Dam My Bl H Ho Cong Tu Phai Ga Vao Phu Tuong Quan Roi
Hồ Ngọc Thanh mở hé đôi mắt, Phan tướng quân đã chỉnh tề y trang ngồi bên cạnh giường. Lâu rồi y mới ngủ nhiều như thế, nhìn hắn ở bên y vô thức mỉm cười đáp lại. Bỗng Ngọc Thanh giật mình:- Ngươi chưa đi?- Ta không lỡ đi.- Mau nghĩ cách rời đi, đừng để người nhà ta biết. Ngọc Thanh xuống khỏi giường nhìn ngó qua kẽ cửa thấy người làm đã đứng đầy dưới sân, y hấp tấp chạy lại chỗ hắn:- Khoan, đừng đi vội, đợi mọi người vãn đã. Hắn bật cười trước sự lo lắng ngô nghê ấy, thương mến vụng trộm như vậy quả thật rất kích thích nên hắn cũng phối hợp với y mà diễn cho tròn vai. - Làm sao đây? - Ngươi cứ ở đây đã, ta ra ngoài làm việc rồi khi nào thấy ổn sẽ quay lại mở cửa cho ngươi.Còn đang chỉnh trang đầu tóc thì tiếng quan binh phía ngoài dần ồn ã. Một gia nhân trong nhà hấp tấp chạy tới phòng lớn báo tin cho Hồ lão gia, y chạy theo để hiểu sự tình. Theo lời của tên gia nhân thì quan sai tới áp tải ba người lớn bé Hồ gia lên công đường xét xử vụ án. Nếu là áp tải thì tức là nhà y đều là phạm nhân. Y hoang mang nhìn phụ thân, vừa hay Ngọc Thương cũng chống nạng đi đến. Ngọc Thanh lo lắng chạy về phòng tìm Phan tướng quân thì hắn đã không còn ở đó. Y ngồi xuống bên bàn thất thần:- Lúc cần hắn nhất thì hắn lại đi đâu?Đây là lần đầu y tới quan phủ nhưng lại là với tư cách tội phạm bị áp tải. Dòng người ồ ạt đổ xô đến xem chuyện hay ngày càng đông. Dưới công đường là Hà lão gia và một nha hoàn đang quỳ bẩm còn đích nữ được ngồi ghế dựa nom mặt đang rất đau đớn. Y cùng phụ thân và tiểu muội cũng tiến tới quỳ theo. Chân Ngọc Thương bất tiện nên phải rất lâu mới có thể quỳ xuống. Vị quan phủ ngồi trên cao lớn giọng:- Người phía dưới khai tên.Cả nhà y từng người khai tên họ rồi trình thẻ tự ( căn cước) cho quan sai cầm lên. Vị quan phủ đảo mắt nhìn một lượt rồi cho nhà y biết rằng nhà họ Hà kiện nhà họ Hồ ỷ thế thông gia với Phan tướng quân lộng hành khiến nhi tử và nha hoàn bị chặt tay. Nghe đến đây cả nhà y sửng sốt nhìn sang người bên cạnh. Quả thật sau lớp áo thì đôi tay của hai ả đều đã không còn. Ngọc Thanh rùng mình nghĩ đến lời Phan tướng quân ở trà quán hôm đó mà run sợ. Lão Hồ còn toan kêu oan thì phía cửa Phan tướng quân bước vào:- Vậy sao không kiện ta lại kiện nhà họ Hồ?Ngọc Thanh nhìn theo hắn lòng vừa mừng vừa lo. Hắn bước một đường hiên ngang tới bên cạnh gia đình y cùng đôi mắt lạnh lùng.Quan phủ phía trên nói lớn:- Kẻ phía dưới là ai?Phan tướng quân trịnh trọng:- Tướng quân Tứ Phạt, Phan Dũng.Vị quan trên cao nhăn mặt:- Ngươi không có thẻ bài sao?- Ta không làm quan triều đình. - Vậy sao chứng minh được ngươi là tướng quân Phan Dũng.Phía bên ngoài người người chỉ chỏ đồng tình, nữ tử nhà họ Hà cũng nói trong đau đớn:- Ngươi mà là tướng quân gì? Tướng quân lại có dáng vẻ như ngươi?Quan phủ hắng giọng:- Ngươi có thể trình quân phù.- Quân lệnh là thứ có thể đưa ra dễ dàng vậy sao?- Vậy ngươi...