TruyenHHH.com

Dam My Bl H Ho Cong Tu Phai Ga Vao Phu Tuong Quan Roi

Thức giấc trong căn phòng ngập tràn hương phấn thơm, một mùi hương đang dần trở lên ám ảnh với Vương Khôi Vĩ. Chau mày cố gắng định thần quan sát, y còn chằng thể nhớ khuya hôm qua y đã ngủ lúc nào. Vốn là mãnh tướng nơi biên ải, y luôn cẩn trọng đề phòng mọi thứ xung quanh nhưng giờ đây y lại liên tiếp bị tên chó điên Vũ Băng Liên xoay lên xoay xuống. Đặt tay lên trán như để tĩnh tâm suy nghĩ, Khôi Vĩ giật mình nhận ra thân trên của y đã có thể cử động. Dù chỉ là thân trên nhưng cũng đủ để y tin rằng bản thân đủ sức phản kháng lại được Vũ Băng Liên.

Vương Khôi Vĩ nghĩ đến nhiều tình huống hòng lật ngược tình thế, bằng mọi cách y phải rời khỏi được núi Băng Vân này.

Vũ Băng Liên đi vào với một khay gỗ trên tay. Vương Khôi Vĩ còn muốn giả như chưa khôi phục thì hắn đã bắt bài y:

- Phó tướng đang dần khôi phục được huyệt đạo chi trên, không phải là qua một đêm nội lực đã trung hoà rồi ư?

Y bất giác lấy tay kiểm tra lại huyết mạch của bản thân, quả thật nội lực có yếu đi nhiều nhưng lại điều hoà hanh thông.

Đặt khay đồ xuống ghế đôn hắn kéo người y ngồi dậy rồi đưa cho y một bát cháo:

- Người ăn đi còn tiếp tục liệu trình.

- Tiếp tục...?

Vũ Băng Liên thản nhiên:

- Không phải ta thắng cược rồi ư?

- Ngươi là cái thứ gì đây?

- Ta cũng không biết.

Hắn cợt nhả đôi chút rồi rời đi để y lại một mình với bát cháo trên tay. Là hắn đang vừa đấm vừa xoa, muốn hạ nhục y hay thật sự là muốn chữa bệnh y không thể nào đoán biết được. Lưỡng lự đôi chút, cuối cùng Vương Khôi Vĩ cũng quyết định múc một thìa cháo đưa lên mũi ngửi qua. Trong cháo có mùi thịt cũng có mùi dược phẩm quý, y cho rằng tên chó điên Vũ Băng Liên này sẽ không hạ độc y vì y chết cũng không lợi lộc gì cho hắn nên an tâm dụng thiện.

Hồi  lâu sau, một tiếng bể vỡ được Vũ Băng Liên nhận ra khi hắn còn đang ở thư phòng đọc sách, chẳng mất nhiều thời gian hắn đã có mặt ở căn phòng giam giữ Vương Khôi Vĩ. Với thân hình uyển chuyển thanh cao hắn lướt đến bên giường ngồi xuống nhẹ nhàng cùng xiêm y thướt tha trải dài trên nền nhà.

Chẳng thèm  đoái hoài đến vật ngổn ngang dưới sàn, hắn chỉ một mực nhìn tới y:

- Phó tướng cần gì?

Khôi Vĩ nhìn quanh chưa biết mở lời thế nào, y cúi xuống rồi  lại nhìn ra cửa:

- Ở đây chỉ có mình ngươi?

- Vậy phó tướng muốn có ai khác?

Nghĩ lại thì để người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình cũng không thoải mái gì, Vương Khôi Vĩ tức giận nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Tên chó điên nhà ngươi, giờ ta muốn đi nhà xí ngươi nói ta phải làm sao?

Vũ Băng Liên đứng dậy xắn lấy ống tay áo:

- Ta đưa người đi.

- Đưa kiểu gì...

Chưa nói hết câu hắn đã một đường bế y lên. Vương Khôi Vĩ quếnh quáng:

- Ngươi điên cái gì? Ta là võ tướng, ngươi không thể cõng ta như nam nhân sao?

