Dam My Bl H Ho Cong Tu Phai Ga Vao Phu Tuong Quan Roi
Kết thúc điểm tâm sáng Ngọc Thanh lại bị Phan tướng quân kéo vào trong thư phòng. Dù tình cảm cả hai ngọt ngào nồng thắm đến mức không thể rời xa nhau nửa bước thì người ngoài nhìn vào vẫn chỉ nghĩ Phan tướng quân đang cố tình giam giữ, kiểm soát tân nương họ Hồ. Gia nô trong phủ hết sức thương tiếc cho y, trên dưới đều buồn bã.Phía trong thư phòng Hồ Ngọc Thanh ngồi đối diện mài mực cho Phan tướng quân. Hắn tỏ ra chuyên tâm nhìn vào số liệu, đôi lúc gặp vướng mắc hắn nhìn lướt qua bàn tay y trên bàn thầm an tâm mà làm tiếp. Chỉ đến khi hắn thật sự phân tâm liền mở lời:- Hay Thanh Thanh qua bên này với ta. Ngọc Thanh cũng dời qua bên hắn mà ngồi. Hắn cũng không ngần ngại cho y cùng xem sổ sách, đôi chút hắn lại nhìn sang y thấy y còn chăm chú xem số liệu hơn hắn. Hắn thở dài:- Hay là Thanh Thanh ngồi vào đây với ta.Y thế mà lại thật sự ngồi vào lòng hắn. Hắn vuốt mái tóc y một chút, hôn vào một chút lại nựng y một chút. Ngọc Thanh quay ra phía sau nhìn hắn: - Số liệu chỗ này sai ngày rồi?Hắn nhìn theo tay y chỉ rồi cũng nhận ra điểm sai cần tìm. Trong lòng hắn không khỏi vui mừng mà ghì vào eo y. - Thanh Thanh giỏi quá. Ta muốn Thanh Thanh chỉ ta về số liệu.- Nhiều như vậy sao ngươi không để cho bên văn kiện thống kê làm?- Đây là sổ sách bảo mật của quân binh. Trong này là toàn bộ chi tiêu, quân lương, kim ngân ứng, trợ cấp suốt bốn năm qua trong trận Bắc cương. Tuy nhiên có kẻ muốn hãm hại ta tham ô nên bây giờ ta phải tự truy soát lại số liệu tránh kẻ ngoài biết được. Nghe đến đây y vô cùng hào hứng. Y ưa những thứ mới mẻ, quan trọng và bí mật nên không khỏi thích thú. Y có chút đắn đo sau đó:- Ta biết không sao ư?- Thanh Thanh là thê tử ta thương, là người quan trọng nhất với ta sao lại không thể xem.Ngọc Thanh như mở cờ trong bụng mà ôm lấy đống giấy tờ số sách tra cứu một đường. Phan tướng quân ở phía sau y ngắm nhìn y một chút rồi xen vào để cùng y xem xét. Y cũng nhiệt tình chỉ lại cho hắn một cách nghiêm túc. Hồ Ngọc Thanh ít nhiều cũng là trưởng nam nhà phú hào từng một thời uy quyền giao thương đến cả kinh thành. Y được đọc sách, dạy bảo để trở thành người nối nghiệp nên cũng có căn cơ vững trong chuyện số liệu tính toán. Dù mang vẻ ngoài thanh tú, đôi bàn tay uyển chuyển, tâm tư duy mỹ nhưng về kinh doanh thì Ngọc Thanh cũng không hề nép vế trước những công tử đích truyền trong toàn thành. Phan tướng quân tự hào về người hắn rước về phủ được này muôn phần. Hắn ngả người nhìn y say mê. Ánh mắt y trong veo to tròn, đuôi mắt phiếm hồng, đôi môi nhỏ xinh cùng vành tai mềm mại. Hai người ngồi đó, một thì mải miết với sổ sách, một thì đắm chìm với vẻ đẹp của người kia. Phan tướng quân như tự chuốc say chính mình bằng ánh mắt si tình dành cho đối phương, hắn rướn tới ôm lấy y. Với giọng nói vẫn còn chút khàn, Ngọc Thanh nhẹ tiếng:- Ngươi mệt rồi ư?- Ta mệt lắm, Thanh Thanh cho ta sờ chim nhỏ của người một lát để đỡ mệt được không?Y quay hẳn người ra sau đối diện với hắn:- Ngươi mệt sao lại phải sờ chim nhỏ?- Ta cũng không rõ. Chỉ cần sờ chim nhỏ ta liền thấy vui vẻ. - Vậy ngươi tự sờ của ngươi đi.