Dam My Bl H Ho Cong Tu Phai Ga Vao Phu Tuong Quan Roi
Mỹ nam tài sắc vẹn toàn, vượt trội hơn người, "trăm vạn năm có một" ắt hẳn dùng để chỉ Vũ Băng Liên. Họ Vũ lâu đời hành nghề y và sớm gặt được nhiều thành quả, dần dà nhắc đến y học dân chúng Việt Quốc đều nghĩ đến họ Vũ.Năm thứ 136 triều Nguyễn, triều đại hưng thịnh nhất Việt Quốc, Vũ Bạch Nguyên tên tự là Bạch Vũ được nhân gian phong lên thần y. Năm 181 triều Nguyễn, đánh dấu thời kỳ thống trị ngành y khi toàn bộ y quan trong triều đình đều mang họ Vũ.Năm 203 triều Nguyễn, Vũ Băng Liên mở thiên nhãn.Hiện tại là năm thứ 216 triều Nguyễn, Việt Quốc trường tồn. Tiết trời đã bước vào tháng tám nhưng không khí oi bức kéo dài, ấy vậy mà núi Băng Vân này lại vô cùng lạnh lẽo. Núi Băng Vân vốn là tài sản nhà họ Vũ, núi này hiểm trở, ít người qua lại, người dân những ngôi làng gần đó vẫn thường đồn đại trên núi có yêu quái đêm ngày gầm rú nên chẳng ai dám béng mảng đến đây. Tuy nhiên trên núi lại có một nam tử mỹ mạo, võ hạng đã đạt đến cấp Cửu, y dược được phong bậc lão sư, thành thạo cầm, kì, thi, hoạ. Không phải hắn tự nguyện mà là ba năm trước đã bị đày lên núi này.Giữa tiền sảnh hắn ngồi chễm trệ, vô hồn nhìn ra phía ngoài cửa dù bên cạnh hắn là một nam nhân đang bị trói bằng dây hồng, nét mặt uất hận, người này không một mảnh vải che thân, thêm đó lại có một nam nhân khác phục vụ bánh trái cho hắn. Hắn thở dài:- Qua đêm nay ta sẽ thả ngươi đi. Ngươi không có căn đâu.Nam nhân đang quỳ phía dưới ấy vậy mà lại không muốn đi. Vương Khôi Vĩ, phó tướng theo chân tướng quân Tứ Phạt Phan Dũng. Sau khi đại thắng Bắc cương thì nay lại gần như xuất hiện nơi sa trường nữa. Tướng quân Phan Dũng ngày đêm say sưa bên nam thê mà không còn thiết tha quân vụ. Cũng chẳng thế trách được vị tướng quân này vì Phan Dũng vốn không có chức danh trong triều đình nên không nơi nào có thể giữ chân được. Ngược lại phó tướng Vương Khôi Vĩ lại tham gia thi Võ Hạng, đã đạt đến cấp Thất và làm tới quan tứ phẩm trong triều, tuy nhiên Khôi Vĩ không muốn chỉ dừng ở đây mà muốn vượt đến cấp Cửu. Mùa thu tới kỳ thi Võ Hạng lại bắt đầu, Vương Khôi Vĩ đã chuẩn bị mất ba năm cho lần thi này với mong muốn ít nhất là phải thăng một hạng. Cuộc thi diễn ra tại kinh thành của Việt Quốc, Khôi Vĩ một mình xuất hiện với một bộ y trang bắt mắt. Có lẽ bởi diện mạo này mà những người có mặt tại đây đều nhận ra thân thế của y. Nhân tài trẻ tuổi nhưng lại phấn đấu hết mình nơi sa trường quả thật làm lòng người khâm phục. Võ Hạng sẽ được diễn ra trong mười lăm ngày, các nội dung bao gồm nội, quyền, binh khí, xạ kị. Binh khí và xạ kị luôn là thế mạnh của Vương Khôi Vĩ nhưng nội, quyền thì lại không có mấy tự tin. Năm nay số lượng người tham gia Võ Hạng nhiều hơn hẳn những năm trước khiến tâm lý của phó tướng này cũng bị trùng lại. Phần đầu tiên của cuộc thi này là xác nhận cấp Võ Hạng đang có sau đó sẽ phân nhóm thi. Nhóm từ cấp Thất trở lên sẽ do những lão sư có uy quyền thẩm định. Vừa bốc thăm lượt thi thì đoàn người tham dự đã ồn ào chỉ chỏ lên phía trên. Kẻ trầm trồ, người ngưỡng mộ thật muốn loạn hết lên. Vương Khôi Vĩ nhìn theo ánh mắt mà hướng đến: "là tên lẳng lơ Vũ Băng