TruyenHHH.com

Dam My Bl H Ho Cong Tu Phai Ga Vao Phu Tuong Quan Roi

Nhân lúc vừa kết thúc bữa điểm tâm Ngọc Thanh lẳng lặng quay về phòng đọc sách. Tuy nói là đọc sách nhưng y lại không thể tập trung được, y nhớ lại cách tên họ Vương kia đụng chạm rồi đôi bàn tay lại vô thức lần mò dần tới cự vật của bản thân xoa nắn.

Ban đầu y còn ngại ngùng với chính hành động của mình mà ngó ngang ngó dọc sợ bị phát hiện. Dần dà y lại tự mình bị cuốn hút vào mà không ngừng nhịp tay tuốt dương vật lên xuống sao cho giống với cách Khôi Vĩ làm cho y. Đến khi y nắm bắt được cảm xúc thì lại khựng lại vì có tiếng động. Cứ vậy lại tới giờ cơm trưa rồi lại cơm chiều, y mong mau chóng đến tối để được gặp Vương Khôi Vĩ.

Ấy vậy mà khi tiết trời đã tối y lại chẳng thấy đối phương đâu. Hồ Ngọc Thanh chán nản chờ đợi đếm qua từng khắc thời gian. Đi tới rồi lại đi lui, chỉ đến khi đã quá giờ giới nghiêm y mới nản chí mà đi vào trong khép cửa tắt đèn.

Nằm trên giường y đưa tay xuống dương vật an ủi đôi chút. Ngọc Thanh đấu tranh tư tưởng, y suy nghĩ xem nên tiếp tục chuyện ban sáng hay nằm ngủ. Quay qua quay lại y không thể ngủ được bèn đi kiểm tra cửa nẻo rồi kéo rèm che kín lại để " làm việc xấu xa" một cách kín đáo. 

Y kéo hờ chiếc quần xuống tới quá mông rồi thực hành lại cảnh đêm qua, đầu óc y cũng vì vậy mà nhớ lại cảm xúc khi ấy nên chẳng mấy chốc cự vật của y đã cương cứng. Y xoa nhẹ đầu dương vật cảm thấy có chút nước rỉ ra sau nhiều lần vuốt ve, y nghĩ đến cự vật của Khôi Vĩ cũng đã như vậy cùng với y mà xuất tinh. Ngọc Thanh nhanh tay hơn với gương mặt ửng lên dần, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên hơn, nhịp tim trở lên dồn dập và y khao khát được Khôi Vĩ ôm hôn lấy y ngay lúc này. Cứ vậy mà tượng tượng rồi y cũng xuất ra cùng với nhịp thở hổn hển của chính mình. Hồ Ngọc Thanh vui mừng vì bản thân có thể tự làm mình sung sướng nên có chút tự tin mà loé lên ý nghĩ: " Cần gì tên họ Vương kia nữa". Ngồi dậy lấy chiếc khăn tay để lau đi thứ tinh dịch đang dính lên quần y vô tình làm chúng chảy cả xuống giường. Lo lắng bị phát hiện y lấy nước sạch lau dọn cật lực trong đêm. Vừa lau y vừa lẩm bẩm. " Sướng thì có sướng mà mệt chết thân ta rồi".