- Như thế này nhẹ hơn.

- Ta không hề nhẹ. Ta..

Hắn xốc y cho vừa tay, nhẹ nhàng đưa y đến gian liền kế. Quả thật Vũ Băng Liên có dáng người tưởng như thanh mảnh nhưng lại có sức lực hơn người đúng như Võ Hạng cấp Cửu của hắn. Vương Khôi Vĩ, mãnh nam hiên ngang nơi chiến trường nay lại trở nên nhỏ bé hơn trong tay tên chó điên Băng Liên kia.

Dừng lại trước cửa nhà xí y vẫn ở trên tay hắn chau mày:

- Ngươi định vào trong cùng ta ư?

- Biết làm sao giờ, dù gì đêm qua ta cũng đã quen với chỗ ấy của phó tướng rồi.

- Tên thần kinh, ngươi còn không giải huyệt cho ta.

- Không giải được, huyệt này phải tự phó tướng khai thông, hôm qua đã là  khởi đầu tốt đẹp, không thể bỏ dở giữa chừng.

- Nói thì hay, giờ thì ngươi...

Băng Liên chó điên lại cứ vậy mà đưa Vương Khôi Vĩ cùng vào nhà xí, hắn liền tay bế ngược thân y quay vào trong đưa mông y đặt cạnh bệ xí.

Vương Khôi Vĩ chửi bới lớn tiếng hơn:

- Tên điên nhà ngươi, ngươi thật không bình thường mà, ta làm sao có thể đi đại tiện như thế này được, ngươi là chó, là trâu, là bò, là loại súc sinh gì đây....

Dùng tất cả sức lực còn lại nơi bàn tay Khôi Vĩ đập mạnh vào người hắn, ra sức mà giãy giụa đẩy hắn ra.

Vũ Băng Liên tặc lưỡi:

- Nào, nào, ngã xuống bây giờ.

Y giật mình ghì lại cổ áo hắn vì sợ bản thân sẽ rơi vào bệ xí.

Khôi Vĩ bất lực:

- Ngươi mau giải huyệt, ta không thể chịu được cảnh này.

Cuối cùng vẫn là hắn không làm theo mà mang đến một thùng gỗ cho y ngồi lên, hai tay y bám vào cột bên tường không ngừng cào cấu trút cơn bực tức này. Từ lúc ở cạnh Vũ Băng Liên y chưa một giờ phút nào có thể có được tâm trạng bình thường. Y bị hắn làm bẽ mặt hết lần này đến lần khác, bị hắn lột trần hết những thứ thầm kín của bản thân, đúng là bên cạnh hắn chẳng có gì tốt đẹp. Y tự nhủ: "Thật dại dột khi lựa chọn đến núi Băng Vân này". Vương Khôi Vĩ ném mạnh gáo nước xuống đất, Vũ băng Liên lại xuất hiện.

Hắn xốc vai y lên:

- Phó tướng xong rồi đúng không? Ta đưa người vào.

Y không nhịn được lại lầm bẩm chửi rủa:

- Đúng là chó mà, thấy động liền chạy tới.

- Ta hầu hạ người khác chu đáo vậy cũng là lần đầu.

Vương Khôi Vĩ đay nghiến:

- Là do ngươi chuốc lấy.

Vũ Băng Liên còn toan đưa y về lại phòng thì Vương Khôi Vĩ nắm lấy tà áo hắn ghì xuống. Y ngập ngừng cúi mặt, hắn thấy vậy gặng hỏi:

- Phó tướng cần gì?

- Ta... ta cần tắm... vừa nãy không cẩn thận....

Lời nói ra đang còn dang dở Vương khôi Vĩ bẫng giật mình nhớ ra bản thân y mới là nạn nhân, y liền đổi giọng mắng nhiếc:

- Là tên chó điên nhà ngươi hại ta đến đi nhà xí cũng không yên.

- Ta...