Đúng là Phan tướng quân không hề tham gia triều chính, hắn là một trong bốn tướng Tứ Phạt đầy rẫy chiến công nhưng lại không có chức quan nào ngoài danh hiệu tướng quân. Người phía ngoài chỉ chỏ chê trách, Phan tướng quân tiếp lời:- Nhưng Phó tướng dưới trướng ta lại khác.Phó tướng Vương Khôi Vĩ với thanh đao bên hông mạnh mẽ bước vào. Phan tướng quân đưa tay tới:- Vốn là Võ hạng cấp Thất, lại là quan tam phẩm, chẳng phải chức tước còn cao hơn ngươi ư?Nghe đến đây vị quan kia vội vàng rời khỏi ghế, chắp tay thi lễ với Vương Khôi Vĩ rồi quay lại bàn ra lệnh cho quan sai mời ghế Phó tướng nhưng Khôi Vĩ cũng không ngồi mà đứng cạnh Phan tướng quân. Quan phủ như hiểu ra liền mời cả hai an toạ nhưng Phan tướng quân từ chối vì cả nhà họ Hồ vẫn còn phải quỳ phía dưới. Ngọc Thương nghĩ thầm: "người như Vương Khôi Vĩ lại đạt cấp Thất thật ư? Lại còn là quan tam phẩm?" nàng lắc đầu như vẫn chưa thể tin. Vương Khôi Vĩ đứng đó được phen nở mặt.Người phía ngoài lại chỉ chỏ bàn tán nhiều hơn, quan phủ đập xuống bàn một tiếng lớn yêu cầu phía ngoài giữ yên lặng. - Tướng quân cũng đã có mặt, ba người các ngươi đã nhận tội chưa?Không để cho gia định họ Hồ phải lúng túng hắn liền trả lời thay:- Ta nhớ không nhầm thì chính ta mới là người cho người chặt đứt tay hai kẻ phía dưới nhưng sao giờ lại thành nhà họ Hồ? Phải chăng cả chi phủ và nhà họ Hà đây đều đã công nhận Hồ Ngọc Thanh là thê tử chính thất họ Phan?Hắn nói rồi nhìn qua từng người cũng không quên nhìn ra phía bàn dân đang đứng ngoài cửa phủ. Vị nữ tử họ Hà dù đau đớn vẫn vùng người mà nói lớn:- Đúng, ngươi cũng nhận là do ngươi rồi, không phải vì ngươi và nhà họ Hồ ta đã không thành thế này. Ngươi lộng quyền ức hiếp, người nhà họ Hồ như mọc thêm cánh rồi.Phan tướng quân vẫn với ánh nhìn lạnh băng hướng về từng kẻ có ở đó:- Vậy mà lại có những kẻ trong thành Đông này đồn đại là thê tử của ta lại là nam thiếp cướp phu quân nhà khác. Thế không phải là vu cáo sao? Đứng ở đây ta cũng đã nhìn thấy vài kẻ rồi.Nhiều người ngoài cửa bị trúng tim đem sợ sệt mà chạy mất dạng. Đích nữ nhà họ Hà cũng cúi mặt lắp bắp. Hà lão gia đặt tay lên vai ả như nhắc ả yên tâm. Quả thật Hà lão gia đã đưa cho quan huyện cả phân nửa gia sản để rửa mối thù này nên rất tự tin. - Nói đến đây không phải là quan phủ không nể mặt dù biết nhà thông gia của tướng quân mà vẫn bắt quỳ sao?Quan phủ kia lúng túng chỉ tay:- Việc này...Phan tướng quân dõng dạc:- Tay ả và nữ tì kia đều do ta cho người chặt, ả ta thông đồng với tổ chức sát thủ Cửu Định, cung cấp thông tin xe ngựa tướng quân tới đón Hồ gia cho phía Cửu Định khiến Hồ phu nhân bị chết oan.Nhà họ Hồ trợn mắt ngạc nhiên, nữ tử kia hét lớn phủ nhận:- Ta không có, ta bị vu oan. - Vậy đây là gì?Phía ngoài có một tên lính của Phan tướng quân mang vào một bức mật báo. Trên mật thư viết rõ thông tin từ nữ tử Hà gia cung cấp. Nữ tử này bật dậy nhìn lên liền bị quan sai ép quỳ xuống. Ả không ngừng kêu oan kèm theo những giọt nước mắt. Phan tướng quân trừng mắt với tì nữ nhà họ Hà:- Có đúng không?Tì nữ này từ đầu vẫn luôn run rẩy, lắp bắp gật đầu. Quan phủ cố gắng cứu lấy tình hình mà hỏi lại:- Ngươi nói ta nghe, tình huống là như thế nào?