÁU LẠNH
Chương 3
Phác Xán Liệt mặt không chút thay đổi bước vào phòng học, tùy tay đem ba lô ném trên bàn, lộ ra một luồng mùi khét trong không khí, khiến các mỹ nữ có nhãn lực đang cầm túi lớn túi nhỏ điểm tâm như bình thường không dám bước lên trước. King làm sao vậy?"A, là tiểu vương tử đến rồi!""Một người là vua, một người là tiểu vương tử, trời ơi, tôi thật siêu hâm mộ bản thân mình!""Được rồi, tránh ra một bên mà mê trai!"Các mỹ nữ đang vây quanh tiểu vương tử Ngô Thế Huân đang chuẩn bị bước vào phòng học, lại một lần nữa bị lạnh lẽo đóng băng! Sáng nay gió tà gì thổi qua hay sao? Hai hoàng tử anh tuấn của các nàng bị làm sao vậy?Thấy Ngô Thế Huân cả người thần sắc không tốt, khó coi đến trường, Phác Xán Liệt đang ngồi trên ghế của mình, tầm mắt rơi vào vị trí bên trái hoàn toàn vắng vẻ, nhíu mày."Ca đang tìm anh ấy?"Giọng điệu tức giận còn mang theo một tia trào phúng, khiến tâm tình Phác Xán Liệt bốc hỏa, hắn quay đầu đón nhận ánh mắt khiêu khích của đối phương."Như anh mong muốn, anh ấy đi rồi."Lời nói không giống vì oán giận mà đùa cợt làm Phác Xán Liệt giật mình. Đi rồi? Có ý gì?Siết chặc mười ngón, Ngô Thế Huân cười khổ nói, "Rời khỏi Phác gia, quay về Mỹ."Rầm! Bàn học bị một cước đạp ngã, đồ đạc vung vãi đầy đất thành một đống hỗn độn, làm kinh hãi mọi người vẫn chưa rõ tình hình. Lý Mẫn Nhi vừa bước vào phòng học, đứng đơ như gỗ không kịp bắt lấy thân ảnh cao lớn vừa chạy ngang qua mình."Không cần thối lại!" ném tiền lại sau đó bạt mạng chạy vào trong sân bay, có lẽ vào lúc tỉnh táo Phác Xán Liệt sẽ thầm mắng mình đúng là điên rồi. Có thể thật sự không muốn ép người kia đi, có lẽ từ lần đầu tiên gặp, người kia nhất định không chỉ đơn đơn giản giản là khách qua đường trong sinh mệnh của hắn.Một thân quần áo đơn giản màu đen, Kim Chung Đại mặt không chút biểu cảm mang theo vali trong tay, đứng cách cửa soát vé không xa, nâng tay lên xem giờ, đôi mày thanh tú cau lại."Kim Chung Đại."Còn chưa kịp nhìn lại theo tiếng gọi, phía trước đã bị một thân ảnh cao lớn hoàn toàn che khuất! Không hay cùng người khác thân cận, Kim Chung Đại sắc mặt không tốt lui về sau hai bước, giương mắt nhìn phía sau người kia, nhiều ít có chút giật mình. Loại bỏ ngay cảm xúc trong mắt, cậu khôi phục vẻ mặt, hơi gật đầu.Phác Xán Liệt lo lắng chạy tới đầu đã đầy mồ hôi, may mắn là đuổi tới kịp lúc nên sang sảng cười, một tay tóm lấy vali to trước mặt đối phương, thu hồi ý cười nơi khóe miệng, sắc mặt khó coi quát, "Ai cho phép cậu đi? Cậu..." mất tự nhiên ho khan hai tiếng, "Theo tôi về đi học.""Tôi..."Nghĩ đến đối phương muốn nói không chịu cùng mình trở về, Phác Xán Liệt có chút nóng nảy cắt đứt lời đối phương "Tôi không cho phép cậu đi, cậu là quản gia của tôi, chỗ nào cũng ko cho đi. Mỗi ngày trừ ăn, ngủ, đi toilet thì nhất định đều phải ở bên cạnh tôi cậu không biết sao? Cậu bây giờ không đi học còn dám thu dọn hành lý lén đi Mỹ. Tôi cho cậu biết, không có sự cho phép của tôi mà cậu dám chạy, tôi dù thuê phi cơ mua tàu chiến cũng phải trói cậu mang về."