Không để hắn kịp mở lời nói hết câu y lại xả ra một loạt:

- Ngươi chữa bệnh gì chứ? Y sư gì chứ? Ngươi là tà ma ngoại đạo, là yêu quái, là kẻ dâm loạn bệnh hoạn...

Hắn nghe những lời ấy lại không hề bực tức mà còn như đắc chí nhanh tay lẹ chân đưa y đến dục thất đã sẵn nước ấm. Hắn đặt y vào bồn nước lớn được xây bằng đá tổ ong có dòng nước nhân tạo không ngừng róc rách chảy từ trên cao xuống, cả không gian ngập trong hương thảo mộc thơm thoảng, thư giãn. Vương Khôi Vĩ nhận ra mọi thứ đã được sắp xếp từ trước còn toan chửi tiếp, hắn liền kéo vạt áo y xuống.

- Ta còn định tắm thì phó tướng đã muốn tắm cùng.

Y khua tay loạn xạ:

- Ta muốn tắm với ngươi lúc nào, ta...

Vũ Băng Liên tự kéo trễ lớp áo trên thân ngoài:

- Đúng là lỗi do ta, ta hầu người tắm.

Thời tiết núi Băng Vân đã đổi lạnh, hơi nước ấm có chút mờ mịt che phủ khắp gian phòng nhưng dường như chẳng thể che được mái tóc đen óng cùng làn da trắng muốt của Vũ băng Liên. Đến cả ở trong bồn tắm hắn vẫn có thể toả sáng, thu hút đến mê người. Hắn ở nơi này có khác gì bông sen đang khoe sắc giữa hồ đâu. Gần tiến đến Vương Khôi Vĩ, Vũ Băng Liên cũng dần lộ rõ hình hài mỹ nam toàn vẹn của mình, khối cơ rắn chắc dính lấy cơ thể không chừa cho chút mỡ nào, đường gân ẩn hiện kéo dọc cánh tay đôi chút nhấp nhô trên mu bàn tay theo từng nhịp chuyển động. Đúng, tay hắn đúng là đang chuyển động, hắn cởi lớp áo mỏng manh còn lại trên thân Vương Khôi Vĩ xuống. Da thịt y cũng lộ ra theo. Khác với làn da trắng sứ của Vũ Băng Liên, y mang trên mình làn da bánh mật, rám nắng rắn rỏi, cơ thể nở nang cùng đường cơ lộ ra rõ rệt.

Đôi bàn tay thon dài gày gộc của hắn mân mê lấy bầu ngực đầy đặn căng tràn của y. Khác với đêm qua, hôm nay y cảm nhận rõ rệt hơn cảm xúc tiếp nhận từ nơi ấy. Có lẽ bởi huyệt đạo đã được giải trừ một phần mà y càng thấy thấy rung động hơn.

Vương Khôi Vĩ rùng mình đôi chút rồi gạt tay hắn ra:

- Ta tự biết làm, ngươi đi ra trước đi.

Hắn lại chậm rãi đưa tay đến chạm vào đầu nhũ hoa của y mà trêu chọc:

- Người biết kích thích huyệt nhũ trung ư?

Đôi chút động chạm ấy vậy mà làm Khôi Vĩ ngứa ngáy toàn thân. Y quay mặt chối bỏ:

- Ta biết.

Hắn lại gảy qua lại hai đầu nhũ sẫm màu đang cương cứng của y:

- Thật sao?

- Thật, ngươi đi đi.

Vũ Băng Liên cười nhẹ:

- Phó tướng làm gì còn nội lực để kích thích huyệt đạo.

Nói rồi hắn tiện tay truyền vào chút nội công, y vốn đang ngứa ngáy nay lại râm ran khắp cơ thể. Vì cố gắng ngăn đi cảm xúc mà mắt y dần ướt hơn, tay có chút run rẩy.

Khôi Vĩ nói với giọng như bị nghẹn lại:

- Ngươi... ngươi làm vậy để làm gì chứ?