Liên?"Vũ Băng Liên được mời đến để xét hạng nhân sĩ. Ắt hẳn cuộc thi này người xứng đáng đứng vị trí chủ khảo không ai khác ngoài tên này. Hắn điềm tĩnh nhìn thẳng tới hướng của Vương Khôi Vĩ rồi gửi đến một nụ cười đầy gian tà. Vốn đã không có tâm lý tốt giờ còn thêm hình ảnh của tên họ Vũ kia làm ảnh hưởng, Vương Khôi Vĩ gần như chỉ đủ điểm để vượt được vòng Nội còn vòng Quyền lại thua hoàn toàn phần đối kháng. Cơ thể săn chắc, vạm vỡ, làn da bánh mật cùng ánh mắt sát khí của một võ tướng tưởng chừng mạnh mẽ nhưng y lại liên tục làm những kẻ có mặt ở đấy thất vọng cười chê. Cũng bởi thành tích không khả quan này mà hai vòng thế mạnh của Khôi Vĩ cũng không thể hoàn thành tốt như mong đợi. Kết cục y vẫn là không thể vượt được chính thành tích của mình ở ba năm trước chứ đừng nói đến thăng được hạng. Vương Khôi Vĩ mang nét mặt sầu thảm mà chậm rãi bước ra về bỗng bị khựng lại bởi một bàn tay níu lấy. Là Vũ Băng Liên.- Phó tướng, thẻ bài...Câu nói còn đang dang dở bỗng Băng Liên ngừng lại nhìn tới Khôi Vĩ với ánh mắt thất thần. Hắn như bị đóng băng mà bất động, Vương Khôi Vĩ gọi tên hắn đến lần thứ hai hắn mới có thể bình tĩnh mà rời tay khỏi. - Phó tướng có nhiều hỗn khí cần được đẩy ra và trung hoà lại nội công. Vương Khôi Vĩ gần như không muốn nghe tên họ Vũ kia nói gì thêm nhưng phải công nhận hắn là y sư có một không hai chuyên điều tiết nội khí. Hắn tiếp lời:- Chắc phó tướng cũng biết rằng ta là người duy nhất có thể giúp được phó tướng tháo gỡ mắt xích này, chỉ cần vượt qua giai đoạn này nội công ắt vượt bậc.Khôi Vĩ chỉ chắp tay thi lễ toan bỏ đi. Như để thuyết phục Khôi Vĩ, Vũ Băng Liên tiếp lời:- Không mất quá nhiều thời gian hơn nữa có thể giúp người đả thông huyết mạch. Vẫn không hề có ý định dừng bước, Vũ Băng Liên gọi với theo:- Ta sẽ chờ phó tướng trên núi Băng Vân. Lúc nào cũng có thể đến. Vương Khôi Vĩ chẳng có tâm trạng mà trả lời, người một bước không dừng. Nhiều ngày sau Khôi Vĩ đã gặp vài y quan có tiếng, gần như tất thảy đều nói quả thật thân thể của phó tướng này có nhiều luồng khí lạ, huyết mạch tắc nghẽn. Khôi Vĩ trải qua nhiều cuộc gặp, nhiều buổi châm cứu nhưng vẫn là bất lực. Người có thể giúp Vương Khôi Vĩ lúc này chỉ còn có Bạch Vũ thần y và Vũ Băng Liên. Bạch Vũ thần y sau tháng sáu lại ở ẩn, từ khi đưa Hồ Ngọc Thương rời Dương Thành hầu như không ai biết người ở đâu chỉ có Vũ Băng Liên là vẫn bị nhà họ Vũ giam một chỗ.Rồi một ngày Khôi Vĩ đã phải đi đến chân núi Băng Vân ngước nhìn lên đầy lưỡng lự. Y đã suy nghĩ nhiều ngày nay, nếu muốn tiếp tục với nghiệp võ bắt buộc phải đả thông kinh mạch nhưng Khôi Vĩ chưa từng nghĩ đến việc phải nhờ vào " tên lẳng lơ" Vũ Băng Liên. Bước tới, bước lui vẫn là phó tướng này không đủ can đảm để lên trên đỉnh núi. Y quay người toan bước xuống thì có một lão tiều phu đã đứng dưới lối đi nhìn Khôi Vĩ lắc đầu.- Thanh niên trai tráng lại muốn thử sức bắt quái sao?Nghe đến quái thú Vương Khôi Vĩ không khỏi bị thu hút:- Ở núi này có quái? Đây là núi nhà họ Vũ mà.