Ả tì nữ này nói trong run sợ:- Tối hôm đó tiểu thư nhà ta nhìn thấy có bóng người leo lên tường nhà họ Hồ liền đi theo. Sau đó tiểu thư gọi hắn lại thương lượng rằng sẽ cho báo tin về Hồ gia cho người đó nếu có chuyển biến. Sau khi qua tết âm lịch tiểu thư thấy xe ngựa từ Dương thành đến đón nhà họ Hồ liền cho người báo tới...- Là do ta không biết chúng là người của Cửu Định, ta chỉ nghĩ đấy là kẻ trộm bình thường...Nữ tử nhà họ Hà vội vàng biện bạch nhưng vô tình cũng công nhận tình tiết trên. Hắn cao giọng:- Cửu Định là tổ chức giang hồ nổi tiếng toàn thiên hạ, người của Cửu Định luôn có phù hiệu riêng, trang phục riêng, chẳng lẽ người biết nhiều, nghe nhiều như ngươi lại không phân biệt được. - Ta thực sự không biết, ta...Quan phủ kia truy xét.- Nhắm thấy tình hình nữ tử nhà họ Hà có tội nhưng tội này phải do quan chức xét xử, Phan tướng quân vốn đâu có thẩm quyền gì?Phan tướng quân lấy trong thân áo một kim bài có dấu tích của Tiên Hoàng dơ lên. Vị quan này nheo mắt nhìn vào rồi giật mình quỳ xuống, thấy kim bài như thấy Hoàng Thượng. Phan tướng quân tiến về giữa công đường trước ánh mắt trầm trồ của tất cả những người có mặt tại đó.- Ta phụng lệnh Hoàng Thượng điều tra án vụ Cửu Định, đặc quyền dưới một người, trên vạn người. Quan chi phủ Đằng Hạ huyện, thành Đông nhường quyền thẩm vấn. Quan phủ răm rắp nghe lời đứng sang một bên tưởng đã xong nhưng Phan tướng quân lại gằn giọng nói hắn xuống phía dưới công đường quỳ xuống. Hắn có chút bất mãn những cũng phải ngoan ngoãn làm theo. Phan tướng quân đi lên phía bàn trên công đường không ngồi vào mà đứng đó nhìn qua giấy tờ trên mặt bàn:- Hà cô nương đích nữ nhà Hồ gia thông đồng với Cửu Định, mưu sát tướng quân, tội trạng rành rành xét theo pháp luật phạm án tử. Người họ Hà đứng ngoài cửa không ngừng khóc lóc kêu than, nữ tử nhà họ Hà cũng khóc nấc lên kêu oán. Phan tướng quân tiếp lời:- Nể tình còn nhỏ tuổi, tình tiết có thể nương thứ nên chỉ chặt đứt một bàn tay, án đã thi hành. Lão gia họ Hà mặt đỏ căng, người nóng hừng hực tay cầm con dao lao tới phía Ngọc Thương như muốn lấy mạng. Vương Khôi Vĩ dùng nội lực đẩy vỏ đao phi tới khiến lão bị dội ngược ngã xa vài thước. Dù ở công đường rối ren Ngọc Thương vẫn còn đủ tâm trí để nghĩ đến chiêu thức vừa rồi mà không khỏi gật gù: " đúng là cấp Thất".Nhà họ Hồ được phen kinh sợ lui dần ra xa. Hồ lão gia trước đó còn thấy việc chặt tay là quá đáng nhưng giờ đây lòng ông lại cay đắng mà rớt nước mắt. Phan tướng quân trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt khinh bỉ:- Hà Thái Võ, lão gia họ Hồ thông đồng lừa đảo giả làm lang trung thần y, trực tiếp gây tổn hại sức khoẻ phu nhân Thanh Hà, lừa tiền nhà họ Hồ khuynh gia bại sản. Ngươi có nhận tội không?Nhà họ Hồ trong ngoài ngỡ ngàng nhìn sang tên họ Hà kia như chờ đợi. Hắn bật ra một giọng tức giận:- Nói không bằng chứng mà cũng nói được. - Cho vào. Phan tướng quân đi xuống phía dưới, ba tên được lôi vào một già, hai trung tuổi đều là những kẻ đã mang danh thần y chữa trị được mời tới Hồ gia chữa bệnh nay đồng loạt khai ra người chỉ điểm và bao che là