Đôi con ngươi đen láy xinh đẹp của Kim Chung Đại dần dần co rút lại khó tin, hạ ánh mắt xuống nhìn chằm chằm chiếc vali da xa xỉ kia. Chủ tịch bảo mình trông coi hành lý vẫn chưa quay về, lại hướng tầm mắt chuẩn xác tìm được cách đó không xa, hai thân ảnh đang lén lút nấp sau cây cột. Khóe môi lạnh giá hơi lộ ra ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu.Thấy đối phương lắc đầu, Phác đại thiếu gia đột nhiên nổi lên cảm tính, tiến tới cầm bả vai người kia, sâu sắc mở miệng "Tôi thừa nhận ngay từ đầu đã muốn dùng tất cả biện pháp trước đây để khiến cậu rời khỏi Phác gia, tôi thực rất bất mãn, từ nhỏ ba của tôi luôn tìm hết người này đến người khác ở bên cạnh để giám thị nhất cử nhất động của tôi! Mà cậu...có lẽ là lần đâu tiên đi, tôi tin tưởng cậu không phải là người phản bội tôi, tuy rằng tôi trêu chọc cậu, cũng từng mắng cậu nhưng...tôi vì cậu mà vô duyên vô cơ phát cáu, rõ ràng là muốn cậu đi nhưng trong lòng lại không đành. Kim Chung Đại đồng ý cho tôi thêm một cơ hội đi, quay về làm quản gia của tôi thêm một lần nữa được không? Không phải là quan hệ chủ nhân và người hầu mà là...bạn bè. Tôi nghĩ cậu có thể dùng thân phận bạn bè tiếp tục ở lại bên cạnh tôi có được không?"Lão phó nhân nấp sau cây cột bắt đầu lau nước mắt, cảm động hít mũi, "Ô, lão gia, thiếu gia rốt cuộc cũng trưởng thành rồi."Phác Thịnh Bang cũng rất có cảm xúc gật đầu, "Đúng vậy, Chen quả nhiên không phụ trông đợi của chúng ta, xem ra quản gia thứ một trăm lẻ bảy này cũng hợp ý tên tiểu tử thúi này." Cầm di động gọi vào một dãy số, "Tiểu Huân à, thật cảm ơn cháu đã phối hợp diễn xuất màn này với dượng, buổi tối tới dùng cơm nha."Đầu bên kia điện thoại Ngô Thế Huân từ đầu đến cuối không nói gì, sau cùng chỉ nhẹ nhàng đồng ý. "Bốp!" điện thoại đắt tiền bị ném đến vỡ nát. Vì cái gì? Vào lúc bản thân nghĩ Kim Chung Đại thật sự có thể cùng mình đi về, Phác Thịnh Bang lại tìm mình giúp ông ấy... Cũng bởi vì Phác Xán Liệt là đại thiếu gia của Phác gia. Tất cả mọi người đều nhất định nhân nhượng anh ta sao? "Vì cái gì?" gầm lên giận dữ.***"A." hít sâu một hơi, Phác Xán Liệt cắn chặt răng, biết người đứng sau nhất định đang thu tay về tự trách. Tâm tình hắn rất tốt, nở nụ cười "Đây là chứng cứ, tôi vì cậu mà bị thương, nếu có một ngày cậu phản bội tôi, tôi sẽ tìm cậu đòi cả vốn lẫn lãi."