- Thanh Thanh nói của ta không phải là chim nhỏ còn gì.Hắn tỏ ra vẻ mặt nài nỉ:- Lần này thật sự ta chỉ sờ thôi. Vị tướng lạnh lùng sát phạt nơi sa trường nay lại ngồi nài nỉ để được sờ mó nương tử nom chẳng có chút khí phách nào, người đời mà nhìn thấy lại cười chê. Ngọc Thanh thở dài thương lượng:- Nhưng không được làm ảnh hưởng đến ta. Hắn mỉm cười đồng ý, y cũng an tâm quay lại với những con số. Vòng tay từ phía sau vào trong lưng quần của y nhưng hắn lại không thể cởi được chiếc quần trong tư thế ngồi như vậy. Bất lực hắn ghé tai y: - Hay Thanh Thanh đứng dậy đôi chút. Ta cởi xong rồi sẽ không phiền nữa. Ngọc Thanh bận rộn với sổ sách trước mặt chỉ nhổm mông lên mà không đứng dậy. Mông y cứ vậy đưa tới bụng hắn, hắn thuận tiện kéo quần y xuống. Luồn lại tay vào bên trong hắn một tay vuốt ve cự vật, một tay giữ thế đẩy người tới giả như cùng xem sổ sách với y. Thoạt đầu y còn chịu đựng được nhưng dần dà hắn mơn trớn nhịp đều tay hơn, hơi nóng hắn kề bên tai y khiến y mất tập trung, dần dà bị cuốn theo. Y thở gấp:- Ngươi nói chỉ sờ thôi mà.- Là ta đang sờ thôi.- Ngươi sờ nhẹ chút.Hắn cúi xuống hôn lấy tai y, bàn tay hắn cũng nhẹ hơn, y như bị thôi miên mà đẩy mông uốn éo trên người hắn. Cơ thể Ngọc Thanh như thôi thúc y mau mau tìm khoái lạc nhưng y cố kìm nén lại:- Không phải y quan nói cần tiết chế sao?- Là đêm qua ta tiết chế rồi.Ngọc Thanh như đến giới hạn, y hoà hoãn giao kèo:- Nhưng còn là ban ngày mà, lại còn đang ở thư phòng nữa.- Đâu phải chúng ta chưa từng như vậy vào ban ngày?- Việc xấu xa phải làm khi đêm xuống chứ?Hắn ngưng lại:- Sao Thanh Thanh lại nói đây là việc xấu xa?- Tiểu muội Ngọc Thương nhà ta nói.Phan tướng quân nghi hoặc dò hỏi tiếp:- Muội ấy còn nói gì nữa không?- Ngọc Thương nói chuyện chúng ta làm không phải là luyện công, đó là... là chuyện phu thê thường làm với nhau.Hắn thờ phào nhẹ nhõm vì thấy nàng ta cũng không nói gì quá đáng:- Đúng rồi. Chuyện này chỉ có ta và Thanh Thanh làm với nhau thôi.- Vậy mà trước giờ ngươi toàn lừa gạt ta.- Là ta sai. Không đợi Ngọc Thanh nói tiếp hắn kéo y lại vào lòng hắn rồi lần tay xuống dưới hạ bộ y mà mân mê. Ngọc Thanh lại trì hoãn:- Không được đâu, chuyện này không thể làm ở thư phòng mà. - Làm được. Thư phòng này cũng là thư nơi riêng tư của ta và Thanh Thanh. - Nhưng ta còn mệt...Câu nói này làm hắn khựng lại. Dù hắn thèm khát đến đâu cũng không để cho người thương của hắn mệt mỏi được.Gục xuống vai y hắn nhỏ giọng:- Thanh Thanh cứ làm việc đi lần này ta thật chỉ sờ thôi. Tuyệt nhiên sau đó hắn cũng không kích động y nữa, chỉ ở bên cạnh sờ mó, ôm ấp để không phiền Ngọc Thanh tra cứu sổ sách. Đến chiều muộn y mới đến thăm Ngọc Thương. Ngọc Thương dò hỏi Ngọc Thanh bận bịu việc gì, y cũng thành thật nói y giúp phan tướng quân kiểm tra số liệu, một mình Phan tướng quân làm không kịp, tính lại dễ sao nhãng, y lo trễ nải công việc nên phải giúp tướng quân một lượt. Phó tướng quân đứng bên cạnh giật mình đôi chút, Ngọc Thương nhận ra sắc mặt hắn liền đợi Ngọc Thanh rời đi mà dò hỏi.- Nói. Có chuyện gì?- Ta không biết nàng đang hỏi gì?- Đừng giấu ta, nãy chỉ nhìn ta cũng đoán ra được. Vương Khôi Vĩ tuy thô lỗ nhưng lại thật thà. Hơn nữa hắn lại có tình ý với Ngọc Thương nên không muốn giấu diếm. Thấy chuyện này không phải chuyện xấu hắn thành thật kể rằng Phan tướng quân rất giỏi chuyện sổ sách thống kê lại là người có thể tập trung cao độ nên chuyện phu nhân tướng quân nói hắn có chút giật mình. Ngọc Thương nghe đến đây không khỏi bức xúc. Nàng muốn vạch trần bộ mặt của huynh phu vì dám năm lần bảy lượt lừa dối Ngọc Thanh. Hết chương 28.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com