- Đúng nhỉ? Để làm gì chứ? Trong khi ta còn có lưỡi mà.

Nói rồi hắn cúi xuống cắn nhẹ lên nhũ hoa của y rồi liếm láp. Lưỡi hắn đẩy qua lại như chơi đùa với đầu nhũ đang căng lên của y.

Khôi Vĩ cố đẩy đầu hắn rời thân:

- Ý ta không phải thế. Ta muốn nói cái huyệt đó... để làm gì...

Vũ Băng Liên chẳng thèm nghe lời y nói, hắn còn mạnh tay mà vân vê nốt nhũ hoa bên kia của y. Vương Khôi Vĩ bị kích thích, cơ thể liên tục bị đả kích mà rung lên. Y chẳng ngờ ngực nam nhân lại có thể có khoái cảm như như vậy. Đôi tay đặt ở đầu tên chó điên kia vốn là muốn đẩy hắn ra nay lại giữ lấy mà hưởng thụ. Tim y đập nhanh liên hồi, não y mơ hồ không thể suy nghĩ mạch lạc. Mới đó mà cự vật của y đã cương lên, y vội khom người như muốn giấu diếm. Bầu ngực phổng phao của Khôi Vĩ bị Vũ Băng Liên cắn lên vài đường.

Hắn dừng lại xuýt xoa:

- Đẹp thật.

" Đẹp ư?"

Vương Khôi Vĩ bất giác nghĩ đến hai từ này y chưa từng dám đặt lên bản thân. Y vốn tự ti về ngoại hình nên luôn trông cậy vào những bộ y trang loè loẹt mong cho bản nổi bật hơn, mỹ mạo hơn nhưng không ngờ có ngày bị lột trần lại được nam nhân khác khen đẹp. Khôi Vĩ nghi ngờ mà nhìn lại bản thân. Dường như từ ấy phải để ở nơi tên chó điên này mới đúng. Hắn ở bên cạnh y lại càng nổi bật hơn, dù nhìn góc độ nào cũng thấy hắn thật sắc nét. Đến cả cần cổ đã bị tay y gì lại cũng thon dài cùng xương vai lộ rõ.

Hắn thấy y đang đặt hướng mắt nơi cổ liền chồm tới:

- Để ta chỉ cho phó tướng một nơi người cũng rất thích.

Vũ Băng Liên liếm lên tai y, nơi vành tay dội về tiếng liếm láp đầy dục vọng khiến Khôi Vĩ đê mê mà ngả đầu về phía sau. Hắn được đà đưa lưỡi tới cổ liếm lấy yết hầu đang nhô ra của y, tay hắn nhịp nhàng xoa bóp hai bầu ngực đẫy đà tròn trịa của y. Y co giật nhẹ, cự vật y vốn đang giấu đi lại đung đưa chạm vào đùi Băng Liên. Bắt được khoảnh khắc này Vũ Băng Liên nhanh tay đưa xuống dưới hạ bộ y sờ nắn.

Vương Khôi Vĩ giật mình:

- Ngươi đừng...

- Đừng thật sao? Ở đây đang mời gọi ta động chạm cơ mà.

Y dứt khoát:

- Không, ta không cần.

Hắn mỉm cười khiêu khích:

- Thì ra tay của phó tướng đã có thể hoạt động nên không cần tay ta ư?

- Ngươi là cố ý không hiểu ý ta đúng không?

Vũ băng Liên cười lớn thả tay khỏi cự vật y nhưng hắn lại không có ý định dừng lại mà đưa tay vào lỗ hậu đang khép kín của y mà mơn trớn.

Vương Khôi Vĩ giật mình nhớ đến cảm giác đau đớn đêm qua liền quát lớn:

- Ngươi lại làm gì nữa?

Hắn điềm nhiên đáp trả:

- Tìm mệnh môn.