Đem thuốc nước dùng xong rồi bỏ lại vào hộp, Kim Chung Đại đứng dậy cung kính gật đầu. "Thiếu gia, nên...""Nên ăn cơm tối. Tôi biết!" mặt đầy ý cười nhảy dựng lên xoay người, "Chúng ta..."Khoảng cách vi diệu như thế, khiến hai trái tim cách nhau khá xa nhích gần lại.Hai người giật mình kinh ngạc nhìn nhau, chỉ biết giờ phút này nếu có một bên vượt qua, quan hệ vốn dĩ phân rõ cũng sẽ bị xóa mất.Cặp mắt đen láy xinh đẹp kia hoàn toàn hút đi hồn phách của mình, Phác Xán Liệt thất thần nâng tay lên, dùng đầu ngón tay ám áp tỉ mỉ vẽ theo đường viền thanh tú trên gương mặt đối phương.Đầu tiên là mắt, đôi con ngươi tựa như cất giấu rất nhiều tâm sự, da thịt trắng nõn, còn có... đôi môi đỏ mọng, rõ ràng khóe miệng cười rộ lên sẽ như một con mèo nhỏ, nhưng nụ cười ấy lại chưa từng xuất hiện qua trong đầu óc của mình. Chỉ biết khi nghĩ đến, trái tim lại rung động chưa từng có.Phác Xán Liệt tim đập rộn lên muốn cúi người, cẩn thận bắt lấy khoảnh khắc tuyệt mỹ này, người trước mắt lại nhanh chóng tránh né, sau cũng dần tỉnh táo lại.Tóc trên trán che đi chút dấu vết dao động nơi tròng mắt, trong không gian xấu hổ, chỉ để lại ngữ khí quen thuộc của Kim Chung Đại, "Thiếu gia, chủ tịch cùng biểu thiếu gia đang chờ cậu."Có chút bối rối gật đầu, không đợi đối phương lui ra ngoài liền chạy nhanh tới cửa sổ muốn dùng gió lạnh thổi tỉnh chính mình. Phác Xán Liệt mày điên rồi sao? Kia là quản gia của mày, nhiều nhất cũng chỉ là bạn, sao mày có thể?Hứng thú nhìn chăm chăm Phác đại thiếu gia bên tai còn chưa hết nóng, Ngô Thế Huân dừng dao nĩa trong tay lại, tựa vào ghế ngồi, khóe môi cong lên, một tia giảo hoạt thoáng vụt qua khóe mắt.Keng!"Chung Đại ca, em tự mình nhặt là được rồi," cố ý thừa dịp Kim Chung Đại nhặt giúp y chiếc nĩa, Ngô Thế Huân cũng lật đật cúi người, nhìn như vô tình cầm vào tay đối phương cười nói.Binh!Quả nhiên thành công đánh đổ bình dấm lâu năm. Phác Xán Liệt nhíu lại đôi mắt anh tuấn nguy hiểm, nhìn trừng trừng cảnh cáo Ngôi Thế Huân đang lộ ra khóe miệng đắc ý."Còn có hai năm, hai đứa phải tốt nghiệp học viện kinh doanh. Công ty gia tộc cũng cần phải giao cho ngươi trẻ xử lý. Về phần an bài nhân sự thì phải nhìn năng lực cuối cùng của mấy đứa." "Bốp" mặt không đổi sắc quơ lấy muỗng inox trong tay, nhắm chuẩn xác ném về phía gáy Phác Xán Liệt. Chỉ nghe thấy một tiếng tru thê thảm, tức giận reo lên "Cớ sao lại đánh con?""Lúc ta nói chuyện con có để tâm nghe hay không?"Bĩu môi, "Không phải là ba phá công ty..á"Lại thêm một muỗng nữa, Phác Thịnh Bang bốc hỏa đập lên bàn, "Tiểu tử thúi, năm học này phải đem "đệ nhất" về đây cho ta, nếu không..." tiếp nhận cây kéo lão phó nhân điềm tĩnh đưa tới "Ta sẽ phế đi ngươi, cho tên tiểu tử hư hỏng nhà ngươi sống vất vưởng bên ngoài"Phác Xán Liệt không nói gì, nhìn Phác Thịnh Bang đang uy hiếp công cụ gây ác hai mươi năm qua của mình, "Ba.."Ngô Thế Huân vốn dĩ muốn nói móc Phác Xán Liệt hai câu, lại bởi vì bắt gặp khóe môi người đang đứng phía sau Phác Xán liệt lộ ra nụ cười nhè nhẹ mà kiềm nén lửa giận trong lòng, siết chặt mười ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com