Dam My Bjyx Quy Tac Cua Em Chinh La Anh
Ba ngày sau, Vương Nhất Bác công khai thách đấu Hội học sinh trên Kim Lân Đài, đã chính thức bắt đầu."Nhất Bác! Thật sự không cần anh đến xem em sao?". Tiêu Chiến hạ thấp âm giọng, hai cánh tay bất an choàng qua tấm lưng vững chãi của Vương Nhất Bác, từ phía sau tựa cằm lên vai cậu, ôm mãi không buông.Vương Nhất Bác phì một tiếng bật cười, nhanh chóng cài nốt chiếc cúc áo cuối cùng, quay người lại nâng gương mặt bí xị của ai kia lên, chẳng buồn để ý rằng trong phòng vốn không phải chỉ có mỗi hai người, nhanh chóng đặt xuống một nụ hôn."Thật sự không cần, thay vào đó, anh chúc em may mắn như thế này là được rồi".Tiêu Chiến sau một lúc bất ngờ, lại dường như lờ mờ nhận ra điều gì đó: "Em...em chẳng lẽ....". Hai mắt ngay lập tức trợn to, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào mũi người đối diện, nửa ngày chưa nói ra nổi cho tròn câu.Vương Nhất Bác há miệng, một ngụm cắn lấy đầu ngón tay anh mà trêu đùa: "Lần sau, không được hôn lên nón, em sẽ ghen đấy, cái miệng này chỉ có thể là của em, nhớ chưa?"."Em...đứng đắn lại ngay cho anh".Bí mật nhỏ của bản thân nào ngờ đã bị người không nên nhìn thấy nhất phát hiện ra từ lâu, Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, hai má đỏ ửng vung tay vỗ lên người cậu đánh "Bốp!". Vương Nhất Bác cũng không có ý định tránh né, còn vô cùng hưởng thụ mà đứng im cho anh đánh, cười thật ngọt ngào.Vu Bân trên trán hiện lên mấy vạch hắc tuyến, Uông Trác Thành thì trực tiếp quay lưng từ sớm, triệt để không muốn nhìn thấy cảnh hai người nào đó vừa sáng đã phân phát cẩu lương."Nhất Bác à.....". Tuyên Lộ ngoài mặt bất đắc dĩ cười cười, nhưng trong bụng cũng đã rối thành mấy vòng, trong lúc này còn có tâm trạng đi dỗ ngọt Tiêu Chiến như vậy, đối đầu với Hội học sinh cũng không hề khiến cậu ta lo lắng chút nào sao? này phải gọi là quá tự tin hay là quá liều lĩnh đây.Có lẽ hiểu được suy nghĩ của Tuyên Lộ, Vương Nhất Bác ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của Tiêu Chiến trong vòng tay, một bên lại kín đáo lắc đầu ra hiệu cho cô giữ im lặng. Tuyên Lộ không thể mở lời, đành ngậm miệng nhịn xuống."Ngoan, buông ra nào, đợi em quay lại!". Chất giọng trầm ấm từ tính đầy quyến rũ ở sát bên tai anh khẽ thì thầm, Tiêu Chiến đè lại tâm tình đang cuộn sóng mãnh liệt, gắt gao siết lấy vai cậu một cái, rất nhanh liền hạ quyết tâm buông tay.Đợi đến khi cánh cửa phòng ký túc 0805 đóng sập lại sau lưng, Vương Nhất Bác lập tức thu lại biểu cảm tươi cười vừa nãy, không khí xung quanh cậu tức khắc như lạnh đi vài phần, đôi con ngươi tối màu giấu sau hàng lông mi dài mảnh thoáng lóe lên ánh nhìn nguy hiểm cùng cực.