Nói dứt câu hắn đưa ngón tay vào bên trong một cách dứt khoát khiến y rùng mình, thân trên cong gồng lên mà cảm nhận. Y muốn nói nhiều thứ, muốn chửi hắn, muốn hỏi hắn nhưng giờ đây cả người y căng cứng, não y như muốn ngừng hoạt động, y dường như nghe được cả từng nhịp mạch đập đang vang lên khắp các bộ phận trên cơ thể.

Tay Khôi Vĩ khua khoắng nắm lấy đầu hắn mà níu xuống:

- Ngươi đừng, ta vừa mới...

Y ngập ngừng không thể nói hết câu, ấy vậy mà hắn lại bắt bài mà tiếp lời hộ y:

- Hôm nay ta hầu phó tướng, ta giúp người rửa sạch.

Đúng là tên thần kinh này không có gì là không dám nói. Vương Khôi Vĩ còn muốn vùng vẫy thêm thì hắn cũng vừa hay lần tay khuấy loạn phía trong y. Có lẽ do đêm qua lỗ hậu đã được mở sẵn mà lần này y không còn thấy đau nhiều nữa. Thoạt đầu còn thấy dồn tức bên trong, sau dần là sự va chạm đầy kích thích. Giác quan của y, tất cả như muốn dựng lên mà cảm nhận. Cự vật của Khôi Vĩ không ngừng rỉ nước khiến chính y giờ đây lại là người muốn được động chạm vào nơi ấy. Tay hắn liên tục nhịp tới phía trong hoà vào tiếng nước tạo ra thứ âm thanh xấu hổ kéo dài.

Gật gù như đã vừa ý hắn lại rời ngón tay ra. Đột nhiên trong đầu Khôi Vĩ lại hiện ra cảm xúc tiếc nuối, y lắc đầu như để thoát ra khỏi dòng suy nghĩ lệch hướng ấy thì hắn lại cầm lấy cự vật bản thân mà tuốt lên xuống.

Lần này y đã thấy rõ hơn cự vật của tên chó điên Băng Liên. So với thứ y vốn cho là đã to lớn của y thì của hắn cũng chẳng hề kém cạnh, ngược lại có đôi chút dài hơn. Giống như chủ nhân của nó, thân cự vật nổi rõ đường gân, màu sắc sáng sủa lại có đầu khấc hồng hào. Vậy mà cái thứ ấy hôm qua đã không ngừng ra vào bên trong y, thảo nào lại đau đến thế.

Vũ Băng Liên theo hướng ánh mắt của y mà chọc ghẹo:

- Phó tướng không ưng ta nhưng lại ưng tiểu đệ của ta nhỉ?

- Ngươi...

Vương Khôi Vĩ quay ngang, ánh mắt né tránh. Miệng y vốn nhanh nhạy chửi rủa giờ cứng lại không biết nói sao.

Cúi xuống nhấc hông y lên hắn chà xát cự vật ngoài lỗ hậu của y.

Khôi Vĩ lại có chút hoảng loạn:

- Tên thần kinh lại muốn đút thứ đó vào sao?

- Tay ta không đủ dài, chỗ đó của phó tướng sâu quá, tiểu đệ của ta mới tìm thấy được.

- Chó điên, tiểu đệ cái quái gì, tìm kiếm cái của nợ nhà ngươi...

Còn đang thuận tiện chửi tới vài câu thì hắn đã đẩy cự vật vào sâu trong y. Toàn thân tê rần, thân trên tưởng như đã khôi phục thì giờ lại mất đi cảm giác. Hắn ở cao quá Khôi Vĩ không còn thể túm lấy đầu hắn nữa, tay y chẳng biết để đi đâu nên không ngừng chới với. Hắn liền nắm lấy tay y giữ lại, hông hắn được đà nhấp vào mạnh mẽ.

- Phó tướng, chỗ này, là chỗ này...

- Súc sinh, chó chết...

Tiếng chửi của y đuối dần, thay vào đó là tiếng nấc và tiếng rên dần rõ rệt. Khôi Vĩ vẫn là thấy xấu hổ nên cắn chặt lấy môi để chặn lại.