Hà Thái Võ. Tiếp theo lại có một tên buôn đất tới trình thư điền ( giấy tờ mua bán đất) trên đó có dấu triện ( ấn tên riêng) sang lại cho Hà gia. Sau dần là số vàng, hoành thêu được tìm thấy ở Hà gia đều mang dấu tích nhà Hồ gia mà trc đó lão Hồ đã đưa cho tên thần y giả mạo để làm phí chữa trị. Lão Hồ đứng bật dậy, trào dâng uất hận mặt đỏ bừng bừng lao tới lão Hà nhưng bị Ngọc Thanh, Ngọc Thương cản lại. Người nhà Hồ gia phía ngoài không nương từ mà nhào đánh người Hà gia gây ra một trận náo loạn. Lão Hồ khóc nấc lên, Ngọc Thương thấy vậy cũng khóc theo trong vô thức. Đi lại về phía bàn chính Phan tướng quân ngước mắt đầy sát khí. - Hà Thái Võ có nhận tội không? Lão họ Hà nhất quyết không mở lời, một mực phủ nhận. Hắn cho người dùng hình, lão mới mở miệng xin tha. Phan tướng quân gợi ý: - Nếu ngươi khai ra toàn bộ sẽ được giảm nhẹ tội. Lão họ Hà là người gian xảo, thông minh vừa nghe đến đây hắn liền hấp tấp:- Xin ngài tha cho, ta cũng đã dùng gần như toàn bộ gia sản đưa cho chi phủ đại nhân cho vụ án này, chỉ còn một chút cho thê tử ở nhà...Phan tướng quân nhìn sang, tên quan kia thở dài một tiếng biết rằng bản thân đã hoàn toàn bị rơi vào bẫy mà cúi đầu nhận tội. Phan tướng quân trầm giọng:- Ngươi trình bày động cơ- Là ta muốn một công đôi việc, vừa lấy được tiền, vừa loại bỏ đối thủ thương trường là Hồ gia. Phu nhân Thanh Hà ốm yếu thì không thể làm mẫu vải mới cho Hồ gia nữa. Nhưng ta thật sự không có ý định hại chết phu nhân Hồ gia.Hắn tuyên án:- Hà Thái Võ cùng ba tên giả dạng thần y nhận tội lừa đảo bị phạt sáu năm khổ sai, đầy ra biên ải. Xét thấy có tình tiết thành thật nên miễn đền ngân lượng, thân nhân ở Đông Thành sinh sống bình thường. Quan chi phủ Đằng Hạ huyện, thành Đông nhận hối lộ lên tới hai vạn lượng vàng mười vạn lượng bạc từ các vụ án tại Đông thành, tịch thu tài sản, sổ sách tiếp tục điều tra, tạm thời bãi miễn chức quan chờ xét xử. Phan tướng quân nhìn ra phía ngoài công đường. Đám đông cũng đã bị dẹp yên. Hắn nói thêm:- Trong thời gian này ta sẽ cấp thư lên trên xin chỉ định quan thay thế...Nữ tử nhà họ Hà cắt ngang:- Ngươi chờ đó, ngoài ta ra còn có ngươi khác cũng bị chặt tay, mau cho người đó lên công đường. Phan tướng quân lạnh lùng:- Người nào cơ? - Ngươi... là tên ca kỹ tại Lãng Khách.Phan tướng quân giọng đầy mỉa mai.- Là người nào nhỉ?Hà cô nương bực giọng nói ra nhưng bị phụ thân ả chặn lại. Ả không dám nói tiếp mà cúi xuống. Từ đầu đến cuối Ngọc Thanh ngồi dưới công đường không nói một câu nào, y dõi theo hắn không rời mắt. Giờ đây trong mắt y hắn như mang một ánh hào quang rực rỡ, phong thái cuốn hút lạ thường. Y đang phải kiềm chế rất nhiều để không lao lên mà ôm lấy hắn. Nhà họ Hồ không những không bị gì lại đã tìm ra hung thủ gián tiếp cho cái chết của phu nhân Thanh Hà, sự thật nhà họ Hà bị phơi bày, trong ngoài thành từ đó cũng không ai dám giễu cợt Hồ Ngọc Thanh. Vị thế Hồ gia được nâng tầm, người người tự hào về rể trưởng Phan tướng quân, nhà họ Hồ cũng thêm hãnh diện. Hết chương 44.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com