Để vượt qua khảo nghiệm của Hội học sinh trên Kim Lân Đài, thông thường sẽ thi đấu ba trận, chiến thắng hai trận được xem như là toàn thắng. Nhưng quan trọng nhất, bộ môn và đối thủ thi đấu đều được đích thân Hội học sinh lựa chọn, muốn từ tay họ giành được cơ hội chiến thắng tuyệt đối không đơn giản, người thách đấu lại hoàn toàn không có quyền phản đối.Dám thách thức Hội học sinh, ngươi chính là không được nổi một phần lợi thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn bị người khác bày binh bố trận."Nhất Bác, chú ý một chút, chỉ vừa vào trận đầu tiên đã là thi đấu kiếm đạo, thể loại nguy hiểm như vậy, nếu đối thủ của em còn có Công Tước hỗ trợ thì sẽ càng cam go". Tào Dục Thần nghiêm túc nói.Theo lẽ thường, Công Tước sẽ luôn luôn đồng hành cùng Vương Tử, tất nhiên, trên Kim Lân Đài cũng không phải là ngoại lệ. Vương Tử nếu không muốn phải chịu cảnh một đấu hai đến sứt đầu mẻ trán, thì hãy mau mà tìm cho được Công Tước của mình đi. Không công bằng sao? bước chân vào Trần Tình Thiên Đoàn học viện sớm đã không còn biết đến hai từ này nữa rồi.Vu Bân thở dài tiếp lời: "Chậc! Kim Lân Đài cũng là một lý do quan trọng để Vương Tử dù quyền thế bằng trời cũng nhất định cần đến Công Tước đấy".Nghe xong, Nhất Bác chỉ lãnh đạm cười khẩy một tiếng: "Hội học sinh chắc hẳn không bỏ qua yếu điểm này của em rồi, nếu đã vậy....thì có gì phải lo lắng nữa chứ?". Nói đoạn, như chợt nghĩ tới điều gì, Vương Nhất Bác quay người đối diện với Vu Bân và Trác Thành: "Vu Bân sư huynh, Trác Thành sư huynh, hai anh ở lại đây với anh ấy, nếu có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được để anh ấy làm điều gì gây hại chính mình".Đây rõ ràng không phải khuyên nhủ, cũng không phải một lời cầu xin, thanh âm của Nhất Bác vừa kiên định vừa bá đạo, nghe qua tựa như đang ra lệnh, Vu Bân cùng Trác Thành vậy mà lại vô thức cùng đồng thanh gật đầu: "Được!".Nói xong rồi mới thoáng giật mình, chính bản thân cũng khó có thể tin nổi.--------------Địa điểm quyết chiến cho trận thách đấu đầu tiên là tại phòng tập của Câu lạc bộ kiếm đạo, lúc Vương Nhất Bác cùng Tuyên Lộ và Tào Dục Thần đến nơi, sân tập đã được chăng dây đỏ vây thành một vòng tròn lớn, phía bên ngoài vòng không biết đã chen chúc bao nhiêu là người, những gương mặt đối với cậu tuy hoàn toàn xa lạ, nhưng cái biểu cảm hưng phấn chờ xem trò hay kia lại giống nhau đến mức khiến Nhất Bác vô thức cũng rùng mình."Khoan đã! Hắn ta....".Nhác thấy trong vòng tròn chỉ có một thanh niên mặc đồ bảo hộ che kín hết cả người, hai tay ôm thanh kiếm gỗ dài đang ngồi trên ghế, Tào Dục Thần và Tuyên Lộ còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm vì ít nhất Vương Nhất Bác sẽ không phải chịu cảnh một chọi hai như mình vẫn thầm lo sợ, thì ngay khoảnh khắc hắn ta ngước đầu lên nhìn thẳng về phía bên này, Tuyên Lộ cảm giác lồng ngực đang thình thịch thình thịch vang lên từng tiếng.Mặc dù nửa gương mặt đều đã giấu sau lớp nón bảo hộ, nhưng đôi mắt sâu đen láy ngập tràn khí tức ngông cuồng đó, còn có thể là ai khác nữa đây?"Vương Hạo Hiên!". Nhất Bác bước lên trước một bước, bình tĩnh đối diện với Hạo Hiên, kiếm gỗ trong tay siết chặt đến mức mơ hồ phát ra âm