Y trở lại giường nghĩ đến cảnh đối tượng chung giường của y sẽ bái phục y như thế nào khi thấy y thuần thục như vậy khiến y hào hứng mà tiếp tục lần mò xuống dưới thân mình để hành sự. Lần này y cẩn thận cởi hẳn chiếc quần ra rồi lót một chiếc khăn xuống dưới. Ngọc Thanh gần như thuần thục hơn nhưng cảm xúc không còn được như lúc đầu nên mãi mà chưa thể xuất ra. Y nghĩ tới cảm giác được Khôi Vĩ liếm mút nhũ hoa nên có chút dao động, một tay vẫn nhịp dương vật, một tay tự vân vê đầu ngực chính mình mà cảm nhận. Y cong người tận hưởng cảm xúc do chính mình mang lại rồi cứ vậy mà xuất tinh lần nữa. Lần này y thở mạnh hơn, tim đập nhanh hơn, phải rất lâu mới trở về trạng thái bình tâm. Y lần mò sờ xuống chiếc khăn mà không thấy sản phẩm của mình đâu, y nhìn quanh loạn xạ rồi thắp đèn lên. Mất một chút thời gian để Ngọc Thanh nhận ra bản thân đã xuất ra mạnh đến mức bắn cả lên chiếc rèm bên giường. Y thở dài tháo chiếc rèm xuống: " Phải dọn mệt vậy thà không làm còn hơn".  Vậy mà y lại nảy ra ý định đằng nào cũng phải giặt rèm y sẽ làm tiếp lần nữa rồi giặt luôn một lần. Lần ba khó xuất tinh hơn y nghĩ, y nhầm tưởng càng làm nhiều càng điêu luyện sẽ xuất ra nhanh hơn nhưng thực tế lại ngược lại. Cứ vậy màn đêm trôi qua với nhiều lần thủ dâm y tỉnh dậy với gương mặt phờ phạc.

Nhìn biểu hiện của Hồ Ngọc Thanh và đống khăn rèm đã được giặt giũ đêm qua người làm trong phủ không ai nói ra nói vào câu nào mà hành xử như thường ngày. Chỉ có Hồ Ngọc Thanh vẫn còn giận dỗi hậm hực vì đêm qua Vương Khôi Vĩ không xuất hiện.

Vậy mà lại một đêm nữa hắn không tới làm y có thêm phần lo âu. Ngoài tên của đối phương y không hề biết gì thêm về gia đình, nơi ở, nhân thân của hắn. Y phần tự trách bản thân sao không dò hỏi, phần lại trách kẻ kia không chia sẻ với y.

Đúng là mọi thông tin của Ngọc Thanh, Khôi Vĩ đều biết nhưng Khôi Vĩ đi đâu, làm gì Ngọc Thanh đều không rõ. Quả thật đối phương nói sẽ tới gặp y nhưng cũng chưa từng hẹn khi nào sẽ xuất hiện, y nghĩ đến cơ hội trách mắng đối phương dường như cũng không hề có. Ngọc Thanh quay về phòng với tâm trạng không mấy vui vẻ khi người y mong đợi lại không thấy đâu.

Sáng hôm sau gia nhân trong nhà nhận ra nét mặt phờ phạc, lo lắng hiện rõ của Hồ Ngọc Thanh. Từ người đưa điểm tâm rồi lại qua người dọn dẹp, đến cả ma ma trong phủ cũng phải ghé ngang nhìn nét mặt y. Chưa bao giờ y lại có biểu hiện như vậy nên trên dưới không ai là không lo lắng nhưng lại chẳng ai gặng hỏi được gì, y cũng không chịu nhận bản thân có bệnh tật trong người nên không thể gọi lang trung tới. Tất cả đều nhìn nhau rồi như đã đồng ý mà đi đánh động tới người ở trên.

Phải tới tận chiều muộn mọi chuyện mới nhẹ nhàng hơn khi bóng dáng người nam nhân cao lớn đã xuất hiện từ phía hoa viên vội chân bước về. Khôi Vĩ đi thẳng tới cửa phòng của Ngọc Thanh không nể nang mà tiến vào. Ngọc Thanh lúc này đã ngồi bên giường với khuôn mặt không mấy khá hơn ban ngày là bao.

Vừa thấy hắn y đã muốn lao đến khóc lóc kể lể nhưng vẫn dặn bản thân mình còn đang hờn giận không được bốc đồng. Ấy vậy mà tên họ Vương kia vừa quỳ xuống bên chân y hỏi han liền khiến y không cầm được nước mắt mà thút thít.