Hắn từ trên cao nhìn xuống y:

- Đừng gồng nữa. Nghe ta. Ta vẫn chưa vào được hết.

- Tên chó điên, ngươi muốn vào là vào sao?

Nhân cơ hội y còn đang chửi rủa, Vũ Băng Liên thúc vào thật sâu chạm vào nơi nhạy cảm của y rồi công tới liên hồi. Y bị kích động từ phía trong mà nổi cả da gà. Cự vật tưởng đã xìu đi vì đau liền cương trở lại. Tiếng nước mạnh mẽ dồn vang cùng tiếng va chạm da thịt. Phía dưới y vừa bị chèn ép bởi cự vật vừa bị chèn ép bởi nước làm bụng y chướng lên rõ rệt. Có lẽ do là ban ngày nên Khôi Vĩ thấy rõ mọi thứ hơn. Cơ thể của đối phương, nét mặt của đối phương, cơ thể của y. Thứ y ghét nhất lại đang sung sướng vì y và y cũng vì thứ đó mà thấy khoái lạc. Y bỗng thấy mình thật thảm hại. Là võ tướng, là nam tử hán, là một người vốn cho rằng bản thân mạnh mẽ quyết đoán giờ đây lại dơ bẩn đến thế này. Y cay mắt cúi xuống.

Hắn nhận ra sự thay đổi này liền hạ người kéo lấy tay y đặt lên má:

- Phó tướng. Nhìn ta.

Vương Khôi Vĩ đưa mắt đến hắn. Hắn vẫn là tuyệt sắc nam nhân. Mặt thon, mi dài, mũi cao, môi mọng... chỗ nào cũng tuyệt mỹ. Nói không ngoa thì nữ nhân còn phải thua xa hắn. Người thì đẹp đấy mà sao tính cách lại bị chó gặm mất rồi. Y tát vào má hắn thật mạnh để xả cơn tức. Hắn thúc tới như đáp trả. Y lại tát thêm cái nữa hắn lại thúc thêm một nhịp. Chẳng còn muốn chậm trễ, Vũ Băng Liên đẩy ngả người y bằng thân mình rồi nhấp mạnh liên hồi. Khôi Vĩ cũng không còn giữ được bình tĩnh mà bất giác rên lên bên tai hắn. Như bị kích thích hắn điên cuồng vào ra nhanh hơn. Điểm nhạy cảm của y bị va chạm liên hồi, y muốn xuất ra, chỉ còn chút nữa thôi là có thể xuất ra. Vũ Băng Liên như đọc được suy nghĩ ấy mà lần tay vuốt ve cự vật căng chướng của y. Mới động tới đôi chút tinh dịch đã tuôn tràoo. Người y run lên, y và hắn đều nhận ra phía trong y đang co bóp liên hồi. Y thì xấu hổ còn hắn lại khoái trá thúc thêm vài đường trước khi xuất ra.

Tư thế gò bó khiến Khôi Vĩ đuối sức lả đi nhưng hắn còn chưa muốn dừng lại mà đưa tay thăm dò bên trong y.

Khôi Vĩ muốn thoát khỏi tình thế này nên dùng chút sức ít ỏi rướn người lần nữa nắm lấy tóc hắn kéo xuống.

- Cho ta ra, nước...

- Nước làm sao?

- Nước bẩn rồi... bẩn rồi... ta muốn ra.

Vũ Băng Liên dần rút tay xoa nắn lấy miệng lỗ hậu:

- Ta còn muốn thử làm tư thế khác với phó tướng ở dưới nước.

Hắn tỏ ra tiếc nuối kéo y ngồi dậy rồi bế y đến bên dòng nước đặt y bên một bờ gạch.

Với bàn tay mềm mại hắn sờ nắn khắp thân thể y như để gột rửa.

Lại lần nữa hắn thốt lên:

- Phó tướng đẹp quá.

Hết chương 3.

Theo dõi fanpage, tiktok Another Ending để cập nhật nhanh nhất lịch ra chương cùng tạo hình của nhân vật nhé mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com