- Có, có, chính ta tận tai nghe, tận mắt thấy. Là có quái. Đích thị có quái. Lão dường như không muốn giải thích gì thêm, chắc cũng bởi lão đã phải giải thích quá nhiều lần cho những người khác nên giờ cũng không muốn nói nhiều mà tránh đi. Tuy nhiên với Vương Khôi Vĩ thì việc này càng khiến y phải quyết tiến chân lên núi. Là một phó tướng thì đánh quái, bắt yêu, trừ gian, diệt ác, đuổi địch là bổn phận không từ nan. Y một đường bước theo lối dốc, vách đá, đến chiều muộn cũng đã dừng lại ở một mái đình nghỉ chân ngay dưới cửa chính vào trong một toà nhà lớn. Cảnh vật về chiều tối mờ mịt, nhiệt độ xuống thấp hơn tuy nhiên lại trong lành với những tán lá xanh mướt kèm theo những âm thanh thiên nhiên nhẹ nhàng, mị hoặc. Y thắc mắc: Đây là núi Băng Vân nổi tiếng phong nhã lại có quái ư? Trên đường đi Vương Khôi Vĩ cũng chưa từng thấy một dấu vết nào lạ. Không một tiếng bước chân nhưng mùi hương hoa phấn ập tới chẳng nhầm đi đâu được. Vũ Băng Liên. - Ta đã chờ phó tướng suốt một tuần trăng. Vương Khôi Vĩ không mấy ngạc nhiên mà đứng lên thi lễ:- Vũ y sư biết ta tới?- Chắc chắn là tới, chắc chắn là ta.Vũ Băng Liên đứng bên kia của cánh cổng đưa tay đáp lễ rồi ra dấu mời y tiến vào trong. Vương Khôi Vĩ vẫn là có chút lưỡng lự nhưng hẳn rằng hiện tại y chỉ có thể đi vào. Vừa bước vào trong không khí đã thay đổi lạ thường, dường như phía bên kia cánh cổng là một nơi hoàn toàn khác. Không khí ấm áp hơn, cảnh vật tươi sáng hơn, tiểu cảnh nơi đây sắp xếp như thiếu trật tự nhưng lại hợp lý vô cùng. Đi qua một gian nhà trống vắng lặng xuất hiện một khoảng sân thoáng đãng được lát bằng nhám thạch. Bên kia khoảng sân là chính điện, ngoài điện có bảng nhưng chưa khắc chữ có lẽ do chưa được đặt tên. Hai nữ nhân tiến tới thi lễ với y, y có chút ngạc nhiên vì trước đó vẫn nghĩ rằng hắn ở trên núi Băng Vân này cô quạnh một mình như lời đồn. Theo chân Vũ Băng Liên vào trong sảnh, Vương Khôi Vĩ đã thấy sẵn một bàn đầy rượu thịt. Dường như hắn đã biết trước hôm nay núi Băng Vân sẽ có khách đến. Y lắc đầu thoát khỏi những thứ đã suy nghĩ trước đó, quả nhiên tên họ Vũ này thật khó đoán.Ngồi xuống bên bàn hắn mời y dụng thiện bằng nụ cười tự nhiên như thể thật sự hắn đã mong đợi buổi gặp mặt này từ rất lâu rồi. Vương Khôi Vĩ cũng muốn hỏi hắn vài thứ nhưng hắn vẫn cứ liền lời giới thiệu cho y về món ăn, về phong cảnh, về cuộc sống mà hắn đang trải qua. Vương Khôi Vĩ mất kiên nhẫn:- Để chữa trị cho ta cần những gì và mất bao lâu?Vũ Băng Liên trầm xuống hơn:- Chỉ cần ta thôi. Nhanh nhất là hai tháng, chậm nhất là một đời người.- Người...Y toan bật ra vài câu chửi rủa nhưng lại kìm lại vì sự cợt nhả này của Vũ Băng Liên cũng chẳng phải y không biết:- Ta muốn làm nhanh nhất có thể. - Vậy dụng thiện xong liền tiến hành. Có chút ngạc nhiên vì sự phối hợp này từ Vũ Băng Liên, Khôi Vĩ ngập ngừng đôi chút:- Giá cho việc này...- Phó tướng có gì trả cho ta cái ấy. - Vũ y sư không thể nói rõ được sao? Ta thô lỗ lại kém thông minh không hiểu hết được ý của câu nói ấy.Vũ Băng Liên gắp lấy miếng thịt đùi dê thái lát vào bát cơm của y:- Nghĩa trên mặt chữ: Có gì trả đấy.- Nhưng...