- Lần này hỏng thật rồi?

Khôi Vĩ cũng gấp gáp hơn mà đẩy gương mặt đang gục xuống của y lên lau đi những giọt nước mắt rồi an ủi.

- Bình tĩnh. Nói ta nghe có việc gì?

Ngọc Thanh cố gắng lấy lại tinh thần rồi mếu máo.

- Chỗ đó, hỏng thật rồi.

- Là chỗ nào?

- Chim nhỏ... chim nhỏ hỏng rồi.

Khôi Vĩ gần như hiểu ra vấn đề nhưng vẫn ân cần với Ngọc Thanh.

- Nói ta nghe chim nhỏ làm sao rồi?

- Chỗ đó đau rát.

- Từ khi nào?

- Từ đêm qua.

Hắn dụ y kéo quần xuống cho hắn khám xem, lần này y không cự nự mà ngoan ngoãn để hắn động tay trên người mình. Y cũng không đòi hỏi hắn phải tắt đèn hay che mặt chỉ răm rắp nghe hắn ra lệnh. Nào là nhấc mông, nào là ngồi ngả ra sau, nào là mở hai bắp đùi ra, hắn cũng thuận tiện đưa mắt tới gần cự vật của y. Nổi bật dưới làn da trắng thì quả thật cự vật y có hồng hào hơn thật. Hắn ngước lên nhìn vào gương mặt đang có chút ửng đỏ của y.

- Nói xem người bị gì? Ta không tìm thấy dấu vết bị côn trùng cắn hay bị trầy da nào cả.

- Là ta bị từ đêm hôm qua đó.

- Là bị sao?

- Ta... ta đang luyện bài tập ngươi giao...

Hắn dần nhận ra vấn đề gương mặt hắn cũng giãn ra rồi đôi chút tươi tỉnh.

- Vậy đêm qua người luyện bài bao nhiêu lần?

Hồ Ngọc Thanh có chút e thẹn cúi xuống nói nhẹ:

- Năm lần.

- Năm lần?

Khôi Vĩ nhấn mạnh lại câu nói của y nhưng vẫn đang cố gắng gằn giọng như để nhịn cười thì câu nói tiếp theo mà người thương của hắn nói khiến hắn bật ra tiếng cười lớn.

- Nhưng đêm trước ta cũng làm sáu lần cũng có sao đâu.

Quả thực từ khi phụ mẫu sinh thành đến giờ lần đầu tiên hắn biết đến chuyện thủ dâm nguyên đêm năm lần đến hỏng cả chim như vậy. Hắn cứ nắc nẻ cười mà không giải thích với y khiến y khó chịu. Tên họ Vương nhận ra hắn đã cười quá đà nhưng bộ dạng ngốc nghếch của Ngọc Thanh khiến hắn không thể ngừng nhoẻn miệng. Ngọc Thanh quay mặt đi tỏ vẻ như không muốn tiếp chuyện thì Khôi Vĩ lại dùng lực kéo mặt y lại rồi hôn lên:

- Ta sai rồi, ta sai rồi.

Y không muốn tha thứ cho sự cợt nhả này nên vẫn tỏ ra khó chịu. Khôi Vĩ dùng giọng nói yêu chiều mà kích động.

- Thanh Thanh của ta, ta thương Thanh Thanh của ta quá, ta cười vì ta vui khi thấy học trò của mình ham học thôi. Thanh Thanh thương ta thì tha cho ta đi.

Y vẫn không đáp lại lời nào dù lòng y đã nguôi ngoai nhiều phần sau câu nói ấy. Còn hắn thì vẫn quỳ bên giường gục vào hai đùi y mà nài nỉ:

- Hay giờ ta dậy người bài mới, bài này tên đê mê, bài này sẽ không làm chim nhỏ bị hư đâu.