thanh kèn kẹt. "Anh hẹn tôi ba ngày, hóa ra chính là ý này"."Nhất Bác! Cẩn thận đó!". Tuyên Lộ bất an kêu lên. Tại Trần Tình Thiên Đoàn học viện, không ai không biết nhị thiếu gia hắc bang Sư Vương giỏi nhất là sử dụng vũ khí, về đao kiếm càng không có đối thủ, trước nay chưa ai đủ can đảm dám đem mạng ra thử tài của hắn.Kiếm gỗ đang gác trên vai bất ngờ chém xuống, Vương Hạo Hiên chẳng thèm nói năng gì liền động thủ, nhắm vào nơi hiểm yếu dưới mạn sườn Vương Nhất Bác đánh tới. Không còn đủ thời gian để né tránh nữa, cậu lập tức vung kiếm chống đỡ, âm thanh kiếm gỗ va chạm vào nhau vang lên đánh "Cốp!" một tiếng.Ngay đòn phủ đầu, sức lực Hạo Hiên tung ra không phải là nhỏ, Nhất Bác dù chặn lại kịp thời vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi, dưới chân nhói lên, mũi kiếm chệch hướng mạnh mẽ đập xuống bắp đùi cậu, cách một lớp đồ bảo hộ vẫn có thể cảm nhận đau đớn thấu xương."Nhất Bác!!!!". Tuyên Lộ nháy mắt mặt mày đều tái mét.Hạo Hiên mày kiếm nhíu lại, không chậm một giây liền xoay người vòng ra phía sau lưng cậu, mũi kiếm lạnh lùng lao đến nhanh như chớp, sượt qua bả vai Vương Nhất Bác, tưởng tượng nếu đây không phải là kiếm gỗ, chỉ sợ da thịt trên người đã sớm bị hắn cắt thành mấy đường.Hạo Hiên tấn công vô cùng dứt khoát, vô cùng âm hiểm, khi đã vung kiếm đều rõ ràng không chừa cho cậu một kẽ hở nào, từng bước từng bước ép sát, quyết tâm dồn Vương Nhất Bác vào thế không thể chống đỡ.Bên ngoài vòng đấu, khán giả vây xem ai nấy đều mặt mày đỏ bừng, ngay giữa ngày đông vẫn mồ hôi ướt đẫm cả áo, không biết vì quá căng thẳng, hay là đang vui sướng. Vài kẻ lớn gan bày ra bàn cá cược cũng chẳng còn kiêng nể gì nữa, đi vòng xung quanh lớn tiếng hô hào, tiền thu về tay mỗi lúc một đầy."A!!". Lại một lần nữa cán kiếm của Vương Hạo Hiên hung ác thúc thẳng vào bụng Nhất Bác. "Chết tiệt!". Vương Nhất Bác quỳ một gối xuống đất, nghiến răng quát khẽ, buồng phổi tức nghẹn, hai mắt cũng như muốn mờ đi, tuy nhiên bên tai lại cực kỳ rõ ràng, từng trận từng trận tiếng la hét đủ mọi âm vực không ngừng đập vào màng nhĩ cậu."Kết thúc đi! Kết thúc đi!"."Đánh ngất là có thể thắng! Mau kết thúc đi! Kết thúc đi!"."Nhất Bác! Nhanh đứng dậy, Nhất Bác!".Hạo Hiên từ trên cao nhìn xuống cậu, xem thường hừ một tiếng: "Coi nào! Mày không phải chỉ có thế này thôi đấy chứ?".Nói đoạn, hắn nhanh như cắt lại tiếp tục lao tới, Vương Nhất Bác bắt chuẩn thời cơ cúi mình xuống, thanh kiếm trong tay một đường vung lên cao, chính xác chém lên cánh tay phải đang cầm kiếm của Hạo Hiên."CẠCH!!!".Bàn tay hắn run lên, thanh gỗ nặng nề rơi xuống sàn. Mũi kiếm của Vương Nhất Bác vừa chạm tới yết hầu hắn thì dừng lại.Hạo Hiên khe khẽ phát ra tiếng cười: "Cuối cùng cũng chịu nghiêm túc đánh với tao một trận rồi hả?".Vừa dứt câu, trong tiếng xì xầm hoang mang của tất cả mọi người, hắn hai tay chầm chậm đưa lên tháo bỏ mũ bảo hộ, bọc tay, bọc chân và cả bộ giáp bao kín mít cơ thể kia, lần lượt vứt sạch từng món xuống đất, cuối cùng chỉ còn mặc độc bộ quần áo thể thao màu đen, đã bị mồ hôi thấm ướt dính bết lại vào người."Hạo Hiên, hắn định làm gì?". Tuyên Lộ cùng Tào Dục Thần hoảng hốt nhìn Hạo Hiên vẻ mặt thản nhiên bước đến góc phòng tập, vươn tay rút ra hai thanh kiếm dài sáng choang vốn chỉ thường dùng để trưng bày, tiếng kim loại sắc bén mạnh mẽ vụt trong không khí khiến những kẻ đang đứng cạnh đó đều bất giác lạnh người, nhanh chóng tránh xa."Thế nào?". Hạo Hiên một tay nâng kiếm, đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác.Không một phút chần chừ, Vương Nhất Bác bắt đầu động thủ cởi bỏ toàn bộ lớp đồ bảo hộ dày cộm trên người."