- Dụng Thiện, tẩy trần rồi ta liền tiến hành chữa trị, ta cũng gấp gáp lắm rồi.Hắn cắt ngang lời Vương Khôi Vĩ rồi ăn vội miếng cơm như hối thúc, y cũng bị cuốn theo mà gấp gấp rút rút. Vương Khôi Vĩ được sắp xếp một phòng riêng rộng rãi nhưng vẫn là tràn ngập mùi phấn hương khắp ngóc ngách khiến y cảm thấy như ở đâu cũng có dấu vết của Vũ Băng Liên. Nói về sự tiện nghi thì ở đây cũng không thua kém gì phủ Phan tướng quân nhưng không gian trống trải hơn nên không thể giấu đi được không khí sầu não, buồn tẻ. Một nam tử mình hạc xương mai đến đưa cho y một bộ y phục nhưng ánh mắt người này dường như không hề để y vào mắt. Vương Khôi Vĩ còn muốn bắt chuyện kẻ này nhưng liền nhận lại một sự thờ ơ ghét bỏ ra mặt. Tên nam nhân nói bằng giọng khó chịu:- Tắm rửa xong đến phòng phía đông. Hắn đi khuất ngay sau đó, Khôi Vĩ ở phía trong tặc lưỡi: "Vậy là có ba người chứ không phải chỉ có hai nữ nhân."Khoác trên mình một thân áo vừa vặn, mềm mại phó tướng Vương Khôi Vĩ bước qua cánh cửa phòng chính Đông. Y toan đánh tiếng thì bóng Vũ Băng Liên đã lướt tới bên y:- Nhìn xem trang phục thật vừa vặn. - Đa tạ Vũ y sư đã chuẩn bị, ta không biết việc điều trị sẽ diễn ra lâu như vậy nên không kịp chuẩn bị...Còn chưa nói hết câu hắn đã đẩy y vào gian phía trong. Gian nhà này không lớn nhưng ấm cúng với mùi hương xông thanh nhã. Giữa gian có một chiếc giường đệm tròn trải bên trên là lớp lụa mềm bóng mịn, buông xuống mành rèm mỏng manh cùng vài hộp gỗ đã được xếp sẵn. Sơ qua phía ngoài hộp có vẻ đây là hộp đồ nghề của y quan. Vương Khôi Vĩ ngập ngừng:- Ta ngồi đâu?- Không phải ngồi mà là nằm lên. Vũ Băng Liên thản nhiên đáp lời nhưng đôi tay vẫn thoăn thoắt mở hộp gỗ và bày lên vài hũ sứ và hộp nhỏ xếp thành hàng. Trước hành động ấy Vương Khôi Vĩ bị thuyết phục mà nằm lên giường. Trong lúc chờ đợi y nhìn lên trần nhà thấp thỏm:- Ta không cần chuẩn bị gì thêm sao?- Thả lỏng là được.- Có phải châm cứu không?- Sẽ có. Vương Khôi Vĩ hồi hộp thở mạnh lộ rõ vẻ mặt lo âu. Vũ Băng Liên ngồi xuống bên cạnh giường:- Là ngươi sợ kim?- Ta... Ta không sợ.Vũ Băng Liên bật cười:- Rõ là đang sợ. Y hấp tấp:- Ta đã nói là không sợ.- Hôm nay không châm cứu. Ta bấm huyệt trước. Vừa dứt lời hắn liền cầm lấy tay y dứt khoát ấn mạnh vào huyệt đạo nơi bàn tay Khôi Vĩ. Bàn tay của hắn mềm mại, thon dài lần chậm trên người y khiến y có chút rùng mình. Vũ Băng Liên không đơn giản chỉ là nhấn huyệt mà còn là truyền vào chút công lực, bảo sao các y sĩ khác đều không thể làm được như hắn. Thoạt đầu y còn thấy đau đớn, đôi lúc còn thấy râm ran như có kim chích nhưng càng quen dần Khôi Vĩ lại càng thấy thoải mái. Chẳng mấy chốc y lại thiếp đi. Một phần vì đã tốn sức leo lên đỉnh núi trong thời gian ngắn, một phần vì đã được ăn no, tắm rửa sạch sẽ và thư thái nằm trên một chiếc giường êm nên Khôi Vĩ đắm chìm trong giấc ngủ tự lúc nào. Vương Khôi Vĩ bất giác tỉnh giấc vì cảm nhận được sự khác lạ. Đúng là y đã đánh giá thấp tên lập dị Vũ Băng Liên này rồi. Y cúi xuống nhìn lại thân thể với tà áo đã bị mở phanh. Vũ Băng Liên nhìn y mỉm cười:- Cơ thể của phó tướng thật rắn chắc. Cố gắng di chuyển thân dưới nhưng làm cách nào cũng không thể nhúc nhích nổi, y tức giận:- Vũ Băng Liên, ngươi dở trò gì?- Ta chỉ hành nghề y thôi. Dứt lời hắn thản nhiên hôn lên đầu nhũ hoa của Khôi Vĩ. Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com