Ngọc Thanh nghe thấy vậy sắc mặt có chút biến đổi, y đưa ánh mắt xuống kẻ dưới chân kia dò xét. Gương mặt quyết đoán của Khôi Vĩ khiến y tin tưởng mà vô thức gật đầu. Hơn hết những ngày Khôi Vĩ xuất hiện y cũng được khai phá ra nhiều thứ mới lạ làm y không khỏi tò mò muốn được trải nghiệm lần nữa.

Khôi Vĩ nghiêng mình đẩy nhẹ hai đùi Ngọc Thanh ra một lần nữa. Ngọc Thanh vội khép lại chân:

- Không được chim nhỏ vẫn còn bị rát.

Khôi Vĩ dịu giọng trấn an:

- Không sao, ngoan, ta sẽ làm cho chim nhỏ sướng mà không bị thương.

Nói rồi hắn đẩy y nằm ngả ra sau hai chân vẫn ở dưới giường mà mở ra trước mặt hắn. Hắn ngắm nhìn đôi chút rồi tiến lại nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm quanh. Ngọc Thanh giật mình muốn ngồi dậy thì bị hắn dùng sức giữ hai tay ở dưới giường. 

Y hoảng loạn:

- Không được, ngươi làm gì vậy? Đừng nói ngươi dùng miệng ngươi...

Không nhận lại được hồi âm mà hắn ta còn gần như ngậm cả dương vật Ngọc Thanh vào trong miệng, Ngọc Thanh vùng vẫy:

- Chỗ đó bẩn lắm, không được đâu.

Mặc cho y hết sức ngăn cản hắn ta dùng lưỡi khuấy đảo dương vật của y trong miệng hắn. Ngọc Thanh cảm nhận được từng động tác của hắn mà run lên từng hồi, cơn sung sướng bao trùm khiến y không còn sức lực mà phản kháng nữa. Tâm trí y dần thay thế đó là sự đê mê bởi đầu lưỡi nóng bỏng, khoang miệng ướt át liên tục di chuyển kéo râm ran khắp phần nhạy cảm phía dưới ấy. Y bất giác bị đầu lưỡi ấy chạm tới phần đầu khấc chà sát mà cong người lên, cùng lúc đó Khôi Vĩ thả tay Ngọc Thanh ra và đỡ vào hai mông đẩy hạ bộ y vào thẳng tới họng. Tiếng sì sụp vang lên giữa không gian tĩnh lặng càng lúc càng rõ, Ngọc Thanh như cuốn vào mà thở dốc từng hồi. Không thể chịu được y nhận thấy bản thân sắp xuất tinh vội đẩy đầu Khôi Vĩ ra.

- Không được, tránh ra, thứ đó lại sắp trào ra rồi.

Chỉ vừa dứt lời y không tự chủ được mà xuất ra mạnh mẽ. Kèm theo những lần xuất ra ấy là những cơn co giật, những tiếng thở mạnh cùng nhịp tim dồn dập vang lên. Khôi Vĩ nhìn cảnh tượng ấy không cầm lòng mà tiến tới hôn vào môi Ngọc Thanh. 

Ấy vậy mà y lại đẩy mạnh hắn ra:

- Không được, bẩn, ngươi vừa ngậm thứ ấy mà.

Khôi Vĩ trước đó còn định làm vài hành động yêu thương thì đã bị dội ngược lại. Hắn chẳng biết phải thể hiện cảm xúc như thế nào chỉ nhìn người phía dưới giường kia vẫn còn đang thở dốc mà cười.

- Bẩn cũng là của người, sạch cũng là của người. Ta hôn chim nhỏ rồi thì phía trên cũng phải cho ta hôn chứ?

Y tỏ ra nghĩ ngợi đôi chút nhưng vẫn chưa bị thuyết phục mà đắn đo:

- Hay để mai ta rửa sạch chim nhỏ rồi chúng ta cùng hôn nhau.