Đừng! Nhất Bác! Em điên rồi hả?". Tuyên Lộ đứng bên ngoài vòng tròn gào đến muốn lạc giọng."Hạo Hiên! Mặc dù mọi thứ đều không phải lựa chọn của tôi, nhưng tôi biết tôi nợ anh...". Nhất Bác đón lấy thanh kiếm sắt trong tay hắn, lưỡi kiếm có vẻ thường được mài giũa rất cẩn thận, soi rõ góc mặt anh tuấn bức người của cậu: "...dù vậy, cuộc chiến này, tôi tuyệt đối không thể thua"."KENG!!".Hai thanh kiếm một lần nữa va chạm vào nhau, chỉ khác một điều lần này người giành thế chủ động chính là Vương Nhất Bác.Không còn một âm thanh nào vang lên nữa, xung quanh lặng ngắt như tờ, dường như tất cả mọi người đều vô thức đồng loạt nín thở để theo dõi hai thân ảnh một đen một trắng chớp nhoáng quấn lấy nhau, đao thật kiếm thật đánh đến điên cuồng.Có lẽ chẳng ai ngờ được, Vương Nhất Bác vậy mà có thể áp đảo Vương Hạo Hiên."Thiếu chủ hắc bang Sư Vương, lưu lạc 15 năm, thật không ngờ....hóa ra chẳng phải kẻ vô dụng".Chu Tán Cẩm hai tay vòng vào nhau đặt trước ngực, từ tầng trên cao của Câu lạc bộ kiếm đạo thông qua một lớp cửa kính khoan thai nhìn xuống sàn đấu phía dưới, chân mày không hài lòng khẽ chau lại, nhìn chàng thanh niên áo đen kia đang dần dần chuyển từ trạng thái mạnh mẽ tấn công sang thế cầm cự giằng co. Lát sau, có vẻ không còn muốn xem tiếp nữa, Tán Cẩm dứt khoát quay mặt vào bên trong.Lưu Hải Khoan sủng nịnh cười, vuốt ve chiếc gáy mảnh dẻ của cậu, ôn hòa cất giọng trầm trầm: "Trận này, thắng bại đã rõ".Dứt câu, Hải Khoan không nói thêm lời nào kéo lấy Tán Cẩm cùng nhau rời đi. Ngay lúc đó, dưới sàn đấu liền vang lên hàng loạt tiếng chuông ngân dài, tiếp theo là bùng nổ một trận âm thanh vỡ òa.Vương Nhất Bác ép hai tay hai chân đè ngửa Hạo Hiên dưới đất, kiếm dài sắc bén kề sát lên yết hầu hắn, Hạo Hiên vành mắt đỏ ửng, răng nanh nghiến chặt lại, hận không thể lập tức nhào lên xé xác đối phương, nhưng sức lực Vương Nhất Bác rất lớn, sống chết khống chế, hắn hoàn toàn chẳng thể nhúc nhích nổi, giận sôi người bất đắc dĩ nghe tiếng chuông báo hiệu trận tranh tài đã kết thúc.Thắng kiểu này có hơi không được vinh quang lắm, nhưng đã đến nước này, cần gì quản nhiều như vậy nữa. Nhất Bác cảm giác bản thân như trút được gánh nặng tựa ngàn cân, tay chân vô lực vứt béng thanh kiếm sắt sang một bên, thở hồng hộc lật người nằm phịch xuống cạnh Hạo Hiên."Xin lỗi nha, chắc tôi chưa nói qua, mẫu thân đại nhân của tôi....là cao thủ dùng đao kiếm".Dừng một chút, lại khẽ quay đầu sang, ngó ngó góc mặt nghiêng ướt đẫm mồ hôi của Hạo Hiên, hất cằm. "Hôm nào tôi về nhà chính, sẽ bảo mẹ tôi đấu thêm một trận với anh, thế nào?".Vương Hạo Hiên nghe xong, trợn tròn mắt, phì một cái bật cười. "Mày đùa với mạng của tao rồi đấy!".Hết chương 33
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com