Lần này Khôi Vĩ thật sự bật cười, hắn cười đến chảy cả nước mắt, tay hắn vuốt ve người thương bé nhỏ nhưng vẫn không thể ngừng cười.

- Vậy là mai vẫn muốn ta đến?

Ngập ngùng chút y nhẹ gật đầu. Hắn thấy vậy được đà hỏi tiếp:

- Vậy là hôm nay người rất hài lòng với bài học này và muốn tiếp tục?

Y bị dồn vào thế bí nhưng vẫn thật thà gật đầu thêm lần nữa. Hắn nhìn lại y âu yếm rồi kéo y vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán y. Ngọc Thanh tiếp nhận tất cả trong sự thoả mái, những sự giận dỗi trước đó gần như đã biến tan. Y như nhớ ra gì đó bật dậy.

- Hay để ta làm vậy với ngươi nhé?

Hắn đẩy ánh mắt hiền từ nhìn lại y:

- Không phải của ta là " chày giã hạt" sao? Cái miệng nhỏ này của người không làm nổi đâu.

Ngọc Thanh đánh ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn vì cảm giác vừa bị chế giễu. Y ngả người đẩy Khôi Vĩ vào thành giường rồi kéo cạp quần hắn xuống.

- Nhưng ta đã biết dùng tay rồi.

Ngọc Thanh mới đó còn đang hào hứng thì lại sững người nhìn cự vật của đối phương dưới tay. Đâu phải lần đầu được thấy nhưng y vẫn là có chút thảng thốt. Y dừng đôi chút như lấy can đảm rồi nhịp tay nhẹ nhàng, thi thoảng ánh mắt lại đưa lên dò xét. Thấy đối phương chưa có biểu hiện gì khác y chột dạ:

- Ngươi không ưng sao? Ta cũng làm như vậy là thấy rất sướng rồi.

Hắn trong trạng thái ung dung mà trả lời:

- Hay là người cởi y phục luôn đi, ta sẽ thấy hấp dẫn hơn.

Như để không thua kém y cởi bỏ xiêm y để qua một bên rồi nhẹ nhàng tiến tới. Bỗng hắn dùng cả hai bàn tay nhắc bổng y đặt lên đùi mình rồi hôn lên cổ, lên ngực y. Ngọc Thanh cũng thuận tình mà rên lên từng tiếng nhỏ. Hắn cắn lên cổ y đau điếng khiến y kêu lên một tiếng lớn hơn bằng đầu mũi. Hắn khoái trá liếm quanh bầu ngực rồi mút chúng tạo ra tiếng chùn chụt rõ ràng. Ngọc Thanh uốn éo trên người hắn khiến cự vật của hắn liên tục chà sát vào giữa mông y. Hắn mút mạnh hơn, đôi bàn tay thì liên tục xoa bóp hai bên mông y khiến chúng dồn ép cự vật hắn liên hồi. Bản thân y cũng bị những hành động đó làm cho hưng phấn mà cương cứng. Cự vật y thì cọ qua lại trên bụng hắn còn cự vật hắn thì lại chà sát vào mông y. Hắn mất kiếm soát mà bóp mạnh vào đùi Ngọc Thanh khiến đùi y cứ vậy mà ửng đỏ. Hắn ngửa ra sau để dễ dàng nhìn trọn người thương đang ngồi trên người hắn. Ngọc Thanh ban ngày ngốc ngếch là bao mà trên giường lại gợi dục như vậy. Hắn kéo tay y quặt ra sau giữ lại cự vật sau mông hắn rồi như mất đi ý thức mà đẩy hông khiến "chiếc chày giã hạt" của hắn cạ liên hồi vào giữa hai mông kia. Ấy vậy mà hắn lại xuất tinh ngay sau đó.

Phải khi thực sự xuất ra hết hắn mới đủ bình tĩnh thả tay Ngọc Thanh ra rồi gục vào vai y. 

Ngọc Thanh thì mếu máo:

- Ngươi ăn hiếp ta.

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com